Phòng Anh Chia Em Một Nửa
Chương 115: Tần Kiết, anh ấy mù đường
Năm phút sau, Trần Ân Tứ quay lại phòng bao.
Không biết Tần Nam và Lục Tinh nói gì mà cả hai trò chuyện rất vui, đến mức cô vào phòng cũng không ai phát hiện.
Tần Kiết ngồi đối diện họ, cúi đầu chơi điện thoại, như thể hai người đang nhiệt tình nói chuyện trước mặt không tồn tại vậy.
Trần Ân Tứ đi đến chỗ trống kế bên Tần Kiết, cô còn chưa kịp vươn tay kéo ghế thì Tần Kiết đang chăm chú chơi điện thoại đột nhiên vươn chân dài, móc vào ghế, kéo ghế từ trong bàn ra ngoài.
Trần Ân Tứ nhịn không được nhìn sang phía Tần Kiết, cô thấy người con trai vẫn cứ dán mắt vào điện thoại, không nói gì thêm, cô rất thục nữ ngồi vào ghế đối diện Lục Tinh.
Tần Nam nghe thấy động tĩnh, mỉm cười gật đầu với Trần Ân Tứ:
- Trần tiểu thư, nghe Lục Tinh nói vừa rồi dưới lầu cháu chưa ăn gì hết, tôi vừa mới nhờ ông chủ làm thêm vài món, cháu ăn ngay cho nóng.
Trần Ân Tứ ngồi càng đoan trang, giọng nói lại ngoan ngoãn hơn bình thường:
- Cảm ơn Tần tổng.
Trần Ân Tứ ưu nhã cầm đũa, gắp từng món một nhẹ nhàng cho vào miệng, thong thả ăn không phát ra tiếng.
Tần Kiết vẫn tiếp tục nhìn điện thoại, nhưng đuôi mắt liếc thấy cô gái nhỏ đang tỏ vẻ thục nữ ăn cơm, đuôi mắt liền nhiễm ý cười.
....Thật đúng là làm khó cô mà.
Không lâu sau, ông chủ bưng canh nóng hổi lên.
Trần Ân Tứ ngoan ngoãn đứng dậy chia canh cho mọi người.
- Tần tổng, uống canh.
Trần Ân Tứ hai tay trắng nõn bưng chén sứ, đưa đến bên Tần Nam, lúc Tần Nam nhận chén canh, Trần Ân Tứ còn không quên nói câu:
- Cẩn thận nóng.
Tần Kiết nhất thời nhịn không được, xì cười một tiếng.
Âm thanh rất thấp, chỉ có Trần Ân Tứ ngồi bên cạnh anh mới nghe được.
Trần Ân Tứ kìm nén không một cú đổ thẳng chén canh xuống đầu Tần Kiết, mang nụ cười muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu, để chén canh bên tay Tần Kiết, miễn cưỡng nói với anh:
- Canh của anh.
Tần Kiết:
- Cảm ơn.
Trần Ân Tứ âm thầm trừng mắt, giữ nguyên nụ cười ngồi về chỗ của mình, cầm thìa uống canh, uống từng muỗng một như nhâm nhi rượu.
Tần Kiết nhịn không được lại cười thêm lần nữa.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn giống hệt đứa nhỏ hiểu chuyện vậy.
Trần Ân Tứ mặt không biến sắc tiếp tục uống canh, nhưng lại âm thầm dùng gót giày cao gót giẫm lên chân Tần Kiết.
Tần Kiết không rút chân, đón nhận cú đạp của cô, sau đó cười ẩn nhẫn một tiếng.
Trần Ân Tứ không lưu tình lại nâng chân, chỉ là lần này giày cao gót của cô còn chưa đạp đến giày của Tần Kiết, chân cô đã bị bàn tay của Tần Kiết bắt lại.
Sống lưng Trần Ân Tứ cứng đờ, cô vừa định rút chân về, nhưng người con trai nào đó như biết được ý định của cô, lòng bàn tay càng tăng thêm sức lực.
Lòng bàn tay anh rất nóng, cách tất mỏng truyền độ ấm vào da cô.
Ngón tay cầm muỗng của Trần Ân Tứ phát run, cả người không dám nhúc nhích.
Nhiệt độ trong phòng không cao nhưng cô cảm thấy lại có chút nóng.
Có lẽ do cô không làm loạn, Tần Kiết tưởng cô ngừng nên ngón tay vẽ vẽ lên chân cô.
Chân Trần Ân Tứ run lên, đầu óc trống rỗng, qua mười mấy giây, cô mới phản ứng được Tần Kiết đang viết chữ.
Cô cảm nhận một chút mới biết được anh viết gì.
“Anh sai rồi, đừng giẫm nữa, đau.”
Bây giờ mới biết đau, lúc đầu sao còn làm!
Trần Ân Tứ thấy người con trai nào đó cúi đầu, tâm tình tốt hơn nhiều, cô hơi thu chân, rút từ lòng bàn tay của anh ra, sau đó rộng lượng không tính sổ với người nào kia, tiếp tục uống canh của mình.
Sau khi ăn xong bữa cơm, điện thoại Tần Nam rung lên, cô lấy ra xem qua, sau đó phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Tần Kiết phía đối diện đang xem điện thoại.
Ba giây sau, cô cười ra tiếng:
- Tôi có việc gấp, cần đi trước.
Nói xong, Tần Nam vừa đứng lên vừa nói với Lục Tinh:
- Đúng rồi, Lục Tinh, cháu xuống cùng với tôi một chuyến, tôi đưa kịch bản lúc nãy hai chúng ta đã bàn cho cháu.
- Được.
Lục Tinh nhanh chóng đứng lên, để lại một câu cho Trần Ân Tứ:
"Ân Ân, cậu chờ tớ một chút", sau đó theo Tần Nam một trước một sau rời khỏi phòng bao.
Lục Tinh vừa đi, sau rốt cuộc lại không trở về.
Ước chừng năm phút sau, cô ấy gọi cho Trần Ân Tứ một cuộc:
- Ân Ân, xe của Tần tổng bị hư rồi, cô ấy nhờ tớ đưa đến khách sạn lớn ở Bắc Kinh... tớ không biết bao giờ quay lại, cậu xem cậu muốn về trước hay chờ tớ quay lại đón.
Trần Ân Tứ không hề do dự trả lời: “Tớ về trước, cậu sắp xếp tài xế đến đón tớ”, kết quả lời cô còn chưa nói xong, từ trong điện thoại tiếng Tần Nam vọng qua: “Trần tiểu thư, làm phiền cháu chuyển máy cho Tần Kiết.”
Trần Ân Tứ đưa điện thoại sang cho Tần Kiết:
- Tần tổng muốn anh nghe máy.
Tần Kiết đang chơi game trên điện thoại, hơi nghiêng đầu, ghé đầu đến gần điện thoại trong tay Trần Ân Tứ, giọng nói vô cùng sạch sẽ “Alo” một tiếng.
Trần Ân Tứ trợn mắt há mồm: “....”
Tên cẩu sai cô đến nghiện rồi?
Vừa nãy để cô canh cửa nhà vệ sinh giúp anh ta, bây giờ không nói không rằng, dùng hành động để cô cầm điện thoại giúp anh ta?
Cũng không biết Tần Nam trong điện thoại nói gì, Tần Kiết cứ “Ừ” mấy tiếng, sau đó nhìn Trần Ân Tứ, lại trả lời: “Cháu biết rồi.”
Nói xong, Tần Kiết thu đầu về.
Trần Ân Tứ biết anh đây là nghe xong điện thoại rồi, đặt điện thoại về bên tai, “Tinh Tinh?”
“Trần tiểu thư”. Cư nhiên từ trong điện thoại truyền đến vẫn là tiếng Tần Nam.
Trần Ân Tứ nhanh chóng trả lời: “Tần tổng.”
Tần Nam: “Trần tiểu thư, thật là ngại quá, phải dùng xe của cháu, vì để tạ lỗi, vừa nãy tôi mới nói với Tần Kiết, yêu cầu nó phải đưa cháu về nhà an toàn."
Vì thế, cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Tần Nam và Tần Kiết, là chuyện này?
Sớm biết thế này cô đã làm rơi điện thoại của mình vào trong canh, báo hỏng tại hiện trường.
Trần Ân Tứ: “Tần tổng, cô khách khí quá, cháu có thể gọi tài xế khác đến chở.”
Tần Nam: “Tối rồi, phiền lắm, nếu có chuyện gì, tôi thật sự là rất ngại.”
“Nhưng mà”, Trần Ân Tứ giãy giụa một lúc: “Tần Kiết, anh ấy mù đường!”
Tần Nam: “Trần tiểu thư, mở loa ngoài giúp.”
Trần Ân Tứ không biết ý của Tần Nam là gì, làm theo.
Giây sau, giọng nói của Tần Nam từ trong điện thoại phát ra: “Tần Kiết, cháu nói với Trần tiểu thư là cháu mù đường? Cháu mù đường từ lúc nào? Sao cô không biết? Cháu năm tuổi một mình trốn khỏi nhà, bỏ chạy đến mười cây số, cuối cùng nhớ ra mình không đem theo máy chơi game, lại chạy về nhà. Cháu mười tuổi đã có thể nhắm mắt vẽ cả bản đồ Tây Thành, cháu nói cho cô biết cháu mù đường ở đâu? Cháu ngày ngày không làm chuyện của người, không nói tiếng của người...”
Tần Kiết vô duyên vô cớ bị mắng: “...”
Không biết Tần Nam và Lục Tinh nói gì mà cả hai trò chuyện rất vui, đến mức cô vào phòng cũng không ai phát hiện.
Tần Kiết ngồi đối diện họ, cúi đầu chơi điện thoại, như thể hai người đang nhiệt tình nói chuyện trước mặt không tồn tại vậy.
Trần Ân Tứ đi đến chỗ trống kế bên Tần Kiết, cô còn chưa kịp vươn tay kéo ghế thì Tần Kiết đang chăm chú chơi điện thoại đột nhiên vươn chân dài, móc vào ghế, kéo ghế từ trong bàn ra ngoài.
Trần Ân Tứ nhịn không được nhìn sang phía Tần Kiết, cô thấy người con trai vẫn cứ dán mắt vào điện thoại, không nói gì thêm, cô rất thục nữ ngồi vào ghế đối diện Lục Tinh.
Tần Nam nghe thấy động tĩnh, mỉm cười gật đầu với Trần Ân Tứ:
- Trần tiểu thư, nghe Lục Tinh nói vừa rồi dưới lầu cháu chưa ăn gì hết, tôi vừa mới nhờ ông chủ làm thêm vài món, cháu ăn ngay cho nóng.
Trần Ân Tứ ngồi càng đoan trang, giọng nói lại ngoan ngoãn hơn bình thường:
- Cảm ơn Tần tổng.
Trần Ân Tứ ưu nhã cầm đũa, gắp từng món một nhẹ nhàng cho vào miệng, thong thả ăn không phát ra tiếng.
Tần Kiết vẫn tiếp tục nhìn điện thoại, nhưng đuôi mắt liếc thấy cô gái nhỏ đang tỏ vẻ thục nữ ăn cơm, đuôi mắt liền nhiễm ý cười.
....Thật đúng là làm khó cô mà.
Không lâu sau, ông chủ bưng canh nóng hổi lên.
Trần Ân Tứ ngoan ngoãn đứng dậy chia canh cho mọi người.
- Tần tổng, uống canh.
Trần Ân Tứ hai tay trắng nõn bưng chén sứ, đưa đến bên Tần Nam, lúc Tần Nam nhận chén canh, Trần Ân Tứ còn không quên nói câu:
- Cẩn thận nóng.
Tần Kiết nhất thời nhịn không được, xì cười một tiếng.
Âm thanh rất thấp, chỉ có Trần Ân Tứ ngồi bên cạnh anh mới nghe được.
Trần Ân Tứ kìm nén không một cú đổ thẳng chén canh xuống đầu Tần Kiết, mang nụ cười muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu, để chén canh bên tay Tần Kiết, miễn cưỡng nói với anh:
- Canh của anh.
Tần Kiết:
- Cảm ơn.
Trần Ân Tứ âm thầm trừng mắt, giữ nguyên nụ cười ngồi về chỗ của mình, cầm thìa uống canh, uống từng muỗng một như nhâm nhi rượu.
Tần Kiết nhịn không được lại cười thêm lần nữa.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn giống hệt đứa nhỏ hiểu chuyện vậy.
Trần Ân Tứ mặt không biến sắc tiếp tục uống canh, nhưng lại âm thầm dùng gót giày cao gót giẫm lên chân Tần Kiết.
Tần Kiết không rút chân, đón nhận cú đạp của cô, sau đó cười ẩn nhẫn một tiếng.
Trần Ân Tứ không lưu tình lại nâng chân, chỉ là lần này giày cao gót của cô còn chưa đạp đến giày của Tần Kiết, chân cô đã bị bàn tay của Tần Kiết bắt lại.
Sống lưng Trần Ân Tứ cứng đờ, cô vừa định rút chân về, nhưng người con trai nào đó như biết được ý định của cô, lòng bàn tay càng tăng thêm sức lực.
Lòng bàn tay anh rất nóng, cách tất mỏng truyền độ ấm vào da cô.
Ngón tay cầm muỗng của Trần Ân Tứ phát run, cả người không dám nhúc nhích.
Nhiệt độ trong phòng không cao nhưng cô cảm thấy lại có chút nóng.
Có lẽ do cô không làm loạn, Tần Kiết tưởng cô ngừng nên ngón tay vẽ vẽ lên chân cô.
Chân Trần Ân Tứ run lên, đầu óc trống rỗng, qua mười mấy giây, cô mới phản ứng được Tần Kiết đang viết chữ.
Cô cảm nhận một chút mới biết được anh viết gì.
“Anh sai rồi, đừng giẫm nữa, đau.”
Bây giờ mới biết đau, lúc đầu sao còn làm!
Trần Ân Tứ thấy người con trai nào đó cúi đầu, tâm tình tốt hơn nhiều, cô hơi thu chân, rút từ lòng bàn tay của anh ra, sau đó rộng lượng không tính sổ với người nào kia, tiếp tục uống canh của mình.
Sau khi ăn xong bữa cơm, điện thoại Tần Nam rung lên, cô lấy ra xem qua, sau đó phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Tần Kiết phía đối diện đang xem điện thoại.
Ba giây sau, cô cười ra tiếng:
- Tôi có việc gấp, cần đi trước.
Nói xong, Tần Nam vừa đứng lên vừa nói với Lục Tinh:
- Đúng rồi, Lục Tinh, cháu xuống cùng với tôi một chuyến, tôi đưa kịch bản lúc nãy hai chúng ta đã bàn cho cháu.
- Được.
Lục Tinh nhanh chóng đứng lên, để lại một câu cho Trần Ân Tứ:
"Ân Ân, cậu chờ tớ một chút", sau đó theo Tần Nam một trước một sau rời khỏi phòng bao.
Lục Tinh vừa đi, sau rốt cuộc lại không trở về.
Ước chừng năm phút sau, cô ấy gọi cho Trần Ân Tứ một cuộc:
- Ân Ân, xe của Tần tổng bị hư rồi, cô ấy nhờ tớ đưa đến khách sạn lớn ở Bắc Kinh... tớ không biết bao giờ quay lại, cậu xem cậu muốn về trước hay chờ tớ quay lại đón.
Trần Ân Tứ không hề do dự trả lời: “Tớ về trước, cậu sắp xếp tài xế đến đón tớ”, kết quả lời cô còn chưa nói xong, từ trong điện thoại tiếng Tần Nam vọng qua: “Trần tiểu thư, làm phiền cháu chuyển máy cho Tần Kiết.”
Trần Ân Tứ đưa điện thoại sang cho Tần Kiết:
- Tần tổng muốn anh nghe máy.
Tần Kiết đang chơi game trên điện thoại, hơi nghiêng đầu, ghé đầu đến gần điện thoại trong tay Trần Ân Tứ, giọng nói vô cùng sạch sẽ “Alo” một tiếng.
Trần Ân Tứ trợn mắt há mồm: “....”
Tên cẩu sai cô đến nghiện rồi?
Vừa nãy để cô canh cửa nhà vệ sinh giúp anh ta, bây giờ không nói không rằng, dùng hành động để cô cầm điện thoại giúp anh ta?
Cũng không biết Tần Nam trong điện thoại nói gì, Tần Kiết cứ “Ừ” mấy tiếng, sau đó nhìn Trần Ân Tứ, lại trả lời: “Cháu biết rồi.”
Nói xong, Tần Kiết thu đầu về.
Trần Ân Tứ biết anh đây là nghe xong điện thoại rồi, đặt điện thoại về bên tai, “Tinh Tinh?”
“Trần tiểu thư”. Cư nhiên từ trong điện thoại truyền đến vẫn là tiếng Tần Nam.
Trần Ân Tứ nhanh chóng trả lời: “Tần tổng.”
Tần Nam: “Trần tiểu thư, thật là ngại quá, phải dùng xe của cháu, vì để tạ lỗi, vừa nãy tôi mới nói với Tần Kiết, yêu cầu nó phải đưa cháu về nhà an toàn."
Vì thế, cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Tần Nam và Tần Kiết, là chuyện này?
Sớm biết thế này cô đã làm rơi điện thoại của mình vào trong canh, báo hỏng tại hiện trường.
Trần Ân Tứ: “Tần tổng, cô khách khí quá, cháu có thể gọi tài xế khác đến chở.”
Tần Nam: “Tối rồi, phiền lắm, nếu có chuyện gì, tôi thật sự là rất ngại.”
“Nhưng mà”, Trần Ân Tứ giãy giụa một lúc: “Tần Kiết, anh ấy mù đường!”
Tần Nam: “Trần tiểu thư, mở loa ngoài giúp.”
Trần Ân Tứ không biết ý của Tần Nam là gì, làm theo.
Giây sau, giọng nói của Tần Nam từ trong điện thoại phát ra: “Tần Kiết, cháu nói với Trần tiểu thư là cháu mù đường? Cháu mù đường từ lúc nào? Sao cô không biết? Cháu năm tuổi một mình trốn khỏi nhà, bỏ chạy đến mười cây số, cuối cùng nhớ ra mình không đem theo máy chơi game, lại chạy về nhà. Cháu mười tuổi đã có thể nhắm mắt vẽ cả bản đồ Tây Thành, cháu nói cho cô biết cháu mù đường ở đâu? Cháu ngày ngày không làm chuyện của người, không nói tiếng của người...”
Tần Kiết vô duyên vô cớ bị mắng: “...”
Bình luận truyện