Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường
Chương 19
Carville cũng không có rời khỏi lâu đài, thiếu niên muốn nước thánh có thể từ bên ngoài phòng giám thị linh mục.
Hắn biến thành mèo đôi mắt vàng lông đen, dụi dụi người thanh niên trong vòng tay của mình, theo dõi cậu lẻn vào phòng làm việc, phá hủy nhật ký của Basil, và giấu cây thánh giá bạc trong ngực.
"Đều nói mèo đen là ác ma hóa thân, ngươi không phải là ávc ma sao?"
Thiếu niên gần như lầm bầm mở miệng, Carville nghiêng đầu, phát ra ngọt ngào tiếng mèo kêu, đầu lưỡi mềm mại liếʍ ɭáρ ngón tay trắng nõn của thiếu niên, ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhìn thấy! Hảo đáng yêu.
Có phải quỷ cũng thuộc loại đáng yêu.
Phi, thật rợn người.
"Là ta lo lắng nhiều." Thanh niên trong lòng chấn động, "Nếu như ngươi là yêu quái, vậy ma giới không phải là một đám chó mèo tụ tập...." Suy nghĩ một chút, vẫn là có điểm yếu.
Carville: "Miêu ~"
Để tránh bị người hầu phát hiện, sau khi hỏi chuyện, Quý An liền bế con mèo đen trở về phòng, dùng chăn đắp lên người, khiến nhiệt độ cơ thể dường như cao hơn một chút.
Giả bệnh ốm yếu lên kế hoạch thực hiện nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Cuốn nhật ký và cây thánh giá được đặt trong phòng làm việc, mặt trước và mặt sau là một quả bom, có thể khi nào bị phát hiện.
Bang Bang!
Có tiếng gõ cửa phòng, Quý An đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay đè lại con mèo đen dưới chăn, sau đó thì thào: "Ai?"
"Là ta, Arlos."
Cửa phòng bị mở ra, lộ ra khuôn mặt tiều tụy, Arlos bực bội xù lông lên, miệng hung tợn tức giận, ngay cả dáng vẻ giả tạo cũng không thèm ngụy trang.
“Ta nghe người hầu nói rằng ác ma sắp ra cửa? Hắn đi đâu vậy?"
"Không biết." Quý An lắc đầu.
“Ư! Basil, chúng ta hãy chạy trốn đi. ”Giọng người đàn ông gấp gáp,“ Tùy ý chạy đến bất cứ nơi nào …… À không! Chúng ta đi giáo đường, tìm Thánh tử… Tìm linh mục… Ở nơi này mà chờ chết cảm thấy quá dở dang, ta muốn hỏng mất. ”
"Ngươi phải đi, ta không đi."
Cậu hai lần trước chạy trốn, đều bị Carville bắt được, cho rằng bên kia có phương pháp đặc biệt tìm người, hiện tại chạy trốn lần nữa, chỉ biết chọc giận y, ở trước mặt đối phương cũng không rơi lệ, duy trì trạng thái như này là tốt nhất.
Nếu chạy thoát ra, sẽ bị thôi miên lần nữa.
Nhưng cậu không có nhiệm vụ nhánh thứ hai, đánh thức cậu từ giữa hỗn loạn.
Arlos trên mặt lộ ra vẻ do dự, một người chạy trốn nguy hiểm quá lớn, tìm Quý An cũng là vì thêm một tấm ván gỗ. Mục tiêu của Ác ma là cậu ta, nếu như bị đuổi theo, liền có thể đẩy ra chắn.
"Nga! Đúng rồi." Quý An tay trong chăn v.uốt ve Miao cằm, mềm mại, lực chú ý phân tán, không có để ý biểu tình của Arlos "Ngươi nếu như chạy trốn, nhớ đừng đến giáo đường, nếu không sẽ cùng Carville đụng phải." ”
"Hắn đi đến giáo đường?."
Quý An: "Đúng vậy."
“Thật sự?”
“Ân? Làm sao vậy?”
Quý An theo bản năng nhướng mắt, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt nhiều dao găm sắc bén.
Arlos toàn thân đè ở trên người thanh niên, một tay chống đỡ cổ của cậu, tay kia nâng dao găm, ở bên tai cùng thượng múa tay chân, hắn hung hăng cười nói: “Ta vốn là có chút do dự. Hiện tại, có vẻ như Chúa đang đứng về phía ta ”.
"Khụ... Cái gì, cái gì?"
"Nói! Toàn bộ tài sản ngươi mang từ đế đô để ở đâu?"
Nếu ác quỷ đi tới giáo đường, nhất định sẽ bị phát hiện, cho dù có thể trở lại, cũng sẽ bị trọng thương. Và những người hầu của lâu đài đều là những con rối, hầu như không nghi ngờ gì về khả năng của họ.
Chỉ còn lại một Quý An, có sức chiến đấu bằng 5.
Không chiếm chỗ tốt thì thật có không tốt cho bản thân.
Quý An: “??? Tài sản.. ý là… Vàng, bạc và châu báu? ”
"Đúng vậy, chính là mấy thứ đó, các ngươi đều giấu ở đâu?" Arlos giật nảy cả mình, có một chỗ dưới thân dường như có thứ gì đó đang co giật, hắn tưởng là chân của thiếu niên, nhưng lại không để ý.
Chìa khóa?
Giống như… Đại khái là… Chỉ vì Connie, lâu đài đã bị thôi miên trong một thời gian, và không hề quay trở lại.
Arlos nhéo vài phần: "Ngươi nói chuyện!"
“Ngô… Khụ khụ.” Quý An khó chịu vặn vẹo thân thể, bởi vì thiếu oxi, sắc mặt đỏ lên, "Mấu chốt chìa khoá không có ở chỗ ta... Trong tay Carville, ngươi uy hϊếp ta cũng vô dụng."
"A, ngươi nghĩ ta sẽ tin điều này." Arlos nói: "Lên, mang ta đi tìm đồ vật, nếu không ta gϊếŧ ngươi."
Quý An không ngờ rằng khi bắt con tin giam giữ,lại trở thành người uy hiệp mạng sống của chính mình.
"Ngay cả khi ngươi nói như vậy, ta cũng không..."
Đi được nửa đường, dưới tấm chăn cứng cáp truyền đến một tiếng kêu "mèo" rất nhỏ, âm thanh thực sự rất mềm, nghe không rõ lắm, nhưng lại khiến Arlos phải nheo mắt.
"Thứ Gì?"
Đột nhiên, vén chăn lên, nhìn thấy con mèo đen to lớn ngồi xổm ở trên giường màu lam, đôi mắt vàng đứng thẳng, dòng máu đỏ tươi bên cạnh dần dần chảy ra, cầm lấy cặp kia. Con ngươi hoàn toàn màu hồng.
"Miêu!!!!"
Con mèo đen thân thể dần dần duỗi ra, màu đen cánh chim che trời, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, dọa người trong quần tè ra một cái, một cái tát đưa hắn ra ngoài.
"Ta coi như ngươi đi tìm cái chết." Y cười nhẹ, giọng nói trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng, không có ý cười, "Việc này gấp gáp như vậy, là không thể chờ được cùng đồng bọn đoàn tụ?"
“ ngươi ngươi ngươi……” Arlos răng run lên, “ngươi không rời đi sao?...... Cứu,..cứu mạng!!!! ”
Hắn như phát điên lao ra khỏi phòng, chạy qua hành lang dài, đi xuống hành lang thì một cái loạng choạng, trực tiếp lăn xuống, ngã gãy đầu chảy máu... Nhưng không sao cả, cổng chính....
Chạy trốn!
Arlos vừa khóc vì suиɠ sướиɠ vì cứu được mạng, nhưng trước khi vẻ suиɠ sướиɠ trồi lên má, đã bị một đám người hầu ngăn lại. Họ không có biểu hiện gì trên mặt, và nhìn hắn bằng hai con mắt bất lực.
"Chụp lấy."
Arlos: "Aaaaaaaah!!!!!"
Giờ phút này, hắn rốt cục suy nghĩ cẩn thận nguyên lai nơi xa lạ này. Rõ ràng người hầu đều bị khống chế, cho nên ở trong phòng vừa nói chuyện,..nói là quỷ rời đi... Là ai?
Trận này là một cái bẫy!!
Nhưng đã bước vào.
Dưới lầu tiếng thét chói tai truyền đến trong phòng, Quý An gần như sững sờ nhìn người đàn ông, con mèo đen chính là Carville; Carville là một con mèo đen …… Và cậu ta vừa ôm con mèo vừa bắt lấy cây thánh giá!!!
Các loại cảm xúc tràn đến, muốn hỏi quá nhiều, ngược lại làm cho cậu không biết nên mở miệng như thế nào.
Carville: “ngươi… ngươi có khỏe không? Có bị thương không? "
Người thanh niên lắc đầu: “… Không.”
"Ngươi muốn nước thánh, đây."
Quý An mơ màng nhận lấy chai nước, trong đầu thầm cảm ơn: "Làm phiền "
"Có thể vì ngươi làm được một chuyện, kỳ thật ta rất vui vẻ. ”Ma quỷ cúi đầu, thường thường nhìn cậu với ánh mắt, vẻ mặt vô tội mà nói, nhưng đúng lúc lại lộ ra một chút mất mát., "... Mặc dù ta biết ngươi đang chơi đùa ta, ta nghĩ rằng ngươi sẽ thích ta."
Quý An: “……” Lương tâm đột nhiên đau nhức.
"Ta không trách ngươi, có một số việc vốn là ta sai." Nam nhân trầm giọng nói: "Bởi vì thích ngươi, ta dùng ma pháp khống chế Connie đưa nàng về nông thôn; Rõ ràng bị từ chối, nhưng vẫn là không khống chế được muốn cùng ngươi ở bãi săn một đôi; hơn nữa bởi vì ghen tuông …… Gần như làm tổn thương cái nữ nhân ngày kia ngươi bảo vệ. ”
"Thật sự xin lỗi."
Mắt đỏ ửng quỷ dị nhìn cậu chằm chằm, trong mắt bốc lên một tầng hơi nước, hắn giây sau như muốn khóc: "...... Ta còn thôi miên ngươi, thực xin lỗi...... Ta chỉ là... khi ta tưởng tượng rằng ngươi sẽ rời xa ta, ta... không thể kiểm soát được. "
Quý An nghĩ, nếu là cái này là kỹ thuật nói, thật là quá chân thành.
Trong mắt y toàn là xúc động cùng nghiêm túc, làm cho cậu hơi hoảng hốt: "Ngươi... ngươi trước tiên đừng khóc! Chúng ta có chuyện tốt muốn nói."
Ác ma ngoan ngoãn gật đầu: "Ân"
“Đầu tiên… ngươi nói Connie chưa chết.”
"Đúng." Carville chỉ vào một nơi cách đó không xa, "Mấy ngày trước ta giải thoát ma pháp, hôm nay nàng có thể về đến nhà, ngươi nếu không tin ta có thể dẫn ngươi đi xem."
Quý An do dự một chút: " Được."
Loại chuyện này, phải xem để an tâm.
Nhà Davison cùng lâu đài cách đó không xa, hai người cưỡi một chiếc xe ngựa, chẳng mấy chốc đã tới bờ bên kia …… Hai người ở trong xe ngựa đợi một hồi, một cô gái tóc vàng mặt mày tái nhợt đi vào trong phạm vi, đúng vậy là Connie. Davison.
Tuy biểu hiện không quá tốt, nhưng cơ thể khỏe mạnh.
Quý An thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
“Lần đầu tiên nhìn thấy, ta không thể không yêu ngươi, vì vậy ta đã tiếp cận ngươi… Vào cùng ngày trong bữa tiệc, cô ta về nhà khi đó… ta đánh cô ta hôn mê”.
Quý An: “……”
"Ta đã nói rồi, ta chưa gϊếŧ người."
Carville đã quên mất mình đã sống bao lâu, với những ký ức cho đến bây giờ y đã ở trong Ma giới, ngồi trên ngai vàng, tận hưởng sự phục vụ của quỷ... Hắn không có hứng thú với linh hồn con người, không! Phải nói là hắn đối với tất cả mọi thứ đều không có hứng thú, ngay cả chết cũng không có để tâm.
Cho đến một ngày, đột nhiên nghĩ đến việc rời khỏi Ma giới.
Bởi vì ở nơi xa, có một thứ mà hắn khao khát.
Vì vậy, y đã đến nơi này và gặp được Quý An.
Quý An cảm thấy không ổn: "Nếu ngươi không gϊếŧ người... Tầng hầm dưới lòng đất là gì?"
"Đó không phải ta gϊếŧ." Carville không chút nghĩ ngợi bối rối, "Bên trong là một con quỷ cấp thấp... Ta sợ gã ta xúc phạm đến ngươi, cho nên ta diệt trừ gã. Ngươi đã ký khế ước, chưa thấy gã sao?"
Sao hắn ta có thể gặp nhiều như vậy?!
Quý An ngượng ngùng cười, nhưng thay vào đó lại nói sang một chủ đề khác: "Arlos đâu?" Cho đến bây giờ, cậu không khác biệt lắm tin một nửa ở Carville.
Nếu nó thực sự là một tầng hầm quỷ, Connie khó có thể tồn tại.
"Tầng hầm dưới lòng đất."
"????"
Carville dẫn cậu trở lại lâu đài, dùng chìa khóa vàng mở cửa tầng hầm, một đôi người đều hôn mê, hắn giải thích: “Phía trước có nhóm người muốn trộm đồ của ngươi, đều bị ta khống chế. Người hầu đã ném vào đây. "
Quý An: “……” Tự hủy hoại bản thân, sống không nổi. Tự làm bậy, khó thể sống.
Những người mà Arlos đưa tới đây lần này, không được coi là người tốt, vì lợi ích của gia chủ, tay của mỗi người đều dính đầy máu tươi, giống như ma quỷ ác độc.
Lần này, nếu không phải Carville vừa mới khống chế được lâu đài của loài người, e rằng không thể tránh khỏi.
Nhưng dù vậy, Carville vẫn không gϊếŧ họ.
Bởi vì hắn có một loại linh cảm, Quý An sẽ không thích y gϊếŧ người, cho dù đối phương đáng chết.
Tác giả có điều muốn nói:
Arlos: Bây giờ tôi hối hận, đặc biệt là hối hận!!
Carville: Trang jpg tốt.
Kế hoạch tẩy trắng tiến hành.
Tiếp theo, chờ hội thánh ủng hộ đại chúng.
Hắn biến thành mèo đôi mắt vàng lông đen, dụi dụi người thanh niên trong vòng tay của mình, theo dõi cậu lẻn vào phòng làm việc, phá hủy nhật ký của Basil, và giấu cây thánh giá bạc trong ngực.
"Đều nói mèo đen là ác ma hóa thân, ngươi không phải là ávc ma sao?"
Thiếu niên gần như lầm bầm mở miệng, Carville nghiêng đầu, phát ra ngọt ngào tiếng mèo kêu, đầu lưỡi mềm mại liếʍ ɭáρ ngón tay trắng nõn của thiếu niên, ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhìn thấy! Hảo đáng yêu.
Có phải quỷ cũng thuộc loại đáng yêu.
Phi, thật rợn người.
"Là ta lo lắng nhiều." Thanh niên trong lòng chấn động, "Nếu như ngươi là yêu quái, vậy ma giới không phải là một đám chó mèo tụ tập...." Suy nghĩ một chút, vẫn là có điểm yếu.
Carville: "Miêu ~"
Để tránh bị người hầu phát hiện, sau khi hỏi chuyện, Quý An liền bế con mèo đen trở về phòng, dùng chăn đắp lên người, khiến nhiệt độ cơ thể dường như cao hơn một chút.
Giả bệnh ốm yếu lên kế hoạch thực hiện nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Cuốn nhật ký và cây thánh giá được đặt trong phòng làm việc, mặt trước và mặt sau là một quả bom, có thể khi nào bị phát hiện.
Bang Bang!
Có tiếng gõ cửa phòng, Quý An đột nhiên ngẩng đầu lên, hai tay đè lại con mèo đen dưới chăn, sau đó thì thào: "Ai?"
"Là ta, Arlos."
Cửa phòng bị mở ra, lộ ra khuôn mặt tiều tụy, Arlos bực bội xù lông lên, miệng hung tợn tức giận, ngay cả dáng vẻ giả tạo cũng không thèm ngụy trang.
“Ta nghe người hầu nói rằng ác ma sắp ra cửa? Hắn đi đâu vậy?"
"Không biết." Quý An lắc đầu.
“Ư! Basil, chúng ta hãy chạy trốn đi. ”Giọng người đàn ông gấp gáp,“ Tùy ý chạy đến bất cứ nơi nào …… À không! Chúng ta đi giáo đường, tìm Thánh tử… Tìm linh mục… Ở nơi này mà chờ chết cảm thấy quá dở dang, ta muốn hỏng mất. ”
"Ngươi phải đi, ta không đi."
Cậu hai lần trước chạy trốn, đều bị Carville bắt được, cho rằng bên kia có phương pháp đặc biệt tìm người, hiện tại chạy trốn lần nữa, chỉ biết chọc giận y, ở trước mặt đối phương cũng không rơi lệ, duy trì trạng thái như này là tốt nhất.
Nếu chạy thoát ra, sẽ bị thôi miên lần nữa.
Nhưng cậu không có nhiệm vụ nhánh thứ hai, đánh thức cậu từ giữa hỗn loạn.
Arlos trên mặt lộ ra vẻ do dự, một người chạy trốn nguy hiểm quá lớn, tìm Quý An cũng là vì thêm một tấm ván gỗ. Mục tiêu của Ác ma là cậu ta, nếu như bị đuổi theo, liền có thể đẩy ra chắn.
"Nga! Đúng rồi." Quý An tay trong chăn v.uốt ve Miao cằm, mềm mại, lực chú ý phân tán, không có để ý biểu tình của Arlos "Ngươi nếu như chạy trốn, nhớ đừng đến giáo đường, nếu không sẽ cùng Carville đụng phải." ”
"Hắn đi đến giáo đường?."
Quý An: "Đúng vậy."
“Thật sự?”
“Ân? Làm sao vậy?”
Quý An theo bản năng nhướng mắt, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt nhiều dao găm sắc bén.
Arlos toàn thân đè ở trên người thanh niên, một tay chống đỡ cổ của cậu, tay kia nâng dao găm, ở bên tai cùng thượng múa tay chân, hắn hung hăng cười nói: “Ta vốn là có chút do dự. Hiện tại, có vẻ như Chúa đang đứng về phía ta ”.
"Khụ... Cái gì, cái gì?"
"Nói! Toàn bộ tài sản ngươi mang từ đế đô để ở đâu?"
Nếu ác quỷ đi tới giáo đường, nhất định sẽ bị phát hiện, cho dù có thể trở lại, cũng sẽ bị trọng thương. Và những người hầu của lâu đài đều là những con rối, hầu như không nghi ngờ gì về khả năng của họ.
Chỉ còn lại một Quý An, có sức chiến đấu bằng 5.
Không chiếm chỗ tốt thì thật có không tốt cho bản thân.
Quý An: “??? Tài sản.. ý là… Vàng, bạc và châu báu? ”
"Đúng vậy, chính là mấy thứ đó, các ngươi đều giấu ở đâu?" Arlos giật nảy cả mình, có một chỗ dưới thân dường như có thứ gì đó đang co giật, hắn tưởng là chân của thiếu niên, nhưng lại không để ý.
Chìa khóa?
Giống như… Đại khái là… Chỉ vì Connie, lâu đài đã bị thôi miên trong một thời gian, và không hề quay trở lại.
Arlos nhéo vài phần: "Ngươi nói chuyện!"
“Ngô… Khụ khụ.” Quý An khó chịu vặn vẹo thân thể, bởi vì thiếu oxi, sắc mặt đỏ lên, "Mấu chốt chìa khoá không có ở chỗ ta... Trong tay Carville, ngươi uy hϊếp ta cũng vô dụng."
"A, ngươi nghĩ ta sẽ tin điều này." Arlos nói: "Lên, mang ta đi tìm đồ vật, nếu không ta gϊếŧ ngươi."
Quý An không ngờ rằng khi bắt con tin giam giữ,lại trở thành người uy hiệp mạng sống của chính mình.
"Ngay cả khi ngươi nói như vậy, ta cũng không..."
Đi được nửa đường, dưới tấm chăn cứng cáp truyền đến một tiếng kêu "mèo" rất nhỏ, âm thanh thực sự rất mềm, nghe không rõ lắm, nhưng lại khiến Arlos phải nheo mắt.
"Thứ Gì?"
Đột nhiên, vén chăn lên, nhìn thấy con mèo đen to lớn ngồi xổm ở trên giường màu lam, đôi mắt vàng đứng thẳng, dòng máu đỏ tươi bên cạnh dần dần chảy ra, cầm lấy cặp kia. Con ngươi hoàn toàn màu hồng.
"Miêu!!!!"
Con mèo đen thân thể dần dần duỗi ra, màu đen cánh chim che trời, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, dọa người trong quần tè ra một cái, một cái tát đưa hắn ra ngoài.
"Ta coi như ngươi đi tìm cái chết." Y cười nhẹ, giọng nói trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng, không có ý cười, "Việc này gấp gáp như vậy, là không thể chờ được cùng đồng bọn đoàn tụ?"
“ ngươi ngươi ngươi……” Arlos răng run lên, “ngươi không rời đi sao?...... Cứu,..cứu mạng!!!! ”
Hắn như phát điên lao ra khỏi phòng, chạy qua hành lang dài, đi xuống hành lang thì một cái loạng choạng, trực tiếp lăn xuống, ngã gãy đầu chảy máu... Nhưng không sao cả, cổng chính....
Chạy trốn!
Arlos vừa khóc vì suиɠ sướиɠ vì cứu được mạng, nhưng trước khi vẻ suиɠ sướиɠ trồi lên má, đã bị một đám người hầu ngăn lại. Họ không có biểu hiện gì trên mặt, và nhìn hắn bằng hai con mắt bất lực.
"Chụp lấy."
Arlos: "Aaaaaaaah!!!!!"
Giờ phút này, hắn rốt cục suy nghĩ cẩn thận nguyên lai nơi xa lạ này. Rõ ràng người hầu đều bị khống chế, cho nên ở trong phòng vừa nói chuyện,..nói là quỷ rời đi... Là ai?
Trận này là một cái bẫy!!
Nhưng đã bước vào.
Dưới lầu tiếng thét chói tai truyền đến trong phòng, Quý An gần như sững sờ nhìn người đàn ông, con mèo đen chính là Carville; Carville là một con mèo đen …… Và cậu ta vừa ôm con mèo vừa bắt lấy cây thánh giá!!!
Các loại cảm xúc tràn đến, muốn hỏi quá nhiều, ngược lại làm cho cậu không biết nên mở miệng như thế nào.
Carville: “ngươi… ngươi có khỏe không? Có bị thương không? "
Người thanh niên lắc đầu: “… Không.”
"Ngươi muốn nước thánh, đây."
Quý An mơ màng nhận lấy chai nước, trong đầu thầm cảm ơn: "Làm phiền "
"Có thể vì ngươi làm được một chuyện, kỳ thật ta rất vui vẻ. ”Ma quỷ cúi đầu, thường thường nhìn cậu với ánh mắt, vẻ mặt vô tội mà nói, nhưng đúng lúc lại lộ ra một chút mất mát., "... Mặc dù ta biết ngươi đang chơi đùa ta, ta nghĩ rằng ngươi sẽ thích ta."
Quý An: “……” Lương tâm đột nhiên đau nhức.
"Ta không trách ngươi, có một số việc vốn là ta sai." Nam nhân trầm giọng nói: "Bởi vì thích ngươi, ta dùng ma pháp khống chế Connie đưa nàng về nông thôn; Rõ ràng bị từ chối, nhưng vẫn là không khống chế được muốn cùng ngươi ở bãi săn một đôi; hơn nữa bởi vì ghen tuông …… Gần như làm tổn thương cái nữ nhân ngày kia ngươi bảo vệ. ”
"Thật sự xin lỗi."
Mắt đỏ ửng quỷ dị nhìn cậu chằm chằm, trong mắt bốc lên một tầng hơi nước, hắn giây sau như muốn khóc: "...... Ta còn thôi miên ngươi, thực xin lỗi...... Ta chỉ là... khi ta tưởng tượng rằng ngươi sẽ rời xa ta, ta... không thể kiểm soát được. "
Quý An nghĩ, nếu là cái này là kỹ thuật nói, thật là quá chân thành.
Trong mắt y toàn là xúc động cùng nghiêm túc, làm cho cậu hơi hoảng hốt: "Ngươi... ngươi trước tiên đừng khóc! Chúng ta có chuyện tốt muốn nói."
Ác ma ngoan ngoãn gật đầu: "Ân"
“Đầu tiên… ngươi nói Connie chưa chết.”
"Đúng." Carville chỉ vào một nơi cách đó không xa, "Mấy ngày trước ta giải thoát ma pháp, hôm nay nàng có thể về đến nhà, ngươi nếu không tin ta có thể dẫn ngươi đi xem."
Quý An do dự một chút: " Được."
Loại chuyện này, phải xem để an tâm.
Nhà Davison cùng lâu đài cách đó không xa, hai người cưỡi một chiếc xe ngựa, chẳng mấy chốc đã tới bờ bên kia …… Hai người ở trong xe ngựa đợi một hồi, một cô gái tóc vàng mặt mày tái nhợt đi vào trong phạm vi, đúng vậy là Connie. Davison.
Tuy biểu hiện không quá tốt, nhưng cơ thể khỏe mạnh.
Quý An thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
“Lần đầu tiên nhìn thấy, ta không thể không yêu ngươi, vì vậy ta đã tiếp cận ngươi… Vào cùng ngày trong bữa tiệc, cô ta về nhà khi đó… ta đánh cô ta hôn mê”.
Quý An: “……”
"Ta đã nói rồi, ta chưa gϊếŧ người."
Carville đã quên mất mình đã sống bao lâu, với những ký ức cho đến bây giờ y đã ở trong Ma giới, ngồi trên ngai vàng, tận hưởng sự phục vụ của quỷ... Hắn không có hứng thú với linh hồn con người, không! Phải nói là hắn đối với tất cả mọi thứ đều không có hứng thú, ngay cả chết cũng không có để tâm.
Cho đến một ngày, đột nhiên nghĩ đến việc rời khỏi Ma giới.
Bởi vì ở nơi xa, có một thứ mà hắn khao khát.
Vì vậy, y đã đến nơi này và gặp được Quý An.
Quý An cảm thấy không ổn: "Nếu ngươi không gϊếŧ người... Tầng hầm dưới lòng đất là gì?"
"Đó không phải ta gϊếŧ." Carville không chút nghĩ ngợi bối rối, "Bên trong là một con quỷ cấp thấp... Ta sợ gã ta xúc phạm đến ngươi, cho nên ta diệt trừ gã. Ngươi đã ký khế ước, chưa thấy gã sao?"
Sao hắn ta có thể gặp nhiều như vậy?!
Quý An ngượng ngùng cười, nhưng thay vào đó lại nói sang một chủ đề khác: "Arlos đâu?" Cho đến bây giờ, cậu không khác biệt lắm tin một nửa ở Carville.
Nếu nó thực sự là một tầng hầm quỷ, Connie khó có thể tồn tại.
"Tầng hầm dưới lòng đất."
"????"
Carville dẫn cậu trở lại lâu đài, dùng chìa khóa vàng mở cửa tầng hầm, một đôi người đều hôn mê, hắn giải thích: “Phía trước có nhóm người muốn trộm đồ của ngươi, đều bị ta khống chế. Người hầu đã ném vào đây. "
Quý An: “……” Tự hủy hoại bản thân, sống không nổi. Tự làm bậy, khó thể sống.
Những người mà Arlos đưa tới đây lần này, không được coi là người tốt, vì lợi ích của gia chủ, tay của mỗi người đều dính đầy máu tươi, giống như ma quỷ ác độc.
Lần này, nếu không phải Carville vừa mới khống chế được lâu đài của loài người, e rằng không thể tránh khỏi.
Nhưng dù vậy, Carville vẫn không gϊếŧ họ.
Bởi vì hắn có một loại linh cảm, Quý An sẽ không thích y gϊếŧ người, cho dù đối phương đáng chết.
Tác giả có điều muốn nói:
Arlos: Bây giờ tôi hối hận, đặc biệt là hối hận!!
Carville: Trang jpg tốt.
Kế hoạch tẩy trắng tiến hành.
Tiếp theo, chờ hội thánh ủng hộ đại chúng.
Bình luận truyện