Phố Hạnh Vũ

Chương 9: Chương 9




Đoàn Hủ Nghiên đã đoán được bánh bao cậu đang ăn từ đâu tới, nhưng vẫn hỏi: "Ai cho Tiểu Vũ bánh bao? "
Mạc Tiểu Vũ ăn xong bánh bao, lắc đầu, "Tiểu Vũ mua.

Nói xong còn vươn một ngón tay ra: "Một đồng tiền.

"
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó hắn mua cho Mạc Tiểu Vũ một ly sữa, Mạc Tiểu Vũ cho hắn tiền xu.
Mạc Tiểu Vũ không thích người khác thương hại cậu, cũng không cần người khác bố thí, ngay cả cậu ăn bánh ngọt cũng là Đoàn Hủ Nghiên lừa gạt cậu nói ăn không hết phải lấy đi vứt đi mới chịu ăn.
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu nhìn đồ mình xách tới, bắt đầu lo lắng trong chốc lát Mạc Tiểu Vũ muốn cho hắn đồng xu nên làm cái gì bây giờ.
Cũng may Mạc Tiểu Vũ còn chưa chú ý tới hắn có xách đồ đến, cậu đang vui vẻ vì Đoạn Hủ Nghiên đột nhiên tới tìm cậu để chơi, vẻ mặt hưng phấn.
Cậu muốn nói cái gì đó, nhưng bất đắc dĩ nói không nên lời, trong miệng chỉ có thể lải nhải gọi tên Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên hỏi cậu, "Tiểu Vũ có đói không? "
Mạc Tiểu Vũ mở to hai mắt, rốt cục phát hiện Đoạn Hủ Nghiên xách túi có mùi thơm đến.
Cậu tràn đầy tò mò nhìn, đứng tại chỗ cũng không có ý muốn Đoàn Hủ Nghiên vào phòng.
Đoàn Hủ Nghiên chỉ có thể nhẹ giọng nói với cậu: "Tiểu Vũ, tôi có thể vào trong ngồi một chút được không? "

Mạc Tiểu Vũ nghe xong ừ một tiếng, âm cuối vang lên, nghe như là một loại thanh âm nghi hoặc phát ra, cũng giống như một loại thanh âm lúc vui vẻ phát ra.
Cậu đi trước mở cửa cho Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên sau khi vào cửa liền đem đồ mang đến đặt ở trên bàn trà, không bỏ xuống được cũng chỉ có thể đặt trên mặt đất trước.
Dâu tây hắn để lại ngày hôm qua đã không còn nhiều lắm, Đoàn Hủ Nghiên thuận tay cầm vào phòng bếp rửa sạch sẽ, sau đó đem đồ ăn sáng ra.
Hắn mua phần ăn không lớn, nhưng lại mua rất nhiều loại, chỉ là bánh bích quy bên trên còn có thịt tươi, rau củ, huống chi còn có những thứ khác như gạo nếp, gà phô mai
Đoàn Hủ Nghiên tìm ra bánh nhân thịt tươi, đem giấy dầu bên dưới đút kấp lại đưa cho Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, ăn mau đi, còn nóng đó.

"
Mạc Tiểu Vũ nhìn thoáng qua cái bánh kia, trước khi Đoàn Hủ Nghiên chuẩn bị một ít lời nói dối để lừa gạt cậu, cậu ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy, "Cám ơn, Hủ Nghiên.

"
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, trong lòng tràn đầy vui mừng, cảm giác sáng nay mình không bận rộn, "Không có gì.

"
Mạc Tiểu Vũ đang cúi đầu ăn bánh thịt tươi, Đoàn Hủ Nghiên ngồi trên ghế bên cạnh cậu, mở đậu hũ mới mua ra, rưới đường cát trắng tinh tế, lại dùng thìa khuấy đều, "Tiểu Vũ, cái này ngon, rất ngọt.

"
Mạc Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn Đoàn Hủ Nghiên đem chén đậu hũ trắng trộn đường cát trắng đặt ở trước mặt cậu, sau đó từ trong túi trên mặt đất tìm ra bóng đèn mới mua xong, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Mạc Tiểu Vũ ngồi trên băng ghế ngẩn người nhìn Đoàn Hủ Nghiên đứng ở cửa, thấy hắn lại tiến vào cầm một cái ghế nhỏ đi ra ngoài, không nhịn được đứng dậy đi theo đi ra ngoài xem.
Đổi bóng đèn đối với Đoàn Hủ Nghiên mà nói chỉ là chuyện nhỏ, lấy chiều cao của hắn giẫm lên băng ghế dự bị là có thể tiếp cận bóng đèn treo trên cửa.
Mạc Tiểu Vũ sợ tối, bóng đèn cũ kỹ này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ hoàn toàn không sáng lên được, nếu như là ban ngày thì tốt, lo nhất vẫn là buổi tối, Mạc Tiểu Vũ ở một mình bởi vì sợ hãi mà hoảng hốt cũng không ai có thể trấn an cậu.
Mạc Tiểu Vũ đứng bên cạnh, cậu ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Hủ Nghiên, vài phút sau cái đèn cũ bị tháo ra, cái đèn mới được thay lên.
Đoàn Hủ Nghiên hài lòng vỗ vỗ tro trên tay, "Được rồi, Tiểu Vũ, bật đèn nhìn xem.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe lời xoay người bật đèn.
Theo tiếng ba một tiếng giòn vang, đèn vốn ảm đạm bị đèn chói mắt thay thế, sáng đến ban ngày cũng có thể làm cho người ta cảm giác được chói mắt, không khó tưởng tượng nếu là ban đêm bật ra sẽ sáng bao nhiêu.

Mạc Tiểu Vũ nhìn thấy đặc biệt vui vẻ, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời oa một tiếng, ánh mắt vừa kinh hãi vừa vui nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Dưới loại ánh mắt này, Đoàn Hủ Nghiên đều cảm giác mình ở trong mắt Mạc Tiểu Vũ sắp tiếp cận không gì là không làm được.
"Được rồi, Tiểu Vũ, được rồi, tắt đèn đi."
Mạc Tiểu Vũ lại nghe lời đi tắt đèn.
Đoàn Hủ Nghiên đi vào phòng bếp rửa tay, Mạc Tiểu Vũ đứng bên cửa không đi vào, chờ nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng nước, cậu lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, xác định Đoàn Hủ Nghiên không đi ra, sau đó chậm rãi đưa tay sờ cái công tắc kia.
Ba một tiếng, đèn bật lên.
Lại ba một tiếng, đèn tắt.
Mạc Tiểu Vũ một tay còn cầm nửa miếng bánh thịt tươi chưa ăn xong, tay kia đặt trên công tắc, lúc thì bật tắt, trong mắt tràn đầy thích nhìn đèn mới thay.
Đoàn Hủ Nghiên rửa tay xong từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy cậu đang chơi cái đèn kia, có chút dở khóc dở cười, "Tiểu Vũ, đèn không thể chơi như vậy.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy giọng nói của hắn ,quay đầu trông mong nhìn hắn một cái, có chút không tình nguyện thu tay lại.
Đoàn Hủ Nghiên không phát hiện ủy khuất của cậu, hắn tự mình ngồi ở bên bàn trà, bóc gà gạo nếp nóng hổi cho Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ mau tới đây ăn, lạnh thì không ngon.

"
Mạc Tiểu Vũ liền đi trở lại băng ghế bên cạnh hắn ngồi xuống, vừa mới ăn xong bánh thịt tươi còn sót lại, Đoàn Hủ Nghiên liền đem cả chén đậu hũ đã không nóng đặt lên tay cậu, "Mau ăn đi.

"
Hắn tựa như muốn đem đồ Mạc Tiểu Vũ mấy năm nay không ăn đều bổ sung trở về, chính mình muốn nuôi béo Mạc Tiểu Vũ.

Chờ tốc độ ăn của Mạc Tiểu Vũ chậm lại, Đoàn Hủ Nghiên mới đem phần còn lại mà Mạc Tiểu Vũ ăn không hết đều ăn sạch sẽ, một chút cũng không thừa.
Mạc Tiểu Vũ tự mình thu dọn một chút rồi lên lầu hai thay quần áo, bộ quần áo có lỗ thủng mà đã mất đi độ đàn hồi kia tựa hồ là lúc cậu ngủ mặc, lúc muốn ra ngoài sẽ thay một chiếc áo thun đen sạch sẽ, vả lại Đoàn Hủ Nghiên nhìn rất quen thuộc, trên đó có một chuỗi chữ cái tiếng Anh đã biến sắc.
Khi cậu đeo cái túi dệt cũ nát kia, Đoàn Hủ Nghiên liền biết cậu đây là muốn ra ngoài nhặt ve chai.
Cậu chuẩn bị ra cửa, hắn chỉ có thể đi theo.
Chờ Mạc Tiểu Vũ đóng cửa sắt, cậu lại không có giống như Đoàn Hủ Nghiên đi Hạnh Vũ cổ trấn, mà là xoay người đi về một phương hướng hoàn toàn trái ngược.
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, nhưng không hỏi, chỉ nói với Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, đói bụng phải về nhà nha, Hủ Nghiên ở chỗ này chờ cậu.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy lời này sửng sốt một chút, dừng bước quay đầu lại, cậu còn tưởng rằng Đoàn Hủ Nghiên sẽ ở cùng cậu...
Đoàn Hủ Nghiên còn chưa nói xong nhìn biểu tình của cậu liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, thấy người quay lại hướng về phía mình liền cười phất phất tay, "Chúng ta lát nữa gặp lại.

"
Mạc Tiểu Vũ chuẩn bị đi làm biểu hiện sẽ trở nên nghiêm túc, mặt không chút thay đổi, Đoàn Hủ Nghiên vẫy tay, cậu cũng giơ tay vẫy vẫy, sau đó xoay người đi về hướng khác.
Đoàn Hủ Nghiên đứng tại chỗ trong chốc lát, nhìn cậu rời đi, đợi đến khi sắp không nhìn thấy bóng dáng Mạc Tiểu Vũ mới bước nhanh đi theo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện