Phong Khí Quan Trường

Chương 215: Là có thể nhẫn



Bí thư Hoài Hải Đào Quốc Tuyền vì lý do năm tuổi, sức khỏe không tốt, nên năm nay đã xác định sẽ lui xuống, tin này đã truyền khắp Đông Hoa nửa năm qua rồi. Có điều với loại chuyện này, đứng dưới cơ sở ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy mây nhạt gió nhẹ, khó mà nhìn rõ dòng ngầm kích liệt mặt trên.

Giờ không phải là năm đổi đợt, không tồn tại đại tẩy bài giữa các phái hệ, ngẫu nhiên có thể trống ra một chiếc ghế phong cương đại quan liền càng trở nên cực quan trọng, tất nhiên là đối tượng để các phái hệ dồn sức tranh đoạt.

Có lẽ tranh đoạt quá kịch liệt nên nhân tuyển tân bí thư tỉnh ủy mãi chậm chạp chưa được quyết định, khiến nhân tâm dưới địa phương cũng phù động không thôi.

Hiện tại có thể xác định rằng bộ trưởng nông nghiệp Điền Gia Canh sẽ đến Hoài Hải làm bí thư, nhân tâm cũng dần an định, đối với Hoài Hải hẳn là tin tức tốt. Chẳng qua trong lần tranh đoạt này, người có tiền đồ chính trị nhất trong nhà họ Tống là lão nhị Tống Kiều Sinh lại thất lợi, không thể tính là tin mừng.

Do liên nhậm hai đợt đã thành quy tắc bất thành văn, lần đại hội tiếp theo ban bệ lãnh đạo TW sẽ không xuất hiện điều chỉnh gì quá lớn. Then chốt là, bây giờ mọi người ngồi thêm một đợt, thực tế cũng sẽ tiến hành bố cục cho ban bệ lãnh đạo tám năm sau.

Như bác hai Tống Kiều Sinh và Điền Gia Canh, tư lịch tương đương, tuổi tác tương đương, bọn hắn sẽ không mơ mộng ba năm sau được tiến vào ban bệ lãnh đạo TW, nhưng giờ ai có thể bước trước một bước, đến địa phương làm bí thư tỉnh ủy, đồng nghĩa với được thêm 3 năm tư lịch ở địa phương, cũng là bước đệm để tám năm sau giành được địa vị càng lớn trong đợt tẩy bài chính trị tiếp theo.

Nếu nhìn từ góc độ này, ghế bí thư tỉnh ủy Hoài Hải trống ra trở nên cực kỳ trọng yếu.

Thẩm Hoài thấy đám phụ thân, tiểu cô cũng khá kinh ngạc với sự xuất hiện của Điền Gia Canh, hắn biết lần tranh đoạt ghế bí thư tỉnh ủy Hoài Hải lần này còn kịch liệt hơn trong tưởng tượng của mình nhiều.

Giờ này Thẩm Hoài ít nhiều có thể hiểu ra vì sao Thôi Hướng Đông nói phụ thân hắn “vét” được ghế lại bất mãn thế kia. Cũng không nhất định là Thôi lão có cựu oán với Tống gia, thực tế có một số “lão đồng chí” vẫn hy vọng chính trị có thể thuần khiết chút, không hy vọng chỉ chăm chăm làm thành giao dịch bình hành.

Không quản giữa phái hệ tranh quyền đoạt thế ra sao, không quản sau lưng giao dịch, bảo vệ cục diện “đảng phái” như thế nào, không đem mâu thuẫn công khai hóa là một quy tắc trọng yếu mà cao tầng không cho phép bất kỳ ai phá hoại.

Điền Gia Canh chạy đến chúc thọ, dù tâm lý Tống gia không sảng, cũng phải nặn ra mặt cười đón tiếp. Càng huống hồ, trước đây Điền Gia Canh là bộ trưởng bộ Nông nghiệp, Tống Bính Sinh là cán bộ cấp cục trực thuộc bộ. Điền Gia Canh đến Hoài Hải làm bí thư, Tống Bính Sinh cũng đến Hoài Hải đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, hắn mà không cấp Điền Gia Canh mặt mũi, ngày sau đừng tưởng sống yên lành. Tống Văn Tuệ đứng gần đó nhất, không thể tránh đi đâu được, đành theo Tống Bính Sinh đi lên.

Đám tiểu bối Thẩm Hoài với Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ không có tư cách góp mặt, Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa tuy là đồng bối nhưng tư cách cạn chút, lại không quen biết gì Điền Gia Canh, tự nhiên chỉ có thể đứng một bên.

Xe Audi dừng lại trước bậc thềm, Điền Gia Canh ngồi ghế sau và một tên thanh niên ở ghế lái phụ, có vẻ là thư ký theo nhau xuống xe.

So với trên TV thì Điền Gia Canh nhìn hơn mập hơn chút, thân người khôi ngô, mày đậm mắt to, mặt vuông đen sạm, ánh mắt sắc bén. Thẩm Hoài nhìn thấy lúc xuống xe bắt tay với tiểu cô, phụ thân, trên mặt hắn treo nụ cười nhẹ rất kín đáo.

Thẩm Hoài chỉ biết về quan viên cao tầng trong Đảng thông qua tư liệu công khai, biết Điền Gia Canh là quan viên dân kỹ thuật, được đề bạt nhanh chóng từ cơ sở trong thập niên 80, năm 92, lúc 52 tuổi leo lên chức chính bộ, cùng thuộc phái trẻ trung với bác hai Tống Kiều Sinh, cũng là một trong những quan viên có tư cách tham dự vào đợt đại tẩy bài tám năm sau.

Nhìn Điền Gia Canh dưới sự dẫn đường của tiểu cô, tiểu cô phụ đi sang hướng bên này, Thẩm Hoài cũng định theo đám Tống Hồng Quân đi qua nghênh tiếp.

Lúc này phụ thân hắn vừa đi vừa cười vẫy tay với bọn hắn: “Hải Thành, Tôn tổng, Hồng Quân, Hồng Kỳ, Hồng Nghĩa, mọi người qua đây gặp mặt Điền bộ trưởng.” Ánh mắt khích lệ lướt qua đám Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Quân, lại từ trên mặt Thẩm Hoài lướt đi.

Tâm lý Thẩm Hoài nhói một cái, thức thời lạc bước ra sau, không theo lên nữa.

Tống Văn Tuệ thấy động tác cố ý xem nhẹ Thẩm Hoài của Tống Bính Sinh, tâm lý rất phiền lòng.

Tuy Tống gia và Điền Gia Canh có khúc mắc, dẫn Thẩm Hoài giới thiệu cho ông ta chưa hẳn đã là điều tốt, nhưng thái độ anh tư rõ ràng là sợ Thẩm Hoài khiến hắn mất mặt.

“Tống bộ trưởng là hổ phụ, tự nhiên không sinh khuyển tử, Hồng Quân vật lộn trong thương trường, Hồng Kỳ là cốt cán trong bộ Công nghiệp, những điều này tôi đều biết cả…” Lúc giới thiệu Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Quân, Điền Gia Canh thuận miệng khen tán bọn họ một câu, biểu thị hai nhà không hề khúc mắc vì chuyện tranh đoạt ghế bí thư tỉnh Hoài Hải.

Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ cũng vâng dạ mấy câu đáp lễ.

Dù bậc cha chú vì tranh quyền mà khúc mắc, làm phận con cháu, một là không thể chen vào chuyện trưởng bối, hai là dù bọn hắn tuổi trẻ khí thịnh, mắt cao hơn đỉnh, song vẫn chưa đủ tư cách tự tiện trước mắt quan viên cao cấp trong Đảng.

Không quản phái hệ bất đồng hay không, đắc tội hoặc công khai lãnh mạc người khác, dù ngươi có là thực quyền phái ở địa phương, thậm chí tương lai có khả năng tiến vào cao tầng, đó đều là hành vi rất không khôn ngoan. Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa, Tống Hồng Quân cũng vây qua hàn huyên với Điền Gia Canh, biểu thị đây đó vẫn đoàn kết hữu ái, thân mật không vết nứt.

Điền Gia Canh chú ý thấy Thẩm Hoài đứng gần đó không gom lại, nhìn thần tình hắn hơi thất lạc, mới nghi hoặc hỏi Tống Bính Sinh: “Cậu này là?”

“À!” Dù Tống Bính Sinh không nguyện giới thiệu Thẩm Hoài, nhưng Điền Gia Canh đã hỏi, hắn đành phải cắn răng giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Thẩm Hoài, mới từ nước ngoài về đại lục chưa được hai năm, chắc Điền bộ trưởng không biết…”

“À!” Điền Gia Canh biết Tống Bính Sinh từng có một đoạn hôn nhân không công khai, người vợ trước cũng có một đứa con trai, không ngờ lại là cậu thanh niên trước mặt.

Trong mắt Điền Gia Canh, cả Tống gia chỉ có lão gia Tống Hoa và lão nhị Tống Kiều Sinh là đáng được hắn coi trọng, những năm nay Tống Bính Sinh làm quan dưới đáy mắt hắn, đức tính thế nào hắn đều nhìn rõ ràng. Hắn cũng nhận ra thái độ Tống Bính Sinh với đứa con này khá đạm mạc, nếu mình không hỏi, có lẽ hắn cũng không nhắc.

Tống Bính Sinh đã như thế, Điền Gia Canh càng lười nhác bắt chuyện với cậu thanh niên kia, đường nhìn dời khỏi Thẩm Hoài, cất bước lên thềm, định đi gặp Tống Hoa, tính là hoàn thành nhiệm vụ chính trị lần này.

Thẩm Hoài nhường bước ra sau, để Điền Gia Canh và phụ thân, tiểu cô đi trước. Vừa định theo bước sau tiểu cô phụ thì bị Tống Hồng Nghĩa chen ra.

Không đợi hắn kịp nói gì, Tạ Hải Thành đã từ đằng sau đuổi tới ghé vào tai Tống Bính Sinh hỏi: “Hồng Kỳ bồi thư ký Điền bộ trưởng; có nên tìm người bồi tài xế Điền bộ trưởng luôn không?”

Được Tạ Hải Thành nhắc nhở, Tống Bính Sinh ngưng chân, ánh mắt vô thức rơi đến trên mặt Thẩm Hoài.

Tống Văn Tuệ nhịn không nổi nữa, kéo mạnh tay áo lão tứ, ánh mắt trợn trừng, không muốn để hắn làm quá phận.

Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa, Tôn Khải Nghĩa và Đường Kiến Dân đều đi sau nửa bước, nhìn rõ ràng tình cảnh trước mặt. Đường Kiến Dân xót lòng: Sợ lúc này Thẩm Hoài giở tính công tử ra. Lại nghĩ để Thẩm Hoài đi cũng tốt, tránh ở đây chịu nhục thêm.

Tống Hồng Quân kỳ quái thắc mắc, sao chú tư không vừa mắt Thẩm Hoài đến vậy? Ánh mắt nhìn Thẩm Hoài nhiều thêm mấy phần đồng tình lẫn đáng thương. Trong mắt đám Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa, Tôn Khải Nghĩa nhiều ít có chút vui trên nỗi khổ người khác.

Thư ký của Điền Gia Canh nhìn trọn màn này, nghi hoặc liếc sang Thẩm Hoài, lại nhìn Tống Bính Sinh, thầm nói: Chẳng lẽ Tống cục trưởng sẽ để con trai mình bồi tài xế lão Vương thật ư?

Điền Gia Canh đi đầu, không nhìn thấy tiểu động tác phía sau, chỉ nghe được có người đề nghị phái ai đó bồi cùng tài xế, mới quay người nói với Tống Bính Sinh: “Lão Vương không cần người bồi, tự hắn tìm Ngụy Nhạc được rồi, cậu còn sợ hắn không tìm được chỗ ngồi sao?”

Tống Bính Sinh cũng sợ Thẩm Hoài chọc ra chuyện, liền không nhắc việc này nữa, theo Điền Gia Canh tiếp tục chạy vào trong.

Thẩm Hoài thở dài một hơi, vô ý để đám Tạ Hải Thành nhục nhã mình thêm, đứng lại trước bậc thềm không vào theo. Tuy trong lòng hắn rất muốn nói, bản thân không liên quan gì đến Tống gia cả, nhưng ánh mắt dị dạng từ đám người xung quanh nhìn sang, khiến hắn không dễ chịu chút nào.

Thư ký Điền Gia Canh thấy Thẩm Hoài đứng yên trên thềm không vào theo, ánh mắt đồng tình nhìn sang, lại nhịn không nổi hỏi Tống Hồng Kỳ phụ trách bồi bên cạnh hắn: “Con trai Tống cục trưởng công tác ở đâu?”

« Hắn a, trâu bò lắm. Nói là quản lý một xí nghiệp hương trấn kêu Mai thép, còn tưởng chạy đến Hongkong mời chào đầu tư tận mấy trăm triệu! »

Tống Hồng Kỳ còn biết thu liễm, không muốn nhiều lời, nhưng em trai hắn Tống Hồng Nghĩa thấy cả chú tư đều nhìn Thẩm Hoài không vừa mắt, nói chuyện càng thêm không biết cố kỵ. Trực tiếp đem chuyện Thẩm Hoài bới ra, lòng mong đợi nhìn mặt thư ký Điền Gia Canh, hy vọng hắn cũng đồng tình với mình, xem thường đứa « em họ » chỉ được cái chém gió là tài này.

Tống Văn Tuệ lửa giận ngút trời, khống chế không nổi nữa, trừng mắt với Tống Hồng Nghĩa, lệ thanh quát: « Nói nhiều thế làm gì? »

Tống Hồng Nghĩa không sợ Tống Văn Tuệ, nhún nhún vai, âm dương quái khiếu nói: « Cũng không phải cháu nói mò, con cháu Tống gia thật không dễ dàng mới có nhân vật thế này, sao không cầm ra cho Điền bộ trưởng thưởng lãm? » Tạ Hải Thành đứng đó thiếu chút nữa cười ra tiếng, vẻ trào phúng trên mặt Tôn Khải Nghĩa như có như không, mắt khẽ liếc sang Thẩm Hoài một cái.

Nghe phía sau có tiếng tranh cãi, Điền Gia Canh cũng ngừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn đám đông.

Tống Bính Sinh tưởng là Điền Gia Canh muốn nhìn trò vui của Tống gia, tâm lý càng không mãn ý với Thẩm Hoài, nhíu mày lại: « Con đi bồi tài xế Điền bộ trưởng nhé ; lớn thế này rồi, cũng phải học làm chút chuyện… »

Thẩm Hoài căm phẫn định bỏ đi, Điền Gia Canh vội gọi ngừng: « Đợi đã. » tay chỉ vào mặt hắn, thần thái khó mà tin tưởng, hỏi: « Cậu là bí thư đảng ủy Mai Khê, tổng giám đốc tập đoàn Mai thép, Thẩm Hoài? » Lại chỉ vào Tống Bính Sinh cười lớn: « Lão Tống a lão Tống, cậu có hổ tử như thế lại giấu đi, trước mặt tôi mà không chịu giới thiệu một tiếng, muốn đến Hoài Hải mới công khai hả? »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện