Phong Hỏa Kì Duyên
Chương 39
Đội quân Phong Thần quốc sau mấy ngày được thái tử Hoả Thánh tiếp đãi tiệc liên tiếp, phải lên đường trở về quê hương. Lòng ai cũng rộn ràng hạnh phúc.
Tiểu binh Ất:
- Ái chà chà, lần này trở về cũng thật nhanh a, ta tưởng phải đánh giặc vài ba tháng là ít cơ chứ.
Tiểu binh Giáp, vỗ vai Ất, cười phá lên:
- Aiz ngươi nghĩ Thái tử Phong Thần ta là ai chứ, vả lại còn hợp tác với Chiến thần vương tử của Hoả Thánh, ngươi nói xem Băng Quốc kia bại nhanh là đúng hay sai đây.
- Ha ha, mấy ông bàn ít thôi, ai thái tử cùng Hoàng tiểu thư đi đến rồi kìa, các người có định tập trung để về không?
Một tên nữa xen vào.
- Được rồi, ngươi cau có như vậy kẻo không lấy được thê tử đâu?
- Ta có thê tử, có con rồi, các ngươi mới thật đáng thương a...
- Cái gì??? Ách,... Thật khốn nạn quá đi...
Trong khi không khí vui vẻ hừng hực như thế, Phong Linh bùi ngùi nắm tay Hoả Thiên Đức thật chặt. Nàng có phần không nỡ rời xa hắn.
- Linh nhi, lên đường phải bảo trọng, ăn uống cẩn thận, nàng mới khỏi bệnh, không nên cưỡi ngựa, ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa tốt nhất cho nàng rồi. Nàng về đấy, đừng làm điều gì dại dột mà nguy hiểm tính mạng của mình. Nhớ rõ chưa?
Hoả Thiên Đức dịu dàng vuốt ve bàn tay mịn màng trắng nõn của nàng. Lần này xa nhau, có lẽ phải mất khoảng thời gian khá lâu để gặp lại nàng. Hắn thực không muốn xa nàng, hắn muốn bảo vệ nàng trong vòng tay của mình, muốn nhìn nàng mỗi ngày, muốn chọc nàng cười hay cùng nàng suy tư tìm ra giải pháp đánh trận tối ưu nhất. Nhưng hắn hiểu, hắn không nên ích kỉ như vậy. Nàng cũng có thân phận của mình, nàng càng phải có chuyện để giải quyết... Yêu có nhiều lúc là phải thấu hiểu và vị tha là vậy.
- Chàng đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu, ông trời chẳng phải rất ưu ái ta, không phải sao? Ta sẽ đợi chàng mặc hỷ phục đến đón ta trở về.
Phong Linh kiễng chân hôn nhẹ lên má hắn, nàng không quan tâm xung quanh đó có bao nhiêu người đang dõi theo hai người, muốn hôn hắn nói lời tạm biệt.
Hoả Thiên Đức mỉm cười, hắn ôm nàng thật chặt. Rồi nhẹ cốc đầu nàng thật nhẹ, ôn nhu nói:
- Nàng manh động như vậy, vi phu sẽ đổi ý định không cho nàng rời đi nữa đâu.
Phong Linh lắc đầu, giơ nắm đấm nói:
- Chàng không cho ta đi hả? Ta...
Hắn phá lên cười. Nàng đáng yêu quá mà.
- Nàng làm gì hả?
Phong Linh xoay người hất mặt.
- Ta sẽ bảo hoàng huynh ta bắt chàng đi cùng ta về Phong Thần ở rể.
Phong Ngọc Dũng không biết từ đâu đi ra, cầm quạt phẩy phẩy, nhìn Phong Linh ôn tồn nói:
- Ta bắt hắn trói về, muội có xót không a?
Phong Linh đến bên Phong Ngọc Dũng hô:
- Hoàng huynh thắng được chàng sao?
Mặt Ngọc Dũng nổi hắc tuyến. "Muội muội à, có cần đánh giá thấp hoàng huynh của muội như thế không hả?"
- Này Linh nhi, muội thật là, rõ là muội nói ta bắt hắn về mà.
- Ách ha ha... Đức, chàng...
Chưa kịp nói hết câu đôi môi nàng đã bị Hoả Thiên Đức tham lam chiếm lấy. Hôn xong hắn liếm môi, ánh mắt nhìn Phong Linh phong tình vạn chủng.
Phong Ngọc Dũng quay đầu, nghĩ vẩn vơ.
"Ách, không nên nhìn, người trong sáng không nên nhìn a. Ách, Ngọc Dũng a Ngọc Dũng, đến hoàng muội ngươi cũng nếm vị hôn môi là thế nào rồi kìa, ngươi đáng thương quá đi..."
- Ở rể cũng không sao, miễn là nàng không thu nam sủng là được, nàng nên nhớ là vi phu đủ sức "chiều" nàng vui vẻ...
Bùm.
Cỗ nhiệt nóng bừng lan toả khắp mặt.
- Chàng bậy bạ nào.
Hoả Thiên Đức phả hơi vào lỗ tai đỏ rực của nàng:
- Bậy bạ? Đâu? Nương tử, vi phu thực trong sáng a.
Phong Linh im lặng. Nàng hết lời để nói với hắn rồi. Trong sáng, hắn nói hắn trong sáng? Theo ý hắn kẻ đen tối là nàng hả?
- Thôi, Linh nhi đến giờ rồi. Tên kia buông muội ấy ra mau a.
Hoả Thiên Đức ôm ngang nàng đưa nàng đến xe ngựa.
- Nhớ lời ta dặn, phải bảo trọng đó, chờ vi phu thu phục Băng Quốc xong ta sẽ đến rước nàng về.
- Ta đợi chàng. Đức chàng cũng nhất định phải bình an thắng trận. Ta yêu chàng.
Hoả Thiên Đức ôm nàng thật chặt.
- Ta cũng yêu nàng rất nhiều.
Nhìn đoàn quân kia xa dần, hắn tiêu sái dời đi, lòng không khỏi trào lên nỗi nhớ nhung nàng.
" Cho ta một tháng thôi, ta nhất định sẽ đón nàng về".
Tiểu binh Ất:
- Ái chà chà, lần này trở về cũng thật nhanh a, ta tưởng phải đánh giặc vài ba tháng là ít cơ chứ.
Tiểu binh Giáp, vỗ vai Ất, cười phá lên:
- Aiz ngươi nghĩ Thái tử Phong Thần ta là ai chứ, vả lại còn hợp tác với Chiến thần vương tử của Hoả Thánh, ngươi nói xem Băng Quốc kia bại nhanh là đúng hay sai đây.
- Ha ha, mấy ông bàn ít thôi, ai thái tử cùng Hoàng tiểu thư đi đến rồi kìa, các người có định tập trung để về không?
Một tên nữa xen vào.
- Được rồi, ngươi cau có như vậy kẻo không lấy được thê tử đâu?
- Ta có thê tử, có con rồi, các ngươi mới thật đáng thương a...
- Cái gì??? Ách,... Thật khốn nạn quá đi...
Trong khi không khí vui vẻ hừng hực như thế, Phong Linh bùi ngùi nắm tay Hoả Thiên Đức thật chặt. Nàng có phần không nỡ rời xa hắn.
- Linh nhi, lên đường phải bảo trọng, ăn uống cẩn thận, nàng mới khỏi bệnh, không nên cưỡi ngựa, ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa tốt nhất cho nàng rồi. Nàng về đấy, đừng làm điều gì dại dột mà nguy hiểm tính mạng của mình. Nhớ rõ chưa?
Hoả Thiên Đức dịu dàng vuốt ve bàn tay mịn màng trắng nõn của nàng. Lần này xa nhau, có lẽ phải mất khoảng thời gian khá lâu để gặp lại nàng. Hắn thực không muốn xa nàng, hắn muốn bảo vệ nàng trong vòng tay của mình, muốn nhìn nàng mỗi ngày, muốn chọc nàng cười hay cùng nàng suy tư tìm ra giải pháp đánh trận tối ưu nhất. Nhưng hắn hiểu, hắn không nên ích kỉ như vậy. Nàng cũng có thân phận của mình, nàng càng phải có chuyện để giải quyết... Yêu có nhiều lúc là phải thấu hiểu và vị tha là vậy.
- Chàng đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu, ông trời chẳng phải rất ưu ái ta, không phải sao? Ta sẽ đợi chàng mặc hỷ phục đến đón ta trở về.
Phong Linh kiễng chân hôn nhẹ lên má hắn, nàng không quan tâm xung quanh đó có bao nhiêu người đang dõi theo hai người, muốn hôn hắn nói lời tạm biệt.
Hoả Thiên Đức mỉm cười, hắn ôm nàng thật chặt. Rồi nhẹ cốc đầu nàng thật nhẹ, ôn nhu nói:
- Nàng manh động như vậy, vi phu sẽ đổi ý định không cho nàng rời đi nữa đâu.
Phong Linh lắc đầu, giơ nắm đấm nói:
- Chàng không cho ta đi hả? Ta...
Hắn phá lên cười. Nàng đáng yêu quá mà.
- Nàng làm gì hả?
Phong Linh xoay người hất mặt.
- Ta sẽ bảo hoàng huynh ta bắt chàng đi cùng ta về Phong Thần ở rể.
Phong Ngọc Dũng không biết từ đâu đi ra, cầm quạt phẩy phẩy, nhìn Phong Linh ôn tồn nói:
- Ta bắt hắn trói về, muội có xót không a?
Phong Linh đến bên Phong Ngọc Dũng hô:
- Hoàng huynh thắng được chàng sao?
Mặt Ngọc Dũng nổi hắc tuyến. "Muội muội à, có cần đánh giá thấp hoàng huynh của muội như thế không hả?"
- Này Linh nhi, muội thật là, rõ là muội nói ta bắt hắn về mà.
- Ách ha ha... Đức, chàng...
Chưa kịp nói hết câu đôi môi nàng đã bị Hoả Thiên Đức tham lam chiếm lấy. Hôn xong hắn liếm môi, ánh mắt nhìn Phong Linh phong tình vạn chủng.
Phong Ngọc Dũng quay đầu, nghĩ vẩn vơ.
"Ách, không nên nhìn, người trong sáng không nên nhìn a. Ách, Ngọc Dũng a Ngọc Dũng, đến hoàng muội ngươi cũng nếm vị hôn môi là thế nào rồi kìa, ngươi đáng thương quá đi..."
- Ở rể cũng không sao, miễn là nàng không thu nam sủng là được, nàng nên nhớ là vi phu đủ sức "chiều" nàng vui vẻ...
Bùm.
Cỗ nhiệt nóng bừng lan toả khắp mặt.
- Chàng bậy bạ nào.
Hoả Thiên Đức phả hơi vào lỗ tai đỏ rực của nàng:
- Bậy bạ? Đâu? Nương tử, vi phu thực trong sáng a.
Phong Linh im lặng. Nàng hết lời để nói với hắn rồi. Trong sáng, hắn nói hắn trong sáng? Theo ý hắn kẻ đen tối là nàng hả?
- Thôi, Linh nhi đến giờ rồi. Tên kia buông muội ấy ra mau a.
Hoả Thiên Đức ôm ngang nàng đưa nàng đến xe ngựa.
- Nhớ lời ta dặn, phải bảo trọng đó, chờ vi phu thu phục Băng Quốc xong ta sẽ đến rước nàng về.
- Ta đợi chàng. Đức chàng cũng nhất định phải bình an thắng trận. Ta yêu chàng.
Hoả Thiên Đức ôm nàng thật chặt.
- Ta cũng yêu nàng rất nhiều.
Nhìn đoàn quân kia xa dần, hắn tiêu sái dời đi, lòng không khỏi trào lên nỗi nhớ nhung nàng.
" Cho ta một tháng thôi, ta nhất định sẽ đón nàng về".
Bình luận truyện