Phong Hỏa Kì Duyên
Chương 10
Bàn tay ngọc ngà của nàng nâng nhẹ cổ tay xanh xao của hoàng đế Hỏa Thánh Quốc, từ từ và cẩn thận bắt mạch cho ngài. Trúc Linh khẽ nhíu mày. Nàng lại dò xét lại một lần nữa. Đây chẳng phải là Thập Thất Triền Miên độc mà nàng và sư thúc nàng đã nghiên cứu ra hay sao. Nhìn khuôn mặt xanh tím, gầy guộc của hoàng đế, nàng bỗng muốn cười một cái.
Hoàng cung là cái lưới bắt người thật lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mạng sống treo bằng sợi tóc rồi. Nàng không hiểu cái định lí này đã được chứng minh biết bao lần trong quá khứ rồi mà sao không ai chịu hiểu, cứ tìm cách vào nơi này, rồi trả giá bằng mạng sống, nếu không thì lúc nào cũng đa nghi người này người nọ ai tốt, ai xấu... Gần hai năm sống trong hoàng cung Phong Thần Quốc đã giúp nàng hiểu rõ điều này rồi.
- Hoàng thượng đã trúng độc gì? Tình trạng sức khỏe của người ra sao rồi?
Liên Tuấn hỏi han. Hoàng thượng từ lúc trúng độc đến nay đã qua một tuần rồi, giờ thì vẫn mê man. Hắn là trung thần sao không lo không buồn cho được. Hắn ân hận đã không học hành tử tế y độc dược.
Trúc Linh nhẹ nhàng đặt tay hoàng thượng trở lại vị trí cũ. Xong việc, nàng đứng dậy nói. Giọng của nàng không to nhưng với tình cảnh hiện giờ cũng đủ để mọi người nín thở lắng nghe.
- Thưa thái hậu, hoàng hậu cùng chư vị, tiểu nữ xin thứ hỏi các ngự y chăm sóc hoàng thượng từ lúc phát độc là ai?
Mấy lão ngự y già, cùng một vài người trẻ hơn có mặt tại đó run rẩy bước lên. Một người lên tiếng.
- Hoàng tiểu thư, là chúng ta.
Trong lúc chúng ngự y đang đứng ngồi không yên không biết nàng muốn làm gì, thì Trúc Linh chỉ bình thản cùng lãnh đạm hỏi:
- Hoàng thượng đã phát độc cách đây khoảng bảy ngày, rồi hôn mê từ đó đến nay chưa tỉnh. Trong lúc bệnh, tay chân người tím tái, lạnh băng, rồi cùng với tóc bạc và rụng nhiều. Đặc biệt là đau ở đỉnh đầu cứ hai ngày một lần. Tất cả điều ta nói có đúng không?
Chúng ngự y giờ chỉ muốn rớt quai hàm một lượt và nhìn chằm chằm vào nàng với cùng một suy nghĩ là nữ tử này quá phi thường đi. Có thể nói rõ triệu chứng của loại độc hiếm gặp này.
- Vậy hoàng thượng có khả năng giải độc không?
Hoàng hậu nhìn người nằm trên long sàng không chớp mắt. Trong đôi mắt ấy không biết bao tình ý mà người dành cho người đó. Trúc Linh bắt gặp vẻ ôn nhu như nước ấy ngỡ ngàng. Tình vẫn còn khi người chân thành. Nàng có lẽ đã quá bi quan về nơi này rồi.
- Thưa hoàng hậu. Trên đời không có phương thuốc độc nào lai không có thuốc giải. Độc của hoàng thượng ắt có cách.
Thái hậu mừng rỡ:
- Tốt quá. Ngươi nói ai gia nghe xem.
- Hoàng thượng đã bị trúng Thập Thất triền miên độc. Đây là một loại độc mạnh nhưng thời gian phát tác lại tương đối dài, mười bảy ngày. Vì vậy mới gọi là Thập thất. Độc này khiến người trúng độc rơi vào tình trạng hôn mê, đồng thời phá hủy thần kinh từ bên trong khiến người trúng tuy mê man nhưng vẫn chịu hành hạ với cơn đau dữ dội. Sau mười bảy ngày hành hạ sẽ chết vì đứt mọi dây thần kinh cùng mạch máu trong cơ thể.
Lời nói của Trúc Linh khiến mọi người trong điện đều toát mồ hôi, gai ốc nổi lên khắp người. Độc này thật quá đáng sợ, khiến người ta sống không bằng chết. Chỉ tưởng tượng mạch máu bỗng vỡ ra toàn cơ thể đủ để người nghe run lên bần bật rồi. Không biết người bào chế độc này kinh khủng đến thế nào đây. Bất giác mọi người nhìn tay chân mình. Họ mà biết kẻ kinh khủng đó đang đứng cùng với họ, thanh tú nhã nhặn đến thế này chắc là té ngã hàng loạt.
Hoàng hậu cùng thái hậu nhìn nhau rồi lại đưa mắt nhìn hoàng thượng tột cùng hoảng sợ. Chúng phi tần một bên vài kẻ đã bắt đầu thút thít.
Liên Tuấn thở phào. Sư muội hắn đã nêu cặn kẽ về loại độc lạ này chắc chắn sẽ giải được. Hắn rất khâm phục nàng. Sư phụ thật có mắt nhìn người quá tốt luôn.
- Im lặng.
Thái hậu tức giận, nắm chặt tay. Người mẹ nào lại không thương con chứ, nhìn nhi tử nằm trên long sàng bà xót, bà sốt ruột muốn thay con hứng chịu. Trúc Linh được sự đồng thuận của thái hậu đi lấy bút giấy viết hai bản.
Nàng tiếp tục nói:
- Đây là đơn thuốc giải. Gồm hai phần. Đơn này là thuốc trị độc, sắc năm tiếng, ba tiếng uống một lần liên tục trong năm ngày. Còn đơn này là thuốc hồi phục, sau khi uống xong thuốc trị độc thì bắt đầu mỗi ngày uống một lần. Uống trong hai ba ngày. Trong thời gian dùng thuốc, chỉ ăn cháo trắng loãng không có vị gì. Dư độc sẽ được đào thải.
- Hoàng tiểu thư, ngươi có yêu cầu gì ai gia sẽ đáp ứng với ngươi.
Thái hậu vừa dứt lời vàng ngọc, hoàng hậu long lanh nước mắt cười tươi với nàng:
- Phải, phải. Có gì ngươi cứ nói. Ta sẽ đáp ứng. Nhưng Hoàng tiểu thư có thể ở trong cung để tiện chữa trị cho hoàng thượng được không. Khánh Hòa cung, ngươi đến đấy ở tạm một thời gian đi.
- Dân nữ tạ hoàng ân.
- Được rồi, cho ngươi lui. Chắc ngươi mệt rồi.
Trúc Linh cúi người lui ra ngoài đi theo cung nữ đến Khánh Hòa cung. Khánh Hòa cung là cung đón tiếp khách quý của hoàng tộc để ở. Nàng có phúc a. Vừa đến nơi, nàng mệt mỏi đặt lưng xuống giừơng ngủ một giấc.
Đêm tĩnh lặng.
Ánh trăng, xé màn đêm tối tăm, mờ mờ soi tỏa mọi nơi. Không gian vốn tĩnh lặng, nhưng ở chốn hoàng cung càng tịch mịch hơn. Con người dù thức dù tỉnh nhưng không thể xóa hết sự im ắng đáng sợ này. Và sự cảnh giác lại nâng lên cao độ. Gió se lạnh thổi qua, quyến rũ con người tìm đến giấc ngủ ngon nhưng vẫn bị đánh bại bởi ý chí sắt đá của thị vệ canh đêm. Họ giờ ngắm những màu đen đen của cây khẽ đung đưa qua lại trong gió. Chán nản.
Một thân hắc y nhanh nhẹn dùng khinh công bay lên tường. Hắn nhẹ nhàng lướt đi không một tiếng động xâm nhập vào hoàng cung. Hắn lẩn chốn vào chỗ này, di chuyển ra chỗ kia vô ảnh vô âm vượt qua dễ dàng đám thị vệ hoàng cung kia. Thân ảnh hắn mau chóng đứng lên nóc một cung điện nào đó. Hắn nhìn quanh xác định hướng đi. Bộ hắc y kín mít được trùm từ đầu tới chân, dù hắn đang cười nhưng cũng không ai nhận ra nếu vô tình bắt gặp. Cứ với tốc độ này, hắn mau chóng đi tìm được Khánh Hòa cung. Hắn giở một bình sứ trắng, lắc lắc nhẹ, rồi hất tung vào mặt mọi thị vệ, cung nữ đang trực đêm. Nhìn từng người ngã xuống, hắn có phần hài lòng vô cùng.
Mê Nhuyễn hương thật tốt.
Hắn mở cửa tiến vào, nhìn nữ tử nằm trên giừơng nổi sát khí.
Trúc Linh vốn là người tập võ nên dù có mệt mỏi đi nữa, nàng cũng duy trì bảy ngủ ba thức. Vì thế nghe thấy có tiếng động nàng tỉnh giấc, nhưng vẫn nín thinh chờ thời cơ.
Tên hắc y rút kiếm chém vào nàng. Nàng mau chóng xoay người thoát khỏi lưỡi kiếm tử thần ấy. Giả sử nàng ngủ say mê mệt, giả sử nàng thân thủ chậm một chút, ắt giờ nàng là vũng máu. Trúc Linh mạnh mẽ dùng lực đạp vào tên hắc y nhân khi hắn còn đang mau rút kiếm khỏi giừơng đệm. Hắn chao đảo, kéo kiếm ra, vẫn muốn hành thích nàng một lần nữa. Trúc Linh lại may mắn tránh được một nhát, nàng xuống giừơng, vội vớ lấy ti tàm tơ ở bàn gương nắm chặt.
Dám truy sát nàng, muốn chết. Nàng dùng sợi cuốn lấy kiếm hắn giật lại. Hắn kinh hãi nhìn vũ khí cứ thế bay đi. Hắn xoay người bỏ chạy, trước lúc đó hắn lấy vội lấy được một thanh kiếm của thị vệ trước cửa.
Trúc Linh sao để yên cho hắn cứ thế mà rời đi. Nàng cột tóc bằng ti tàm tơ rồi vội đuổi theo, tay nắm chặt thanh kiếm. Vong vèo một lúc lâu, tên hắc y mới dừng lại muốn quyết tử với nàng. Ai bảo khinh công của nàng quá tốt, hắn không tài nào cắt đuôi.
Hắn quỷ dị ra kiếm hướng nàng đánh.
Mỗi một đường kiếm là một nhát trí mạng. Lần này nàng chết thì hắn sống, hắn đâu còn đường lui. Nhưng Trúc Linh lai không nghĩ vậy, nàng muốn bắt sống để hỏi han một chút ai là kẻ hãm hại nàng. Thấy đường kiếm cứ nhằm vào chỗ hiểm của nàng, Trúc Linh không né không tránh mà dùng kiếm đánh trực diện luôn. Nàng còn muốn trêu đùa hắn một lúc. Chỉ cần hắn không chết nàng phế hai chân, hai tay hắn cũng được. Nhưng nhìn hắn như vậy, nàng lo hắn là tử sĩ. Tử sĩ là những kẻ trung thành nhất được nuôi dưỡng rất tàn bạo. Để khai thác những kẻ này không dùng cách bình thường mà đối đãi được. Phải dùng cái đầu. Dùng mưu trí.
- Ai sai ngươi hại ta? Ta sẽ trả người nhiều gấp bội kẻ đó.
Trúc Linh dò hỏi.
- Hừ. Đừng mơ. Ta không bao giờ phản bội chủ tử. Đi chết đi.
Giọng hắn lạnh băng. Quả nhiên là đúng như nàng nghĩ, tử sĩ, hắn chính xác là tử sĩ. Nàng vội xoay người một vòng né nhát kiếm lăm lăm hướng tới tim nàng. Trong đầu nàng bỗng lóe lên ý tưởng hay ho vô cùng. Chẳng phải trong phim vẫn chiếu cảnh sát thủ, thích khách hay để lộ tên tuổi mình hoặc chủ tử khi sắp giết chết kẻ khác hay sao. Nàng thử một chút. Trúc Linh vờ đỡ nhát kiếm lảo đảo rồi vờ vô ý đạp vào hòn đá ngã xuống đất. Bộ trung y trắng của nàng đầy bụi bẩn và tả tơi. Nàng giữ kiếm chặt, khi hắn nói xong nàng sẽ ra tay.
Tên hắc y đắc ý, chĩa kiếm vào nàng. Nàng thấy thật lạnh lẽo. Nàng vờ sợ hãi, run run nói:
- Ai sai ngươi đến đây? Ngươi biết ta là ai không? Ta là sư muội của Liên Tướng quân. Ngươi muốn chết ư?
- Nói nhảm.
- Chủ tử ngươi là ai? Ta và các người không thù không oán, hà cớ nổi sát tâm với ta.
- Chủ tử ta? Ta nói cho ngươi biết, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi. Ngài là T.....
Đang chờ đợi hắn nói ra chân tướng thì đã thấy thân ảnh hắn ngã gục xuống. Trúc Linh ngạc nhiên. Sao lại thế được. Nhìn xung quanh, thấy có bóng đen ở đằng xa.
Dám cản đường nàng, to gan, to gan thật.
Hoàng cung là cái lưới bắt người thật lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mạng sống treo bằng sợi tóc rồi. Nàng không hiểu cái định lí này đã được chứng minh biết bao lần trong quá khứ rồi mà sao không ai chịu hiểu, cứ tìm cách vào nơi này, rồi trả giá bằng mạng sống, nếu không thì lúc nào cũng đa nghi người này người nọ ai tốt, ai xấu... Gần hai năm sống trong hoàng cung Phong Thần Quốc đã giúp nàng hiểu rõ điều này rồi.
- Hoàng thượng đã trúng độc gì? Tình trạng sức khỏe của người ra sao rồi?
Liên Tuấn hỏi han. Hoàng thượng từ lúc trúng độc đến nay đã qua một tuần rồi, giờ thì vẫn mê man. Hắn là trung thần sao không lo không buồn cho được. Hắn ân hận đã không học hành tử tế y độc dược.
Trúc Linh nhẹ nhàng đặt tay hoàng thượng trở lại vị trí cũ. Xong việc, nàng đứng dậy nói. Giọng của nàng không to nhưng với tình cảnh hiện giờ cũng đủ để mọi người nín thở lắng nghe.
- Thưa thái hậu, hoàng hậu cùng chư vị, tiểu nữ xin thứ hỏi các ngự y chăm sóc hoàng thượng từ lúc phát độc là ai?
Mấy lão ngự y già, cùng một vài người trẻ hơn có mặt tại đó run rẩy bước lên. Một người lên tiếng.
- Hoàng tiểu thư, là chúng ta.
Trong lúc chúng ngự y đang đứng ngồi không yên không biết nàng muốn làm gì, thì Trúc Linh chỉ bình thản cùng lãnh đạm hỏi:
- Hoàng thượng đã phát độc cách đây khoảng bảy ngày, rồi hôn mê từ đó đến nay chưa tỉnh. Trong lúc bệnh, tay chân người tím tái, lạnh băng, rồi cùng với tóc bạc và rụng nhiều. Đặc biệt là đau ở đỉnh đầu cứ hai ngày một lần. Tất cả điều ta nói có đúng không?
Chúng ngự y giờ chỉ muốn rớt quai hàm một lượt và nhìn chằm chằm vào nàng với cùng một suy nghĩ là nữ tử này quá phi thường đi. Có thể nói rõ triệu chứng của loại độc hiếm gặp này.
- Vậy hoàng thượng có khả năng giải độc không?
Hoàng hậu nhìn người nằm trên long sàng không chớp mắt. Trong đôi mắt ấy không biết bao tình ý mà người dành cho người đó. Trúc Linh bắt gặp vẻ ôn nhu như nước ấy ngỡ ngàng. Tình vẫn còn khi người chân thành. Nàng có lẽ đã quá bi quan về nơi này rồi.
- Thưa hoàng hậu. Trên đời không có phương thuốc độc nào lai không có thuốc giải. Độc của hoàng thượng ắt có cách.
Thái hậu mừng rỡ:
- Tốt quá. Ngươi nói ai gia nghe xem.
- Hoàng thượng đã bị trúng Thập Thất triền miên độc. Đây là một loại độc mạnh nhưng thời gian phát tác lại tương đối dài, mười bảy ngày. Vì vậy mới gọi là Thập thất. Độc này khiến người trúng độc rơi vào tình trạng hôn mê, đồng thời phá hủy thần kinh từ bên trong khiến người trúng tuy mê man nhưng vẫn chịu hành hạ với cơn đau dữ dội. Sau mười bảy ngày hành hạ sẽ chết vì đứt mọi dây thần kinh cùng mạch máu trong cơ thể.
Lời nói của Trúc Linh khiến mọi người trong điện đều toát mồ hôi, gai ốc nổi lên khắp người. Độc này thật quá đáng sợ, khiến người ta sống không bằng chết. Chỉ tưởng tượng mạch máu bỗng vỡ ra toàn cơ thể đủ để người nghe run lên bần bật rồi. Không biết người bào chế độc này kinh khủng đến thế nào đây. Bất giác mọi người nhìn tay chân mình. Họ mà biết kẻ kinh khủng đó đang đứng cùng với họ, thanh tú nhã nhặn đến thế này chắc là té ngã hàng loạt.
Hoàng hậu cùng thái hậu nhìn nhau rồi lại đưa mắt nhìn hoàng thượng tột cùng hoảng sợ. Chúng phi tần một bên vài kẻ đã bắt đầu thút thít.
Liên Tuấn thở phào. Sư muội hắn đã nêu cặn kẽ về loại độc lạ này chắc chắn sẽ giải được. Hắn rất khâm phục nàng. Sư phụ thật có mắt nhìn người quá tốt luôn.
- Im lặng.
Thái hậu tức giận, nắm chặt tay. Người mẹ nào lại không thương con chứ, nhìn nhi tử nằm trên long sàng bà xót, bà sốt ruột muốn thay con hứng chịu. Trúc Linh được sự đồng thuận của thái hậu đi lấy bút giấy viết hai bản.
Nàng tiếp tục nói:
- Đây là đơn thuốc giải. Gồm hai phần. Đơn này là thuốc trị độc, sắc năm tiếng, ba tiếng uống một lần liên tục trong năm ngày. Còn đơn này là thuốc hồi phục, sau khi uống xong thuốc trị độc thì bắt đầu mỗi ngày uống một lần. Uống trong hai ba ngày. Trong thời gian dùng thuốc, chỉ ăn cháo trắng loãng không có vị gì. Dư độc sẽ được đào thải.
- Hoàng tiểu thư, ngươi có yêu cầu gì ai gia sẽ đáp ứng với ngươi.
Thái hậu vừa dứt lời vàng ngọc, hoàng hậu long lanh nước mắt cười tươi với nàng:
- Phải, phải. Có gì ngươi cứ nói. Ta sẽ đáp ứng. Nhưng Hoàng tiểu thư có thể ở trong cung để tiện chữa trị cho hoàng thượng được không. Khánh Hòa cung, ngươi đến đấy ở tạm một thời gian đi.
- Dân nữ tạ hoàng ân.
- Được rồi, cho ngươi lui. Chắc ngươi mệt rồi.
Trúc Linh cúi người lui ra ngoài đi theo cung nữ đến Khánh Hòa cung. Khánh Hòa cung là cung đón tiếp khách quý của hoàng tộc để ở. Nàng có phúc a. Vừa đến nơi, nàng mệt mỏi đặt lưng xuống giừơng ngủ một giấc.
Đêm tĩnh lặng.
Ánh trăng, xé màn đêm tối tăm, mờ mờ soi tỏa mọi nơi. Không gian vốn tĩnh lặng, nhưng ở chốn hoàng cung càng tịch mịch hơn. Con người dù thức dù tỉnh nhưng không thể xóa hết sự im ắng đáng sợ này. Và sự cảnh giác lại nâng lên cao độ. Gió se lạnh thổi qua, quyến rũ con người tìm đến giấc ngủ ngon nhưng vẫn bị đánh bại bởi ý chí sắt đá của thị vệ canh đêm. Họ giờ ngắm những màu đen đen của cây khẽ đung đưa qua lại trong gió. Chán nản.
Một thân hắc y nhanh nhẹn dùng khinh công bay lên tường. Hắn nhẹ nhàng lướt đi không một tiếng động xâm nhập vào hoàng cung. Hắn lẩn chốn vào chỗ này, di chuyển ra chỗ kia vô ảnh vô âm vượt qua dễ dàng đám thị vệ hoàng cung kia. Thân ảnh hắn mau chóng đứng lên nóc một cung điện nào đó. Hắn nhìn quanh xác định hướng đi. Bộ hắc y kín mít được trùm từ đầu tới chân, dù hắn đang cười nhưng cũng không ai nhận ra nếu vô tình bắt gặp. Cứ với tốc độ này, hắn mau chóng đi tìm được Khánh Hòa cung. Hắn giở một bình sứ trắng, lắc lắc nhẹ, rồi hất tung vào mặt mọi thị vệ, cung nữ đang trực đêm. Nhìn từng người ngã xuống, hắn có phần hài lòng vô cùng.
Mê Nhuyễn hương thật tốt.
Hắn mở cửa tiến vào, nhìn nữ tử nằm trên giừơng nổi sát khí.
Trúc Linh vốn là người tập võ nên dù có mệt mỏi đi nữa, nàng cũng duy trì bảy ngủ ba thức. Vì thế nghe thấy có tiếng động nàng tỉnh giấc, nhưng vẫn nín thinh chờ thời cơ.
Tên hắc y rút kiếm chém vào nàng. Nàng mau chóng xoay người thoát khỏi lưỡi kiếm tử thần ấy. Giả sử nàng ngủ say mê mệt, giả sử nàng thân thủ chậm một chút, ắt giờ nàng là vũng máu. Trúc Linh mạnh mẽ dùng lực đạp vào tên hắc y nhân khi hắn còn đang mau rút kiếm khỏi giừơng đệm. Hắn chao đảo, kéo kiếm ra, vẫn muốn hành thích nàng một lần nữa. Trúc Linh lại may mắn tránh được một nhát, nàng xuống giừơng, vội vớ lấy ti tàm tơ ở bàn gương nắm chặt.
Dám truy sát nàng, muốn chết. Nàng dùng sợi cuốn lấy kiếm hắn giật lại. Hắn kinh hãi nhìn vũ khí cứ thế bay đi. Hắn xoay người bỏ chạy, trước lúc đó hắn lấy vội lấy được một thanh kiếm của thị vệ trước cửa.
Trúc Linh sao để yên cho hắn cứ thế mà rời đi. Nàng cột tóc bằng ti tàm tơ rồi vội đuổi theo, tay nắm chặt thanh kiếm. Vong vèo một lúc lâu, tên hắc y mới dừng lại muốn quyết tử với nàng. Ai bảo khinh công của nàng quá tốt, hắn không tài nào cắt đuôi.
Hắn quỷ dị ra kiếm hướng nàng đánh.
Mỗi một đường kiếm là một nhát trí mạng. Lần này nàng chết thì hắn sống, hắn đâu còn đường lui. Nhưng Trúc Linh lai không nghĩ vậy, nàng muốn bắt sống để hỏi han một chút ai là kẻ hãm hại nàng. Thấy đường kiếm cứ nhằm vào chỗ hiểm của nàng, Trúc Linh không né không tránh mà dùng kiếm đánh trực diện luôn. Nàng còn muốn trêu đùa hắn một lúc. Chỉ cần hắn không chết nàng phế hai chân, hai tay hắn cũng được. Nhưng nhìn hắn như vậy, nàng lo hắn là tử sĩ. Tử sĩ là những kẻ trung thành nhất được nuôi dưỡng rất tàn bạo. Để khai thác những kẻ này không dùng cách bình thường mà đối đãi được. Phải dùng cái đầu. Dùng mưu trí.
- Ai sai ngươi hại ta? Ta sẽ trả người nhiều gấp bội kẻ đó.
Trúc Linh dò hỏi.
- Hừ. Đừng mơ. Ta không bao giờ phản bội chủ tử. Đi chết đi.
Giọng hắn lạnh băng. Quả nhiên là đúng như nàng nghĩ, tử sĩ, hắn chính xác là tử sĩ. Nàng vội xoay người một vòng né nhát kiếm lăm lăm hướng tới tim nàng. Trong đầu nàng bỗng lóe lên ý tưởng hay ho vô cùng. Chẳng phải trong phim vẫn chiếu cảnh sát thủ, thích khách hay để lộ tên tuổi mình hoặc chủ tử khi sắp giết chết kẻ khác hay sao. Nàng thử một chút. Trúc Linh vờ đỡ nhát kiếm lảo đảo rồi vờ vô ý đạp vào hòn đá ngã xuống đất. Bộ trung y trắng của nàng đầy bụi bẩn và tả tơi. Nàng giữ kiếm chặt, khi hắn nói xong nàng sẽ ra tay.
Tên hắc y đắc ý, chĩa kiếm vào nàng. Nàng thấy thật lạnh lẽo. Nàng vờ sợ hãi, run run nói:
- Ai sai ngươi đến đây? Ngươi biết ta là ai không? Ta là sư muội của Liên Tướng quân. Ngươi muốn chết ư?
- Nói nhảm.
- Chủ tử ngươi là ai? Ta và các người không thù không oán, hà cớ nổi sát tâm với ta.
- Chủ tử ta? Ta nói cho ngươi biết, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi. Ngài là T.....
Đang chờ đợi hắn nói ra chân tướng thì đã thấy thân ảnh hắn ngã gục xuống. Trúc Linh ngạc nhiên. Sao lại thế được. Nhìn xung quanh, thấy có bóng đen ở đằng xa.
Dám cản đường nàng, to gan, to gan thật.
Bình luận truyện