[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
Chương 48: Bị theo đuôi – Mâu thuẫn nội tâm
Lão bản khách điếm làm việc rất mau lẹ, sáng sớm hôm sau đã giúp bọn họ mướn được một xa phu quen thuộc đường xá Trường An, đến Trường An liền cách Hoa Sơn không xa. Xa phu đầy mặt phong sương, vừa thấy đã biết là người quanh năm bôn ba ngoài đường. Mà bản lĩnh lái xe của người nọ cao hơn cả ba người bọn hắn, xe ngựa đi trên đường nhẹ nhàng mà ổn trọng.
Phó Hồng Tuyết sau khi lên xe thì không mở miệng lần nào. Diệp Khai thấy y âm trầm khác hẳn ngày thường, mới lại gần ngồi cạnh y. Phó Hồng Tuyết thuận tay ôm hắn, để hắn dựa vào người mình nghỉ ngơi.
Diệp Khai tự cảm thấy mình không cần được chiếu cố như vậy. Hắn không sợ chịu khổ, thậm chí lúc an nhàn còn cố tình tìm chút khổ cực. Nhưng trên người hắn xác thực còn có thương tích, ôn nhu đến từ Phó Hồng Tuyết lại đúng là thứ hắn vẫn hằng ao ước, rốt cuộc đạt được như nguyện, vui vẻ còn không kịp, đương nhiên sẽ không đi cự tuyệt.
Liễu Thiên xem sách tới mệt, nằm xuống gối nói chuyện phiếm với Diệp Khai.
Diệp Khai nói, “Liễu Thiên, ngươi rời khỏi Điểm Thương lâu như vậy, chúng ta lấy thuốc về, cùng tới Điểm Thương phái bái kiến bá phụ bá mẫu đi.”
Liễu Thiên lắc đầu, “Phụ mẫu ta quanh năm bôn ba bên ngoài hành nghề y, không đến tân niên tuyệt không về nhà. Thậm chí ngay cả tân niên cũng có lúc không về.”
Bọn họ trò chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa càng truy càng gần, tiếng vó ngựa hòa cùng từng trận tiếng chuông thanh thúy.
Liễu Thiên trêu chọc, “Diệp đại ca ngươi thực đủ mị lực, Đinh cô nương kia đến truy ngươi kìa.”
Diệp Khai đắc ý nở nụ cười, lại đổi sắc mặt, “Rất có mị lực cũng ăn không tiêu.”
Liễu Thiên tiếp tục giáng thêm một kích, “Có lẽ là vì Phó đại ca mà đến, bộ dạng Phó đại ca anh tuấn như vậy, chỉ là quá lạnh lùng, nữ hài tử muốn đến đều phải kiếm cớ mới dám tiếp cận.”
Diệp Khai cũng không có vẻ gì là chịu đả kích, chân thành tán thành, “Nếu vậy thật thì nàng quả là có mắt nhìn.” Hiển nhiên nếu có người thích Phó Hồng Tuyết, hắn đều muốn ca tụng phẩm vị người nọ.
Phó Hồng Tuyết hơi hơi nhíu mi, vô luận vì ai mà đến, y đối người tới đều không chút hứng thú.
Tiếng vó ngựa quả nhiên tới gần xe ngựa thì ngừng lại.
Thanh âm thanh thúy của Đinh Linh vang lên từ bên ngoài xe ngựa, “Phó tiểu ca, Phó tiểu ca.”
Diệp Khai thấy thần sắc Phó Hồng Tuyết không vui, cũng không đáp lại. Mấy nữ nhân hắn từng dây dưa ai ai cũng đều lợi hại, lại có thêm vết xe đổ của phụ thân hai người, giờ chỉ mong đời này không bị nữ nhân võ lâm thế gia nào coi trọng nữa.
Vị Đinh Linh này hoạt bát linh động, hào phóng sang sảng, không có nửa điểm bộ dáng kệch cỡm, so với nhưng nữ nhân hắn từng gặp qua khả ái hơn rất nhiều. Có điều khả ái thì khả ái, hắn vẫn không muốn dây vào.
Đinh Linh gọi hai tiếng cũng không thấy ai đáp. Nàng còn chưa từng gặp qua người nào dám không tôn trọng nàng, không coi trọng nàng như vậy. Cố tình đối phương càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy hứng thú, đề cao thanh âm nói, “Ngươi nếu không trả lời, ta sẽ đi vào tìm ngươi.” Nói tới đây, nàng cười cười, “Ngồi xe hẳn là thoải mái hơn cưỡi ngựa, ta cũng đang muốn nghỉ ngơi chút đây.”
Diệp Khai bất đắc dĩ, nhấc màn xe lên, nói với Đinh Linh, “Đinh đại tiểu thư có chuyện gì?”
Đinh Linh thản nhiên nói, “Chúng ta không phải đã hẹn đi cùng nhau, võ công của ta cao, ở trên đường sẽ bảo vệ các ngươi sao?”
Liễu Thiên trố mắt nhìn, vị cô nương này bản lĩnh tự quyết định chỉ sợ so với võ công của nàng còn cao hơn.
Đinh Linh đánh giá ba người trên xe, nhiệt tình nói, “Đi đường xa sợ nhất không có bạn đồng hành, có ta đi cùng, các ngươi hẳn phải cao hứng mới đúng.”
Ánh mắt nàng chuyển tới trên người Phó Hồng Tuyết, chỉ cảm thấy hơi thở trên người y tràn ngập lãnh ngạo cô hàn, mới chỉ nhìn thoáng qua đã không dám nhìn lại lần nữa, thầm nghĩ, ‘Phó tiểu ca ca ca lớn lên sao lại khí phái như vậy, cha ta dường như cũng không bằng hắn.’
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết không vui, hướng Đinh Linh nói, “Huynh trưởng ta……không thích ngoại nhân, đa tạ cô nương có lòng, thỉnh tự nhiên.”
Diệp Khai nói đến ba chữ ‘huynh trưởng ta’ vẻ mặt ôn nhu, ngữ khí hòa nhã. Hắn là mỹ nam tử cực kỳ ưu tú, mỗi khi nhắc tới Phó Hồng Tuyết tình ý trong mắt lưu động, phảng phất hàm chứa trong đó tinh quang, thủy quang, lưu vân, hỏa hoa……khiến người nhìn vào lập tức bị hãm trong giấc mộng ôn nhu, không muốn tỉnh lại nữa.
Đinh Linh cơ hồ ngắm tới ngây ngốc. Diệp Khai tuy vẫn đối xử với nàng hòa nhã, nhưng thủy chung một bộ bình thản ung dung, thần thanh khí lãng, tuyệt không có vẻ bị mĩ mạo của nàng mê hoặc.
Giờ phút này nghe hắn dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với mình, Đinh Linh tâm hoa nộ phóng, vừa vui mừng lại có chút ngượng ngùng, hai gò má nóng bừng, con ngươi sáng rực, nhịn không được cúi đầu.
Diệp Khai thấy nàng ngẩn người, đề cao thanh âm gọi, “Đinh cô nương?”
Đinh Linh nói, “Ca ca ngươi không thích ngoại nhân, ta không lên xe ngựa của các ngươi là được mà. Dù sao cũng chung một đường, không lẽ kêu ta vì tránh các ngươi mà phải đi đường nhỏ sao? Ta cũng không biết đường nhỏ.”
Lý do của nàng quả thực không chê vào đâu được.
Liễu Thiên cũng không muốn bị người ngoài quan sát, buông màn xe xuống. Dọc theo đường đi đều là thanh âm thanh thúy của Đinh Linh. Liễu Thiên thích yên tĩnh, nghe có chút phiền, đối Diệp Khai nói, “Không thể tưởng được nữ hài tử cũng háo sắc, ta thấy nàng hẳn là coi trọng ngươi.”
Hắn nói chuyện thanh âm cũng không lớn, nhưng vẫn bị Đinh Linh nghe được, cô nương này võ công xác thực không kém.
Đinh Linh nói, “Nữ nhân vì cái gì không thể háo sắc, chẳng lẽ nữ nhân đều phải làm bộ giống đứa ngốc không phân được đẹp xấu hả? Thích một người cứ phải là chỉ thích người của ngươi, không thích mặt của ngươi hay sao?”
Liễu Thiên le lưỡi.
Đinh Linh xa xăm nói, “Người nếu không háo sắc, sao có thể sinh ra từ ‘nhất kiến chung tình’? Đã có từ này, thì có loại chuyện này cũng đâu có gì kì quái.”
Diệp Khai cười khổ, ngồi trở lại bên người Phó Hồng Tuyết, kề sát bên tai Phó Hồng Tuyết thấp giọng nói, “Không thể tưởng được da mặt nàng so với ta còn dày hơn.”
Phó Hồng Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia cười nhạo, một tia nghiền ngẫm, còn lại tất cả đều là sủng ái, từ trong mũi khẽ hừ một tiếng, vươn tay nhéo nhéo mặt Diệp Khai. Diệp Khai một trận hoảng hốt, cảm thấy chỉ tựa vào vai Phó Hồng Tuyết tựa hồ còn chưa đủ, thực muốn dựa sát vào lòng Phó Hồng Tuyết.
Đi tới tận giữa trưa, xa phu khẽ gọi, “Ba vị công tử, trông sắc trời có vẻ sắp mưa. Ta biết bên này có một tòa miếu hoang, còn có mái che đủ lớn để chứa vài cái xe ngựa, không bằng chúng ta qua đó trú mưa.”
Liễu Thiên đề cao thanh âm nói, “Được, phiền toái đại ca.”
Đoàn người vừa tới khu miếu đổ nát, sắc trời đã âm trầm một mảnh, mây đen ngưng kết giữa không trung, mênh mông vô bờ, khí thế thập phần kinh người.
Diệp Khai tự cảm thấy may mắn nói, “May mà chúng ta thuê người đánh xe, nếu không làm sao tìm được chỗ này.”
Liễu Thiên tiếp lời, “Đúng vậy, nếu không chúng ta ở trong xe có thể không sao, nhưng ngựa sẽ phải ở ngoài hứng mưa hứng gió, ngựa cũng giống như người, vất vả quá sẽ sinh bệnh.”
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, Đinh Linh đuổi theo họ tiến vào. Gió lạnh rít gào, báo hiệu cơn mưa lớn sắp sửa ập xuống, nàng không có bất cứ biện pháp tránh mưa nào, càng thêm kinh hoảng, tiến vào trong miếu mới định thần chút đỉnh, hướng Diệp Khai nói, “Ta vào cùng các ngươi được không?”
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết có vẻ không thích nàng, đã không còn quá hứng thú đáp lời nàng nữa. Nhưng hắn lại không đành lòng đối nữ tử hờ hững, nhất thời do dự, ‘ừ’ một tiếng.
Đinh Linh vui vẻ nói, “Ngươi đáp ứng rồi, ta đã biết ngươi sẽ không từ chối.” Trên mặt nàng tươi cười nở rộ như một đóa hoa, “Cho dù ngươi không đáp ứng, ta cũng vẫn theo đuôi ngươi.”
Liễu Thiên đáp lời giúp Diệp Khai, “Phó tiểu ca ‘ừ’ một tiếng ý là nói lúc này thôi, cũng không phải đáp ứng về lâu về dài. Còn nữa, nếu không đáp ứng, vậy ngươi định theo đuôi như thế nào?”
Đinh Linh nói, “Ngươi đi tới đâu, ta đuổi tới đó, này có gì khó. Ta thích người nào, khẳng định sẽ không buông tha người đó.”
Nàng dù sao cũng là nữ hài tử, cho dù có hào sảng tới đâu cũng vẫn sẽ có chút ngượng ngùng, nói đến chữ cuối cùng, thanh âm dần thấp xuống.
Mưa lúc này ào ạt trút xuống, đất trời phút chốc bị bao phủ bởi một màn sương trắng, đã muốn thấy không rõ cảnh sắc bên ngoài.
Xa phu dọn sạch một chỗ trống trên mặt đất, Liễu Thiên lại trải thêm một lớp giấy dầu làm thảm. Bọn họ ấn theo số người sắp xếp, vừa vặn đủ chỗ cho bốn người nghỉ ngơi. Đinh Linh nhìn một lượt bốn phía, chà chà chân, đem áo choàng trải lên nền đất, ngồi cạnh bọn họ.
Phó Hồng Tuyết hướng Diệp Khai ôn nhu nói, “Gió to như vậy, ngươi có lạnh không? Có muốn uống chút rượu không?”
Diệp Khai lộ ra thần sắc vui mừng, nhưng nhìn đến bên ngoài mưa to gió lớn, hạt mưa giống như những nhát roi nặng nề quất lên mặt đất, vô luận là ai ra xe ngựa lấy rượu, cũng nhất định sẽ bị mưa làm ướt sũng.
Phó Hồng Tuyết hỏi hắn như vậy, khẳng định là muốn đích thân đi lấy, Diệp Khai nghĩ vậy liền lắc đầu, “Không cần.”
Phó Hồng Tuyết vươn tay, nhoáng một cái lấy ra một bầu rượu. Diệp Khai mừng rỡ, đoán chắc Phó Hồng Tuyết đã tính trước nên mang theo bên người. Phó Hồng Tuyết vốn không thích uống rượu, này đương nhiên là vì hắn nên mới mang theo.
Đinh Linh ở bên cạnh nói, “Hóa ra ngươi trông thì có vẻ lạnh như băng, nhưng lại đối tốt với đệ đệ như vậy, chẳng trách hắn răm rắp nghe lời ngươi.”
Phó Hồng Tuyết nhíu mi, Diệp Khai thấy y không vui, lại càng không dám đáp lại Đinh Linh câu nào.
Phó Hồng Tuyết chiếu cố Diệp Khai đã thành quen. Tuy hiện tại Diệp Khai còn có nội thương chưa lành hẳn, nhưng kỳ thật đã không còn cần y dìu đỡ. Phó Hồng Tuyết vẫn hành động theo quán tính, một tay đỡ lưng Diệp Khai, một tay đem bầu rượu đặt bên miệng Diệp Khai, chầm chậm uy hắn uống, uy được mấy ngụm mới phát hiện không đúng, nâng cốc hồ hồ đặt vào tay Diệp Khai. Sau đó y đứng dậy, lấy củi khô bọn họ mang theo vào miếu ra nhóm lửa, Liễu Thiên cũng cầm đá đánh lửa qua giúp y. Hai người mang đồ ăn ra đun nóng, hương khí lập tức bay khắp bốn phía.
Phó Hồng Tuyết đầu tiên lấy một phần đưa cho Diệp Khai. Liễu Thiên đem phần còn lại chia làm ba, trước đưa cho xa phu một phần, hai phần còn lại cho mình cùng Phó Hồng Tuyết.
Đinh Linh cũng lấy lương khô mang theo người ra, năm người yên lặng ăn cơm, không khí nhất thời trầm xuống. Hương vị lương khô dĩ nhiên không thể sánh bằng đồ ăn nóng hổi, Đinh Linh ăn một hồi, cảm giác hương khí bên phía đám người Diệp Khai bay tới càng lúc càng đậm, nhịn không được liếc qua.
Phó Hồng Tuyết lúc này đương nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Khai, ánh mắt thân thiết. Nghe có vẻ như khẩu vị Diệp Khai không tốt lắm, Phó Hồng Tuyết đang nói với hắn, tới khách điếm tiếp theo sẽ gọi món hắn thích cho hắn, xem ra y đối đệ đệ thập phần quan tâm sủng ái.
Đinh Linh giật mình, nghĩ nguyên lai y cũng có lúc ôn nhu như vậy, thế mà đối ta một nữ hài tử lại dữ như gì.
Nàng nhìn thật lâu, Phó Hồng Tuyết cảm giác được quay đầu lại, sủng ái trong mắt hoàn toàn biến mất, thay bằng cao ngạo băng lãnh, giống như cái người nhu hòa ấm áp mới rồi căn bản không phải là y.
Đinh Linh vội vàng quay đi, không dám nhìn y nữa, trong lòng tức giận, đem Phó Hồng Tuyết oán thầm trong bụng một trăm lần.
Mưa to như trút nước, mãi vẫn không ngớt, hàn khí ngày càng dày đặc. Phó Hồng Tuyết cởi áo choàng khoác lên người Diệp Khai, ôm eo hắn, kéo hắn sát vào người mình. Diệp Khai cảm nhận hơi ấm truyền từ trên người y tới, cảm thấy không muốn xa rời. Phó Hồng Tuyết cầm tay hắn, bàn tay Phó Hồng Tuyết ổn trọng nhất trên đời, kiên định lại ấm áp.
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ trong lòng, ‘Diệp Khai tính tình hoạt bát, rất hợp với vị Đinh cô nương này. Sao ta lại không muốn để hai người họ nói chuyện với nhau nhỉ? Diệp Khai vui vẻ tiêu sái, tự do tự tại, giờ lại phải bận tâm tới suy nghĩ của ta, ta không thể để hắn phải chịu loại ủy khuất này.
Huynh trưởng như cha, chuyện của Diệp Khai cũng là chuyện của ta. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ đẻ con, hưởng thiên luân chi nhạc, trải qua một đời tiêu dao. Hắn nếu thích vị Đinh cô nương này, ta nên toàn lực giúp hắn mới phải.’
Phó Hồng Tuyết nghĩ tới đây, đã có ý muốn để Diệp Khai cùng Đinh Linh kết giao. Nhưng lời đã ra tới cửa miệng, lại không nói ra. Lý trí nhận định nên làm như vậy, nhưng lại hoàn toàn bất đồng với nguyện vọng sâu trong nội tâm, làm sao cũng không mở miệng được.
Đáy lòng y vẫn ẩn ẩn hy vọng cả đời này đều được làm bạn với Diệp Khai. Lúc trước là Diệp Khai ngày đêm đeo đuổi y, qua rất nhiều rất nhiều ngày, không biết bắt đầu từ lúc nào, biến thành chính y không muốn cùng Diệp Khai chia lìa.
Ngôi miếu đổ nát lục tục có người tới trú mưa, phần lớn đều đã bị nước mưa làm ướt sũng, thấy có đống lửa bập bùng, liền nói một tiếng cảm tạ rồi ghé vào đống lửa hong khô y phục ẩm ướt.
Đống lửa bị những người này chiếm cứ, cơ hồ hoàn toàn bị ngăn cách với đám người Phó Hồng Tuyết.
Ngoài trời vẫn mưa không ngừng, sắc trời âm u ảm đạm. Trong miếu hàn khí quá nặng, da thịt Diệp Khai bị nhiễm lạnh, thần khí mỏi mệt, không còn tinh thần duy trì nữa. Phó Hồng Tuyết dùng áo choàng bọc cả người Diệp Khai lại, đem Diệp Khai đang cả người run rẩy ôm vào trong ngực. Diệp Khai gác đầu lên vai Phó Hồng Tuyết, vươn tay ôm lại y.
Đinh Linh kỳ quái nhìn bọn họ.
Phó Hồng Tuyết giải thích, “Xá đệ có bệnh trong người, không thể nhiễm lạnh.”
Đinh Linh không nghĩ y thế nhưng lại chủ động cùng mình nói chuyện, mới vừa rồi ở trong lòng cáu giận Phó Hồng Tuyết giờ đều biến mất hoàn toàn, quan tâm nói, “Là bệnh gì, có cần thỉnh đại phu hay không? Lý đại phu nhà ta cũng rất giỏi, có thể đến nhà ta xem thử xem.”
Phó Hồng Tuyết nghe ra trong giọng nàng mười phần quan tâm chân thành, thanh âm cũng chuyển nhu, “Đa tạ, bệnh này không bao lâu sẽ khỏi hẳn.”
Mưa to mãi cho tới tận chạng vạng mới ngừng. Phía trước không có thôn làng, sau lưng không có khách điếm, một đám người chỉ đành ngủ lại tại đây. Liễu Thiên tới chỗ xe ngựa lấy thêm giấy dầu trải lên đất, mở rộng thảm. Bọn họ mang theo xe ngựa, so với những người khác thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa bởi vì đến sớm, cũng chiếm được chỗ sạch sẽ nhất trong miếu.
Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai, dành ra một chỗ ngay giữa y cùng vách tường, nói với Đinh Linh, “Ngươi ngủ bên này.”
Vị trí này đem Đinh Linh cùng đám người còn lại hoàn toàn ngăn cách, rõ ràng là Phó Hồng Tuyết dụng tâm. Đinh Linh vô cùng cảm động, nàng tính cách sang sảng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Phó Hồng Tuyết thấy nàng ngượng ngùng, nghĩ nàng không muốn quá thân cận mình, nhưng trong miếu quả thật không còn chỗ nào khác, đành thoáng buông Diệp Khai ra, liếc mắt nhìn Diệp Khai một cái.
Diệp Khai hiểu ý nói với Đinh Linh, “Nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Đinh đại tiểu thư qua đây nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Đinh Linh đỏ lên, đi qua nói một tiếng cảm ơn, ngồi xuống chỗ Phó Hồng Tuyết dành ra.
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết đã không còn chán ghét nàng, tâm tính thoải mái, cùng đinh linh hàn huyên vài câu. Hắn trời sinh đã có bản lĩnh hấp dẫn nữ hài tử. Đinh Linh cùng hắn nói một hồi đã vui vẻ ra mặt.
Hàn huyên một lúc, Phó Hồng Tuyết hướng Diệp Khai nói, “Ngủ đi.”
Diệp Khai lập tức nằm xuống. Đinh Linh cảm thấy thật không thút vị, cũng dựa vào tường nghiêng người nằm xuống.
Căn miếu đổ nát đầy chật người, bóng đêm dần buông xuống, lại có thêm vài người vào trú mưa. Đinh Linh bị động khiến cho ngủ không được, nhịn không được nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai hoàn toàn cuộn mình trong lòng Phó Hồng Tuyết, bị Phó Hồng Tuyết dùng áo choàng bọc kín mít, từ lúc nằm xuống tới giờ chưa từng liếc mắt đi đâu một lần.
Đinh Linh giữa lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được một tiếng gọi mang hơi hướng trẻ con lại pha chút nũng nịu, “Ca ca.” Nàng giật mình, cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, nhưng thanh âm quả đúng là của vị Phó tiểu ca tiêu sái lỗi lạc trong người mang bệnh kia.
Phó Hồng Tuyết vuốt nhẹ lưng Diệp Khai, rõ ràng là muốn trấn an hắn, ôn nhu gọi, “Khai nhi.” Thanh âm Phó Hồng Tuyết rất trầm thấp, những người phía sau đều không nghe thấy gì.
Đinh Linh thầm nghĩ, ‘Hóa ra hắn gọi là Phó Khai Nhi. Không biết Khai ở đây nghĩa là gì, Nhi lại là gì? Nhưng cái tên này nghe có vẻ thú vị, mai ta phải hỏi hắn thử xem.’
Phó Hồng Tuyết sau khi lên xe thì không mở miệng lần nào. Diệp Khai thấy y âm trầm khác hẳn ngày thường, mới lại gần ngồi cạnh y. Phó Hồng Tuyết thuận tay ôm hắn, để hắn dựa vào người mình nghỉ ngơi.
Diệp Khai tự cảm thấy mình không cần được chiếu cố như vậy. Hắn không sợ chịu khổ, thậm chí lúc an nhàn còn cố tình tìm chút khổ cực. Nhưng trên người hắn xác thực còn có thương tích, ôn nhu đến từ Phó Hồng Tuyết lại đúng là thứ hắn vẫn hằng ao ước, rốt cuộc đạt được như nguyện, vui vẻ còn không kịp, đương nhiên sẽ không đi cự tuyệt.
Liễu Thiên xem sách tới mệt, nằm xuống gối nói chuyện phiếm với Diệp Khai.
Diệp Khai nói, “Liễu Thiên, ngươi rời khỏi Điểm Thương lâu như vậy, chúng ta lấy thuốc về, cùng tới Điểm Thương phái bái kiến bá phụ bá mẫu đi.”
Liễu Thiên lắc đầu, “Phụ mẫu ta quanh năm bôn ba bên ngoài hành nghề y, không đến tân niên tuyệt không về nhà. Thậm chí ngay cả tân niên cũng có lúc không về.”
Bọn họ trò chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa càng truy càng gần, tiếng vó ngựa hòa cùng từng trận tiếng chuông thanh thúy.
Liễu Thiên trêu chọc, “Diệp đại ca ngươi thực đủ mị lực, Đinh cô nương kia đến truy ngươi kìa.”
Diệp Khai đắc ý nở nụ cười, lại đổi sắc mặt, “Rất có mị lực cũng ăn không tiêu.”
Liễu Thiên tiếp tục giáng thêm một kích, “Có lẽ là vì Phó đại ca mà đến, bộ dạng Phó đại ca anh tuấn như vậy, chỉ là quá lạnh lùng, nữ hài tử muốn đến đều phải kiếm cớ mới dám tiếp cận.”
Diệp Khai cũng không có vẻ gì là chịu đả kích, chân thành tán thành, “Nếu vậy thật thì nàng quả là có mắt nhìn.” Hiển nhiên nếu có người thích Phó Hồng Tuyết, hắn đều muốn ca tụng phẩm vị người nọ.
Phó Hồng Tuyết hơi hơi nhíu mi, vô luận vì ai mà đến, y đối người tới đều không chút hứng thú.
Tiếng vó ngựa quả nhiên tới gần xe ngựa thì ngừng lại.
Thanh âm thanh thúy của Đinh Linh vang lên từ bên ngoài xe ngựa, “Phó tiểu ca, Phó tiểu ca.”
Diệp Khai thấy thần sắc Phó Hồng Tuyết không vui, cũng không đáp lại. Mấy nữ nhân hắn từng dây dưa ai ai cũng đều lợi hại, lại có thêm vết xe đổ của phụ thân hai người, giờ chỉ mong đời này không bị nữ nhân võ lâm thế gia nào coi trọng nữa.
Vị Đinh Linh này hoạt bát linh động, hào phóng sang sảng, không có nửa điểm bộ dáng kệch cỡm, so với nhưng nữ nhân hắn từng gặp qua khả ái hơn rất nhiều. Có điều khả ái thì khả ái, hắn vẫn không muốn dây vào.
Đinh Linh gọi hai tiếng cũng không thấy ai đáp. Nàng còn chưa từng gặp qua người nào dám không tôn trọng nàng, không coi trọng nàng như vậy. Cố tình đối phương càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy hứng thú, đề cao thanh âm nói, “Ngươi nếu không trả lời, ta sẽ đi vào tìm ngươi.” Nói tới đây, nàng cười cười, “Ngồi xe hẳn là thoải mái hơn cưỡi ngựa, ta cũng đang muốn nghỉ ngơi chút đây.”
Diệp Khai bất đắc dĩ, nhấc màn xe lên, nói với Đinh Linh, “Đinh đại tiểu thư có chuyện gì?”
Đinh Linh thản nhiên nói, “Chúng ta không phải đã hẹn đi cùng nhau, võ công của ta cao, ở trên đường sẽ bảo vệ các ngươi sao?”
Liễu Thiên trố mắt nhìn, vị cô nương này bản lĩnh tự quyết định chỉ sợ so với võ công của nàng còn cao hơn.
Đinh Linh đánh giá ba người trên xe, nhiệt tình nói, “Đi đường xa sợ nhất không có bạn đồng hành, có ta đi cùng, các ngươi hẳn phải cao hứng mới đúng.”
Ánh mắt nàng chuyển tới trên người Phó Hồng Tuyết, chỉ cảm thấy hơi thở trên người y tràn ngập lãnh ngạo cô hàn, mới chỉ nhìn thoáng qua đã không dám nhìn lại lần nữa, thầm nghĩ, ‘Phó tiểu ca ca ca lớn lên sao lại khí phái như vậy, cha ta dường như cũng không bằng hắn.’
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết không vui, hướng Đinh Linh nói, “Huynh trưởng ta……không thích ngoại nhân, đa tạ cô nương có lòng, thỉnh tự nhiên.”
Diệp Khai nói đến ba chữ ‘huynh trưởng ta’ vẻ mặt ôn nhu, ngữ khí hòa nhã. Hắn là mỹ nam tử cực kỳ ưu tú, mỗi khi nhắc tới Phó Hồng Tuyết tình ý trong mắt lưu động, phảng phất hàm chứa trong đó tinh quang, thủy quang, lưu vân, hỏa hoa……khiến người nhìn vào lập tức bị hãm trong giấc mộng ôn nhu, không muốn tỉnh lại nữa.
Đinh Linh cơ hồ ngắm tới ngây ngốc. Diệp Khai tuy vẫn đối xử với nàng hòa nhã, nhưng thủy chung một bộ bình thản ung dung, thần thanh khí lãng, tuyệt không có vẻ bị mĩ mạo của nàng mê hoặc.
Giờ phút này nghe hắn dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với mình, Đinh Linh tâm hoa nộ phóng, vừa vui mừng lại có chút ngượng ngùng, hai gò má nóng bừng, con ngươi sáng rực, nhịn không được cúi đầu.
Diệp Khai thấy nàng ngẩn người, đề cao thanh âm gọi, “Đinh cô nương?”
Đinh Linh nói, “Ca ca ngươi không thích ngoại nhân, ta không lên xe ngựa của các ngươi là được mà. Dù sao cũng chung một đường, không lẽ kêu ta vì tránh các ngươi mà phải đi đường nhỏ sao? Ta cũng không biết đường nhỏ.”
Lý do của nàng quả thực không chê vào đâu được.
Liễu Thiên cũng không muốn bị người ngoài quan sát, buông màn xe xuống. Dọc theo đường đi đều là thanh âm thanh thúy của Đinh Linh. Liễu Thiên thích yên tĩnh, nghe có chút phiền, đối Diệp Khai nói, “Không thể tưởng được nữ hài tử cũng háo sắc, ta thấy nàng hẳn là coi trọng ngươi.”
Hắn nói chuyện thanh âm cũng không lớn, nhưng vẫn bị Đinh Linh nghe được, cô nương này võ công xác thực không kém.
Đinh Linh nói, “Nữ nhân vì cái gì không thể háo sắc, chẳng lẽ nữ nhân đều phải làm bộ giống đứa ngốc không phân được đẹp xấu hả? Thích một người cứ phải là chỉ thích người của ngươi, không thích mặt của ngươi hay sao?”
Liễu Thiên le lưỡi.
Đinh Linh xa xăm nói, “Người nếu không háo sắc, sao có thể sinh ra từ ‘nhất kiến chung tình’? Đã có từ này, thì có loại chuyện này cũng đâu có gì kì quái.”
Diệp Khai cười khổ, ngồi trở lại bên người Phó Hồng Tuyết, kề sát bên tai Phó Hồng Tuyết thấp giọng nói, “Không thể tưởng được da mặt nàng so với ta còn dày hơn.”
Phó Hồng Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia cười nhạo, một tia nghiền ngẫm, còn lại tất cả đều là sủng ái, từ trong mũi khẽ hừ một tiếng, vươn tay nhéo nhéo mặt Diệp Khai. Diệp Khai một trận hoảng hốt, cảm thấy chỉ tựa vào vai Phó Hồng Tuyết tựa hồ còn chưa đủ, thực muốn dựa sát vào lòng Phó Hồng Tuyết.
Đi tới tận giữa trưa, xa phu khẽ gọi, “Ba vị công tử, trông sắc trời có vẻ sắp mưa. Ta biết bên này có một tòa miếu hoang, còn có mái che đủ lớn để chứa vài cái xe ngựa, không bằng chúng ta qua đó trú mưa.”
Liễu Thiên đề cao thanh âm nói, “Được, phiền toái đại ca.”
Đoàn người vừa tới khu miếu đổ nát, sắc trời đã âm trầm một mảnh, mây đen ngưng kết giữa không trung, mênh mông vô bờ, khí thế thập phần kinh người.
Diệp Khai tự cảm thấy may mắn nói, “May mà chúng ta thuê người đánh xe, nếu không làm sao tìm được chỗ này.”
Liễu Thiên tiếp lời, “Đúng vậy, nếu không chúng ta ở trong xe có thể không sao, nhưng ngựa sẽ phải ở ngoài hứng mưa hứng gió, ngựa cũng giống như người, vất vả quá sẽ sinh bệnh.”
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, Đinh Linh đuổi theo họ tiến vào. Gió lạnh rít gào, báo hiệu cơn mưa lớn sắp sửa ập xuống, nàng không có bất cứ biện pháp tránh mưa nào, càng thêm kinh hoảng, tiến vào trong miếu mới định thần chút đỉnh, hướng Diệp Khai nói, “Ta vào cùng các ngươi được không?”
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết có vẻ không thích nàng, đã không còn quá hứng thú đáp lời nàng nữa. Nhưng hắn lại không đành lòng đối nữ tử hờ hững, nhất thời do dự, ‘ừ’ một tiếng.
Đinh Linh vui vẻ nói, “Ngươi đáp ứng rồi, ta đã biết ngươi sẽ không từ chối.” Trên mặt nàng tươi cười nở rộ như một đóa hoa, “Cho dù ngươi không đáp ứng, ta cũng vẫn theo đuôi ngươi.”
Liễu Thiên đáp lời giúp Diệp Khai, “Phó tiểu ca ‘ừ’ một tiếng ý là nói lúc này thôi, cũng không phải đáp ứng về lâu về dài. Còn nữa, nếu không đáp ứng, vậy ngươi định theo đuôi như thế nào?”
Đinh Linh nói, “Ngươi đi tới đâu, ta đuổi tới đó, này có gì khó. Ta thích người nào, khẳng định sẽ không buông tha người đó.”
Nàng dù sao cũng là nữ hài tử, cho dù có hào sảng tới đâu cũng vẫn sẽ có chút ngượng ngùng, nói đến chữ cuối cùng, thanh âm dần thấp xuống.
Mưa lúc này ào ạt trút xuống, đất trời phút chốc bị bao phủ bởi một màn sương trắng, đã muốn thấy không rõ cảnh sắc bên ngoài.
Xa phu dọn sạch một chỗ trống trên mặt đất, Liễu Thiên lại trải thêm một lớp giấy dầu làm thảm. Bọn họ ấn theo số người sắp xếp, vừa vặn đủ chỗ cho bốn người nghỉ ngơi. Đinh Linh nhìn một lượt bốn phía, chà chà chân, đem áo choàng trải lên nền đất, ngồi cạnh bọn họ.
Phó Hồng Tuyết hướng Diệp Khai ôn nhu nói, “Gió to như vậy, ngươi có lạnh không? Có muốn uống chút rượu không?”
Diệp Khai lộ ra thần sắc vui mừng, nhưng nhìn đến bên ngoài mưa to gió lớn, hạt mưa giống như những nhát roi nặng nề quất lên mặt đất, vô luận là ai ra xe ngựa lấy rượu, cũng nhất định sẽ bị mưa làm ướt sũng.
Phó Hồng Tuyết hỏi hắn như vậy, khẳng định là muốn đích thân đi lấy, Diệp Khai nghĩ vậy liền lắc đầu, “Không cần.”
Phó Hồng Tuyết vươn tay, nhoáng một cái lấy ra một bầu rượu. Diệp Khai mừng rỡ, đoán chắc Phó Hồng Tuyết đã tính trước nên mang theo bên người. Phó Hồng Tuyết vốn không thích uống rượu, này đương nhiên là vì hắn nên mới mang theo.
Đinh Linh ở bên cạnh nói, “Hóa ra ngươi trông thì có vẻ lạnh như băng, nhưng lại đối tốt với đệ đệ như vậy, chẳng trách hắn răm rắp nghe lời ngươi.”
Phó Hồng Tuyết nhíu mi, Diệp Khai thấy y không vui, lại càng không dám đáp lại Đinh Linh câu nào.
Phó Hồng Tuyết chiếu cố Diệp Khai đã thành quen. Tuy hiện tại Diệp Khai còn có nội thương chưa lành hẳn, nhưng kỳ thật đã không còn cần y dìu đỡ. Phó Hồng Tuyết vẫn hành động theo quán tính, một tay đỡ lưng Diệp Khai, một tay đem bầu rượu đặt bên miệng Diệp Khai, chầm chậm uy hắn uống, uy được mấy ngụm mới phát hiện không đúng, nâng cốc hồ hồ đặt vào tay Diệp Khai. Sau đó y đứng dậy, lấy củi khô bọn họ mang theo vào miếu ra nhóm lửa, Liễu Thiên cũng cầm đá đánh lửa qua giúp y. Hai người mang đồ ăn ra đun nóng, hương khí lập tức bay khắp bốn phía.
Phó Hồng Tuyết đầu tiên lấy một phần đưa cho Diệp Khai. Liễu Thiên đem phần còn lại chia làm ba, trước đưa cho xa phu một phần, hai phần còn lại cho mình cùng Phó Hồng Tuyết.
Đinh Linh cũng lấy lương khô mang theo người ra, năm người yên lặng ăn cơm, không khí nhất thời trầm xuống. Hương vị lương khô dĩ nhiên không thể sánh bằng đồ ăn nóng hổi, Đinh Linh ăn một hồi, cảm giác hương khí bên phía đám người Diệp Khai bay tới càng lúc càng đậm, nhịn không được liếc qua.
Phó Hồng Tuyết lúc này đương nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Khai, ánh mắt thân thiết. Nghe có vẻ như khẩu vị Diệp Khai không tốt lắm, Phó Hồng Tuyết đang nói với hắn, tới khách điếm tiếp theo sẽ gọi món hắn thích cho hắn, xem ra y đối đệ đệ thập phần quan tâm sủng ái.
Đinh Linh giật mình, nghĩ nguyên lai y cũng có lúc ôn nhu như vậy, thế mà đối ta một nữ hài tử lại dữ như gì.
Nàng nhìn thật lâu, Phó Hồng Tuyết cảm giác được quay đầu lại, sủng ái trong mắt hoàn toàn biến mất, thay bằng cao ngạo băng lãnh, giống như cái người nhu hòa ấm áp mới rồi căn bản không phải là y.
Đinh Linh vội vàng quay đi, không dám nhìn y nữa, trong lòng tức giận, đem Phó Hồng Tuyết oán thầm trong bụng một trăm lần.
Mưa to như trút nước, mãi vẫn không ngớt, hàn khí ngày càng dày đặc. Phó Hồng Tuyết cởi áo choàng khoác lên người Diệp Khai, ôm eo hắn, kéo hắn sát vào người mình. Diệp Khai cảm nhận hơi ấm truyền từ trên người y tới, cảm thấy không muốn xa rời. Phó Hồng Tuyết cầm tay hắn, bàn tay Phó Hồng Tuyết ổn trọng nhất trên đời, kiên định lại ấm áp.
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ trong lòng, ‘Diệp Khai tính tình hoạt bát, rất hợp với vị Đinh cô nương này. Sao ta lại không muốn để hai người họ nói chuyện với nhau nhỉ? Diệp Khai vui vẻ tiêu sái, tự do tự tại, giờ lại phải bận tâm tới suy nghĩ của ta, ta không thể để hắn phải chịu loại ủy khuất này.
Huynh trưởng như cha, chuyện của Diệp Khai cũng là chuyện của ta. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ đẻ con, hưởng thiên luân chi nhạc, trải qua một đời tiêu dao. Hắn nếu thích vị Đinh cô nương này, ta nên toàn lực giúp hắn mới phải.’
Phó Hồng Tuyết nghĩ tới đây, đã có ý muốn để Diệp Khai cùng Đinh Linh kết giao. Nhưng lời đã ra tới cửa miệng, lại không nói ra. Lý trí nhận định nên làm như vậy, nhưng lại hoàn toàn bất đồng với nguyện vọng sâu trong nội tâm, làm sao cũng không mở miệng được.
Đáy lòng y vẫn ẩn ẩn hy vọng cả đời này đều được làm bạn với Diệp Khai. Lúc trước là Diệp Khai ngày đêm đeo đuổi y, qua rất nhiều rất nhiều ngày, không biết bắt đầu từ lúc nào, biến thành chính y không muốn cùng Diệp Khai chia lìa.
Ngôi miếu đổ nát lục tục có người tới trú mưa, phần lớn đều đã bị nước mưa làm ướt sũng, thấy có đống lửa bập bùng, liền nói một tiếng cảm tạ rồi ghé vào đống lửa hong khô y phục ẩm ướt.
Đống lửa bị những người này chiếm cứ, cơ hồ hoàn toàn bị ngăn cách với đám người Phó Hồng Tuyết.
Ngoài trời vẫn mưa không ngừng, sắc trời âm u ảm đạm. Trong miếu hàn khí quá nặng, da thịt Diệp Khai bị nhiễm lạnh, thần khí mỏi mệt, không còn tinh thần duy trì nữa. Phó Hồng Tuyết dùng áo choàng bọc cả người Diệp Khai lại, đem Diệp Khai đang cả người run rẩy ôm vào trong ngực. Diệp Khai gác đầu lên vai Phó Hồng Tuyết, vươn tay ôm lại y.
Đinh Linh kỳ quái nhìn bọn họ.
Phó Hồng Tuyết giải thích, “Xá đệ có bệnh trong người, không thể nhiễm lạnh.”
Đinh Linh không nghĩ y thế nhưng lại chủ động cùng mình nói chuyện, mới vừa rồi ở trong lòng cáu giận Phó Hồng Tuyết giờ đều biến mất hoàn toàn, quan tâm nói, “Là bệnh gì, có cần thỉnh đại phu hay không? Lý đại phu nhà ta cũng rất giỏi, có thể đến nhà ta xem thử xem.”
Phó Hồng Tuyết nghe ra trong giọng nàng mười phần quan tâm chân thành, thanh âm cũng chuyển nhu, “Đa tạ, bệnh này không bao lâu sẽ khỏi hẳn.”
Mưa to mãi cho tới tận chạng vạng mới ngừng. Phía trước không có thôn làng, sau lưng không có khách điếm, một đám người chỉ đành ngủ lại tại đây. Liễu Thiên tới chỗ xe ngựa lấy thêm giấy dầu trải lên đất, mở rộng thảm. Bọn họ mang theo xe ngựa, so với những người khác thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa bởi vì đến sớm, cũng chiếm được chỗ sạch sẽ nhất trong miếu.
Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai, dành ra một chỗ ngay giữa y cùng vách tường, nói với Đinh Linh, “Ngươi ngủ bên này.”
Vị trí này đem Đinh Linh cùng đám người còn lại hoàn toàn ngăn cách, rõ ràng là Phó Hồng Tuyết dụng tâm. Đinh Linh vô cùng cảm động, nàng tính cách sang sảng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Phó Hồng Tuyết thấy nàng ngượng ngùng, nghĩ nàng không muốn quá thân cận mình, nhưng trong miếu quả thật không còn chỗ nào khác, đành thoáng buông Diệp Khai ra, liếc mắt nhìn Diệp Khai một cái.
Diệp Khai hiểu ý nói với Đinh Linh, “Nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Đinh đại tiểu thư qua đây nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Đinh Linh đỏ lên, đi qua nói một tiếng cảm ơn, ngồi xuống chỗ Phó Hồng Tuyết dành ra.
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết đã không còn chán ghét nàng, tâm tính thoải mái, cùng đinh linh hàn huyên vài câu. Hắn trời sinh đã có bản lĩnh hấp dẫn nữ hài tử. Đinh Linh cùng hắn nói một hồi đã vui vẻ ra mặt.
Hàn huyên một lúc, Phó Hồng Tuyết hướng Diệp Khai nói, “Ngủ đi.”
Diệp Khai lập tức nằm xuống. Đinh Linh cảm thấy thật không thút vị, cũng dựa vào tường nghiêng người nằm xuống.
Căn miếu đổ nát đầy chật người, bóng đêm dần buông xuống, lại có thêm vài người vào trú mưa. Đinh Linh bị động khiến cho ngủ không được, nhịn không được nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai hoàn toàn cuộn mình trong lòng Phó Hồng Tuyết, bị Phó Hồng Tuyết dùng áo choàng bọc kín mít, từ lúc nằm xuống tới giờ chưa từng liếc mắt đi đâu một lần.
Đinh Linh giữa lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được một tiếng gọi mang hơi hướng trẻ con lại pha chút nũng nịu, “Ca ca.” Nàng giật mình, cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, nhưng thanh âm quả đúng là của vị Phó tiểu ca tiêu sái lỗi lạc trong người mang bệnh kia.
Phó Hồng Tuyết vuốt nhẹ lưng Diệp Khai, rõ ràng là muốn trấn an hắn, ôn nhu gọi, “Khai nhi.” Thanh âm Phó Hồng Tuyết rất trầm thấp, những người phía sau đều không nghe thấy gì.
Đinh Linh thầm nghĩ, ‘Hóa ra hắn gọi là Phó Khai Nhi. Không biết Khai ở đây nghĩa là gì, Nhi lại là gì? Nhưng cái tên này nghe có vẻ thú vị, mai ta phải hỏi hắn thử xem.’
Bình luận truyện