Phong Đao

Chương 47: Mưu đồ Bí mật



Sở Tích Vi thực chán ghét trời mưa. Nhất là thời điểm xung quanh chỉ cô độc một mình hắn.

Lúc này, hắn lui vào một chỗ trong sơn động. Bên ngoài là mưa trắng trời trắng đất, đem khắp núi rừng đều bao phủ trong làn nước, nhìn cái gì cũng đều không rõ. Gió lạnh cuốn theo mưa từ ngoài cửa động tiến vào, Sở Tích Vi nương theo một tảng đá lớn che kín thân hình, dùng hỏa thạch nhóm lửa, miễn cưỡng chiếu sáng trong động rộng chừng ba trượng, cùng gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của hắn.

Thái dương bên phải một dòng máu chảy xuống, nhuộm đỏ non nửa khuôn mặt. Sở Tích Vi bất động thanh sắc mà xoa xoa, thuận tay đem hỏa thạch nhét vào khe đá, sau đó cởi bỏ y bào, lộ ra nửa người trên rắn chắc thon gầy. Chỉ thấy trên ngực trái của hắn hiện lên rõ ràng năm cái lỗ hình bàn tay, máu tươi đã đọng lại quanh miệng vết thương, nhìn thấy liền ghê người.

“Tu La thủ…”

Vẻ tàn khốc trong mắt của hắn chậm rãi lắng đọng lại, động tác cũng nhanh nhẹn, xé ra một mảnh vải lau khô vết máu, sau đó lấy ra một viên thuốc bóp thành bột phấn sát vào trên miệng vết thương. Hắn dựa lưng vào vách đá, hơi thở nhẹ đến không thể nghe thấy, giống như là một người đã chết.

Khi đó cùng Diệp Phù Sinh tách ra, là nhất thời giận dỗi, cũng là bất đắc dĩ phải làm.

Sở Tích Vi những năm gần đây trải qua cũng không hề dễ dàng, thân ở địa vị cao nắm quyền sinh sát trong tay bất quá cũng chỉ là quang cảnh một hai năm gần đây. Trước đó, hắn còn phải sống trong cảnh mỗi ngày lưỡi đao liếm máu.

Vừa vào Bách Quỷ môn, thân liền giống như không còn trên nhân thế. Ở địa ngục này, người bị tước đi tánh mạng, bẻ gãy khí khái nhiều không đếm xuể. Lúc Sở Tích Vi gia nhập còn là một tiểu thiếu niên; có thể sống tới ngày nay một là mệnh cao, hai là hắn dám lấy tính mạng bản thân đi liều.

Võ công hắn luyện xuất phát từ tâm pháp tối cao Kỳ Lạc kinh của Bách Quỷ môn, ám chỉ “Hồng trần kỳ lạc, thù đồ đồng quy” (*), không bị hạn chế thân pháp, lại hấp thu và đồng hóa nội lực của đối thủ. Kỳ Lạc kinh cùng Vô Cực công của Thái Thượng cung và Thiên Kiếp công của Táng Hồn cung được giang hồ tôn xưng là tam đại tuyệt học. Nhưng mà Kì Lạc kinh tuy là một môn cố tìm cái chung, gác lại sự bất đồng của võ học, nhưng phương pháp nhập môn lại phải thông triệt khí hải bài trừ tạp nguyên. Nói cách khác người muốn tu luyện nhất định phải phế bỏ võ công trước kia của mình, bắt đầu lại từ đầu, nếu không sẽ cực kỳ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

[(*): Hồng trần trăm lối rẽ, kết cuộc đều quy về một mối]

Lúc ấy cùng hắn một đường luyện Kì Lạc kinh quyển thượng còn có chín Thiếu môn chủ có khả năng kế thừa khác, tuổi đều không lớn. Thời điểm đối mặt với võ học tối cao đều có thể quyết tâm bỏ cũ lấy mới. Chỉ có một mình Sở Tích Vi không chịu.

Hắn tám tuổi bắt đầu học võ. Người nọ tuy rằng là một kẻ tính tình không đứng đắn, lúc trước đối xử với hắn lại là chân tâm, đem Kinh Hồng quyết dốc lòng truyền thụ. Thậm chí trước khi hai người quay giáo đối đầu, còn đem trọn bộ võ học chỉnh sửa giảng giải rõ ràng cặn kẽ cho hắn, chỉ sợ sau này hắn luyện sai lầm.

Sau đó mọi việc đảo lộn, hoàn toàn thay đổi. Hắn từ một người dòng dõi hoàng gia được ông trời ưu ái biến thành kẻ hai bàn tay trắng, lưu lạc giang hồ. Ngoại trừ một thân võ công, không còn có cái gì là thuộc về mình.

Kinh Hồng quyết với hắn, tựa như một thân cây nổi cho người sắp chìm bám víu, là thứ duy nhất người kia để lại cho hắn.

Sở Tích Vi không chịu phế đi Kinh Hồng quyết cũng không chịu ngồi chờ chết, mà là biết rõ không thể nhưng vẫn cứ làm.

Kì Lạc kinh là nội công tâm pháp quỷ dị nhất trong thiên hạ. Bản thân nó không có cố định chiêu thức võ học, bởi vì người biến mà mình biến, tùy tâm mà phát, chỉ có lấy chân khí từ đan điền làm nền tảng, lấy “Biến thông hóa dị” làm trụ cột, nếu không sẽ cực kỳ dễ dàng tương khắc. Thời điểm Sở Tích Vi vừa mới bắt đầu tu luyện, đã bị hai cỗ chân khí tra tấn đến chết đi sống lại, kinh mạch toàn thân không một chỗ nào là không đau. Nếu không được lão môn chủ coi trọng tương trợ hắn mấy lần, chỉ sợ lúc này cỏ trên mộ hắn đã cao hơn đầu.

Hắn cắn răng không chịu phế võ công, cũng không từ bỏ Kì Lạc kinh. Cho đến lúc đem thống khổ chịu đựng thành quen, cuối cùng lại là khổ tận cam lai, đụng đến một chút bí quyết.

Cũng xem như mệnh hắn chưa tuyệt, Kinh Hồng quyết là tâm pháp của Kinh Hồng đao nhất mạch bất truyền, bộ pháp chính là tiêu dao khoái ý, động tác nhanh nhẹn linh hoạt như gió, bản thân cũng là “Biến” nhiều “Định”, cùng Kì Lạc kinh lại có hiệu quả tương tự như nhau. Sau khi Sở Tích Vi liều mạng lành làm gáo vỡ làm muôi đơn giản lấy cùng bộ pháp, mạnh mẽ đem hai loại chân khí hợp lại làm một, không chỉ đánh bậy đánh bạ mà luyện thành, lại còn tác dụng tương hỗ lẫn nhau, tiến độ so với người khác còn muốn nhanh hơn ba phần.

Lão môn chủ từng nói: “Kẻ có tâm nhãn, tính tình ngoan cố, chịu đựng qua được chính là mệnh Diêm Vương không đòi mạng nổi.”

Sở Tích Vi dĩ nhiên là không chịu ngồi yên cam chịu. Hắn mấy năm nay như bước lên lớp băng mỏng trên vực sâu, nửa điểm cũng không dám lơi lỏng bản thân, con đường luyện võ so với cầu độc mộc gác trên vách núi còn muốn mạo hiểm hơn, cuối cùng cho đến bây giờ cũng có thành tựu. Nhưng mà tai hoạ ngầm dù sao cũng là tai hoạ ngầm. Mầm mống nguy hiểm lúc trước luyện công sai lầm ở trong cơ thể mai phục, một khi cảm xúc hắn bị kích động liền sẽ bị chân khí quấy phá. Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì hại người hại mình, điên cuồng đến chết.

Chính bởi vì như thế, lão môn chủ mới đem “Băng phách châu” của cố nhân tặng chuyển giao cho hắn, có thể mạnh mẽ làm hắn tĩnh tâm ngưng thần. Nhưng mà từ khi mất Băng phách châu, lại cùng Diệp Phù Sinh gặp lại, hắn mừng rỡ giận dữ càng lúc càng nhiều hơn, tâm tình bình thản như mặt hồ liền trở thành ba đào mãnh liệt, chân khí trong cơ thể giống như thanh gươm treo bằng chỉ mành, lúc nào cũng có khả năng rơi xuống đầu.

Lúc trong rừng bị Diệp Phù Sinh nhìn thấu sự khác thường, hắn tâm trạng bối rối nói không lựa lời, khi phục hồi tinh thần lại càng hối hận. Để tránh cho cảm xúc của mình tiếp tục bùng nổ, Sở Tích Vi mới lựa chọn đi trước một bước, cũng không tiến vào địa cung, mà là tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống điều tức.

Kết quả mới vừa bình phục khí tức, đã bị một trận nổ kinh động. Hắn thầm nghĩ hẳn là địa cung xảy ra chuyện, vội vàng xâm nhập vào lại không thấy Diệp Phù Sinh đâu.

Lòng nóng như lửa đốt mà ở trong địa cung vòng đi vòng lại, mắt thấy một nồi cháo đều quấy đảo thành hồ, hắn rốt cục nghe được một tiếng thét chói tai, thanh âm quen thuộc, đúng là của nha đầu chết tiệt trốn nhà kia.

Sở Tích Vi theo tiếng tìm đến, không ngờ nơi đó ngoại trừ Tiêu Diễm Cốt cùng đám lâu la, còn có một bạch y nhân hắn chưa từng gặp mặt.

Hắn vì cứu người đành chịu một mũi “Triền miên” của Tiêu Diễm Cốt, nhân cơ hội đem kẻ bị thương cùng nha đầu chạy ra khỏi địa cung, vận dụng Hà Phi bộ nhanh như cưỡi gió, đem đám lâu la đều vứt đến không biết nơi nào. Không ngờ rằng bạch y nhân kia còn có thể theo kịp. Rơi vào đường cùng, Sở Tích Vi chỉ đành đem hai kẻ vướng chân vướng tay tống đi trước, một mình cùng người nọ đối diện.

“Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể đem Kì Lạc kinh luyện đến cảnh giới này, đã là một anh tài hiếm thấy trong thiên hạ.” Thời điểm người nọ dùng ngón tay ngăn trở một chưởng của hắn nghênh diện đánh tới đã nói vậy, thanh âm từ dưới mặt nạ phát ra, mang theo vẻ đùa bỡn như mèo vờn chuột  “Đáng tiếc nha, còn quá non!”

Thân pháp bạch y nhân biến hoá kỳ lạ còn muốn hơn cả hắn. Sau khi hai người đánh được năm hiệp, Sở Tích Vi liền hóa công thành thủ. Nhưng mà khi người nọ sáp lại gần, một tay nhanh như ảo ảnh hướng lên mặt, một tay cong thành trảo chộp vào đan điền hắn, Sở Tích Vi lấy Kì Lạc kinh giảm bớt lực, lại dùng Kinh Hồng quyết tránh lui, hiểm hiểm tránh được yếu hại. Nguyên bản hai ngón tay quét qua khuôn mặt định móc mắt, lại chỉ sượt qua thái dương khiến hắn bị thương. Bàn tay chộp lấy đan điền chỉ sai nửa tấc, vừa chạm vào máu thịt liền bị hắn lùi trở ra.

Qua một chiêu giao thủ, Sở Tích Vi liền nhận ra võ công của người này chính là Tu La thủ – một chiêu cực kỳ tàn nhẫn bá đạo trong Thiên Kiếp công!

Tu La thủ lấy bàn tay làm kiếm, không gì không phá được, xuyên da nứt cốt chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Nghe nói trăm năm trước có người từng sử dụng chiêu này hoành hành giang hồ, giết không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, cuối cùng đền tội dưới tay tổ sư của Thái Thượng cung. Chỉ là ma đầu kia mặc dù chết, môn tà công này vẫn lưu truyền tới nay, bị tây nam nhất đại tà ma ngoại đạo tranh đoạt, sau lại trở thành võ công tu hành của Táng Hồn cung chủ.

Ý niệm vừa điểm, Sở Tích Vi không dám tự đại, dốc hết toàn lực cùng chiến một phen, rốt cục mới bắt được sơ hở mượn lực chạy đi. May là người kia không phải muốn lấy mạng hắn, cũng không có đuổi theo.

Sở Tích Vi đã rất lâu chưa từng bại, lần này không thể nói không sợ hãi.

Trên người hắn bị thương, chân khí trong cơ thể cũng bởi vì một phen tâm tình xúc động đột biến cùng kích động không thể tự chủ khi giao đấu lại nhộn nhạo lên. Sở Tích Vi không thể tùy tiện đi tìm mấy người Diệp Phù Sinh hội hợp, tính toán nghĩ tìm cách liên lạc mấy môn nhân gần đó chữa thương trước. Không ngờ lão thiên gia chuyên trò cháy nhà lại bị hôi của, hắn nửa đường gặp trận mưa to này, xem như là xui xẻo đến cùng cực, liền đành tìm cái sơn động tránh mưa điều tức.

Còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Sở Tích Vi chợt nghe bên ngoài có âm thanh người nói truyền đến liền mở bừng mắt ra. Hắn lập tức dập tắt đống lửa,  thuận tay dùng vải lau che lấp vết máu trên mặt đất, thân thể liền hướng vào phía trong động nhẹ nhàng dời đi, như một đạo quỷ ảnh âm thầm dán sát vào góc vách đá không phát ra tiếng động.

Không bao lâu, đoàn người lục tục chui vào sơn động. Một bên kêu “Ông trời xúi quẩy!”, một bên nhóm đống lửa sưởi ấm. May mà động này thực sâu, Sở Tích Vi lại lặng yên lui về phía sau một chút, núp ở chỗ ánh lửa không chiếu đến, âm thầm đánh giá những người này.

Bốn nam một nữ. Người lớn tuổi nhất đầu đã đầy tóc bạc, nhỏ nhất chính là nữ tử vẫn còn đang choai choai.

Bọn họ đều mang theo hành lý túi trên túi dưới, thoạt nhìn giống như mấy người lặn lội đường xa tình cờ gặp nhau. Khẩu âm mỗi người mỗi khác, cũng không giống như nói chuyện phiếm xã giao. Sở Tích Vi vừa nghe thoáng qua, lão giả kia kể hai năm trước huyện Trường Ninh phía Đông lũ lụt, đám quan phủ ở giữa tham ô đút túi, lại đem dân chạy nạn xem như heo chó, hiện giờ khắp nơi ta thán, có người bỏ xứ mà đi, có người giương lá cờ rách lên muốn tạo phản;

Nam nhân cao lớn cùng nam tử nhỏ gầy đại khái là hai huynh đệ, một bên gặm bánh màn thầu vừa nói phương Nam đại hạn, không ít người đổi con cho nhau mà ăn, có người chết đói trên đường;

Thiếu nữ thì cảm thán hai tháng trước ở Kinh Hàn quan xảy ra chiến loạn, rất nhiều nam nhân đồng hương đã chết, nữ nhân trong nhà hoặc là tự bán mình làm nô tì đi theo du thương bỏ xứ, hoặc là ở lại trong thôn sống một ngày tính một ngày…

Cái này nghe như là một đám dân chạy nạn ghé vào cùng kể khổ. Sở Tích Vi nghe tai này lọt qua tai nọ, ánh mắt chăm chú vào nam nhân phúc hậu vẫn luôn không lên tiếng kia.

Người nọ nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, áo lụa hồ cừu, nhìn khác hẳn bốn kẻ còn lại. Gương mặt to béo, hồng hào, thịt giống như muốn từ dưới da căng nứt cả ra, mày rậm mắt to, nụ cười như phật Di Lặc, nhìn chính là một kiểu phú thương hòa khí phát tài.

Hắn lấy cái bánh màn thầu chậm rì rì mà gặm, đem mấy lời tố khổ xem như dưa muối mà nhai đi nhai lại đồng thời nuốt xuống, chờ đến khi bốn người kia đều nhìn qua, mới hỏi: “Nói xong rồi?”

Lão giả ho nhẹ một tiếng, nam nhân to béo xoay xoay miếng bánh màn thầu trên tay, tiếp: “Nếu các ngươi nói xong, vậy liền đến phiên ta.”

Dừng một chút, hắn trước tiên đưa mắt nhìn quanh động. Sở Tích Vi nhạy bén mà núp kín, người này không phát hiện manh mối, liền quay đầu, ánh mắt từ trên mặt bốn người nhất nhất đảo qua, gằn từng chữ mà nói rằng: “Nguyễn Phi Dự hạ sơn. Các ngươi sợ chết không?”

Nghe được ba chữ “Nguyễn Phi Dự”, đôi mày Sở Tích Vi nhất thời ngưng trọng. Chỉ thấy bốn người kia đều không mở miệng, tiếng hít thở đột nhiên nặng nề, giống như áp lực trước mưa rền gió dữ.

“Sợ cái con mẹ hắn!” Đột nhiên, nam nhân cao lớn nghiến răng nghiến lợi mà phun ra, ánh mắt sáng quắc như điện “Lão thất phu sống thừa nhiều năm như vậy, chính là trời già không có mắt! Nếu không phải hắn làm con rùa đen rút đầu, lão tử đã sớm cắt thủ cấp hắn để cáo tổ tiên!”

Lão giả cũng nói: “Trước còn thắc mắc vì sao ngươi đột nhiên đưa mật thư triệu tập đám chúng ta, nguyên lai là vì việc này… Bất quá… Hà lão bản, Nguyễn Thận hành tung bí ẩn, hơn nữa chắc chắn triều đình ám vệ cùng đệ tử của hắn chính là chó săn bảo hộ. Muốn động đến hắn? Khó a.”

Lời còn chưa dứt, nam tử nhỏ gầy đã cười nhạo nói: “Trương lão, chớ không phải là ngươi càng ngày càng sợ chết? Nếu ngươi không dám, trở về nhà chăm con ôm cháu đi, không cần ở đây!”

“Không được nói chuyện như thế!” Nam nhân mập mạp được gọi là “Hà lão bản” nhẹ nhàng trách mắng, thanh âm không lớn, ngữ khí cũng không nặng nề, trên mặt thậm chí vẫn còn nguyên nụ cười tủm tỉm, lại không ai dám lỗ mãng.

Thiếu nữ do dự một chút, vươn tay kéo kéo góc áo Hà lão bản, nói: “Lão gia, chuyện đó có thể tin được không?”

“Tin tức là từ trong kinh truyền ra, ta phái người đi thăm dò cũng trở về nhất trí tình huống, hơn nữa…” Hà lão bản vuốt vuốt tóc nàng “Vị kia cũng để lại ám tín, không sai được!”

Nghe vậy, hô hấp của ba nam nhân càng phát ra trầm trọng. Nam tử nhỏ gầy gấp không thể chờ mà hỏi: “Thời gian, địa điểm?”

“Ba ngày nữa, liền đến An Tức sơn.”

Sở Tích Vi nheo mắt. Ba chữ “An Tức sơn” vừa nói ra, ngoại trừ thiếu nữ kia, còn lại bốn người đều hốc mắt đỏ bừng. Giọng lão giả căm hận nói: “Đáng! Báo ứng! Hắn chết ở An Tức sơn chính là tốt nhất!”

Hà lão bản ánh mắt nhìn qua từng người, chậm rãi nói: “Lần này nếu không thành công, cả đời chúng ta cũng sẽ không có cơ hội giết tên gian tặc này nữa. Tin tức nếu để lộ, sẽ liên lụy rất rộng. Các vị đã nghĩ kỹ chưa?”

“Sợ cái gì?” Nam nhân cao lớn hai mắt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn “Lão thất phu kia một ngày không chết, ta cũng tuyệt không nhắm mắt!”

Bọn họ không nói gì nữa, Hà lão bản mở ra một tấm bản đồ da dê, cùng ba nam nhân khác ghé vào đồng thời dùng tay căng ra. Thiếu nữ kia từ trong bao quần áo ôm ra một cây tỳ bà, ngồi ở trên tảng đá đàn hát. Thanh âm của nàng cũng không mượt mà dễ nghe, thủ cầm cũng không coi là cao siêu, hơi có chút ngang tai, tựa như khóc tang:

Trăm dặm núi xanh vùi xương cốt,

Một nấm mồ chung cỏ xanh rì.

Sương lạnh nến tàn không người khóc,

Cúc vàng che khuất nẻo đường đi.

Buộc đá trầm sông hay mồ lạnh

Thiên cổ anh hùng xá chi chi?

Than ôi,

Giang sơn xương trắng mà thành

Tà dương như máu, đối mình quạnh hiu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện