Phòng Anh Chia Em Một Nửa
Chương 106: Anh trải ga giường
Tần Kiết: “Ga trải giường của anh đâu?”
Trần Ân Tứ đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên bị giật mình một phen.
Cô nhìn kĩ lại, khi thấy rõ tin của Tần Kiết càng hốt hoảng, thiếu chút nữa là đem ném luôn điện thoại trên tay.
Ga trải giường... sáng nay cô tiện tay cuỗm nó đi... sao cô lại quên chuyện này?
Hay, cô giả ngốc?
Trần Ân Tứ tay chân loạn xạ nhấn một dấu chấm hỏi: “?”
Có lẽ vì chính cô cũng cảm thấy chột dạ nên Trần Ân Tứ lại thêm một dòng.
“Ga trải giường nào? Tôi không biết anh đang nói gì...”
Điện thoại lại rung lên, màn hình có thêm một tin nhắn.
Tần Kiết gửi một bức ảnh sang, lúc sáng cô đi đã che chăn cẩn thận, giờ lộ ra một góc đệm màu trắng...
Tần Kiết: “Cô anh hôm nay không tới.”
Ý nói, hôm nay tới nhà anh chỉ có một mình cô.
Trần Ân Tứ run tay, chút nữa đã nhấn gửi tin.
Đù!
Tên cẩu này không hề cho cô cơ hội giả ngốc!
Nội tâm Trần Ân Tứ tràn ngập cảm giác làm chuyện xấu bị người khác phanh phui. Nhưng Trần Ân Tứ vẫn cố lấy lại một chút sĩ diện, không... sĩ diện của cô đã sớm không còn ở trước mặt Tần Kiết rồi.
Trần Ân Tứ nhanh chóng xóa sạch dòng chữ cô vừa gõ lúc nãy rồi gõ lại câu mới.
Trần Ân Tứ: “À à à, anh nói cái ga giường đó hả!”
Trần Ân Tứ: “Tôi nhất thời không phản ứng kịp.”
Trần Ân Tứ: “Tôi cảm thấy ga giường ấy ngủ rất thoải mái, muốn đem về xem làm từ chất liệu gì để nhờ người đại diện mua giúp cái giống thế.”
Trần Ân Tứ: “Ngại quá, sáng định nói với anh, kết quả lại quên mất."
Có lẽ do bị tin nhắn giải thích của cô làm cho rung động, hai phút sau Tần Kiết mới gửi tin tới.
Tần Kiết: “À.”
Chuyện ga giường... xong rồi?
Trong lúc Trần Ân Tứ đang hoài nghi, Tần Kiết lại nhắn thêm tin mới.
Tần Kiết: “Vậy khi nào em trả lại cho anh.”
???
Trần Ân Tứ không thể tin nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó dùng lực chà xát màn hình, khi xác định Tần Kiết thật sự gửi tin nhắn như vậy, khiến cô thiếu chút nữa muốn tắt thở.
Này, không phải chỉ là một tấm ga trải giường thôi sao?
Tên cẩu này từ bao giờ lại keo kiệt như thế?
Trần Ân Tứ vừa mắng vừa giả bộ bình tĩnh, nhắn tin.
Trần Ân Tứ: “Để tỏ lòng xin lỗi, tôi trả lại anh một bộ ga giường bốn món mới được không.”
Tần Kiết: “Không cần phiền thế đâu.”
Không muốn phiền phức thì hào phóng tặng cho tôi luôn đi!
Trần Ân Tứ trong lòng hơ hơ hai tiếng, tiếp tục gõ bàn phím: “Không phiền đâu, một chút cũng chẳng phiền, bây giờ mua hàng trên mạng rất tiện, anh chỉ cần đưa địa chỉ nhà cho tôi, không cần quan tâm gì cả, chờ hàng vận chuyển tới là được."
Tần Kiết: “Anh trải ga giường.”
Trần Ân Tứ thực sự tức giận.
Trần Ân Tứ: “Anh đánh r*m! Anh trải ga giường! Trải cái cây búa nhà anh!”
Trần Ân Tứ: “Lúc đầu một buổi tối thay ba lần ga giường, tôi cũng chẳng thấy anh trải!”
Tần Kiết: “Chuyện lúc nào?”
Trần Ân Tứ: “Chuyện lúc nào, tự anh không biết sao?”
Trần Ân Tứ: “Bớt giả quên ở đây đi, anh còn ngủ ở phòng tôi, không những không trải ga, giường anh cũng không làm!”
Trần Ân Tứ: “Anh như thế mà cũng dám nói dối trắng trợn.gif”
Trần Ân Tứ: “Anh thật đúng là đâm cay mắt.gif”
Trần Ân Tứ: “Tôi xin anh làm người đi.gif”
Trần Ân Tứ không khách khí mà vạch trần lời nói dối của Tần Kiết, sau khi xả một đống gif*, cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
(*GIF: viết tắt của Graphics Interchange Format; nghĩa là "Định dạng Trao đổi Hình ảnh", là một định dạng tập tin hình ảnh cho các hình ảnh dùng ít hơn 256 màu sắc khác nhau và các hoạt hình dùng ít hơn 256 màu cho mỗi khung hình. GIF là định dạng nén dữ liệu đặc biệt hữu ích cho việc truyền hình ảnh qua đường truyền lưu lượng nhỏ. Nguồn: Wikipedia)
Chỉ là Trần Ân Tứ mới vui được vài giây, ngay lập tức Tần Kiết lại nhắn tin mới.
Tần Kiết: “Anh nhớ ra rồi.”
Tần Kiết: “Em nói là chuyện lần đầu tiên của chúng ta.”
Trần Ân Tứ nhìn “Lần đầu tiên”, hơi hé miệng, nhìn lại tin vừa nãy lần nữa, sau đó khuôn mặt đỏ bừng lên.
Tần Kiết: “Vậy em cứ xem như bắt đầu từ hôm nay anh thay ga giường đi.”
Nhìn đi, cái này là đánh rắm kiểu gì!
Trần Ân Tứ giận đến bật cười, cô dùng tốc độ nhanh nhất gửi tiền qua.
Trần Ân Tứ: “Cần tiền thì có, muốn ga giường thì không có!”
Trần Ân Tứ: “Đừng hỏi tôi vì sao, hỏi thì nói, ga giường bị tôi ăn mất rồi!”
Tần Kiết: “Ngon không?”
Tần Kiết: “Ăn đủ chưa?”
Tần Kiết: “Có cần anh gửi luôn vỏ chăn gối qua cho em không?”
Trần Ân Tứ không biết đây là lần thứ mấy cô tự hỏi, vì sao Tần Kiết có thể sống đến bây giờ mà không bị người ta điên lên đánh chết.
Cô ngoài cười nhưng trong lòng không vui, “hờ hờ” hai tiếng, không thèm trả lời tin nhắn của Tần Kiết, ném điện thoại sang một bên rồi đi tắm.
Hai giờ sau, Trần Ân Tứ uống viên vitamin bằng nước ấm rồi tắt đèn giường.
Rất nhanh, cô đã ngủ say.
Cô không phát hiện, tâm trạng chìm xuống cả ngày nay, sau khi nhận tin nhắn Wechat của Tần Kiết mà chuyển biến tốt hơn.
....
Sáng ngày thứ hai, Trần Ân Tứ ngủ chưa tỉnh đã bị Lục Tinh kéo từ trên giường dậy:
- Bà cô, hôm nay mười giờ trưa phải lên máy bay, cậu vẫn còn nằm ngủ!
Lục Tinh:
- Trần Ân Tứ, chúng ta trễ nhất là bảy giờ bốn lăm phải ra khỏi cửa, cậu chỉ còn bốn mươi phút... bốn mươi phút đó!
Trần Ân Tứ che lỗ tai, vùi vào chăn.
Lục Tinh dùng chiêu sát thủ:
- Trần Ân Tứ, cậu ngủ đi, chờ tới bảy giờ bốn mươi tớ lại gọi dậy, lúc đấy cậu chỉ có thể đầu bù tóc rối mà ra khỏi nhà...
Trần Ân Tứ đang ngủ nướng, nghe thấy bốn chữ “đầu bù tóc rối”, cô liền từ trên giường ngồi dậy...
Cô là mỹ nhân lương thiện Trần gia, có thể ngủ không đủ giấc, nhưng tuyệt đối phải xinh đẹp.
- Xem như cậu giỏi!*
Cô trừng mắt với Lục Tinh, nghiến răng nói ra ba chữ rồi nhanh chóng bay khỏi chăn, chạy vào phòng tắm.
(*: trong tiếng Trung là ba chữ.)
Nửa giờ sau, trang điểm xong, Trần Ân Tứ môi đánh màu cà chua, nét mặt toả sáng bước ra từ phòng tắm.
Lúc cô đang trong phòng thay đồ, vẫn không quên chỉ huy Lục Tinh:
- Tớ muốn đeo balo màu trắng, cậu giúp tớ lấy đồ từ túi trân châu xám ra, đổi sang túi ấy...
- Còn nữa, mấy bộ đồ bẩn cậu cứ bỏ vào rổ, ngày mai dì tới giặt giúp tớ những bộ đó.
Lục Tinh làm theo, chỉ là khi cô bỏ áo vào rổ, thấy một tấm ga giường bị nhào nặn đáng thương trong góc:
- Hử? Sao tấm ga này lại ném trên mặt đất?
Trần Ân Tứ đang đeo bông tai, quay đầu:
- À, bị dính dâu tây.
Lục Tinh không nghĩ gì thêm:
- Vậy à, bỏ đi đúng không?
Trần Ân Tứ dừng một chút:
- ...Vẫn là giữ lại đi.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?
Mọi người thấy con ảnh bìa thế nào??
Trần Ân Tứ đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên bị giật mình một phen.
Cô nhìn kĩ lại, khi thấy rõ tin của Tần Kiết càng hốt hoảng, thiếu chút nữa là đem ném luôn điện thoại trên tay.
Ga trải giường... sáng nay cô tiện tay cuỗm nó đi... sao cô lại quên chuyện này?
Hay, cô giả ngốc?
Trần Ân Tứ tay chân loạn xạ nhấn một dấu chấm hỏi: “?”
Có lẽ vì chính cô cũng cảm thấy chột dạ nên Trần Ân Tứ lại thêm một dòng.
“Ga trải giường nào? Tôi không biết anh đang nói gì...”
Điện thoại lại rung lên, màn hình có thêm một tin nhắn.
Tần Kiết gửi một bức ảnh sang, lúc sáng cô đi đã che chăn cẩn thận, giờ lộ ra một góc đệm màu trắng...
Tần Kiết: “Cô anh hôm nay không tới.”
Ý nói, hôm nay tới nhà anh chỉ có một mình cô.
Trần Ân Tứ run tay, chút nữa đã nhấn gửi tin.
Đù!
Tên cẩu này không hề cho cô cơ hội giả ngốc!
Nội tâm Trần Ân Tứ tràn ngập cảm giác làm chuyện xấu bị người khác phanh phui. Nhưng Trần Ân Tứ vẫn cố lấy lại một chút sĩ diện, không... sĩ diện của cô đã sớm không còn ở trước mặt Tần Kiết rồi.
Trần Ân Tứ nhanh chóng xóa sạch dòng chữ cô vừa gõ lúc nãy rồi gõ lại câu mới.
Trần Ân Tứ: “À à à, anh nói cái ga giường đó hả!”
Trần Ân Tứ: “Tôi nhất thời không phản ứng kịp.”
Trần Ân Tứ: “Tôi cảm thấy ga giường ấy ngủ rất thoải mái, muốn đem về xem làm từ chất liệu gì để nhờ người đại diện mua giúp cái giống thế.”
Trần Ân Tứ: “Ngại quá, sáng định nói với anh, kết quả lại quên mất."
Có lẽ do bị tin nhắn giải thích của cô làm cho rung động, hai phút sau Tần Kiết mới gửi tin tới.
Tần Kiết: “À.”
Chuyện ga giường... xong rồi?
Trong lúc Trần Ân Tứ đang hoài nghi, Tần Kiết lại nhắn thêm tin mới.
Tần Kiết: “Vậy khi nào em trả lại cho anh.”
???
Trần Ân Tứ không thể tin nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó dùng lực chà xát màn hình, khi xác định Tần Kiết thật sự gửi tin nhắn như vậy, khiến cô thiếu chút nữa muốn tắt thở.
Này, không phải chỉ là một tấm ga trải giường thôi sao?
Tên cẩu này từ bao giờ lại keo kiệt như thế?
Trần Ân Tứ vừa mắng vừa giả bộ bình tĩnh, nhắn tin.
Trần Ân Tứ: “Để tỏ lòng xin lỗi, tôi trả lại anh một bộ ga giường bốn món mới được không.”
Tần Kiết: “Không cần phiền thế đâu.”
Không muốn phiền phức thì hào phóng tặng cho tôi luôn đi!
Trần Ân Tứ trong lòng hơ hơ hai tiếng, tiếp tục gõ bàn phím: “Không phiền đâu, một chút cũng chẳng phiền, bây giờ mua hàng trên mạng rất tiện, anh chỉ cần đưa địa chỉ nhà cho tôi, không cần quan tâm gì cả, chờ hàng vận chuyển tới là được."
Tần Kiết: “Anh trải ga giường.”
Trần Ân Tứ thực sự tức giận.
Trần Ân Tứ: “Anh đánh r*m! Anh trải ga giường! Trải cái cây búa nhà anh!”
Trần Ân Tứ: “Lúc đầu một buổi tối thay ba lần ga giường, tôi cũng chẳng thấy anh trải!”
Tần Kiết: “Chuyện lúc nào?”
Trần Ân Tứ: “Chuyện lúc nào, tự anh không biết sao?”
Trần Ân Tứ: “Bớt giả quên ở đây đi, anh còn ngủ ở phòng tôi, không những không trải ga, giường anh cũng không làm!”
Trần Ân Tứ: “Anh như thế mà cũng dám nói dối trắng trợn.gif”
Trần Ân Tứ: “Anh thật đúng là đâm cay mắt.gif”
Trần Ân Tứ: “Tôi xin anh làm người đi.gif”
Trần Ân Tứ không khách khí mà vạch trần lời nói dối của Tần Kiết, sau khi xả một đống gif*, cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
(*GIF: viết tắt của Graphics Interchange Format; nghĩa là "Định dạng Trao đổi Hình ảnh", là một định dạng tập tin hình ảnh cho các hình ảnh dùng ít hơn 256 màu sắc khác nhau và các hoạt hình dùng ít hơn 256 màu cho mỗi khung hình. GIF là định dạng nén dữ liệu đặc biệt hữu ích cho việc truyền hình ảnh qua đường truyền lưu lượng nhỏ. Nguồn: Wikipedia)
Chỉ là Trần Ân Tứ mới vui được vài giây, ngay lập tức Tần Kiết lại nhắn tin mới.
Tần Kiết: “Anh nhớ ra rồi.”
Tần Kiết: “Em nói là chuyện lần đầu tiên của chúng ta.”
Trần Ân Tứ nhìn “Lần đầu tiên”, hơi hé miệng, nhìn lại tin vừa nãy lần nữa, sau đó khuôn mặt đỏ bừng lên.
Tần Kiết: “Vậy em cứ xem như bắt đầu từ hôm nay anh thay ga giường đi.”
Nhìn đi, cái này là đánh rắm kiểu gì!
Trần Ân Tứ giận đến bật cười, cô dùng tốc độ nhanh nhất gửi tiền qua.
Trần Ân Tứ: “Cần tiền thì có, muốn ga giường thì không có!”
Trần Ân Tứ: “Đừng hỏi tôi vì sao, hỏi thì nói, ga giường bị tôi ăn mất rồi!”
Tần Kiết: “Ngon không?”
Tần Kiết: “Ăn đủ chưa?”
Tần Kiết: “Có cần anh gửi luôn vỏ chăn gối qua cho em không?”
Trần Ân Tứ không biết đây là lần thứ mấy cô tự hỏi, vì sao Tần Kiết có thể sống đến bây giờ mà không bị người ta điên lên đánh chết.
Cô ngoài cười nhưng trong lòng không vui, “hờ hờ” hai tiếng, không thèm trả lời tin nhắn của Tần Kiết, ném điện thoại sang một bên rồi đi tắm.
Hai giờ sau, Trần Ân Tứ uống viên vitamin bằng nước ấm rồi tắt đèn giường.
Rất nhanh, cô đã ngủ say.
Cô không phát hiện, tâm trạng chìm xuống cả ngày nay, sau khi nhận tin nhắn Wechat của Tần Kiết mà chuyển biến tốt hơn.
....
Sáng ngày thứ hai, Trần Ân Tứ ngủ chưa tỉnh đã bị Lục Tinh kéo từ trên giường dậy:
- Bà cô, hôm nay mười giờ trưa phải lên máy bay, cậu vẫn còn nằm ngủ!
Lục Tinh:
- Trần Ân Tứ, chúng ta trễ nhất là bảy giờ bốn lăm phải ra khỏi cửa, cậu chỉ còn bốn mươi phút... bốn mươi phút đó!
Trần Ân Tứ che lỗ tai, vùi vào chăn.
Lục Tinh dùng chiêu sát thủ:
- Trần Ân Tứ, cậu ngủ đi, chờ tới bảy giờ bốn mươi tớ lại gọi dậy, lúc đấy cậu chỉ có thể đầu bù tóc rối mà ra khỏi nhà...
Trần Ân Tứ đang ngủ nướng, nghe thấy bốn chữ “đầu bù tóc rối”, cô liền từ trên giường ngồi dậy...
Cô là mỹ nhân lương thiện Trần gia, có thể ngủ không đủ giấc, nhưng tuyệt đối phải xinh đẹp.
- Xem như cậu giỏi!*
Cô trừng mắt với Lục Tinh, nghiến răng nói ra ba chữ rồi nhanh chóng bay khỏi chăn, chạy vào phòng tắm.
(*: trong tiếng Trung là ba chữ.)
Nửa giờ sau, trang điểm xong, Trần Ân Tứ môi đánh màu cà chua, nét mặt toả sáng bước ra từ phòng tắm.
Lúc cô đang trong phòng thay đồ, vẫn không quên chỉ huy Lục Tinh:
- Tớ muốn đeo balo màu trắng, cậu giúp tớ lấy đồ từ túi trân châu xám ra, đổi sang túi ấy...
- Còn nữa, mấy bộ đồ bẩn cậu cứ bỏ vào rổ, ngày mai dì tới giặt giúp tớ những bộ đó.
Lục Tinh làm theo, chỉ là khi cô bỏ áo vào rổ, thấy một tấm ga giường bị nhào nặn đáng thương trong góc:
- Hử? Sao tấm ga này lại ném trên mặt đất?
Trần Ân Tứ đang đeo bông tai, quay đầu:
- À, bị dính dâu tây.
Lục Tinh không nghĩ gì thêm:
- Vậy à, bỏ đi đúng không?
Trần Ân Tứ dừng một chút:
- ...Vẫn là giữ lại đi.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?
Mọi người thấy con ảnh bìa thế nào??
Bình luận truyện