Phong Hành Thiên Hạ
Đêm hôm đó, Đại Lý rơi xuống một trận tuyết lớn dày trăm năm hiếm thấy, từng mảnh từng mảnh, như những con bướm hấp hối.
Đêm hôm đó, hắn, cứ như vậy đứng bên ngoài Bạch Tháp, lẳng lặng nhìn chăm chú tòa tháp đã tồn tại trăm năm.
Đêm hôm đó, một truyền thuyết năm mươi năm luân hồi.
………………
“Nhiệm vụ tân thủ chúng ta chắc chắn không cần làm, tiếp theo đi đánh quái không?” Thiên Khiếu Hàn lật tờ tiểu báo vừa mới bảo tiểu nhị đi mua, tra xét xem ở vùng lân cận có quái nào có thể đánh.
Đã lâu không làm tân thủ, đối với phương pháp luyện cấp cho tân thủ hầu như quên hết. Nhưng thật ra có nhớ cũng dường như không dùng được, luyện cấp ở Mộng Hồi vốn khác nhau, giống như cuộc sống hiện thực.
“Hay là trước đến hoàng cung Đại Lý xem thông cáo đi, nói không chừng sẽ có tin tức gì hữu dụng.” Ảnh Cô Nguyệt tiện tay khoác áo choàng lên.
“Sau đó đi suối hồ điệp mới ra đánh yêu tinh hồ điệp đi, thuật mê hoặc của yêu tinh hồ điệp rất lợi hại, người mới không dám tới đánh, cao thủ lại chê kinh nghiệm quá ít, hình như là một trong những nơi vắng vẻ nhất Mộng Hồi.” Thiên Khiếu Hàn giơ giơ tiểu báo trong tay, “Vừa vặn không cần mang áo choàng, nếu không khoác theo áo choàng đánh quái chắc chắn rất kỳ dị.”
Ảnh Cô Nguyệt nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Dựa vào thuộc tính biến thái cùng chức nghiệp biến thái của bọn họ, còn thêm kinh nghiệm chiến đấu biến thái, mấy con tiểu tiểu yêu tinh chắc chắn không tính là gì, hơn nữa, hắn cũng không muốn khoác áo choàng đi đánh quái…
Trên đường Đại Lý nhốn nha nhốn nháo, NPC cùng người chơi hòa một chỗ, nếu không phải người chơi mặc trên người trang bị, thật sự không đoán ra ai là ai.
Ảnh Cô Nguyệt lần này rất cẩn thận giữ chặt áo choàng, sợ lại như lần trước bị gió thổi bay. Thiên Khiếu Hàn cũng thu liễm tính tình, trầm mặc bước đi cạnh Ảnh Cô Nguyệt, xem ra cũng sợ chuyện đám người lần trước. Trước kia có truyền thuyết, siêu cấp mỹ nam cổ đại Vệ Giới là bị nhìn đến chết, hắn còn không tin, hiện tại xem ra, điều đó thật sự thật sự là chân thật!
Thông cáo trước hoàng cung, sử dụng bảng vàng dán tại bức tường đặc biệt, công bố thông cáo nội dung hệ thống đổi mới cùng nhiệm vụ hoàng thất Đại Lý. Nhưng dạng người mới như bọn hắn, chắc chắn không thể nào đi làm nhiệm vụ hoàng thất, phải biết rằng chỉ cần dính vào hoàng thất một chút, nhiệm vụ đó tuyệt đối không đơn giản. Nói chung, chỉ có cao thủ trên bảng nhân tài mới dám đến tiếp.
Có điều, kinh nghiệm là kinh nghiệm, sự thực là sự thật. Mà sự thật bây giờ là, bọn hắn rất muốn hôn mê.
“Bảng vàng: nhiệm vụ bí mật, tên bí mật, nội dung bí mật, phần thưởng bí mật, độ nguy hiểm bí mật. Điều kiện nhận (có hạn chế thành viên): truyền nhân Kiếm Tiên, truyền nhân thái phó Bắc Đường.”
Dại ra.
“Dù là nhiệm vụ bí mật cũng không cần cả tên cùng độ nguy hiểm đều bí mật chứ.” Thiên Khiếu Hàn bất đắc dĩ nói, “Còn nữa, gì mà lại chỉ định hai chúng ta hoàn thành a, ngươi nói xem nếu chúng ta bóc thông cáo, chẳng phải cùng nghĩa với chức nghiệp ẩn giấu bị lột trần sao?”
“Chắc không đâu, bọn hắn có lẽ sẽ nghĩ đây là nhiệm vụ thiết kế trước.” Ảnh Cô Nguyệt trầm tư một chút, bóc thông cáo, “Rất thú vị a, ta nhận, ngươi sao?”
“Không phải nói thú vị à? Vậy tại sao không đi?” Thiên Khiếu Hàn vỗ vai Ảnh Cô Nguyệt, “Huynh đệ, đi thôi!”
“Ngu ngốc.” Ảnh Cô Nguyệt đánh rớt tay Thiên Khiếu Hàn, trực tiếp đi tới phía trước, trong lòng lại ấm áp.
Có lẽ, có người cùng mình điên, thật sự rất tốt.
Dựa theo chỉ dẫn trên thông cáo, bọn hắn đến cổng hoàng cung, bị dẫn vào trong sân nhỏ sâu nhất trong cung. Hai người thoáng nhìn nhau, vốn nghĩ nhiệm vụ có thể cho người mới làm, nhất định không liên hệ chặt chẽ với hoàng thất, nếu không độ khó sẽ rất lớn. Nhưng hiện tại xem ra, không chỉ là chặt chẽ, trách không được lại dán lên cái nhãn bí mật.
Có điều, nhiệm vụ như vậy, bọn hắn có thể hoàn thành không? Trong lòng có phần bất ổn, nhưng nhiều hơn là hưng phấn. Thử hỏi có ai vừa đến cấp mười có thể nhận được nhiệm vụ như vậy? Có thể không hưng phấn sao? Cùng lắm nhiệm vụ không hoàn thành thì lại từ đầu thôi, hiện tại hai người đã bị nhiệm vụ này hấp dẫn.
Tử kim kỳ lân trông lô đầu giường, đốt long tiên hương. Trong truyền thuyết, trên biển rộng mênh mông, ban đêm ánh trăng sáng rõ, rồng lặn trong đáy vực trồi lên mặt nước, lượn quanh trên đá ngầm, hấp thu bụi biển cùng tinh hoa năm tháng, nhổ nước miếng ra ngưng kết mà thành. Loại hương cao quý. Tinh hoa của rồng. Cao quý như thế mới xứng với đường đường hoàng thất, thân phận cành vàng lá ngọc.
“Hoàng đế bệ hạ?” Lúc này hai người sợ ngây người.
“Các ngươi ra ngoài đi, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
Đoàn Thiên Vũ hướng thái giám phía sau hai người phân phó. Đứng lên, một tay nhấc nắp lô đầu thú, đẩy một cái, huân hương đang đốt, đột nhiên tắt khói.
“Có gì khác nhau. Long tiên hương, dù là cao quý. Băng phiến nung cũng chảy, xương hầm cũng thành nước. Kết quả là, hoàn toàn thay đổi.” Đoàn Thiên Vũ thản nhiên nói, “Năm mươi năm, ăn đồ chay cơm trắng, nghe tiếng chuông tụng kinh, xem kinh thư kinh điển, ta cảm thấy rất vui mừng, vui mừng giờ phút này không phải hồi tưởng nữa. Người đã già, cũng chỉ muốn dừng lại, để hết thảy đều dừng lại.”
Hắn tuổi đã vượt quá thất tuần[70], râu tóc đã hoa râm, trong mắt tang thương như Trần Nhưỡng mấy kiếp mấy đời.
Trần Nhưỡng là tên một loại rượu mất thời gian lâu để ủ, lúc mới lấy ra vị chua cay, gắt.
“Năm mươi năm qua, đã thành truyền thuyết, năm mươi năm luân hồi, Bạch Tháp lại lần nữa mở ra.” Đoàn Thiên Vũ thở dài, “Các ngươi cũng biết chuyện Thiên Thanh năm mươi năm trước chứ?”
Im lặng, hai người gật đầu.
Lạc Thiên Thanh, từng là hoàng hậu, hoàng hậu năm mươi năm trước, cũng chính là hoàng hậu duy nhất một đời này của Đế Vương.
Trong truyền thuyết, cửa Bạch Tháp mỗi năm mươi năm sẽ mở ra một lần, lúc ấy, yêu quái nghiệp chướng trấn áp trong tháp sẽ lại xuất hiện trong nhân gian, đến khi đó sẽ sinh linh đồ thán. Nếu lúc này có người tiến vào Bạch Tháp tu phục phong ấn, có thể tiếp tục trấn áp ma lực của yêu quái, giữ được thế giới bình an, mà người tiến vào Bạch Tháp, thân thể sẽ chết, hồn phách sẽ bị phong ấn mãi mãi trong hàn băng, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Mà Lạc Thiên Thanh, chính là người lúc trước tự nguyện tiến vào Bạch Tháp.
“Nàng chuốc say ta, thay ta tiến vào Bạch Tháp.” Đoàn Thiên Vũ nắm chặt tay, “Kết quả là, đây thật ra là một cuộc bày mưu tính kế!”
“Cái gì?! Bày mưu tính kế?!” Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đồng thời hô lên.
“Phong ấn Bạch Tháp,vốn chính là ngưng kết từ oan hồn trên chiến trường. Mà hiện tại linh hồn Thiên Thanh bị ngưng kết đã phá vỡ cực hạn của phong ấn, may mà Thanh Thiên trước giây phút sau cùng dùng hết tinh lực của mình, mới duy trì phong ấn, bây giờ, cũng đã đến phần cuối!” Đoàn Thiên Vũ phẫn nộ, “Thanh Thiên ở thời điểm cuối cùng đem tin tuyền ra, nhưng hết thảy đều đã trễ! Ta đã không cứu được nàng! Vậy nên,” Khuôn mặt Đoàn Thiên Vũ đã tràn đầy tang thương năm tháng giờ phút này lại kích động như thế, “Thật vất vả chờ được các ngươi! Xin các ngươi đánh vỡ phong ấn, giải phóng linh hồn Thiên Thanh!”
“Đánh vỡ phong ấn?!” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc nói, “Vậy oán linh không phải sẽ được thả ra sao?”
“Chẳng lẽ,” Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, “Thật ra oán linh đã được gột rửa?” Hắn đột nhiên nhớ đến hình như có một nhiệm vụ hoàng thất liên hoàn, đi đánh quái vật hình dáng linh hồn trong phó bản.
“Đúng vậy, năm mươi năm, oán linh đã hầu như bị tiêu diệt.” Đoàn Thiên Vũ uể oải ngã ngồi xuống ghế, “Ý chí cuối cùng của Thiên Thanh, truyền tống người chơi đến không gian của oán linh.”
Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt liếc mắt một cái, Giải phóng linh hồn? Tiến vào Bạch Tháp? Thoạt nhìn nhiệm vụ này vô cùng phiền phức, tại sao nhất định phải là bọn hắn mới có thể hoàn thành, chẳng lẽ có quan hệ với chức nghiệp của bọn hắn, hoặc có quan hệ với chuyện bọn hắn trọng sinh?
Quyển 1 - Chương 10: Truyền thuyết Bạch Thấp
|
Đêm hôm đó, Đại Lý rơi xuống một trận tuyết lớn dày trăm năm hiếm thấy, từng mảnh từng mảnh, như những con bướm hấp hối.
Đêm hôm đó, hắn, cứ như vậy đứng bên ngoài Bạch Tháp, lẳng lặng nhìn chăm chú tòa tháp đã tồn tại trăm năm.
Đêm hôm đó, một truyền thuyết năm mươi năm luân hồi.
………………
“Nhiệm vụ tân thủ chúng ta chắc chắn không cần làm, tiếp theo đi đánh quái không?” Thiên Khiếu Hàn lật tờ tiểu báo vừa mới bảo tiểu nhị đi mua, tra xét xem ở vùng lân cận có quái nào có thể đánh.
Đã lâu không làm tân thủ, đối với phương pháp luyện cấp cho tân thủ hầu như quên hết. Nhưng thật ra có nhớ cũng dường như không dùng được, luyện cấp ở Mộng Hồi vốn khác nhau, giống như cuộc sống hiện thực.
“Hay là trước đến hoàng cung Đại Lý xem thông cáo đi, nói không chừng sẽ có tin tức gì hữu dụng.” Ảnh Cô Nguyệt tiện tay khoác áo choàng lên.
“Sau đó đi suối hồ điệp mới ra đánh yêu tinh hồ điệp đi, thuật mê hoặc của yêu tinh hồ điệp rất lợi hại, người mới không dám tới đánh, cao thủ lại chê kinh nghiệm quá ít, hình như là một trong những nơi vắng vẻ nhất Mộng Hồi.” Thiên Khiếu Hàn giơ giơ tiểu báo trong tay, “Vừa vặn không cần mang áo choàng, nếu không khoác theo áo choàng đánh quái chắc chắn rất kỳ dị.”
Ảnh Cô Nguyệt nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Dựa vào thuộc tính biến thái cùng chức nghiệp biến thái của bọn họ, còn thêm kinh nghiệm chiến đấu biến thái, mấy con tiểu tiểu yêu tinh chắc chắn không tính là gì, hơn nữa, hắn cũng không muốn khoác áo choàng đi đánh quái…
Trên đường Đại Lý nhốn nha nhốn nháo, NPC cùng người chơi hòa một chỗ, nếu không phải người chơi mặc trên người trang bị, thật sự không đoán ra ai là ai.
Ảnh Cô Nguyệt lần này rất cẩn thận giữ chặt áo choàng, sợ lại như lần trước bị gió thổi bay. Thiên Khiếu Hàn cũng thu liễm tính tình, trầm mặc bước đi cạnh Ảnh Cô Nguyệt, xem ra cũng sợ chuyện đám người lần trước. Trước kia có truyền thuyết, siêu cấp mỹ nam cổ đại Vệ Giới là bị nhìn đến chết, hắn còn không tin, hiện tại xem ra, điều đó thật sự thật sự là chân thật!
Thông cáo trước hoàng cung, sử dụng bảng vàng dán tại bức tường đặc biệt, công bố thông cáo nội dung hệ thống đổi mới cùng nhiệm vụ hoàng thất Đại Lý. Nhưng dạng người mới như bọn hắn, chắc chắn không thể nào đi làm nhiệm vụ hoàng thất, phải biết rằng chỉ cần dính vào hoàng thất một chút, nhiệm vụ đó tuyệt đối không đơn giản. Nói chung, chỉ có cao thủ trên bảng nhân tài mới dám đến tiếp.
Có điều, kinh nghiệm là kinh nghiệm, sự thực là sự thật. Mà sự thật bây giờ là, bọn hắn rất muốn hôn mê.
“Bảng vàng: nhiệm vụ bí mật, tên bí mật, nội dung bí mật, phần thưởng bí mật, độ nguy hiểm bí mật. Điều kiện nhận (có hạn chế thành viên): truyền nhân Kiếm Tiên, truyền nhân thái phó Bắc Đường.”
Dại ra.
“Dù là nhiệm vụ bí mật cũng không cần cả tên cùng độ nguy hiểm đều bí mật chứ.” Thiên Khiếu Hàn bất đắc dĩ nói, “Còn nữa, gì mà lại chỉ định hai chúng ta hoàn thành a, ngươi nói xem nếu chúng ta bóc thông cáo, chẳng phải cùng nghĩa với chức nghiệp ẩn giấu bị lột trần sao?”
“Chắc không đâu, bọn hắn có lẽ sẽ nghĩ đây là nhiệm vụ thiết kế trước.” Ảnh Cô Nguyệt trầm tư một chút, bóc thông cáo, “Rất thú vị a, ta nhận, ngươi sao?”
“Không phải nói thú vị à? Vậy tại sao không đi?” Thiên Khiếu Hàn vỗ vai Ảnh Cô Nguyệt, “Huynh đệ, đi thôi!”
“Ngu ngốc.” Ảnh Cô Nguyệt đánh rớt tay Thiên Khiếu Hàn, trực tiếp đi tới phía trước, trong lòng lại ấm áp.
Có lẽ, có người cùng mình điên, thật sự rất tốt.
Dựa theo chỉ dẫn trên thông cáo, bọn hắn đến cổng hoàng cung, bị dẫn vào trong sân nhỏ sâu nhất trong cung. Hai người thoáng nhìn nhau, vốn nghĩ nhiệm vụ có thể cho người mới làm, nhất định không liên hệ chặt chẽ với hoàng thất, nếu không độ khó sẽ rất lớn. Nhưng hiện tại xem ra, không chỉ là chặt chẽ, trách không được lại dán lên cái nhãn bí mật.
Có điều, nhiệm vụ như vậy, bọn hắn có thể hoàn thành không? Trong lòng có phần bất ổn, nhưng nhiều hơn là hưng phấn. Thử hỏi có ai vừa đến cấp mười có thể nhận được nhiệm vụ như vậy? Có thể không hưng phấn sao? Cùng lắm nhiệm vụ không hoàn thành thì lại từ đầu thôi, hiện tại hai người đã bị nhiệm vụ này hấp dẫn.
Tử kim kỳ lân trông lô đầu giường, đốt long tiên hương. Trong truyền thuyết, trên biển rộng mênh mông, ban đêm ánh trăng sáng rõ, rồng lặn trong đáy vực trồi lên mặt nước, lượn quanh trên đá ngầm, hấp thu bụi biển cùng tinh hoa năm tháng, nhổ nước miếng ra ngưng kết mà thành. Loại hương cao quý. Tinh hoa của rồng. Cao quý như thế mới xứng với đường đường hoàng thất, thân phận cành vàng lá ngọc.
“Hoàng đế bệ hạ?” Lúc này hai người sợ ngây người.
“Các ngươi ra ngoài đi, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
Đoàn Thiên Vũ hướng thái giám phía sau hai người phân phó. Đứng lên, một tay nhấc nắp lô đầu thú, đẩy một cái, huân hương đang đốt, đột nhiên tắt khói.
“Có gì khác nhau. Long tiên hương, dù là cao quý. Băng phiến nung cũng chảy, xương hầm cũng thành nước. Kết quả là, hoàn toàn thay đổi.” Đoàn Thiên Vũ thản nhiên nói, “Năm mươi năm, ăn đồ chay cơm trắng, nghe tiếng chuông tụng kinh, xem kinh thư kinh điển, ta cảm thấy rất vui mừng, vui mừng giờ phút này không phải hồi tưởng nữa. Người đã già, cũng chỉ muốn dừng lại, để hết thảy đều dừng lại.”
Hắn tuổi đã vượt quá thất tuần[70], râu tóc đã hoa râm, trong mắt tang thương như Trần Nhưỡng mấy kiếp mấy đời.
Trần Nhưỡng là tên một loại rượu mất thời gian lâu để ủ, lúc mới lấy ra vị chua cay, gắt.
“Năm mươi năm qua, đã thành truyền thuyết, năm mươi năm luân hồi, Bạch Tháp lại lần nữa mở ra.” Đoàn Thiên Vũ thở dài, “Các ngươi cũng biết chuyện Thiên Thanh năm mươi năm trước chứ?”
Im lặng, hai người gật đầu.
Lạc Thiên Thanh, từng là hoàng hậu, hoàng hậu năm mươi năm trước, cũng chính là hoàng hậu duy nhất một đời này của Đế Vương.
Trong truyền thuyết, cửa Bạch Tháp mỗi năm mươi năm sẽ mở ra một lần, lúc ấy, yêu quái nghiệp chướng trấn áp trong tháp sẽ lại xuất hiện trong nhân gian, đến khi đó sẽ sinh linh đồ thán. Nếu lúc này có người tiến vào Bạch Tháp tu phục phong ấn, có thể tiếp tục trấn áp ma lực của yêu quái, giữ được thế giới bình an, mà người tiến vào Bạch Tháp, thân thể sẽ chết, hồn phách sẽ bị phong ấn mãi mãi trong hàn băng, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Mà Lạc Thiên Thanh, chính là người lúc trước tự nguyện tiến vào Bạch Tháp.
“Nàng chuốc say ta, thay ta tiến vào Bạch Tháp.” Đoàn Thiên Vũ nắm chặt tay, “Kết quả là, đây thật ra là một cuộc bày mưu tính kế!”
“Cái gì?! Bày mưu tính kế?!” Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đồng thời hô lên.
“Phong ấn Bạch Tháp,vốn chính là ngưng kết từ oan hồn trên chiến trường. Mà hiện tại linh hồn Thiên Thanh bị ngưng kết đã phá vỡ cực hạn của phong ấn, may mà Thanh Thiên trước giây phút sau cùng dùng hết tinh lực của mình, mới duy trì phong ấn, bây giờ, cũng đã đến phần cuối!” Đoàn Thiên Vũ phẫn nộ, “Thanh Thiên ở thời điểm cuối cùng đem tin tuyền ra, nhưng hết thảy đều đã trễ! Ta đã không cứu được nàng! Vậy nên,” Khuôn mặt Đoàn Thiên Vũ đã tràn đầy tang thương năm tháng giờ phút này lại kích động như thế, “Thật vất vả chờ được các ngươi! Xin các ngươi đánh vỡ phong ấn, giải phóng linh hồn Thiên Thanh!”
“Đánh vỡ phong ấn?!” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc nói, “Vậy oán linh không phải sẽ được thả ra sao?”
“Chẳng lẽ,” Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, “Thật ra oán linh đã được gột rửa?” Hắn đột nhiên nhớ đến hình như có một nhiệm vụ hoàng thất liên hoàn, đi đánh quái vật hình dáng linh hồn trong phó bản.
“Đúng vậy, năm mươi năm, oán linh đã hầu như bị tiêu diệt.” Đoàn Thiên Vũ uể oải ngã ngồi xuống ghế, “Ý chí cuối cùng của Thiên Thanh, truyền tống người chơi đến không gian của oán linh.”
Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt liếc mắt một cái, Giải phóng linh hồn? Tiến vào Bạch Tháp? Thoạt nhìn nhiệm vụ này vô cùng phiền phức, tại sao nhất định phải là bọn hắn mới có thể hoàn thành, chẳng lẽ có quan hệ với chức nghiệp của bọn hắn, hoặc có quan hệ với chuyện bọn hắn trọng sinh?
Bình luận truyện