Phòng Anh Chia Em Một Nửa
Chương 121: Thầy Tần
Lười xóa? Lời như thế mà anh ta cũng thốt ra được?
Trong lòng Trần Ân Tứ ngầm treo Tần Kiết lên, vừa định đánh cho một trận, cô lại nghe được câu sau của anh: “Tự em qua đây mà xóa.”
Trần Ân Tứ đang bận chuẩn bị đập tên tiểu nhân Tần Kiết thì ngay lập tức nhấn nút ngừng, cô dừng trong chốc lát mới “Ờ” một tiếng với Tần Kiết, nghĩ đến việc tự mình xóa mới yên tâm, được hưởng lợi còn cố khoe mẽ: “Nếu anh đã nói mình lười như vậy thì tôi đây miễn cưỡng giúp anh.”
Tần Kiết: “Thế thì thôi vậy, anh không thích làm khó người khác.”
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, ngài đúng là nhắm trúng trọng điểm, biết bao nhiêu từ như thế, lại cứ cố soi mói để mà cò kè.
Trong lòng Trần Ân Tứ lại một lần nữa ngầm kéo Tần Kiết lên, dập cho một trận: “Không cần anh tính, tôi đây thích người khác làm khó mình.”
Tần Kiết cười khẽ một tiếng: “Thế à... vậy trước khi ngắt điện thoại, anh có nên giúp bạn học Trần hoàn thành sở thích bị làm khó mà đổi cách xưng hô của bạn học Trần không nhỉ?"
Sửa cách xưng hô?
Trần Ân Tứ ngẩn người, định hỏi Tần Kiết “Sửa cách xưng hô gì?”, lời đến bên miệng thì cô nghe được Tần Kiết gọi “Bạn học Trần”, ngay lập tức hiểu thay cách xưng hô là thế nào.
Rõ ràng không có gì, nhưng không hiểu vì sao cô lại e thẹn, hơi mấp máy môi, cuối cùng cô gọi một tiếng: “Thầy Tần.”
Không đợi Tần Kiết ở đầu bên kia đáp lại, Trần Ân Tứ liền lập tức cúp máy.
Cô buông điện thoại xuống, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt không biết đã nóng lên tự khi nào.
Bạn học Trần, thầy Tần.
Rõ ràng rất bình thường mà...
Sao cô lại có cảm giác ái muội và cấm kị là thế nào?
Sau khi giải quyết được vấn đề nan giải, Trần Ân Tứ vui vẻ ngâm nga khúc hát í a không lời, đi vào nhà tắm.
Chờ đến khi cô ra ngoài cũng đã là mười hai giờ đêm, cô nằm trên giường chơi điện thoại một hồi mới nhớ ra mình còn thiếu Tần Kiết một câu nói. Sau khi rối rắm vài giây, cô khó khăn mở Wechat, gửi cho Tần Kiết hai chữ.
Trần Ân Tứ: “Cảm ơn.”
Sau khi tin nhắn gửi thành công, Trần Ân Tứ nhìn chăm chú màn hình điện thoại một lúc, thấy Tần Kiết không trả lời tin nhắn, thầm nghĩ chắc anh ngủ rồi, chợt tâm huyết dâng trào nhấn vào ảnh đại diện của anh.
Trạng thái trong vòng bạn bè trống trơn, ảnh bìa cũng không có, y hệt như một tài khoản phụ.
Lòng Trần Ân Tứ thầm bình luận "Cũ kĩ", rồi tiến vào phần đặt tên, đổi tên cho Tần Kiết thành: “Thầy Tần."
Không biết có phải do cô quyết định nhận hay không, tóm lại sau một khoảng thời gian dài mờ mịt, cuối cùng cũng tìm được định hướng cho mình, Trần Ân Tứ chẳng rõ là khẩn trương hay kích động, có chút không ngủ được. Vừa rồi cô chỉ lo mất mặt mà không chú ý tới đoạn ghi âm kia, giờ rảnh rỗi liền nhấn nghe thêm một lần.
Khi nghe đến câu “Tôi chỉ có vẻ ngoài, không có tài nghệ”, bất chợt Trần Ân Tứ bật cười, sau đó cô ngước nhìn trần nhà, nhớ đến Tần Kiết của nhiều năm về trước, cũng từng nói câu này với cô.
...
Trần Ân Tứ chưa từng nghĩ khi mình kiêu ngạo nói một câu: “Em chỉ là bị cảm, sợ nói chuyện sẽ lây bệnh cho anh”, lại có thể làm cho Tần Kiết lấy ly nước của cô, nhắm đúng nơi cô vừa uống qua, một hơi uống hết sạch nước trong ly.
Lúc ấy cô ngây người tại chỗ. Cô và Tần Kiết đâu có thân thiết, thế mà anh lại uống ly nước của cô?
Cái này có được coi là... hôn gián tiếp?
Trần Ân Tứ trừng Tần Kiết rất lâu, khuôn mặt đỏ bừng bừng khôi phục lại tinh thần:
- Anh, anh, anh, anh nhúng chàm ly nước của em.
Tần Kiết thành công bị hai từ “nhúng chàm” chọc cười, anh lười biếng dựa vào tủ lạnh:
- Vậy... để ly của anh chịu trách nhiệm với ly nước của em?
Ly của anh chịu trách nhiệm với ly nước của em... cái này là để ly của hai người thành một đôi à?
Sao lại có cảm giác giống như tình lữ trên game nuôi sủng vật cùng nhau vậy?
Người yêu... cô với vị chủ nhà cách vách kia cũng đâu phải người yêu...
Mặt Trần Ân Tứ càng đỏ hơn. Cô nhìn chằm chằm Tần Kiết một lúc, nghẹn họng nói không ra lời, liền duỗi tay dùng lực đẩy anh ra, sau đó chạy bạch bạch bạch vào phòng của mình, dùng sức đóng cửa.
Ổ khóa cửa đã bị anh làm hư, cửa vừa đóng lại mở ra.
Trần Ân Tứ trừng mắt nhìn cánh cửa cả nửa ngày, lại tức giận, cô ngẩng đầu thấy Tần Kiết đứng đó không xa, mặt mày như xem kịch vui, lửa giận trong lòng nhất thời bùng phát:
- Anh nhìn cái gì mà nhìn, khóa cửa bị anh làm hư rồi, anh đền cho tôi!
- Đền đền đền.
Tần Kiết đứng thẳng người, trực tiếp vào phòng ngủ chính.
Không lâu sau, anh cầm một chiếc túi bước ra.
Từ trong túi anh lấy ra một cái ổ khóa mới và một ít dụng cụ, khom người, mân mê cửa một lúc, đổi ổ khóa cho cô.
Tần Kiết lặp lại động tác khóa trái cửa vài lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới thu dọn đinh và ổ khóa cũ.
- Vị thành niên, nhìn xem ổ khóa đền cho em, thấy ưng không?
Trần Ân Tứ đi tới, vặn hai cái, trong lòng rõ ràng vô cùng vừa ý nhưng miệng thì miễn cưỡng:
- Cũng tạm được.
Tần Kiết cười một tiếng.
- Được rồi, uống thuốc xong nghỉ ngơi sớm đi.
Trần Ân Tứ “Ừm” một tiếng, chờ sau khi Tần Kiết rời đi mới đóng cửa, khóa trái, sau đó vặn mở cửa, lại khóa trái cửa.
Tố chất cơ thể của Trần Ân Tứ từ nhỏ cũng không tệ, mặc dù đêm trước sốt đến mơ mơ hồ hồ, nhưng đêm ngày thứ hai sau khi khỏi bệnh, Trần Ân Tứ lại trở nên hùng hổ như trước.
Hai ngày này cô sốt, ngày nào cũng đổ đầy mồ hôi, chờ đến khi cô cảm thấy mình khỏe hơn, việc đầu tiên cô làm là chạy đi tắm.
Trong lúc tắm rửa, Trần Ân Tứ mở một bài hát để tiêu khiển, không nghe được tiếng động bên ngoài.
Chờ đến khi cô tắm xong, chỉnh trang tốt ở trong phòng tắm, mặc một chiếc váy ngủ không tay đi ra, mới phát hiện Dung Dữ đến, đang ngồi trong phòng khách chơi điện thoại.
Dung Dữ nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Ân Tứ, đôi mắt liền phát sáng:
- Ế? Nữ thần.
Trần Ân Tứ cười cười, vẫy tay, chào hỏi:
- Hi.
Dung Dữ bị nụ cười của Trần Ân Tứ làm cho tim đập thình thịch:
- Nữ thần, em hết sốt rồi sao?
- Hết rồi.
Lúc Trần Ân Tứ tắm ra rất nhiều mồ hôi, có chút khát, vừa trả lời Dung Dữ vừa vào phòng ăn lấy ly nước.
- Khỏi là tốt rồi, hôm qua anh còn hỏi Kiết ca, em hết sốt chưa, Kiết ca nói anh ấy không biết làm anh lo quá trời.
Dung Dữ còn chưa nói xong, Tần Kiết từ trong phòng ngủ chính bước ra, thuận miệng hỏi:
- Lo cái gì cơ?
Dung Dữ thản nhiên trả lời:
- Lo lắng cho nữ thần của em đó.
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ, không nói gì, khom người ngồi lên ghế sofa.
Dung Dữ đứng dậy:
- Em đi vệ sinh.
Tần Kiết ngẩng đầu nhìn Trần Ân Tứ một cái, cô gái nhỏ vừa tắm xong, trong phòng tắm còn hơi nóng...
Tần Kiết duỗi chân theo bản năng, làm vướng chân Dung Dữ.
Trong lòng Trần Ân Tứ ngầm treo Tần Kiết lên, vừa định đánh cho một trận, cô lại nghe được câu sau của anh: “Tự em qua đây mà xóa.”
Trần Ân Tứ đang bận chuẩn bị đập tên tiểu nhân Tần Kiết thì ngay lập tức nhấn nút ngừng, cô dừng trong chốc lát mới “Ờ” một tiếng với Tần Kiết, nghĩ đến việc tự mình xóa mới yên tâm, được hưởng lợi còn cố khoe mẽ: “Nếu anh đã nói mình lười như vậy thì tôi đây miễn cưỡng giúp anh.”
Tần Kiết: “Thế thì thôi vậy, anh không thích làm khó người khác.”
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, ngài đúng là nhắm trúng trọng điểm, biết bao nhiêu từ như thế, lại cứ cố soi mói để mà cò kè.
Trong lòng Trần Ân Tứ lại một lần nữa ngầm kéo Tần Kiết lên, dập cho một trận: “Không cần anh tính, tôi đây thích người khác làm khó mình.”
Tần Kiết cười khẽ một tiếng: “Thế à... vậy trước khi ngắt điện thoại, anh có nên giúp bạn học Trần hoàn thành sở thích bị làm khó mà đổi cách xưng hô của bạn học Trần không nhỉ?"
Sửa cách xưng hô?
Trần Ân Tứ ngẩn người, định hỏi Tần Kiết “Sửa cách xưng hô gì?”, lời đến bên miệng thì cô nghe được Tần Kiết gọi “Bạn học Trần”, ngay lập tức hiểu thay cách xưng hô là thế nào.
Rõ ràng không có gì, nhưng không hiểu vì sao cô lại e thẹn, hơi mấp máy môi, cuối cùng cô gọi một tiếng: “Thầy Tần.”
Không đợi Tần Kiết ở đầu bên kia đáp lại, Trần Ân Tứ liền lập tức cúp máy.
Cô buông điện thoại xuống, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt không biết đã nóng lên tự khi nào.
Bạn học Trần, thầy Tần.
Rõ ràng rất bình thường mà...
Sao cô lại có cảm giác ái muội và cấm kị là thế nào?
Sau khi giải quyết được vấn đề nan giải, Trần Ân Tứ vui vẻ ngâm nga khúc hát í a không lời, đi vào nhà tắm.
Chờ đến khi cô ra ngoài cũng đã là mười hai giờ đêm, cô nằm trên giường chơi điện thoại một hồi mới nhớ ra mình còn thiếu Tần Kiết một câu nói. Sau khi rối rắm vài giây, cô khó khăn mở Wechat, gửi cho Tần Kiết hai chữ.
Trần Ân Tứ: “Cảm ơn.”
Sau khi tin nhắn gửi thành công, Trần Ân Tứ nhìn chăm chú màn hình điện thoại một lúc, thấy Tần Kiết không trả lời tin nhắn, thầm nghĩ chắc anh ngủ rồi, chợt tâm huyết dâng trào nhấn vào ảnh đại diện của anh.
Trạng thái trong vòng bạn bè trống trơn, ảnh bìa cũng không có, y hệt như một tài khoản phụ.
Lòng Trần Ân Tứ thầm bình luận "Cũ kĩ", rồi tiến vào phần đặt tên, đổi tên cho Tần Kiết thành: “Thầy Tần."
Không biết có phải do cô quyết định nhận hay không, tóm lại sau một khoảng thời gian dài mờ mịt, cuối cùng cũng tìm được định hướng cho mình, Trần Ân Tứ chẳng rõ là khẩn trương hay kích động, có chút không ngủ được. Vừa rồi cô chỉ lo mất mặt mà không chú ý tới đoạn ghi âm kia, giờ rảnh rỗi liền nhấn nghe thêm một lần.
Khi nghe đến câu “Tôi chỉ có vẻ ngoài, không có tài nghệ”, bất chợt Trần Ân Tứ bật cười, sau đó cô ngước nhìn trần nhà, nhớ đến Tần Kiết của nhiều năm về trước, cũng từng nói câu này với cô.
...
Trần Ân Tứ chưa từng nghĩ khi mình kiêu ngạo nói một câu: “Em chỉ là bị cảm, sợ nói chuyện sẽ lây bệnh cho anh”, lại có thể làm cho Tần Kiết lấy ly nước của cô, nhắm đúng nơi cô vừa uống qua, một hơi uống hết sạch nước trong ly.
Lúc ấy cô ngây người tại chỗ. Cô và Tần Kiết đâu có thân thiết, thế mà anh lại uống ly nước của cô?
Cái này có được coi là... hôn gián tiếp?
Trần Ân Tứ trừng Tần Kiết rất lâu, khuôn mặt đỏ bừng bừng khôi phục lại tinh thần:
- Anh, anh, anh, anh nhúng chàm ly nước của em.
Tần Kiết thành công bị hai từ “nhúng chàm” chọc cười, anh lười biếng dựa vào tủ lạnh:
- Vậy... để ly của anh chịu trách nhiệm với ly nước của em?
Ly của anh chịu trách nhiệm với ly nước của em... cái này là để ly của hai người thành một đôi à?
Sao lại có cảm giác giống như tình lữ trên game nuôi sủng vật cùng nhau vậy?
Người yêu... cô với vị chủ nhà cách vách kia cũng đâu phải người yêu...
Mặt Trần Ân Tứ càng đỏ hơn. Cô nhìn chằm chằm Tần Kiết một lúc, nghẹn họng nói không ra lời, liền duỗi tay dùng lực đẩy anh ra, sau đó chạy bạch bạch bạch vào phòng của mình, dùng sức đóng cửa.
Ổ khóa cửa đã bị anh làm hư, cửa vừa đóng lại mở ra.
Trần Ân Tứ trừng mắt nhìn cánh cửa cả nửa ngày, lại tức giận, cô ngẩng đầu thấy Tần Kiết đứng đó không xa, mặt mày như xem kịch vui, lửa giận trong lòng nhất thời bùng phát:
- Anh nhìn cái gì mà nhìn, khóa cửa bị anh làm hư rồi, anh đền cho tôi!
- Đền đền đền.
Tần Kiết đứng thẳng người, trực tiếp vào phòng ngủ chính.
Không lâu sau, anh cầm một chiếc túi bước ra.
Từ trong túi anh lấy ra một cái ổ khóa mới và một ít dụng cụ, khom người, mân mê cửa một lúc, đổi ổ khóa cho cô.
Tần Kiết lặp lại động tác khóa trái cửa vài lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới thu dọn đinh và ổ khóa cũ.
- Vị thành niên, nhìn xem ổ khóa đền cho em, thấy ưng không?
Trần Ân Tứ đi tới, vặn hai cái, trong lòng rõ ràng vô cùng vừa ý nhưng miệng thì miễn cưỡng:
- Cũng tạm được.
Tần Kiết cười một tiếng.
- Được rồi, uống thuốc xong nghỉ ngơi sớm đi.
Trần Ân Tứ “Ừm” một tiếng, chờ sau khi Tần Kiết rời đi mới đóng cửa, khóa trái, sau đó vặn mở cửa, lại khóa trái cửa.
Tố chất cơ thể của Trần Ân Tứ từ nhỏ cũng không tệ, mặc dù đêm trước sốt đến mơ mơ hồ hồ, nhưng đêm ngày thứ hai sau khi khỏi bệnh, Trần Ân Tứ lại trở nên hùng hổ như trước.
Hai ngày này cô sốt, ngày nào cũng đổ đầy mồ hôi, chờ đến khi cô cảm thấy mình khỏe hơn, việc đầu tiên cô làm là chạy đi tắm.
Trong lúc tắm rửa, Trần Ân Tứ mở một bài hát để tiêu khiển, không nghe được tiếng động bên ngoài.
Chờ đến khi cô tắm xong, chỉnh trang tốt ở trong phòng tắm, mặc một chiếc váy ngủ không tay đi ra, mới phát hiện Dung Dữ đến, đang ngồi trong phòng khách chơi điện thoại.
Dung Dữ nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Ân Tứ, đôi mắt liền phát sáng:
- Ế? Nữ thần.
Trần Ân Tứ cười cười, vẫy tay, chào hỏi:
- Hi.
Dung Dữ bị nụ cười của Trần Ân Tứ làm cho tim đập thình thịch:
- Nữ thần, em hết sốt rồi sao?
- Hết rồi.
Lúc Trần Ân Tứ tắm ra rất nhiều mồ hôi, có chút khát, vừa trả lời Dung Dữ vừa vào phòng ăn lấy ly nước.
- Khỏi là tốt rồi, hôm qua anh còn hỏi Kiết ca, em hết sốt chưa, Kiết ca nói anh ấy không biết làm anh lo quá trời.
Dung Dữ còn chưa nói xong, Tần Kiết từ trong phòng ngủ chính bước ra, thuận miệng hỏi:
- Lo cái gì cơ?
Dung Dữ thản nhiên trả lời:
- Lo lắng cho nữ thần của em đó.
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ, không nói gì, khom người ngồi lên ghế sofa.
Dung Dữ đứng dậy:
- Em đi vệ sinh.
Tần Kiết ngẩng đầu nhìn Trần Ân Tứ một cái, cô gái nhỏ vừa tắm xong, trong phòng tắm còn hơi nóng...
Tần Kiết duỗi chân theo bản năng, làm vướng chân Dung Dữ.
Bình luận truyện