Phong Cảnh Giấu Trong Hồi Ức
Chương 12: Cả trai lẫn gái, anh sướng lắm đó
Mấy ngày liên tiếp ngày nào Từ Bạch cũng đi chơi với bạn bè. Thi chuyển cấp xong, mọi người đều rất thoải mái.
Từ Bạch phung phí thời gian một cách bừa bãi, tối nào cô về đến nhà thì trời cũng đã tối sầm.
Con hẻm yên tĩnh và sâu hoắm, sân trống trải không một bóng người. Cô lập tức đi vào nhà, không dám nhìn nhà của Tạ Bình Xuyên. Ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn phía trước, không hề chệch khỏi quỹ đạo.
Cô không khỏi nhớ lại, chỉ mấy ngày trước, Tạ Bình Xuyên còn ở kế bên. Khi đó họ còn có thể trò chuyện với nhau, anh còn cho cô một viên kẹo....
Suy nghĩ của cô bị âm thanh cãi nhau trong phòng khách cắt đứt.
Mẹ đang đứng giữa phỏng khách, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Vòi nước trong bếp vẫn chưa khoá, tiếng nước róc rách. Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, bố ngồi trên sô pha hút thuốc.
"Em đừng nghĩ nhiều." Giọng bố khàn khàn, "Chuyện không như những gì em thấy."
Những mãnh vỡ của bình hoa nằm rải rác trên sàn, mẹ Từ Bạch chậm chậm ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ lên.
"Không phải tôi nhìn thấy gì, mà ngay cả giải thích anh cũng không thèm giải thích." Mẹ Từ Bạch hạ giọng, gọi thẳng tên, "Từ Lập Huy, năm xưa tôi lấy anh, bây giờ rất hối hận."
Khi chồng bà nghe thấy lời này, điếu thuốc cũng bị dập vào gạt tàn.
Trong phòng khách đầy mùi khói thuốc. Con mèo nằm sát góc tường, hắt xì liên tục.
Bố Từ Bạch đi đến gần, càng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc hơn: "Em đừng nghĩ lung tung, anh không làm chuyện gì có lỗi với em hết."
"Chuyện có lỗi với em" là chuyện gì?
Từ Bạch đứng ở huyền quan, trong đầu có chút mơ màng.
Bố không hề thấy cô, vẫn đứng đó nói: "Cô gái đó là em họ của cậu Hai anh, tới Bắc Kinh chơi hai ngày, cậu anh nhờ anh chiếu cố...."
Mẹ Từ Bạch không trực tiếp phản bác, mà bà hất một bình hoa tráng men khác.
Bình hoa rơi xuống mặt đất, vỡ tung.
"Anh không có lương tâm, không biết xấu hổ, đê tiện." Mẹ Từ Bạch nói, "Bây giờ còn nói dối.""
Bà giận đến nỗi bị mãnh vỡ bình hoa cứa vào tay nhưng không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Máu toàn thân dồn về não, thở hổn hển như đang hít khí độc. Bà như có sức mạnh vô tận, nhưng cũng dường như đến đứng cũng không đứng vững được.
Không ai mở miệng, phòng khách yên tĩnh cùng cực.
Bà đỡ vách tường, gằn từng chữ một: "Từ Lập Huy, một người hơn bốn mươi tuổi như anh, sẽ đi thuê phòng với em họ mình sao?"
Bà gỡ bức tranh trên tường xuống, vứt xuống sàn.
Bức tranh treo trên tường là ảnh kết hôn bà tự tay vẽ. Khi đó bà mới 22 tuổi, cam tâm tình nguyện gả cho bố Từ Bạch, lúc phác hoạ thì lòng đầy ngọt ngào, khi đặt bút thì dạt dào tình cảm.
Nhưng hiện tại, khi tấm kính khung tranh vỡ vụn, mỗi một chuyện trước đó đều hóa thành những mũi dao sắc bén, liên tục đâm vào, cắm mạnh vào tim bà.
Bà nói: "Tôi thực sự vô cùng thất vọng. Tôi không ngờ anh lại làm ra cái chuyện này, anh có từng nghĩ đến cái nhà này, nghĩ đến vợ con anh không?"
Bố Từ Bạch im lặng không lên tiếng.
Ông là một người rất giỏi trong việc giải thích, hiếm khi Từ Bạch thấy bố giữ im lặng.
Một khi bố mãi im lặng, thì đó có lẽ là đành phải thừa nhận.
Ông dường như vẫn còn cố gắng cứu vãn: "Bà xã, anh đảm bảo với em, anh chỉ sai lầm một lần thôi. Lúc đó em bận lo triển lãm tranh, anh về nhà không thấy em, anh ở ngoài xã giao, uống nhiều...."
Ông như muốn nói gì đó, nhưng giờ phút này lại không thốt nên lời. Cho nên câu chỉ dừng ở đó, rồi ông lại bật lửa hút một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, bốc lên như đám mây nơi chân trời. Từ Bạch nghe thấy bố mình dè dặt, giọng khàn khàn nói: "Anh nhận sai, em đừng ly hôn với anh."
Em đừng ly hôn với anh.
Vừa nghe thấy sáu chữ này, Từ Bạch tựa lưng vào vách tường, suy sụp ngồi xuống đất.
Cô không còn sức để đứng lên nữa.
Mớ hỗn độn trong đầu, căn bản không thể tìm được ngọn nguồn.
Cô ngồi một mình ở huyền quan thật lâu, ngồi đến khi bố mẹ cãi nhau mệt mỏi. Mẹ cô vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, bố thì ngồi ở phòng sách nói chuyện điện thoại. Con mèo trong phòng khách lo lắng kêu lên, rốt cuộc Từ Bạch mới ngồi dậy, ôm mèo vào lòng.
Từ Bạch thực sự hy vọng đây là một cơn ác mộng. Ngày mai, sau khi cô tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ trở về như cũ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, vẫn giống như tối hôm qua.
Mùa hè tháng 6, nắng tám chín giờ cũng rất chói chang. Ánh vàng rực rỡ chiếu vào bệ cửa sổ, tựa như một lớp sơn mới.
Từ Bạch ngồi dậy khỏi giường, tâm trạng lại rớt xuống đáy vực.
Tiếng bố mẹ cãi nhau truyền vào phòng ngủ, bố cô gần như lớn tiếng nói: "Anh đã xin lỗi em rồi, cũng bảo đảm không liên lạc với cô ta nữa, em không thể cho anh một cơ hội được hả? Con người không ai hoàn hảo, có ai không có lúc phạm sai lầm?"
"Anh làm ơn nói nhỏ lại đi." mẹ Từ Bạch ngắt lời, "Từ Bạch còn đang ngủ. Những chuyện xấu xa của anh, đừng để con gái biết."
Nhưng cô đã biết rồi.
Từ Bạch nằm bò ra giường, dùng chăn che hai tai lại.
Bố mẹ cãi nhau qua lại ba ngày, đến ngày thứ tư, khi bà nội Từ Bạch đến giảng hoà, mọi đồ đạc trong gần như đều bị đập hết.
Bà cụ năm nay đã 70 tuổi, nhưng cơ thể rất khoẻ mạnh. Tuy bình thường bà sống dưới quê, nhưng khi còn trẻ thì sống ở thành phố.
Bố Từ Bạch là con trai duy nhất, Từ Bạch là cháu gái bà thương nhất. Hôm đầu tiên đến nhà, bà xoa gương mặt nhỏ của Từ Bạch: "Hai đứa cãi nhau thì cãi nhau, đừng có bỏ đói cháu gái bảo bối của mẹ."
Những ngày qua, Từ Bạch chẳng nói câu nào.
Một mình cô ôm mèo, ngồi thừ cả ngày.
Bà nội đau lòng không thôi: "Nhìn anh chị đi, bốn mươi mấy tuổi hết rồi, nhà cũng không ra cái nhà, con cái thành ra thế này, hai anh chị còn chỉ lo cho bản thân?"
Bà không quan tâm con trai đã làm ra chuyện gì, đi đến trách mắng mẹ Từ Bạch: "Không phải mẹ nói con, nhưng có người phụ nữ nào không phải sống như thế, vì gia đình, vì con cái, con vất vả một chút, xem như người làm mẹ này cầu xin con."
Nói xong, bà nội cầm tay mẹ Từ Bạch: "Mẹ biết con tủi thân, nhưng nhà không thể tan con à."
Nhà không thể tan, nhà không được tan.
Nhưng nào có ai muốn tan, nào có ai không muốn sống yên ổn?
Nhà cửa mấy ngày nay không ai quét tước, trưa hôm đó, một mình Từ Bạch dọn nhà. Cô dọn sạch mấy túi đồ vỡ, lúc đi ngang qua phòng khách, lại nghe thấy mẹ đang khóc.
Trong mắt nhiều đứa trẻ, bố mẹ chống đỡ cả bầu trời – họ sẽ không yếu đuối, không gục ngã, càng sẽ không rơi nước mắt.
Nhưng bầu trời của Từ Bạch đã sụp đổ rồi.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô nghe thấy bố nói tục, nhìn thấy mẹ một mình khóc tức tưởi, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Từ Bạch dọn dẹp vệ sinh xong thì đi nấu một nồi cháo. Cô múc một chén cháo lớn, bưng đến cho mẹ.
"Mẹ ơi," Từ Bạch nói nhỏ, "hôm nay mẹ chưa ăn cơm."
Một góc trong phòng sách hỗn độn, vỉ pha màu đổ ra thảm dưới sàn, loang lỗ đủ mọi màu sắc.
Rất nhiều giấy vẽ bị xé, mấy cuốn album ảnh nằm tứ tung xung quanh, ảnh chụp bên trong rơi ra.
Từ Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy ảnh chụp hồi bé của mình – cô nhìn thấy bố bế cô lên cao, mẹ đứng cạnh mỉm cười, ánh mặt trời chói chang, cả thế giới không nhiễm bụi trần.
Mà bây giờ, mẹ Từ Bạch nức nở nói với cô: "Tiểu Bạch, mẹ chỉ còn con thôi."
Từ Bạch nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, nước mắt lại lã chã rơi.
Cô vội cầm chén lên cao để nước mắt không rơi vào. Chỉ là, làm thế thì quần áo cô ướt đẫm.
Trong nghỉ hè lớp 9 thư thả nhất của bạn bè cùng trang lứa, có những khoảnh khắc đau đớn nhất từ lúc chào đời đến nay của Từ Bạch.
Mẹ cô có những điểm mấu chốt, một trong số đó là chồng ngoại tình. Mẹ kiên trì muốn ly hôn với bố, bà nội Từ Bạch khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng bà cũng thoả hiệp: "Được thôi, được thôi, hai đứa ly hôn đi."
Trong mấy ngày bố mẹ Từ Bạch cãi nhau tối mày tối mặt, "người phụ nữ không biết xấu hổ" trong miệng mẹ từng đến nhà một lần.
Chỉ là cô ta không dám đi vào cửa chính, chỉ ở sân sau gặp bố Từ Bạch.
Hôm đó Từ Bạch tìm mèo ở sân sau, lúc cô tìm được mèo, cũng nhìn thấy bố mình và người thứ ba chen chân vào.
Hai người lớn không phát hiện ra cô.
Một tháng nay, bố Từ Bạch gần như già đi mười tuổi, tóc mai hai bên cũng bạc đi, nhưng trông vẫn rất ổn.
Ông vừa hút thuốc, vừa mở miệng nói: "Đào Quyên, cô đủ chưa?"
Người phụ nữ tên Đào Quyên trông rất đoan chính, chỉ mới ngoài hai mươi tuổi. Da cô ta màu bánh mật, khoé mắt thon dài, dù bố Từ Bạch có nóng nảy đi nữa, trong mắt Đào Quyên vẫn có nét cười.
"Ông xã," cô ta gọi thân mật, "lâu rồi em chưa gặp anh."
Từ Bạch đứng ở góc tường, nghe lén hai người nói chuyện. Nghe thấy tiếng "ông xã" của Đào Quyên, cô bỗng cảm thấy buồn nôn.
Tại sao chứ?
Cô thật sự không nghĩ ra, tại sao bố lại ngoại tình.
Từ trước đến nay Từ Bạch không biết, hiện thực lại có thể kỳ quái thế này.
Trước kia, mỗi khi cô xem tivi, mỗi lần thấy chương trình hoà giải gia đình chiếu hình ảnh người chồng ngoại tình, còn vợ ngồi khóc lóc, Từ Bạch đều xem với tâm lý của người ngoài cuộc, thở dài và thông cảm cho người vợ.
Mà bây giờ, cô không thể bàng quan, vì cô là người trong cuộc.
Bên kia góc tường, bố Từ Bạch phả ra ngụm khói: "Đào Quyên, lần trước tôi nói rõ rồi, hay là cô nghe không hiểu tiếng Trung?"
Ông hút một ngụm, sau đó hỏi: "Ai cho cô địa chỉ, sao cô biết tôi sống ở đâu?"
Giữa ngày hè, cỏ cây tươi tốt.
Đào Quyên đứng thẳng, tựa chân vào tường, mang đôt tất chân mỏng, ngứa ngáy vì cỏ tranh chạm vào.
Đào Quyên ngồi xổm xuống gãi chân, sau đó mới trả lời: "Em tìm anh em của anh. Vì em có bầu rồi, bạn bè anh giúp em đó, anh ta cũng không muốn tổn thương con anh mà."
Đào Quyên dừng lại một chút, nở nụ cười nói: "Em có cảm giác là con trai đó. Con gái anh dễ thương như thế, lại sắp có thêm con trai, anh sướng lắm đó."
_________________
Tác giả nói:
Mọi người ơi, tôi muốn chạy trốn. Cảm giác được ánh mắt sắc lẹm của sếp Tạ.
Từ Bạch phung phí thời gian một cách bừa bãi, tối nào cô về đến nhà thì trời cũng đã tối sầm.
Con hẻm yên tĩnh và sâu hoắm, sân trống trải không một bóng người. Cô lập tức đi vào nhà, không dám nhìn nhà của Tạ Bình Xuyên. Ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn phía trước, không hề chệch khỏi quỹ đạo.
Cô không khỏi nhớ lại, chỉ mấy ngày trước, Tạ Bình Xuyên còn ở kế bên. Khi đó họ còn có thể trò chuyện với nhau, anh còn cho cô một viên kẹo....
Suy nghĩ của cô bị âm thanh cãi nhau trong phòng khách cắt đứt.
Mẹ đang đứng giữa phỏng khách, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Vòi nước trong bếp vẫn chưa khoá, tiếng nước róc rách. Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, bố ngồi trên sô pha hút thuốc.
"Em đừng nghĩ nhiều." Giọng bố khàn khàn, "Chuyện không như những gì em thấy."
Những mãnh vỡ của bình hoa nằm rải rác trên sàn, mẹ Từ Bạch chậm chậm ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ lên.
"Không phải tôi nhìn thấy gì, mà ngay cả giải thích anh cũng không thèm giải thích." Mẹ Từ Bạch hạ giọng, gọi thẳng tên, "Từ Lập Huy, năm xưa tôi lấy anh, bây giờ rất hối hận."
Khi chồng bà nghe thấy lời này, điếu thuốc cũng bị dập vào gạt tàn.
Trong phòng khách đầy mùi khói thuốc. Con mèo nằm sát góc tường, hắt xì liên tục.
Bố Từ Bạch đi đến gần, càng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc hơn: "Em đừng nghĩ lung tung, anh không làm chuyện gì có lỗi với em hết."
"Chuyện có lỗi với em" là chuyện gì?
Từ Bạch đứng ở huyền quan, trong đầu có chút mơ màng.
Bố không hề thấy cô, vẫn đứng đó nói: "Cô gái đó là em họ của cậu Hai anh, tới Bắc Kinh chơi hai ngày, cậu anh nhờ anh chiếu cố...."
Mẹ Từ Bạch không trực tiếp phản bác, mà bà hất một bình hoa tráng men khác.
Bình hoa rơi xuống mặt đất, vỡ tung.
"Anh không có lương tâm, không biết xấu hổ, đê tiện." Mẹ Từ Bạch nói, "Bây giờ còn nói dối.""
Bà giận đến nỗi bị mãnh vỡ bình hoa cứa vào tay nhưng không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Máu toàn thân dồn về não, thở hổn hển như đang hít khí độc. Bà như có sức mạnh vô tận, nhưng cũng dường như đến đứng cũng không đứng vững được.
Không ai mở miệng, phòng khách yên tĩnh cùng cực.
Bà đỡ vách tường, gằn từng chữ một: "Từ Lập Huy, một người hơn bốn mươi tuổi như anh, sẽ đi thuê phòng với em họ mình sao?"
Bà gỡ bức tranh trên tường xuống, vứt xuống sàn.
Bức tranh treo trên tường là ảnh kết hôn bà tự tay vẽ. Khi đó bà mới 22 tuổi, cam tâm tình nguyện gả cho bố Từ Bạch, lúc phác hoạ thì lòng đầy ngọt ngào, khi đặt bút thì dạt dào tình cảm.
Nhưng hiện tại, khi tấm kính khung tranh vỡ vụn, mỗi một chuyện trước đó đều hóa thành những mũi dao sắc bén, liên tục đâm vào, cắm mạnh vào tim bà.
Bà nói: "Tôi thực sự vô cùng thất vọng. Tôi không ngờ anh lại làm ra cái chuyện này, anh có từng nghĩ đến cái nhà này, nghĩ đến vợ con anh không?"
Bố Từ Bạch im lặng không lên tiếng.
Ông là một người rất giỏi trong việc giải thích, hiếm khi Từ Bạch thấy bố giữ im lặng.
Một khi bố mãi im lặng, thì đó có lẽ là đành phải thừa nhận.
Ông dường như vẫn còn cố gắng cứu vãn: "Bà xã, anh đảm bảo với em, anh chỉ sai lầm một lần thôi. Lúc đó em bận lo triển lãm tranh, anh về nhà không thấy em, anh ở ngoài xã giao, uống nhiều...."
Ông như muốn nói gì đó, nhưng giờ phút này lại không thốt nên lời. Cho nên câu chỉ dừng ở đó, rồi ông lại bật lửa hút một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, bốc lên như đám mây nơi chân trời. Từ Bạch nghe thấy bố mình dè dặt, giọng khàn khàn nói: "Anh nhận sai, em đừng ly hôn với anh."
Em đừng ly hôn với anh.
Vừa nghe thấy sáu chữ này, Từ Bạch tựa lưng vào vách tường, suy sụp ngồi xuống đất.
Cô không còn sức để đứng lên nữa.
Mớ hỗn độn trong đầu, căn bản không thể tìm được ngọn nguồn.
Cô ngồi một mình ở huyền quan thật lâu, ngồi đến khi bố mẹ cãi nhau mệt mỏi. Mẹ cô vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, bố thì ngồi ở phòng sách nói chuyện điện thoại. Con mèo trong phòng khách lo lắng kêu lên, rốt cuộc Từ Bạch mới ngồi dậy, ôm mèo vào lòng.
Từ Bạch thực sự hy vọng đây là một cơn ác mộng. Ngày mai, sau khi cô tỉnh dậy, mọi thứ đều sẽ trở về như cũ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, vẫn giống như tối hôm qua.
Mùa hè tháng 6, nắng tám chín giờ cũng rất chói chang. Ánh vàng rực rỡ chiếu vào bệ cửa sổ, tựa như một lớp sơn mới.
Từ Bạch ngồi dậy khỏi giường, tâm trạng lại rớt xuống đáy vực.
Tiếng bố mẹ cãi nhau truyền vào phòng ngủ, bố cô gần như lớn tiếng nói: "Anh đã xin lỗi em rồi, cũng bảo đảm không liên lạc với cô ta nữa, em không thể cho anh một cơ hội được hả? Con người không ai hoàn hảo, có ai không có lúc phạm sai lầm?"
"Anh làm ơn nói nhỏ lại đi." mẹ Từ Bạch ngắt lời, "Từ Bạch còn đang ngủ. Những chuyện xấu xa của anh, đừng để con gái biết."
Nhưng cô đã biết rồi.
Từ Bạch nằm bò ra giường, dùng chăn che hai tai lại.
Bố mẹ cãi nhau qua lại ba ngày, đến ngày thứ tư, khi bà nội Từ Bạch đến giảng hoà, mọi đồ đạc trong gần như đều bị đập hết.
Bà cụ năm nay đã 70 tuổi, nhưng cơ thể rất khoẻ mạnh. Tuy bình thường bà sống dưới quê, nhưng khi còn trẻ thì sống ở thành phố.
Bố Từ Bạch là con trai duy nhất, Từ Bạch là cháu gái bà thương nhất. Hôm đầu tiên đến nhà, bà xoa gương mặt nhỏ của Từ Bạch: "Hai đứa cãi nhau thì cãi nhau, đừng có bỏ đói cháu gái bảo bối của mẹ."
Những ngày qua, Từ Bạch chẳng nói câu nào.
Một mình cô ôm mèo, ngồi thừ cả ngày.
Bà nội đau lòng không thôi: "Nhìn anh chị đi, bốn mươi mấy tuổi hết rồi, nhà cũng không ra cái nhà, con cái thành ra thế này, hai anh chị còn chỉ lo cho bản thân?"
Bà không quan tâm con trai đã làm ra chuyện gì, đi đến trách mắng mẹ Từ Bạch: "Không phải mẹ nói con, nhưng có người phụ nữ nào không phải sống như thế, vì gia đình, vì con cái, con vất vả một chút, xem như người làm mẹ này cầu xin con."
Nói xong, bà nội cầm tay mẹ Từ Bạch: "Mẹ biết con tủi thân, nhưng nhà không thể tan con à."
Nhà không thể tan, nhà không được tan.
Nhưng nào có ai muốn tan, nào có ai không muốn sống yên ổn?
Nhà cửa mấy ngày nay không ai quét tước, trưa hôm đó, một mình Từ Bạch dọn nhà. Cô dọn sạch mấy túi đồ vỡ, lúc đi ngang qua phòng khách, lại nghe thấy mẹ đang khóc.
Trong mắt nhiều đứa trẻ, bố mẹ chống đỡ cả bầu trời – họ sẽ không yếu đuối, không gục ngã, càng sẽ không rơi nước mắt.
Nhưng bầu trời của Từ Bạch đã sụp đổ rồi.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô nghe thấy bố nói tục, nhìn thấy mẹ một mình khóc tức tưởi, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Từ Bạch dọn dẹp vệ sinh xong thì đi nấu một nồi cháo. Cô múc một chén cháo lớn, bưng đến cho mẹ.
"Mẹ ơi," Từ Bạch nói nhỏ, "hôm nay mẹ chưa ăn cơm."
Một góc trong phòng sách hỗn độn, vỉ pha màu đổ ra thảm dưới sàn, loang lỗ đủ mọi màu sắc.
Rất nhiều giấy vẽ bị xé, mấy cuốn album ảnh nằm tứ tung xung quanh, ảnh chụp bên trong rơi ra.
Từ Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy ảnh chụp hồi bé của mình – cô nhìn thấy bố bế cô lên cao, mẹ đứng cạnh mỉm cười, ánh mặt trời chói chang, cả thế giới không nhiễm bụi trần.
Mà bây giờ, mẹ Từ Bạch nức nở nói với cô: "Tiểu Bạch, mẹ chỉ còn con thôi."
Từ Bạch nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, nước mắt lại lã chã rơi.
Cô vội cầm chén lên cao để nước mắt không rơi vào. Chỉ là, làm thế thì quần áo cô ướt đẫm.
Trong nghỉ hè lớp 9 thư thả nhất của bạn bè cùng trang lứa, có những khoảnh khắc đau đớn nhất từ lúc chào đời đến nay của Từ Bạch.
Mẹ cô có những điểm mấu chốt, một trong số đó là chồng ngoại tình. Mẹ kiên trì muốn ly hôn với bố, bà nội Từ Bạch khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng bà cũng thoả hiệp: "Được thôi, được thôi, hai đứa ly hôn đi."
Trong mấy ngày bố mẹ Từ Bạch cãi nhau tối mày tối mặt, "người phụ nữ không biết xấu hổ" trong miệng mẹ từng đến nhà một lần.
Chỉ là cô ta không dám đi vào cửa chính, chỉ ở sân sau gặp bố Từ Bạch.
Hôm đó Từ Bạch tìm mèo ở sân sau, lúc cô tìm được mèo, cũng nhìn thấy bố mình và người thứ ba chen chân vào.
Hai người lớn không phát hiện ra cô.
Một tháng nay, bố Từ Bạch gần như già đi mười tuổi, tóc mai hai bên cũng bạc đi, nhưng trông vẫn rất ổn.
Ông vừa hút thuốc, vừa mở miệng nói: "Đào Quyên, cô đủ chưa?"
Người phụ nữ tên Đào Quyên trông rất đoan chính, chỉ mới ngoài hai mươi tuổi. Da cô ta màu bánh mật, khoé mắt thon dài, dù bố Từ Bạch có nóng nảy đi nữa, trong mắt Đào Quyên vẫn có nét cười.
"Ông xã," cô ta gọi thân mật, "lâu rồi em chưa gặp anh."
Từ Bạch đứng ở góc tường, nghe lén hai người nói chuyện. Nghe thấy tiếng "ông xã" của Đào Quyên, cô bỗng cảm thấy buồn nôn.
Tại sao chứ?
Cô thật sự không nghĩ ra, tại sao bố lại ngoại tình.
Từ trước đến nay Từ Bạch không biết, hiện thực lại có thể kỳ quái thế này.
Trước kia, mỗi khi cô xem tivi, mỗi lần thấy chương trình hoà giải gia đình chiếu hình ảnh người chồng ngoại tình, còn vợ ngồi khóc lóc, Từ Bạch đều xem với tâm lý của người ngoài cuộc, thở dài và thông cảm cho người vợ.
Mà bây giờ, cô không thể bàng quan, vì cô là người trong cuộc.
Bên kia góc tường, bố Từ Bạch phả ra ngụm khói: "Đào Quyên, lần trước tôi nói rõ rồi, hay là cô nghe không hiểu tiếng Trung?"
Ông hút một ngụm, sau đó hỏi: "Ai cho cô địa chỉ, sao cô biết tôi sống ở đâu?"
Giữa ngày hè, cỏ cây tươi tốt.
Đào Quyên đứng thẳng, tựa chân vào tường, mang đôt tất chân mỏng, ngứa ngáy vì cỏ tranh chạm vào.
Đào Quyên ngồi xổm xuống gãi chân, sau đó mới trả lời: "Em tìm anh em của anh. Vì em có bầu rồi, bạn bè anh giúp em đó, anh ta cũng không muốn tổn thương con anh mà."
Đào Quyên dừng lại một chút, nở nụ cười nói: "Em có cảm giác là con trai đó. Con gái anh dễ thương như thế, lại sắp có thêm con trai, anh sướng lắm đó."
_________________
Tác giả nói:
Mọi người ơi, tôi muốn chạy trốn. Cảm giác được ánh mắt sắc lẹm của sếp Tạ.
Bình luận truyện