Phố Hạnh Vũ

Chương 18: Chương 18




Bà lão ôn nhu nhìn Đoàn Hủ Nghiên, "Tiểu Vũ nhất định sẽ rất luyến tiếc cháu.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Cháu cũng sẽ rất luyến tiếc cậu ấy, nhưng không còn cách nào khác, nghỉ ngơi đủ rồi, cháu cũng phải trở về làm việc.

Sau này có thời gian cháu sẽ trở lại thăm cậu ấy, chỉ là không biết khi đó cậu ấy có nhớ cháu hay không.

"
Bà lão khẳng định gật đầu nói: "Nó nhất định sẽ nhớ đến cháu.

"
Đoàn Hủ Nghiên lặng lẽ cười một chút, nói: "Bà, kỳ thật cháu có chuyện muốn nhờ bà.

"
"Ừm, cháu cứ nói."
"Tiểu Vũ ở một mình, không ai có thể quan tâm cậu ấy, lúc trước tuy rằng có bà bà đưa cơm cho cậu ấy, nhưng bà bà đã lớn tuổi, chân cũng không tốt, lương hưu ít ỏi còn phải chia cho Tiểu Vũ một miếng cơm ăn cũng rất vất vả, lúc cháu ở đây có cháu chăm sóc cậu ấy, cháu chỉ sợ cháu đi..." Đoàn Hủ Nghiên nói đến đây ngừng một chút, "Bà, bà có thể hay không..."
Chuyện này Đoàn Hủ Nghiên tự giác cảm thấy có chút phiền, lúc trước hắn vẫn luôn suy nghĩ rất tốt, cho bà lão một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có một khoản tiền, để Mạc Tiểu Vũ một ngày ba bữa đến chỗ homestay ăn, tất cả chi phí cần thiết hắn sẽ trả, nhưng đến lúc mở miệng nói bỗng nhiên những lời muốn nói ra không dễ dàng như vậy.
Vẫn là bà lão hiểu những lời hắn không nói ra.

"Cháu muốn Tiểu Vũ đến chỗ ta ăn?"
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước ra, "Tiền ăn cháu sẽ ra, chính là phiền bà giúp cháu chăm sóc cậu ấy một chút.

"
Buổi trưa trời nóng, Mạc Tiểu Vũ cũng sẽ không ra ngoài, hiện tại mỗi ngày cậu chỉ có ban ngày và bốn năm giờ chiều tương đối mát mẻ sẽ đi cổ trấn nhặt ve chai.
Đến kỳ nghỉ hè tháng bảy tám là thời điểm cậu bận rộn nhất, khách du lịch ở Hạnh Vũ cổ trấn sẽ tăng gấp mấy lần, khi đó cả ngày cậu đều ở trong cổ trấn, sẽ không ra ngoài phố Hạnh Vũ nhặt ve chai.
Buổi trưa khi cậu ngủ trưa liền nhớ tới chuyện sinh nhật bà lão, sau khi tỉnh ngủ rửa mặt một chút liền tìm màu và giấy chuẩn bị vẽ.
Bộ màu là bộ màu siêu xa hoa Đoàn Hủ Nghiên mua cho cậu, mở hộp bốn hàng được sắp xếp gọn gàng, rực rỡ muôn màu.
Mà bộ màu vẽ mười hai màu thô ráp đơn sơ mà cậu nhặt trong thùng rác lúc trước đã bị Đoàn Hủ Nghiên lấy danh nghĩa trao đổi đổi lấy, sau đó lấy đi ném đi rất xa.
Mạc Tiểu Vũ nghĩ không ra vì sao Đoàn Hủ Nghiên muốn lấy màu tốt như vậy để đổi với bộ kia, nhưng Đoàn Hủ Nghiên biểu hiện đặc biệt muốn, còn đặc biệt không thích đặc biệt ghét bỏ màu vẽ xa hoa mình mua được, vì thế Mạc Tiểu Vũ chỉ có thể cùng hắn trao đổi.
Lúc Đoàn Hủ Nghiên tới, Mạc Tiểu Vũ đang vẽ tranh, đặc biệt nghiêm túc, trên giấy vẽ thô sơ đã hiện lên những gì cậu muốn vẽ, có thể nhìn ra cậu đang vẽ sân nhà của bà lão.
Mạc Tiểu Vũ vẽ tranh không thể xem như có thiên phú, đường cong cũng non nớt, nhưng cậu thích, vui vẻ muốn vẽ, không vui cũng phải vẽ, đều là những yếu tố và màu sắc đơn giản, lại có thể làm cho người xem cảm thấy vui vẻ.
Đoàn Hủ Nghiên bưng bát đựng xoài đi tới, Mạc Tiểu Vũ thấy hắn đến rất vui vẻ, buông màu trong tay cầm lấy một nửa bức tranh lên cho hắn xem, "Hủ Nghiên, nhìn nhìn –"
Đoàn Hủ Nghiên liền nghiêm túc nhìn bức tranh của cậu, "Tiểu Vũ vẽ thật đẹp, có phải còn có thể vẽ thêm bà hay không? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, chỉ chỉ Đoạn Hủ Nghiên lại chỉ vào mình.
Đoàn Hủ Nghiên ngoài ý muốn, "Còn có tôi cùng Tiểu Vũ? "
Mạc Tiểu Vũ tiếp tục gật đầu, "Còn có ông nữa.


"
Ông chính là chồng của bà lão.
Đoàn Hủ Nghiên buông đồ vật trong tay xuống, "Vì sao Tiểu Vũ lại vẽ nhiều người như vậy? "
"Nhiều người, tốt, bà nội, vui vẻ." Mạc Tiểu Vũ nói những lời này rất nghiêm túc, hiển nhiên cậu chính là nghĩ như vậy.
Đối với Mạc Tiểu Vũ mà nói vẽ tranh cũng giống như đang viết nhật ký, cậu ghi chép cuộc sống trong tranh, đây cũng là vì sao sau khi bà nội cậu qua đời, cậu không vẽ bà nội nữa, bởi vì bà nội đã không còn ở trong cuộc sống của cậu nữa.
Nhưng hiện tại, cậu có một quyển tranh rất dày, trong tranh của cậu không vẽ bà nội, cậu sẽ vẽ Đoàn Hủ Nghiên, vẽ rất nhiều Đoàn Hủ Nghiên, hiện tại còn có ông bà của homestay.
Đoàn Hủ Nghiên chân thành hy vọng thế giới của cậu có thể lớn hơn một chút, lại giả vờ thêm một ít người tiến vào, nhưng thế giới của Mạc Tiểu Vũ không có cách lớn hơn nữa, cậu cứ như vậy, tất cả đều là người cậu trân trọng.
Hai ngày sau, sinh nhật của bà lão.
Đoàn Hủ Nghiên mua một cái bánh sinh nhật rất lớn, phía trên trải đầy hoa quả.
Mạc Tiểu Vũ đặc biệt vui vẻ, đây là lần đầu tiên cậu đi dự tiệc sinh nhật của người khác, trước khi mặt trời lặn, Khi Hủ Nghiên đi đón cậu, phát hiện cậu mặc một bộ quần áo trước kia rất ít thấy, một chiếc áo thun màu vàng.
Mạc Tiểu Vũ chỉ vào nhân vật hoạt hình trên quần áo, "Đẹp quá! "
Đây là chiếc áo cậu rất thích nên bình thường rất ít khi mặc, nhưng hôm nay là sinh nhật bà, cậu lấy ra mặc vào.
Đoàn Hủ Nghiên khen cậu, "Thật đẹp trai.

"
Mạc Tiểu Vũ liền mím môi cười.
Đoàn Hủ Nghiên nhắc nhở cậu, "Mang theo quà chưa? "
Mạc Tiểu Vũ gật đầu, đem bức tranh giấu ở phía sau cuộn thành ống cho Đoàn Hủ Nghiên xem, loại phương thức cuộn bức tranh không gấp lại này là Đoàn Hủ Nghiên dạy cậu, cậu học qua một lần liền nhớ kỹ, không gấp lại.

Hai người kiểm tra xong đồ đạc muốn mang theo liền cùng nhau đi về phía homestay.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn, du khách ở cổ trấn ít đi rất nhiều.
Mạc Tiểu Vũ tâm trạng rất tốt, một đường này cũng không đi tốt, nhìn thấy bậc thang liền muốn nhảy một cái.
Chờ đến lúc hai người đi đến homestay trời đã hoàn toàn tối đen, bên ngoài sân treo đèn chùm nhỏ, đặc biệt xinh đẹp, là cô gái mặc váy dài cùng bạn cô chuẩn bị.
Mạc Tiểu Vũ rất ít khi ra ngoài sau khi trời tối, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đèn chùm nhỏ như vậy, há miệng oa một câu.
Phản ứng này của cậu làm hai cô gái rất vui, hai cô cười đùa cầm hai viên kẹt sữa thỏ trắng lớn cho cậu.
Mạc Tiểu Vũ không lấy, cậu theo bản năng quay đầu nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Cô gái mặc áo dài liền cười cậu, "Tôi cho anh tại sao anh lại nhìn anh ta? "
Mạc Tiểu Vũ liền nhận lấy, nói một câu cảm ơn.
"Không có gì~"
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay đều là khách trong nhà nghỉ, ngoại trừ Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ, còn có cô gái váy dài cùng bạn bè của cô, cùng với đôi vợ chồng trung niên kia ngoài ra cũng không có người khác, nam sinh lưng đeo guitar kia hôm trước trả phòng, đêm nay dĩ nhiên không có ở đây.
Bà lão hôm nay chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, trên bàn ăn bày đầy đủ, nhiều người náo nhiệt, trong lòng bà cũng cao hứng.
Trước khi ăn cơm tối, mọi người thắp nến lên bánh sinh nhật, tắt đèn hát một bài hát chúc mừng sinh nhật dưới ánh nến, Mạc Tiểu Vũ không biết hát, nhưng cậu sẽ vỗ tay, ngồi bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên cười đến cong cong ánh mắt, lúc nhìn thấy bà thổi nến, vẻ mặt cậu rất hâm mộ.
Bánh ngọt Đoàn Hủ Nghiên mua rất lớn, mỗi người chia một miếng còn dư, bà lão liền đem phần còn lại cắt cho hàng xóm.
Trước khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Mạc Tiểu Vũ dưới sự cổ vũ của Đoàn Hủ Nghiên, đưa bức tranh cho bà lão.
Bà bảy phần kinh ngạc, đối với bức tranh kia yêu thích không buông tay, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, "Tiểu Vũ vẽ thật đẹp, bà muốn mua một khung tranh đẹp nhất để treo nó trên tường, để cho mỗi người đến nhìn kỹ.

"
Lúc Mạc Tiểu Vũ tới rất vui vẻ, lúc về lại càng vui vẻ, lúc Đoàn Hủ Nghiên đưa cậu về nhà, cậu đi trên đường đều phải nhảy nhót hai cái.
"Sinh nhật ~ sinh nhật ~ Tiểu Vũ thích sinh nhật ~"
Cậu thực sự hy vọng bà lão có thể tổ chức sinh nhật mỗi ngày, bởi vì mọi người có thể cùng nhau ăn bánh ngọt cùng nhau hát thật sự là quá vui vẻ, cậu chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Đoàn Hủ Nghiên cười nhìn cậu, cảm thấy thời cơ này vừa vặn, "Tiểu Vũ, về sau mỗi ngày đều đến nhà bà lão có được không? "
Mạc Tiểu Vũ gật đầu.
"Buổi sáng muốn đi, buổi trưa muốn đi, buổi tối cũng muốn đi, chỉ cần cậu đói bụng, liền đi đến nhà bà, bà sẽ cho cậu ăn ngon."
Mạc Tiểu Vũ nghe xong quay đầu nhìn hắn, trên mặt nụ cười vui vẻ nhạt đi một chút.
Đoàn Hủ Nghiên tiếp tục nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, trời nóng Tiểu Vũ thì không nên ra ngoài, phải ở nhà, lúc ra ngoài phải nhớ mang theo quạt nhỏ, buổi tối ngủ phải nhớ sạc quạt nhỏ.

"
"Chai nhặt không được thì thôi, ở bên ngoài không nên đi quá xa, trước khi mặt trời xuống núi nhất định phải về nhà."
"Tôi biết Tiểu Vũ rất thông minh, nhưng trên đường thấy có một số con chó không có dây cậu liền trốn một chút, không cần nhìn nó, cũng không cần sợ hãi, càng không cần chạy, cậu phải đi từ từ."
"Nếu có người lớn tiếng nói chuyện với cậu, cậu đừng sợ, trước tiên nghe anh ta nói cái gì, nếu như là lời nói không tốt, Tiểu Vũ liền bịt lỗ tai không cần nghe."
"Nếu như thân thể có chỗ nào không thoải mái, ví dụ như đau đầu, đau bụng, không cần sợ hãi, đi đến nhà bà, nói cho bà biết cậu đau ở đâu, bà sẽ dẫn cậu đi khám bác sĩ..."
Đoàn Hủ Nghiên cũng thật không ngờ, những lời dặn dò này cư nhiên vừa nói ra liền có chút không dứt, hắn cũng không có chuẩn bị gì, chỉ là nghĩ đến chỗ nào nói đến chỗ đó.
Lực chú ý của hắn đều đang suy nghĩ mình còn có bỏ sót gì hay không, một chút cũng không phát hiện Mạc Tiểu Vũ khác thường.
Chờ đi ra ngoài bốn năm bước mới phát hiện Mạc Tiểu Vũ không đuổi kịp, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn liền đối diện với đôi mắt hạnh nhân tràn đầy nước mắt.
Đoàn Hủ Nghiên trong lòng chấn động, toàn bộ ng ực ngay cả tay chân cũng tê dại, tê dại toàn bộ làm cho hốc mắt của hắn từ từ nóng lên.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Mạc Tiểu Vũ khóc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Tiểu Vũ khóc lên là như vậy, rất yên tĩnh, không phát ra một chút thanh âm, lại làm cho trái tim hắn giống như bị thứ gì đó nắm chặt, đau đến mức thở mà hắn cũng không dám dùng sức.
Tông giọng hơi khàn khàn, hắn có chút luống cuống, "Tiểu Vũ..."
Giọng nói Mạc Tiểu Vũ mang theo tiếng khóc làm cho người ta đau lòng, "Hủ Nghiên tức giận sao? "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu nói không nên lời.
"Tiểu Vũ chọc Hủ Nghiên tức giận sao?" Mạc Tiểu Vũ vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, "Hủ Nghiên không muốn làm bạn tốt với Tiểu Vũ nữa sao? ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện