Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

Chương 52: Phiên ngoại 12: Ly hôn



Bởi vì hôn lễ Lương Khấu phải dậy thật sớm cho nên Phó Ngàn Tư cùng Kỷ Hàn Trình đã mang theo Kỷ Yến và Kỷ Ninh đến đó trước một ngày.

Buổi tối sau khi ngâm suối nước nóng trở về, cả Yến bảo và Ninh Bảo đều rất thơm và mềm mại,lúc này còn đang nắm lấy tay Phó Ngàn Tư và Kỷ Hàn Trình đi về phía trước.

Ninh Bảo có lẽ bị ngâm đến mức hơi chút buồn ngủ, dọc theo đường đi đều hết sức an tĩnh, mặc một bộ yukata màu xanh da trời với những bông hoa nhỏ màu trắng, mái tóc mềm mại được cột ở phía sau ót.

Hoàn toàn như một cô công chúa bé nhỏ.

Phó Ngàn Tư nắm tay Ninh Bảo, cô thuận miệng hỏi: "Ngày mai rải hoa như thế nào, Ninh Bảo có nhớ không?"

Ninh Bảo nghe vậy thì gật đầu, giọng nói mềm như sáp: "Nhớ ạ."

Sau đó thì dừng một chút, đem tất cả quy trình nói ra lại một lần.

Bởi vì tuổi còn nhỏ, giọng nói phát ra rất chậm, thời điểm Ninh bảo nói xong, một nhà bốn người đã về tới phòng nhưng bất quá, diễn đạt rất rõ ràng, thứ tự trước sau cũng không có nói sai, vừa nhìn liền biết thừa hưởng gen của Kỷ Hàn Trình.

Phó Ngàn Tư ngồi trên ghế xích đu, nhịn không được mà hôn bé: "Ninh Bảo thật là lợi hại!"

"Yến bảo, Yến bảo cũng muốn hôn!" Khi thấy mẹ hôn em gái, cậu vội vàng buông tay Kỷ Hàn Trình nhào qua, "bẹp" một tiếng, ở gò má Phó Ngàn Tư hôn lên một cái.

Thấy em gái còn được mẹ ôm, Yến bảo tất nhiên cũng không chịu tỏ ra yếu kém, cậu cạnh tranh với em gái muốn được mẹ cưng chìu, dùng cả tay và chân bò lên trên xích đu, Phó Ngàn Tư mỗi tay ôm một đứa, cảm thấy người nào cũng rất đáng yêu.

Ôm cả hai, cô đắc ý mà nhìn Kỷ Hàn Trình nhướng mày thị uy, ý bảo"Anh xem,cả hai đều muốn em mà không muốn anh."

Kỷ Hàn Trình đứng cách đó không xa,anh khẽ bật cười đi tới.

Phó Ngàn Tư nghi ngờ anh chuẩn bị đoạt bảo bảo của mình, cô lập tức cảnh giác, hai chân co lên ghế xích đu đồng thời cũng đem cả hai ôm chặt hơn nữa: "Anh không được tới gần bọn em!"

Lúc này,Kỷ Ninh và Kỷ Yến đang đưa lưng về phía Kỷ Hàn Trình, Yến bảo đối với tấm rèm cửa sổ phía sau Phó Ngàn Tư vô cùng tỏ ra hứng thú, cậu đang cố gắng chạm tay vào những sợi ria tua tủa trên đó, Ninh Bảo bên kia cũng không chớp mắt nhìn anh hai.

Kỷ Hàn Trình đi tới,cứ như vậy mà cúi xuống, hai tay chống lấy hai bên tay vịn, ngay lập tức cố định lại chiếc ghế đang đung đưa.

Hôn một cái, mùi gỗ tuyết tùng trên người anh cũng nhanh chóng bao phủ.

Phó Ngàn Tư có chút xấu hổ như họ đang vụng trộm trước mặt bọn trẻ.

Cô ho nhẹ một tiếng, đứng đắn đưa tay ra đẩy đẩy anh: "Kỷ Hàn Trình, anh muốn làm gì."

"Không có gì" Kỷ Hàn Trình nhìn cô,anh trầm giọng hỏi "Tại sao chỉ có anh là không được hôn?"

Yến bảo đang chơi đùa bên cạnh nghe xong lời này, lực chú ý cũng dời đi.

Cậu vội vã xoay người,mở to mắt nhìn Kỷ Hàn Trình.

Kỷ Hàn Trình lại tiếp tục nói: "Em đều hôn Ninh Bảo và Yến bảo --"

Giọng điệu của anh vẫn như thường lệ, hoàn toàn không có dáng vẻ làm nũng như Kỷ Ninh và Kỷ Yến, Phó Ngàn Tư vừa nghe cũng biết là anh đang trêu chọc cô, lời nói ra chính là đang muốn lừa gạt trẻ nhỏ.

Quả nhiên, tựa như lập tức hiểu ra cái gì, Yến bảo vùi ở trong lòng cô, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên khuyến khích mẹ mình: "Mẹ ơi, mẹ cũng phải hôn bố nữa! Như vậy mới không bất công với bố!"

Ngay cả Ninh Bảo cũng nghiêm túc gật đầu: "Anh hai, Ninh Bảo, bố, mỗi người đều phải có một cái."

Yến bảo lại tiếp tục: "Mẹ ơi,hôn bố đi!"

Kỷ Hàn Trình nhìn cô, trong mắt như viết"Em xem, ngay cả Yến bảo và Ninh bảo đều nói như vậy".

Phó Ngàn Tư: "......"

Cẩu Kỷ đúng là có nhiều trò gian trá, lợi dụng sự thuần khiết và ngây thơ của bảo bảo ra đòi cô hôn.

Ngồi trên ghế xích đu, hai bên tay là hai bảo bảo, trước mặt lại là Kỷ Hàn Trình, hiện tai cho dù muốn trốn cũng không có chỗ nào để trốn.

Hơn nữa, cả hai bảo bảo đều mở to mắt nhìn cô, trong mắt chính là viết đầy"Mẹ,nhanh lên, nhanh hôn một cái đi!", "Mẹ nhìn bố xem,bố đáng thương biết bao!"

Rõ là ba bố con bọn họ đang muốn chèn ép cô đây mà, Phó Ngàn Tư tức giận nhìn anh một cái, sau đó cũng hôn lên má anh một nụ hôn.

Kỷ Hàn Trình cong môi, rốt cục cũng hài lòng ôm Yến bảo từ tay Phó Ngàn Tư: "Yến bảo, con giẫm lên váy mẹ rồi,ngoan nào, bố ôm con."

Yến bảo ngoan ngoãn được Kỷ Hàn Trình ôm đi đánh răng, Phó Ngàn Tư gỡ chun buộc tóc phía sau Ninh Bảo,giúp bé chải lại mái tóc dài.

Có lẽ bởi vì còn nhỏ nên tóc Ninh Bảo mới có màu nhạt, dưới ánh sáng,mái tóc bé trông giống như có màu vàng nâu cộng thêm làn da trắng nõn kia nữa,trông đặc biệt rất xinh đẹp.

- ---

Hôm nay là ngày trọng đại của Lương Khấu,từ sáng sớm Ninh bảo đã được mẹ diện cho một chiếc váy công chúa màu trắng, mái tóc mềm mại uốn cong, trên đầu đội một chiếc vươn miện mà trong tay là giỏ hoa nhiều màu sắc, lúc này đanf đi trên đài thủy tinh, giống như một người mẫu nhí bước từng bước một thả những cánh hoa.

"Đáng yêu quá!! Mau cho dì ôm một cái!"

"Trái tim mẹ già của tôi tan chảy mất rồi!!"

"Xinh đẹp quá, là đứa nhỏ nhà ai thế, tôi thật muốn mang về!"

"......"

Phó Ngàn Tư bên này cũng kéo tay Kỷ Hàn Trình,cô nói: "Kỷ Hàn Trình, Ninh Bảo sẽ không vđi nhầm đường chứ?"

Khung cảnh hôn lễ được dựng lên rất sang trọng, không khí, sân khấu thủy tinh, cổng vòm trên không, không có chỗ nào mà không có hoa tươi,ngay cả ánh đèn cũng được dập tắt hơn phân nửa, âm thanh vang dội trong đại sảnh, cách đó không xa là những chiếc vòi phun kim tuyến và bong bóng nước màu hồng, tất cả đều đẹp rực rỡ và lãng mạng.

Kỷ Hàn Trình nắm lấy tay cô,anh vỗ nhè nhẹ: "Sẽ không."

Kỳ thực trong lòng Phó Ngàn Tư rất tin tưởng Ninh Bảo -- Bởi vì tính cách con bé trước giờ luôn khiến người khác an tâm hơn nữa trước đó còn tập luyện qua rất nhiều lần.

Nghe anh nói như vậy, tựa hồ cô cũng yên tâm hơn một chút.

Chồng của Lương Khấu cũng là một người sinh ra với vai trò thừa kế gia nghiệp, hai người môn đăng hộ đối, cũng không phải là hôn nhân thương mại cho nên không khí hôn lễ vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

Đến phần trao nhẫn, Yến bảo mặc một bộ lễ phục nhỏ màu đen, bước lên từ đầu bên kia của sân khấu chính.

Hôn lễ hoàn toàn theo phong cách phương Tây, hoa đồng là Ninh Bảo đảm nhiệm, giới đồng là Yến bảo phụ trách.

Ngay khi Yến bảo vừa ra sân, nhóm chị em trung niên càng thêm không kiềm chế được:

"Cậu bé này còn dễ thương hơn!!!"

"Với nhan sắc này sau khi lớn lên nhất định sẽ gây hoạ cho nhân gian, cô nhìn cặp mắt đào hoa kia kìa!!"

"Dáng dấp giống nhau quá... Cô nhìn xem?"

"Đúng rồi, tôi nghe nói -- Kỷ gia có một cặp Long Phượng?"

"Wow......"

Có lẽ là thấy được Kỷ Hàn Trình cùng Phó Ngàn Tư an vị cách đó không xa, âm thanh kích động của họ cũng dần nhỏ xuống, mâý câu bông đùa muốn cướp hai đứa nhỏ này về cũng nhanh chóng nuốt trở về.

Phó Ngàn Tư phát hiện tuy tính cách Yến bảo không quá giống Kỷ Hàn Trình nhưng khi mặc tây trang vào, khí chất lại trầm hơn rất nhiều.

Cộng thêm việc dặn dò trước đó, không được tùy ý làm nũng trên sân khấu, cho nên sắc mặt Yến bảo cũng lạnh lùng thêm vài phần, nhìn vào,hoàn toàn có thể thấy cậu chính là một cái phiên bản thu nhỏ, "tiểu Kỷ Hàn Trình".

Kiểu anh chàng đẹp trai cool ngầu này có lẽ được rất nhiều bạn học nữ yêu thích nhất, đến phân đoạn cắt bánh ngọt, có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh bên người Yến bảo, muốn cùng cậu "kéo kéo tay, làm bạn bè tốt".

Yến bảo theo thường lệ mang phần bánh ga-tô xinh đẹp nhất đến cho em gái, sau đó cũng sẽ dùng chung luôn với Ninh bảo.

Hai bảo bảo mỗi người cầm lấy một cái nĩa, anh một ngụm em một ngụm, không khí rất vui vẻ cho đến khi Yến bảo tựa như chợt nhớ tới cái gì: "Bố Mẹ!"

Giọng điệu còn rất nghiêm túc.

Phó Ngàn Tư đang nói chuyện với Kỷ Hàn Trình, nghe vậy thì cả hai cúi đầu nhìn cả hai: "Sao thế Yến bảo?"

Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc: "Tại sao hôn lễ của bố mẹ lại không mời Yến bảo và Ninh bảo?"

- -

Phó Ngàn Tư dành ra chút thời gian giải thích cho cả hai hiểu vì sao hôn lễ của hai người lại không có cả hai nhưng Yến bảo lại kiên trì cho rằng như vậy tuyệt đối không công bằng, và cậu rất muốn họ lại tổ chức thêm một hôn lễ nữa.

"Không thể, bố mẹ đã kết hôn rồi." Phó Ngàn Tư nói "Trừ phi bố mẹ ly hôn nhau sau đó kết hôn lại."

Yến bảo nghe xong càng thêm mơ hồ: "Mẹ ơi, ly hôn là gì thế?"

Ninh Bảo cũng không biết nghe từ đâu, lúc này vô cùng nghiêm túc: "Chính là bố mẹ không ở cùng nhau nữa."

Bé đưa tay phải của mình ra rồi nắm vào tay trái,sau đó thẳng thừng buông tay ra.

Yến bảo sững sờ, nét mặt thì rối như tơ vò, chắc là "muốn họ tổ chức đám cưới nhưng lại không muốn hai người phải xa nhau"

Phó Ngàn Tư nhìn Kỷ Hàn Trình đang nghe điện thoại cách đó không xa, bỗng nhiên nổi lên một cái ý đồ xấu: "Yến bảo,hay là con đến hỏi bố xem bố có nguyện ý ly hôn cùng mẹ không."

Bởi vì mới được Ninh Bảo phổ cập kiến thức, cậu lắc đầu giống như trống bỏi, kiên quyết nói: " Yến bảo không hỏi!"

"Bé ngốc" Phó Ngàn Tư cúi xuống và dụ dỗ "Sau khi bố mẹ ly hôn, bố mẹ cũng có thể kết hôn lại cơ mà, chẳng phải là cũng sẽ ở cùng nhau hay sao,chúng ra sẽ có một hôn lễ khác, không phải Yến bảo cũng muốn làm giới đồng cho bố mẹ sao?"

Bởi vì khi kết hôn, Phó Ngàn Tư không có nhiều tình cảm với Kỷ Hàn Trình cho nên cũng không cảm nhận được tâm trạng ngọt ngào ngày hôm đó.

Lúc này càng nghĩ càng cảm thấy rất thua thiệt, nhịn không được muốn trêu chọc anh một chút.

Tựa như hiểu rõ, cậu đăng đăng đăng chạy tới bên người bố.

Ninh Bảo nghiêng đầu, bé luôn cảm thấy mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như vậy, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn anh mình chạy về phía bố Kỷ.

"Bố ơi!" Không đợi Kỷ Hàn Trình nói chuyện điện thoại xong cậu đã ôm lấy chân bố, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, cậu hỏi "Bố có nguyện ý ly hôn với mẹ không bố?!"

Ở trong lòng Yến bảo, ly hôn = kết hôn và cũng = luôn việc tổ chức hôn lễ, chứng kiến ​​tình yêu của bố mẹ mình cho nên trong lòng rất kích động, muốn mau mau nói với bố, muốn bố đồng ý ngay lập tức.

Không khí im lặng trong ba giây, nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Kỷ Hàn Trình, Phó Ngàn Tư cuối cùng cũng không thể nhịn được cười.

Nhưng bất quá, Phó Ngàn Tư rất nhanh thì hối hận.

Sự thật đã chứng minh rằng, với một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi như Kỷ Hàn Trình, vĩnh viễn là cái người mà cô không nên đắc tội nhất, mặc dù ngoài mặt không truy vấn Yến bảo ai là người sai khiến cậu nói ra điều này,cũng rất kiên nhẫn giảng giải cho cậu hiểu "ly hôn" thật ra là có ý nghĩa gì, có phải không được tùy tiện nói lung tung hay không.

Và sau khi nhận được sự đảm bảo từ cậu, Kỷ Hàn Trình lúc đó mới ngước mắt lên nhìn Phó Ngàn Tư.

Và cũng đêm đó, Phó Ngàn Tư đã phải trả giá cho hành vi làm càn này của mình chính là bị anh làm đến mức khóc lóc xin tha, hứa rằng từ nay về sau không được mang hai chữ "ly hôn" này ra tùy tiện nói bậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện