Phồn Hoa Tự Cẩm
Chương 45: Cách giang vọng.
“Thật sự là không thể mang ta đi cùng sao?”. Nhược Cẩm đứng ngoài sơn trang, nhịn không được hỏi Mộ Thanh một thân ngân giáp đang ngồi trên ngựa, hốc mắt ươn ướt, tuy rằng biết sớm muộn gì nàng cũng phải ra chiến trường nhưng vẫn cứ luyến tiếc nàng rời đi như vậy.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Mộ Thanh nắm chặt tay nàng, cúi người hôn khẽ lên mu bàn tay run run: “Ngươi ở đây ta sẽ an tâm, nói không chừng còn nhớ nhà mong về, câu này… dùng như thế đúng không?”.
Khẽ cười Nhược Cẩm vuốt mặt Mộ Thanh: “Ngươi nói đó, nhớ nhà mong về, nhưng không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt trên đường, mang nợ phong lưu trở về”.
“Được….”. Ngây ngốc nhìn Nhược Cẩm thật lâu, Mộ Thanh nhíu mày: “Ta cũng muốn ngươi làm một chuyện cho ta”.
“Chuyện gì?”.
“Tự mình thêu một chiếc khăn gấm uyên ương, chờ ngày trở lại ta muốn cùng ngươi ở đây thật sự thành thân, bái thiên bái địa, hứa hẹn trọn đời trọn kiếp”. Mộ Thanh cười kiên định: “Nương tử, ngươi nói xem có được không?”.
“Được”. Nhược Cẩm rưng rưng gật đầu: “Ta cũng không muốnThanh lang của ta ra đi, cho nên… không được dễ dàng ruồng bỏ ta, ngươi hứa với ta là cả một đời”.
“Ha ha, được”. Mộ Thanh gật đầu.
Nhược Cẩm nghiêm túc nhìn Giang Bắc địa đồ trên lưng Mộ Thanh: “Nhất định phải giữ tốt bản đồ, không được phép đánh mất”.
“Được…”.
Mộ Phong ngẩng đầu lên, thấy trên trời có hơn mười con diều bay lượn: “Như Lăng, ngươi chỉ cần mỗi ngày hạ một con, ngày diều hạ xuống hết ta sẽ trở về”.
“Gạt ta ngươi phải làm ngựa cho ta cả đời!”. Như Lăng gật đầu.
“Kỳ thật ta cũng muốn một chiếc khăn gấm uyên ương…”. Mộ Phong có chút chần chừ nhìn Như Lăng. “Chỉ cần ngươi trở về ta liền tặng cho ngươi”. Như Lăng lại gật đầu khẳng định.
“Tốt”. Mộ Phong nhìn Mộ Thanh cười vui mừng: “Mộ Thanh, xem ra ngày chúng ta trở về là song hỉ lâm môn, ha ha”.
“Chúng ta cần bảo vệ tốt tính mạng rồi”. Mộ Thanh cười thúc ngựa: “Tứ ca chúng ta so xem ai đến đại doanh của cha trước”.
“Luận đua ngựa tứ ca cũng không thua ngươi. Đi!”. Hai người cưỡi ngựa rời khỏi Tuyệt Trần sơn trang.
Nhược Cẩm cùng Như Lăng đứng ở cửa sơn trang nhìn theo bọn họ đi xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt. “A tỷ, bọn họ… sẽ không có việc gì chứ?”. Như Lăng có chút bất an.
Nhược Cẩm cười mệt nhọc: “Hắn sẽ không sao, đây là con đường sống duy nhất, mà ta cũng sẽ không để hắn gặp chuyện… Chỉ cần hắn bố binh dựa theo đánh dấu của ta trên Giang Bắc địa đồ, ta tin với số lượng quân Tống như vậy có thể đối chọi cùng Hoàn Nhan Lượng, huống hồ còn có thế cuộc Sa Lý Cổ Chân đã bày sẵn chờ Hoàn Nhan Lượng, hiện tại ta lo lắng nhất là chất độc trên người hắn…”.
“Hoàn Nhan tiểu thư cứ yên tâm, Uyển Hề sẽ dốc hết sức mình cứu chữa cho hắn”. Thanh âm của Uyển Hề vang lên. Nhược Cẩm vội quay đầu lại thấy ngay cặp mắt đỏ ngầu đầy tơ máu: “Công chúa điện hạ ngươi…”.
“Ta không sao…”. Uyển Hề lắc đầu: “Gần đây ta nghiên cứu y thư, nhất định có thể tìm ra phương pháp giải độc, chỉ cần hắn bình an trở về, ta tin tưởng hắn sẽ khỏi thôi”.
“Con à…”. Thường ma ma nhìn bóng lưng gầy yếu của Uyển Hề ở xa xa, con tội gì phải làm khó chính mình?.
“Nhược Cẩm nhàn đến vô sự, cũng muốn nghiên cứu y thư”.
“Ta cũng muốn đọc!”. Như Lăng cũng gấp gáp mở miệng: “Ta không thể lúc nào cũng vô dụng như vậy được”.
“Ha ha, tốt thôi, chúng ta cùng nhau đi đọc sách”. Uyển Hề cười gật đầu, tiến lên kéo tay Nhược Cẩm với Như Lăng: “Đi thôi, chúng ta quay về sơn trang”.
Phía bắc Trường Giang, một rừng cờ, chi chít chữ “Kim”.
Phía nam Trường Giang, dễ dàng thấy được cờ mang “Duyên Lăng” hai chữ bay phất phới giữa đám cờ Đại Tống.
“Vương gia! Vương gia! Tứ công tử tới! Tứ công tử tới!”. Tiểu tốt đứng canh cửa xa xa nhìn thấy thân ảnh của Mộ Phong, kích động chạy về phía lều lớn của chủ soái.
“Phong nhi!”. Duyên Lăng quận vương kinh hỉ trong chốc lát liền khôi phục lại vẻ mặt cũ, hắng giọng: “Cái thằng con ngỗ nghịch này rốt cuộc cũng có chút lương tâm”.
“Cha, tứ đệ đến giúp tức là đã hiểu rõ rồi, lúc này cần nhất là phụ tử đồng tâm”. Mặc một thân áo trắng đứng ở bên cạnh, Duyên Lăng Mộ Trùng cười thư giãn: “Hơn nữa trận này nếu thiếu kế lược của tứ đệ, muốn ngăn cản Hoàn Nhan Lượng chỉ sợ khó càng thêm khó, có đệ ấy con cũng thả lỏng được một chút”.
“Chỉ tiếc… nếu Dương nhi, Vân nhi, Thanh nhi còn sống thì…”. Duyên Lăng quận vương nắm chặt hai tay: “Hoàn Nhan Lượng ngươi hết lần này đến lần khác sát hại con của ta, thù này ta muốn ngươi trả hết tại Trường Giang này”.
“Cha!”. Mộ Phong vén rèm bước vào lều lớn, vừa nhìn thấy Duyên Lăng quận vương đã vội quỳ rạp xuống: “Hài nhi bất hiếu đến chậm, mong cha tha thứ”.
“Ngươi biết sai là tốt rồi…”. Thở dài nặng nề Duyên Lăng quận vương kéo Mộ Phong chỉ về bố binh đồ phía sau: “Phong nhi, ngươi mau nhìn giúp cha xem, trận này bố binh như thế nào thì tốt?”.
“Cha, không cần nhìn nữa, xem bức của ta đi”. Mộ Thanh cười tươi đi vào, đem Giang Bắc địa đồ trên lưng gỡ xuống.
“Thanh…. Thanh nhi!”. Duyên Lăng quận vương với Mộ Trùng quá sợ hãi: “Ngươi còn sống, ngươi vẫn còn sống”.
“Hoàn Nhan Lượng còn chưa chết, Thanh Nhi sao có thể chết được?”. Mộ Thanh cười tiến lên một bên kéo tay Duyên Lăng quận vương, một bên cầm địa đồ: “Cha, cứ dựa theo ghi chú trên địa đồ này, chúng ta đánh với Hoàn Nhan Lượng một trận”.
Duyên Lăng quận vương nhìn Mộ Thanh một thân nam nhi quân trang, anh dũng không thua gì mình năm xưa, vừa tiếp nhận địa đồ xong trong nháy mắt sắc mặt kinh hỉ vạn phần bỗng nhiên biến tái, hắng giọng nói: “Ngươi…. Lại hồ nháo mặc nam trang”.
“Cha, ta muốn lên sa trường giết địch, ngươi muốn ta mặc nữ trang không tiện”. Mộ Thanh lắc lắc tay Duyên Lăng quận vương, nháy mắt với Mộ Trùng: “Nhị ca, ngươi nói có đúng hay không?”.
“Cái này….”. Mộ Trùng liếc nhìn sắc mặt của Duyên Lăng quận vương, không dám trả lời.
“Được rồi, lần này tạm tha cho ngươi, chờ đánh xong trận này, ngươi quay về mặc nữ trang cho ta, đừng hồ nháo nữa”. Nói xong Duyên Lăng quận vương đau lòng nhìn tóc bạc hai mai Mộ Thanh: “Aii, thực sự là không nên cho ngươi bắc thượng, nữ nhi xinh đẹp như vậy mà đã có tóc bạc…”.
“Bắc thượng đương nhiên có thu hoạch, cha sao không thử mở địa đồ mà nhìn?”. Mộ Thanh cười hắc hắc.
Duyên Lăng quận vương chần chừ mở địa đồ, chỉ thấy trên đó phác thảo rõ ràng chi tiết vô cùng những chỗ Hoàn Nhan Lượng có thể phục binh, thậm chí còn đánh dấu nên dùng biện pháp gì ứng phó, bố cục tinh diệu, thật khiến người khác kinh ngạc. Giương mắt nhìn Mộ Phong, Duyên Lăng quận vương lắc đầu: “Chữ này không giống chữ của ngươi, rốt cuộc là vị cao nhân nào tương trợ?”. Mộ Phong chắp tay nói: “Nói ra thật xấu hổ, toàn bộ chiến lược này đều do Hoàn Nhan Nhược Cẩm viết”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm”. Duyên Lăng quận vương rùng mình: “Là tân Đại Kim hoàng hậu mà Hoàn Nhan Lượng chiêu cáo thiên hạ, Hoàn Nhan Nhược Cẩm ấy ư?”.
“Cha, Nhược Cẩm không phải là hoàng hậu của Hoàn Nhan Lượng mà là vợ của ta”. Thanh âm bình tĩnh của Mộ Thanh vang lên nhưng lại như tiếng sấm nổ bên tai Duyên Lăng quận vương cùng Mộ Trùng.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?”. Duyên Lăng quận vương không thể tin được nhìn Mộ Thanh. Mộ Phong hoảng hốt kéo ống tay áo Mộ Thanh, ý bảo nàng đừng nói tiếp nữa.
Nhưng Mộ Thanh lắc đầu: “Tứ ca, nếu đã hứa hẹn cả đời, sao có thể không nói với cha đây?”. Nói xong, Mộ Thanh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Duyên Lăng quận vương: “Ta biết cha nhất định nghĩ đây là việc cực kỳ hoang đường, không thể nói lý, thế nhưng ta muốn nó cho người biết, ta và Nhược Cẩm đã có phu thê chi nghị, mặc kệ cha có cho phép hay không cho phép, đời này Mộ Thanh nhất định không phụ nàng”.
“Ngươi!... Nghiệt chướng!”. Chưa bao giờ đánh Mộ Thanh, Duyên Lăng quận vương cuối cùng cũng nhịn không được mà cho nàng một bạt tai, ngay lập tức dấu năm ngón tay nóng rát hằn trên mặt. Duyên Lăng quận vương cầm địa đồ trong tay hung hăng ném xuống đất: “Ta muốn giết con yêu nữ chó Kim này, câu dẫn Hoàn Nhan Lượng không nói lại còn đem một người đường đường là tiểu quận chúa Đại Tống quên mất bản thân mình là nữ tử”.
“Ngũ muội! Ngươi chắc đang nói mê phải không? Mau xin lỗi cha đi”. Mộ Trùng sợ hãi kéo Duyên Lăng quận vương: “Cha, người cũng biết ngũ muội thường ngày hay nói linh tinh, đùa nháo, nói không chừng em nó đang đùa thôi”.
Run run nhặt địa đồ rơi trên đất ôm vào trong ngực, Mộ Thanh lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: “Cha, ngươi có thể nào đạp hư tâm ý của Nhược Cẩm đối với Đại Tống như vậy? Ngươi có thể trách ta, thế nhưng Nhược Cẩm tuyệt đối không phải loại phụ nữ như ngươi nói”.
“Hồ đồ! Nàng vốn có tiếng là yêu nữ ác độc, ngươi muốn ta dùng kế sách của nàng, không phải là trúng kế rồi sao?”. Duyên Lăng quận vương bi thương nhìn Mộ Thanh: “Thanh nhi à, ngươi có thể không để ý ánh mắt người đời, thế nhưng ngươi có từng để ý đến thanh danh trăm năm nay của nhà Duyên Lăng chưa?”.
“Ánh mắt người đời cũng vậy, thanh danh cũng thế, cha, ta không quản nhiều như vậy, ta chỉ biết tình chỗ chung, nàng đã vì ta mà khổ rất nhiều, ta tuyệt đối không thể phụ nàng một phân!”. Mộ Thanh quỳ xuống: “Nếu cha kiên quyết không muốn dùng kế của Nhược Cẩm… Mộ Thanh cầu cha cho ta năm nghìn binh mã”.
“Ngươi muốn làm gì?”. Duyên Lăng quận vương lạnh lùng quát.
“Ngươi không tin Nhược Cẩm nhưng ta tin. Trận chiến này ta dùng năm nghìn binh mã chứng minh Nhược Cẩm là tốt cho ngươi xem”. Mộ Thanh kiên đinh mở miệng.
“Được, ta cho ngươi năm nghìn binh mã, nhưng ta muốn ngươi đánh cuộc với ta”. Trong đôi mắt già nua của Duyên Lăng quận vương tràn ngập bi thống, Thanh nhi ta không thể để cho ngươi tự hủy hoại chính mình, hủy hoại nhà Duyên Lăng.
“Đánh cuộc thế nào?”.
“Nếu là ngươi thua, thì đấy là gian kế của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, từ này về sau ngươi không được gặp lại nàng nữa!”.
“Nếu Thanh nhi thắng thì sao? Cha sẽ thừa nhận nàng là vợ của ta chứ?”.
“Hoang đường!”. Duyên Lăng quận vương tức giận rống to: “Đừng nói ngươi không phải nam tử, cho dù ngươi là nam tử, Tống Kim không thể cùng tồn tại, cũng không có khả năng”.
“Vậy Thanh nhi tuyệt đối sẽ không tham gia vụ đánh cuộc này”. Mộ Thanh đĩnh đạc đứng dậy: “Cha không cho ta binh mã cũng được, Mộ Thanh một mình đấu với Hoàn Nhan Lượng”.
“Ngươi còn dám nói nàng ta không phải yêu nữ?. Thanh nhi ngày xưa sao dám nói với cha như vậy?”. Duyên Lăng quận vương buồn rầu thở dài: “Thanh nhi, ngươi vì nàng, ngay cả cha cũng không cần ư?”.
Mộ Thanh lắc đầu cười khổ: “Không phải là Mộ Thanh không cần cha, mà là cha không muốn ta… Người Kim cũng có người tốt, người Tống cũng có kẻ xấu, vì sao cha không chịu hiểu đây?”.
“Cha…”. Mộ Phong đột nhiên quỳ rạp xuống: “Bây giờ đang đối đầu với cường địch, chúng ta không thể để xảy ra nội chiến. Kế mà Hoàn Nhan Nhược Cẩm hiến, hài nhi đã nghiên cứu qua, quả thật không có chút bất lợi nào cho Đại Tống, nếu không phải nàng si mê muội muội sao có thể thà phụ cả cố quốc cũng muốn muội muội thắng trận này?”.
“Báo!”. Ngoài lều lớn, lính canh bỗng nhiên hoảng hốt chạy vào quỳ xuống: “Hoàn Nhan Lượng nổi lên trống trận, dường như muốn vượt sông”.
“Mau chóng tập kết đại quân, chúng ta đón đầu hắn”. Duyên Lăng quận vương lập tức hạ lệnh.
Mộ Phong chắp tay: “Cha, hài nhi xin một vạn binh, nguyện làm tiên phong”.
“Tốt, ta cho ngươi một vạn binh mã”. Duyên Lăng quận vương vỗ vỗ vai Mộ Phong: “Đừng làm cho cha thất vọng”. Nói xong trừng Mộ Thanh: “Trái lại ngươi ngoan ngoãn ở lại trong trướng, đâu cũng không cho đi”.
“Cha!”.
Mộ Phong đè lại Mộ Thanh, ý bảo nàng đứng cãi nữa, thấp giọng nói: “Hết thảy cứ nghe theo tứ ca, tứ ca tin Hoàn Nhan Nhược Cẩm”. Mộ Thanh gật đầu, Mộ Phong tiếp lệnh đứng dậy ra khỏi lều, doanh trại tiếng trống đùng đùng, quân hào vang lên, người nghe được nhiệt huyết sôi trào.
Mộ Trùng nhìn Mộ Thanh âm thầm thở dài.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì Mộ Thanh nhìn Duyên Lăng quận vương: “Cha, có thể cho phép hài nhi ra ngoài nhìn chiến cuộc không?”.
“Cũng tốt, cho ngươi nhìn thấy dân Đại Tống ta chảy máu hy sinh như thế nào, miễn cho ngươi nhất tâm đều bị yêu nữ mê hoặc”. Duyên Lăng quận vương nói xong phất tay, hạ lệnh cho tiểu tốt vẫn đang quỳ dưới đất: “Không có lệnh của ta, không cho phép Duyên Lăng Mộ Thanh rời doanh trại một bước”.
Tiểu tốt chần chừ liếc Mộ Thanh một cái: “Theo như lời vương gia là nói vị tiểu tướng quân này ư?”.
“Không sai!”.
“Mộ Thanh đương nhiên sẽ không ra ngoài, cha, ngươi có thể yên tâm”. Buồn bã xoay người, ôm chặt địa đồ trong lòng, Mộ Thanh hai mắt có lệ, bước ra khỏi lều lớn. Trên sông Trường Giang, sóng khói mênh mông, nước sông cuồn cuồn không ngăn nổi thuyền của Hoàn Nhan Lượng.
Mộ Thanh đứng bên này sông nhìn, Hoàn Nhan Lượng tự phụ kiêu ngạo kia đang chắp tay sau lưng đứng trên chiến hạm lớn nhất, như thế tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hoàn Nhan Lượng, để xem lúc ngươi nhìn thấy ta còn có thể bình tĩnh như vậy không?.
Lẩm nhẩm xong, Mộ Thanh nhún chân nhảy lên doanh môn, hướng phía Hoàn Nhan Lượng hô to: “Hoàng đế chó má, ngươi còn nhớ ta không?!!!!”.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Mộ Thanh nắm chặt tay nàng, cúi người hôn khẽ lên mu bàn tay run run: “Ngươi ở đây ta sẽ an tâm, nói không chừng còn nhớ nhà mong về, câu này… dùng như thế đúng không?”.
Khẽ cười Nhược Cẩm vuốt mặt Mộ Thanh: “Ngươi nói đó, nhớ nhà mong về, nhưng không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt trên đường, mang nợ phong lưu trở về”.
“Được….”. Ngây ngốc nhìn Nhược Cẩm thật lâu, Mộ Thanh nhíu mày: “Ta cũng muốn ngươi làm một chuyện cho ta”.
“Chuyện gì?”.
“Tự mình thêu một chiếc khăn gấm uyên ương, chờ ngày trở lại ta muốn cùng ngươi ở đây thật sự thành thân, bái thiên bái địa, hứa hẹn trọn đời trọn kiếp”. Mộ Thanh cười kiên định: “Nương tử, ngươi nói xem có được không?”.
“Được”. Nhược Cẩm rưng rưng gật đầu: “Ta cũng không muốnThanh lang của ta ra đi, cho nên… không được dễ dàng ruồng bỏ ta, ngươi hứa với ta là cả một đời”.
“Ha ha, được”. Mộ Thanh gật đầu.
Nhược Cẩm nghiêm túc nhìn Giang Bắc địa đồ trên lưng Mộ Thanh: “Nhất định phải giữ tốt bản đồ, không được phép đánh mất”.
“Được…”.
Mộ Phong ngẩng đầu lên, thấy trên trời có hơn mười con diều bay lượn: “Như Lăng, ngươi chỉ cần mỗi ngày hạ một con, ngày diều hạ xuống hết ta sẽ trở về”.
“Gạt ta ngươi phải làm ngựa cho ta cả đời!”. Như Lăng gật đầu.
“Kỳ thật ta cũng muốn một chiếc khăn gấm uyên ương…”. Mộ Phong có chút chần chừ nhìn Như Lăng. “Chỉ cần ngươi trở về ta liền tặng cho ngươi”. Như Lăng lại gật đầu khẳng định.
“Tốt”. Mộ Phong nhìn Mộ Thanh cười vui mừng: “Mộ Thanh, xem ra ngày chúng ta trở về là song hỉ lâm môn, ha ha”.
“Chúng ta cần bảo vệ tốt tính mạng rồi”. Mộ Thanh cười thúc ngựa: “Tứ ca chúng ta so xem ai đến đại doanh của cha trước”.
“Luận đua ngựa tứ ca cũng không thua ngươi. Đi!”. Hai người cưỡi ngựa rời khỏi Tuyệt Trần sơn trang.
Nhược Cẩm cùng Như Lăng đứng ở cửa sơn trang nhìn theo bọn họ đi xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt. “A tỷ, bọn họ… sẽ không có việc gì chứ?”. Như Lăng có chút bất an.
Nhược Cẩm cười mệt nhọc: “Hắn sẽ không sao, đây là con đường sống duy nhất, mà ta cũng sẽ không để hắn gặp chuyện… Chỉ cần hắn bố binh dựa theo đánh dấu của ta trên Giang Bắc địa đồ, ta tin với số lượng quân Tống như vậy có thể đối chọi cùng Hoàn Nhan Lượng, huống hồ còn có thế cuộc Sa Lý Cổ Chân đã bày sẵn chờ Hoàn Nhan Lượng, hiện tại ta lo lắng nhất là chất độc trên người hắn…”.
“Hoàn Nhan tiểu thư cứ yên tâm, Uyển Hề sẽ dốc hết sức mình cứu chữa cho hắn”. Thanh âm của Uyển Hề vang lên. Nhược Cẩm vội quay đầu lại thấy ngay cặp mắt đỏ ngầu đầy tơ máu: “Công chúa điện hạ ngươi…”.
“Ta không sao…”. Uyển Hề lắc đầu: “Gần đây ta nghiên cứu y thư, nhất định có thể tìm ra phương pháp giải độc, chỉ cần hắn bình an trở về, ta tin tưởng hắn sẽ khỏi thôi”.
“Con à…”. Thường ma ma nhìn bóng lưng gầy yếu của Uyển Hề ở xa xa, con tội gì phải làm khó chính mình?.
“Nhược Cẩm nhàn đến vô sự, cũng muốn nghiên cứu y thư”.
“Ta cũng muốn đọc!”. Như Lăng cũng gấp gáp mở miệng: “Ta không thể lúc nào cũng vô dụng như vậy được”.
“Ha ha, tốt thôi, chúng ta cùng nhau đi đọc sách”. Uyển Hề cười gật đầu, tiến lên kéo tay Nhược Cẩm với Như Lăng: “Đi thôi, chúng ta quay về sơn trang”.
Phía bắc Trường Giang, một rừng cờ, chi chít chữ “Kim”.
Phía nam Trường Giang, dễ dàng thấy được cờ mang “Duyên Lăng” hai chữ bay phất phới giữa đám cờ Đại Tống.
“Vương gia! Vương gia! Tứ công tử tới! Tứ công tử tới!”. Tiểu tốt đứng canh cửa xa xa nhìn thấy thân ảnh của Mộ Phong, kích động chạy về phía lều lớn của chủ soái.
“Phong nhi!”. Duyên Lăng quận vương kinh hỉ trong chốc lát liền khôi phục lại vẻ mặt cũ, hắng giọng: “Cái thằng con ngỗ nghịch này rốt cuộc cũng có chút lương tâm”.
“Cha, tứ đệ đến giúp tức là đã hiểu rõ rồi, lúc này cần nhất là phụ tử đồng tâm”. Mặc một thân áo trắng đứng ở bên cạnh, Duyên Lăng Mộ Trùng cười thư giãn: “Hơn nữa trận này nếu thiếu kế lược của tứ đệ, muốn ngăn cản Hoàn Nhan Lượng chỉ sợ khó càng thêm khó, có đệ ấy con cũng thả lỏng được một chút”.
“Chỉ tiếc… nếu Dương nhi, Vân nhi, Thanh nhi còn sống thì…”. Duyên Lăng quận vương nắm chặt hai tay: “Hoàn Nhan Lượng ngươi hết lần này đến lần khác sát hại con của ta, thù này ta muốn ngươi trả hết tại Trường Giang này”.
“Cha!”. Mộ Phong vén rèm bước vào lều lớn, vừa nhìn thấy Duyên Lăng quận vương đã vội quỳ rạp xuống: “Hài nhi bất hiếu đến chậm, mong cha tha thứ”.
“Ngươi biết sai là tốt rồi…”. Thở dài nặng nề Duyên Lăng quận vương kéo Mộ Phong chỉ về bố binh đồ phía sau: “Phong nhi, ngươi mau nhìn giúp cha xem, trận này bố binh như thế nào thì tốt?”.
“Cha, không cần nhìn nữa, xem bức của ta đi”. Mộ Thanh cười tươi đi vào, đem Giang Bắc địa đồ trên lưng gỡ xuống.
“Thanh…. Thanh nhi!”. Duyên Lăng quận vương với Mộ Trùng quá sợ hãi: “Ngươi còn sống, ngươi vẫn còn sống”.
“Hoàn Nhan Lượng còn chưa chết, Thanh Nhi sao có thể chết được?”. Mộ Thanh cười tiến lên một bên kéo tay Duyên Lăng quận vương, một bên cầm địa đồ: “Cha, cứ dựa theo ghi chú trên địa đồ này, chúng ta đánh với Hoàn Nhan Lượng một trận”.
Duyên Lăng quận vương nhìn Mộ Thanh một thân nam nhi quân trang, anh dũng không thua gì mình năm xưa, vừa tiếp nhận địa đồ xong trong nháy mắt sắc mặt kinh hỉ vạn phần bỗng nhiên biến tái, hắng giọng nói: “Ngươi…. Lại hồ nháo mặc nam trang”.
“Cha, ta muốn lên sa trường giết địch, ngươi muốn ta mặc nữ trang không tiện”. Mộ Thanh lắc lắc tay Duyên Lăng quận vương, nháy mắt với Mộ Trùng: “Nhị ca, ngươi nói có đúng hay không?”.
“Cái này….”. Mộ Trùng liếc nhìn sắc mặt của Duyên Lăng quận vương, không dám trả lời.
“Được rồi, lần này tạm tha cho ngươi, chờ đánh xong trận này, ngươi quay về mặc nữ trang cho ta, đừng hồ nháo nữa”. Nói xong Duyên Lăng quận vương đau lòng nhìn tóc bạc hai mai Mộ Thanh: “Aii, thực sự là không nên cho ngươi bắc thượng, nữ nhi xinh đẹp như vậy mà đã có tóc bạc…”.
“Bắc thượng đương nhiên có thu hoạch, cha sao không thử mở địa đồ mà nhìn?”. Mộ Thanh cười hắc hắc.
Duyên Lăng quận vương chần chừ mở địa đồ, chỉ thấy trên đó phác thảo rõ ràng chi tiết vô cùng những chỗ Hoàn Nhan Lượng có thể phục binh, thậm chí còn đánh dấu nên dùng biện pháp gì ứng phó, bố cục tinh diệu, thật khiến người khác kinh ngạc. Giương mắt nhìn Mộ Phong, Duyên Lăng quận vương lắc đầu: “Chữ này không giống chữ của ngươi, rốt cuộc là vị cao nhân nào tương trợ?”. Mộ Phong chắp tay nói: “Nói ra thật xấu hổ, toàn bộ chiến lược này đều do Hoàn Nhan Nhược Cẩm viết”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm”. Duyên Lăng quận vương rùng mình: “Là tân Đại Kim hoàng hậu mà Hoàn Nhan Lượng chiêu cáo thiên hạ, Hoàn Nhan Nhược Cẩm ấy ư?”.
“Cha, Nhược Cẩm không phải là hoàng hậu của Hoàn Nhan Lượng mà là vợ của ta”. Thanh âm bình tĩnh của Mộ Thanh vang lên nhưng lại như tiếng sấm nổ bên tai Duyên Lăng quận vương cùng Mộ Trùng.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?”. Duyên Lăng quận vương không thể tin được nhìn Mộ Thanh. Mộ Phong hoảng hốt kéo ống tay áo Mộ Thanh, ý bảo nàng đừng nói tiếp nữa.
Nhưng Mộ Thanh lắc đầu: “Tứ ca, nếu đã hứa hẹn cả đời, sao có thể không nói với cha đây?”. Nói xong, Mộ Thanh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Duyên Lăng quận vương: “Ta biết cha nhất định nghĩ đây là việc cực kỳ hoang đường, không thể nói lý, thế nhưng ta muốn nó cho người biết, ta và Nhược Cẩm đã có phu thê chi nghị, mặc kệ cha có cho phép hay không cho phép, đời này Mộ Thanh nhất định không phụ nàng”.
“Ngươi!... Nghiệt chướng!”. Chưa bao giờ đánh Mộ Thanh, Duyên Lăng quận vương cuối cùng cũng nhịn không được mà cho nàng một bạt tai, ngay lập tức dấu năm ngón tay nóng rát hằn trên mặt. Duyên Lăng quận vương cầm địa đồ trong tay hung hăng ném xuống đất: “Ta muốn giết con yêu nữ chó Kim này, câu dẫn Hoàn Nhan Lượng không nói lại còn đem một người đường đường là tiểu quận chúa Đại Tống quên mất bản thân mình là nữ tử”.
“Ngũ muội! Ngươi chắc đang nói mê phải không? Mau xin lỗi cha đi”. Mộ Trùng sợ hãi kéo Duyên Lăng quận vương: “Cha, người cũng biết ngũ muội thường ngày hay nói linh tinh, đùa nháo, nói không chừng em nó đang đùa thôi”.
Run run nhặt địa đồ rơi trên đất ôm vào trong ngực, Mộ Thanh lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: “Cha, ngươi có thể nào đạp hư tâm ý của Nhược Cẩm đối với Đại Tống như vậy? Ngươi có thể trách ta, thế nhưng Nhược Cẩm tuyệt đối không phải loại phụ nữ như ngươi nói”.
“Hồ đồ! Nàng vốn có tiếng là yêu nữ ác độc, ngươi muốn ta dùng kế sách của nàng, không phải là trúng kế rồi sao?”. Duyên Lăng quận vương bi thương nhìn Mộ Thanh: “Thanh nhi à, ngươi có thể không để ý ánh mắt người đời, thế nhưng ngươi có từng để ý đến thanh danh trăm năm nay của nhà Duyên Lăng chưa?”.
“Ánh mắt người đời cũng vậy, thanh danh cũng thế, cha, ta không quản nhiều như vậy, ta chỉ biết tình chỗ chung, nàng đã vì ta mà khổ rất nhiều, ta tuyệt đối không thể phụ nàng một phân!”. Mộ Thanh quỳ xuống: “Nếu cha kiên quyết không muốn dùng kế của Nhược Cẩm… Mộ Thanh cầu cha cho ta năm nghìn binh mã”.
“Ngươi muốn làm gì?”. Duyên Lăng quận vương lạnh lùng quát.
“Ngươi không tin Nhược Cẩm nhưng ta tin. Trận chiến này ta dùng năm nghìn binh mã chứng minh Nhược Cẩm là tốt cho ngươi xem”. Mộ Thanh kiên đinh mở miệng.
“Được, ta cho ngươi năm nghìn binh mã, nhưng ta muốn ngươi đánh cuộc với ta”. Trong đôi mắt già nua của Duyên Lăng quận vương tràn ngập bi thống, Thanh nhi ta không thể để cho ngươi tự hủy hoại chính mình, hủy hoại nhà Duyên Lăng.
“Đánh cuộc thế nào?”.
“Nếu là ngươi thua, thì đấy là gian kế của Hoàn Nhan Nhược Cẩm, từ này về sau ngươi không được gặp lại nàng nữa!”.
“Nếu Thanh nhi thắng thì sao? Cha sẽ thừa nhận nàng là vợ của ta chứ?”.
“Hoang đường!”. Duyên Lăng quận vương tức giận rống to: “Đừng nói ngươi không phải nam tử, cho dù ngươi là nam tử, Tống Kim không thể cùng tồn tại, cũng không có khả năng”.
“Vậy Thanh nhi tuyệt đối sẽ không tham gia vụ đánh cuộc này”. Mộ Thanh đĩnh đạc đứng dậy: “Cha không cho ta binh mã cũng được, Mộ Thanh một mình đấu với Hoàn Nhan Lượng”.
“Ngươi còn dám nói nàng ta không phải yêu nữ?. Thanh nhi ngày xưa sao dám nói với cha như vậy?”. Duyên Lăng quận vương buồn rầu thở dài: “Thanh nhi, ngươi vì nàng, ngay cả cha cũng không cần ư?”.
Mộ Thanh lắc đầu cười khổ: “Không phải là Mộ Thanh không cần cha, mà là cha không muốn ta… Người Kim cũng có người tốt, người Tống cũng có kẻ xấu, vì sao cha không chịu hiểu đây?”.
“Cha…”. Mộ Phong đột nhiên quỳ rạp xuống: “Bây giờ đang đối đầu với cường địch, chúng ta không thể để xảy ra nội chiến. Kế mà Hoàn Nhan Nhược Cẩm hiến, hài nhi đã nghiên cứu qua, quả thật không có chút bất lợi nào cho Đại Tống, nếu không phải nàng si mê muội muội sao có thể thà phụ cả cố quốc cũng muốn muội muội thắng trận này?”.
“Báo!”. Ngoài lều lớn, lính canh bỗng nhiên hoảng hốt chạy vào quỳ xuống: “Hoàn Nhan Lượng nổi lên trống trận, dường như muốn vượt sông”.
“Mau chóng tập kết đại quân, chúng ta đón đầu hắn”. Duyên Lăng quận vương lập tức hạ lệnh.
Mộ Phong chắp tay: “Cha, hài nhi xin một vạn binh, nguyện làm tiên phong”.
“Tốt, ta cho ngươi một vạn binh mã”. Duyên Lăng quận vương vỗ vỗ vai Mộ Phong: “Đừng làm cho cha thất vọng”. Nói xong trừng Mộ Thanh: “Trái lại ngươi ngoan ngoãn ở lại trong trướng, đâu cũng không cho đi”.
“Cha!”.
Mộ Phong đè lại Mộ Thanh, ý bảo nàng đứng cãi nữa, thấp giọng nói: “Hết thảy cứ nghe theo tứ ca, tứ ca tin Hoàn Nhan Nhược Cẩm”. Mộ Thanh gật đầu, Mộ Phong tiếp lệnh đứng dậy ra khỏi lều, doanh trại tiếng trống đùng đùng, quân hào vang lên, người nghe được nhiệt huyết sôi trào.
Mộ Trùng nhìn Mộ Thanh âm thầm thở dài.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì Mộ Thanh nhìn Duyên Lăng quận vương: “Cha, có thể cho phép hài nhi ra ngoài nhìn chiến cuộc không?”.
“Cũng tốt, cho ngươi nhìn thấy dân Đại Tống ta chảy máu hy sinh như thế nào, miễn cho ngươi nhất tâm đều bị yêu nữ mê hoặc”. Duyên Lăng quận vương nói xong phất tay, hạ lệnh cho tiểu tốt vẫn đang quỳ dưới đất: “Không có lệnh của ta, không cho phép Duyên Lăng Mộ Thanh rời doanh trại một bước”.
Tiểu tốt chần chừ liếc Mộ Thanh một cái: “Theo như lời vương gia là nói vị tiểu tướng quân này ư?”.
“Không sai!”.
“Mộ Thanh đương nhiên sẽ không ra ngoài, cha, ngươi có thể yên tâm”. Buồn bã xoay người, ôm chặt địa đồ trong lòng, Mộ Thanh hai mắt có lệ, bước ra khỏi lều lớn. Trên sông Trường Giang, sóng khói mênh mông, nước sông cuồn cuồn không ngăn nổi thuyền của Hoàn Nhan Lượng.
Mộ Thanh đứng bên này sông nhìn, Hoàn Nhan Lượng tự phụ kiêu ngạo kia đang chắp tay sau lưng đứng trên chiến hạm lớn nhất, như thế tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hoàn Nhan Lượng, để xem lúc ngươi nhìn thấy ta còn có thể bình tĩnh như vậy không?.
Lẩm nhẩm xong, Mộ Thanh nhún chân nhảy lên doanh môn, hướng phía Hoàn Nhan Lượng hô to: “Hoàng đế chó má, ngươi còn nhớ ta không?!!!!”.
Bình luận truyện