Phong Đao
Chương 78: Phá kén (bốn)
“Đi tới trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” những lời này đại khái là lừa quỷ mới tin.
Đây là lần đầu tiên Cố Thời Phương đến Mê Tung lĩnh. Trước mắt chính là một vùng đen kịt, người bên ngoài đi vào núi này chỉ sợ chạy loạn tới sáng cũng không tìm ra đường. Cũng may Cố Thời Phương am hiểu cặn kẽ dạ hành truy tung, cả người hoàn hảo hòa vào bóng đêm, cơ hồ hóa thành một con chim bay vụt qua núi rừng không tiếng động.
Nhưng mà trong Mê Tung lĩnh có vô số đường hẹp quanh co, chín cong mười tám quẹo, bị cỏ cây che phủ, chính là tự nhiên tạo thành mê trận, cho dù là Cố Thời Phương cũng bị đầu óc choáng váng. Đúng lúc này, lỗ tai nàng vừa động, nghe thấy cách đó không xa có tiếng người, liền lặng yên ẩn trên ngọn cây, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn trộm.
Phía trước, dưới vách núi tối đen đột nhiên mở ra một cánh cửa ngầm, lộ ra điểm điểm ngọn đuốc. Cố Thời Phương nương theo ánh sáng mấy ngọn đuốc này nhìn kỹ lại, trên vách đá chợt thấy bóng đen thấp thoáng, rõ ràng là không ít trạm gác, đều lợi dụng lùm cây đất đá để che giấu thân thể, bất động phủ phục trong đó. Nếu có người lỗ mãng tiến vào, nhất thời liền bị vây lại tấn công.
Một đội hắc y nhân mang mấy cái bao tải phình to cột kỹ từ trong đi ra, quay đầu đối trạm gác nói gì đó. Gió núi gào thét, vọng tới vài âm thanh trao đổi, đáng tiếc nghe không được rõ ràng.
Cố Thời Phương nhíu mày, chóp mũi ngửi được một mùi máu tươi, mắt thấy những hắc y nhân này đi vòng về phía sườn núi phía trái. Nàng lại quay đầu nhìn trạm canh gác dày đặc nơi vách núi, bàn tay ở trên thân cây nhấn một cái, thân thể mượn lực nhảy lên, lặng yên không một tiếng động mà đi theo.
Vách núi bên trái cách đó không xa có một khe suối, người chưa tới gần, gió núi đã cuốn theo mùi tanh tưởi đập vào mặt. Cố Thời Phương vọt người dừng ở sau một tảng đá. Bởi vì nơi này cây cối không rậm rạp so với chỗ trước, trái lại thưa thớt khiến ánh trăng chiếu sáng bày hết thảy ra trước mắt.
Trong khe suối cũng đều quẳng đầy bao tải to như vậy, chỉ là phần lớn vết máu đều đã ngưng kết biến thành màu đen, tản mát ra mùi tanh tưởi nồng đậm, có tàn chi từ trong bao tải bị rách lộ ra ngoài, cái còn mới cái đã hư thối lẫn lộn, lồ lộ dưới bầu trời đêm.
Khi đến gần, thanh âm nói chuyện cũng nghe rõ ràng hơn. Một người phía trước nói: “Cái mương này sắp bị lấp đầy, cho một mồi lửa thiêu sạch đi.”
Khi bọn họ nói chuyện đều nhìn về cái mương trước mặt, không chú ý tới phía sau có một bao tải to hơi hơi động đậy. Ánh mắt Cố Thời Phương ngưng trọng, nhìn bọn họ xoay người đem bao tải ném xuống, sau đó liền muốn quay về đường cũ.
Ngay thời khắc này, nàng từ trên cây nhảy xuống. Người chưa rơi xuống đất, Kinh Hồng đao bên hông đã rút ra khỏi vỏ. Chỉ thấy huyết quang bay qua, người đi phía trước ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp, nơi cổ họng liền bị cắt ngang một đường máu, chỉ trong khoảng khắc đã tắt thở ngã xuống.
Bốn người phía sau hắn đều kinh hoảng, một tiếng “ai” trong miệng chưa kịp quát lên, Cố Thời Phương đã nhanh chóng tiến vào giữa bốn người. Trong nháy mắt liên tiếp xuất ra bốn chiêu công tám thế thủ, khóe miệng nhếch lên, Kinh Hồng đao ở trong tay tung hoành, người cũng thuận thế xoay chuyển, liền sử ra thức thứ năm “Hoành ba” trong Kinh Hồng đao pháp.
Cái tên “Hoành ba” uyển chuyển hàm xúc đến thực, như hòn đá ném vào trong nước tạo thành gợn sóng, sau đó lan rộng ra ngoài, đao thế mặc dù nhẹ nhàng, lại là một chiêu lấy mạng. Đợi khi nàng xoay đủ một vòng, nơi cổ họng bốn người đều có thêm một vết máu, mở ra khí quản có thể thấy tận xương, da thịt nơi miệng vết thương lại bằng phẳng mịn màng, không thấy mảy may xé rách.
Từng giọt từng giọt máu nối thành một đường từ trên Kinh Hồng đao chảy xuống, Cố Thời Phương cũng không vội lau đi. Nàng đi đến trước khe suối, ngưng mi nhìn một khắc, đột nhiên ra tay đẩy một cái bao tải trong đó, “thi thể” bên trong bất ngờ không kịp đề phòng lăn ra ngoài, gương mặt tràn đầy kinh hoảng.
Hắn thật vất vả giả thành xác chết mới ra khỏi địa phương quỷ quái kia, dĩ nhiên là không chịu chết thêm một lần nữa. Trố mắt một khắc, tay phải người này lặng yên di chuyển tới gần sau thắt lưng, nơi đó hắn còn lén giấu một cây cương châm.
Chỉ là hắn còn chưa đụng tới, chợt nghe thấy nữ tử đè thấp thanh âm: “Ngươi nếu ở trước mặt ta động võ, ta sẽ khiến cho ngươi thực sự làm người chết.”
Người đi lại trên giang hồ có thể không thông minh, nhưng nhất định phải thức thời. Nghe vậy, người này buông tay ra, vẫn không dấu cảnh giác mà nhìn nàng, thanh âm khàn khàn: “Ngươi là ai?”
“Hỏi ngươi hai vấn đề, sau đó hai bên không liên quan gì đến nhau.” Cố Thời Phương không để ý tới hắn, ánh mắt nhíu lại “Thứ nhất, ngươi có gặp qua một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi?”
Người này nói: “Ta là bốn ngày trước bị bắt tới, trong địa lao có không ít người, thiếu niên như ngươi nói ít nhất có năm sáu kẻ, làm sao biết người ngươi hỏi là ai?”
Cái gọi là địa lao, nói vậy xác nhận chính là chỗ vách núi lúc trước. Đôi mày Cố Thời Phương càng nhíu chặt: “Vậy Hách Liên Ngự ở nơi nào?”
“Hắn ba ngày trước giết mười mấy người sau đó không thấy xuất hiện. Ta không biết.”
Người này thành thực đến thú vị, Cố Thời Phương cũng không làm khó hắn, vỏ đao nhanh như gió đánh tới, thẳng đến thụy huyệt của hắn.
Nhưng mà đối phương lại cho rằng nàng muốn giết người diệt khẩu, lập tức sợ hãi nhảy dựng, tay trái ngăn lại vỏ đao, tay phải rút ra cương châm bắn về phía mắt trái nàng. Khẽ hừ một tiếng, Cố Thời Phương nghiêng đầu tránh đi đánh lén, nhấc chân liền một cước đạp lên. Người nọ cũng kiên cường, chịu đựng một cước gãy xương nứt cốt của nàng, từ trong vạt áo rơi ra một vật.
Trên mặt hắn cả kinh, vươn tay liền chộp lấy, nhưng mà Cố Thời Phương đưa mũi chân móc một cái, vật ấy liền bay lên dừng ở trên tay nàng, nương theo ánh trăng vừa thấy, lại là một chiếc lệnh bài bằng đồng to cỡ bàn tay.
Cố Thời Phương xem xét vật này, trong lòng rơi “bộp” một cái: “Ngươi là tướng vệ?”
Tiểu tử nhà mình từ trong tay Táng Hồn cung cứu ra hai đứa con cháu hoàng gia, chuyện này khiến Cố Thời Phương như nghẹn tại cổ. Cũng không phải là nói nàng đem việc của tiên phụ trút giận trên người hai đứa trẻ, mà là đối với việc sau lưng tính kế này buồn lo âm thầm không thôi.
Giang hồ triều đình mặc dù không nói phân biệt rõ ràng, tốt xấu cũng có kết cấu quy củ riêng. Cho dù là cha của nàng Cố Tranh, cũng là nhập triều đình xa giang hồ, không thể đem chuyện hai bên lẫn lộn. Đơn giản là pháp lệnh cùng tình nghĩa có đôi khi thật sự khó lưỡng toàn, lợi ích cá nhân cùng cộng đồng từ xưa đến giờ luôn là bệnh trầm kha khó có thể xử lý.
Chỉ là Táng Hồn cung vượt qua ranh giới.
Môn phái này nếu thật bàn đến, căn cơ cũng không sâu xa, đến nay bất quá cũng chỉ mới truyền hai đời, chưa được gấp đôi tuổi Cố Thời Phương.
Theo lý mà nói, phát triển quá nhanh lại không trải qua căn cơ thế lực ở trên giang hồ cũng rất nhiều, chỉ là những trường hợp đó sớm nở tối tàn, nhanh chóng đứng lên đỉnh cao, sụp đổ cũng rất nhanh. Nhưng mà Táng Hồn cung là một ngoại lệ. Đời trước nghe nói là đại tộc ngoài quan ngoại, sau lại bởi vì nội loạn nên chia rẽ. Một chi trong đó sáng lập ra Táng Hồn cung, thôn tính tiêu diệt chính gia tộc mình, chiêu dụ nhân thủ mở rộng thế lực, kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa thấy suy yếu.
Tục ngữ nói “Sức một người có thể mạnh nhưng không thể kéo dài”, Táng Hồn cung bắt đầu từ phân tranh, cho dù là dẹp được nội loạn gia tộc, nhưng rốt cuộc cũng là việc tự hủy nội tình, mấy năm nay lại phát triển cực nhanh khác thường. Đánh giá theo thông tin Cố Thời Phương được biết, hai đời Táng Hồn cung chủ tuy rằng tài cao xuất chúng, nhưng chỉ giới hạn trong phương diện võ thuật; Thế lực, tài lực, vật lực khổng lồ chống đỡ phía sau, tuyệt đối là người tam sinh khó gặp.
Nếu không có khả năng tự thân, chính là mượn lực kẻ khác.
“Táng Hồn cung hiện tại không chỉ giết người phóng hỏa, lại còn hoạt động bắt cóc lấy tiền chuộc sao?” Cố Thời Phương đem lệnh bài ném trả lại “Còn chuyên chọn người của triều đình mà xuống tay, răng cùn cũng không sợ cắn xác vương bát nha.”
Người nọ cả kinh, ánh mắt ở trên người nàng đánh giá một vòng, cuối cùng dừng lại trên cây đao kia, đồng tử co lại thật nhanh: “Kinh, Kinh…”
“Kinh cái đầu ngươi.” Cố Thời Phương không đợi hắn nói xong liền cắt ngang, tra đao vào vỏ “Hôm nay ta không giết chó săn triều đình, xem như ngươi gặp may.”
Lời còn chưa dứt, Cố Thời Phương liền ra tay nhanh như chớp điểm huyệt đạo người nọ, vọt người đến tóm lấy áo hắn, đem đại nam nhân xem như bọc hành lý nho nhỏ xách lên, tìm chỗ bí mật trên vác đá giấu vào, ném lại con dao hắn mang theo, nói: “Huyệt đạo một khắc đồng hồ sau tự giải, sinh tử ngươi tự xem vận mệnh của mình đi.”
Nàng trong lòng chứa nhiều hoài nghi, dĩ nhiên không dám dễ tin. Trước mắt hai bên đều không có phương pháp kiểm chứng thủ tín, tốt nhất nên rời khỏi phòng biến đổi, miễn cho ảnh hưởng đến đại sự.
Cố Thời Phương trong lòng xoay qua xoay lại rất nhiều biện pháp. Nàng tuy rằng có thể một mình địch số đông, nhưng cũng không phải là gia súc kéo xe cày ruộng, sớm muộn gì cũng đến thời điểm lực kiệt khí tẫn. Huống chi hiện giờ ở địa bàn đối phương có nhiều điểm không rõ, tự tiện xông vào dĩ nhiên là trăm triệu lần không được.
Như vậy không thể không theo kế dương đông kích tây.
Nàng tung mình vài cái lên xuống trở lại bên cạnh khe suối, mắt nhìn phía dưới thi thể chất chồng, vươn tay lấy ra hỏa tập cùng một hồ lô rượu mạnh nhỏ treo ở bên hông hắt qua, ánh lửa nhất thời bùng lên, giữa núi rừng âm u đột nhiên chói mắt tựa như bia ngắm.
Nhiều ngày qua đều là trời hanh khô không mưa, trong rừng núi đầy chất dẫn lửa, huống chi nơi này còn là một khe núi, gió từ phía trên thổi xuống khiến hỏa thế càng mãnh liệt, rất nhanh liền khiến cho trạm gác chú ý, lập tức có người tiến đến xem xét. Tiếng còi bén nhọn vang lên xuyên qua không trung, toàn bộ sơn lĩnh đều náo loạn.
Cố Thời Phương ngay tại lúc này từ một vách núi chật hẹp xuyên qua, đem tiếng người ồn ào đều để lại phía sau, giống như một con tiểu hắc ngư lẫn vào trong hồ nước đục.
Chỉ là khi nàng lần mò tiến vào cái gọi là địa lao, lại phát hiện nơi đây không giống như mình suy đoán.
Sau vách núi không có song sắt cùng buồng giam, mà là một cái sơn đạo uốn lượn quanh co. Cố Thời Phương nương theo bóng tối phi thân lén đi, đến cuối cùng, mới phát hiện trước mặt là một ngọn núi nhỏ.
Nó đích xác thật nhỏ, ở giữa những ngọn núi khác vây quanh nhìn không chút nào thu hút, trên mặt có rất nhiều hang động, giống như là một cái tổ ong bằng đá khổng lồ, cỏ cây cũng thưa thớt đến quá phận.
Một làn gió thổi quét lại đây, nàng ngửi thấy được mùi máu.
Đây là lần đầu tiên Cố Thời Phương đến Mê Tung lĩnh. Trước mắt chính là một vùng đen kịt, người bên ngoài đi vào núi này chỉ sợ chạy loạn tới sáng cũng không tìm ra đường. Cũng may Cố Thời Phương am hiểu cặn kẽ dạ hành truy tung, cả người hoàn hảo hòa vào bóng đêm, cơ hồ hóa thành một con chim bay vụt qua núi rừng không tiếng động.
Nhưng mà trong Mê Tung lĩnh có vô số đường hẹp quanh co, chín cong mười tám quẹo, bị cỏ cây che phủ, chính là tự nhiên tạo thành mê trận, cho dù là Cố Thời Phương cũng bị đầu óc choáng váng. Đúng lúc này, lỗ tai nàng vừa động, nghe thấy cách đó không xa có tiếng người, liền lặng yên ẩn trên ngọn cây, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn trộm.
Phía trước, dưới vách núi tối đen đột nhiên mở ra một cánh cửa ngầm, lộ ra điểm điểm ngọn đuốc. Cố Thời Phương nương theo ánh sáng mấy ngọn đuốc này nhìn kỹ lại, trên vách đá chợt thấy bóng đen thấp thoáng, rõ ràng là không ít trạm gác, đều lợi dụng lùm cây đất đá để che giấu thân thể, bất động phủ phục trong đó. Nếu có người lỗ mãng tiến vào, nhất thời liền bị vây lại tấn công.
Một đội hắc y nhân mang mấy cái bao tải phình to cột kỹ từ trong đi ra, quay đầu đối trạm gác nói gì đó. Gió núi gào thét, vọng tới vài âm thanh trao đổi, đáng tiếc nghe không được rõ ràng.
Cố Thời Phương nhíu mày, chóp mũi ngửi được một mùi máu tươi, mắt thấy những hắc y nhân này đi vòng về phía sườn núi phía trái. Nàng lại quay đầu nhìn trạm canh gác dày đặc nơi vách núi, bàn tay ở trên thân cây nhấn một cái, thân thể mượn lực nhảy lên, lặng yên không một tiếng động mà đi theo.
Vách núi bên trái cách đó không xa có một khe suối, người chưa tới gần, gió núi đã cuốn theo mùi tanh tưởi đập vào mặt. Cố Thời Phương vọt người dừng ở sau một tảng đá. Bởi vì nơi này cây cối không rậm rạp so với chỗ trước, trái lại thưa thớt khiến ánh trăng chiếu sáng bày hết thảy ra trước mắt.
Trong khe suối cũng đều quẳng đầy bao tải to như vậy, chỉ là phần lớn vết máu đều đã ngưng kết biến thành màu đen, tản mát ra mùi tanh tưởi nồng đậm, có tàn chi từ trong bao tải bị rách lộ ra ngoài, cái còn mới cái đã hư thối lẫn lộn, lồ lộ dưới bầu trời đêm.
Khi đến gần, thanh âm nói chuyện cũng nghe rõ ràng hơn. Một người phía trước nói: “Cái mương này sắp bị lấp đầy, cho một mồi lửa thiêu sạch đi.”
Khi bọn họ nói chuyện đều nhìn về cái mương trước mặt, không chú ý tới phía sau có một bao tải to hơi hơi động đậy. Ánh mắt Cố Thời Phương ngưng trọng, nhìn bọn họ xoay người đem bao tải ném xuống, sau đó liền muốn quay về đường cũ.
Ngay thời khắc này, nàng từ trên cây nhảy xuống. Người chưa rơi xuống đất, Kinh Hồng đao bên hông đã rút ra khỏi vỏ. Chỉ thấy huyết quang bay qua, người đi phía trước ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp, nơi cổ họng liền bị cắt ngang một đường máu, chỉ trong khoảng khắc đã tắt thở ngã xuống.
Bốn người phía sau hắn đều kinh hoảng, một tiếng “ai” trong miệng chưa kịp quát lên, Cố Thời Phương đã nhanh chóng tiến vào giữa bốn người. Trong nháy mắt liên tiếp xuất ra bốn chiêu công tám thế thủ, khóe miệng nhếch lên, Kinh Hồng đao ở trong tay tung hoành, người cũng thuận thế xoay chuyển, liền sử ra thức thứ năm “Hoành ba” trong Kinh Hồng đao pháp.
Cái tên “Hoành ba” uyển chuyển hàm xúc đến thực, như hòn đá ném vào trong nước tạo thành gợn sóng, sau đó lan rộng ra ngoài, đao thế mặc dù nhẹ nhàng, lại là một chiêu lấy mạng. Đợi khi nàng xoay đủ một vòng, nơi cổ họng bốn người đều có thêm một vết máu, mở ra khí quản có thể thấy tận xương, da thịt nơi miệng vết thương lại bằng phẳng mịn màng, không thấy mảy may xé rách.
Từng giọt từng giọt máu nối thành một đường từ trên Kinh Hồng đao chảy xuống, Cố Thời Phương cũng không vội lau đi. Nàng đi đến trước khe suối, ngưng mi nhìn một khắc, đột nhiên ra tay đẩy một cái bao tải trong đó, “thi thể” bên trong bất ngờ không kịp đề phòng lăn ra ngoài, gương mặt tràn đầy kinh hoảng.
Hắn thật vất vả giả thành xác chết mới ra khỏi địa phương quỷ quái kia, dĩ nhiên là không chịu chết thêm một lần nữa. Trố mắt một khắc, tay phải người này lặng yên di chuyển tới gần sau thắt lưng, nơi đó hắn còn lén giấu một cây cương châm.
Chỉ là hắn còn chưa đụng tới, chợt nghe thấy nữ tử đè thấp thanh âm: “Ngươi nếu ở trước mặt ta động võ, ta sẽ khiến cho ngươi thực sự làm người chết.”
Người đi lại trên giang hồ có thể không thông minh, nhưng nhất định phải thức thời. Nghe vậy, người này buông tay ra, vẫn không dấu cảnh giác mà nhìn nàng, thanh âm khàn khàn: “Ngươi là ai?”
“Hỏi ngươi hai vấn đề, sau đó hai bên không liên quan gì đến nhau.” Cố Thời Phương không để ý tới hắn, ánh mắt nhíu lại “Thứ nhất, ngươi có gặp qua một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi?”
Người này nói: “Ta là bốn ngày trước bị bắt tới, trong địa lao có không ít người, thiếu niên như ngươi nói ít nhất có năm sáu kẻ, làm sao biết người ngươi hỏi là ai?”
Cái gọi là địa lao, nói vậy xác nhận chính là chỗ vách núi lúc trước. Đôi mày Cố Thời Phương càng nhíu chặt: “Vậy Hách Liên Ngự ở nơi nào?”
“Hắn ba ngày trước giết mười mấy người sau đó không thấy xuất hiện. Ta không biết.”
Người này thành thực đến thú vị, Cố Thời Phương cũng không làm khó hắn, vỏ đao nhanh như gió đánh tới, thẳng đến thụy huyệt của hắn.
Nhưng mà đối phương lại cho rằng nàng muốn giết người diệt khẩu, lập tức sợ hãi nhảy dựng, tay trái ngăn lại vỏ đao, tay phải rút ra cương châm bắn về phía mắt trái nàng. Khẽ hừ một tiếng, Cố Thời Phương nghiêng đầu tránh đi đánh lén, nhấc chân liền một cước đạp lên. Người nọ cũng kiên cường, chịu đựng một cước gãy xương nứt cốt của nàng, từ trong vạt áo rơi ra một vật.
Trên mặt hắn cả kinh, vươn tay liền chộp lấy, nhưng mà Cố Thời Phương đưa mũi chân móc một cái, vật ấy liền bay lên dừng ở trên tay nàng, nương theo ánh trăng vừa thấy, lại là một chiếc lệnh bài bằng đồng to cỡ bàn tay.
Cố Thời Phương xem xét vật này, trong lòng rơi “bộp” một cái: “Ngươi là tướng vệ?”
Tiểu tử nhà mình từ trong tay Táng Hồn cung cứu ra hai đứa con cháu hoàng gia, chuyện này khiến Cố Thời Phương như nghẹn tại cổ. Cũng không phải là nói nàng đem việc của tiên phụ trút giận trên người hai đứa trẻ, mà là đối với việc sau lưng tính kế này buồn lo âm thầm không thôi.
Giang hồ triều đình mặc dù không nói phân biệt rõ ràng, tốt xấu cũng có kết cấu quy củ riêng. Cho dù là cha của nàng Cố Tranh, cũng là nhập triều đình xa giang hồ, không thể đem chuyện hai bên lẫn lộn. Đơn giản là pháp lệnh cùng tình nghĩa có đôi khi thật sự khó lưỡng toàn, lợi ích cá nhân cùng cộng đồng từ xưa đến giờ luôn là bệnh trầm kha khó có thể xử lý.
Chỉ là Táng Hồn cung vượt qua ranh giới.
Môn phái này nếu thật bàn đến, căn cơ cũng không sâu xa, đến nay bất quá cũng chỉ mới truyền hai đời, chưa được gấp đôi tuổi Cố Thời Phương.
Theo lý mà nói, phát triển quá nhanh lại không trải qua căn cơ thế lực ở trên giang hồ cũng rất nhiều, chỉ là những trường hợp đó sớm nở tối tàn, nhanh chóng đứng lên đỉnh cao, sụp đổ cũng rất nhanh. Nhưng mà Táng Hồn cung là một ngoại lệ. Đời trước nghe nói là đại tộc ngoài quan ngoại, sau lại bởi vì nội loạn nên chia rẽ. Một chi trong đó sáng lập ra Táng Hồn cung, thôn tính tiêu diệt chính gia tộc mình, chiêu dụ nhân thủ mở rộng thế lực, kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa thấy suy yếu.
Tục ngữ nói “Sức một người có thể mạnh nhưng không thể kéo dài”, Táng Hồn cung bắt đầu từ phân tranh, cho dù là dẹp được nội loạn gia tộc, nhưng rốt cuộc cũng là việc tự hủy nội tình, mấy năm nay lại phát triển cực nhanh khác thường. Đánh giá theo thông tin Cố Thời Phương được biết, hai đời Táng Hồn cung chủ tuy rằng tài cao xuất chúng, nhưng chỉ giới hạn trong phương diện võ thuật; Thế lực, tài lực, vật lực khổng lồ chống đỡ phía sau, tuyệt đối là người tam sinh khó gặp.
Nếu không có khả năng tự thân, chính là mượn lực kẻ khác.
“Táng Hồn cung hiện tại không chỉ giết người phóng hỏa, lại còn hoạt động bắt cóc lấy tiền chuộc sao?” Cố Thời Phương đem lệnh bài ném trả lại “Còn chuyên chọn người của triều đình mà xuống tay, răng cùn cũng không sợ cắn xác vương bát nha.”
Người nọ cả kinh, ánh mắt ở trên người nàng đánh giá một vòng, cuối cùng dừng lại trên cây đao kia, đồng tử co lại thật nhanh: “Kinh, Kinh…”
“Kinh cái đầu ngươi.” Cố Thời Phương không đợi hắn nói xong liền cắt ngang, tra đao vào vỏ “Hôm nay ta không giết chó săn triều đình, xem như ngươi gặp may.”
Lời còn chưa dứt, Cố Thời Phương liền ra tay nhanh như chớp điểm huyệt đạo người nọ, vọt người đến tóm lấy áo hắn, đem đại nam nhân xem như bọc hành lý nho nhỏ xách lên, tìm chỗ bí mật trên vác đá giấu vào, ném lại con dao hắn mang theo, nói: “Huyệt đạo một khắc đồng hồ sau tự giải, sinh tử ngươi tự xem vận mệnh của mình đi.”
Nàng trong lòng chứa nhiều hoài nghi, dĩ nhiên không dám dễ tin. Trước mắt hai bên đều không có phương pháp kiểm chứng thủ tín, tốt nhất nên rời khỏi phòng biến đổi, miễn cho ảnh hưởng đến đại sự.
Cố Thời Phương trong lòng xoay qua xoay lại rất nhiều biện pháp. Nàng tuy rằng có thể một mình địch số đông, nhưng cũng không phải là gia súc kéo xe cày ruộng, sớm muộn gì cũng đến thời điểm lực kiệt khí tẫn. Huống chi hiện giờ ở địa bàn đối phương có nhiều điểm không rõ, tự tiện xông vào dĩ nhiên là trăm triệu lần không được.
Như vậy không thể không theo kế dương đông kích tây.
Nàng tung mình vài cái lên xuống trở lại bên cạnh khe suối, mắt nhìn phía dưới thi thể chất chồng, vươn tay lấy ra hỏa tập cùng một hồ lô rượu mạnh nhỏ treo ở bên hông hắt qua, ánh lửa nhất thời bùng lên, giữa núi rừng âm u đột nhiên chói mắt tựa như bia ngắm.
Nhiều ngày qua đều là trời hanh khô không mưa, trong rừng núi đầy chất dẫn lửa, huống chi nơi này còn là một khe núi, gió từ phía trên thổi xuống khiến hỏa thế càng mãnh liệt, rất nhanh liền khiến cho trạm gác chú ý, lập tức có người tiến đến xem xét. Tiếng còi bén nhọn vang lên xuyên qua không trung, toàn bộ sơn lĩnh đều náo loạn.
Cố Thời Phương ngay tại lúc này từ một vách núi chật hẹp xuyên qua, đem tiếng người ồn ào đều để lại phía sau, giống như một con tiểu hắc ngư lẫn vào trong hồ nước đục.
Chỉ là khi nàng lần mò tiến vào cái gọi là địa lao, lại phát hiện nơi đây không giống như mình suy đoán.
Sau vách núi không có song sắt cùng buồng giam, mà là một cái sơn đạo uốn lượn quanh co. Cố Thời Phương nương theo bóng tối phi thân lén đi, đến cuối cùng, mới phát hiện trước mặt là một ngọn núi nhỏ.
Nó đích xác thật nhỏ, ở giữa những ngọn núi khác vây quanh nhìn không chút nào thu hút, trên mặt có rất nhiều hang động, giống như là một cái tổ ong bằng đá khổng lồ, cỏ cây cũng thưa thớt đến quá phận.
Một làn gió thổi quét lại đây, nàng ngửi thấy được mùi máu.
Bình luận truyện