Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường
Chương 25-2
Vợ chồng ước chừng khoảng 30 tuổi, ngang trái, từ trên bờ xuống dưới thường xuyên xảy ra bất đồng, chỉ ảnh hưởng không lớn, hơn nữa chuyện của gia đình, người khác khuyên nhủ vài câu cũng không có chuyện gì xảy ra. lý thuyết hoàn hảo.Nhưng lúc này, người đàn ông có lẽ quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên tưởng định ra tay với nhà gái thì bị những người còn lại can ngăn.
" Thảo! Lão bà ngươi cả ngày nói chuyện có phải hay không cái gì chết đi, Lão tử không có chết trên du thuyền, ngươi thật sự thất vọng sao?" Người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, "Ngươi chờ, ta cho dù chết cũng sẽ gϊếŧ ngươi."
"Ô ô ô ô." Người phụ nữ thấp giọng khóc lóc, trông vô cùng đáng thương.
Còn ngươi, đừng ở chỗ này làm người tốt. "Nam nhân chĩa mũi nhọn vào thuyền trưởng," Chúng ta theo ngươi đi tòa đảo này, như thế nào tên mập mạp... Nôn mửa… Biến thành cái nhìn dạng ma quái đó. ”
Hắn lập tức nhắc nhở mọi người.
Đúng! Tất cả đều đi theo thuyền trưởng, tên mập đã xảy ra chuyện như vậy? Nhất là cái thứ màu hồng nhạt kia, nó là cái quái gì vậy? Lỡ, bọn họ cũng sẽ gặp chuyện như thế sao…… Tưởng tượng đến đây, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nổi da gà.
Thuyền trưởng cười nhạt: "Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?"
"Không phải lúc trước ngươi nói bạn của ngươi đã nghiên cứu ở đây sao? Thực ra họ đang nghiên cứu cái gì!!"
Người phụ nữ ngừng thút thít, lộ ra vẻ hoảng sợ: "Những thứ màu hồng nhạt kia hẳn là do nghiên cứu ra mới đúng, nói đi!" Nàng trở tay khống chế đội trưởng, dùng móng tay nhọn rút ra một vệt máu trên mu bàn tay của đội trưởng, "Các ngươi muốn hại chết hết chúng ta!"
"Ta không có, ta không biết là cái gì." Đội trưởng môi run lên, buộc phải thả tay về phía sau, "Nếu như ta biết được, ta còn muốn chạy cùng các ngươi sao?"
"Thiết! Ai biết ngươi có phải hay không sợ hãi. "Hoàng Mao chế nhạo, âm dương quái dị nói:" Ta trên đảo có một người bạn là nhà nghiên cứu... Rõ ràng ngươi ở trên đảo làm nhà nghiên cứu, *vô trung sinh hữu. "
(* Vô trung sinh hữu: không có mà thành có)
Bạn nhỏ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. "Vẻ mặt đội trưởng nhất thời trở nên trầm xuống," Nếu có thể làm nghiên cứu viên cao cấp, ta còn cần phải đi làm thuyền trưởng, dầm mưa dãy nắng, kiếm đồng tiền cực khổ thế này ”.
"Mọi người bình tĩnh một chút." Chị em đứng ra: "Dù là nghiên cứu viên hay thuyền trưởng, đều cần rất nhiều sức lực, tôi nghĩ không ai có thể phụ trách hai công việc cùng một lúc".
Dáng người thấp bé với khuôn mặt gầy gò cũng theo lời phụ hoạ: "Nếu chuyện như thế này xảy ra, chúng ta đều không muốn, nhưng đổ lỗi cho người khác sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thôi".
"Cùng với ở chung quanh đây, tốt hơn là chạy nhanh nghỉ ngơi một chút, châm chút nước sôi chờ lát nữa mang đi." Thuyền trưởng hất tay người phụ nữ ra, "Vẫn còn một quãng đường dài phía trước, nếu cô không tin tưởng tôi, cô có thể tự mình đi."
“ Xin lỗi ooh oooh…” Người phụ nữ trung niên nức nở, “Tôi chỉ quá sợ hãi.”
Thấy vậy, người đàn ông không dám nói gì, lạnh lùng khịt mũi, bước sang một bên.
Quý An đứng cách đó không xa, thu hết mọi thứ vào trong mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, đối đầu của hai bên vừa lộ ra manh mối, đôi chị em kia rõ ràng là đứng ở bên phía thuyền trưởng, phu nhân, người phụ nữ kia và người đàn ông dùng ngôn ngữ công kích thuyền trưởng., muốn biết thêm tin tức.
Tất nhiên, điều này không loại trừ những người này là NPC.
Kia chính mình thuộc về bên kia.
Quý An muốn ở lại trò chơi lấy điểm, để có được càng nhiều công cụ càng tốt, kiếm tiền và trả nợ. Cậu xem như không có việc gì đi vào đám người, tùy theo dòng chảy dùng lều hái ấm đun nước.
Ở trong lều, hầu như ai cũng nhặt được một thùng nước, đây có thể là trò chơi sắp xếp vật tư và lấy điểm, lẽ nào không thể muốn người chơi chết trước?
Bữa trưa dùng là dâu rừng, rau dại hoa quả đều là sáp, nhưng số lượng nhiều, vừa vặn có thể no. Buổi trưa không khí rất căng thẳng, chờ trời u ám hạ xuống, một vài người tìm nơi tránh gió nghỉ ngơi.
Từng người từng người tháo dỡ phía trước lều trại, tìm cành cây treo lên, lộ ra bố cục hình tam giác, rải rác ngủ.
Sắc trời dần dần dày lên, dường như mọi người đều đã ngủ say, Quý An mở mắt ra nhìn về phía thuyền trưởng.
Tốt phân cao, nhất định phải muốn động thủ.
Tác giả có điều muốn nói:
Hải Nguyệt: Trứng màu hồng nhạt dễ thương quá, cho ngươi một chùm được không.
Quý An: Nôn!
Hải Nguyệt: …… Ta cảm thấy được còn có thể giúp một chút.
Carville: Đừng nghĩ, ngượi lạnh.
Xem một mảnh lên, nhắn lại cho cô bé đáng yêu với những phong bao lì xì, xem hai mảnh và xem ba mảnh hơi muộn sao pi.
" Thảo! Lão bà ngươi cả ngày nói chuyện có phải hay không cái gì chết đi, Lão tử không có chết trên du thuyền, ngươi thật sự thất vọng sao?" Người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, "Ngươi chờ, ta cho dù chết cũng sẽ gϊếŧ ngươi."
"Ô ô ô ô." Người phụ nữ thấp giọng khóc lóc, trông vô cùng đáng thương.
Còn ngươi, đừng ở chỗ này làm người tốt. "Nam nhân chĩa mũi nhọn vào thuyền trưởng," Chúng ta theo ngươi đi tòa đảo này, như thế nào tên mập mạp... Nôn mửa… Biến thành cái nhìn dạng ma quái đó. ”
Hắn lập tức nhắc nhở mọi người.
Đúng! Tất cả đều đi theo thuyền trưởng, tên mập đã xảy ra chuyện như vậy? Nhất là cái thứ màu hồng nhạt kia, nó là cái quái gì vậy? Lỡ, bọn họ cũng sẽ gặp chuyện như thế sao…… Tưởng tượng đến đây, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nổi da gà.
Thuyền trưởng cười nhạt: "Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết?"
"Không phải lúc trước ngươi nói bạn của ngươi đã nghiên cứu ở đây sao? Thực ra họ đang nghiên cứu cái gì!!"
Người phụ nữ ngừng thút thít, lộ ra vẻ hoảng sợ: "Những thứ màu hồng nhạt kia hẳn là do nghiên cứu ra mới đúng, nói đi!" Nàng trở tay khống chế đội trưởng, dùng móng tay nhọn rút ra một vệt máu trên mu bàn tay của đội trưởng, "Các ngươi muốn hại chết hết chúng ta!"
"Ta không có, ta không biết là cái gì." Đội trưởng môi run lên, buộc phải thả tay về phía sau, "Nếu như ta biết được, ta còn muốn chạy cùng các ngươi sao?"
"Thiết! Ai biết ngươi có phải hay không sợ hãi. "Hoàng Mao chế nhạo, âm dương quái dị nói:" Ta trên đảo có một người bạn là nhà nghiên cứu... Rõ ràng ngươi ở trên đảo làm nhà nghiên cứu, *vô trung sinh hữu. "
(* Vô trung sinh hữu: không có mà thành có)
Bạn nhỏ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. "Vẻ mặt đội trưởng nhất thời trở nên trầm xuống," Nếu có thể làm nghiên cứu viên cao cấp, ta còn cần phải đi làm thuyền trưởng, dầm mưa dãy nắng, kiếm đồng tiền cực khổ thế này ”.
"Mọi người bình tĩnh một chút." Chị em đứng ra: "Dù là nghiên cứu viên hay thuyền trưởng, đều cần rất nhiều sức lực, tôi nghĩ không ai có thể phụ trách hai công việc cùng một lúc".
Dáng người thấp bé với khuôn mặt gầy gò cũng theo lời phụ hoạ: "Nếu chuyện như thế này xảy ra, chúng ta đều không muốn, nhưng đổ lỗi cho người khác sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thôi".
"Cùng với ở chung quanh đây, tốt hơn là chạy nhanh nghỉ ngơi một chút, châm chút nước sôi chờ lát nữa mang đi." Thuyền trưởng hất tay người phụ nữ ra, "Vẫn còn một quãng đường dài phía trước, nếu cô không tin tưởng tôi, cô có thể tự mình đi."
“ Xin lỗi ooh oooh…” Người phụ nữ trung niên nức nở, “Tôi chỉ quá sợ hãi.”
Thấy vậy, người đàn ông không dám nói gì, lạnh lùng khịt mũi, bước sang một bên.
Quý An đứng cách đó không xa, thu hết mọi thứ vào trong mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, đối đầu của hai bên vừa lộ ra manh mối, đôi chị em kia rõ ràng là đứng ở bên phía thuyền trưởng, phu nhân, người phụ nữ kia và người đàn ông dùng ngôn ngữ công kích thuyền trưởng., muốn biết thêm tin tức.
Tất nhiên, điều này không loại trừ những người này là NPC.
Kia chính mình thuộc về bên kia.
Quý An muốn ở lại trò chơi lấy điểm, để có được càng nhiều công cụ càng tốt, kiếm tiền và trả nợ. Cậu xem như không có việc gì đi vào đám người, tùy theo dòng chảy dùng lều hái ấm đun nước.
Ở trong lều, hầu như ai cũng nhặt được một thùng nước, đây có thể là trò chơi sắp xếp vật tư và lấy điểm, lẽ nào không thể muốn người chơi chết trước?
Bữa trưa dùng là dâu rừng, rau dại hoa quả đều là sáp, nhưng số lượng nhiều, vừa vặn có thể no. Buổi trưa không khí rất căng thẳng, chờ trời u ám hạ xuống, một vài người tìm nơi tránh gió nghỉ ngơi.
Từng người từng người tháo dỡ phía trước lều trại, tìm cành cây treo lên, lộ ra bố cục hình tam giác, rải rác ngủ.
Sắc trời dần dần dày lên, dường như mọi người đều đã ngủ say, Quý An mở mắt ra nhìn về phía thuyền trưởng.
Tốt phân cao, nhất định phải muốn động thủ.
Tác giả có điều muốn nói:
Hải Nguyệt: Trứng màu hồng nhạt dễ thương quá, cho ngươi một chùm được không.
Quý An: Nôn!
Hải Nguyệt: …… Ta cảm thấy được còn có thể giúp một chút.
Carville: Đừng nghĩ, ngượi lạnh.
Xem một mảnh lên, nhắn lại cho cô bé đáng yêu với những phong bao lì xì, xem hai mảnh và xem ba mảnh hơi muộn sao pi.
Bình luận truyện