Phong Khí Quan Trường
Chương 233: Về nhà
Tuy mới rời nhà 6 ngày, nhưng 6 ngày qua xảy ra nhiều chuyện thế này, Thẩm Hoài cảm giác như mình rời đi cả thế kỷ, gặp lại dung nhan thanh mị của Trần Đan và ánh mắt ngóng trông của tiểu Lê, thêm Kim tử luồn dưới ống chân chạy loạn, càng khiến hắn cảm nhận rõ rệt sự ấm áp dâng trào trong trái tim: Về nhà thật tốt.
“Sao vẫn chưa nghỉ đi, không phải đồ anh đã gửi Thiệu Chinh, Chử Cường đưa về trước? Quà đều trong đó cả, bọn em chờ anh về, tay anh cũng không hô biến thêm được đồ gì đâu.” Thẩm Hoài cười xoa xoa đầu tiểu Lê, vừa phải không ngừng đẩy Kim tử đang cố xán lại, nhảy liếm lên người.
Tiểu Lê ngại ngùng lè lè lưỡi, nói: “Anh còn chưa về, ai lại đi tự tiện dỡ đồ?”
“Có phần tôi không? Nếu không để tôi về phòng ngủ trước.” Tôn Á Lâm khoanh tay ôm ngực đứng dựa bên bậc cửa, nhìn vẻ thân thiết không cách nào giấu diếm trong mắt Thẩm Hoài và Trần Đan, vừa thấy cô đơn, vừa kỳ quái, sao Thẩm Hoài lại động chân tình với cô gái thị trấn nhỏ này tới vậy?
Tuy bản thiết kế cầu đường Chử Khê còn đang trong giai đoạn thẩm định, nhưng thị trấn hiềm động tác không đủ nhanh, khu ổ chuột phía bắc đường Xưởng Thép đã bắt đầu công tác dỡ bỏ.
Một tòa nhà cao 12 tầng đang được xây mới trong Tân Mai tiểu thôn, đợi xây xong, trang hoàng thêm chút là có thể vào ở, nhưng chí ít vẫn cần thêm thời gian nửa năm. Đối với đợt giải tỏa này, do số lượng lớn nên an trí nhà tạm không thỏa đáng lắm, thị trấn đã thống nhất phát thêm một khoản cho bà con tự tìm phòng thuê. Khu nhà tạm chính là xưởng nhuộm được cải tạo hồi đầu năm cho bà con bị tuyết tai vào ở, tuy điều kiện tương đối kém, nhưng đối với dân chúng phổ thông, tạm thời không có chỗ dung thân thì vẫn cung không đủ cầu.
Phần Trần Đan cũng tìm lên thành phố thuê hai căn hộ, nhưng bởi phải ở đó trong khoảng thời gian khá dài, nên định thu thập gọn gàng, sửa sang thêm chút trước khi vào ở, nên tạm thời dọn về nhà cũ ở chung với Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài dỡ ba lô ra, đem quà cho chúng nữ, lại dọn đống sách ra rồi mới chui vào nhà tắm, định đem mệt nhọc mấy ngày qua tẩy đi sạch sẽ.
Ở cùng mái nhà với tiểu Lê, Tôn Á Lâm, Trần Đan tuyệt nhiên sẽ không chịu thân thiết với Thẩm Hoài, mượn cớ đêm đã khuya, lấy xong quà liền lôi tiểu Lê về nghỉ ngơi.
Lúc ở BK, Thẩm Hoài đã bị Chu Dụ làm cho sống dở chết dở, về nhà chỉ mong được thân thiết với Trần Đan một hồi, ai ngờ lúc này mà Trần Đan vẫn cứ bịt tai chộm chuông, không muốn “quá đà” trước mắt “người ngoài”.
Thẩm Hoài xổm cạnh bồn tắm, nhìn nước nóng từ vòi chảy xuống, đưa tay thử xem đã thích hợp chưa, lại cố ý la lớn vào trong sân sau: “Sao nước nóng thế này? Không có nước mát à?” Nửa ngày vẫn không thấy Trần Đan mắc câu đi vào, hắn hết cách, đành tự cởi quần cởi áo, chợt cửa bị “ken két” đẩy ra, quay đầu thì bắt gặp Tôn Á Lâm đang ló đầu vào.
Thẩm Hoài bịt hạ bộ, quay người đi, la lên: “Cô vào đây làm gì?”
“Thì ra không phải anh không có nước lạnh?” Tôn Á Lâm nhìn Thẩm Hoài đứng trần như nhộng cạnh bồn tắm, mới biết là hắn muốn lừa Trần Đan sang đây. Nhưng nàng không gấp gáp rời đi, mắt soi mói quét tới quét lui trên người Thẩm Hoài, mang theo ngữ điệu hân thưởng nói: “Che làm cái gì, bà đây không phải chưa thấy qua “đồ chơi” lớn hơn anh đâu?”
Thẩm Hoài vội ngồi xuống, vùi mình trong làn nước ấm.
Tôn Á Lâm xem thường nhìn hắn, nói: “Năm đó đứa nào hận không được muốn quăng “cái gì kia” lên mặt con gái nhà người ta, sao về nước lại biết thẹn ngượng rồi?”
Thẩm Hoài cười không nổi, thời buổi này lưu manh không đáng sợ, nữ lưu manh mới đáng sợ. Hắn trêu ghẹo người khác thì được, nhưng bị người khác trêu ghẹo thì không dễ chịu lắm đâu, mới nhăn nhó nói: “Ông bà chả bảo “nhập gia tùy tục”. Giờ chúng ta về nước rồi, phải nên chiếu cố phong tục tập quán quê hương chứ, đúng không? Tôi biết cô thấy nhiều hiểu rộng, nhưng mà cô đứng ở đây, trong lòng tôi có chướng ngại a.”
Tôn Á Lâm khinh miệt quét qua Thẩm Hoài cái nữa, trước khi bỏ đi còn cố ý mở thoáng cửa chứ không đóng hẳn.
Thẩm Hoài đành chịu, vội kéo khăn tắm lại bọc khắp mình, chân trần chạy ra khóa trái cửa, rồi mới an tâm về lại bồn tắm, không phải bận tâm Tôn Á Lâm đột nhiên từ đâu nhảy ra đùa lưu manh với mình.
Sáng ngày thứ hai, Trần Đan vào gọi hắn hai lần, Thẩm Hoài đều dính như keo lên giường, gọi thế nào cũng không dậy, nói là chuyến này đi BK quá mệt, phải ngủ một giấc cho đã. Nhưng vừa nghe tiếng xe Tôn Á Lâm khởi động, lập tức bật dậy, ngưng thần lắng nghe tiếng tiểu Lê cũng ngồi xe Tôn Á Lâm quá giang tới trường, liền mặc nguyên chiếc quần cộc, xông vào khách sảnh kéo Trần Đan vào phòng…
Trần Đan mặt thẹn đỏ bừng, con ngươi đen bóng trong vắt như nước hồ, nhu tình vạn chủng ôm lấy cổ Thẩm Hoài, dán vào trong lòng hắn, ôn nhu nói: “Không sớm nữa, anh đừng để mọi người ở trên trấn, trong xưởng chờ chứ?”
“Em hút hồn anh rồi, anh phải hồi lại hồn trước.”
Thẩm Hoài cười gian bế xốc Trần Đan lên giường, thuận theo bờ eo mềm mại, tham lam xoa nắn bờ mông, bắp đùi nàng, muốn từ thân thể đầy dụ hoặc này tìm ra điểm khoái lạc tối thượng của đàn ông….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~
Cũng biết Thẩm Hoài và Trần Đan là tiểu biệt thắng tân hôn, phải đến hơn chín giờ Thiệu Chinh mới gọi đến hỏi có cần lái xe qua đón không.
Thẩm Hoài dậy uống thêm bát cháo nóng mới cùng Trần Đan ngồi xe về thị trấn.
Vốn tưởng Tống Hồng Quân đã quen sinh hoạt với đèn xanh rượu đỏ, ngày ngủ đêm chơi, không khả năng sớm tìm đến mình. Nhưng vừa đặt chân vào phòng làm việc, điện thoại của Tống Hồng Quân đã gọi tới.
Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành và tùy viên đã theo chuyên xe của thị ủy lên trên tỉnh đáp máy bay về HK, Tống Hồng Quân bị bức dậy đưa tiễn, cũng hết cơn buồn ngủ, lại không có chỗ nào giết thời gian, mới tìm sang chỗ Thẩm Hoài, yêu cầu được vào xưởng tham quan tình hình cụ thể.
Hôm qua đội xe đang đi trong thị trấn rách nát, thình lình chợt tiến vào khu nhà xưởng chính quy, hiện đại, thời điểm đó xung kích trong lòng Tống Hồng Quân rất lớn. Rất muốn được về lại tham quan xem, đến cùng trong Mai thép có vòng sáng gì mà khiến cả Điền Gia Canh cũng biết tới.
Dây chuyền lò điện đã được cải tạo xong, từ BK trở về, chuyện thứ nhất Thẩm Hoài muốn làm cũng là tính vào trong xưởng quan sát xem sau cải tạo dây chuyền vận hành thế nào.
Thẩm Hoài triệu tập đám Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn lên hội ý một lát, đem chuyện gộp hai thị trấn thông báo trước trong phạm vi nhỏ. Đợi Thiệu Chinh đến Nam viên đón Tống Hồng Quân sang mới cùng đi tới Mai thép.
Lần cải tạo kỹ thuật này, Thẩm Hoài suất lĩnh một nhóm kỹ thuật viên cấp cao như Triệu Đông, Từ Khê Đình, Phan Thành, Từ Văn Đao, trước sau chuẩn bị hơn nửa năm. Cải tạo hoàn tất, không chỉ sản lượng dây chuyền có thể tăng gấp đôi, từ 8 vạn tấn/năm lên 16 vạn tấn/năm, mà lượng nhân lực vận hành, duy tu thiết bị cũng được kéo xuống, đồng thời nâng cao năng suất, giảm lượng thép nguyên liệu hao hụt, giáng thấp chi phí. Đem các mục chỉ tiêu của Mai thép đạt tới trình độ tương đương với các doanh nghiệp sản xuất thép hàng đầu trong nước.
Tống Hồng Quân đã xuống biển kinh thương mười năm, không ăn qua thịt heo thì cũng gặp qua heo chạy, biết ở Đại lục không thiếu những xí nghiệp trình độ sản xuất cao hơn Mai thép, lợi nhuận cũng lớn hơn Mai thép không biết bao nhiêu lần.
So với nhà máy gang thép Bắc Kinh sản lượng một năm đạt tới 800 vạn tấn, lợi thuế thu về cho nhà nước lên đến con số 3 tỷ, hay sắt thép Trung Nguyên sản lượng 600 vạn tấn/năm, tổng trị thuế gần 3 tỷ, lúc ấy Mai thép hẵng còn quá bé nhỏ.
Nhưng những xí nghiệp sắt thép đó phát triển được như hiện giờ, không cái nào là không tập trung nguồn lực của quốc gia, của các địa khu, ròng rã vật lộn mấy chục năm. So sánh ra, Thẩm Hoài chỉ với thời gian không đến 1 năm, đem Mai thép kéo khỏi mép biên phá sản, dưới tình hình nhân lực tăng thêm không quá 25%, sản lượng tăng trưởng gần 6 lần, tỷ suất lao động sản xuất tăng trưởng 5 lần. Tuy quy mô còn xa xa mới bằng, nhưng tỷ suất lợi nhuận trên một tấn thép thậm chí đã vượt qua gang thép Bắc Kinh, sắt thép TN. Thành tích như thế đúng là đủ để khiến Điền Gia Canh phải quan tâm theo dõi.
Ăn xong bữa trưa giản dị trong nhà ăn, Tống Hồng Quân về nghỉ ngơi hút thuốc trong phòng làm việc của Thẩm Hoài, cảm khái nói: “Có vẻ thành kiến Tống gia đối với cậu quá sâu…”
Thẩm Hoài chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ không để ý, hắn không ngại khi người trong Tôn gia hoặc Tống gia có thành kiến với mình, rốt cuộc tên Thẩm Hoài trước kia đúng thực là thằng mất dạy. Những người hắn phản kích, thậm chí phản kích kịch liệt là những đối tượng bên ngoài Tống gia hoặc Tôn gia, hoặc trong Tống gia và Tôn gia mà có ý ngăn trở Mai thép tiếp tục phát triển về phía trước, bao gồm cả ả MC vô cớ nhảy ra khiêu khích hôm qua.
“Tôi có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?” Tống Hồng Quân khá hiếm khi nghiêm túc hỏi chuyện thế này.
“Anh cứ nói.”
“Lúc cậu mới nhận lại Mai thép, hẳn đã sẵn tự tin đem Mai thép khởi tử hồi sinh…” Tống Hồng Quân nhìn sâu vào mắt Thẩm Hoài: “Vì sao cậu không dứt khoát để Mai thép phá sản rồi hẵng nhận lại? Tôi nghĩ một xí nghiệp lợi nhuận hằng năm lên tới mấy chục triệu nằm gọn trong tay, hẳn phải dụ hoặc hơn chiếc mũ quan bí thư đảng ủy trấn kia nhiều?”
“Vấn đề này tôi cũng từng suy nghĩ và cân nhắc qua.” Thẩm Hoài nhìn Tống Hồng Quân: “Làm con cháu Tống gia, dù không được đón nhận nhiệt tình, nhưng nếu trong tay tôi nắm một xí nghiệp quy mô cả trăm triệu, những người khác chắc phải ngước mắt mà nhìn. Nhưng tôi thường thường tự hỏi bản thân, đến cùng thì tài phú là gì? Đúng rồi, anh xuống biển kinh doanh cũng phải 10 năm chứ không ít, trong mắt anh, tài phú là cái gì?”
“Sao vẫn chưa nghỉ đi, không phải đồ anh đã gửi Thiệu Chinh, Chử Cường đưa về trước? Quà đều trong đó cả, bọn em chờ anh về, tay anh cũng không hô biến thêm được đồ gì đâu.” Thẩm Hoài cười xoa xoa đầu tiểu Lê, vừa phải không ngừng đẩy Kim tử đang cố xán lại, nhảy liếm lên người.
Tiểu Lê ngại ngùng lè lè lưỡi, nói: “Anh còn chưa về, ai lại đi tự tiện dỡ đồ?”
“Có phần tôi không? Nếu không để tôi về phòng ngủ trước.” Tôn Á Lâm khoanh tay ôm ngực đứng dựa bên bậc cửa, nhìn vẻ thân thiết không cách nào giấu diếm trong mắt Thẩm Hoài và Trần Đan, vừa thấy cô đơn, vừa kỳ quái, sao Thẩm Hoài lại động chân tình với cô gái thị trấn nhỏ này tới vậy?
Tuy bản thiết kế cầu đường Chử Khê còn đang trong giai đoạn thẩm định, nhưng thị trấn hiềm động tác không đủ nhanh, khu ổ chuột phía bắc đường Xưởng Thép đã bắt đầu công tác dỡ bỏ.
Một tòa nhà cao 12 tầng đang được xây mới trong Tân Mai tiểu thôn, đợi xây xong, trang hoàng thêm chút là có thể vào ở, nhưng chí ít vẫn cần thêm thời gian nửa năm. Đối với đợt giải tỏa này, do số lượng lớn nên an trí nhà tạm không thỏa đáng lắm, thị trấn đã thống nhất phát thêm một khoản cho bà con tự tìm phòng thuê. Khu nhà tạm chính là xưởng nhuộm được cải tạo hồi đầu năm cho bà con bị tuyết tai vào ở, tuy điều kiện tương đối kém, nhưng đối với dân chúng phổ thông, tạm thời không có chỗ dung thân thì vẫn cung không đủ cầu.
Phần Trần Đan cũng tìm lên thành phố thuê hai căn hộ, nhưng bởi phải ở đó trong khoảng thời gian khá dài, nên định thu thập gọn gàng, sửa sang thêm chút trước khi vào ở, nên tạm thời dọn về nhà cũ ở chung với Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài dỡ ba lô ra, đem quà cho chúng nữ, lại dọn đống sách ra rồi mới chui vào nhà tắm, định đem mệt nhọc mấy ngày qua tẩy đi sạch sẽ.
Ở cùng mái nhà với tiểu Lê, Tôn Á Lâm, Trần Đan tuyệt nhiên sẽ không chịu thân thiết với Thẩm Hoài, mượn cớ đêm đã khuya, lấy xong quà liền lôi tiểu Lê về nghỉ ngơi.
Lúc ở BK, Thẩm Hoài đã bị Chu Dụ làm cho sống dở chết dở, về nhà chỉ mong được thân thiết với Trần Đan một hồi, ai ngờ lúc này mà Trần Đan vẫn cứ bịt tai chộm chuông, không muốn “quá đà” trước mắt “người ngoài”.
Thẩm Hoài xổm cạnh bồn tắm, nhìn nước nóng từ vòi chảy xuống, đưa tay thử xem đã thích hợp chưa, lại cố ý la lớn vào trong sân sau: “Sao nước nóng thế này? Không có nước mát à?” Nửa ngày vẫn không thấy Trần Đan mắc câu đi vào, hắn hết cách, đành tự cởi quần cởi áo, chợt cửa bị “ken két” đẩy ra, quay đầu thì bắt gặp Tôn Á Lâm đang ló đầu vào.
Thẩm Hoài bịt hạ bộ, quay người đi, la lên: “Cô vào đây làm gì?”
“Thì ra không phải anh không có nước lạnh?” Tôn Á Lâm nhìn Thẩm Hoài đứng trần như nhộng cạnh bồn tắm, mới biết là hắn muốn lừa Trần Đan sang đây. Nhưng nàng không gấp gáp rời đi, mắt soi mói quét tới quét lui trên người Thẩm Hoài, mang theo ngữ điệu hân thưởng nói: “Che làm cái gì, bà đây không phải chưa thấy qua “đồ chơi” lớn hơn anh đâu?”
Thẩm Hoài vội ngồi xuống, vùi mình trong làn nước ấm.
Tôn Á Lâm xem thường nhìn hắn, nói: “Năm đó đứa nào hận không được muốn quăng “cái gì kia” lên mặt con gái nhà người ta, sao về nước lại biết thẹn ngượng rồi?”
Thẩm Hoài cười không nổi, thời buổi này lưu manh không đáng sợ, nữ lưu manh mới đáng sợ. Hắn trêu ghẹo người khác thì được, nhưng bị người khác trêu ghẹo thì không dễ chịu lắm đâu, mới nhăn nhó nói: “Ông bà chả bảo “nhập gia tùy tục”. Giờ chúng ta về nước rồi, phải nên chiếu cố phong tục tập quán quê hương chứ, đúng không? Tôi biết cô thấy nhiều hiểu rộng, nhưng mà cô đứng ở đây, trong lòng tôi có chướng ngại a.”
Tôn Á Lâm khinh miệt quét qua Thẩm Hoài cái nữa, trước khi bỏ đi còn cố ý mở thoáng cửa chứ không đóng hẳn.
Thẩm Hoài đành chịu, vội kéo khăn tắm lại bọc khắp mình, chân trần chạy ra khóa trái cửa, rồi mới an tâm về lại bồn tắm, không phải bận tâm Tôn Á Lâm đột nhiên từ đâu nhảy ra đùa lưu manh với mình.
Sáng ngày thứ hai, Trần Đan vào gọi hắn hai lần, Thẩm Hoài đều dính như keo lên giường, gọi thế nào cũng không dậy, nói là chuyến này đi BK quá mệt, phải ngủ một giấc cho đã. Nhưng vừa nghe tiếng xe Tôn Á Lâm khởi động, lập tức bật dậy, ngưng thần lắng nghe tiếng tiểu Lê cũng ngồi xe Tôn Á Lâm quá giang tới trường, liền mặc nguyên chiếc quần cộc, xông vào khách sảnh kéo Trần Đan vào phòng…
Trần Đan mặt thẹn đỏ bừng, con ngươi đen bóng trong vắt như nước hồ, nhu tình vạn chủng ôm lấy cổ Thẩm Hoài, dán vào trong lòng hắn, ôn nhu nói: “Không sớm nữa, anh đừng để mọi người ở trên trấn, trong xưởng chờ chứ?”
“Em hút hồn anh rồi, anh phải hồi lại hồn trước.”
Thẩm Hoài cười gian bế xốc Trần Đan lên giường, thuận theo bờ eo mềm mại, tham lam xoa nắn bờ mông, bắp đùi nàng, muốn từ thân thể đầy dụ hoặc này tìm ra điểm khoái lạc tối thượng của đàn ông….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~
Cũng biết Thẩm Hoài và Trần Đan là tiểu biệt thắng tân hôn, phải đến hơn chín giờ Thiệu Chinh mới gọi đến hỏi có cần lái xe qua đón không.
Thẩm Hoài dậy uống thêm bát cháo nóng mới cùng Trần Đan ngồi xe về thị trấn.
Vốn tưởng Tống Hồng Quân đã quen sinh hoạt với đèn xanh rượu đỏ, ngày ngủ đêm chơi, không khả năng sớm tìm đến mình. Nhưng vừa đặt chân vào phòng làm việc, điện thoại của Tống Hồng Quân đã gọi tới.
Tôn Khải Nghĩa, Tạ Hải Thành và tùy viên đã theo chuyên xe của thị ủy lên trên tỉnh đáp máy bay về HK, Tống Hồng Quân bị bức dậy đưa tiễn, cũng hết cơn buồn ngủ, lại không có chỗ nào giết thời gian, mới tìm sang chỗ Thẩm Hoài, yêu cầu được vào xưởng tham quan tình hình cụ thể.
Hôm qua đội xe đang đi trong thị trấn rách nát, thình lình chợt tiến vào khu nhà xưởng chính quy, hiện đại, thời điểm đó xung kích trong lòng Tống Hồng Quân rất lớn. Rất muốn được về lại tham quan xem, đến cùng trong Mai thép có vòng sáng gì mà khiến cả Điền Gia Canh cũng biết tới.
Dây chuyền lò điện đã được cải tạo xong, từ BK trở về, chuyện thứ nhất Thẩm Hoài muốn làm cũng là tính vào trong xưởng quan sát xem sau cải tạo dây chuyền vận hành thế nào.
Thẩm Hoài triệu tập đám Hà Thanh Xã, Lý Phong, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn lên hội ý một lát, đem chuyện gộp hai thị trấn thông báo trước trong phạm vi nhỏ. Đợi Thiệu Chinh đến Nam viên đón Tống Hồng Quân sang mới cùng đi tới Mai thép.
Lần cải tạo kỹ thuật này, Thẩm Hoài suất lĩnh một nhóm kỹ thuật viên cấp cao như Triệu Đông, Từ Khê Đình, Phan Thành, Từ Văn Đao, trước sau chuẩn bị hơn nửa năm. Cải tạo hoàn tất, không chỉ sản lượng dây chuyền có thể tăng gấp đôi, từ 8 vạn tấn/năm lên 16 vạn tấn/năm, mà lượng nhân lực vận hành, duy tu thiết bị cũng được kéo xuống, đồng thời nâng cao năng suất, giảm lượng thép nguyên liệu hao hụt, giáng thấp chi phí. Đem các mục chỉ tiêu của Mai thép đạt tới trình độ tương đương với các doanh nghiệp sản xuất thép hàng đầu trong nước.
Tống Hồng Quân đã xuống biển kinh thương mười năm, không ăn qua thịt heo thì cũng gặp qua heo chạy, biết ở Đại lục không thiếu những xí nghiệp trình độ sản xuất cao hơn Mai thép, lợi nhuận cũng lớn hơn Mai thép không biết bao nhiêu lần.
So với nhà máy gang thép Bắc Kinh sản lượng một năm đạt tới 800 vạn tấn, lợi thuế thu về cho nhà nước lên đến con số 3 tỷ, hay sắt thép Trung Nguyên sản lượng 600 vạn tấn/năm, tổng trị thuế gần 3 tỷ, lúc ấy Mai thép hẵng còn quá bé nhỏ.
Nhưng những xí nghiệp sắt thép đó phát triển được như hiện giờ, không cái nào là không tập trung nguồn lực của quốc gia, của các địa khu, ròng rã vật lộn mấy chục năm. So sánh ra, Thẩm Hoài chỉ với thời gian không đến 1 năm, đem Mai thép kéo khỏi mép biên phá sản, dưới tình hình nhân lực tăng thêm không quá 25%, sản lượng tăng trưởng gần 6 lần, tỷ suất lao động sản xuất tăng trưởng 5 lần. Tuy quy mô còn xa xa mới bằng, nhưng tỷ suất lợi nhuận trên một tấn thép thậm chí đã vượt qua gang thép Bắc Kinh, sắt thép TN. Thành tích như thế đúng là đủ để khiến Điền Gia Canh phải quan tâm theo dõi.
Ăn xong bữa trưa giản dị trong nhà ăn, Tống Hồng Quân về nghỉ ngơi hút thuốc trong phòng làm việc của Thẩm Hoài, cảm khái nói: “Có vẻ thành kiến Tống gia đối với cậu quá sâu…”
Thẩm Hoài chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ không để ý, hắn không ngại khi người trong Tôn gia hoặc Tống gia có thành kiến với mình, rốt cuộc tên Thẩm Hoài trước kia đúng thực là thằng mất dạy. Những người hắn phản kích, thậm chí phản kích kịch liệt là những đối tượng bên ngoài Tống gia hoặc Tôn gia, hoặc trong Tống gia và Tôn gia mà có ý ngăn trở Mai thép tiếp tục phát triển về phía trước, bao gồm cả ả MC vô cớ nhảy ra khiêu khích hôm qua.
“Tôi có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?” Tống Hồng Quân khá hiếm khi nghiêm túc hỏi chuyện thế này.
“Anh cứ nói.”
“Lúc cậu mới nhận lại Mai thép, hẳn đã sẵn tự tin đem Mai thép khởi tử hồi sinh…” Tống Hồng Quân nhìn sâu vào mắt Thẩm Hoài: “Vì sao cậu không dứt khoát để Mai thép phá sản rồi hẵng nhận lại? Tôi nghĩ một xí nghiệp lợi nhuận hằng năm lên tới mấy chục triệu nằm gọn trong tay, hẳn phải dụ hoặc hơn chiếc mũ quan bí thư đảng ủy trấn kia nhiều?”
“Vấn đề này tôi cũng từng suy nghĩ và cân nhắc qua.” Thẩm Hoài nhìn Tống Hồng Quân: “Làm con cháu Tống gia, dù không được đón nhận nhiệt tình, nhưng nếu trong tay tôi nắm một xí nghiệp quy mô cả trăm triệu, những người khác chắc phải ngước mắt mà nhìn. Nhưng tôi thường thường tự hỏi bản thân, đến cùng thì tài phú là gì? Đúng rồi, anh xuống biển kinh doanh cũng phải 10 năm chứ không ít, trong mắt anh, tài phú là cái gì?”
Bình luận truyện