Phong Đao
Chương 34: Thư nhà
Sở Tích Vi trầm mặc thật lâu. Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ mình chính là được đà lấn tới, liền lách vai tránh khỏi kiềm giữ của hắn, xoay người khoác thêm kiện ngoại bào muốn đi ra hướng ngoài cửa.
Trong lòng y tràn đầy hoảng loạn, cân nhắc cước bộ của mình, đại khái là có thể trong nửa canh giờ chạy qua nửa cái Cổ Dương thành, nói không chừng liền gặp được Đoan Thanh.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng mà Diệp Phù Sinh thương thế mới khỏi, đừng nói vận khởi khinh công, chỉ việc y ra khỏi cửa này cũng đã có điểm miễn cưỡng.
Lúc y đẩy cửa ra Sở Tích Vi mới hồi thần, nhíu mày quay người lại. Chỉ thấy Diệp Phù Sinh đứng ở trên thềm đá, chính là không thể vận khinh công mà đi, ngược lại vô lực ngã ngửa ra.
“Ngươi muốn chết sao?!” Sở Tích Vi bước chân nhảy vọt tới, vững vàng đem người tiếp vào trong ngực, miễn cho cái gáy y đập xuống đất lại bất tỉnh.
Diệp Phù Sinh dựa vào người hắn đứng vững lại, nói: “A Nghiêu, ta nhất định phải đi tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn!”
Y bị một ngụm rượu hương vị cổ quái kia gợi lên trăm ngàn vướng bận, hận không thể quay ngược thời gian, trở lại những năm tháng hết thảy mọi chuyện còn chưa bắt đầu. Nhưng mà, thời gian chính là một kẻ không lưu tình cho bất cứ người nào. Ngoại trừ bản năng muốn tìm lại cố nhân để giải nỗi bi ai bao năm qua, y cũng không biết chính mình còn đủ thời gian để làm những gì.
Sở Tích Vi nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên hành động.
Hắn vươn tay cởi chiếc áo choàng có mũ trùm trên người mình, đối mặt gắn lên người Diệp Phù Sinh, đem y bọc lại kín mít tựa hồ một cuộn nem rán khổng lồ. Không đợi Diệp Phù Sinh từ giữa giãy dụa thò đầu ra, Sở Tích Vi đã xoay người vòng qua sau gối y, hai tay phát lực đem thân thể nam tử thon dài ôm lấy, vận khởi khinh công vọt người mà lên. Ngay cả làm đến nơi đến chốn cũng lười, một đường đạp lên cành cây mái ngói nhanh chóng chạy về hướng cửa thành Tây.
Diệp Phù Sinh bị cái tư thế không ra dáng trượng phu này lôi đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên (*), nhưng mà Sở Tích Vi hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe y dong dài, lúc y vừa mới thò đầu ra, liền cau mày nói: “Ngươi lại tiếp tục lắm miệng ta liền ném ngươi xuống a.”
[(*) ý chỉ chết đi sống lại]
“… A Nghiêu, ngươi càng lớn càng không đáng yêu!” Diệp Phù Sinh thở dài, đột nhiên liền sinh ra cảm thán “Hài tử trưởng thành không nghe lời mẫu thân”, thức thời mà câm miệng.
Y thực sự không dám nói một lời, Sở Tích Vi lại có chút hờn dỗi, cứ cảm giác như một quyền đánh vào gối bông, không có chỗ giảm bớt lực, ngược lại càng có chút đè nén. Chính là thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng đảo qua đảo lại mấy lần, chung quy một chữ cũng không thốt ra, giữa hai người nhất thời trầm mặc, cước trình ngược lại càng nhanh, không bao lâu liền tới cửa thành Tây.
Bởi vì Đoạn Thủy sơn trang vừa sinh biến mấy ngày gần đây, trong thành Cổ Dương người người bất an, quan phủ không thể không căng đầu nhức óc với đám nhân sĩ võ lâm lui tới, khiến cho cửa thành phía Tây nguyên bản để hoang lúc này cũng có quan binh tuần thú.
Sở Tích Vi vốn là nghĩ cửa thành mới mở ra không lâu, cho dù Đoan Thanh ngồi xe ngựa cũng đi không được bao xa. Nhưng không ngờ lúc hắn mang theo Diệp Phù Sinh khẩn cấp đuổi đến, chỉ nhìn thấy thuộc hạ cải trang thành mã phu đang dắt ngựa dẫn xe, băn khoăn ở trước cửa thành.
Cửa xe kia rộng mở, chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy phía trong trống rỗng. Sở Tích Vi đặt Diệp Phù Sinh xuống, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Người đâu?”
Thuộc hạ nói: “Vị đạo trưởng kia nói không cần xe ngựa, chỉ dẫn theo Lệ Phong rời đi. Đám thuộc hạ vốn tính toán đuổi theo, nhưng người đó thân pháp kỳ lạ, sau khi ra khỏi thành chưa đầy một khắc đã không còn thấy bóng dáng.”
Diệp Phù Sinh thật vất vả đem mình từ trong áo choàng kéo ra, chợt nghe được một câu như vậy, nhất thời như bị sét đánh.
Y xiết chặt nắm tay, thanh âm có chút khàn khàn: “Hắn đi bao lâu rồi? Có nói đi hướng nào không?”
Tên thuộc hạ kia nhìn nhìn y, lại nhìn đến Sở Tích Vi, sau đó mới lắc đầu: “Đã đi khoảng một canh giờ rồi, không hề nói đi hướng nào, bất quá…”
Sở Tích Vi nheo mắt: “Bất quá cái gì?”
“Vị đạo trưởng kia từng hướng thuộc hạ hỏi thăm nơi ‘Phi La Sát’ hạ lạc. Thuộc hạ không biết, liền nói đúng như vậy.”
Diệp Phù Sinh sắc mặt trắng nhợt, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… Hắn muốn đi Táng Hồn cung?”
Ý nghĩ trong đầu mới vừa thoáng hiện, Diệp Phù Sinh đứng không vững nữa, xoay người liền muốn leo lên ngựa đuổi theo, lập tức bị Sở Tích Vi chặt chẽ tóm lại như cũ.
Người này không hề nghĩ đến được mất trước mắt, Sở Tích Vi như thế nào cũng không cao hứng nổi, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Hắn đi Táng Hồn cung … A Nghiêu… Hắn không thể đi Táng Hồn cung!” Diệp Phù Sinh hai mắt tơ máu dầy đặc, thanh âm bởi vì nghẹn ngào mà khàn khàn, “Hắn không thể đi… Không thể đi!”
“Bằng vào cái bộ dáng thảm hại của ngươi hiện tại, có thể đuổi theo hắn được sao?” Sở Tích Vi nhớ lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đêm qua, lấy bản lĩnh của mình vậy mà không dò được nội lực nông sâu của đạo nhân đầu bạc đó “Nếu hắn cũng am hiểu khinh công, một canh giờ đã đi rất xa. Hiện tại ngươi bước đi cũng không nổi lại muốn đuổi theo hắn?”
Sắc mặt Diệp Phù Sinh thảm bại, một lát sau mới miễn cưỡng gợi lên khóe miệng: “Cho dù vậy… Cũng phải đuổi theo chứ!”
Sở Tích Vi giận quá hóa cười: “Năm đó ta đuổi theo ngươi, gọi ngươi quay đầu lại, ngươi quay lại không? Ta đuổi theo không?”
Lời hắn vốn là giận dữ, chỉ là nhìn đến Diệp Phù Sinh lúc này hai mắt đỏ bừng, tinh thần khó hiểu mà nhớ lại năm đó, trong ngực một cỗ phiền muộn cơ hồ như lửa bùng lên, hai bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, trên lưng bàn tay gân xanh nổi cả lên.
“… Ta quay lại.” Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên thấp giọng nói như vậy.
Sở Tích Vi giật mình, Diệp Phù Sinh lại không muốn nói tiếp. Thương thế y chưa lành, ở trong gió lạnh đứng như vậy một hồi đã hơi choáng váng, chỉ có thể cúi đầu day day thái dương.
Trong lòng tràn ngập tức giận không chỗ phát tiết, lại bị vẻ muốn nói lại thôi kia khiến cho đầy đầu mờ mịt, Sở Tích Vi hít sâu hai cái, lại bị một người chụp lên bả vai, bên tai truyền đến thanh âm khuyến cáo: “Tĩnh tâm, không được tức giận!”
Người đến chính là Tôn Mẫn Phong. Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên người Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh, thức thời mà không tỏ vẻ gì, khoanh tay, giống như hát tuồng mà cợt nhả nói: “Lão gia sai người đưa thư nhà tới, nói rằng tiểu thư nhung nhớ đêm ngày, lòng kia mượn giấy giãi bày tình riêng, tướng công nếu có muộn phiền, hãy xem thư ấy, bình yên trở về?”
Diệp Phù Sinh bị cách nói chuyện có làn có điệu này làm bừng tỉnh, y nhìn nhìn Sở Tích Vi, theo bản năng hỏi: “Ngươi đã thành gia lập thất?”
Sở Tích Vi: “… Không có!”
Hắn thẹn quá thành giận, giương một bàn tay đập cho Tôn Mẫn Phong lảo đảo, mang cái mặt quan tài đi thẳng đến trà lâu. Tôn Mẫn Phong vỗ vỗ ngực, thuận tay kéo lấy ống tay áo Diệp Phù Sinh, cười tủm tỉm nói: “Hắn mỗi tháng đều có vài ngày tâm tình nóng nảy, ngươi đừng trách a.”
Diệp Phù Sinh đương nhiên sẽ không bởi vậy mà tức giận với Sở Tích Vi, chỉ là có chút cảm khái: “Năm đó rõ ràng vẫn là hài tử ngoan ngoãn đáng yêu, cũng không biết từ lúc nào tính nết lại biến thành khó chịu như vậy.”
Tôn Mẫn Phong nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Ta cũng không nhớ rõ tính tình hắn chướng từ lúc nào, chỉ biết là mỗi khi nhìn thấy ngươi hắn đều biến đến càng nóng nảy.”
Diệp Phù Sinh sờ sờ cái mũi: “Đại khái chắc là ta không làm người khác ưa thích đi.”
Tôn Mẫn Phong híp mắt, từ chối cho ý kiến, quay đầu đối một tên thuộc hạ nói: “Ngươi đi tìm Nhị nương, báo cho nàng phái người lưu ý từ Cổ Dương thành đến Mê Tung lĩnh, ven đường lớn ngõ nhỏ, nếu gặp đạo nhân đầu bạc đi cùng Lệ Phong, liền nghĩ cách cầm chân họ lại.”
Thuộc hạ lĩnh mệnh mà đi. Diệp Phù Sinh sửng sốt thoáng nhìn thấy Tôn Mẫn Phong làm cái mặt quỷ, theo bản năng mà hướng trà lâu bên kia nhìn lại, quả nhiên trông thấy Sở Tích Vi biểu tình không kiên nhẫn mà ngồi ở trên lầu hai cạnh cửa sổ, chạm phải ánh mắt của y chuyển tới, liền “ba” một tiếng đóng cửa lại.
Mười năm không gặp, cũng không biết là theo ai học cái kiểu tính tình kỳ cục như vậy!
Diệp Phù Sinh nhịn không được cười cười, trong lòng tích tụ cùng lo lắng cũng tiêu tán đi một chút. Tuy rằng sau khi gặp lại, Sở Tích Vi mỗi lần nhìn y đều không trợn mắt thì cũng cau mày, nhưng cho dù là vậy cũng đều có thể làm y cao hứng.
Tự kiểm điểm hành vi mình vui vẻ khiến Sở Tích Vi bực bội một khắc, Diệp Phù Sinh đi theo Tôn Mẫn Phong lên trà lâu. Sở Tích Vi đã gọi đầy bàn hạt dưa, trái cây cùng điểm tâm, lại chưa gọi trà, chỉ để một bình nước trắng.
Hắn vẻ mặt lãnh đạm, tay lại đang rất cẩn thận mà lột hạt dưa. Ngón tay hơi hơi dùng sức bóp một cái, vỏ hạt dưa liền tách đôi, lộ ra nhân bên trong được rang vàng óng. Diệp Phù Sinh cùng Tôn Mẫn Phong ở phía dưới bất quá trì hoãn không lâu, mà nhân hạt dưa cũng đã lột được một cái đĩa nho nhỏ.
Hai người ngồi xuống, Tôn Mẫn Phong cười nói: “Đa tạ chủ tử! Ta là thích nhất…”
Hắn vươn tay liền nhặt nhân hạt dưa để ăn. Không ngờ Sở Tích Vi mặc dù không ngẩng đầu, công phu trên tay cực nhanh, tay trái ở bên cạnh cái đĩa nhẹ nhàng đẩy một cái, đĩa nhân hạt dưa đã được đặt trước mặt Diệp Phù Sinh.
Diệp Phù Sinh hai mắt đã khôi phục, bởi vậy chỉ cần thoáng liếc qua, y có thể nhìn ra đĩa nhân hạt dưa này sợ là có hơn trăm hạt. Bất giác trong đầu liền nhớ lại năm đó y trêu ghẹo tiểu Thịt Viên, nói là mình ăn trái cây không lột vỏ, ăn hạt dưa không phun xác, khiến cho đường đường tiểu hoàng tôn tưởng thật, tự tay lột hơn trăm nhân hạt dưa cho mình, còn mình thì chỉ cần bỏ vào miệng.
Rũ mắt xuống, Diệp Phù Sinh không nói chuyện, cầm lấy chiếc đĩa nhỏ đem nhân hạt dưa một hơi dốc hết vào miệng, hai má phồng lên y như sóc ăn hạt dẻ, khiến giương mặt nam nhân đầy vẻ phong lưu hiện ra vài phần ngây thơ như hài tử. Sở Tích Vi nhìn bộ dạng này của y, tức giận trong lòng cũng tan hết, vẻ mặt dịu xuống, đối Tôn Mẫn Phong hỏi: “Thư đâu?”
Tôn Mẫn Phong cũng không biết tâm tính gì, lại cũng chẳng kiêng dè Diệp Phù Sinh là người ngoài, từ trong ngực lấy ra một lá thư được bọc cẩn thận. Trang giấy kia có chút hường huệ, còn gấp thành hình tam giác, sáp ong lại đính thêm một đóa nhạt, nhìn thế nào cũng giống như thư của nữ nhân gởi cho tình lang.
Đoan Thanh bên kia có người đi chặn lại, Diệp Phù Sinh hiện tại cũng thoải mái chút, thấy thế liền chứng nào tật nấy: “Để ta đoán xem nào, thư này mở đầu chẳng lẽ là ‘Biệt hậu kinh niên mộng như cuồng, nhật nhật tư quân khổng đoạn trường’?” (*)
[(*) Bao năm xa cách mộng cuồng, mỗi ngày nhung nhớ đoạn trường chàng ơi!]
Tôn Mẫn Phong cười đến nghiêng ngả: “Chính là cái này nha! Diệp công tử, ngươi đúng là tri kỷ!”
Hai cái lão gia hỏa không đứng đắn bốn mắt nhìn nhau, mang theo chí lớn hận không gặp nhau từ sớm. Sở Tích Vi nhẫn lại nhẫn, không lưu tình chút nào mà đem sáp hoa bóp nát, mở thư bắt đầu xem.
Trên thư lưu loát viết đầy cả giấy, đều là câu cú thơ văn hoa mỹ chẳng biết trích ra từ tuồng nào. Sở Tích Vi nhíu mày nhìn xuống, rốt cục ở mấy dòng cuối cùng đọc được một câu tiếng người…
Sau ngày giỗ của phu nhân, Lan Thường trốn đi, muốn tìm cừu nhân xưa. Ngươi cấp tốc tìm kiếm đem nàng mang về cốc, không thể lộ ra.
Nhìn đến những lời này, Sở Tích Vi không chỉ đau đầu, ngay cả răng cũng bắt đầu đau.
Diệp Phù Sinh nhìn vẻ mặt phiền muộn của hắn vốn là thú vị, chỉ là khi thấy đôi mày kia nhíu chặt, lại có chút đau lòng, khó hiểu suy nghĩ: đứa nhỏ này trước kia khóc lớn cười to, tính khí nóng nảy nhưng vẫn luôn thẳng thắn, càng miễn bàn tới việc nhíu mày cân nhắc, hiện tại như thế nào lại biến thành như vậy?
Mười năm qua mình không nhìn tới, rốt cuộc hắn đã trải qua như thế nào?
Bách Quỷ môn chủ ở trên giang hồ thân phận hiển hách, nhưng rốt cuộc đã trải qua những ngày như thế nào?
Y nghĩ như vậy, liền nhịn không được đưa tay rút tờ thư kia xem. Sở Tích Vi cũng không ngăn lại. Chờ đến khi đọc xong, Diệp Phù Sinh nhướng nhướng mày: “Đây là lão trượng nhân (*) kêu ngươi đi tìm vị hôn thê bỏ trốn?”
[(*) lão trượng nhân: cha vợ]
Sở Tích Vi: “… Nghĩ cái gì vậy, nàng mới có mười ba tuổi!”
Ý cười trên mặt Diệp Phù Sinh càng sâu: “Chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé?”
Tôn Mẫn Phong xem đủ cười đủ. Để phòng ngừa người nào đó thẹn quá thành giận, rốt cục đại phát từ bi đi ra hoà giải: “Là cháu gái của lão môn chủ nhà chúng ta, hiện tại rời nhà trốn đi muốn làm chút việc không biết trời cao đất rộng. Làm tiểu thúc cho dù phiền toái cũng phải đem nàng về giáo huấn.”
Diệp Phù Sinh đuôi lông mày vừa động, Sở Tích Vi ngón tay gõ lên mặt bàn, cười lạnh nói: “Nàng không phải là không biết trời cao đất rộng, mà là ăn gan hùm mật gấu, muốn lật trời đây mà!”
“Quay qua quay lại bất quá chỉ là một cô nhóc choai choai, có thể nháo ra cái gì được chứ?” Diệp Phù Sinh lắc đầu, rót cho hắn chén nước “Trước hãy bớt giận a!”
Sở Tích Vi tiếp chén uống cạn, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu “Còn nhớ rõ Lục Minh Uyên không?”
Diệp Phù Sinh hồi tưởng lại một chút, nói: “Lục Minh Uyên của Tam muội thư viện?”
“Đoạn Thủy sơn trang chỉ trong một ngày bị hủy, đám người có chút tên tuổi trong chốn võ lâm mấy ngày gần đây đều hướng Cổ Dương thành tụ hội, chỉ có hắn suất lĩnh thủ hạ quay trở về… Ngươi nói, đây là vì cái gì?”
Diệp Phù Sinh suy tư một khắc, đột nhiên nhớ tới lúc này đang là giữa tháng tám, sự tình có thể khiến cho Lục Minh Uyên cúi đầu bồi tội cũng phải dứt áo rời đi, chỉ có…
“…Là thi Hương!” Diệp Phù Sinh trong mắt tinh quang chợt lóe lên “Nam Nho hạ sơn?”
Trong lòng y tràn đầy hoảng loạn, cân nhắc cước bộ của mình, đại khái là có thể trong nửa canh giờ chạy qua nửa cái Cổ Dương thành, nói không chừng liền gặp được Đoan Thanh.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng mà Diệp Phù Sinh thương thế mới khỏi, đừng nói vận khởi khinh công, chỉ việc y ra khỏi cửa này cũng đã có điểm miễn cưỡng.
Lúc y đẩy cửa ra Sở Tích Vi mới hồi thần, nhíu mày quay người lại. Chỉ thấy Diệp Phù Sinh đứng ở trên thềm đá, chính là không thể vận khinh công mà đi, ngược lại vô lực ngã ngửa ra.
“Ngươi muốn chết sao?!” Sở Tích Vi bước chân nhảy vọt tới, vững vàng đem người tiếp vào trong ngực, miễn cho cái gáy y đập xuống đất lại bất tỉnh.
Diệp Phù Sinh dựa vào người hắn đứng vững lại, nói: “A Nghiêu, ta nhất định phải đi tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn!”
Y bị một ngụm rượu hương vị cổ quái kia gợi lên trăm ngàn vướng bận, hận không thể quay ngược thời gian, trở lại những năm tháng hết thảy mọi chuyện còn chưa bắt đầu. Nhưng mà, thời gian chính là một kẻ không lưu tình cho bất cứ người nào. Ngoại trừ bản năng muốn tìm lại cố nhân để giải nỗi bi ai bao năm qua, y cũng không biết chính mình còn đủ thời gian để làm những gì.
Sở Tích Vi nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên hành động.
Hắn vươn tay cởi chiếc áo choàng có mũ trùm trên người mình, đối mặt gắn lên người Diệp Phù Sinh, đem y bọc lại kín mít tựa hồ một cuộn nem rán khổng lồ. Không đợi Diệp Phù Sinh từ giữa giãy dụa thò đầu ra, Sở Tích Vi đã xoay người vòng qua sau gối y, hai tay phát lực đem thân thể nam tử thon dài ôm lấy, vận khởi khinh công vọt người mà lên. Ngay cả làm đến nơi đến chốn cũng lười, một đường đạp lên cành cây mái ngói nhanh chóng chạy về hướng cửa thành Tây.
Diệp Phù Sinh bị cái tư thế không ra dáng trượng phu này lôi đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên (*), nhưng mà Sở Tích Vi hiển nhiên không có kiên nhẫn nghe y dong dài, lúc y vừa mới thò đầu ra, liền cau mày nói: “Ngươi lại tiếp tục lắm miệng ta liền ném ngươi xuống a.”
[(*) ý chỉ chết đi sống lại]
“… A Nghiêu, ngươi càng lớn càng không đáng yêu!” Diệp Phù Sinh thở dài, đột nhiên liền sinh ra cảm thán “Hài tử trưởng thành không nghe lời mẫu thân”, thức thời mà câm miệng.
Y thực sự không dám nói một lời, Sở Tích Vi lại có chút hờn dỗi, cứ cảm giác như một quyền đánh vào gối bông, không có chỗ giảm bớt lực, ngược lại càng có chút đè nén. Chính là thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng đảo qua đảo lại mấy lần, chung quy một chữ cũng không thốt ra, giữa hai người nhất thời trầm mặc, cước trình ngược lại càng nhanh, không bao lâu liền tới cửa thành Tây.
Bởi vì Đoạn Thủy sơn trang vừa sinh biến mấy ngày gần đây, trong thành Cổ Dương người người bất an, quan phủ không thể không căng đầu nhức óc với đám nhân sĩ võ lâm lui tới, khiến cho cửa thành phía Tây nguyên bản để hoang lúc này cũng có quan binh tuần thú.
Sở Tích Vi vốn là nghĩ cửa thành mới mở ra không lâu, cho dù Đoan Thanh ngồi xe ngựa cũng đi không được bao xa. Nhưng không ngờ lúc hắn mang theo Diệp Phù Sinh khẩn cấp đuổi đến, chỉ nhìn thấy thuộc hạ cải trang thành mã phu đang dắt ngựa dẫn xe, băn khoăn ở trước cửa thành.
Cửa xe kia rộng mở, chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy phía trong trống rỗng. Sở Tích Vi đặt Diệp Phù Sinh xuống, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Người đâu?”
Thuộc hạ nói: “Vị đạo trưởng kia nói không cần xe ngựa, chỉ dẫn theo Lệ Phong rời đi. Đám thuộc hạ vốn tính toán đuổi theo, nhưng người đó thân pháp kỳ lạ, sau khi ra khỏi thành chưa đầy một khắc đã không còn thấy bóng dáng.”
Diệp Phù Sinh thật vất vả đem mình từ trong áo choàng kéo ra, chợt nghe được một câu như vậy, nhất thời như bị sét đánh.
Y xiết chặt nắm tay, thanh âm có chút khàn khàn: “Hắn đi bao lâu rồi? Có nói đi hướng nào không?”
Tên thuộc hạ kia nhìn nhìn y, lại nhìn đến Sở Tích Vi, sau đó mới lắc đầu: “Đã đi khoảng một canh giờ rồi, không hề nói đi hướng nào, bất quá…”
Sở Tích Vi nheo mắt: “Bất quá cái gì?”
“Vị đạo trưởng kia từng hướng thuộc hạ hỏi thăm nơi ‘Phi La Sát’ hạ lạc. Thuộc hạ không biết, liền nói đúng như vậy.”
Diệp Phù Sinh sắc mặt trắng nhợt, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… Hắn muốn đi Táng Hồn cung?”
Ý nghĩ trong đầu mới vừa thoáng hiện, Diệp Phù Sinh đứng không vững nữa, xoay người liền muốn leo lên ngựa đuổi theo, lập tức bị Sở Tích Vi chặt chẽ tóm lại như cũ.
Người này không hề nghĩ đến được mất trước mắt, Sở Tích Vi như thế nào cũng không cao hứng nổi, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Hắn đi Táng Hồn cung … A Nghiêu… Hắn không thể đi Táng Hồn cung!” Diệp Phù Sinh hai mắt tơ máu dầy đặc, thanh âm bởi vì nghẹn ngào mà khàn khàn, “Hắn không thể đi… Không thể đi!”
“Bằng vào cái bộ dáng thảm hại của ngươi hiện tại, có thể đuổi theo hắn được sao?” Sở Tích Vi nhớ lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đêm qua, lấy bản lĩnh của mình vậy mà không dò được nội lực nông sâu của đạo nhân đầu bạc đó “Nếu hắn cũng am hiểu khinh công, một canh giờ đã đi rất xa. Hiện tại ngươi bước đi cũng không nổi lại muốn đuổi theo hắn?”
Sắc mặt Diệp Phù Sinh thảm bại, một lát sau mới miễn cưỡng gợi lên khóe miệng: “Cho dù vậy… Cũng phải đuổi theo chứ!”
Sở Tích Vi giận quá hóa cười: “Năm đó ta đuổi theo ngươi, gọi ngươi quay đầu lại, ngươi quay lại không? Ta đuổi theo không?”
Lời hắn vốn là giận dữ, chỉ là nhìn đến Diệp Phù Sinh lúc này hai mắt đỏ bừng, tinh thần khó hiểu mà nhớ lại năm đó, trong ngực một cỗ phiền muộn cơ hồ như lửa bùng lên, hai bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, trên lưng bàn tay gân xanh nổi cả lên.
“… Ta quay lại.” Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên thấp giọng nói như vậy.
Sở Tích Vi giật mình, Diệp Phù Sinh lại không muốn nói tiếp. Thương thế y chưa lành, ở trong gió lạnh đứng như vậy một hồi đã hơi choáng váng, chỉ có thể cúi đầu day day thái dương.
Trong lòng tràn ngập tức giận không chỗ phát tiết, lại bị vẻ muốn nói lại thôi kia khiến cho đầy đầu mờ mịt, Sở Tích Vi hít sâu hai cái, lại bị một người chụp lên bả vai, bên tai truyền đến thanh âm khuyến cáo: “Tĩnh tâm, không được tức giận!”
Người đến chính là Tôn Mẫn Phong. Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên người Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh, thức thời mà không tỏ vẻ gì, khoanh tay, giống như hát tuồng mà cợt nhả nói: “Lão gia sai người đưa thư nhà tới, nói rằng tiểu thư nhung nhớ đêm ngày, lòng kia mượn giấy giãi bày tình riêng, tướng công nếu có muộn phiền, hãy xem thư ấy, bình yên trở về?”
Diệp Phù Sinh bị cách nói chuyện có làn có điệu này làm bừng tỉnh, y nhìn nhìn Sở Tích Vi, theo bản năng hỏi: “Ngươi đã thành gia lập thất?”
Sở Tích Vi: “… Không có!”
Hắn thẹn quá thành giận, giương một bàn tay đập cho Tôn Mẫn Phong lảo đảo, mang cái mặt quan tài đi thẳng đến trà lâu. Tôn Mẫn Phong vỗ vỗ ngực, thuận tay kéo lấy ống tay áo Diệp Phù Sinh, cười tủm tỉm nói: “Hắn mỗi tháng đều có vài ngày tâm tình nóng nảy, ngươi đừng trách a.”
Diệp Phù Sinh đương nhiên sẽ không bởi vậy mà tức giận với Sở Tích Vi, chỉ là có chút cảm khái: “Năm đó rõ ràng vẫn là hài tử ngoan ngoãn đáng yêu, cũng không biết từ lúc nào tính nết lại biến thành khó chịu như vậy.”
Tôn Mẫn Phong nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Ta cũng không nhớ rõ tính tình hắn chướng từ lúc nào, chỉ biết là mỗi khi nhìn thấy ngươi hắn đều biến đến càng nóng nảy.”
Diệp Phù Sinh sờ sờ cái mũi: “Đại khái chắc là ta không làm người khác ưa thích đi.”
Tôn Mẫn Phong híp mắt, từ chối cho ý kiến, quay đầu đối một tên thuộc hạ nói: “Ngươi đi tìm Nhị nương, báo cho nàng phái người lưu ý từ Cổ Dương thành đến Mê Tung lĩnh, ven đường lớn ngõ nhỏ, nếu gặp đạo nhân đầu bạc đi cùng Lệ Phong, liền nghĩ cách cầm chân họ lại.”
Thuộc hạ lĩnh mệnh mà đi. Diệp Phù Sinh sửng sốt thoáng nhìn thấy Tôn Mẫn Phong làm cái mặt quỷ, theo bản năng mà hướng trà lâu bên kia nhìn lại, quả nhiên trông thấy Sở Tích Vi biểu tình không kiên nhẫn mà ngồi ở trên lầu hai cạnh cửa sổ, chạm phải ánh mắt của y chuyển tới, liền “ba” một tiếng đóng cửa lại.
Mười năm không gặp, cũng không biết là theo ai học cái kiểu tính tình kỳ cục như vậy!
Diệp Phù Sinh nhịn không được cười cười, trong lòng tích tụ cùng lo lắng cũng tiêu tán đi một chút. Tuy rằng sau khi gặp lại, Sở Tích Vi mỗi lần nhìn y đều không trợn mắt thì cũng cau mày, nhưng cho dù là vậy cũng đều có thể làm y cao hứng.
Tự kiểm điểm hành vi mình vui vẻ khiến Sở Tích Vi bực bội một khắc, Diệp Phù Sinh đi theo Tôn Mẫn Phong lên trà lâu. Sở Tích Vi đã gọi đầy bàn hạt dưa, trái cây cùng điểm tâm, lại chưa gọi trà, chỉ để một bình nước trắng.
Hắn vẻ mặt lãnh đạm, tay lại đang rất cẩn thận mà lột hạt dưa. Ngón tay hơi hơi dùng sức bóp một cái, vỏ hạt dưa liền tách đôi, lộ ra nhân bên trong được rang vàng óng. Diệp Phù Sinh cùng Tôn Mẫn Phong ở phía dưới bất quá trì hoãn không lâu, mà nhân hạt dưa cũng đã lột được một cái đĩa nho nhỏ.
Hai người ngồi xuống, Tôn Mẫn Phong cười nói: “Đa tạ chủ tử! Ta là thích nhất…”
Hắn vươn tay liền nhặt nhân hạt dưa để ăn. Không ngờ Sở Tích Vi mặc dù không ngẩng đầu, công phu trên tay cực nhanh, tay trái ở bên cạnh cái đĩa nhẹ nhàng đẩy một cái, đĩa nhân hạt dưa đã được đặt trước mặt Diệp Phù Sinh.
Diệp Phù Sinh hai mắt đã khôi phục, bởi vậy chỉ cần thoáng liếc qua, y có thể nhìn ra đĩa nhân hạt dưa này sợ là có hơn trăm hạt. Bất giác trong đầu liền nhớ lại năm đó y trêu ghẹo tiểu Thịt Viên, nói là mình ăn trái cây không lột vỏ, ăn hạt dưa không phun xác, khiến cho đường đường tiểu hoàng tôn tưởng thật, tự tay lột hơn trăm nhân hạt dưa cho mình, còn mình thì chỉ cần bỏ vào miệng.
Rũ mắt xuống, Diệp Phù Sinh không nói chuyện, cầm lấy chiếc đĩa nhỏ đem nhân hạt dưa một hơi dốc hết vào miệng, hai má phồng lên y như sóc ăn hạt dẻ, khiến giương mặt nam nhân đầy vẻ phong lưu hiện ra vài phần ngây thơ như hài tử. Sở Tích Vi nhìn bộ dạng này của y, tức giận trong lòng cũng tan hết, vẻ mặt dịu xuống, đối Tôn Mẫn Phong hỏi: “Thư đâu?”
Tôn Mẫn Phong cũng không biết tâm tính gì, lại cũng chẳng kiêng dè Diệp Phù Sinh là người ngoài, từ trong ngực lấy ra một lá thư được bọc cẩn thận. Trang giấy kia có chút hường huệ, còn gấp thành hình tam giác, sáp ong lại đính thêm một đóa nhạt, nhìn thế nào cũng giống như thư của nữ nhân gởi cho tình lang.
Đoan Thanh bên kia có người đi chặn lại, Diệp Phù Sinh hiện tại cũng thoải mái chút, thấy thế liền chứng nào tật nấy: “Để ta đoán xem nào, thư này mở đầu chẳng lẽ là ‘Biệt hậu kinh niên mộng như cuồng, nhật nhật tư quân khổng đoạn trường’?” (*)
[(*) Bao năm xa cách mộng cuồng, mỗi ngày nhung nhớ đoạn trường chàng ơi!]
Tôn Mẫn Phong cười đến nghiêng ngả: “Chính là cái này nha! Diệp công tử, ngươi đúng là tri kỷ!”
Hai cái lão gia hỏa không đứng đắn bốn mắt nhìn nhau, mang theo chí lớn hận không gặp nhau từ sớm. Sở Tích Vi nhẫn lại nhẫn, không lưu tình chút nào mà đem sáp hoa bóp nát, mở thư bắt đầu xem.
Trên thư lưu loát viết đầy cả giấy, đều là câu cú thơ văn hoa mỹ chẳng biết trích ra từ tuồng nào. Sở Tích Vi nhíu mày nhìn xuống, rốt cục ở mấy dòng cuối cùng đọc được một câu tiếng người…
Sau ngày giỗ của phu nhân, Lan Thường trốn đi, muốn tìm cừu nhân xưa. Ngươi cấp tốc tìm kiếm đem nàng mang về cốc, không thể lộ ra.
Nhìn đến những lời này, Sở Tích Vi không chỉ đau đầu, ngay cả răng cũng bắt đầu đau.
Diệp Phù Sinh nhìn vẻ mặt phiền muộn của hắn vốn là thú vị, chỉ là khi thấy đôi mày kia nhíu chặt, lại có chút đau lòng, khó hiểu suy nghĩ: đứa nhỏ này trước kia khóc lớn cười to, tính khí nóng nảy nhưng vẫn luôn thẳng thắn, càng miễn bàn tới việc nhíu mày cân nhắc, hiện tại như thế nào lại biến thành như vậy?
Mười năm qua mình không nhìn tới, rốt cuộc hắn đã trải qua như thế nào?
Bách Quỷ môn chủ ở trên giang hồ thân phận hiển hách, nhưng rốt cuộc đã trải qua những ngày như thế nào?
Y nghĩ như vậy, liền nhịn không được đưa tay rút tờ thư kia xem. Sở Tích Vi cũng không ngăn lại. Chờ đến khi đọc xong, Diệp Phù Sinh nhướng nhướng mày: “Đây là lão trượng nhân (*) kêu ngươi đi tìm vị hôn thê bỏ trốn?”
[(*) lão trượng nhân: cha vợ]
Sở Tích Vi: “… Nghĩ cái gì vậy, nàng mới có mười ba tuổi!”
Ý cười trên mặt Diệp Phù Sinh càng sâu: “Chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé?”
Tôn Mẫn Phong xem đủ cười đủ. Để phòng ngừa người nào đó thẹn quá thành giận, rốt cục đại phát từ bi đi ra hoà giải: “Là cháu gái của lão môn chủ nhà chúng ta, hiện tại rời nhà trốn đi muốn làm chút việc không biết trời cao đất rộng. Làm tiểu thúc cho dù phiền toái cũng phải đem nàng về giáo huấn.”
Diệp Phù Sinh đuôi lông mày vừa động, Sở Tích Vi ngón tay gõ lên mặt bàn, cười lạnh nói: “Nàng không phải là không biết trời cao đất rộng, mà là ăn gan hùm mật gấu, muốn lật trời đây mà!”
“Quay qua quay lại bất quá chỉ là một cô nhóc choai choai, có thể nháo ra cái gì được chứ?” Diệp Phù Sinh lắc đầu, rót cho hắn chén nước “Trước hãy bớt giận a!”
Sở Tích Vi tiếp chén uống cạn, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu “Còn nhớ rõ Lục Minh Uyên không?”
Diệp Phù Sinh hồi tưởng lại một chút, nói: “Lục Minh Uyên của Tam muội thư viện?”
“Đoạn Thủy sơn trang chỉ trong một ngày bị hủy, đám người có chút tên tuổi trong chốn võ lâm mấy ngày gần đây đều hướng Cổ Dương thành tụ hội, chỉ có hắn suất lĩnh thủ hạ quay trở về… Ngươi nói, đây là vì cái gì?”
Diệp Phù Sinh suy tư một khắc, đột nhiên nhớ tới lúc này đang là giữa tháng tám, sự tình có thể khiến cho Lục Minh Uyên cúi đầu bồi tội cũng phải dứt áo rời đi, chỉ có…
“…Là thi Hương!” Diệp Phù Sinh trong mắt tinh quang chợt lóe lên “Nam Nho hạ sơn?”
Bình luận truyện