Phong Khí Quan Trường

Chương 223: Phân loại người



Lời Trần Binh khiến Thẩm Hoài khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng phải.

Thẩm Hoài nhớ hồi trước, trong xưởng thép thành phố, hắn từng thảo luận qua với Hùng Văn Bân về tiến hành cải cách đương thời.

Luận thuật về giai đoạn cải cách hiện tại có rất nhiều, nhưng ý kiến của Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân khá đồng nhất, đều cho rằng, cải cách là để người “làm được việc” đi lên, người “không làm được việc” đi xuống, đạt tới mục tiêu tăng chất lượng chỉnh thể đội ngũ.

Kẻ năng lực tầm thường, tự nhiên thuộc về người “không làm được việc”, nhưng trong cơ quan chính phủ và xí nghiệp quốc gia hiện thời, có rất nhiều kẻ, nói hắn không có năng lực, hắn lại chơi trò đấu đá, dùng thủ đoạn ngươi lừa ta gạt cao minh không ai bằng, đến cùng thì bọn hắn thuộc về người “không làm được việc” hay người “làm được việc”?

Tiêu chuẩn đến cùng là gì?

Quan điểm của Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân rất đơn giản, chỉ cần người nào xúc tiến chất lượng đội ngũ tăng lên, mới có thể đứng vào hàng ngũ “làm được việc”.

Có một số người, tuy là nhân vật lợi hại, nhưng sự tồn tại của y bất lợi cho sự phát triển tập thể, ngược lại, bởi chuyên ở nội đấu, khiến lực lượng và động lực tiêu hao dần trong nội bộ, thậm chí tước yếu sức chiến đấu cả chỉnh thể, những người này có lợi hại đến đâu cũng chỉ có nước quy vào đám “không làm được việc”.

Trên thực tế, những người này thường thường không có năng lực dẫn dắt tập thể, không có tự tin dựa vào bản thân thắng được sự ủng hộ và thanh vọng từ các bên, chỉ có thể dựa vào nội đấu, dựa áp chế kẻ có tài, áp chế người “làm được việc” lên thượng vị.

Muốn cải cách thành công, thực tế vấn đề cần giải quyết, đó là đẩy người “làm được việc” đi lên, đạp đứa “không làm được việc” đi xuống.

Cải chế cổ phần hóa xí nghiệp, đầu tiên là siết chặt đội ngũ, yêu cầu những người có lợi ích tương quan đặt sự chú ý lên lợi ích toàn thể xí nghiệp, từ góc độ đó quyết định người “làm được việc” đi lên, kiên quyết đem người “không làm được việc” đá ra ngoài.

Ra đến địa phương, lớn đến quốc gia cũng tương tự như vậy.

Những năm qua Thẩm Hoài đã thành thói quen lấy tiêu chuẩn này đánh giá người khác.

Từ lý lịch, chính tích của Trần Binh, hắn hẳn nên là kẻ trước. Cũng vì hắn là kẻ trước mới sẽ nói ra những câu như vừa rồi. Duy có loại người này mới càng nhìn về đại cục, chú trọng lợi ích đại cục, mà không so đo cục hạn ở lợi ích cá nhân.

Thẩm Hoài lấy thuốc ra, chia cho Trần Binh, than thở một hơi, nói: “Trong danh sách ấy, không chỉ Tôn Khải Nghĩa của tập đoàn Trường Thanh là biểu cữu tôi, Tạ Hải Thành của Hải Phong cũng là anh trai mẹ kế tôi, tính là cữu cữu…”

Chu Dụ ngồi bên cạnh, không chen miệng nói gì, thầm nghĩ Chu gia và Thẩm Hoài tiếp xúc sâu vậy rồi, thậm chí chỉnh thể lợi ích đã trói buộc cùng Mai Khê, nhưng Thẩm Hoài chưa hề đào tâm can ra nói chuyện với Chu gia. Trần Binh với Thẩm Hoài hẳn nên chưa tiếp xúc nhiều, hắn lại đem không ít tư mật trong gia tộc nói cho Trần Binh nghe, có lẽ hai người này nhìn nhau vừa mắt chăng?

Nhìn Thẩm Hoài nhíu mày, Chu Dụ đoán chắc cậu ta không muốn nhắc đến chuyện liên quan tới mẹ kế.

Trần Binh hơi ngớ, nghĩ lại thì cũng thoải mái, cái thế giới này nhìn qua rất lớn, nhưng vòng tròn cao tầng thực tế lại rất nhỏ.

Thẩm Hoài tiếp tục nói: “… Quan hệ giữa tôi với người trong nhà không được êm đẹp cho lắm, hai “cữu cữu” này với tôi không hề thân mật. Nếu trưởng bối trong nhà tìm bọn họ, chắc chắn sẽ không cự tuyệt ra giúp. Nhưng tôi mà đi tìm, nhiều khả năng sẽ lấy tư thái “không cùng tiểu tử ngươi nghịch dại”, đứng trên bờ nhìn kịch vui. Hơn nữa chuyện này thực sự không quan hệ gì đến tôi cả…”

Gia tộc chính thương to lớn, sau lưng tất có quan hệ đan chéo phức tạp mà người ngoài nhìn không thấu. nghe Thẩm Hoài nói vậy, Trần Binh có thể đoán ra, sau lưng vinh diệu nhà họ Tống hẳn còn nhiều khúc chiết và bí mật không thể nói với người ngoài.

Không quản ra làm sao, có thể nghe được Thẩm Hoài đào ổ tâm can thế này, Trần Binh không còn gì để trách, mới nói: “Vậy chỉ có thể tìm cách khác thôi.”

“Cũng không phải không có cửa lối biến thông.” Thẩm Hoài lại nói: “Tôi không biết Lương thị trưởng có báo cáo chuyện này cho Đàm bí thư không. Nhưng tôi nghĩ, nếu Đàm bí thư trực tiếp can thiệp, nhiều khả năng bọn họ sẽ nể chút mặt mũi. Chỉ cần đạt được có ý tưởng đầu tư thôi, lại không cần dùng tiền mặt trực tiếp nện xuống. Hơn nữa có tầng quan hệ này, bọn hắn không phải quá khó ăn nói với đám doanh nhân đất Cảng. Đương nhiên, anh có thể trực tiếp tìm hai “cữu cữu” của tôi làm công tác tư tưởng, nhưng không thể biểu hiện quan hệ quen thuộc gì với tôi. Tốt nhất là kéo cả Cát huyện trưởng của Hà Phố theo, có hắn, không cần diễn trò làm gì. Như thế, tôi tin tưởng bọn hắn có khả năng biến ý tưởng thành đầu tư thực tế, như thế mới tiện áp sát Mai Khê, nhìn kịch vui của tôi…”

“Vậy có khó dễ cho cậu không?” Trần Binh do dự hỏi.

“Có cái gì mà khó với dễ…” Thẩm Hoài cười nói: “Nếu để hai “cữu cữu” kia biết tôi với anh ngồi đây tính kế bọn họ, chắc chắn tâm lý bọn hắn không dễ chịu lắm đâu… Kỳ thực, tôi thích nhất làm ba chuyện thế này…”

Trần Binh ha ha cười lớn.

Thẩm Hoài nhìn qua đồng hồ, chỉ chỉ Trần Binh và mình, cười nói: “Quan hệ giữa chúng ta từ thời điểm này sẽ bắt đầu “ác liệt”, sáng hôm sau có gặp mặt tuyệt đối đừng cười với nhau; Giờ không sớm nữa, tôi phải về.”

Chu Dụ cũng cáo từ theo, trên đường đi cười hỏi Thẩm Hoài: “Cậu rất tín nhiệm Trần Binh a?”

Thẩm Hoài đem quan hệ giữa đám Hà Thanh Xã, Tiền Văn Huệ, Quách Toàn và Trần Binh giải thích qua với Chu Dụ, nói: “So với đám Cát Vĩnh Thu, Cố Đồng, Trần Binh đáng tín nhiệm hơn nhiều.”

“À!” Chu Dụ như hiểu ra nói.

Tuy Chu gia thâm căn cố đế ở Đông Hoa, nhưng chưa đến mức rõ ràng các mối liên hệ chằng chịt dưới khu huyện như lòng bàn tay. Trước chuyện hôm nay, nàng thực sự không biết đám Hà Thanh Xã, Quách Toàn, Tiền Văn Huệ đều nhờ Trần Binh đề bạt mới có ngày hôm nay.

Thế này, có vẻ như Thẩm Hoài cũng định đem Trần Binh cột lên chiến xa của Mai Khê rồi.

Lúc đến cửa phòng Chu Dụ, nhìn qua bốn phía không có người khác, Thẩm Hoài hỏi: “Mời tôi vào trong ngồi một lúc chứ?”

Chu Dụ đứng chắn trước cửa không cho Thẩm Hoài vào.

Nhìn nàng cười như gió xuân, mày mắt như nguyệt, phong tình không cách nào dùng ngôn từ diễn tả, tâm hồn khẽ động, nói: “Họp cả buổi, mồm tôi sắp khô rốc rồi, cho vào uống miếng nước rồi đi…”

“Quỷ mới tin cậu…” Chu Dụ trừng hắn một cái, nói: “Về sớm nghỉ ngơi, sáng mai phải qua đây nữa đấy…”

Lúc này đầu cầu thang có tiếng nói chuyện, Chu Dụ vội lách vào trong cửa trước.

Rốt cuộc không thể để người khác thấy mình vào phòng Chu Dụ trong đêm hôm thế này được, đành chịu đi ra, thì thấy đám Chu Minh từ trong thang máy đi lên/

Sáng hôm sau còn có chính sự, đám Chu Minh không dám đi chơi quá muộn, thấy Thẩm Hoài đi ra từ phía khách phòng, mới hỏi: “Cậu vẫn chưa đi à?”

“Vừa họp xong!” Thẩm Hoài nói.

“Muộn thế này mà Lương thị trưởng còn bắt mọi người đến họp, đã xảy ra chuyện gì?” Chu Minh hỏi.

Đúng lúc này điện thoại trong túi quần vang lên, là số tiểu cô, Thẩm Hoài trực tiếp bỏ vấn đề Chu Minh đang hỏi ra ngoài tai, chỉ chỉ vào điện thoại rồi đi thẳng, vừa nghe điện thoại vừa chui vào thang máy.

*****************************************

Về đến phố Tây tự, thấy chiếc Audi đen của phụ thân dừng ngay ngoài hẻm, gần trước cửa nhà tiểu cô, Thẩm Hoài mới biết vì sao tiểu cô lại gọi điện thúc mình về.

Thẩm Hoài đẩy cửa đi vào sân, thấy Ngụy Nhạc ngồi xổm trước hành lang, gật gật đầu tỏ ý một cái. Qua ô cửa pha lê, có thể thấy phụ thân và tiểu cô, tiểu cô phụ đang ngồi nói chuyện trong khách sảng, hít sâu một hơi, đẩy cửa vào, nói: “Cháu về rồi…” Đối với phụ thân, hắn cố bình tĩnh hỏi: “Ba, sao ba lại ở đây?”

Tống Bính Sinh ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài, không thể không thừa nhận, hiện tại hắn không cách nào nhìn thấu đứa con trai sống sờ sờ trước mặt này nữa rồi, chẳng lẽ đã thực sự thay đổi, lãng tử hồi đầu?

“À!” Tống Bính Sinh nhàn nhạt ứng một tiếng, chỉ vào sofa bên cạnh, nói: “Con ngồi xuống, ba có lời muốn nói…”

Thẩm Hoài ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi quần ra, đặt lên trên bàn.

“Đàm Khải Bình vừa gọi điện đến, nói là lần kêu gọi đầu tư này Đông Hoa gặp chút trở lực, có phải thế không?” Tống Văn Tuệ hỏi.

“Vâng!” Thẩm Hoài gật gật đầu: “Chính vì việc này nên cháu bị kéo lại đó họp giờ mới về…”

Lương Tiểu Lâm thúc thủ vô sách, so với làm hắc oa, không bằng chủ động nêu vấn đề với thị ủy. Bởi thế Đàm Khải Bình gọi điện nhờ cứu viện cũng là lẽ thường.

Thẩm Hoài biết Đàm Khải Bình không khả năng trực tiếp gọi điện liên hệ với mình, tìm phụ thân hắn mới là chính đồ. Nếu đã vậy, phụ thân hắn chỉ cần nói qua với Tạ Hải Thành một tiếng, vấn đề của Đông Hoa liền không còn là vấn đề nữa.

Đương nhiên, Thẩm Hoài tin tưởng phụ thân sẽ không đến tìm mình chỉ vì chút chuyện này.

“Hồi chiều lão gia đặc ý hỏi qua chuyện Mai Khê và Mai thép.” Tống Bính Sinh nói: “Sau khi nghe xong, hy vọng con có thể an tâm làm tốt công tác ở Mai Khê…”

“Ừ…” Thẩm Hoài biết đó mới là ý đồ thực sự để phụ thân qua đây.

Ánh mắt lão gia không mù, trong một đại gia tộc, phẩm đức thấp kém vĩnh viễn không phải là vấn đề trọng yếu nhất, trọng yếu là ở chỗ, sự tồn tại của ngươi, đối với gia tộc là lợi hay là hại. Tuy không có cơ hội nói chuyện trực tiếp với lão gia, có hơi đáng tiếc, nhưng có câu nói kia, mục đích của chuyến đi lần này xem như đã hoàn thành viên mãn.

Thẩm Hoài không trông mong với cái tuổi này lại có thể để Tống gia lập tức chồng tư nguyên lên thân mình, nhưng chỉ cần giành được sự thừa nhận nhất định, cho dù chỉ bị coi là tiểu bối bình thường nhất trong nhà, vậy thì trở lực của hắn ở Đông Hoa sẽ giáng thấp không ít.

Thẩm Hoài nghĩ: Có lẽ bởi câu nói này, phụ thân hắn mới dù không muốn gặp, lại không thể không đến gặp?

“Phía Tôn tổng và cữu cữu con, ba đã gọi điện rồi. Ngày mai con tự thân đến chi nhánh công ty Hải Phong ở BK, tư thái thấp một chút, ký hai ba hợp đồng là không thành vấn đề. Cũng tính là thành tích của con trong lần hoạt động này…” Tống Bính Sinh nói thêm: “Để ba viết địa chỉ cho…”

“Con công tác ở hương trấn, thành thích lần hoạt động như thế nào thực sự không liên quan mấy.” Thẩm Hoài nói: “Trong cuộc họp lúc nãy con cũng đã đẩy hết trách nhiệm đi rồi, giờ mà ra mặt sợ là không thích hợp. Hơn nữa ông nội muốn con yên tâm công tác, chắc cũng không hy vọng con lôi tấm biển con cháu Tống gia ra dọa người…”

Tống Bính Sinh nhíu mày lại, nhưng Thẩm Hoài ăn nói rất cẩn thận, giọt nước cũng không lọt, hắn chẳng tìm đâu ra chỗ hở để trách mắng, mới nhìn sang Tống Văn Tuệ, muốn nàng nói mấy câu.

Tống Văn Tuệ quay đầu đi, làm như không thấy ánh mắt Tống Bính Sinh: Hôm nay Tạ Hải Thành năm lần bảy lượt chế nhạo, kích động đám tiểu bối Tống Hồng Nghĩa khích bác Thẩm Hoài. Chẳng lẽ vì chút chính tích hư huyễn mà khiến Thẩm Hoài nhất định phải cúi thấp tư thái, cầu đến trước cửa Tạ Hải Thành? Muốn hòa giải cũng chẳng có loại hòa giải kiểu mất mặt vậy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện