Phong Đao

Chương 101: Đánh bạc



Trên giang hồ có ba địa phương dễ sinh chuyện nhất – tần lâu sở quán, dịch quán khách điếm, thứ ba chính là đổ phường (*).

[(*) tần lâu sở quán: kỹ viện / đổ phường: sòng bạc]

Già Lam thành là nơi khách nhân các nơi trung chuyển, dịch quán đông đảo, kỹ viện ít ỏi không có mấy, ngược lại đổ phường phát triển đến không tồi.

Lúc này trời đã khuya, nhưng chợ đêm Già Lam thành vẫn còn rất náo nhiệt. Đèn đuốc sáng trưng, xa hoa truỵ lạc, người người đi lại nườm nượp trong ánh sáng bóng tối đan xen, nhìn thoáng qua lại có loại ảo giác không chân thật.

Diệp Phù Sinh không chen vào khu chợ đêm phồn hoa này. Y tựa như quỷ hồn lướt qua con phố dài, ở đầu đường không một tiếng động mà xẹt qua, đảo mắt thân hình đã dung nhập vào trong một ngõ hẻm hẻo lánh tối đen.

Con hẻm này nhìn như là ngõ cụt.

Người không biết đi đến đây, sau bảy tám khúc cua chỉ nhìn thấy một bức tường lạnh như băng, sau đó rủa một tiếng “Xúi quẩy!” liền rời đi, có rất ít người biết trên mặt tường kia có huyền cơ khác.

Diệp Phù Sinh đi đến nơi này, liền từ trong lòng lấy ra một cái khăn che mặt màu đen, che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mi mục ẩn đi nét cười.

Y đi đến trước vách tường kia, ngón tay gõ nhẹ mấy khối gạch, sau đó nắm một khối trong đó hơi nhô ra bên ngoài kéo một chút, mặt đất dưới chân liền di chuyển.

Diệp Phù Sinh bước lùi lại, đem viên gạch rút ra một nửa. Mặt đất lúc đầu y đứng liền di chuyển về phía trước, lộ ra một cái lối vào cỡ ba thước phía dưới, tối như mực, không thắp đèn. Nương theo ánh trăng mơ hồ trên trời có thể nhìn thấy một cầu thang uốn lượn đi xuống.

Đuôi lông mày nhướng lên, Diệp Phù Sinh đem viên gạch đút trở về, sau đó nhảy xuống thông đạo dưới đất. Thân ảnh của y vừa biến mất trong bóng đêm, mặt đất lại di chuyển trở về, ngay cả khe hở cũng khó có thể nhìn thấy.

Dọc theo cầu thang đá đi xuống vài chục bước, trước mắt mới xuất hiện ánh lửa, quanh người cũng dần dần rộng mở.

Dưới ngõ nhỏ tĩnh lặng kia vậy mà ẩn dấu một cái đổ phường.

Gian đổ phường này không lớn, chính là bị chia thành mấy sương phòng nhỏ hẹp, đều có cửa sắt che kín, chỉ lộ ra vài lỗ thông khí bí mật, ngay cả tiếng người cũng không thể nghe thấy. Thay vì nói là nơi đánh bạc, chi bằng nói giống cái địa lao hơn.

Phía ngoài mỗi gian sương phòng đều treo một ngọn đèn, có cái châm ngọn nến sáng cỡ hạt đậu, có cái tối đen.

Nơi này chính là Minh Chúc đổ phường, được xưng “Không gì cược không được”.

Tửu sắc tài vận, mua bán sinh tử, tin tức, võ công ám khí… đều là lợi thế thông thường của Minh Chúc đổ phường. Chỉ cần có thể thắng, là có thể lấy được đồ vật mong muốn. Nếu không, phải dùng gấp đôi bảo bối để trả giá.

Minh Chúc đổ phường từ hơn bốn mươi năm trước xuất hiện trên giang hồ, nhìn như không thuộc về bất luận thế lực nào, thực lực lại cường đại, thành viên bên trong xuất quỷ nhập thần. Họ chỉ làm giao dịch đánh bạc, cũng không hỏi đến danh tính xuất thân của người tới, toàn dựa vào thắng thua trên chiếu bạc mà nói chuyện.

Nếu thắng, liền được như mong muốn, nếu thua liền nguyện chịu thua. Từng không ít người nghĩ qua chống chế, kết cục chính là cỏ trên mộ phần so với người còn cao hơn.

Đại Sở đến tột cùng có bao nhiêu Minh Chúc đổ phường, đến nay không một ai biết, ngay cả Diệp Phù Sinh cũng chỉ biết ba điểm trong đó. Cũng may ở trong Già Lam thành này vừa vặn có một cái.

Ngoài cửa đổ phường có bốn gã thủ vệ cùng một lão giả ngồi sau chiếc bàn gỗ nhỏ ghi chép sổ sách. Thời điểm phát hiện Diệp Phù Sinh đến, lão giả ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Y từ trong tay áo lấy ra một mảnh vàng lá, thanh âm đè thấp: “Một canh giờ.”

Minh Chúc đổ phường ngoại trừ tiền cược còn thu tiền vào cửa, một người một canh giờ chính là trăm lượng bạc. Số tiền có thể nói không quá lớn, nhưng cũng khiến một số kẻ lông gà vỏ tỏi miễn bước vào.

Diệp Phù Sinh vốn là sau trận chiến ở Kinh Hàn quan biến thành kẻ trắng tay vô danh tiểu tốt. Từ lúc cùng Sở Tích Vi gặp lại tới nay, lúc nào cũng được người kia nơi chốn chăm sóc, cẩn thận đến mức suýt nữa đem cái kẻ khôn khéo từng trải dưỡng thành đại lãn (*), ngồi mát ăn bát vàng, càng miễn nói đến việc có tài sản tích cóp gì.

[(*) đại lãn: người cực kỳ lười]

Cũng may, lần này trước khi rời Vong Trần phong, y được sư công nhà mình cho một túi tiền để tuỳ cơ ứng biến. Diệp Phù Sinh mở ra vừa thấy, sáu miếng vàng lá cùng mười lạng bạc, còn có một viên Nam Hải minh châu to bằng đầu ngón tay, sờ vào trơn nhẵn, tỉ lệ hiếm thấy.

Thái Thượng cung đã lâu không nhập thế, Diệp Phù Sinh cũng nhanh chóng quy kết bọn họ đều là người tu hành không nhiễm khói lửa nhân gian, không ngờ tới lại tài đại khí thô như thế, chỉ là ngày thường đều thanh quy khổ hạnh, không biểu lộ ra ngoài.

Nhưng mà trước mắt, mấy thứ này lại phát huy công dụng.

Minh Chúc đổ phường nhìn tiền không nhìn người. Nếu y đã xuất tiền, thủ vệ dĩ nhiên cho vào. Diệp Phù Sinh chọn một gian sương phòng không đốt đèn, cầm lấy hỏa tập ở bên cạnh châm lửa, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng cũng chỉ điểm một ngọn đèn nhỏ, có một nữ nhân ngồi sau bàn.

Là một nữ nhân thực sự mỹ lệ.

Trước mắt thời tiết đã lạnh, nhưng nàng còn mặc một bộ áo lụa trắng như tuyết khá mỏng manh, bờ vai thấp thoáng, lộ nửa bầu ngực. Khi chỉ tay chống cằm cổ tay mượt mà trắng mịn như sương. Vốn ánh sáng trong phòng không nhiều lắm tựa hồ cũng ngưng đọng hết thảy trên da thịt nàng.

Trong phòng không điểm hương, nhưng nàng vừa mở miệng, giống như có hương hoa mai tỏa ra, so với mùi hoa lại thoang thoảng đạm nhạt, so với mùi rượu lại càng say lòng người.

Nữ nhân nói: “Nô gia là Doanh Tụ, lang quân muốn cái gì?”

“Tin tức” Dừng một chút, Diệp Phù Sinh bổ sung một câu “Ba vấn đề – hiện trạng của Lễ vương Sở Uyên, hướng đi của Táng Hồn cung, tình huống của Vô Tướng tự.”

“Lợi thế?”

Diệp Phù Sinh mỉm cười, lấy ra ba phiến vàng lá, hỏi: “Đủ không?”

Doanh Tụ cầm lấy phiến vàng lá sờ sờ, thả lại trên bàn: “Lang quân là người hiểu quy củ, nô gia thích. Như vậy… phương pháp cược?”

“Võ công.” Diệp Phù Sinh nói “Ngươi đưa ra ba ván. Ta thắng một ván liền trả lời ta một vấn đề. Ngươi thắng một ván liền lấy đi một phiến vàng lá, ta lại bổ sung một viên Nam Hải minh châu thượng phẩm.”

“Sảng khoái!” Doanh Tụ nở nụ cười. Nàng vốn đã đẹp, mỉm cười như vậy liền càng đoạt ánh mắt người khác “Như vậy, dựa theo quy củ, từ nô gia định ra ba ván này so như thế nào.”

Diệp Phù Sinh gật đầu: “Cô nương tùy ý.”

Ánh mắt Doanh Tụ dừng ở trên ngọn nến trên giá cắm giữa bàn gỗ. Ngọn nến này chỉ còn lại không tới một tấc, sáp đỏ ngưng trên giá đồng thành một dòng, nhân tiện nói: “Ván đầu tiên, trước khi ánh nến dập tắt, ai cướp được chiếc vòng tay này trước liền tính là thắng.”

Nàng từ trên cổ tay tháo xuống một cái vòng bằng bạc tung lên cao. Chiếc vòng tay chạm vào trần nhà, phát ra một tiếng vang nhỏ, liền rơi nhanh xuống phía dưới.

Âm thanh vừa vang lên liền bắt đầu, Doanh Tụ khoát dải lụa trên cánh tay như du long bay lên khỏi mặt nước hướng về phía chiếc vòng tay bằng bạc. Ánh lửa lay động kéo dài bóng dáng, tựa như mãnh long vẫy vùng, nháy mắt đã quấn lấy chiếc vòng tay.

Ngay sau đó, dải lụa thu về trước mắt, vẻ tươi cười của Doanh Tụ lại biến mất.

Dải lụa bị cắt ngang, ngay tại lúc nàng thu về đã bị một mảnh vàng lá cắt đứt. Phần quấn chiếc vòng bạc bị lực đạo lần thứ hai tung lên, bàn tay Diệp Phù Sinh ở trên bàn chống một cái, người đã ngã ra, giơ tay đón lấy.

Ngay tại khoảnh khắc này, Doanh Tụ một cước đá lên chiếc bàn gỗ. Một cái chân bàn bị nội lực của nàng chấn gãy, mặt bàn lệch xuống phía dưới, thân thể Diệp Phù Sinh cũng mất đà, mặc dù trụ lại đúng lúc, nhưng cũng vuột mất dải lụa kia.

Vật phẩm vào tay, Doanh Tụ mỉm cười lúm đồng tiền như hoa, một bên đẩy dải lụa ra, một bên ôn nhu nói: “Đa tạ!”

Lời còn chưa dứt, tay nàng đã đụng đến chiếc vòng, nụ cười liền ngưng lại.

Trong dải lụa đích xác có một chiếc vòng tay.

Nhưng đây là một cái vòng ngọc khéo léo, mà không phải chiếc vòng bạc của nàng, chỉ là trong phòng ánh sáng mờ ảo, lại bị dải lụa quấn quanh, vừa rồi trong nháy mắt liền không bị nàng phát hiện.

Diệp Phù Sinh ngồi trở lại ghế dựa, nhấc chân đem chiếc chân bàn đá lên chống đỡ chiếc bàn gỗ đang nghiêng ngả, tuy rằng không vững lắm, tốt xấu có chút ít còn hơn không.

Y xòe tay, rõ ràng chính là chiếc vòng bạc kia của Doanh Tụ.

Diệp Phù Sinh cười nói: “Cô nương mỹ nhân như ngọc, chiếc vòng bạc này điêu khắc mặc dù tốt, cũng không xứng với tay ngà. Chiếc vòng ngọc kia tỉ lệ tuy rằng bình thường, nhưng cũng có chút ý nghĩa, nếu không chê thỉnh cô nương vui lòng nhận cho.”

Một đại nam nhân như y lại mang theo trang sức dành cho nữ nhi trên người, ngoại trừ trêu hoa ghẹo nguyệt, chính là để tạo quan hệ.

Hành tẩu giang hồ, tối gạt người không gì qua khỏi phong lưu giai nhân thỏ thẻ ngọt nhạt lúc rượu vào lời ra. Mà dễ dàng thăm dò manh mối nhất cũng không gì qua khỏi nữ nhân thông tuệ để lại dấu vết nửa kín nửa hở.

Trong Minh Chúc đổ phường có không ít nữ nhân, Diệp Phù Sinh trước khi đến cố ý chọn một chiếc vòng ngọc, quả nhiên là có công dụng.

Doanh Tụ thua ván đầu tiên, sau khi cả kinh cũng không tỏ ý buồn bực, mi mục hàm tiếu mà đem vòng ngọc mang vào tay, nhặt lên phiến vàng lá rơi trên mặt đất kia vứt lại cho Diệp Phù Sinh, nói: “Lang quân khinh công tuyệt đỉnh, Doanh Tụ còn kém xa. Như vậy vấn đề thứ nhất… Lễ vương Sở Uyên, sợ là sinh lòng phản nghịch.”

Diệp Phù Sinh nheo mắt, chợt nghe nàng tiếp tục nói: “Bảy ngày trước, để củng cố biên phòng Bắc cương, Hoàng đế hạ chỉ để Đoan vương Sở Dục mang binh đi Vệ Phong thành, nói là hiệp trợ Lễ vương Sở Uyên chuẩn bị quân sự, cùng kháng Bắc Man. Nhưng tục ngữ có câu ‘Một núi không thể chứa hai hổ’, người tinh ý liền biết đây là đang đoạt quyền. Lễ vương Sở Uyên mặc dù tiếp nhận ý chỉ, nhường lại một nửa đại quyền, nhưng vài trạm kiểm soát trọng yếu lại không chịu nhả ra, hơn nữa lén lút điều binh khiển tướng động tác liên tiếp, chỉ sợ sẽ khởi binh tạo phản trong vòng vài tháng tới.”

Trong mắt hiện lên sắc lạnh, Diệp Phù Sinh nói: “Đa tạ cô nương. Ván thứ hai thì sao?”

“Nghe thanh.” Doanh Tụ đặt ra ba cục xúc xắc cùng một cái ống trúc “Ta xóc, ngươi đoán. Đoán trúng bao nhiêu điểm liền thắng, sai liền thua.”

Nữ nhân đổ phường có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định phải tinh thông kỹ năng đánh bạc.

Doanh Tụ đã xinh đẹp, mà động tác nàng lay động xúc xắc lại càng đẹp mắt.

Cổ tay quay cuồng như hồ điệp vẫy cánh, động tác như mây bay nước chảy, khiến người hoa cả mắt, căn bản không thấy rõ tay nàng làm thế nào, trong tai cũng chỉ có thanh âm xúc xắc va chạm.

Diệp Phù Sinh nhắm mắt, cẩn thận phân biệt động tĩnh, thẳng đến khi ống trúc dừng lại, y mới mở mắt ra.

Bàn tay Doanh Tụ đặt trên đầu ống trúc, cười hỏi: “Lang quân nghe rõ chưa?”

“Mười chín.”

Doanh Tụ khẽ cười một tiếng: “Lang quân nói đùa, ba cục xúc xắc lớn nhất cũng không quá ba mặt cùng sáu điểm (mười tám), tại sao lại là mười chín?”

Diệp Phù Sinh cười nói: “Bởi vì trong ống trúc không phải ba cục xúc xắc.”

Doanh Tụ cầm ống trúc lên, bên trong rõ ràng là bốn xúc xắc, ba cục cùng sáu điểm, còn có một cục một điểm.

Trong ống trúc vốn có dấu cục xúc xắc thứ tư, theo tay nàng lay động mà cùng với ba cục ban đầu lăn lộn. Chỉ là thứ nhất, thủ thế của nàng xuất thần nhập hóa, thứ hai thanh âm bốn xúc xắc cơ hồ gắn bó một đường, hiếm người có thể thận trọng đến vậy, tai thính đến vậy, nghe ra được mảy may sai biệt này.

Doanh Tụ nhịn không được phải khâm phục người nam nhân này.

Trong ý cười của nàng thêm vài tia nhu tình, giảm bớt sự quyến rũ cố tình hiển lộ trước đó, nhìn càng đẹp thêm ba phần: “Vấn đề thứ hai, Táng Hồn cung chủ Hách Liên Ngự bế quan, Tả hộ pháp Triệu Băng Nga nửa tháng trước rời khỏi Mê Tung lĩnh, hiện tại hướng đi không rõ; Trong bốn điện chủ, Chu Tước bảo hộ hang ổ, Thanh Long, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ ai đi đường nấy… Bọn họ lần này hành tung bí ẩn, tin tức của chúng ta cũng không chu toàn, còn thỉnh lang quân thứ lỗi.”

Ánh mắt Diệp Phù Sinh không một chút gợn sóng, Doanh Tụ cũng không nhìn ra được manh mối gì.

Nàng không biết hai tay người nọ đặt ở dưới bàn đã nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi mở ra.

Doanh Tụ chờ giây lát không thấy trả lời, liền tiếp tục nói: “Như vậy một ván cuối cùng, đánh cuộc sinh tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện