Phong Cốt
Chương 11
Từ nhỏ, Vệ Dận luôn nghĩ người hắn yêu nhất là Dung Khả Nhi. Hắn giờ thực cô độc, người chung quanh sợ hãi hắn, tôn kính hắn, chỉ có nàng ở bên hắn cười đùa. Hai người luận về tướng mạo rất xứng đôi, luận tuổi cũng xấp xỉ, mà xét thân phận, hắn là hoàng đế, nàng là thiên kim tiểu thư nhà tướng quân, huynh trưởng là nam bá hầu Dung Hành Vân, có hơn 120 vạn quân dưới trướng.
Vô luận chiếu theo phương diện nào, hắn cũng đều rất ưng ý nàng. Vệ Dận từ nhỏ đã biết rung động, hắn đôi khi tự hỏi chính mình rằng, hắn có thực sự yêu Dung Khả Nhi? Càng nghĩ hắn càng cho là phải, bởi vì hắn nghĩ chỉ khi yêu, mới có thể cảm nhận hơi ấm từ đối phương. Hắn tin tưởng, độ ấm này chính là tình yêu. Hắn làm mọi cách để có được nụ cười của Dung Khả Nhi, bất luận là vì yêu hay vì chính trị, trong mắt mọi người đều là lưỡng tình tương duyệt. Sau này, hắn thú Dung Khả Nhi về làm Dung quý phi tại Tây Cung. Vẫn luôn nghĩ… cái gọi là lưỡng tình tương duyệt là như thế…
Hoàng hậu là chính thê của hắn, đoan trang hiền thục, đức hạnh vẹn toàn, đáng tiếc nhiều năm qua không thể mang thai. Vệ Dận không hiểu hết, từ khi Dung Khả Nhi vào cung, các nàng hai nữ nhân, một người nguyên bản ôn nhu hiền lành, một người nguyên bản dẫn tính hoạt bát, sao bỗng một ngày đánh mất tướng mạo sẵn có. Ai đấu ai, ai cũng đều độc ác.
Từ xưa hậu cung luôn sóng gió, luôn xảy ra tranh giành khốc liệt, huống chi hắn chỉ mới có một hoàng hậu, và một quý phi rất không tầm thường. Hắn luôn ngồi trên đài cao, xem hai nữ nhân trình diễn mọi âm mưu quỷ kế, cũng băng lãnh nhìn hai bên tranh giành thế lực cho gia tộc. Dù sao một bên cũng là hòn ngọc quý của tả tướng, một bên là ái nữ của tướng quân, hai bên phe phái càng đấu long trời lở đất. Hắn mỗi ngày nhận được thật nhiều cáo trạng nặc danh, ngư ông đắc lợi, thừa dịp bọn họ cắn xé nhau mà trừ khử nhiều nhân vật đáng gờm.
Chỉ có duy nhất một lần hắn phải đích thân xử lý, là hoàng hậu thật vất vả mới có thể mang thai, nay lại vô ý để sảy, lại thêm Dung Khả Nhi thân trúng kịch độc, hắn mới hiểu, rừng không thể có hai hổ. Hai bên đều tổn thất, hắn cũng không muốn tìm hiểu đến tột cùng là tại ai, ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là trải qua vài năm, thắng bại đã phân. Hắn hạ chiếu phế đi Đế Hậu, việc hậu cung sau này, tùy Tây Cung xử lý.
Không biết vì sao, hắn không thích rượu, “nhu cầu” cũng không nhiều, hơn tháng không gần tửu sắc cũng không sao, cho nên hậu cung đa số giai nhân hắn cũng chưa gặp qua. Vệ Dận cho rằng, đó là bởi vì trong lòng hắn đã có người thương.
Dung Khả Nhi trúng kì độc, trong cung Thái y trăm người, nhưng lại không có ai đủ tài cán trị bệnh cho nàng. Kịch độc hủy đi dung mạo của nàng, nhưng hắn lại không hề ghét bỏ hay sợ hãi, hắn nghĩ rằng đại khái là vì bản thân quá yêu nàng đi. Hắn tưởng, hắn nhất định rất yêu, rất yêu nàng, cho nên cho phép nàng đùa bỡn quyền thế, bài xích dị kỷ, khi nàng mỏi mòn vì độc dược liền chăm sóc nàng… Chỉ là, không biết tại sao, trong đáy lòng hắn vẫn có chút trống trải hư vô.
Cho đến khi tuổi đã già, hắn mới hiểu được, có đôi khi dễ dàng tha thứ, không phải bởi vì do đã yêu sâu đậm, mà chỉ là muốn tha thứ thôi.
Năm đó, hắn yết bảng thiên hạ tìm kiếm danh y, mong cứu giai nhân một mạng. Ngẫm lại hắn luôn hối hận, bởi vì chính yết bảng kia đã đưa tới một người. Đó là một nam nhân võ công trác tuyệt, tướng mạo bất phàm, đêm khuya xông vào cung đình, đứng giữa vòng vây của cấm vệ quân, bẻ gẫy một cành mai, ung dung tiêu sái đến trước mặt hắn, tiếu ý ngâm ngâm nói:“Muốn cứu giai nhân sao? Vậy hãy yêu ta đi, một năm này, làm cho ta yêu ngươi đi.”
Nam nhân lớn mật ra điều kiện với hắn, Vệ Dận hoàn toàn không cần suy xét, hắn một phen đánh rớt cành hoa mai trong tay nam nhân, thét lớn, hạ lệnh giết chết không điều kiện. Nam nhân thân thủ vô cùng lợi hại, hai trăm cấm vệ quân bao vây cũng không thể bắt được y. Vệ Dận chưa bao giờ thấy thân ảnh nào phiêu dật đến thế, người này thậm chí có thể lướt qua vòng vây để đến sát bên hắn, cuồng vọng đặt tay lên vai hắn, kiễng mũi chân, ghét sát tai hắn nói nhỏ:“Vệ Dận, đừng giết ta, ta thật sự có thể cứu nàng.”
Đêm đó cung đình đèn đuốc sáng trưng, bối rối ầm ỹ, các loại tiếng gầm dung hợp thành một loại đại phiền toái, Vệ Dận tỏ vẻ không kiên nhẫn, thần sắc lạnh lùng nhìn theo người nọ vượt tường thành rời đi. Hắn ra lệnh lục soát khắp vườn thượng uyển, ở đây có hơn hai trăm quân lẽ nào không tìm được?
Đợi đến khi Quan Lan điện khôi phục trật tự vốn có, đã là lúc mặt trời mọc, hắn ngồi bên giường Dung Khả Nhi một đêm, thất thần chăm chú nhìn khuôn mặt quỷ mị ấy, bên tai lặp lại quanh quẩn lời nói của nam nhân, y nói ta thật sự có thể cứu nàng, còn có, đừng giết ta.
Y mang tiếu ý nói, Vệ Dận, làm cho ta yêu ngươi đi.
Lục soát khắp vườn thượng uyển cũng không thấy nam nhân, hắn đột nhiên nghĩ đến một chỗ, mà tại sao nghĩ đến chỗ đó hắn cũng không biết nữa, cứ thế mang người tới Ninh An điện. Hắn nhìn thấy một tiểu nam hài gầy yếu, tầm tám tuổi, nhi tử này đã sớm bị hắn quên đi. Vệ Dận nảy sinh sát khí, hắn lạnh lùng đảo qua khuôn mặt nam hài, đang định xuất thủ, thì một nam nhân quần áo không chỉnh tề ngăn hắn lại.
Vì quá yêu Dung phi, nên Vệ Dận chưa bao giờ nghĩ tới việc nữ nhân chưa bao giờ khiến hắn khoái lạc, có cơ hội liền đem nam nhân kéo vào trong lòng. Trên tấm ván gỗ giường đơn sơ, khi hắn hung hăng tiến vào thân thể người này, ác ý lại dã man lại dâng trào, đã muốn thô bạo hơn, lập tức nhớ đến lúm đồng tiền trong ánh lửa lập lòe đêm hôm trước. Nam nhân dưới thân cũng quật cường chống đỡ vài phần, cười khổ, đau đớn thở dốc, siết vai hắn thì thầm:“Vệ Dận, nhớ cho kỹ, tên ta là Vu Dã.”
Vu Dã, ấy chính là nghiệt duyên. Vệ Dận nhiều năm sau thường hồi tưởng, cảm thấy hình như mình hận y, vô cùng hận y. Hắn vẫn hận y thật lâu kể từ khi y rời bỏ hắn, tất cả những gì thuộc về y, hắn đều rất hận.
Năm ấy sau hai tháng, Vu Dã lần đầu tiên chặt ngón tay làm thuốc. Vệ Dận lúc ấy không có bất cứ cảm giác gì, người này cũng không cho hắn xem miệng vết thương, cho nên hắn quả thật không tưởng tượng nổi việc này đến tột cùng có bao nhiêu thống khổ, miệng vết thương có bao nhiêu dữ tợn. Hắn không hỏi nguyên do lấy xương ngón tay làm thuốc, Vu Dã cũng không chủ động đề cập, y chỉ cầu được ra ngoài cung cùng hắn. Trong xe ngựa, Vệ Dận cứ nghĩ nụ cười luôn nở trên môi người kia sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng nam nhân lớn hơn hắn vài tuổi ấy lại vùi đầu trong ngực hắn khóc đến lực kiệt thanh tê.
Lúc ấy, Vệ Dận âm thầm nghĩ, có lẽ bản thân đã yêu Dung Khả Nhi nhiều lắm, nếu không, tại sao khi một nam nhân vì nàng đoạn chỉ, trong lồng ngực hắn lại có chút ẩn đau. Hắn đối với Dung Khả Nhi càng thêm ôn hòa, nhưng mà, một tháng lại một tháng, đến tột cùng vì sao đau đớn trong lồng ngực cứ ngày càng tăng? Hắn nghĩ cách nào cũng không thông, cuối cùng lại nghĩ, không vội, sau này Dung Khả Nhi sẽ khiến hắn bớt đau.
Lần kế gặp nhau, bọn họ âm thầm tìm điểm chung của nhau, cũng không hỏi nhau chút vấn đề, cho dù là yêu hận. Vu Dã không hỏi thân phận Quan Thận Tranh, Vệ Dận cũng đồng ý sẽ không thương tổn Thận nhi. Sau khi y giải độc xong sẽ đi, hắn đoán, có lẽ lúc ấy mình cũng chẳng cần y nữa.
Cứ như thế thoắt cái đã nửa năm, Kính Đế cơ hồ hàng đêm đều ôm Vu Dã đồng miên cộng chẩm, một loại ham muốn mãnh liệt bắt hắn không ngừng vuốt ve da thịt người đó. Nội tâm hắn có chút lo sợ, đành phải bất đắc dĩ bảo hộ chính mình, giữ khoảng cách với y. Hắn không tìm đến Vu Dã nữa.
Vệ Dận tuyệt đối không tin, lúc ấy mông muội tâm ý xa cách, là chính hắn theo bản năng không muốn ép buộc thân thể y. Vu Dã ban đêm luôn đau đến ngủ không được, hắn ở bên cạnh sao có thể không hay biết.
Cho tới bây giờ, bọn họ chỉ đơn thuần là ở bên nhau, không say đắm triền miên, hầu như đều là nói chuyện, Vu Dã nói, Vệ Dận nghe. Hắn để y ghé vào trong ngực, lấy ngôn ngữ giang hồ kể về một bức họa đẹp, giảng giải bách thảo dược danh, nói đến hưng phấn khẩn trương, y cười đến tột cùng hạnh phúc, đôi mắt chớp động tựa làn nước mùa thu mơ hồ. Vệ Dận cơ hồ trầm mê trong ánh mắt này, vô thức siết Vu Dã thật chặt, nghĩ rằng ôm y chỉ vì muốn giúp Khả Nhi giải độc, làm cho người kia yêu say đắm độ ấm như có như không từ cơ thể hắn, trong lòng bất giác cũng nóng dần lên.
Hắn cần thời gian suy nghĩ. Liên tục cân nhắc, Vệ Dận phát giác nhất định hai người thật sự không thích hợp, cái hắn cần chính là thời gian, nhưng lại nghe được Vu Dã sức khỏe sa sút không gượng dậy nổi. Y có thể quên mình đoạn cốt oan tâm (c ắ t x ươ ng moi tim), nhưng lại vì thế mà không cùng Vệ Dận trải qua những ngày tháng như trước.
Mười lăm tháng tám, đêm Trung thu đoàn tụ sum vầy. Ở Ái Tiên đài dâng hương tế nguyệt, hắn thiết yến cùng hai ban văn võ ngắm trăng, ở trên cao, hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh Dung Khả Nhi, không khỏi nhớ tới Vu Dã đoạn chỉ sẽ rất đau, hắn lại bắt đầu sinh sôi một cảm giác vô danh, thoáng nhìn thấy phần bụng nhô cao của nàng mới giảm xuống chút ít. Nhưng lập tức, hắn có điểm ngăn không được tâm tư, liền nhân lúc bá quan không để ý, vội vàng tiến đến Ninh An điện.
Hắn một mình đi vào Ninh An cửa điện, đình viện có người. Từ Hoàn chuẩn bị chút trái cây đơn giản, bọn họ dưới tàng cây thưởng đoàn viên nguyệt. Vu Dã kiên nhẫn kể cho Quan Thận Tranh nghe sự tích tết Trung thu. Vệ Dận trốn sau cửa như một bóng ma, hắn dù là không đứng gần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Vu Dã thân mình dị thường gầy yếu, cũng nhìn đến hai tay y đặt trên đùi, đã không còn hình dáng bình thường nữa.
Vu Dã trầm nhu hòa tiếng nói trong gió nhẹ, xa như thế rõ ràng không thể nghe, nhưng Vệ Dận lại mơ hồ nghe được. Hắn đứng ngoài Ninh An điện hồi lâu, bất giác ngước lên cao, minh nguyệt làm tâm tình hắn cũng rộng mở ít nhiều. Một năm, thứ tình cảm người nọ đối với mình, có thể gọi là chân ái đi. Một khi đã như vậy, nếu đáp lại y một chút, có lẽ cũng là biện pháp hay. Vệ Dận trong lòng lặp lại, đợi cho độc tố trong người Dung phi giải trừ, hoàng tử bình an sinh hạ, hắn nhất định sẽ bồi thường cho Vu Dã.
Mười lăm tháng tám, Kính đế Vệ Dận đứng từ xa bồi Vu Dã ngắm trăng, hắn tính muốn cho Vu Dã biết một chút chân tình, rằng hắn cảm động và cũng rất nhớ y, rất nhớ… Hai người yêu nhau mà, phiền muộn trong ngực hắn cũng vì thế mà dần tan biến.
Hoàng hôn ngày mười sáu tháng chín, bởi Dung phi lâm bồn, hắn quên mất lời hẹn cùng Vu Dã, đợi đến khi nhớ được, đã là nửa đêm. Cũng vì như thế, nhân duyên kia vĩnh viễn mất đi. Hắn cứ tưởng, đoạn chỉ mặc dù thống khổ nhưng vẫn không mất đi tính mạng, bọn họ còn cả một đời người, không vội, không vội.
Mười bảy tháng chín, Kính đế thiên giá đến Ninh An điện, nói là thẩm vấn vụ ám sát ở Tây Cung. Có lẽ bởi vì hoàng tử sinh ra thuận lợi, cũng đã có nhiều người lo chuyện đó, Vệ Dận y quan chỉnh tề, phong thần trong sáng, gương mặt tuấn mỹ ánh lên chút niềm vui. Ánh mắt hắn thậm chí là nhảy nhót, trong lồng ngực là cảm giác ngọt ngào pha lẫn chua xót, đứng ngay tại nơi hắn đứng đêm Trung thu nhìn Vu Dã. Hắn cũng không biết tại sao mình cứ mãi mỉm cười.
Rất nhanh, quan tùy thị trở ra, quỳ xuống đất hồi báo, nặng nề mà dập đầu nói, bệ hạ, phạm nhân Vu Dã đêm qua chết bệnh, xác chết đã nhập liệm, không thể chờ thiên tử thẩm vấn.
……
Từ giờ cho đến nhiều năm sau, cung nhân thường truyền tai nhau một chuyện cũ. Ngày mười bảy tháng chín, người tên Vu Dã ốm chết, thiên tử kinh ngạc đứng mãi ở bậc thang ngoài điện, không để ý lễ nghi vùi đầu trên song cửa, bả vai khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu đột nhiên hét lớn, cực kỳ phẫn nộ đứng dậy hướng về Ninh An điện, giống như phát điên mà gào thét, còn lệnh cho tùy thị quan đồng thanh hô:“Thiên tử giá lâm, Vu Dã ra nghênh tiếp! Thiên tử giá lâm, Vu Dã ra nghênh tiếp!” Cứ như thế không ngừng hò hét hai canh giờ. Một tùy thị quan to gan im lặng ngước nhìn trời xanh.
Mặc cho các tùy thị quan thét lên lo lắng, yết hầu Kính đế tổn thương ho ra một tơ máu, dù thế vẫn không ngừng bắt ai đó đứng lên, không được gạt ta, ngươi dám to gan không ra nghênh tiếp thánh giá, nhưng Vu Dã mãi mãi cũng không từ sau cánh cửa ấy bước ra. Các tùy thị quan ngăn trước cửa, cực lực khuyên thiên tử rời Ninh An điện.
Thiên tử giá hồi, cuối cùng cũng không xông vào. Phỏng chừng hơn hai tháng sau, hoàng cung ngập chìm trong sương tuyết. Từ rày về sau, không còn hai bóng hình bên nhau ấm áp, cũng không còn những câu chuyện xa xưa.
Hai mươi mốt tháng chín, mừng hoàng tử ra đời, Kính đế đặc xá thiên hạ, trong đó bao gồm Quan Thận Tranh. Bất quá, tai họa bắt đầu khi Quan Thận Tranh được đặc xá năm ngày. Ngày đó, một tiểu hài tử vừa chín tuổi phóng hỏa Ninh An điện, không chần chừ mà quay gót bước đi.
Cuối thu gió lớn, ngọn lửa nhờ thế bốc lên như mãnh thú. Kính đế lẳng lặng nhìn về phía xa, nhìn thấy ngọn lửa một tấc một tấc bao trùm nơi người kia từng ở, người ấy giờ đây đang trầm ngủ, y xưa kia đã từng cười đến vân đạm phong khinh.
Đại hỏa thiêu hai ngày, lửa thiêu rụi tất cả. Vệ Dận cũng liên tiếp hai ngày chưa từng rời đi, chưa từng nghỉ ngơi. Đến tận khi lửa tắt, chậm rãi bước trên đống tro tàn, hắn bình tĩnh đưa mắt về nơi mà trước đó là một cây mai, cùng với một phen xương khô hóa thành hoàng thổ.
Vệ Dận lặng yên nhìn phế tích, vô cùng rõ ràng mà ý thức được, hắn sẽ không còn được gặp lại tên ngốc tử khoái hoạt kia, mà kể cả thi cốt của y, cũng là không thể.
Vô luận chiếu theo phương diện nào, hắn cũng đều rất ưng ý nàng. Vệ Dận từ nhỏ đã biết rung động, hắn đôi khi tự hỏi chính mình rằng, hắn có thực sự yêu Dung Khả Nhi? Càng nghĩ hắn càng cho là phải, bởi vì hắn nghĩ chỉ khi yêu, mới có thể cảm nhận hơi ấm từ đối phương. Hắn tin tưởng, độ ấm này chính là tình yêu. Hắn làm mọi cách để có được nụ cười của Dung Khả Nhi, bất luận là vì yêu hay vì chính trị, trong mắt mọi người đều là lưỡng tình tương duyệt. Sau này, hắn thú Dung Khả Nhi về làm Dung quý phi tại Tây Cung. Vẫn luôn nghĩ… cái gọi là lưỡng tình tương duyệt là như thế…
Hoàng hậu là chính thê của hắn, đoan trang hiền thục, đức hạnh vẹn toàn, đáng tiếc nhiều năm qua không thể mang thai. Vệ Dận không hiểu hết, từ khi Dung Khả Nhi vào cung, các nàng hai nữ nhân, một người nguyên bản ôn nhu hiền lành, một người nguyên bản dẫn tính hoạt bát, sao bỗng một ngày đánh mất tướng mạo sẵn có. Ai đấu ai, ai cũng đều độc ác.
Từ xưa hậu cung luôn sóng gió, luôn xảy ra tranh giành khốc liệt, huống chi hắn chỉ mới có một hoàng hậu, và một quý phi rất không tầm thường. Hắn luôn ngồi trên đài cao, xem hai nữ nhân trình diễn mọi âm mưu quỷ kế, cũng băng lãnh nhìn hai bên tranh giành thế lực cho gia tộc. Dù sao một bên cũng là hòn ngọc quý của tả tướng, một bên là ái nữ của tướng quân, hai bên phe phái càng đấu long trời lở đất. Hắn mỗi ngày nhận được thật nhiều cáo trạng nặc danh, ngư ông đắc lợi, thừa dịp bọn họ cắn xé nhau mà trừ khử nhiều nhân vật đáng gờm.
Chỉ có duy nhất một lần hắn phải đích thân xử lý, là hoàng hậu thật vất vả mới có thể mang thai, nay lại vô ý để sảy, lại thêm Dung Khả Nhi thân trúng kịch độc, hắn mới hiểu, rừng không thể có hai hổ. Hai bên đều tổn thất, hắn cũng không muốn tìm hiểu đến tột cùng là tại ai, ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là trải qua vài năm, thắng bại đã phân. Hắn hạ chiếu phế đi Đế Hậu, việc hậu cung sau này, tùy Tây Cung xử lý.
Không biết vì sao, hắn không thích rượu, “nhu cầu” cũng không nhiều, hơn tháng không gần tửu sắc cũng không sao, cho nên hậu cung đa số giai nhân hắn cũng chưa gặp qua. Vệ Dận cho rằng, đó là bởi vì trong lòng hắn đã có người thương.
Dung Khả Nhi trúng kì độc, trong cung Thái y trăm người, nhưng lại không có ai đủ tài cán trị bệnh cho nàng. Kịch độc hủy đi dung mạo của nàng, nhưng hắn lại không hề ghét bỏ hay sợ hãi, hắn nghĩ rằng đại khái là vì bản thân quá yêu nàng đi. Hắn tưởng, hắn nhất định rất yêu, rất yêu nàng, cho nên cho phép nàng đùa bỡn quyền thế, bài xích dị kỷ, khi nàng mỏi mòn vì độc dược liền chăm sóc nàng… Chỉ là, không biết tại sao, trong đáy lòng hắn vẫn có chút trống trải hư vô.
Cho đến khi tuổi đã già, hắn mới hiểu được, có đôi khi dễ dàng tha thứ, không phải bởi vì do đã yêu sâu đậm, mà chỉ là muốn tha thứ thôi.
Năm đó, hắn yết bảng thiên hạ tìm kiếm danh y, mong cứu giai nhân một mạng. Ngẫm lại hắn luôn hối hận, bởi vì chính yết bảng kia đã đưa tới một người. Đó là một nam nhân võ công trác tuyệt, tướng mạo bất phàm, đêm khuya xông vào cung đình, đứng giữa vòng vây của cấm vệ quân, bẻ gẫy một cành mai, ung dung tiêu sái đến trước mặt hắn, tiếu ý ngâm ngâm nói:“Muốn cứu giai nhân sao? Vậy hãy yêu ta đi, một năm này, làm cho ta yêu ngươi đi.”
Nam nhân lớn mật ra điều kiện với hắn, Vệ Dận hoàn toàn không cần suy xét, hắn một phen đánh rớt cành hoa mai trong tay nam nhân, thét lớn, hạ lệnh giết chết không điều kiện. Nam nhân thân thủ vô cùng lợi hại, hai trăm cấm vệ quân bao vây cũng không thể bắt được y. Vệ Dận chưa bao giờ thấy thân ảnh nào phiêu dật đến thế, người này thậm chí có thể lướt qua vòng vây để đến sát bên hắn, cuồng vọng đặt tay lên vai hắn, kiễng mũi chân, ghét sát tai hắn nói nhỏ:“Vệ Dận, đừng giết ta, ta thật sự có thể cứu nàng.”
Đêm đó cung đình đèn đuốc sáng trưng, bối rối ầm ỹ, các loại tiếng gầm dung hợp thành một loại đại phiền toái, Vệ Dận tỏ vẻ không kiên nhẫn, thần sắc lạnh lùng nhìn theo người nọ vượt tường thành rời đi. Hắn ra lệnh lục soát khắp vườn thượng uyển, ở đây có hơn hai trăm quân lẽ nào không tìm được?
Đợi đến khi Quan Lan điện khôi phục trật tự vốn có, đã là lúc mặt trời mọc, hắn ngồi bên giường Dung Khả Nhi một đêm, thất thần chăm chú nhìn khuôn mặt quỷ mị ấy, bên tai lặp lại quanh quẩn lời nói của nam nhân, y nói ta thật sự có thể cứu nàng, còn có, đừng giết ta.
Y mang tiếu ý nói, Vệ Dận, làm cho ta yêu ngươi đi.
Lục soát khắp vườn thượng uyển cũng không thấy nam nhân, hắn đột nhiên nghĩ đến một chỗ, mà tại sao nghĩ đến chỗ đó hắn cũng không biết nữa, cứ thế mang người tới Ninh An điện. Hắn nhìn thấy một tiểu nam hài gầy yếu, tầm tám tuổi, nhi tử này đã sớm bị hắn quên đi. Vệ Dận nảy sinh sát khí, hắn lạnh lùng đảo qua khuôn mặt nam hài, đang định xuất thủ, thì một nam nhân quần áo không chỉnh tề ngăn hắn lại.
Vì quá yêu Dung phi, nên Vệ Dận chưa bao giờ nghĩ tới việc nữ nhân chưa bao giờ khiến hắn khoái lạc, có cơ hội liền đem nam nhân kéo vào trong lòng. Trên tấm ván gỗ giường đơn sơ, khi hắn hung hăng tiến vào thân thể người này, ác ý lại dã man lại dâng trào, đã muốn thô bạo hơn, lập tức nhớ đến lúm đồng tiền trong ánh lửa lập lòe đêm hôm trước. Nam nhân dưới thân cũng quật cường chống đỡ vài phần, cười khổ, đau đớn thở dốc, siết vai hắn thì thầm:“Vệ Dận, nhớ cho kỹ, tên ta là Vu Dã.”
Vu Dã, ấy chính là nghiệt duyên. Vệ Dận nhiều năm sau thường hồi tưởng, cảm thấy hình như mình hận y, vô cùng hận y. Hắn vẫn hận y thật lâu kể từ khi y rời bỏ hắn, tất cả những gì thuộc về y, hắn đều rất hận.
Năm ấy sau hai tháng, Vu Dã lần đầu tiên chặt ngón tay làm thuốc. Vệ Dận lúc ấy không có bất cứ cảm giác gì, người này cũng không cho hắn xem miệng vết thương, cho nên hắn quả thật không tưởng tượng nổi việc này đến tột cùng có bao nhiêu thống khổ, miệng vết thương có bao nhiêu dữ tợn. Hắn không hỏi nguyên do lấy xương ngón tay làm thuốc, Vu Dã cũng không chủ động đề cập, y chỉ cầu được ra ngoài cung cùng hắn. Trong xe ngựa, Vệ Dận cứ nghĩ nụ cười luôn nở trên môi người kia sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng nam nhân lớn hơn hắn vài tuổi ấy lại vùi đầu trong ngực hắn khóc đến lực kiệt thanh tê.
Lúc ấy, Vệ Dận âm thầm nghĩ, có lẽ bản thân đã yêu Dung Khả Nhi nhiều lắm, nếu không, tại sao khi một nam nhân vì nàng đoạn chỉ, trong lồng ngực hắn lại có chút ẩn đau. Hắn đối với Dung Khả Nhi càng thêm ôn hòa, nhưng mà, một tháng lại một tháng, đến tột cùng vì sao đau đớn trong lồng ngực cứ ngày càng tăng? Hắn nghĩ cách nào cũng không thông, cuối cùng lại nghĩ, không vội, sau này Dung Khả Nhi sẽ khiến hắn bớt đau.
Lần kế gặp nhau, bọn họ âm thầm tìm điểm chung của nhau, cũng không hỏi nhau chút vấn đề, cho dù là yêu hận. Vu Dã không hỏi thân phận Quan Thận Tranh, Vệ Dận cũng đồng ý sẽ không thương tổn Thận nhi. Sau khi y giải độc xong sẽ đi, hắn đoán, có lẽ lúc ấy mình cũng chẳng cần y nữa.
Cứ như thế thoắt cái đã nửa năm, Kính Đế cơ hồ hàng đêm đều ôm Vu Dã đồng miên cộng chẩm, một loại ham muốn mãnh liệt bắt hắn không ngừng vuốt ve da thịt người đó. Nội tâm hắn có chút lo sợ, đành phải bất đắc dĩ bảo hộ chính mình, giữ khoảng cách với y. Hắn không tìm đến Vu Dã nữa.
Vệ Dận tuyệt đối không tin, lúc ấy mông muội tâm ý xa cách, là chính hắn theo bản năng không muốn ép buộc thân thể y. Vu Dã ban đêm luôn đau đến ngủ không được, hắn ở bên cạnh sao có thể không hay biết.
Cho tới bây giờ, bọn họ chỉ đơn thuần là ở bên nhau, không say đắm triền miên, hầu như đều là nói chuyện, Vu Dã nói, Vệ Dận nghe. Hắn để y ghé vào trong ngực, lấy ngôn ngữ giang hồ kể về một bức họa đẹp, giảng giải bách thảo dược danh, nói đến hưng phấn khẩn trương, y cười đến tột cùng hạnh phúc, đôi mắt chớp động tựa làn nước mùa thu mơ hồ. Vệ Dận cơ hồ trầm mê trong ánh mắt này, vô thức siết Vu Dã thật chặt, nghĩ rằng ôm y chỉ vì muốn giúp Khả Nhi giải độc, làm cho người kia yêu say đắm độ ấm như có như không từ cơ thể hắn, trong lòng bất giác cũng nóng dần lên.
Hắn cần thời gian suy nghĩ. Liên tục cân nhắc, Vệ Dận phát giác nhất định hai người thật sự không thích hợp, cái hắn cần chính là thời gian, nhưng lại nghe được Vu Dã sức khỏe sa sút không gượng dậy nổi. Y có thể quên mình đoạn cốt oan tâm (c ắ t x ươ ng moi tim), nhưng lại vì thế mà không cùng Vệ Dận trải qua những ngày tháng như trước.
Mười lăm tháng tám, đêm Trung thu đoàn tụ sum vầy. Ở Ái Tiên đài dâng hương tế nguyệt, hắn thiết yến cùng hai ban văn võ ngắm trăng, ở trên cao, hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh Dung Khả Nhi, không khỏi nhớ tới Vu Dã đoạn chỉ sẽ rất đau, hắn lại bắt đầu sinh sôi một cảm giác vô danh, thoáng nhìn thấy phần bụng nhô cao của nàng mới giảm xuống chút ít. Nhưng lập tức, hắn có điểm ngăn không được tâm tư, liền nhân lúc bá quan không để ý, vội vàng tiến đến Ninh An điện.
Hắn một mình đi vào Ninh An cửa điện, đình viện có người. Từ Hoàn chuẩn bị chút trái cây đơn giản, bọn họ dưới tàng cây thưởng đoàn viên nguyệt. Vu Dã kiên nhẫn kể cho Quan Thận Tranh nghe sự tích tết Trung thu. Vệ Dận trốn sau cửa như một bóng ma, hắn dù là không đứng gần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Vu Dã thân mình dị thường gầy yếu, cũng nhìn đến hai tay y đặt trên đùi, đã không còn hình dáng bình thường nữa.
Vu Dã trầm nhu hòa tiếng nói trong gió nhẹ, xa như thế rõ ràng không thể nghe, nhưng Vệ Dận lại mơ hồ nghe được. Hắn đứng ngoài Ninh An điện hồi lâu, bất giác ngước lên cao, minh nguyệt làm tâm tình hắn cũng rộng mở ít nhiều. Một năm, thứ tình cảm người nọ đối với mình, có thể gọi là chân ái đi. Một khi đã như vậy, nếu đáp lại y một chút, có lẽ cũng là biện pháp hay. Vệ Dận trong lòng lặp lại, đợi cho độc tố trong người Dung phi giải trừ, hoàng tử bình an sinh hạ, hắn nhất định sẽ bồi thường cho Vu Dã.
Mười lăm tháng tám, Kính đế Vệ Dận đứng từ xa bồi Vu Dã ngắm trăng, hắn tính muốn cho Vu Dã biết một chút chân tình, rằng hắn cảm động và cũng rất nhớ y, rất nhớ… Hai người yêu nhau mà, phiền muộn trong ngực hắn cũng vì thế mà dần tan biến.
Hoàng hôn ngày mười sáu tháng chín, bởi Dung phi lâm bồn, hắn quên mất lời hẹn cùng Vu Dã, đợi đến khi nhớ được, đã là nửa đêm. Cũng vì như thế, nhân duyên kia vĩnh viễn mất đi. Hắn cứ tưởng, đoạn chỉ mặc dù thống khổ nhưng vẫn không mất đi tính mạng, bọn họ còn cả một đời người, không vội, không vội.
Mười bảy tháng chín, Kính đế thiên giá đến Ninh An điện, nói là thẩm vấn vụ ám sát ở Tây Cung. Có lẽ bởi vì hoàng tử sinh ra thuận lợi, cũng đã có nhiều người lo chuyện đó, Vệ Dận y quan chỉnh tề, phong thần trong sáng, gương mặt tuấn mỹ ánh lên chút niềm vui. Ánh mắt hắn thậm chí là nhảy nhót, trong lồng ngực là cảm giác ngọt ngào pha lẫn chua xót, đứng ngay tại nơi hắn đứng đêm Trung thu nhìn Vu Dã. Hắn cũng không biết tại sao mình cứ mãi mỉm cười.
Rất nhanh, quan tùy thị trở ra, quỳ xuống đất hồi báo, nặng nề mà dập đầu nói, bệ hạ, phạm nhân Vu Dã đêm qua chết bệnh, xác chết đã nhập liệm, không thể chờ thiên tử thẩm vấn.
……
Từ giờ cho đến nhiều năm sau, cung nhân thường truyền tai nhau một chuyện cũ. Ngày mười bảy tháng chín, người tên Vu Dã ốm chết, thiên tử kinh ngạc đứng mãi ở bậc thang ngoài điện, không để ý lễ nghi vùi đầu trên song cửa, bả vai khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu đột nhiên hét lớn, cực kỳ phẫn nộ đứng dậy hướng về Ninh An điện, giống như phát điên mà gào thét, còn lệnh cho tùy thị quan đồng thanh hô:“Thiên tử giá lâm, Vu Dã ra nghênh tiếp! Thiên tử giá lâm, Vu Dã ra nghênh tiếp!” Cứ như thế không ngừng hò hét hai canh giờ. Một tùy thị quan to gan im lặng ngước nhìn trời xanh.
Mặc cho các tùy thị quan thét lên lo lắng, yết hầu Kính đế tổn thương ho ra một tơ máu, dù thế vẫn không ngừng bắt ai đó đứng lên, không được gạt ta, ngươi dám to gan không ra nghênh tiếp thánh giá, nhưng Vu Dã mãi mãi cũng không từ sau cánh cửa ấy bước ra. Các tùy thị quan ngăn trước cửa, cực lực khuyên thiên tử rời Ninh An điện.
Thiên tử giá hồi, cuối cùng cũng không xông vào. Phỏng chừng hơn hai tháng sau, hoàng cung ngập chìm trong sương tuyết. Từ rày về sau, không còn hai bóng hình bên nhau ấm áp, cũng không còn những câu chuyện xa xưa.
Hai mươi mốt tháng chín, mừng hoàng tử ra đời, Kính đế đặc xá thiên hạ, trong đó bao gồm Quan Thận Tranh. Bất quá, tai họa bắt đầu khi Quan Thận Tranh được đặc xá năm ngày. Ngày đó, một tiểu hài tử vừa chín tuổi phóng hỏa Ninh An điện, không chần chừ mà quay gót bước đi.
Cuối thu gió lớn, ngọn lửa nhờ thế bốc lên như mãnh thú. Kính đế lẳng lặng nhìn về phía xa, nhìn thấy ngọn lửa một tấc một tấc bao trùm nơi người kia từng ở, người ấy giờ đây đang trầm ngủ, y xưa kia đã từng cười đến vân đạm phong khinh.
Đại hỏa thiêu hai ngày, lửa thiêu rụi tất cả. Vệ Dận cũng liên tiếp hai ngày chưa từng rời đi, chưa từng nghỉ ngơi. Đến tận khi lửa tắt, chậm rãi bước trên đống tro tàn, hắn bình tĩnh đưa mắt về nơi mà trước đó là một cây mai, cùng với một phen xương khô hóa thành hoàng thổ.
Vệ Dận lặng yên nhìn phế tích, vô cùng rõ ràng mà ý thức được, hắn sẽ không còn được gặp lại tên ngốc tử khoái hoạt kia, mà kể cả thi cốt của y, cũng là không thể.
Bình luận truyện