Phồn Chi
Chương 9
Khi sống, Vu Huyên nhất mực đòi được hỏa táng, đốt di thể tan thành tro
xám, sau đó thì đưa về thành phố nơi cô sinh ra, ở đấy cô đã chọn sẵn
huyệt mồ có vị trí đẹp. Thậm chí cô còn viết thư cẩn thận nhắn lại, hãy
mặc cho cô bộ váy màu nào, trang điểm gương mặt ra sao. Nếu như đấy là
một nghi thức cáo biệt của người chết, thì cô hy vọng mọi người sẽ nhìn
thấy cô trong hình hài đẹp đẽ nhất.
Vì cô chuẩn bị cho bản thân quá chu toàn, nên khiến những người ở lại hổ thẹn không thôi, đến khi sau cùng vẫn không làm được gì nhiều cho cô cả.
Vu Huyên thậm chí còn căn dặn rõ ràng, không mong Vương Tranh đến tiễn cô đi đoạn đường cuối cùng. Vì chuyện Vương Tranh đổ bệnh cũng nằm trong dự tính của cô. Di ngôn cuối cùng để lại cũng sặc một tính cách tuyền Vu Huyên: Kể lể và khóc lóc nghe ồn lắm, đừng có làm phiền tới tớ!
Vương Tranh có vẻ rất phối hợp. Cậu không tranh cãi một lời, làm y theo ý nguyện để lại, đến linh đường nhìn cô trang điểm đẹp đẽ lần cuối; chiếu theo di ngôn nhắn gửi, không tiễn di cốt của cô lên máy bay; thậm chí cậu còn không khóc lần nào, vì Vu Huyên từng nói, cả đời này, cho dù chỉ diễn ra một giây thôi cô cũng không muốn trải qua tình cảnh ướt át sướt mướt hệt phim truyền hình dài tập.
Vương Tranh nhớ nhiều năm về trước, khi cả hai cùng ngồi ăn cơm trong căng-tin, tivi truyền hình trực tiếp cảnh đưa di thể một phóng viên Trung Quốc tử nạn ở nước ngoài về nước: Người cha già ôm bức di ảnh quấn khăn lụa đen của con gái gào khóc bi thương như đứt từng khúc ruột, những người vây xung quanh không thể không dìu lấy ông ấy. Ống kính máy quay ra sức dí sát vào gương mặt tiều tụy, lấm lem nước mắt nước mũi của người cha. Ông khóc tối trời tối đất, không thèm che giấu chút đau khổ nào, khiến người đưa tang não nuột một phen.
Đồng thời cũng khiến những nữ sinh đang xem tivi xung quanh hai người lặng lẽ chùi nước mắt.
Chỉ có Vu Huyên là im lặng nhìn màn hình, sau đó quay đầu dùng vẻ mặt biểu cảm phức tạp mà hỏi Vương Tranh: “Nếu tớ là người cha đó, nhưng lại không thể khóc thì sao?”
Bầu không khí đau thương như vậy, trong và ngoài màn hình đều có hơn trăm ngàn đôi mắt đổ dồn về phía cô, đều đang chờ được thấy cảnh cô thương tâm gào khóc đến sức tàn lực kiệt, trời đất tối mịt, nhằm hoàn thành nghi thức đưa tiễn bi thương sau cùng, mang đau khổ hóa thành nghi lễ thần thánh. Trong tình cảnh đó, nỗi buồn của mỗi người đều được nhân lên gấp bội, nên dùng phương thức của số đông biểu đạt nỗi đau, nếu không làm giống họ lại trở thành kẻ vô tình thóa mạ thánh thần.
Nhưng vấn đề ở chỗ, khóc lóc đến không cần tôn nghiêm như vậy trước mặt mọi người liệu có phải là thật không? Lẽ nào đó là phương thức duy nhất biểu đạt nội tâm thê lương tột độ sao?
“Mẹ tớ mất khi tớ còn nhỏ, tớ đã không khóc trong lễ tang của bà. Mọi người đều xem tớ là quái vật máu lạnh vô tâm vô tình,” Vu Huyên vừa hút thuốc vừa thờ ơ kể lại, “Lúc đó tớ không hiểu tại sao họ lại nói vậy. Cách đó ba tháng tớ đã biết là bà phải chết, còn là trong tình cảnh ngoài ý muốn. Nếu đã biết rõ vậy sao tớ phải biểu hiện như thể bất ngờ bị đả kích khủng khiếp đến mức không muốn sống!”
Vu Huyên khi có khói thuốc quẩn quanh luôn đạm mạc hơn Vu Huyên lúc thường, như bao tang thương trầm luân sẽ tản mác ra từ trong xương cốt của cô gái trẻ mới đôi mươi. Tư thế gảy tàn thuốc của cô luôn khiến Vương Tranh sinh ra lỗi giác, đó không phải là muội thuốc mà là đang trút một mảnh tối tăm nào đó trong cơ thể ra bên ngoài.
“Tớ có cách riêng để tưởng niệm mẹ, tớ yêu bà là chuyện không ai có quyền nghi ngờ, nhưng tớ không muốn dùng cách mà mọi người muốn để khóc rống lên. Tớ không làm được thì có gì sai?”
Cô nhíu mày, nhìn về phía Vương Tranh, như đe dọa, nếu cậu mà dám bảo có thì sẽ bóp cổ cậu. Vương Tranh phì cười lắc đầu nói: “Cậu không sai.”
“Đương nhiên.” Vu Huyên ngửa đầu cười to, lại im lặng gảy tàn thuốc vào trong giày Vương Tranh, tinh ranh nháy mắt. “Sau này tớ mà có chết thì cậu cứ dùng cách riêng của mình để hoài niệm tớ là được rồi, đừng có khóc lóc kể lể tùm lum nhé?”
“Nhớ rồi!”
Câu nói lúc đó giờ lại thành sự thật.
Vương Tranh đưa chìa khóa nhà cậu cho Từ Văn Diệu, nhờ anh mang toàn bộ tập thơ đặt trên giá sách qua đây, từ Rilke[1] cho đến Baudelaire[2], đó là các tập thơ được dịch của các tác giả ở vào khoảng từ thế kỷ mười chín đến thế kỷ hai mươi mốt, từng được một chàng thiếu niên ngồi trong vườn trường đọc cho cô gái nghe. Dù cô gái đôi khi không thể hiểu hết những bài thơ đó, nhưng cô luôn nghe rất mê say, vừa hút thuốc vừa gật gù khen hay lắm, hay lắm, đọc thêm bài nữa đi.
[1] René Karl Wilhelm Johann Josef Maria Rilke (1875 – 1926) nhà thơ lớn thế kỷ 20 của Áo.
[2] Charles Pierre Baudelaire (1821-1867) là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp, trong thế kỷ 19, ông thuộc trường phái tượng trưng chủ nghĩa.
Hai người không giống bạn bè cùng lứa thích giải trí bằng cách xem anime[3], hay điên cuồng say mê các ngôi sao Hàn Nhật hoặc các ban nhạc rock ‘n’ roll Âu Mỹ. Họ thường tìm nơi yên tĩnh của riêng họ, như thanh niên những năm 50 thế kỷ trước vẫn thường hội tụ một nhóm bạn rồi thay phiên ngâm xướng thơ từ Pushkin[4], Chekhov[5] hay Zoshchenko[6]. Khi đó, luôn tin vào tín ngưỡng, lòng trung thành và sự lãng mạn trong tình yêu. Tình cảm mãnh liệt luôn sục sôi trong nhiệt huyết thanh xuân ngời ngợi tuổi hai mươi.
[3] Là từ mượn của từ tiếng Anh (animation, có nghĩa là phim hoạt hình), chỉ các bộ phim hoạt hình do Nhật Bản sản xuất hay mang phong cách Nhật Bản.
[4] Aleksandr Sergeyevich Pushkin (1799-1837) là nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch được mệnh danh là đại thi hào, Mặt trời thi ca Nga, biểu tượng của dòng văn học lãng mạn thế kỷ 19.
[5] Anton Pavlovich Chekhov (1860-1904) nhà viết kịch nổi tiếng người Nga.
[6] Mikhail Zoshchenko (1895-1958) nhà văn nổi tiếng người Nga.
Bây giờ, Vương Tranh đang xé từng trang từng trang những tập thơ đó, đốt xuống cho Vu Huyên.
Cậu đã suy nghĩ rất lâu, nên dùng cách nào để tưởng niệm người bạn thân nhất đời này. Hai người đã nói lời giã biệt, trong khoảng thời gian sau cùng, đã đối đãi tốt với nhau, đã tận tình lắng nghe, nhiệt thành bày tỏ, khẽ khàng an ủi bằng những lần chạm khẽ. Khi nhớ đến Vu Huyên, ngoại trừ nỗi đau xót xa ly biệt ra càng có nhiều ký ức ấm áp hơn cả.
Như vậy thì đâu cần phải đau đớn gào khóc nhỉ?
Bi thương chắc chắn là có. Một người bạn thân thiết nhất mất đi là sự mất mát không gì bù đắp và thay thế được. Nhưng Vương Tranh vẫn thấy lòng bình an khi nhớ đến những việc Vu Huyên đã lo nghĩ thay cậu, dù những cơn đau của căn bệnh ung thư thời kỳ cuối giày vò cô đến trơ gầy cả xương, cô vẫn cố để an bài mọi thứ thay cho cậu và cho chính bản thân cô. Đây lẽ nào không phải là cách thức xoa dịu của cô hay sao?
Cậu nhất định phải sống, sống cho thật tốt, dù tớ không còn trên đời nữa cũng phải kiên cường và mạnh mẽ sống!
Vương Tranh đang ốm, tay không sức lực, xé mãi chẳng rách nổi mấy trang thơ, ngẫm ngợi một hồi lại ngừng tay, đợi lấy sức rồi lại làm tiếp.
Có người vươn tay ra tiếp quyển thơ trong tay cậu, là bàn tay da đồi mồi của người già, nhưng nom vẫn rắn chắc khỏe mạnh. Vương Tranh ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hao hao Vu Huyên, mi mày nghiêm cẩn lạnh lùng giờ đã nhuốm một màng bi thương.
Là cha của cô, Tham mưu trưởng Vu.
Vương Tranh thoáng liếc ông, rồi lại nhặt một tập thơ khác bên cạnh cậu mà đốt.
“Tiểu Huyên nó đọc có hiểu không cháu? Thơ của Akhmatova[7] ư?” Ông Vu lật bìa ra xem.
[7] Anna Akhmatova (1889-1966) nhà thơ, nhà văn, nhà phê bình và dịch giả nổi tiếng người Nga.
“Cô ấy chỉ cần cảm xúc khi đọc thơ thôi ạ, với cô ấy vậy là đủ rồi.”
“Nó thích đọc thơ ư?”
“Vâng ạ.” Vương Tranh gật gù, lại bổ sung. “Bọn cháu đều thích.”
“Hai đứa kỳ lạ hệt nhau.” Ông Vu vừa xé giấy bỏ vào chậu lửa vừa hoài niệm.
“Cũng may là bọn cháu đều thích thơ văn, nếu mà thích chơi điện tử thì bây giờ chắc phải đốt máy chơi game xuống ạ.”
Ông Vu cúi đầu im lặng một lúc, chốc sau lại ngẩng lên nói:”Cháu kể cho ta nghe chuyện về con gái của ta đi.”
Vương Tranh có chút ngạc nhiên, lúc ngước đầu lại chạm phải ánh mắt hiền hòa của một người cha đang nhớ con. Sự mạnh mẽ trong ông khiến ông không thể khóc, nhưng nỗi đau xót phải mất con thì không che giấu được. Vương Tranh không thể cự tuyệt yêu cầu đó, khe khẽ nói: “Bác muốn nghe chuyện gì?”
“Bắt đầu từ chuyện sao nó thích đọc thơ đi.” Ông nghĩ ngợi, lại thoáng đỏ mắt, ảm đạm nói: “Là cha của con bé vậy mà ta không biết nó thích đọc thơ. Ta còn tưởng, cả đời này nó chẳng có được một phút đồng hồ ngồi yên tĩnh cầm quyển sách nữa là.” Trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào không giấu nổi, nhưng lại được che lấp rất nhanh bằng tiếng ho khan, “Cháu kể đi, ta muốn nghe.”
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Vì vậy, Vương Tranh bắt đầu kể lại, những chuyện mà cậu biết về Vu Huyên, những trò nghịch ngợm, dại khờ và ngốc nghếch của cô. Tuy vậy, không lúc nào là cô không dạt dào tình cảm và khả năng tưởng tượng. Kể chuyện cả hai thường tới thư viện đọc sách, nửa đêm leo cổng vào khu nhà trẻ thuộc trường đại học, ngồi hút thuốc ở xích đu; kể tội Vu Huyên thường giành thịt sườn trong đĩa cơm của cậu, gảy tàn thuốc vào trong giày cậu; hồi tưởng một thời tuổi trẻ đã mất, cậu tôn thờ tình yêu, Vu Huyên thờ phụng lý trí, cũng không che giấu chuyện cả hai không hòa nhập được đám đông, vì trời sinh ra họ bị thiếu hụt kỹ năng kết nối với mọi người.
Lúc đầu, Vương Tranh chỉ định cùng nhớ về người con gái họ yêu với người cha già đầu tóc sớm bạc, nhưng dần dần, hốc mắt cậu cay xè, phủ lên một tầng hơi nước mỏng. Hóa ra ký ức của cậu về Vu Huyên lại rõ nét và sống động như thế. Chẳng sợ quãng thời gian cả hai đã cách biệt bốn năm không chút thư từ qua lại, chẳng sợ giờ đã chân trời cách biệt. Vu Huyên như một hình xăm đã khắc lên trên sinh mạng của cậu, mãi mãi chẳng thể bôi xóa được.
Sau đó, Vương Tranh không thốt nổi lời nào nữa.
“Ta không hề biết con gái mình cũng có lúc nghịch ngợm gây sự như thế, như thể nó là con cái nhà khác vậy.” Ông buồn bã nói, giọng nói đã đầy nuối tiếc. “Tiếc là ta không kịp hiểu nó, luôn cho nó là đứa con ích kỷ, tùy hứng, không biết lo lắng cho cha mẹ, vô tâm, vô tình.”
Vương Tranh lau nước mắt, biện hộ thay cho cô bạn thân: “Cô ấy không có vậy!”
“Giữa cha con ta luôn có khoảng cách rất sâu không cách nào vượt qua được. Ta thường không để ý tới nó, lại còn bận bịu công vụ, hơn nữa nó lại là con gái, chuyện ta quan tâm cũng có hạn. Đến khi mẹ nó qua đời,” ông ngập ngừng một chút, lại nói, “sau khi mẹ nó mất, biểu hiện của nó luôn rất thờ ơ, lúc này ta mới phát hiện nó không bình thường. Nhưng đều đã muộn. Mọi người nhìn nó như thể quái vật, nó cũng cố gắng phong bế bản thân, không bao giờ biểu hiện cảm xúc dư thừa với người khác. Ta đã thử vài lần nói chuyện với nó, nhưng đều rất vụng về. Hơn nữa nó rất nhạy cảm, mỗi lần ta cố dỡ bỏ hàng rào phòng vệ quanh nó, nó lại phản kháng mạnh mẽ. Con cái nhà người ta dựa vào quyền thế của cha mẹ mà lên mặt, nó thì ngược lại, không để ai biết mình là con gái duy nhất của Tham mưu trưởng Vu. Nói ra thật hổ thẹn, phải đợi khi nó mắc bệnh, mới chịu để ta quan tâm nó. Có lẽ vì nó nghĩ ta đáng thương, sau này chỉ còn lại một mình, nên mới không đành lòng.”
“Cô ấy rất thương bác, đó là sự thật ạ.” Vương Tranh khẳng định.
Ông Vu cười khổ, quay đầu nhìn cậu. “Nhiều năm như vậy qua đi, phải nói là nhờ vào cậu mà hai cha con ta mới có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau một lần.”
Vương Tranh lắc đầu. “Cháu không muốn nói dối bác, quả thật Tiểu Huyên rất quan trọng với cháu, nhưng bọn cháu không phải là quan hệ đó…”
“Ta biết.” Ông xua tay. “Hai đứa như thế sao qua mặt được ta. Tuy không phải người yêu, nhưng tình cảm giữa hai đứa lại sâu nặng.” Ông thở dài, đau lòng cảm thán một tiếng. “Đứa con gái ngốc nghếch của ta…”
Vương Tranh kinh ngạc ngước nhìn ông Vu, ông chỉ cau mày lắc đầu, bỏ quyển sách vào trong chậu than, nhìn ngọn lửa nuốt đi từng trang giấy, môi run rẩy định nói gì, sau cùng lại hóa thành một tiếng thở dài rất khẽ, rồi đứng dậy, vỗ vai Vương Tranh. “Cháu cũng đi nghỉ sớm nhé.”
Vương Tranh lắc đầu. “Cháu không ngủ được.”
Ông Vu gật đầu, im lặng dùng lực đè mạnh lên vai cậu, cúi xuống cố nén nước mắt, lúc ngẩng đầu lên đã uy nghiêm ngời ngời. “Tuy còn trẻ nhưng cũng phải chú trọng sức khỏe. Khi nào rảnh tới thành phố N[8] thăm ta. Nhà của ta luôn có chỗ giành cho cháu đó.”
[8] Thành phố N: Thành phố Nam Kinh. N là từ viết tắt của từ Nanjing.
Vương Tranh gật gật đầu, ông Vu chớp mắt vài lần, lau vệt nước lem nơi đuôi mắt, xoay lưng bước đi.
Một lúc sau, Từ Văn Diệu bước tới, ngồi xổm trước mặt Vương Tranh. “Tiểu Huyên có vật tặng cậu.”
“Sao ạ?”
“Tiểu Huyên nhờ tôi trao cho cậu một thứ.” Anh lấy một túi giấy tờ đưa ra trước mặt cậu. “Cậu ký tên đi.”
“Đây là gì?”
“Chắc cậu không biết Tiểu Huyên là người có thiên phú kinh doanh đâu nhỉ. Con bé dùng món tiền nho nhỏ cha mình cho đi đầu tư, chỉ vài năm đã kiếm được một số tiền khổng lồ. Ngoại trừ để lại di sản cho cha mình, thì nó còn chừa một khoản tiền cho cậu. Tốt nhất là cậu nên nhận nó.”
Vương Tranh kinh ngạc không thôi, trong ký ức, Vu Huyên chưa bao giờ tỏ ra mình giàu có hay có tài sản riêng cả. Cậu ngây ra một lúc, chốc sau lại lắc đầu. “Tôi không thể nhận số tiền đó được. Anh hãy giao lại cho bác Vu…”
“Cậu cầm sẽ thỏa đáng hơn,” Từ Văn Diệu thở dài. “Bệnh tình của cậu, có lẽ cần làm phẫu thuật, dù cậu có bảo hiểm phía bên trường học, nhưng sau khi mổ xong cần bồi dưỡng và thuốc thang một thời gian dài, sẽ mất rất nhiều tiền. Nếu chỉ dựa vào tiền lương dạy học cùng lợi tức ngân hàng là không đủ. Tiểu Huyên đã bắt đầu để dành tiền này cho cậu từ mấy năm trước. Nó biết cậu không chịu xài tiền của người khác, nhưng đây là của nó, cậu không thể từ chối. Tiểu Tranh, cậu có hiểu được nỗi khổ tâm của nó không? Từ vài năm trước đã dự tính thay cho cậu, dù khi đó nó đã mắc bệnh nan y.”
“Số tiền này tạm thời để ở chỗ tôi, tôi sẽ quản lý thay cậu. Mấy ngày nữa cậu sẽ phẫu thuật và làm những xét nghiệm khác, nên cậu cần người thay cậu lo liệu mọi chuyện. Tôi nghĩ, cậu cũng không thể cự tuyệt tôi.” Từ Văn Diệu nhìn cậu, trong ánh mắt toát ra một quyết định mà Vương Tranh không thể lý giải được. “Tôi thay cậu quản lý tiền, lo liệu chuyện trị bệnh của cậu, sẽ tìm bác sĩ tốt nhất và cũng an bài cuộc sống sau này cho cậu. Đừng nói mấy lời khách sáo với tôi, tôi không làm vậy là vì Tiểu Huyên, tôi làm vậy là vì bản thân mong muốn.”
“Nhưng mà công việc của anh…”
“Tôi sẽ chuyển tới đây sống.” Từ Văn Diệu cúi đầu. “Mặc dù sự ra đi của Tiểu Huyên đã nằm trong dự kiến, nhưng cậu hẳn vẫn thấy khó chịu không chấp nhận nổi, bây giờ cậu đang rất cần tôi, và tôi sao lại không cần cậu cho được? Trong lòng tôi cũng có vết thương lớn chưa vượt qua được. Đương nhiên là cậu có thể lựa chọn người khác để giao phó, như anh Lý kia chẳng hạn.”
Vương Tranh im lặng, cúi đầu xé từng trang giấy bỏ vào chậu, sau đó se sẽ nói: “Anh giúp tôi đi!”
“Hả?”
“Giúp tôi đốt hết mấy quyển sách này đi, tôi đốt lâu quá, khói làm cay hết cả mắt này.” Vương Tranh ngẩng lên nhìn anh, trong mắt rưng rưng nước, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười. “Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau nhớ tới Tiểu Huyên. Anh kể tôi nghe với, anh quen cô ấy thế nào?”
Từ Văn Diệu sửng sốt đôi chút, nhanh chóng hiểu điều cậu muốn, gật gật đầu, tiếp nhận quyển sách trong tay cậu, vừa xé rời từng trang vừa nói: “Tôi và con bé đó quen nhau từ lúc vẫn còn mặc quần bỉm cơ…”
Một đêm nay dài như thể bước qua một mùa khác.
Đến khi hai người kể xong hết những chuyện về Vu Huyên, bầu trời đã chuyển sang sắc trắng, không khí đẹp y như đôi mắt của trẻ thơ vừa sinh ra, long lanh thuần khiết, thanh thuần trong sạch.
Quang cảnh tốt như vậy mà không làm gì thì phụ lòng trời đất quá.
Vì vậy, hai người hôn nhau.
Chẳng biết là ai bắt đầu trước, môi ai chạm vào ai đầu tiên, chỉ biết khi họ ý thức được thì hơi thở đã hòa vào nhau, môi răng đã vấn vít một mực.
Nụ hôn không có chút dục vọng nào. Đơn giản là chớp mắt một cái, hai đôi môi đã dính vào nhau, dùng phương thức thân mật để biểu đạt sự chờ mong không tả được của cả hai. Hai người đàn ông kinh qua bao thương ly, bây giờ lại hôn nhau ngô nghê như thể thanh xuân lần đầu, cẩn thận chạm vào đối phương, phát hiện hóa ra làn môi có thể mềm mại thanh thuần như vậy, biết rằng khi ở bên nhau thì không phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần ở vào trạng thái nguyên sinh, dùng bản năng nguyên thủy của động vật mà ôm lấy nhau.
Lúc hai người rời nhau ra, trong mắt đã vương đầy hình ảnh của nhau. Từ Văn Diệu nâng gáy Vương Tranh lên, dịu dàng xoa má cậu, dịu dàng thì thầm: “Chúng ta làm một lần nhé?”
Vương Tranh ngạc nhiên hỏi: “Anh có chắc là làm xong mình sẽ không hối hận?”
Từ Văn Diệu ngừng tay, bỗng nhiên cười to. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi lại phì cười, như thể vừa nghe xong một câu chuyện vui. Từ Văn Diệu buông cánh tay đang ôm Vương Tranh ra, lắc đầu bảo: “Tiểu Tranh à, cậu nói vậy khiến tôi nghĩ bạn trai trước của cậu vì cậu mà bị bất lực đó.”
“Sao chứ?”
“Đừng nói là cậu có thói quen trước khi hai người lên giường sẽ hỏi anh ta chuyện này nha?” Tử Văn Diệu trêu. “Chuyện này với đàn ông mà nói là rất đả thương đó.”
“Không có.” Vương Tranh lắc đầu. “Tôi chỉ hỏi anh ta chuyện khác thôi.”
“Chuyện gì?”
“Bụng em khó chịu, anh không ngại chứ?”
Từ Văn Diệu ngạc nhiên trố mắt ra nhìn, khi hoàn hồn lại thì cười không dứt chỉ Vương Tranh, nói: “Cậu cố tình phải không? Bạn trai cậu cũng thật xui xẻo mà.”
Vương Tranh nhún vai. “Vì vậy mà sau đó anh ta chia tay với tôi. Quả thật lỗi là ở tôi.”
“Ừ, không trách anh ta được.” Từ Văn Diệu gật gù. “Nói vậy, mấy năm nay, cậu cũng không dự định tìm người khác?”
“Sao lại không chứ?” Vương Tranh thở dài. “Đến mơ cũng muốn gặp được một người đàn ông đẹp trai, sau đó cố ý tạo dựng cơ hội gặp mặt, để Lý Thiên Dương thấy tôi tốt ra sao, rồi làm cho anh ta hối hận. Kiểu tưởng tượng đó, bất cứ người nào từng bị bỏ rơi đều sẽ có suy nghĩ đó.”
“Thế sao không đi tìm?”
“Cũng không phải là không tìm, mà là không có cơ hội. Có lẽ cũng vì rất nhiều nguyên do, cá nhân, xã hội, tôi thì không biết cách nói chuyện, người có liên hệ đa phần là học trò và đồng nghiệp, hoặc là bạn học trước đây. Nhưng những đối tượng đó lại không thích hợp để tìm hiểu. Cứ như vậy mà kéo dài tới nay, tối đi ngủ lại nghĩ biết đâu ngày mai sẽ có cuộc gặp gỡ định mệnh nào đó hoặc ngày mai sẽ gặp nhiều vận may hơn.” Cậu cúi đầu cười khẽ, nhìn bàn tay của mình, rồi xoa xoa đầu gối. “Rốt cuộc là nhiều năm như vậy đã trôi qua.”
“Cũng không một lần nhắm mắt đưa chân?” Từ Văn Diệu hỏi. “Hay tới quán bar tìm đại một gã nào đó, trải qua tình một đêm?”
Vương Tranh trố mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao lại phải cần tình một đêm?”
Từ Văn Diệu có chút xấu hổ, cười lấp liếm. “Là đàn ông thì hẳn là có nhu cầu.”
“Chuyện đó á.” Vương Tranh đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói: “Tôi chỉ thấy, phát sinh quan hệ với một người đàn ông qua đường càng khó khăn hơn nảy sinh tình cảm với một người xa lạ. Còn anh?”
“Tôi?”
“Anh Văn Diệu có điều kiện tốt vậy, chắc là có nhiều bạn lắm nhỉ?”
“Quả thật không có chuyện tôi lẻ loi một mình, từng có vài người tới rồi đi.” Từ Văn Diệu thẳng thắn. “Nhưng lại không thể dùng từ ‘người yêu’ để hình dung được. Tôi già rồi mà, không thể mơ mộng kết bạn như các cậu được, từ đó với tôi rất nặng nề. Hoàn cảnh trưởng thành của tôi cũng không phải là như hiện giờ. Đó là thế giới mà bất kỳ người đồng tính nào cũng sẽ vì giới tính của mình mà khổ não. Hoặc là có đủ năng lực khiến người khác công nhận tính hướng của mình, hoặc là sống trái ý nguyện, tìm cô gái nào đó kết hôn sinh con. Chỉ có hai con đường để chọn, không hơn không kém.”
Vương Tranh nghĩ ngợi một chút. “Đâu có, tôi biết có nhiều người đồng tính vừa sự nghiệp thành công vừa gia đình đề huề mà vẫn có tình nhân là đàn ông ở ngoài đó thôi.”
“Tôi không muốn bình luận cuộc sống của người khác,” Từ Văn Diệu nói. “Nhưng với tôi mà nói thì chuyện như vậy là không chấp nhận được. Tôi đã phải nhượng bộ rất nhiều rồi, nên không muốn ngay cả chuyện được sống thật với mình cũng phải nhân nhượng.” Anh liếc nhìn Vương Tranh một cái, lại bổ sung: “Đương nhiên là tôi cũng không lăng nhăng.”
Vương Tranh bật cười, không hiểu tại sao lại thấy Từ Văn Diệu nói vậy nhằm tuyên bố anh có đủ khả năng nắm giữ và khống chế tình cảm của bản thân. Và cậu thì hoàn toàn không nghi ngờ gì về năng lực này ở anh.
“Vậy xem ra làm tình nhân của anh là một chuyện may mắn nhỉ!” Vương Tranh cảm khái.
“Thật à?” Khóe môi Từ Văn Diệu cong lên, lại có chút tự giễu. “Nếu như không kết hôn, không lăng nhăng là một chuyện tốt, vậy thì sao những người tôi quen đều không thể ở bên tôi quá nửa năm?”
“Anh muốn nói gì?”
“Giống như là bị nguyền rủa vậy, chưa một ai ở bên tôi được quá nửa năm cả.” Từ Văn Diệu nhún vai. “Tôi tự thấy là mình cũng đẹp trai, lại có điều kiện kinh tế, biết hưởng thụ, nói năng cũng nhã nhặn, luôn quan tâm săn sóc bạn tình chu đáo, chưa khi nào khiến đối phương khó chịu. Vậy mà lạ thay chẳng ai ở bên tôi lâu dài được. Thật đáng tiếc!” Anh thở dài. “Có một vài người là mỹ nam hiếm có nữa chứ!”
Vương Tranh hiếu kỳ. “Anh có từng hỏi họ không?”
Từ Văn Diệu nheo mắt, nhún nhún vai. “Vui vẻ chia tay thì có gì phải hỏi han nữa.”
Vương Tranh gật gù tán thành. “Tôi vốn cũng muốn hỏi Lý Thiên Dương, thật ra tôi không tốt chỗ nào để anh ta không cần tôi, nhưng sau này, khi gặp anh ta lần nữa, lại thấy câu hỏi đó hết sức vớ vẩn.”
“Vì không còn cần thiết nữa?”
“Không phải. Mọi chuyện đều đã là quá khứ, muốn hay không cũng xảy ra rồi, vị tất khơi lại tình đã cạn.”
“Tôi hỏi cậu chuyện này nhé, nếu như, tôi nói là nếu như,” Từ Văn Diệu đắn đo lựa lời. “Nếu bệnh cậu trị không khỏi, cậu phải chậm rãi chờ chết, trong khi đó anh Lý kia lại một mực nặng tình, không chê không bỏ cậu, muốn cùng cậu tái hợp tình cũ, cậu có đồng ý không?”
Vương Tranh có chút sửng sốt, không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời đang rạng dần ngoài cửa sổ. “Buồn ngủ quá.”
“Hả?”
“Buồn ngủ. Chúng ta về đi.” Vương Tranh dụi mắt, ngáp một cái. “Thức đêm thức hôm không hợp nói chuyện này, mí mắt tôi díu lại cả rồi này.”
Từ Văn Diệu đưa Vương Tranh quay về bệnh viện, dìu cậu lên giường rồi vén chăn cẩn thận cho cậu, sau đó thì thăm hỏi y tá trực đêm vài câu mới lái xe về khách sạn. Sau hết thảy mọi chuyện, anh cứ nghĩ là mình sẽ phải mệt mỏi lắm, nhưng tinh thần lại rất thanh tỉnh như thể cỗ máy hoạt động bằng cách lên dây cót, dây càng căng càng không được ngừng, nếu không sẽ hư hỏng ngay.
Anh vào phòng tắm nước lạnh, cạo sạch mớ râu con lún phún dưới cằm, thay áo sơ-mi trắng được là phẳng phiu cùng với quần tây mềm, ngồi xuống đánh bóng đôi giày da. Đoạn, anh quay lại phòng tắm, chỉn chu tóc tai, tới khi trong gương hiện ra gương mặt điển trai phong độ mới mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi cho một người quen.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông còn rất trẻ xuất hiện trước cửa phòng, nhấn chuông gọi Từ Văn Diệu. Đây là một trong những tình nhân trước đây của anh, đang là nhân viên công vụ trong cơ quan nhà nước thành phố G. Từ Văn Diệu không hề nói dối Vương Tranh, quả thật chẳng có người tình nào ở bên Từ Văn Diệu quá nửa năm. Nhưng có một chuyện anh chưa nói, tất cả những tình nhân của anh đều có chút dáng dấp hao hao với người giáo viên trẻ năm nào. Anh như thể nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, dùng rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc đi tìm những mảnh ghép, dù đó chỉ là bản sao có đôi chỗ hỏng hóc, nhưng anh vẫn không chùn chân mà tiếp nhận, thời gian thưởng thức non chưa tới nửa năm. Tương đồng vậy, những người đàn ông trẻ trung bây giờ đều rất thông minh, lại cũng kiêu ngạo, không muốn đã biết chuyện rồi mà vẫn tiếp tục vờ vô tri làm một thế thân.
Sau một hồi tình ái mặn nồng anh tình tôi nguyện liền gói ghém đồ đạc ra đi, ngẫu nhiên vẫn có thể gọi điện thoại thăm hỏi nhau vài câu, hoặc tìm nhau qua đêm một phen, hoàn toàn chẳng chút ràng buộc.
Từ Văn Diệu không phải muốn làm vậy. Nhưng đôi lúc con người lại rất kỳ quái, khi bình an lại muốn có va chạm để cuộc sống mình thú vị hơn. Sau vài năm quẩn quanh trong vòng tròn tình ái không điểm kết đó, Từ Văn Diệu luôn nghe thấy có tiếng gió rít gào bên tai. Anh vẫn mắc kẹt ở băng nguyên Siberia, khung cảnh bão gào tuyết vần vũ vẫn không thay đổi.
Nhưng hôm nay, tình cảnh có vẻ khang khác, như có một khát khao nào đó đang bức thiết anh, khiến anh không muốn ở một mình. Anh muốn nếm thử mùi vị nhiệt độ cơ thể của người khác. Có lẽ tuyến đường tới nhà ga hoang vắng trên đỉnh Siberia sẽ được khai thông lần nữa. Có lẽ sẽ có một khoảnh khắc nào đó anh nghe thấy tiếng còi tàu thét lên trên miền cao nguyên lạnh giá.
Từ Văn Diệu gọi điện cho người tình trước đây, dù chia tay nhưng hai người vẫn thi thoảng qua lại. Anh dựa vào quen biết, giới thiệu người đó vào làm trong nhà nước, để một người còn rất trẻ vậy mà đã leo lên được ghế trưởng phòng. Đối phương vô cùng cảm kích anh, hơn nữa cả hai đều rất tin tưởng nhân phẩm của nhau, nên sau khi tách ra vẫn quan hệ vài lần.
Người thanh niên nọ vào phòng, liền ngăn hành động cởi đồ của Từ Văn Diệu, nói với vẻ vui mừng: “Xin lỗi, bữa nay em không ngủ với anh được.”
“Hửm?”
“Em đã có bạn trai rồi, rất thương anh ấy, làm vậy với anh là phản bội anh ấy.” Anh chàng thành khẩn đáp, đôi mắt nhu hòa xinh đẹp. Từ Văn Diệu phát hiện, anh chưa từng biết người này cũng có lúc đẹp kiều diễm khiến người khác rung động như thế.
Anh là người phong độ, vừa nghe vậy liền bỏ tay xuống, lui ra sau vài bước, vươn tay ra, mỉm cười nói: “Vậy à? Chúc mừng em.”
“Cám ơn anh.” Anh chàng bắt khẽ tay Từ Văn Diệu. “Em nhất định sẽ hạnh phúc. Em tin chắc vậy.”
Đường đường là kẻ lăn lộn quan trường bao năm, vậy mà khi nói những lời này lại có vẻ chân thành và thuần khiết đến vậy. Từ Văn Diệu mỉm cười, nắm lấy tay cậu ta, sau đó buông ra, hỏi: “Đối phương là ai?”
“Làm chung phòng với em, là người rất tốt, hì hì, đối xử với em cũng tốt,” anh chàng đáp. “Tuy rằng vì cương vị xã hội và công việc cả hai nên không thể công khai được. Nhưng em và anh ấy đều là người lớn, chỉ cần muốn thì có thể duy trì được.”
“Chúc mừng em.”
“Cảm ơn, Văn Diệu. Anh cũng vậy. Anh là người tốt, chỉ là không tin vào tình yêu thôi. Em muốn nói điều này với anh lâu rồi, người như chúng ta sống cũng không dễ dàng. Nếu không tự tạo dựng hy vọng cho mình thì phải sống tiếp thế nào được?” Anh chàng nhìn đồng hồ. “Ngại quá, em có hẹn với anh ấy, phải đi đây.”
“Chờ đã,” Từ Văn Diệu nói. “Nếu có chuyện gì cần tôi giúp, em cứ gọi cho tôi nhé?”
“Em biết rồi. Cảm ơn anh.” Anh chàng cười hì hì, vỗ vai Từ Văn Diệu. “Em đi trước, anh hãy suy nghĩ lời em nói nhé. Tạm biệt.”
Từ Văn Diệu tiễn bước người tình cũ. Bất chợt lại thấy xấu hổ, hoàn toàn không nhớ mình và người thanh niên đó yêu nhau thế nào. Mọi chuyện đều quá xa xôi, tình tiết các cuộc tình cũng tương đồng với nhau khiến anh không có ấn tượng mấy. Hình như lúc chia tay cậu ta có khóc lóc một phen, còn anh thì không hiểu, chỉ là chia tay thôi mà, cần gì phải khổ sở khóc than như cha chết mẹ chết như thế.
Lẽ nào đúng như lời người kia đã nói, anh chưa bao giờ tin vào tình yêu?
Nhưng tình yêu rốt cuộc là gì? Tin thì có thể làm được những gì? Từ Văn Diệu lắc đầu cười buồn, đi tới tủ rượu, lấy một chai Brandy, đổ vào tách cà phê.
Anh uống từng ngụm, luồng hơi nóng từ bụng bốc lên đầu, đúng lúc này di động lại vang lên.
Từ Văn Diệu nghe máy, là giọng nói của cha anh: “Văn Diệu, ta nghe tin con gái ông Vu đã mất?”
“Vâng ạ.”
“Ông Vu đã về nhà, người đầu bạc khóc đưa kẻ tóc xanh, mới mấy ngày đã già đi chục tuổi.”
“Cha trấn an chú Vu hộ con.”
“Chuyện này thì không an ủi nổi đâu, chỉ có thể chờ nó qua đi mà thôi. Còn con, khi nào thì về?”
“Cha, thành phố G rất tốt, con định dời công ty sang đây, mọi việc bề bộn nên chắc tốn không ít thời gian.”
“Không phải con sợ về đây liền bị ta bắt đi xem mắt à?”
“Cha,” Từ Văn Diệu nhíu mày, cố giữ giọng bình tĩnh, “Con đã nói nhiều lần rồi, con không thể kết hôn được. Sao cha vẫn không chịu chấp nhận?”
Ông Từ thở dài. “Con nhất quyết muốn chọc tức ta? Định hủy hết thanh danh của ta mới chịu?”
Từ Văn Diệu nghẹn giọng, hít sâu một hơi, vội vã đáp. “Cha, chúng ta đã nói chuyện này nhiều rồi, nói tiếp nữa cũng không ý nghĩa. Con còn có việc, con cúp máy trước, cha với mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe ạ. Tạm biệt.”
Vừa bước qua tháng Giêng, thành phố G bắt đầu đổ mưa.
Thời tiết nơi này, hầu như mùa nào cũng có mưa. Mùa xuân liên miên mưa phùn. Tới hạ là rào rào mưa giông kèm gió giật. Sang thu là trời quang mây tạnh. Đến đông thì mưa đông luồn lách vào xương cốt mỗi người, lạnh tê tái.
Thành phố do vậy cũng được xây dựng thích ứng với những cơn mưa quanh năm, trên đường luôn có những hành lang trú mưa nối dài dành cho người đi đường. Có không ít những cửa tiệm bán canh gừng hay trà giải cảm mục đích cũng là xua đi cái lạnh lẽo và ẩm ướt của mùa. Những tiệm bán giày bên đường trưng bày các mẫu bốt nhựa cao su đi mưa rực rỡ sắc màu, nhìm xa nom như đóa hoa tươi thắm bung nở, trong túi xách của các bà các cô thời thượng luôn mang ô, dáng vẻ tươi đẹp cứ thấp thoáng trên vai, ước muốn tranh nhau khoe sắc như lan tỏa tới tận chóp những chiếc ô ấy.
Người dân cũng quen với thời tiết thất thường này và dần cảm thấy nó cũng chứa những điều thi vị. Trong cơn mưa bất chợt luôn có thể bắt gặp một xe bán hoa dạo lắm chủng loại đa màu sắc để người mua lựa chọn, phía sau xe đạp chất đầy những bó hoa lớn, những người bán rau cũng vậy, tay bán miệng rao, ra rả không ngừng. Không khí cũng miên man hương hoa xen lẫn mùi đất. Nhờ vậy mà thành phố ủ dột cũng có thêm vài phần tình thơ ý họa.
Nhưng Từ Văn Diệu không phải người thành phố này. Bệnh viêm mũi của anh vì những cơn mưa thất thường đó mà trở nặng. Sớm ra đã hắt hơi không ngừng, giọng cũng khàn khàn hẳn đi, nhưng lại khiến người nghe sinh thêm vài phần hảo cảm.
Anh vốn định dành ra chút thời gian đi khám bệnh, nhưng lại chẳng rỗi tay. Công ty dời sang thành phố G vừa hay lại là chuyện tốt, như thể mặt trời đúng lúc chính ngọ. Chuyện kiếm tiền bỗng chốc trở nên nhàm chán, phải là những thương vụ hóc búa cần nhiều công sức may ra mới khiến mọi người hưng phấn. Từ Văn Diệu trời sinh là người nhìn xa trông rộng, nên chẳng phải mới ngày một ngày hai mà đã nhắm tới thành phố này. Thời xưa đế vương dời đô, ngoài việc muốn loại trừ chiến loạn, còn dự tính một tầng sách lược khác, Từ Văn Diệu chuyển công ty sang đây cũng không khác vậy. Anh muốn mượn cơ hội này để tiến hành cải tổ, cũng đã sớm liên hệ và tạo dựng quan hệ với những người có thế lực nơi này. Đến khi mọi sự đều như mô-tơ được tra dầu nhớt, vận hành đúng quỹ đạo, anh mới có thời gian tới bệnh viện nơi Vương Tranh nằm, luôn tiện đến gặp bác sĩ chuyên về viêm mũi, trong lúc cử trợ lý đi thanh toán và lấy thuốc, anh lại đến phòng bệnh của Vương Tranh.
Lúc anh vào phòng liền chạm mặt dì Trâu, người giúp việc tầm bốn mươi tuổi, được anh thuê tới để chăm sóc cho Vương Tranh. Thấy anh, dì liền vui vẻ chào: “Cậu Từ tới rồi à? A Tranh đang ngủ. Hồi sáng, học trò của cậu ấy tới thăm, thầy trò nói chuyện ca hát tới trưa mới xong, bây giờ thì mệt quá đi ngủ rồi.”
Từ Văn Diệu gật gật đầu. “Cảm ơn dì. Nhưng sau này dì nhớ để ý một chút, đừng để cậu ấy phải mệt mỏi như vậy nữa nhé?”
Từ trước tới nay, anh nói năng đều luôn khách khí lễ độ, nhưng luôn có khí thế áp đảo khiến người khác không thể không e dè. Dì Trâu ngừng cười, biết anh không vui, bèn đổi đề tài: “Hôm nay, nhìn A Tranh có vẻ rất vui, buổi trưa ăn cơm cũng nhiều hơn, còn uống hết canh tôi nấu nữa.”
Quả nhiên, Từ Văn Diệu liền vui vẻ. “Cậu ấy thường không nói mình thích ăn gì, dì nhớ lưu ý một chút. Thấy cậu ấy ăn cái gì nhiều thì lần sau lại nấu món đó cho cậu ấy.”
“Tôi biết rồi.” Dì Trâu tủm tỉm cười. “A Tranh thật tốt số, có anh trai tốt như cậu Từ đây.”
Từ Văn Diệu khẽ nhướn mày. “Tôi trông cậu ấy được rồi, không còn chuyện gì nữa thì dì về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Đến tối sẽ có y tá và hộ lý chuyên môn của bệnh viện coi sóc nên dì Trâu cũng không còn việc gì để làm. Tiếng là tới bệnh viện chăm sóc người bệnh, nhưng công việc của dì cũng không nhiều, hơn nữa còn thường xuyên được về sớm. Vừa nghe Từ Văn Diệu nói vậy, liền vui vẻ từ biệt anh rồi mang túi đồ của mình về nhà.
Từ Văn Diệu khẽ khàng bước vào phòng bệnh, nhìn Vương Tranh đang thiêm thiếp ngủ lại chợt sững ra.
Từ lúc nằm viện tới nay, Vương Tranh nom yếu ớt ra hẳn, mặt mày luôn tái nhợt, cằm nhọn hoắt như đâm thủng được giấy dán cửa. Lúc này, cậu lại nằm ngoan trên giường, nhắm mắt rũ xuống hai hàng mi dài, mười ngón tay vừa thuôn vừa trắng đặt trước ngực, như thể con bướm trên giá đinh. Cổ tay vì bệnh mà gầy xuống một vòng, khiến chiếc áo màu xanh của bệnh viện rộng thùng thình cả ra.
Từ Văn Diệu nhìn hình ảnh này, thốt nhiên thấy trái tim giá lạnh bao năm lại đau rút, như có một sợi cước vô hình cứa vào lòng vậy, đầu này sợi dây siết chặt lấy tim anh, đầu kia như có ai níu lấy mà kéo dữ dội, nỗi đau âm ỉ. Anh chưa bao giờ cẩn thận ngắm một người đang ngủ như lúc này, vì nghĩ rằng việc đó hết sức quái đản. Nhiều lúc chăm chú nhìn vào mặt một người đang ngủ sẽ không thấy cái gọi là tĩnh lặng đơn thuần, thay vào đó lại chỉ thấy thật ngu xuẩn và không hợp mắt. Như có người ngoác miệng ra ngủ, dáng vẻ ngốc nghếch mà trước nay chưa bao giờ bắt gặp, hay lại nhăn nhó mặt mày như thế giới mắc nợ mình, hoặc vô thức chảy nước dãi, ngoáy mũi, gãi đầu nắm tóc. Vậy nên có là người đẹp thì lúc thức dậy cũng sẽ đầu xù tóc rối.
Nhưng Vương Tranh lại không như thế, ở cậu có một khí chất rất an tĩnh, hơn hết anh xem cậu như thể người thân sống cùng đã lâu, không mảy may thấy chán ghét hay phiền phức gì, mọi chuyện hiển nhiên là thế.
Vương Tranh hơi khẽ giật mình, chẳng rõ mộng thấy gì lại vô thức siết tấm drap giường dưới thân.
Từ Văn Diệu bất giác đi tới ngồi bên cạnh giường, khi ý thức được đã thấy mình đặt tay phải của Vương Tranh trong lòng bàn tay mình. Mấy ngày nay trời chuyển xuân hàn, tay chân cậu lạnh cóng cả lên. Anh không kìm lòng được, chỉ muốn dùng tay mình ủ ấm cho cậu.
Từ Văn Diệu vô cùng kinh ngạc với ý nghĩ này, vì chưa bao giờ thích chạm vào tay người khác cả, cố chấp như thể gái điếm không muốn miệng khách chạm phải môi mình. Nhưng lúc này đây, trong tình cảnh như vậy, anh chỉ muốn tới thật gần cậu, vuốt ve bàn tay gầy, hoặc gần gũi hơn là hôn lên đôi môi lợt.
Bao nhiêu năm qua, anh như nhà sưu tập tem, tìm kiếm hình dáng người yêu đầu khắc cốt ghi xương trong từng hình hài của những tình nhân bất đồng. Anh vẫn nhớ mũi của người kia không đẹp, cũng không cao, chóp mũi tròn, phía cánh mũi bên trái có một nốt ruồi nhỏ; mặt anh ta cũng không thon, cằm rộng, lúc cười mặt tròn như vẽ; mắt hai mí nhưng là hai mí lận, khi cúi nhìn xuống sẽ thấy rõ mí mắt của hai mí lận ấy, cứ tỉ mỉ cụ thể từng chi tiết như vậy, cứ như có người chuyên tâm vẽ nên hình dáng ngũ quan.
Từ Văn Diệu thậm chí còn nhớ màu mắt của người đó, rất nhạt, màu hổ phách. Cả người như một khối sắc nhợt nhạt chực nhòe bất cứ lúc nào, tóc cũng rập một màu hạt dẻ chín, đến làn da cũng xanh xao như lá.
Kỳ quái ở chỗ, ngần đó thời gian trôi đi, anh có thể nhớ rõ ràng ngũ quan của người kia trông thế nào, mà không sao mường tượng nổi tổng thể. Anh không nhớ được gương mặt ấy ra sao, và nếu vẫn còn sống tới bây giờ sẽ trở thành như thế nào.
Trong nhà giam khi đó, anh ta nổi điên lên, gào thét vào mặt anh. “Tôi không có tội!” Âm thanh thê thiết và khẩn khoản, đâm xuyên qua linh hồn cậu bé mười bốn tuổi, trút hết tội lỗi lên đôi vai gầy non nớt.
Từ đó về sau, Từ Văn Diệu y như những gì Thánh kinh đã nói: Hãy vác thập giá mình hằng ngày mà theo Ta.
Dù đã quên khuôn mặt của người thầy trẻ, nhưng lại nhớ rõ ràng đến từng chi tiết ngũ quan. Anh hoàn toàn đánh mất năng lực nhận diện, chỉ có thể dựa vào cảm tình mà đi tìm những bản sao bị lỗi.
Từ Văn Diệu cúi đầu, chôn mặt vào trong bàn tay Vương Tranh. Tay cậu được anh ủ ấp lâu như vậy nhưng vẫn còn nhuốm hơi lạnh, cái lạnh khiến anh thấy giá rét và mỏi mệt, như rất muốn trút bỏ hết độc tố vướng trong cơ thể bằng một cú thở hắt dài hằng trăm năm.
Anh đối đãi với mỗi người tình đều rất tốt, tận lực làm mọi điều họ muốn, luôn cẩn thận hành xử, thỏa mãn nguyện vọng của tất cả. Đôi lúc anh sợ, sinh mệnh con người yếu ớt như thế, nếu vô ý sẽ khiến bi kịch thứ hai, thứ ba lần nữa xảy đến từ trên tay mình.
Vô thức, anh biến tình yêu thành một nghi thức, còn anh là một tín đồ, luôn cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói. Trong giới, ai ai cũng biết làm tình nhân của Từ Văn Diệu là chuyện hết sức may mắn. Vì anh phong độ, luôn xem người tình là lụa tơ tằm thượng đẳng mà nâng niu trên tay. Sẽ khẽ khàng vuốt ve da thịt họ, đến hôn nhau cũng nhẹ nhàng. Thậm chí lúc chia tay thái độ cũng sẽ hết sức dịu dàng.
Nhưng chỉ có anh mới biết, đó vốn chẳng phải điều anh muốn.
Anh còn nhớ nỗi khát khao muốn chiếm giữ một người điên cuồng đến nhường nào, chỉ hận không ăn tươi nuốt sống từng tấc xương thịt của đối phương vào bụng mà thôi. Những thô bạo, dục vọng trong cơ thể đều tuôn ra lũ lượt như thác. Khi ấy, cậu bé mười bốn tuổi đã vô số lần tưởng tượng, đè người thầy mình yêu xuống, rồi hung tợn như một dã thú mà chiếm đoạt người đó, đến khi đối phương phải khóc lóc, run rẩy cầu xin mới thôi.
Chỉ là giữa chừng, khao khát cháy bỏng đó lại bị người chắn ngang, đóng băng anh lại, đưa tới cao nguyên quanh năm giá lạnh. Vì vậy mà trên đời này lại xuất hiện một người đàn ông nho nhã phong độ Từ Văn Diệu, luôn hoàn mỹ trong mắt mọi người tình, duy chỉ có khiếm khuyết lòng nhiệt tình cơ bản mà phàm là con người thì ai cũng có.
Người tình trước kia đã nói, vì anh không tin tưởng tình yêu.
Từ Văn Diệu cười khổ, bất giác áp hai má vào lòng bàn tay Vương Tranh. Sao lại không tin tưởng tình yêu được cơ chứ? Chẳng ai biết rõ hơn anh thứ khát vọng điên cuồng nhưng luôn bị kìm trong vẻ nhẫn nhịn, rồi cảm giác trống rỗng khi đứng nhìn giấc mộng tan biến như một trưa hè nắng bốc hơi hết thảy là thế nào.
Anh cảm thấy là mình cần một người, một người có thể thắp sáng cõi lòng anh lúc anh đang bị lưu đày ở miền giá rét Siberia này, phả làn hơi ấm vào con tim lạnh lẽo chết lặng của anh, để anh được nghỉ ngơi đôi chút.
Người đó, trước kia là Vu Huyên, bây giờ cô đã đi mất, Vương Tranh liền hiển nhiên thay thế vị trí của cô.
Tay Vương Tranh khẽ động là Từ Văn Diệu liền nhận ra ngay. Anh ngẩng đầu nhìn Vương Tranh mơ màng mở mắt nhìn mình, đôi mắt trong sáng đen láy như hai viên thủy ngân trong hồ nước lạnh, vừa nhìn vào liền khiến tâm tình thư sướng.
Từ Văn Diệu bất giác lại mỉm cười, xác định lần nữa, Vương Tranh hoàn toàn không có vẻ gì giống với người thầy kia cả. Anh không thể để người đàn ông đó là bóng ma sắm vai tình nhân ám ảnh trong tim mình mãi. Anh cần người thanh niên này. Như những công nhân may mặc vậy, thật chậm rãi, từng chút từng chút một khâu vết thương lòng kia lại.
“Tỉnh rồi à?” Từ Văn Diệu không buông tay cậu ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, trong mắt mang đầy yêu thương. “Nhìn cái gì hả ngốc, còn chưa tỉnh ngủ ư?”
“Ờm,” Ánh mắt Vương Tranh chầm chậm tập trung lại, sau đó dừng lại trên gương mặt Từ Văn Diệu, cậu nhìn anh rồi im lặng mỉm cười, giọng nói vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ: “Là anh à! Em vừa có một giấc mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Em đã về nhà.”
Từ Văn Diệu siết chặt tay cậu hơn, biết rõ chuyện này vốn là tâm bệnh của cậu, nhưng cậu đã trưởng thành, việc phải giải quyết thế nào, khi nào thì làm, người ngoài không xen vào được. Anh mỉm cười, đỡ cậu ngồi dậy, choàng thêm tấm áo bông lên vai cho cậu. “Anh gọi điện thoại báo cho anh chị họ của em biết nhé?”
Vương Tranh vẫn không hé răng tí gì về bệnh tình của mình cho bên nhà anh chị biết cả, phần vì sợ họ lo lắng, phần lại e dè rồi cha mẹ cậu cũng hay chuyện. Cậu rất hiểu mẹ cậu, quen làm một người phụ nữ mạnh mẽ cả đời, nếu biết được con trai mình đổ bệnh, thế nào cũng sẽ vừa đau lòng vừa cố chấp không chịu tới thăm con. Sự giày vò đó rồi sẽ khiến con người suy sụp rất nhanh.
“Không cần ạ, đợi khi nào phẫu thuật xong rồi nói.” Vương Tranh nhận lấy cốc nước ấm Từ Văn Diệu rót cho, vừa uống vừa nói: “Để khi em khỏe hơn hẳn rồi báo cho mọi người biết, như vậy anh chị cũng đỡ lo lắng.”
Từ Văn Diệu gật đầu, vừa định nói gì đó lại nghe thấy tiếng tranh chấp ngoài cửa.
“Anh không vào đó được. Bệnh viện có quy định riêng, bây giờ không phải thời gian thăm bệnh.”
“Thế tại sao anh ta lại được vào? Các người đối xử bên trọng bên khinh như thế phải chăng là quá lạm quyền rồi?”
“Anh ấy là người nhà bệnh nhân…”
“Buồn cười, chưa tới phiên anh ta làm người nhà đâu!” Người kia chợt cao giọng chỉ trích: “Từ Văn Diệu, anh ra đây cho tôi, anh giả làm người nhà của Tiểu Tranh rồi cấm không cho ai gặp cậu ấy là sao hả?”
Vương Tranh biến sắc, vừa khó xử vừa buồn bực nhìn Từ Văn Diệu.
Từ Văn Diệu thu lại ý cười, trong mắt đã hằn lên cơn giận. Cả hai đều nghe được đó là giọng của Lý Thiên Dương.
Vì cô chuẩn bị cho bản thân quá chu toàn, nên khiến những người ở lại hổ thẹn không thôi, đến khi sau cùng vẫn không làm được gì nhiều cho cô cả.
Vu Huyên thậm chí còn căn dặn rõ ràng, không mong Vương Tranh đến tiễn cô đi đoạn đường cuối cùng. Vì chuyện Vương Tranh đổ bệnh cũng nằm trong dự tính của cô. Di ngôn cuối cùng để lại cũng sặc một tính cách tuyền Vu Huyên: Kể lể và khóc lóc nghe ồn lắm, đừng có làm phiền tới tớ!
Vương Tranh có vẻ rất phối hợp. Cậu không tranh cãi một lời, làm y theo ý nguyện để lại, đến linh đường nhìn cô trang điểm đẹp đẽ lần cuối; chiếu theo di ngôn nhắn gửi, không tiễn di cốt của cô lên máy bay; thậm chí cậu còn không khóc lần nào, vì Vu Huyên từng nói, cả đời này, cho dù chỉ diễn ra một giây thôi cô cũng không muốn trải qua tình cảnh ướt át sướt mướt hệt phim truyền hình dài tập.
Vương Tranh nhớ nhiều năm về trước, khi cả hai cùng ngồi ăn cơm trong căng-tin, tivi truyền hình trực tiếp cảnh đưa di thể một phóng viên Trung Quốc tử nạn ở nước ngoài về nước: Người cha già ôm bức di ảnh quấn khăn lụa đen của con gái gào khóc bi thương như đứt từng khúc ruột, những người vây xung quanh không thể không dìu lấy ông ấy. Ống kính máy quay ra sức dí sát vào gương mặt tiều tụy, lấm lem nước mắt nước mũi của người cha. Ông khóc tối trời tối đất, không thèm che giấu chút đau khổ nào, khiến người đưa tang não nuột một phen.
Đồng thời cũng khiến những nữ sinh đang xem tivi xung quanh hai người lặng lẽ chùi nước mắt.
Chỉ có Vu Huyên là im lặng nhìn màn hình, sau đó quay đầu dùng vẻ mặt biểu cảm phức tạp mà hỏi Vương Tranh: “Nếu tớ là người cha đó, nhưng lại không thể khóc thì sao?”
Bầu không khí đau thương như vậy, trong và ngoài màn hình đều có hơn trăm ngàn đôi mắt đổ dồn về phía cô, đều đang chờ được thấy cảnh cô thương tâm gào khóc đến sức tàn lực kiệt, trời đất tối mịt, nhằm hoàn thành nghi thức đưa tiễn bi thương sau cùng, mang đau khổ hóa thành nghi lễ thần thánh. Trong tình cảnh đó, nỗi buồn của mỗi người đều được nhân lên gấp bội, nên dùng phương thức của số đông biểu đạt nỗi đau, nếu không làm giống họ lại trở thành kẻ vô tình thóa mạ thánh thần.
Nhưng vấn đề ở chỗ, khóc lóc đến không cần tôn nghiêm như vậy trước mặt mọi người liệu có phải là thật không? Lẽ nào đó là phương thức duy nhất biểu đạt nội tâm thê lương tột độ sao?
“Mẹ tớ mất khi tớ còn nhỏ, tớ đã không khóc trong lễ tang của bà. Mọi người đều xem tớ là quái vật máu lạnh vô tâm vô tình,” Vu Huyên vừa hút thuốc vừa thờ ơ kể lại, “Lúc đó tớ không hiểu tại sao họ lại nói vậy. Cách đó ba tháng tớ đã biết là bà phải chết, còn là trong tình cảnh ngoài ý muốn. Nếu đã biết rõ vậy sao tớ phải biểu hiện như thể bất ngờ bị đả kích khủng khiếp đến mức không muốn sống!”
Vu Huyên khi có khói thuốc quẩn quanh luôn đạm mạc hơn Vu Huyên lúc thường, như bao tang thương trầm luân sẽ tản mác ra từ trong xương cốt của cô gái trẻ mới đôi mươi. Tư thế gảy tàn thuốc của cô luôn khiến Vương Tranh sinh ra lỗi giác, đó không phải là muội thuốc mà là đang trút một mảnh tối tăm nào đó trong cơ thể ra bên ngoài.
“Tớ có cách riêng để tưởng niệm mẹ, tớ yêu bà là chuyện không ai có quyền nghi ngờ, nhưng tớ không muốn dùng cách mà mọi người muốn để khóc rống lên. Tớ không làm được thì có gì sai?”
Cô nhíu mày, nhìn về phía Vương Tranh, như đe dọa, nếu cậu mà dám bảo có thì sẽ bóp cổ cậu. Vương Tranh phì cười lắc đầu nói: “Cậu không sai.”
“Đương nhiên.” Vu Huyên ngửa đầu cười to, lại im lặng gảy tàn thuốc vào trong giày Vương Tranh, tinh ranh nháy mắt. “Sau này tớ mà có chết thì cậu cứ dùng cách riêng của mình để hoài niệm tớ là được rồi, đừng có khóc lóc kể lể tùm lum nhé?”
“Nhớ rồi!”
Câu nói lúc đó giờ lại thành sự thật.
Vương Tranh đưa chìa khóa nhà cậu cho Từ Văn Diệu, nhờ anh mang toàn bộ tập thơ đặt trên giá sách qua đây, từ Rilke[1] cho đến Baudelaire[2], đó là các tập thơ được dịch của các tác giả ở vào khoảng từ thế kỷ mười chín đến thế kỷ hai mươi mốt, từng được một chàng thiếu niên ngồi trong vườn trường đọc cho cô gái nghe. Dù cô gái đôi khi không thể hiểu hết những bài thơ đó, nhưng cô luôn nghe rất mê say, vừa hút thuốc vừa gật gù khen hay lắm, hay lắm, đọc thêm bài nữa đi.
[1] René Karl Wilhelm Johann Josef Maria Rilke (1875 – 1926) nhà thơ lớn thế kỷ 20 của Áo.
[2] Charles Pierre Baudelaire (1821-1867) là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp, trong thế kỷ 19, ông thuộc trường phái tượng trưng chủ nghĩa.
Hai người không giống bạn bè cùng lứa thích giải trí bằng cách xem anime[3], hay điên cuồng say mê các ngôi sao Hàn Nhật hoặc các ban nhạc rock ‘n’ roll Âu Mỹ. Họ thường tìm nơi yên tĩnh của riêng họ, như thanh niên những năm 50 thế kỷ trước vẫn thường hội tụ một nhóm bạn rồi thay phiên ngâm xướng thơ từ Pushkin[4], Chekhov[5] hay Zoshchenko[6]. Khi đó, luôn tin vào tín ngưỡng, lòng trung thành và sự lãng mạn trong tình yêu. Tình cảm mãnh liệt luôn sục sôi trong nhiệt huyết thanh xuân ngời ngợi tuổi hai mươi.
[3] Là từ mượn của từ tiếng Anh (animation, có nghĩa là phim hoạt hình), chỉ các bộ phim hoạt hình do Nhật Bản sản xuất hay mang phong cách Nhật Bản.
[4] Aleksandr Sergeyevich Pushkin (1799-1837) là nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch được mệnh danh là đại thi hào, Mặt trời thi ca Nga, biểu tượng của dòng văn học lãng mạn thế kỷ 19.
[5] Anton Pavlovich Chekhov (1860-1904) nhà viết kịch nổi tiếng người Nga.
[6] Mikhail Zoshchenko (1895-1958) nhà văn nổi tiếng người Nga.
Bây giờ, Vương Tranh đang xé từng trang từng trang những tập thơ đó, đốt xuống cho Vu Huyên.
Cậu đã suy nghĩ rất lâu, nên dùng cách nào để tưởng niệm người bạn thân nhất đời này. Hai người đã nói lời giã biệt, trong khoảng thời gian sau cùng, đã đối đãi tốt với nhau, đã tận tình lắng nghe, nhiệt thành bày tỏ, khẽ khàng an ủi bằng những lần chạm khẽ. Khi nhớ đến Vu Huyên, ngoại trừ nỗi đau xót xa ly biệt ra càng có nhiều ký ức ấm áp hơn cả.
Như vậy thì đâu cần phải đau đớn gào khóc nhỉ?
Bi thương chắc chắn là có. Một người bạn thân thiết nhất mất đi là sự mất mát không gì bù đắp và thay thế được. Nhưng Vương Tranh vẫn thấy lòng bình an khi nhớ đến những việc Vu Huyên đã lo nghĩ thay cậu, dù những cơn đau của căn bệnh ung thư thời kỳ cuối giày vò cô đến trơ gầy cả xương, cô vẫn cố để an bài mọi thứ thay cho cậu và cho chính bản thân cô. Đây lẽ nào không phải là cách thức xoa dịu của cô hay sao?
Cậu nhất định phải sống, sống cho thật tốt, dù tớ không còn trên đời nữa cũng phải kiên cường và mạnh mẽ sống!
Vương Tranh đang ốm, tay không sức lực, xé mãi chẳng rách nổi mấy trang thơ, ngẫm ngợi một hồi lại ngừng tay, đợi lấy sức rồi lại làm tiếp.
Có người vươn tay ra tiếp quyển thơ trong tay cậu, là bàn tay da đồi mồi của người già, nhưng nom vẫn rắn chắc khỏe mạnh. Vương Tranh ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hao hao Vu Huyên, mi mày nghiêm cẩn lạnh lùng giờ đã nhuốm một màng bi thương.
Là cha của cô, Tham mưu trưởng Vu.
Vương Tranh thoáng liếc ông, rồi lại nhặt một tập thơ khác bên cạnh cậu mà đốt.
“Tiểu Huyên nó đọc có hiểu không cháu? Thơ của Akhmatova[7] ư?” Ông Vu lật bìa ra xem.
[7] Anna Akhmatova (1889-1966) nhà thơ, nhà văn, nhà phê bình và dịch giả nổi tiếng người Nga.
“Cô ấy chỉ cần cảm xúc khi đọc thơ thôi ạ, với cô ấy vậy là đủ rồi.”
“Nó thích đọc thơ ư?”
“Vâng ạ.” Vương Tranh gật gù, lại bổ sung. “Bọn cháu đều thích.”
“Hai đứa kỳ lạ hệt nhau.” Ông Vu vừa xé giấy bỏ vào chậu lửa vừa hoài niệm.
“Cũng may là bọn cháu đều thích thơ văn, nếu mà thích chơi điện tử thì bây giờ chắc phải đốt máy chơi game xuống ạ.”
Ông Vu cúi đầu im lặng một lúc, chốc sau lại ngẩng lên nói:”Cháu kể cho ta nghe chuyện về con gái của ta đi.”
Vương Tranh có chút ngạc nhiên, lúc ngước đầu lại chạm phải ánh mắt hiền hòa của một người cha đang nhớ con. Sự mạnh mẽ trong ông khiến ông không thể khóc, nhưng nỗi đau xót phải mất con thì không che giấu được. Vương Tranh không thể cự tuyệt yêu cầu đó, khe khẽ nói: “Bác muốn nghe chuyện gì?”
“Bắt đầu từ chuyện sao nó thích đọc thơ đi.” Ông nghĩ ngợi, lại thoáng đỏ mắt, ảm đạm nói: “Là cha của con bé vậy mà ta không biết nó thích đọc thơ. Ta còn tưởng, cả đời này nó chẳng có được một phút đồng hồ ngồi yên tĩnh cầm quyển sách nữa là.” Trong giọng nói đã có chút nghẹn ngào không giấu nổi, nhưng lại được che lấp rất nhanh bằng tiếng ho khan, “Cháu kể đi, ta muốn nghe.”
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Vì vậy, Vương Tranh bắt đầu kể lại, những chuyện mà cậu biết về Vu Huyên, những trò nghịch ngợm, dại khờ và ngốc nghếch của cô. Tuy vậy, không lúc nào là cô không dạt dào tình cảm và khả năng tưởng tượng. Kể chuyện cả hai thường tới thư viện đọc sách, nửa đêm leo cổng vào khu nhà trẻ thuộc trường đại học, ngồi hút thuốc ở xích đu; kể tội Vu Huyên thường giành thịt sườn trong đĩa cơm của cậu, gảy tàn thuốc vào trong giày cậu; hồi tưởng một thời tuổi trẻ đã mất, cậu tôn thờ tình yêu, Vu Huyên thờ phụng lý trí, cũng không che giấu chuyện cả hai không hòa nhập được đám đông, vì trời sinh ra họ bị thiếu hụt kỹ năng kết nối với mọi người.
Lúc đầu, Vương Tranh chỉ định cùng nhớ về người con gái họ yêu với người cha già đầu tóc sớm bạc, nhưng dần dần, hốc mắt cậu cay xè, phủ lên một tầng hơi nước mỏng. Hóa ra ký ức của cậu về Vu Huyên lại rõ nét và sống động như thế. Chẳng sợ quãng thời gian cả hai đã cách biệt bốn năm không chút thư từ qua lại, chẳng sợ giờ đã chân trời cách biệt. Vu Huyên như một hình xăm đã khắc lên trên sinh mạng của cậu, mãi mãi chẳng thể bôi xóa được.
Sau đó, Vương Tranh không thốt nổi lời nào nữa.
“Ta không hề biết con gái mình cũng có lúc nghịch ngợm gây sự như thế, như thể nó là con cái nhà khác vậy.” Ông buồn bã nói, giọng nói đã đầy nuối tiếc. “Tiếc là ta không kịp hiểu nó, luôn cho nó là đứa con ích kỷ, tùy hứng, không biết lo lắng cho cha mẹ, vô tâm, vô tình.”
Vương Tranh lau nước mắt, biện hộ thay cho cô bạn thân: “Cô ấy không có vậy!”
“Giữa cha con ta luôn có khoảng cách rất sâu không cách nào vượt qua được. Ta thường không để ý tới nó, lại còn bận bịu công vụ, hơn nữa nó lại là con gái, chuyện ta quan tâm cũng có hạn. Đến khi mẹ nó qua đời,” ông ngập ngừng một chút, lại nói, “sau khi mẹ nó mất, biểu hiện của nó luôn rất thờ ơ, lúc này ta mới phát hiện nó không bình thường. Nhưng đều đã muộn. Mọi người nhìn nó như thể quái vật, nó cũng cố gắng phong bế bản thân, không bao giờ biểu hiện cảm xúc dư thừa với người khác. Ta đã thử vài lần nói chuyện với nó, nhưng đều rất vụng về. Hơn nữa nó rất nhạy cảm, mỗi lần ta cố dỡ bỏ hàng rào phòng vệ quanh nó, nó lại phản kháng mạnh mẽ. Con cái nhà người ta dựa vào quyền thế của cha mẹ mà lên mặt, nó thì ngược lại, không để ai biết mình là con gái duy nhất của Tham mưu trưởng Vu. Nói ra thật hổ thẹn, phải đợi khi nó mắc bệnh, mới chịu để ta quan tâm nó. Có lẽ vì nó nghĩ ta đáng thương, sau này chỉ còn lại một mình, nên mới không đành lòng.”
“Cô ấy rất thương bác, đó là sự thật ạ.” Vương Tranh khẳng định.
Ông Vu cười khổ, quay đầu nhìn cậu. “Nhiều năm như vậy qua đi, phải nói là nhờ vào cậu mà hai cha con ta mới có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau một lần.”
Vương Tranh lắc đầu. “Cháu không muốn nói dối bác, quả thật Tiểu Huyên rất quan trọng với cháu, nhưng bọn cháu không phải là quan hệ đó…”
“Ta biết.” Ông xua tay. “Hai đứa như thế sao qua mặt được ta. Tuy không phải người yêu, nhưng tình cảm giữa hai đứa lại sâu nặng.” Ông thở dài, đau lòng cảm thán một tiếng. “Đứa con gái ngốc nghếch của ta…”
Vương Tranh kinh ngạc ngước nhìn ông Vu, ông chỉ cau mày lắc đầu, bỏ quyển sách vào trong chậu than, nhìn ngọn lửa nuốt đi từng trang giấy, môi run rẩy định nói gì, sau cùng lại hóa thành một tiếng thở dài rất khẽ, rồi đứng dậy, vỗ vai Vương Tranh. “Cháu cũng đi nghỉ sớm nhé.”
Vương Tranh lắc đầu. “Cháu không ngủ được.”
Ông Vu gật đầu, im lặng dùng lực đè mạnh lên vai cậu, cúi xuống cố nén nước mắt, lúc ngẩng đầu lên đã uy nghiêm ngời ngời. “Tuy còn trẻ nhưng cũng phải chú trọng sức khỏe. Khi nào rảnh tới thành phố N[8] thăm ta. Nhà của ta luôn có chỗ giành cho cháu đó.”
[8] Thành phố N: Thành phố Nam Kinh. N là từ viết tắt của từ Nanjing.
Vương Tranh gật gật đầu, ông Vu chớp mắt vài lần, lau vệt nước lem nơi đuôi mắt, xoay lưng bước đi.
Một lúc sau, Từ Văn Diệu bước tới, ngồi xổm trước mặt Vương Tranh. “Tiểu Huyên có vật tặng cậu.”
“Sao ạ?”
“Tiểu Huyên nhờ tôi trao cho cậu một thứ.” Anh lấy một túi giấy tờ đưa ra trước mặt cậu. “Cậu ký tên đi.”
“Đây là gì?”
“Chắc cậu không biết Tiểu Huyên là người có thiên phú kinh doanh đâu nhỉ. Con bé dùng món tiền nho nhỏ cha mình cho đi đầu tư, chỉ vài năm đã kiếm được một số tiền khổng lồ. Ngoại trừ để lại di sản cho cha mình, thì nó còn chừa một khoản tiền cho cậu. Tốt nhất là cậu nên nhận nó.”
Vương Tranh kinh ngạc không thôi, trong ký ức, Vu Huyên chưa bao giờ tỏ ra mình giàu có hay có tài sản riêng cả. Cậu ngây ra một lúc, chốc sau lại lắc đầu. “Tôi không thể nhận số tiền đó được. Anh hãy giao lại cho bác Vu…”
“Cậu cầm sẽ thỏa đáng hơn,” Từ Văn Diệu thở dài. “Bệnh tình của cậu, có lẽ cần làm phẫu thuật, dù cậu có bảo hiểm phía bên trường học, nhưng sau khi mổ xong cần bồi dưỡng và thuốc thang một thời gian dài, sẽ mất rất nhiều tiền. Nếu chỉ dựa vào tiền lương dạy học cùng lợi tức ngân hàng là không đủ. Tiểu Huyên đã bắt đầu để dành tiền này cho cậu từ mấy năm trước. Nó biết cậu không chịu xài tiền của người khác, nhưng đây là của nó, cậu không thể từ chối. Tiểu Tranh, cậu có hiểu được nỗi khổ tâm của nó không? Từ vài năm trước đã dự tính thay cho cậu, dù khi đó nó đã mắc bệnh nan y.”
“Số tiền này tạm thời để ở chỗ tôi, tôi sẽ quản lý thay cậu. Mấy ngày nữa cậu sẽ phẫu thuật và làm những xét nghiệm khác, nên cậu cần người thay cậu lo liệu mọi chuyện. Tôi nghĩ, cậu cũng không thể cự tuyệt tôi.” Từ Văn Diệu nhìn cậu, trong ánh mắt toát ra một quyết định mà Vương Tranh không thể lý giải được. “Tôi thay cậu quản lý tiền, lo liệu chuyện trị bệnh của cậu, sẽ tìm bác sĩ tốt nhất và cũng an bài cuộc sống sau này cho cậu. Đừng nói mấy lời khách sáo với tôi, tôi không làm vậy là vì Tiểu Huyên, tôi làm vậy là vì bản thân mong muốn.”
“Nhưng mà công việc của anh…”
“Tôi sẽ chuyển tới đây sống.” Từ Văn Diệu cúi đầu. “Mặc dù sự ra đi của Tiểu Huyên đã nằm trong dự kiến, nhưng cậu hẳn vẫn thấy khó chịu không chấp nhận nổi, bây giờ cậu đang rất cần tôi, và tôi sao lại không cần cậu cho được? Trong lòng tôi cũng có vết thương lớn chưa vượt qua được. Đương nhiên là cậu có thể lựa chọn người khác để giao phó, như anh Lý kia chẳng hạn.”
Vương Tranh im lặng, cúi đầu xé từng trang giấy bỏ vào chậu, sau đó se sẽ nói: “Anh giúp tôi đi!”
“Hả?”
“Giúp tôi đốt hết mấy quyển sách này đi, tôi đốt lâu quá, khói làm cay hết cả mắt này.” Vương Tranh ngẩng lên nhìn anh, trong mắt rưng rưng nước, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười. “Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau nhớ tới Tiểu Huyên. Anh kể tôi nghe với, anh quen cô ấy thế nào?”
Từ Văn Diệu sửng sốt đôi chút, nhanh chóng hiểu điều cậu muốn, gật gật đầu, tiếp nhận quyển sách trong tay cậu, vừa xé rời từng trang vừa nói: “Tôi và con bé đó quen nhau từ lúc vẫn còn mặc quần bỉm cơ…”
Một đêm nay dài như thể bước qua một mùa khác.
Đến khi hai người kể xong hết những chuyện về Vu Huyên, bầu trời đã chuyển sang sắc trắng, không khí đẹp y như đôi mắt của trẻ thơ vừa sinh ra, long lanh thuần khiết, thanh thuần trong sạch.
Quang cảnh tốt như vậy mà không làm gì thì phụ lòng trời đất quá.
Vì vậy, hai người hôn nhau.
Chẳng biết là ai bắt đầu trước, môi ai chạm vào ai đầu tiên, chỉ biết khi họ ý thức được thì hơi thở đã hòa vào nhau, môi răng đã vấn vít một mực.
Nụ hôn không có chút dục vọng nào. Đơn giản là chớp mắt một cái, hai đôi môi đã dính vào nhau, dùng phương thức thân mật để biểu đạt sự chờ mong không tả được của cả hai. Hai người đàn ông kinh qua bao thương ly, bây giờ lại hôn nhau ngô nghê như thể thanh xuân lần đầu, cẩn thận chạm vào đối phương, phát hiện hóa ra làn môi có thể mềm mại thanh thuần như vậy, biết rằng khi ở bên nhau thì không phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần ở vào trạng thái nguyên sinh, dùng bản năng nguyên thủy của động vật mà ôm lấy nhau.
Lúc hai người rời nhau ra, trong mắt đã vương đầy hình ảnh của nhau. Từ Văn Diệu nâng gáy Vương Tranh lên, dịu dàng xoa má cậu, dịu dàng thì thầm: “Chúng ta làm một lần nhé?”
Vương Tranh ngạc nhiên hỏi: “Anh có chắc là làm xong mình sẽ không hối hận?”
Từ Văn Diệu ngừng tay, bỗng nhiên cười to. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi lại phì cười, như thể vừa nghe xong một câu chuyện vui. Từ Văn Diệu buông cánh tay đang ôm Vương Tranh ra, lắc đầu bảo: “Tiểu Tranh à, cậu nói vậy khiến tôi nghĩ bạn trai trước của cậu vì cậu mà bị bất lực đó.”
“Sao chứ?”
“Đừng nói là cậu có thói quen trước khi hai người lên giường sẽ hỏi anh ta chuyện này nha?” Tử Văn Diệu trêu. “Chuyện này với đàn ông mà nói là rất đả thương đó.”
“Không có.” Vương Tranh lắc đầu. “Tôi chỉ hỏi anh ta chuyện khác thôi.”
“Chuyện gì?”
“Bụng em khó chịu, anh không ngại chứ?”
Từ Văn Diệu ngạc nhiên trố mắt ra nhìn, khi hoàn hồn lại thì cười không dứt chỉ Vương Tranh, nói: “Cậu cố tình phải không? Bạn trai cậu cũng thật xui xẻo mà.”
Vương Tranh nhún vai. “Vì vậy mà sau đó anh ta chia tay với tôi. Quả thật lỗi là ở tôi.”
“Ừ, không trách anh ta được.” Từ Văn Diệu gật gù. “Nói vậy, mấy năm nay, cậu cũng không dự định tìm người khác?”
“Sao lại không chứ?” Vương Tranh thở dài. “Đến mơ cũng muốn gặp được một người đàn ông đẹp trai, sau đó cố ý tạo dựng cơ hội gặp mặt, để Lý Thiên Dương thấy tôi tốt ra sao, rồi làm cho anh ta hối hận. Kiểu tưởng tượng đó, bất cứ người nào từng bị bỏ rơi đều sẽ có suy nghĩ đó.”
“Thế sao không đi tìm?”
“Cũng không phải là không tìm, mà là không có cơ hội. Có lẽ cũng vì rất nhiều nguyên do, cá nhân, xã hội, tôi thì không biết cách nói chuyện, người có liên hệ đa phần là học trò và đồng nghiệp, hoặc là bạn học trước đây. Nhưng những đối tượng đó lại không thích hợp để tìm hiểu. Cứ như vậy mà kéo dài tới nay, tối đi ngủ lại nghĩ biết đâu ngày mai sẽ có cuộc gặp gỡ định mệnh nào đó hoặc ngày mai sẽ gặp nhiều vận may hơn.” Cậu cúi đầu cười khẽ, nhìn bàn tay của mình, rồi xoa xoa đầu gối. “Rốt cuộc là nhiều năm như vậy đã trôi qua.”
“Cũng không một lần nhắm mắt đưa chân?” Từ Văn Diệu hỏi. “Hay tới quán bar tìm đại một gã nào đó, trải qua tình một đêm?”
Vương Tranh trố mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao lại phải cần tình một đêm?”
Từ Văn Diệu có chút xấu hổ, cười lấp liếm. “Là đàn ông thì hẳn là có nhu cầu.”
“Chuyện đó á.” Vương Tranh đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói: “Tôi chỉ thấy, phát sinh quan hệ với một người đàn ông qua đường càng khó khăn hơn nảy sinh tình cảm với một người xa lạ. Còn anh?”
“Tôi?”
“Anh Văn Diệu có điều kiện tốt vậy, chắc là có nhiều bạn lắm nhỉ?”
“Quả thật không có chuyện tôi lẻ loi một mình, từng có vài người tới rồi đi.” Từ Văn Diệu thẳng thắn. “Nhưng lại không thể dùng từ ‘người yêu’ để hình dung được. Tôi già rồi mà, không thể mơ mộng kết bạn như các cậu được, từ đó với tôi rất nặng nề. Hoàn cảnh trưởng thành của tôi cũng không phải là như hiện giờ. Đó là thế giới mà bất kỳ người đồng tính nào cũng sẽ vì giới tính của mình mà khổ não. Hoặc là có đủ năng lực khiến người khác công nhận tính hướng của mình, hoặc là sống trái ý nguyện, tìm cô gái nào đó kết hôn sinh con. Chỉ có hai con đường để chọn, không hơn không kém.”
Vương Tranh nghĩ ngợi một chút. “Đâu có, tôi biết có nhiều người đồng tính vừa sự nghiệp thành công vừa gia đình đề huề mà vẫn có tình nhân là đàn ông ở ngoài đó thôi.”
“Tôi không muốn bình luận cuộc sống của người khác,” Từ Văn Diệu nói. “Nhưng với tôi mà nói thì chuyện như vậy là không chấp nhận được. Tôi đã phải nhượng bộ rất nhiều rồi, nên không muốn ngay cả chuyện được sống thật với mình cũng phải nhân nhượng.” Anh liếc nhìn Vương Tranh một cái, lại bổ sung: “Đương nhiên là tôi cũng không lăng nhăng.”
Vương Tranh bật cười, không hiểu tại sao lại thấy Từ Văn Diệu nói vậy nhằm tuyên bố anh có đủ khả năng nắm giữ và khống chế tình cảm của bản thân. Và cậu thì hoàn toàn không nghi ngờ gì về năng lực này ở anh.
“Vậy xem ra làm tình nhân của anh là một chuyện may mắn nhỉ!” Vương Tranh cảm khái.
“Thật à?” Khóe môi Từ Văn Diệu cong lên, lại có chút tự giễu. “Nếu như không kết hôn, không lăng nhăng là một chuyện tốt, vậy thì sao những người tôi quen đều không thể ở bên tôi quá nửa năm?”
“Anh muốn nói gì?”
“Giống như là bị nguyền rủa vậy, chưa một ai ở bên tôi được quá nửa năm cả.” Từ Văn Diệu nhún vai. “Tôi tự thấy là mình cũng đẹp trai, lại có điều kiện kinh tế, biết hưởng thụ, nói năng cũng nhã nhặn, luôn quan tâm săn sóc bạn tình chu đáo, chưa khi nào khiến đối phương khó chịu. Vậy mà lạ thay chẳng ai ở bên tôi lâu dài được. Thật đáng tiếc!” Anh thở dài. “Có một vài người là mỹ nam hiếm có nữa chứ!”
Vương Tranh hiếu kỳ. “Anh có từng hỏi họ không?”
Từ Văn Diệu nheo mắt, nhún nhún vai. “Vui vẻ chia tay thì có gì phải hỏi han nữa.”
Vương Tranh gật gù tán thành. “Tôi vốn cũng muốn hỏi Lý Thiên Dương, thật ra tôi không tốt chỗ nào để anh ta không cần tôi, nhưng sau này, khi gặp anh ta lần nữa, lại thấy câu hỏi đó hết sức vớ vẩn.”
“Vì không còn cần thiết nữa?”
“Không phải. Mọi chuyện đều đã là quá khứ, muốn hay không cũng xảy ra rồi, vị tất khơi lại tình đã cạn.”
“Tôi hỏi cậu chuyện này nhé, nếu như, tôi nói là nếu như,” Từ Văn Diệu đắn đo lựa lời. “Nếu bệnh cậu trị không khỏi, cậu phải chậm rãi chờ chết, trong khi đó anh Lý kia lại một mực nặng tình, không chê không bỏ cậu, muốn cùng cậu tái hợp tình cũ, cậu có đồng ý không?”
Vương Tranh có chút sửng sốt, không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời đang rạng dần ngoài cửa sổ. “Buồn ngủ quá.”
“Hả?”
“Buồn ngủ. Chúng ta về đi.” Vương Tranh dụi mắt, ngáp một cái. “Thức đêm thức hôm không hợp nói chuyện này, mí mắt tôi díu lại cả rồi này.”
Từ Văn Diệu đưa Vương Tranh quay về bệnh viện, dìu cậu lên giường rồi vén chăn cẩn thận cho cậu, sau đó thì thăm hỏi y tá trực đêm vài câu mới lái xe về khách sạn. Sau hết thảy mọi chuyện, anh cứ nghĩ là mình sẽ phải mệt mỏi lắm, nhưng tinh thần lại rất thanh tỉnh như thể cỗ máy hoạt động bằng cách lên dây cót, dây càng căng càng không được ngừng, nếu không sẽ hư hỏng ngay.
Anh vào phòng tắm nước lạnh, cạo sạch mớ râu con lún phún dưới cằm, thay áo sơ-mi trắng được là phẳng phiu cùng với quần tây mềm, ngồi xuống đánh bóng đôi giày da. Đoạn, anh quay lại phòng tắm, chỉn chu tóc tai, tới khi trong gương hiện ra gương mặt điển trai phong độ mới mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi cho một người quen.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông còn rất trẻ xuất hiện trước cửa phòng, nhấn chuông gọi Từ Văn Diệu. Đây là một trong những tình nhân trước đây của anh, đang là nhân viên công vụ trong cơ quan nhà nước thành phố G. Từ Văn Diệu không hề nói dối Vương Tranh, quả thật chẳng có người tình nào ở bên Từ Văn Diệu quá nửa năm. Nhưng có một chuyện anh chưa nói, tất cả những tình nhân của anh đều có chút dáng dấp hao hao với người giáo viên trẻ năm nào. Anh như thể nhà sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, dùng rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc đi tìm những mảnh ghép, dù đó chỉ là bản sao có đôi chỗ hỏng hóc, nhưng anh vẫn không chùn chân mà tiếp nhận, thời gian thưởng thức non chưa tới nửa năm. Tương đồng vậy, những người đàn ông trẻ trung bây giờ đều rất thông minh, lại cũng kiêu ngạo, không muốn đã biết chuyện rồi mà vẫn tiếp tục vờ vô tri làm một thế thân.
Sau một hồi tình ái mặn nồng anh tình tôi nguyện liền gói ghém đồ đạc ra đi, ngẫu nhiên vẫn có thể gọi điện thoại thăm hỏi nhau vài câu, hoặc tìm nhau qua đêm một phen, hoàn toàn chẳng chút ràng buộc.
Từ Văn Diệu không phải muốn làm vậy. Nhưng đôi lúc con người lại rất kỳ quái, khi bình an lại muốn có va chạm để cuộc sống mình thú vị hơn. Sau vài năm quẩn quanh trong vòng tròn tình ái không điểm kết đó, Từ Văn Diệu luôn nghe thấy có tiếng gió rít gào bên tai. Anh vẫn mắc kẹt ở băng nguyên Siberia, khung cảnh bão gào tuyết vần vũ vẫn không thay đổi.
Nhưng hôm nay, tình cảnh có vẻ khang khác, như có một khát khao nào đó đang bức thiết anh, khiến anh không muốn ở một mình. Anh muốn nếm thử mùi vị nhiệt độ cơ thể của người khác. Có lẽ tuyến đường tới nhà ga hoang vắng trên đỉnh Siberia sẽ được khai thông lần nữa. Có lẽ sẽ có một khoảnh khắc nào đó anh nghe thấy tiếng còi tàu thét lên trên miền cao nguyên lạnh giá.
Từ Văn Diệu gọi điện cho người tình trước đây, dù chia tay nhưng hai người vẫn thi thoảng qua lại. Anh dựa vào quen biết, giới thiệu người đó vào làm trong nhà nước, để một người còn rất trẻ vậy mà đã leo lên được ghế trưởng phòng. Đối phương vô cùng cảm kích anh, hơn nữa cả hai đều rất tin tưởng nhân phẩm của nhau, nên sau khi tách ra vẫn quan hệ vài lần.
Người thanh niên nọ vào phòng, liền ngăn hành động cởi đồ của Từ Văn Diệu, nói với vẻ vui mừng: “Xin lỗi, bữa nay em không ngủ với anh được.”
“Hửm?”
“Em đã có bạn trai rồi, rất thương anh ấy, làm vậy với anh là phản bội anh ấy.” Anh chàng thành khẩn đáp, đôi mắt nhu hòa xinh đẹp. Từ Văn Diệu phát hiện, anh chưa từng biết người này cũng có lúc đẹp kiều diễm khiến người khác rung động như thế.
Anh là người phong độ, vừa nghe vậy liền bỏ tay xuống, lui ra sau vài bước, vươn tay ra, mỉm cười nói: “Vậy à? Chúc mừng em.”
“Cám ơn anh.” Anh chàng bắt khẽ tay Từ Văn Diệu. “Em nhất định sẽ hạnh phúc. Em tin chắc vậy.”
Đường đường là kẻ lăn lộn quan trường bao năm, vậy mà khi nói những lời này lại có vẻ chân thành và thuần khiết đến vậy. Từ Văn Diệu mỉm cười, nắm lấy tay cậu ta, sau đó buông ra, hỏi: “Đối phương là ai?”
“Làm chung phòng với em, là người rất tốt, hì hì, đối xử với em cũng tốt,” anh chàng đáp. “Tuy rằng vì cương vị xã hội và công việc cả hai nên không thể công khai được. Nhưng em và anh ấy đều là người lớn, chỉ cần muốn thì có thể duy trì được.”
“Chúc mừng em.”
“Cảm ơn, Văn Diệu. Anh cũng vậy. Anh là người tốt, chỉ là không tin vào tình yêu thôi. Em muốn nói điều này với anh lâu rồi, người như chúng ta sống cũng không dễ dàng. Nếu không tự tạo dựng hy vọng cho mình thì phải sống tiếp thế nào được?” Anh chàng nhìn đồng hồ. “Ngại quá, em có hẹn với anh ấy, phải đi đây.”
“Chờ đã,” Từ Văn Diệu nói. “Nếu có chuyện gì cần tôi giúp, em cứ gọi cho tôi nhé?”
“Em biết rồi. Cảm ơn anh.” Anh chàng cười hì hì, vỗ vai Từ Văn Diệu. “Em đi trước, anh hãy suy nghĩ lời em nói nhé. Tạm biệt.”
Từ Văn Diệu tiễn bước người tình cũ. Bất chợt lại thấy xấu hổ, hoàn toàn không nhớ mình và người thanh niên đó yêu nhau thế nào. Mọi chuyện đều quá xa xôi, tình tiết các cuộc tình cũng tương đồng với nhau khiến anh không có ấn tượng mấy. Hình như lúc chia tay cậu ta có khóc lóc một phen, còn anh thì không hiểu, chỉ là chia tay thôi mà, cần gì phải khổ sở khóc than như cha chết mẹ chết như thế.
Lẽ nào đúng như lời người kia đã nói, anh chưa bao giờ tin vào tình yêu?
Nhưng tình yêu rốt cuộc là gì? Tin thì có thể làm được những gì? Từ Văn Diệu lắc đầu cười buồn, đi tới tủ rượu, lấy một chai Brandy, đổ vào tách cà phê.
Anh uống từng ngụm, luồng hơi nóng từ bụng bốc lên đầu, đúng lúc này di động lại vang lên.
Từ Văn Diệu nghe máy, là giọng nói của cha anh: “Văn Diệu, ta nghe tin con gái ông Vu đã mất?”
“Vâng ạ.”
“Ông Vu đã về nhà, người đầu bạc khóc đưa kẻ tóc xanh, mới mấy ngày đã già đi chục tuổi.”
“Cha trấn an chú Vu hộ con.”
“Chuyện này thì không an ủi nổi đâu, chỉ có thể chờ nó qua đi mà thôi. Còn con, khi nào thì về?”
“Cha, thành phố G rất tốt, con định dời công ty sang đây, mọi việc bề bộn nên chắc tốn không ít thời gian.”
“Không phải con sợ về đây liền bị ta bắt đi xem mắt à?”
“Cha,” Từ Văn Diệu nhíu mày, cố giữ giọng bình tĩnh, “Con đã nói nhiều lần rồi, con không thể kết hôn được. Sao cha vẫn không chịu chấp nhận?”
Ông Từ thở dài. “Con nhất quyết muốn chọc tức ta? Định hủy hết thanh danh của ta mới chịu?”
Từ Văn Diệu nghẹn giọng, hít sâu một hơi, vội vã đáp. “Cha, chúng ta đã nói chuyện này nhiều rồi, nói tiếp nữa cũng không ý nghĩa. Con còn có việc, con cúp máy trước, cha với mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe ạ. Tạm biệt.”
Vừa bước qua tháng Giêng, thành phố G bắt đầu đổ mưa.
Thời tiết nơi này, hầu như mùa nào cũng có mưa. Mùa xuân liên miên mưa phùn. Tới hạ là rào rào mưa giông kèm gió giật. Sang thu là trời quang mây tạnh. Đến đông thì mưa đông luồn lách vào xương cốt mỗi người, lạnh tê tái.
Thành phố do vậy cũng được xây dựng thích ứng với những cơn mưa quanh năm, trên đường luôn có những hành lang trú mưa nối dài dành cho người đi đường. Có không ít những cửa tiệm bán canh gừng hay trà giải cảm mục đích cũng là xua đi cái lạnh lẽo và ẩm ướt của mùa. Những tiệm bán giày bên đường trưng bày các mẫu bốt nhựa cao su đi mưa rực rỡ sắc màu, nhìm xa nom như đóa hoa tươi thắm bung nở, trong túi xách của các bà các cô thời thượng luôn mang ô, dáng vẻ tươi đẹp cứ thấp thoáng trên vai, ước muốn tranh nhau khoe sắc như lan tỏa tới tận chóp những chiếc ô ấy.
Người dân cũng quen với thời tiết thất thường này và dần cảm thấy nó cũng chứa những điều thi vị. Trong cơn mưa bất chợt luôn có thể bắt gặp một xe bán hoa dạo lắm chủng loại đa màu sắc để người mua lựa chọn, phía sau xe đạp chất đầy những bó hoa lớn, những người bán rau cũng vậy, tay bán miệng rao, ra rả không ngừng. Không khí cũng miên man hương hoa xen lẫn mùi đất. Nhờ vậy mà thành phố ủ dột cũng có thêm vài phần tình thơ ý họa.
Nhưng Từ Văn Diệu không phải người thành phố này. Bệnh viêm mũi của anh vì những cơn mưa thất thường đó mà trở nặng. Sớm ra đã hắt hơi không ngừng, giọng cũng khàn khàn hẳn đi, nhưng lại khiến người nghe sinh thêm vài phần hảo cảm.
Anh vốn định dành ra chút thời gian đi khám bệnh, nhưng lại chẳng rỗi tay. Công ty dời sang thành phố G vừa hay lại là chuyện tốt, như thể mặt trời đúng lúc chính ngọ. Chuyện kiếm tiền bỗng chốc trở nên nhàm chán, phải là những thương vụ hóc búa cần nhiều công sức may ra mới khiến mọi người hưng phấn. Từ Văn Diệu trời sinh là người nhìn xa trông rộng, nên chẳng phải mới ngày một ngày hai mà đã nhắm tới thành phố này. Thời xưa đế vương dời đô, ngoài việc muốn loại trừ chiến loạn, còn dự tính một tầng sách lược khác, Từ Văn Diệu chuyển công ty sang đây cũng không khác vậy. Anh muốn mượn cơ hội này để tiến hành cải tổ, cũng đã sớm liên hệ và tạo dựng quan hệ với những người có thế lực nơi này. Đến khi mọi sự đều như mô-tơ được tra dầu nhớt, vận hành đúng quỹ đạo, anh mới có thời gian tới bệnh viện nơi Vương Tranh nằm, luôn tiện đến gặp bác sĩ chuyên về viêm mũi, trong lúc cử trợ lý đi thanh toán và lấy thuốc, anh lại đến phòng bệnh của Vương Tranh.
Lúc anh vào phòng liền chạm mặt dì Trâu, người giúp việc tầm bốn mươi tuổi, được anh thuê tới để chăm sóc cho Vương Tranh. Thấy anh, dì liền vui vẻ chào: “Cậu Từ tới rồi à? A Tranh đang ngủ. Hồi sáng, học trò của cậu ấy tới thăm, thầy trò nói chuyện ca hát tới trưa mới xong, bây giờ thì mệt quá đi ngủ rồi.”
Từ Văn Diệu gật gật đầu. “Cảm ơn dì. Nhưng sau này dì nhớ để ý một chút, đừng để cậu ấy phải mệt mỏi như vậy nữa nhé?”
Từ trước tới nay, anh nói năng đều luôn khách khí lễ độ, nhưng luôn có khí thế áp đảo khiến người khác không thể không e dè. Dì Trâu ngừng cười, biết anh không vui, bèn đổi đề tài: “Hôm nay, nhìn A Tranh có vẻ rất vui, buổi trưa ăn cơm cũng nhiều hơn, còn uống hết canh tôi nấu nữa.”
Quả nhiên, Từ Văn Diệu liền vui vẻ. “Cậu ấy thường không nói mình thích ăn gì, dì nhớ lưu ý một chút. Thấy cậu ấy ăn cái gì nhiều thì lần sau lại nấu món đó cho cậu ấy.”
“Tôi biết rồi.” Dì Trâu tủm tỉm cười. “A Tranh thật tốt số, có anh trai tốt như cậu Từ đây.”
Từ Văn Diệu khẽ nhướn mày. “Tôi trông cậu ấy được rồi, không còn chuyện gì nữa thì dì về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Đến tối sẽ có y tá và hộ lý chuyên môn của bệnh viện coi sóc nên dì Trâu cũng không còn việc gì để làm. Tiếng là tới bệnh viện chăm sóc người bệnh, nhưng công việc của dì cũng không nhiều, hơn nữa còn thường xuyên được về sớm. Vừa nghe Từ Văn Diệu nói vậy, liền vui vẻ từ biệt anh rồi mang túi đồ của mình về nhà.
Từ Văn Diệu khẽ khàng bước vào phòng bệnh, nhìn Vương Tranh đang thiêm thiếp ngủ lại chợt sững ra.
Từ lúc nằm viện tới nay, Vương Tranh nom yếu ớt ra hẳn, mặt mày luôn tái nhợt, cằm nhọn hoắt như đâm thủng được giấy dán cửa. Lúc này, cậu lại nằm ngoan trên giường, nhắm mắt rũ xuống hai hàng mi dài, mười ngón tay vừa thuôn vừa trắng đặt trước ngực, như thể con bướm trên giá đinh. Cổ tay vì bệnh mà gầy xuống một vòng, khiến chiếc áo màu xanh của bệnh viện rộng thùng thình cả ra.
Từ Văn Diệu nhìn hình ảnh này, thốt nhiên thấy trái tim giá lạnh bao năm lại đau rút, như có một sợi cước vô hình cứa vào lòng vậy, đầu này sợi dây siết chặt lấy tim anh, đầu kia như có ai níu lấy mà kéo dữ dội, nỗi đau âm ỉ. Anh chưa bao giờ cẩn thận ngắm một người đang ngủ như lúc này, vì nghĩ rằng việc đó hết sức quái đản. Nhiều lúc chăm chú nhìn vào mặt một người đang ngủ sẽ không thấy cái gọi là tĩnh lặng đơn thuần, thay vào đó lại chỉ thấy thật ngu xuẩn và không hợp mắt. Như có người ngoác miệng ra ngủ, dáng vẻ ngốc nghếch mà trước nay chưa bao giờ bắt gặp, hay lại nhăn nhó mặt mày như thế giới mắc nợ mình, hoặc vô thức chảy nước dãi, ngoáy mũi, gãi đầu nắm tóc. Vậy nên có là người đẹp thì lúc thức dậy cũng sẽ đầu xù tóc rối.
Nhưng Vương Tranh lại không như thế, ở cậu có một khí chất rất an tĩnh, hơn hết anh xem cậu như thể người thân sống cùng đã lâu, không mảy may thấy chán ghét hay phiền phức gì, mọi chuyện hiển nhiên là thế.
Vương Tranh hơi khẽ giật mình, chẳng rõ mộng thấy gì lại vô thức siết tấm drap giường dưới thân.
Từ Văn Diệu bất giác đi tới ngồi bên cạnh giường, khi ý thức được đã thấy mình đặt tay phải của Vương Tranh trong lòng bàn tay mình. Mấy ngày nay trời chuyển xuân hàn, tay chân cậu lạnh cóng cả lên. Anh không kìm lòng được, chỉ muốn dùng tay mình ủ ấm cho cậu.
Từ Văn Diệu vô cùng kinh ngạc với ý nghĩ này, vì chưa bao giờ thích chạm vào tay người khác cả, cố chấp như thể gái điếm không muốn miệng khách chạm phải môi mình. Nhưng lúc này đây, trong tình cảnh như vậy, anh chỉ muốn tới thật gần cậu, vuốt ve bàn tay gầy, hoặc gần gũi hơn là hôn lên đôi môi lợt.
Bao nhiêu năm qua, anh như nhà sưu tập tem, tìm kiếm hình dáng người yêu đầu khắc cốt ghi xương trong từng hình hài của những tình nhân bất đồng. Anh vẫn nhớ mũi của người kia không đẹp, cũng không cao, chóp mũi tròn, phía cánh mũi bên trái có một nốt ruồi nhỏ; mặt anh ta cũng không thon, cằm rộng, lúc cười mặt tròn như vẽ; mắt hai mí nhưng là hai mí lận, khi cúi nhìn xuống sẽ thấy rõ mí mắt của hai mí lận ấy, cứ tỉ mỉ cụ thể từng chi tiết như vậy, cứ như có người chuyên tâm vẽ nên hình dáng ngũ quan.
Từ Văn Diệu thậm chí còn nhớ màu mắt của người đó, rất nhạt, màu hổ phách. Cả người như một khối sắc nhợt nhạt chực nhòe bất cứ lúc nào, tóc cũng rập một màu hạt dẻ chín, đến làn da cũng xanh xao như lá.
Kỳ quái ở chỗ, ngần đó thời gian trôi đi, anh có thể nhớ rõ ràng ngũ quan của người kia trông thế nào, mà không sao mường tượng nổi tổng thể. Anh không nhớ được gương mặt ấy ra sao, và nếu vẫn còn sống tới bây giờ sẽ trở thành như thế nào.
Trong nhà giam khi đó, anh ta nổi điên lên, gào thét vào mặt anh. “Tôi không có tội!” Âm thanh thê thiết và khẩn khoản, đâm xuyên qua linh hồn cậu bé mười bốn tuổi, trút hết tội lỗi lên đôi vai gầy non nớt.
Từ đó về sau, Từ Văn Diệu y như những gì Thánh kinh đã nói: Hãy vác thập giá mình hằng ngày mà theo Ta.
Dù đã quên khuôn mặt của người thầy trẻ, nhưng lại nhớ rõ ràng đến từng chi tiết ngũ quan. Anh hoàn toàn đánh mất năng lực nhận diện, chỉ có thể dựa vào cảm tình mà đi tìm những bản sao bị lỗi.
Từ Văn Diệu cúi đầu, chôn mặt vào trong bàn tay Vương Tranh. Tay cậu được anh ủ ấp lâu như vậy nhưng vẫn còn nhuốm hơi lạnh, cái lạnh khiến anh thấy giá rét và mỏi mệt, như rất muốn trút bỏ hết độc tố vướng trong cơ thể bằng một cú thở hắt dài hằng trăm năm.
Anh đối đãi với mỗi người tình đều rất tốt, tận lực làm mọi điều họ muốn, luôn cẩn thận hành xử, thỏa mãn nguyện vọng của tất cả. Đôi lúc anh sợ, sinh mệnh con người yếu ớt như thế, nếu vô ý sẽ khiến bi kịch thứ hai, thứ ba lần nữa xảy đến từ trên tay mình.
Vô thức, anh biến tình yêu thành một nghi thức, còn anh là một tín đồ, luôn cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói. Trong giới, ai ai cũng biết làm tình nhân của Từ Văn Diệu là chuyện hết sức may mắn. Vì anh phong độ, luôn xem người tình là lụa tơ tằm thượng đẳng mà nâng niu trên tay. Sẽ khẽ khàng vuốt ve da thịt họ, đến hôn nhau cũng nhẹ nhàng. Thậm chí lúc chia tay thái độ cũng sẽ hết sức dịu dàng.
Nhưng chỉ có anh mới biết, đó vốn chẳng phải điều anh muốn.
Anh còn nhớ nỗi khát khao muốn chiếm giữ một người điên cuồng đến nhường nào, chỉ hận không ăn tươi nuốt sống từng tấc xương thịt của đối phương vào bụng mà thôi. Những thô bạo, dục vọng trong cơ thể đều tuôn ra lũ lượt như thác. Khi ấy, cậu bé mười bốn tuổi đã vô số lần tưởng tượng, đè người thầy mình yêu xuống, rồi hung tợn như một dã thú mà chiếm đoạt người đó, đến khi đối phương phải khóc lóc, run rẩy cầu xin mới thôi.
Chỉ là giữa chừng, khao khát cháy bỏng đó lại bị người chắn ngang, đóng băng anh lại, đưa tới cao nguyên quanh năm giá lạnh. Vì vậy mà trên đời này lại xuất hiện một người đàn ông nho nhã phong độ Từ Văn Diệu, luôn hoàn mỹ trong mắt mọi người tình, duy chỉ có khiếm khuyết lòng nhiệt tình cơ bản mà phàm là con người thì ai cũng có.
Người tình trước kia đã nói, vì anh không tin tưởng tình yêu.
Từ Văn Diệu cười khổ, bất giác áp hai má vào lòng bàn tay Vương Tranh. Sao lại không tin tưởng tình yêu được cơ chứ? Chẳng ai biết rõ hơn anh thứ khát vọng điên cuồng nhưng luôn bị kìm trong vẻ nhẫn nhịn, rồi cảm giác trống rỗng khi đứng nhìn giấc mộng tan biến như một trưa hè nắng bốc hơi hết thảy là thế nào.
Anh cảm thấy là mình cần một người, một người có thể thắp sáng cõi lòng anh lúc anh đang bị lưu đày ở miền giá rét Siberia này, phả làn hơi ấm vào con tim lạnh lẽo chết lặng của anh, để anh được nghỉ ngơi đôi chút.
Người đó, trước kia là Vu Huyên, bây giờ cô đã đi mất, Vương Tranh liền hiển nhiên thay thế vị trí của cô.
Tay Vương Tranh khẽ động là Từ Văn Diệu liền nhận ra ngay. Anh ngẩng đầu nhìn Vương Tranh mơ màng mở mắt nhìn mình, đôi mắt trong sáng đen láy như hai viên thủy ngân trong hồ nước lạnh, vừa nhìn vào liền khiến tâm tình thư sướng.
Từ Văn Diệu bất giác lại mỉm cười, xác định lần nữa, Vương Tranh hoàn toàn không có vẻ gì giống với người thầy kia cả. Anh không thể để người đàn ông đó là bóng ma sắm vai tình nhân ám ảnh trong tim mình mãi. Anh cần người thanh niên này. Như những công nhân may mặc vậy, thật chậm rãi, từng chút từng chút một khâu vết thương lòng kia lại.
“Tỉnh rồi à?” Từ Văn Diệu không buông tay cậu ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, trong mắt mang đầy yêu thương. “Nhìn cái gì hả ngốc, còn chưa tỉnh ngủ ư?”
“Ờm,” Ánh mắt Vương Tranh chầm chậm tập trung lại, sau đó dừng lại trên gương mặt Từ Văn Diệu, cậu nhìn anh rồi im lặng mỉm cười, giọng nói vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ: “Là anh à! Em vừa có một giấc mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Em đã về nhà.”
Từ Văn Diệu siết chặt tay cậu hơn, biết rõ chuyện này vốn là tâm bệnh của cậu, nhưng cậu đã trưởng thành, việc phải giải quyết thế nào, khi nào thì làm, người ngoài không xen vào được. Anh mỉm cười, đỡ cậu ngồi dậy, choàng thêm tấm áo bông lên vai cho cậu. “Anh gọi điện thoại báo cho anh chị họ của em biết nhé?”
Vương Tranh vẫn không hé răng tí gì về bệnh tình của mình cho bên nhà anh chị biết cả, phần vì sợ họ lo lắng, phần lại e dè rồi cha mẹ cậu cũng hay chuyện. Cậu rất hiểu mẹ cậu, quen làm một người phụ nữ mạnh mẽ cả đời, nếu biết được con trai mình đổ bệnh, thế nào cũng sẽ vừa đau lòng vừa cố chấp không chịu tới thăm con. Sự giày vò đó rồi sẽ khiến con người suy sụp rất nhanh.
“Không cần ạ, đợi khi nào phẫu thuật xong rồi nói.” Vương Tranh nhận lấy cốc nước ấm Từ Văn Diệu rót cho, vừa uống vừa nói: “Để khi em khỏe hơn hẳn rồi báo cho mọi người biết, như vậy anh chị cũng đỡ lo lắng.”
Từ Văn Diệu gật đầu, vừa định nói gì đó lại nghe thấy tiếng tranh chấp ngoài cửa.
“Anh không vào đó được. Bệnh viện có quy định riêng, bây giờ không phải thời gian thăm bệnh.”
“Thế tại sao anh ta lại được vào? Các người đối xử bên trọng bên khinh như thế phải chăng là quá lạm quyền rồi?”
“Anh ấy là người nhà bệnh nhân…”
“Buồn cười, chưa tới phiên anh ta làm người nhà đâu!” Người kia chợt cao giọng chỉ trích: “Từ Văn Diệu, anh ra đây cho tôi, anh giả làm người nhà của Tiểu Tranh rồi cấm không cho ai gặp cậu ấy là sao hả?”
Vương Tranh biến sắc, vừa khó xử vừa buồn bực nhìn Từ Văn Diệu.
Từ Văn Diệu thu lại ý cười, trong mắt đã hằn lên cơn giận. Cả hai đều nghe được đó là giọng của Lý Thiên Dương.
Bình luận truyện