Pho Mát Cắt Lát

Chương 32: Hẹn em nhanh lên



Hôm nay là thứ sáu.

Cuối cùng lại phải đón một cuối tuần mới.

Khi Trang Thu Bạch và Tưởng Vân Xuyên cùng về nhà, cơm tối đã được chuẩn bị xong.

Những món ăn này đều do người giúp việc chỉ định của nhà họ Tưởng đưa tới, sớm, trưa, chiều đều không ngoại lệ, bốn món một canh, đặt ở trong một hộp cơm hình bầu dục.

Hai người ngồi trong nhà ăn đơn giản ăn xong, từng người đi rửa mặt, lại cùng nhau tìm một bộ phim, ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.

Đương nhiên bộ phim vẫn lựa chọn đề tài khoa học viễn tưởng Trang Thu Bạch thích nhất, Tưởng Vân Xuyên xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thảo luận một vài phát triển kịch bản với Trang Thu Bạch.

Khoảng mười giờ tối, bộ phim gần đến hồi kết.

Tưởng Vân Xuyên lại lén lút liếc Trang Thu Bạch một cái, sau đó đàng hoàng đứng lên, lại ho khẽ một tiếng với Trang Thu Bạch.

Trang Thu Bạch vẫn đang nhìn danh sách diễn viên nhảy ra trên màn hình, nghe thấy tiếng khụ anh ngước mắt lên, hỏi: “Sao vậy?”

Tưởng Vân Xuyên thấy anh rặt vẻ mờ mịt, khóe miệng cựa quậy, nhẫn nhịn mười giây đồng hồ, lại ho một tiếng, hạ giọng nói: “Không sao. Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Trang Thu Bạch nghiêm túc gật đầu, lại chuyển ánh mắt lên màn hình, “Tí nữa, em xem hết danh sách diễn viên.”

Rõ ràng Tưởng Vân Xuyên không thể hiểu được danh sách diễn viên có gì để xem, đứng tại chỗ lưỡng lự hồi lâu, nhíu mày một cái, vẫn xoay người về phòng.

Chờ hắn rời đi, Trang Thu Bạch lập tức nhấn nút tạm dừng trong tay, bấm mở bảng chữa bệnh trước mắt.

Dữ liệu trên bảng chữa bệnh thoạt nhìn không có gì bất thường, giá trị phấn khích lên xuống không nhiều. Từ sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, nó luôn nằm ở trạng thái đỉnh điểm.

Duy chỉ có đồng hồ đo dạo này nhiều lần chập mạch là hơi bận, bắt đầu từ chiều hôm nay đã xoay tròn qua lại giữa “Xoắn xuýt”, “Phân vân”, “Căng thẳng”. Hơn nữa càng xoay càng nhanh, không hề có ý định dừng lại.

Lại thêm mỗi lần Tưởng Vân Xuyên nhìn về phía anh đều muốn nói lại thôi.

Trang Thu Bạch có thể kết luận, hắn có lời muốn nói với mình.

Cụ thể muốn nói gì, Trang Thu Bạch mơ hồ có thể đoán được một chút.

Anh vốn định nói ra giúp Tưởng Vân Xuyên, nhưng cứ cảm thấy chuyện này, nên để Tưởng Vân Xuyên tự nói sẽ tốt hơn.

Suy cho cùng dù là chín năm trước hay chín năm sau, dù trong cuộc sống hiện thực hay trong không gian hư ảo, chuyện này đều là lần đầu tiên xảy ra.

Chỉ nghĩ như vậy, đến cả Trang Thu Bạch cũng trở nên hồi hộp.

Anh ôm lấy trái tim đập “thình thịch” lại trèo lên ghế sofa, lại tìm một bộ phim khác, vừa theo dõi đồng đo của Tưởng Vân Xuyên, vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

0 giờ 10 phút.

Trang Thu Bạch đã xem hết hai bộ phim.

Đủ loại cảm xúc của Tưởng Vân Xuyên vẫn chưa bị loại bỏ, chứng tỏ hiện giờ hắn vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.

Trang Thu Bạch ngáp một cái, lại tìm một bộ phim khác, chuẩn bị đợi hắn thêm lúc nữa.

1 giờ 40 phút sáng.

Trang Thu Bạch xem hết ba bộ phim.

Cảm xúc hồi hộp xoắn xuýt của Tưởng Vân Xuyên chẳng những không tiêu tan, mà còn thay đổi nghiêm trọng hơn, có thêm chút lo nghĩ?

Trang Thu Bạch vốn định đi tới gõ cửa, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn muốn nghe chính miệng Tưởng Vân Xuyên nói ra câu kia với anh.

Thế là anh xỏ dép lê, rón rén đi tới cửa phòng Tưởng Vân Xuyên, lẳng lặng nghe tiếng động bên trong.

Vừa nghe một cái là gần một tiếng đồng hồ.

Hình như Tưởng Vân Xuyên đi đi lại lại trong phòng suốt, Trang Thu Bạch nghe đến mức buồn ngủ, nhắm mắt lại, đầu đập thẳng lên ván cửa.

“Cộp” một tiếng, dọa Tưởng Vân Xuyên lập tức dừng bước.

Hắn nghi ngờ nhìn cửa một cái, mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm, đi đến cửa phòng, bấm chốt cửa.

Cửa vẫn chưa hoàn toàn mở ra, Trang Thu Bạch đã mang cái trán đỏ bừng, ngã thẳng vào trong lòng hắn.

Tưởng Vân Xuyên lập tức dùng cơ thể đỡ lấy anh, vừa định đỡ anh lên thì phát hiện Trang Thu Bạch trực tiếp ôm eo hắn, đôi mắt buồn ngủ mông lung chất vấn, “Rốt cuộc khi nào anh hẹn em?”

Tưởng Vân Xuyên rõ ràng hơi ngẩn ra, lập tức ngượng ngùng nghiêng mặt đi, nói với không khí: “Sao em biết anh muốn hẹn em.”

Trang Thu Bạch đã buồn ngủ díp cả mắt rồi, dựa vào lồng ngực hắn tìm được một tư thế thoải mái, “Em đoán.”

Sau đó lại mơ màng giục, “Hẹn em nhanh lên đi, em chờ cả buổi tối rồi.”

Dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê của Trang Thu Bạch thực sự khiến Tưởng Vân Xuyên thả lỏng hơn nhiều. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc anh, hơi cụp mắt xuống, có phần không được tự nhiên khẽ nói: “Ngày mai, có thể hẹn hò với anh không?”

Trang Thu Bạch nhếch miệng cười một tiếng, cọ vào áo ngủ của hắn gật đầu, “Được chứ.”

Nói xong, lập tức ngậm miệng lại, cứ đứng như vậy rồi hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.

Tưởng Vân Xuyên không đành lòng đánh thức anh, vì thế vươn tay bế anh lên.

Hắn định bế Trang Thu Bạch vào phòng mình, nhưng nghiêm túc suy tư chốc lát, lại cảm thấy cách làm này không được đoan chính, vẫn quyết định đưa anh đến phòng cho khách.

Nhưng mà khéo thật… cánh cửa phòng cho khách đóng chặt.

Tưởng Vân Xuyên chỉ có hai bàn tay, lúc này đây hai bàn tay đang bế Trang Thu Bạch.

Không có cách nào mở cửa ra.

Hắn không nghĩ ra được phương pháp giải quyết nào.

Vậy nên chỉ có thể quay về đường cũ.

Nhẹ nhàng đặt Trang Thu Bạch lên giường của mình, lại cẩn thận đắp một chiếc chăn lông mỏng lên giúp anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện