Phong Hành Trì Thượng

Chương 6



Cơm đưa tới, hai phần, phần ít là của anh, đương nhiên phần cơm lớn đó chính là cho cô.

“Ăn đi.” Anh ra lệnh.

Lúc bắt đầu ăn, cô ăn rất văn nhã, nhưng là do thức ăn quá ngon rồi, ăn ăn liền quên hình tượng, bắt đầu hung mãnh lên.

Một bữa cơm cô ăn gần một canh giờ, không phải do cô ăn chậm mà là cơm quá nhiều.

Phần cơm đã thấy đáy rồi. Ăn cơm no, tinh thần của cô rất tốt. Đầu tiên tưới nước cho cây cối, đem sách sửa sang

lại một chút, cô ở trước mặt anh đi tới đi lui, chợt đông chợt tây, anh nhìn mà hoa mắt. Sau đó, cô khóa trái cửa, tự mình đem dây điện thoại rút ra, té ở trên giường nhỏ, đã ngủ. Ngủ đến nước miếng chảy thẳng, đại khái lại đang trong mộng ăn đồ gì thôi.

Phong Lôi không gọi cô, cô cũng không khách khí ngủ thẳng đến lúc mặt trời lặn.Tỉnh dậy đã rất nhanh đến giờ tan làm.

“Ngại quá, lần này tôi ăn quá nhiều, mà ăn nhiều thì liền thèm ngủ. Lần tới tôi nhất định chú ý.”

Ngày đầu tiên đi làm nằm ngủ thẳng cẳng là quá vô trách nhiệm rồi.

“Tan việc đi cùng tôi.”

“Nhà nước quy định làm việc chỉ có tám giờ.”

“Tôi quy định bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.” Anh mặt bá đạo.

“Hơn nữa, trong tám giờ, có người ăn một giờ ngủ hai giờ.” Được rồi, là cô đuối lý trước.

“Anh nói thế nào thì chính là thế ấy.”

“Có được tiền thêm giờ không?” Cô không sợ chết, lại nói thêm một câu.

“Tính theo giờ.”

Anh bỏ lại một câu, sải bước đi về phía trước. Sử Trì Trì vui vẻ theo sát ở phía sau. Ra khỏi thang máy chuyên dụng, mọi người rối rít liếc nhìn. Mấy mỹ nữ phí bao công sức ăn mặc kia trong mắt càng bốc lửa. Thật không hiểu, làm thêm cũng có người đố kỵ. Trì Trì nho nhỏ than thở.

Anh nói làm thêm giờ chính là theo anh đi tập thể dục trên mấy cái máy móc uốn lượn kia, còn không bằng đi bộ trên đường ấy. Chỉ là, cô cũng theo anh tập mấy thứ. Nửa giờ sau, hai người mồ hôi đầm đìa, tắm gội qua, lại cùng anh ăn qua loa, sau đó lại cùng anh đi bơi. Giày vò đến hơn mười giờ, Phong Lôi mới thả cho cô về.

Thứ hai Bắc kinh mưa to gió lớn, không có nữ nhân nào tới làm phiền, Trì Trì tìm đồng nghiệp lầu dưới mượn một đống lớn cùng tạp chí phụ nữ để xem. Nhìn phía trên một truyện cổ in to đùng cô không khỏi vui vẻ. Truyện cổ Trung Quốc tả thực so với tiểu thuyết còn khôi hài hơn.Vừa nhìn phía sau một quyển nữa, cơ bản đều là dạy nữ nhân ăn mặc như thế nào để hấp dẫn đàn ông, để biến thành ông xã. Tác giả viết rất sát, cô xem được vui ngất trời.

Phong Lôi không biết xuất hiện trước mặt cô từ lúc nào. Sử Trì Trì cũng không kịp đem tạp chí giấu đi, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt giải thích: “Tôi đang lấy lại tinh thần để làm việc đấy.”

Phong Lôi cũng không bóc mẽ cô, thuận tay cầm một quyển tạp chí trên bàn lên, vừa đúng lật tới một tờ, đề mục phía trên là . Sử Trì Trì trong đầu “oanh” một tiếng, trời ạ, chỉ muốn tìm chỗ nào mà chui đầu vào. Phong Lôi trong mắt lóe sáng, ánh mắt nhìn cô một vòng, cười cười, không thèm giải thích, liền đi ra ngoài. Trì Trì vốn định lớn tiếng, tôi còn chưa kịp đọc tờ này một chữ nha, nhưng là đầu lưỡi của cô như thắt lại, có thể nào cũng không thể nói ra">

Cô thề về sau sẽ không bao giờ đọc hai loại tạp chí này nữa, ít nhất thì sẽ không đọc ở công ty. Lần này cô lấy từ dưới đáy bàn quyển ra đọc. Nhịn đến lúc tan việc, cô thấy Phong Lôi đang vùi đầu vào công việc, định lặng lẽ chạy đi.

“Đứng lại.” Phong Lôi quát nhẹ một tiếng. Trì Trì tâm thần bất định, bất an đứng lại. Anh sẽ không phạt tiền cô chứ?

“Hôm nay theo tôi đi tiếp khách.”

Cô không phải chỉ giúp anh đuổi nữ nhân sao, tại sao lại nhiều việc như vậy?

“Ban đầu anh đâu có nói có việc này. Còn nữa, …hiện tại đã đến lúc tan việc.” Sử Trì Trì rõ ràng chưa đủ khuyến khích.

“Tôi nói có thì có, đi làm thời gian lấy lời tôi nói làm chuẩn.”

Có còn dân chủ không, Trì Trì trong lòng thầm mắng tên độc tài.

“Tôi không có lễ phục, cũng sẽ không mang giầy cao gót, vừa thấy thức ăn hai mắt liền tỏa sáng, vừa thấy người lạ cổ họng cũng khô không nói được ra lời.”

Trì Trì lưu loát nói xong, nghĩ thầm xem ngươi có dám dẫn ta ra ngoài nữa không.

“Anh dẫn tôi ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, tôi thật nhìn chẳng ra hình dáng gì.”

Được rồi, vì buổi tối an bình, cô chỉ ủy khuất mình một chút.

“Cô đúng là chưa ra hình dáng gì.”

Phong Lôi đồng ý gật gật đầu, nhưng anh lại nói tiếp một câu “Nhưng phụ nữ thường sức lực không bằng cô.”

Trì Trì tức giận tói mức trợn cả tròng mắt trắng, đây là lời người ta nói sao?

“Tiền thưởng.”

Trì Trì còn muốn nói thêm cái gì, Phong Lôi trong miệng nhảy ra hai chữ. Trì Trì nhất thời không có hơi sức đấu tranh, vừa nghĩ tới màu h đáng yêu của ngân phiếu, cô chẳng còn lời lẽ nào. Cô dưới sự uy hiếp của anh không thể làm gì khác, đành mặc bộ dạ phục màu trắng, chân đi đôi giày cao chừng năm phân. Lần đầu tiên đi giày cao gót, cô sợ mất thăng bằng, liền nắm chặt tay áo Phong Lôi, nhắm mắt theo sát đuôi anh.

Trong bữa tiệc, nữ nhân từng người trang điểm xinh đẹp, nhìn từ xa giống như cây thông noel, nhìn gần giống như tiệm tạp hóa. Các nam nhân bất kể cao thấp mập ốm nhất luận mặc âu phục nghiêm túc ngay ngắn. Mọi người tụ chung một chỗ, nghĩ một đằng nói một lẻo, tâng bốc lẫn nhau, từng ánh mắt đố kỵ hiểu lầm hướng Trì Trì bắn tới. Trì Trì hoàn toàn không rảnh để để ý, cô chỉ ngóng nhìn mau mau khai tiệc. Nhưng đợi đến khi khai tiệc cô mới phát hiện, lễ phục trên người cô quá vừa người, cô căn bản không thể ăn uống thả cửa. Cho nên cô không thể làm gì khác hơn là giống như một thục nữ, dùng chén nhỏ muỗng nhỏ ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ một, vừa ăn vừa mắng.

Thật chẳng dễ dàng nhịn đến lúc tàn tiệc. Sử Trì Trì bước thấp bước cao đi ra cửa, đang suy nghĩ Phong Lôi có thể cho người đưa cô về hay không, lại ngoài ý muốn thấy được trong đám xe sang trọng kia một chiếc xe Santana màu đỏ như gà lạc giữa bầy hạc.

“Anh anh cố ý đến đón tôi?” Gió lạnh thổi, Trì Trì không khỏi sợ run cả người.

“Nghĩ khá lắm, ở nơi này thật chán nản. Mau lên xe.” Trần Bụi thúc giục.

“Xe này ở đây chẳng ai thèm ngồi.” Trì Trì ý tốt nhắc nhở anh.

“Giả bộ người giàu có cái gì, mấy cái xe kia không chừng đều là đi mượn.”

“Ha ha, anh cũng bắt đầu ghét người giàu?” Sử Trì Trì cười.

Không ngờ Trần Bụi cũng cười.

“Cô cảm thấy Phong Lôi là người thế nào?” Trần Bụi vừa khởi động xe vừa thình lình hỏi.

“Sao anh biết Phong Lôi?” Sử Trì Trì kinh ngạc.

“Dĩ nhiên, quanh đây người nào mà không biết anh ta?” Trần Bụi làm một bộ dạng đương nhiên.

“Chưa ra dáng gì, rất biến thái, cũng rất thú vị.” Sử nh luận.

“Phụ nữ các cô chẳng phải đều muốn tìm đối tượng giống như anh ta hay sao?” Trần Bụi trong mắt lóe lên một tia vô cùng phức tạp, vừa mong đợi lại vừa rụt rè, sợ mất mát.

“Thôi đi, có mà bông hoa mục ấy, đang bị vây xung quanh bởi mấy bông hoa kia.”

“Chứng tỏ hắn có sức quyến rũ.” Như mất hết sức lực, Trần Bụi nản chí nói một câu đắng chát.

“Được coi là sức quyến rũ? Anh có thể bỏ bớt hào quang cho hắn đi được không? Không phải là người có sức quyến rũ mà là tiền có sức quyến rũ.”

Sử Trì Trì thường cùng Lâm Không và Mạnh Hoài Nam ở chung một chỗ, có lúc cũng rất sắc bén.

“Cô cũng bắt đầu ghét nhà giàu sao?” Trần Bụi nhắc nhở.

“Ừ, chỉ là , trừ tiền bên ngoài, người này cũng không phải là cái gì cũng xấu.” Sử Trì Trì tận lực khách quan đánh giá.

“Chỉ là,” Sử Trì Trì chần chờ nhìn Trần Bụi đánh giá một chút, “Anh hỏi thăm kỹ thế làm gì? Hai người chẳng lẽ là tình địch?” Không giống sao chứ?

“Khác nhau một trời một vực, lấy gì cạnh tranh?” Trần Bụi thanh âm lạnh như băng.

“Xét về sức quyến rũ mà nói, hai người các anh không khác nhau lắm.”

“Thế nào là không khác nhau lắm?” Trần Bụi thanh âm lại thêm một chút nhiệt độ.

“Hợp thành một khắc bạc.” Sử Trì Trì vận sức nói, sau đó nhảy xuống xe, đã về đến nhà.

“Chờ một chút.” Trần Bụi kêu.

“Không phải nói nhiều, tiền xe cuối tháng tổng kết.”

“Tôi không nói cái này.” Trần Bụi đã chạy tới cởi áo khoác của mình, khoác lên người Sử Trì Trì. Sử Trì Trì nhất thời cảm thấy trên người cũng như trong lòng có chút ấm áp.>Anh đi theo phía sau cô.

“Chúng tôi không ở đây một mình.” Sử Trì Trì nhắc nhở anh.

“Tôi sợ cô xảy ra chuyện, cảnh sát tìm đến tôi.”

Trần Bụi nói tiếp. Sử Trì Trì cắn răng, cũng biết anh bình thường không có tốt bụng như vậy.

“Ngày mai mấy giờ đi làm?” Trần Bụi bình thản hỏi.

“Mai là ngày nghỉ, anh không biết sao?”

“Biết, một tháng ba mươi ngày của tôi với ngày nghỉ của cô không liên quan.”

“A.” Trên đời còn có chuyện tốt như vậy.

“Chiều nay tôi tới hai siêu thị để mua.”

“Biết rồi.”

Sử Trì Trì nhìn vóc người tuấn dật cao lớn của anh lại liên tưởng mấy ngày gần đây xảy ra đủ chuyện, cảm giác có chút hoang đường. Nhưng là hoang đường ở chỗ nào cô lại không muốn nghĩ thông. Thôi, cái thế giới này vốn hoang đường.

“Ai, rốt cuộc đến nhà rồi.” Sử Trì Trì hoan hô một tiếng, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.

“Sao người lại may mắn như vậy chứ?” Giang Vãn Vãn thở dài một tiếng, giọng nói chua chát.

“May mắn? Phiền chết rồi. Tên kia thế nhưng chẳng thèm để ý đến luật pháp, tự mình kéo dài thời gian làm việc, hại ta ngay cả thời gian dành cho bản thân cũng không có.” Trì Trì phát tiết xong lập tức đi ngủ. Làm thật tốt, kiếm ít tiền rồi mở tiệm sách, làm cô thủ thư vui vẻ. Cô động viên mình cố gắng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện