Phong Khí Quan Trường
Chương 333: Trở về Đông Hoa
Trình Nguyệt và Hồ Mân để Thẩm Hoài dừng xe lại trước hẻm, thả các nàng xuống, vung tay chào cáo biệt.
Thời gian không muộn, nhưng dưới thời tiết âm mười mấy độ, trong hẻm đã không thấy bóng người, đèn đường hai bên hắt xuống từng bóng cây mông lung, tiếng chó sủa vang lên dai dẳng… Thẩm Hoài đã lái xe qua góc phố mà ánh mắt Hồ Mân vẫn dõi theo, Trình Nguyệt khoác lấy tay nàng, nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa, không thì ba hồn bảy vía bay theo người ta mất.”
“Ai nhìn?” Hồ Mân gắt giọng: “Người ta có ý tốt đưa về tận nhà, chẳng lẽ vừa đưa đến miệng hẻm đã ba chân bốn cẳng chui vào phòng, không phép tắc gì cả….”
“Con bé này, còn dám đốp chát với chị.” Trình Nguyệt cười bẹo bẹo má Hồ Mân, xuyên qua ngõ hẻm đầy tiếng chó sủa, cười náo chạy về nhà, đến cửa lại nói: “Sang phòng tớ ngủ đi, mấy ngày nay máy sưởi bị bệnh thần kinh rồi, một mình cậu nằm chẳng lẽ không thấy lạnh?”
“Lạnh thì biết làm sao, cậu còn có thể kéo Tử Cường đến làm ấm chăn chứ tớ thì kéo được ai?” Hồ Mân nói: “Có điều hôm nay Tử Cường uống say, cậu không có dụng cụ làm ấm giường mới rủ tớ sang đó thay, đúng không…” Theo Trình Nguyệt vào trong sân, cả nhà Trình Nguyệt đang ngồi xem TV trong phòng nhỏ kiêm sảnh ăn, Hồ Mân cười chào cả nhà, gọi điện thoại báo về cho ba mẹ một tiếng, rồi cùng Trình Nguyệt đi về phòng.
Nhà Trình Nguyệt cũng chật, tứ hợp viện mà chứa tận mấy gia đình, nhà bọn họ cũng chỉ là một gian sân vườn nhỏ trong đó. Anh chị Trình Nguyệt và đứa cháu nhỏ giữ một phòng, ba mẹ nàng một phòng, một phòng bếp nhỏ, cộng với một gian lều nhỏ xây mới trong sân để nàng làm phòng riêng, vừa đủ kê một chiếc giường, một chiếc đủ, một bàn trang điểm, nhìn qua cũng gọn gàng, ngăn nắp.
Có lẽ gian lều rất đơn sơ nên mặc dù có máy sưởi nhưng nhiệt độ trong phòng không hề cao, hai người chen vào trong chăn mà phải mất một lúc mới ấm áp lên được.
“Giờ thế này chẳng lẽ chuyện kết hôn của cậu và Tử Cường phải hoãn lại?” Hồ Mân nghĩ đến sự tình mới xảy ra hai ngày qua, đầu óc hưng phấn khó mà ngủ được, cuộn mình lại trong chăn, hỏi Trình Nguyệt tính toán hôn sự của nàng và Cố Tử Cường như thế nào.
“Tên Tử Cường chết dịch ấy, chuyện từ chức lớn thế mà không nói trước với tớ một tiếng, hôm nay có mặt mọi người nên tớ không nói, để hôm sau cho hắn biết tay…” Nghĩ đến chuyện này Trình Nguyệt vẫn còn tức giận, nói: “Hôn kỳ đã định sẵn rồi, cùng lắm là trước cứ thuê phòng ở riêng đã, hoặc là anh ấy đến ở cùng trong cái lều này, chịu khó ngao hai năm, có lẽ sẽ có thành quả…”
Nhà Cố Tử Cường có ba anh em, đến tận giờ mà ba anh em còn phải chen chúc ngủ cùng một phòng, ai kết hôn trước tất phải dọn ra ở riêng, trong nhà không chen ra được thêm phòng nào nữa… Giờ từ chức rồi, chuyện xin phòng ốc của đơn vị cũng đi đứt, rất nhiều chuyện phải tùy thời mà quyền biến, Trình Nguyệt cũng không quá phiền lòng, nàng hỏi Hồ Mân: “Vừa rồi gọi điện về nhà, nghe giọng điệu cậu có vẻ không thoải mái, sao thế?”
“Còn chuyện gì nữa? Mẹ tớ lại khuyên làm lành với họ Triệu kia; hồi trưa hắn còn đến nhà hàng, biết chúng ta không đi làm bèn gọi về nhà hỏi, mẹ tớ vì chuyện này mà lải nhải cả ngày…” Hồ Mân nói: “Cậu nói xem, chuyện tình cảm có thể ép buộc được ư?”
“…” Trình Nguyệt cười cười, nói: “Dưa chín ép đúng là không ngọt, nhưng mà có câu này tớ phải nói với cậu…”
“Câu gì?”
“Thẩm Hoài và đối tượng kết hôn không vừa ý nhau cho lắm, nhưng không quản thế nào, người ta tốt xấu gì cũng là con nhà hào môn, sống trong thế giới khác với chúng ta….” Trình Nguyệt nói.
“Tớ biết…” Hồ Mân than thở một hơi, ôm sát Trình Nguyệt vào lòng, để trong người cảm giác ấm hơn một chút….
Thẩm Hoài tịnh không biết đoạn đối thoại trong lều nhỏ kia, hắn về đến nhà cô út ở phố Tây Tự thì nhận được điện thoại của nàng gọi từ Giang Ninh, nàng thám thính được tin tức, rằng Thành Di đối với hắn “khá là mãn ý”, đồng ý “tìm hiểu thêm”.
Đây hẳn được tính là một tín hiệu tích cực, có điều hồi trưa khi Thẩm Hoài gọi điện cho Thành Di tỏ ý cảm ơn chuyện đêm qua, thấy ngữ khí của nàng trong điện thoại có vẻ rất lãnh đạm, làm như sợ hắn bởi thế mà sản sinh hiểu lầm gì không đáng có vậy.
Thẩm Hoài cũng biết cái gọi là tín hiệu tích cực chẳng qua là kế hoãn binh của Thành đại tiểu thư thôi, nhưng mà hắn chính mong được như thế, liền mặc kệ, không cần nói rõ ra làm gì.
Chuyện nhà xưởng của đám Cố Tử Cường thì tự bọn hắn và Tống Hồng Quân lo liệu với nhau, Thẩm Hoài chỉ làm chân cò, bắc cầu dắt dây. Hai ngày tiếp theo, hắn và Tôn Á Lâm đi bái phỏng người phụ trách ngân hàng thương nghiệp ở BK; ngày mồng sáu, khi nhân viên viện nghiên cứu Khoáng sản chính thức đi làm sau dịp nghĩ lễ, chạy đến cửa xin nhờ chuyện cải tiến kỹ thuật luyện thép trong dây chuyền mới sắp nhập về, cuối ngày đó trực tiếp ngồi máy bay về Đông Hoa luôn.
Hai ngày nay Đông Hoa cũng hạ mưa tuyết, khí trời càng lúc càng lạnh. Mặc dù nhìn nhiệt kế thì cao hơn BK tận 6-7 độ, nhưng vừa xuống máy bay, gió lạnh thổi đến tận xương, khiến người hận không thể súc đầu vào tận trong cổ cho đỡ lạnh.
May mà ba năm nay Tống Đồng đã quen với khí trời đông lạnh giá ở Giang Ninh, nên cũng thích ứng được với không khí thấp hàn vùng Giang Hoài.
Vẫn là Thiệu Chinh lái xe đến sân bay đón hắn như cũ, Thẩm Hoài lo lắng điều kiện ăn ở trong nhà hàng Chử Cốc không toàn diện lắm nên sắp xếp để Tống Hồng vào ở trong khách sạn Bằng Duyệt.
Cầu Chử Khê đã sắp hoàn thành, mặt đường đã được trải hai lớp nhựa, do Đông Hoa thuộc về địa khu nắng lắm mưa nhiều, mặt đường cần phải hạn chế lưu thông hai đến ba tháng, đảm bảo thẩm thấu hút nước tốt mới xem như đại công cáo thành, có điều với người có giấy thông hành như hắn, đi qua đoạn đường này không phải là vấn đề gì lớn lao.
Từ sân bay theo đường cao tốc Đông Phố đi khoảng 5 dặm, lại quẹo về hướng bắc dọc cao tốc Mai Hạc, đi thêm 2 cây số chính là địa khu Mai Khê.
Góc Đông Bắc Mai Khê chưa được cải tạo, phần lớn là nhà cấp bốn thấp lùn, đoạn bắc đường cao tốc Mai Hạc cũng chưa hoàn toàn quy hoạch xong, nhưng bán kính 20 m cảnh quan dọc đường đã được phủ xanh bằng cây rừng. Dưới bóng cây thấp thoáng, đi qua đoạn đường này lại có cảm giác trong lành, ấm áp, không có vẻ gì là một vùng quê nghèo cả.
Đường đi vào nội trấn, bên phải là khu nhà xưởng công ty Tử La, bên trái là khu công nghiệp vừa và nhỏ mới hoàn thành, đi tiếp về hướng nam quẹo một đoạn là đường Chử Khê, phía cuối là khu xưởng cũ của Mai thép, khu văn phòng mới xây dựng; đi về hướng Tây, mặt nam là Tân Mai tiểu thôn, mặt bắc là Chử Viên, qua cầu lớn Mai Khê chính là khách sạn Bằng Duyệt.
Khách sạn mới được trang hoàng lại, hết thảy theo tiêu chuẩn khách sạn ba sao, cải tạo lại toàn diện phần cứng, đợi đến khi đường cao tốc Chử Khê thông xe sẽ chính thức đi vào hoạt động.
Từ sân bay đi thẳng đến sân trước khách sạn, bị ánh đèn lung linh nơi đây làm cho lóa mắt, Tống Đồng nhảy xuống xe, cảm khái nói: “Ai cũng bảo Đông Hoa lạc hậu, sao em chẳng có cảm giác thế nhỉ? Đây là ngoại ô Đông Hoa đúng không? Nhìn qua ven đường thấy không kém đô thị lớn là bao a…”
Thiệu Chinh đang dỡ đồ đạc hành lý sau cốp xe, nghe Tống Đồng khen Mai Khê kiến thiết không thua thành thị lớn mới cười nói: “Đương sơ khi Thẩm bí thư kiên trì không cho mở hàng quán hai bên đường, những người trên thị còn không hiểu, xây chút cửa hàng, chí ít có thể thu hồi được vốn liếng. Giờ nghe Tống tiểu thư khen thế này, đúng là Thẩm bí thư nhìn được xa….”
“Con người mà, có câu ‘tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại’, nông thôn muốn che đi diện mạo bần khốn lạc hậu, vậy nên trồng nhiều cây xanh.” Thẩm Hoài cười nói: “Những chỗ có thể trồng cây của Mai Khê vốn không nhiều, trừ quỹ đất dọc đường sá chính, nơi nào tận dụng được thì cứ trồng. Chỉ cần làm tốt công tác vệ sinh môi trường trong thị trấn, có rách nát đến đâu cũng có thể trang điểm thành người mẫu, thành hoa hậu được…”
“Tâm tư của cậu đặt hết lên người mẫu, hoa hậu cả rồi; đến lấy ví dụ cũng không thoát được.” Tôn Á Lâm ném ba lô cho Thẩm Hoài, xoa xoa eo kêu mệt: “Ngồi máy bay nhỏ đúng là mỏi chết người, về sau có chết cũng không theo cậu lên BK nữa…”
Lúc này Chu Tri Bạch, Chu Dụ từ trong đại sảnh chạy ra đón, “Oa”, Tống Đồng có vẻ rất khoa trương, rít nhọn một tiếng, nắm chặt lấy tay Thẩm Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Đông Hoa thật có soái ca a! Anh ta là ai, đã kết hôn hay có bạn gái gì chưa?”
Thẩm Hoài gõ lên trán Tống Đồng một cái, nói: “Em có chút cốt khí của thiên kim tiểu thư nhà họ Tống được hay không? Làm như con nít dưới quê mới lên tỉnh không bằng, đừng làm anh mất mặt thế chứ.”
Không thể không thừa nhận, chị em nhà họ Chu đúng thật là mỹ nữ soái nam, gene di truyền nhà này rất tốt. Hơn nữa Chu Tri Bạch còn rất biết cách “ăn mặc”, ngoài trời lạnh thế này mà hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi, khoác com lê cởi cúc, cả người ưỡn bạt bất phàm, là tạo hình rất có sức hấp dẫn với người khác phái, nhất là những cô gái trẻ.
Thẩm Hoài giúp Tống Đồng, Tôn Á Lâm chuyển hành lý, cộng với mấy ngày ở BK rượu thuốc quá độ, nhìn như đứa cu li xách đồ của khách sạn, đúng là không cách nào so được với tiểu bạch kiểm kia.
Thẩm Hoài đợi Chu Dụ và Chu Tri Bạch chạy lên, giúp giới thiệu hai bên với nhau.
Lúc lên máy bay ở BK thì trời đã gần đen, ăn bữa tối trên máy bay, giờ đến nơi thì đã sắp 9 giờ.
Thẩm Hoài không muốn ngày đầu tiên Tống Đồng đến Đông Hoa đã kinh động ai, chẳng qua nếu đã sắp xếp Tống Đồng ở trong khách sạn Bằng Duyệt thì không thể không gọi điện báo trước cho Chu Tri Bạch một tiếng; không ngờ Chu Tri Bạch, lại có cả Chu Dụ sẽ tự thân đứng đợi trước cửa thế này.
Thẩm Hoài làm như vô sự bắt tay cùng Chu Dụ, cười nói: “Sao Chu bộ trưởng (trưởng ban) cũng đến Bằng Duyệt?”
“Ông ngoại Tinh Tinh mở tiệc mời khách ở đây, bọn họ mới rời đi xong; nghe bảo đêm nay Thẩm khu trưởng về nên ngồi lại đợi một chút.” Chu Dụ cũng bất động thanh sắc hồi đáp, cảm giác thấy tay Thẩm Hoài hơi dùng sức, vội rụt tay trở về, sợ gia hỏa này làm loạn, có hành động gì trêu ghẹo lại khổ.
Ngồi máy bay cả buổi đã không thoải mái, trời lại tối thui rồi, Tống Đồng cảm thấy mệt nên về phòng nghỉ trước. Tôn Á Lâm không tiện ném một mình Tống Đồng ở lại trong khách sạn, lại cũng ngại về ở một mình trong phòng, bèn nghỉ chung với Tống Đồng cho có bạn.
An bài thỏa đáng xong, Thẩm Hoài để Thiệu Chinh về trước, phần hắn sẽ ngồi xe Chu Dụ cùng về Văn Uyển sơn.
Thời gian không muộn, nhưng dưới thời tiết âm mười mấy độ, trong hẻm đã không thấy bóng người, đèn đường hai bên hắt xuống từng bóng cây mông lung, tiếng chó sủa vang lên dai dẳng… Thẩm Hoài đã lái xe qua góc phố mà ánh mắt Hồ Mân vẫn dõi theo, Trình Nguyệt khoác lấy tay nàng, nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa, không thì ba hồn bảy vía bay theo người ta mất.”
“Ai nhìn?” Hồ Mân gắt giọng: “Người ta có ý tốt đưa về tận nhà, chẳng lẽ vừa đưa đến miệng hẻm đã ba chân bốn cẳng chui vào phòng, không phép tắc gì cả….”
“Con bé này, còn dám đốp chát với chị.” Trình Nguyệt cười bẹo bẹo má Hồ Mân, xuyên qua ngõ hẻm đầy tiếng chó sủa, cười náo chạy về nhà, đến cửa lại nói: “Sang phòng tớ ngủ đi, mấy ngày nay máy sưởi bị bệnh thần kinh rồi, một mình cậu nằm chẳng lẽ không thấy lạnh?”
“Lạnh thì biết làm sao, cậu còn có thể kéo Tử Cường đến làm ấm chăn chứ tớ thì kéo được ai?” Hồ Mân nói: “Có điều hôm nay Tử Cường uống say, cậu không có dụng cụ làm ấm giường mới rủ tớ sang đó thay, đúng không…” Theo Trình Nguyệt vào trong sân, cả nhà Trình Nguyệt đang ngồi xem TV trong phòng nhỏ kiêm sảnh ăn, Hồ Mân cười chào cả nhà, gọi điện thoại báo về cho ba mẹ một tiếng, rồi cùng Trình Nguyệt đi về phòng.
Nhà Trình Nguyệt cũng chật, tứ hợp viện mà chứa tận mấy gia đình, nhà bọn họ cũng chỉ là một gian sân vườn nhỏ trong đó. Anh chị Trình Nguyệt và đứa cháu nhỏ giữ một phòng, ba mẹ nàng một phòng, một phòng bếp nhỏ, cộng với một gian lều nhỏ xây mới trong sân để nàng làm phòng riêng, vừa đủ kê một chiếc giường, một chiếc đủ, một bàn trang điểm, nhìn qua cũng gọn gàng, ngăn nắp.
Có lẽ gian lều rất đơn sơ nên mặc dù có máy sưởi nhưng nhiệt độ trong phòng không hề cao, hai người chen vào trong chăn mà phải mất một lúc mới ấm áp lên được.
“Giờ thế này chẳng lẽ chuyện kết hôn của cậu và Tử Cường phải hoãn lại?” Hồ Mân nghĩ đến sự tình mới xảy ra hai ngày qua, đầu óc hưng phấn khó mà ngủ được, cuộn mình lại trong chăn, hỏi Trình Nguyệt tính toán hôn sự của nàng và Cố Tử Cường như thế nào.
“Tên Tử Cường chết dịch ấy, chuyện từ chức lớn thế mà không nói trước với tớ một tiếng, hôm nay có mặt mọi người nên tớ không nói, để hôm sau cho hắn biết tay…” Nghĩ đến chuyện này Trình Nguyệt vẫn còn tức giận, nói: “Hôn kỳ đã định sẵn rồi, cùng lắm là trước cứ thuê phòng ở riêng đã, hoặc là anh ấy đến ở cùng trong cái lều này, chịu khó ngao hai năm, có lẽ sẽ có thành quả…”
Nhà Cố Tử Cường có ba anh em, đến tận giờ mà ba anh em còn phải chen chúc ngủ cùng một phòng, ai kết hôn trước tất phải dọn ra ở riêng, trong nhà không chen ra được thêm phòng nào nữa… Giờ từ chức rồi, chuyện xin phòng ốc của đơn vị cũng đi đứt, rất nhiều chuyện phải tùy thời mà quyền biến, Trình Nguyệt cũng không quá phiền lòng, nàng hỏi Hồ Mân: “Vừa rồi gọi điện về nhà, nghe giọng điệu cậu có vẻ không thoải mái, sao thế?”
“Còn chuyện gì nữa? Mẹ tớ lại khuyên làm lành với họ Triệu kia; hồi trưa hắn còn đến nhà hàng, biết chúng ta không đi làm bèn gọi về nhà hỏi, mẹ tớ vì chuyện này mà lải nhải cả ngày…” Hồ Mân nói: “Cậu nói xem, chuyện tình cảm có thể ép buộc được ư?”
“…” Trình Nguyệt cười cười, nói: “Dưa chín ép đúng là không ngọt, nhưng mà có câu này tớ phải nói với cậu…”
“Câu gì?”
“Thẩm Hoài và đối tượng kết hôn không vừa ý nhau cho lắm, nhưng không quản thế nào, người ta tốt xấu gì cũng là con nhà hào môn, sống trong thế giới khác với chúng ta….” Trình Nguyệt nói.
“Tớ biết…” Hồ Mân than thở một hơi, ôm sát Trình Nguyệt vào lòng, để trong người cảm giác ấm hơn một chút….
Thẩm Hoài tịnh không biết đoạn đối thoại trong lều nhỏ kia, hắn về đến nhà cô út ở phố Tây Tự thì nhận được điện thoại của nàng gọi từ Giang Ninh, nàng thám thính được tin tức, rằng Thành Di đối với hắn “khá là mãn ý”, đồng ý “tìm hiểu thêm”.
Đây hẳn được tính là một tín hiệu tích cực, có điều hồi trưa khi Thẩm Hoài gọi điện cho Thành Di tỏ ý cảm ơn chuyện đêm qua, thấy ngữ khí của nàng trong điện thoại có vẻ rất lãnh đạm, làm như sợ hắn bởi thế mà sản sinh hiểu lầm gì không đáng có vậy.
Thẩm Hoài cũng biết cái gọi là tín hiệu tích cực chẳng qua là kế hoãn binh của Thành đại tiểu thư thôi, nhưng mà hắn chính mong được như thế, liền mặc kệ, không cần nói rõ ra làm gì.
Chuyện nhà xưởng của đám Cố Tử Cường thì tự bọn hắn và Tống Hồng Quân lo liệu với nhau, Thẩm Hoài chỉ làm chân cò, bắc cầu dắt dây. Hai ngày tiếp theo, hắn và Tôn Á Lâm đi bái phỏng người phụ trách ngân hàng thương nghiệp ở BK; ngày mồng sáu, khi nhân viên viện nghiên cứu Khoáng sản chính thức đi làm sau dịp nghĩ lễ, chạy đến cửa xin nhờ chuyện cải tiến kỹ thuật luyện thép trong dây chuyền mới sắp nhập về, cuối ngày đó trực tiếp ngồi máy bay về Đông Hoa luôn.
Hai ngày nay Đông Hoa cũng hạ mưa tuyết, khí trời càng lúc càng lạnh. Mặc dù nhìn nhiệt kế thì cao hơn BK tận 6-7 độ, nhưng vừa xuống máy bay, gió lạnh thổi đến tận xương, khiến người hận không thể súc đầu vào tận trong cổ cho đỡ lạnh.
May mà ba năm nay Tống Đồng đã quen với khí trời đông lạnh giá ở Giang Ninh, nên cũng thích ứng được với không khí thấp hàn vùng Giang Hoài.
Vẫn là Thiệu Chinh lái xe đến sân bay đón hắn như cũ, Thẩm Hoài lo lắng điều kiện ăn ở trong nhà hàng Chử Cốc không toàn diện lắm nên sắp xếp để Tống Hồng vào ở trong khách sạn Bằng Duyệt.
Cầu Chử Khê đã sắp hoàn thành, mặt đường đã được trải hai lớp nhựa, do Đông Hoa thuộc về địa khu nắng lắm mưa nhiều, mặt đường cần phải hạn chế lưu thông hai đến ba tháng, đảm bảo thẩm thấu hút nước tốt mới xem như đại công cáo thành, có điều với người có giấy thông hành như hắn, đi qua đoạn đường này không phải là vấn đề gì lớn lao.
Từ sân bay theo đường cao tốc Đông Phố đi khoảng 5 dặm, lại quẹo về hướng bắc dọc cao tốc Mai Hạc, đi thêm 2 cây số chính là địa khu Mai Khê.
Góc Đông Bắc Mai Khê chưa được cải tạo, phần lớn là nhà cấp bốn thấp lùn, đoạn bắc đường cao tốc Mai Hạc cũng chưa hoàn toàn quy hoạch xong, nhưng bán kính 20 m cảnh quan dọc đường đã được phủ xanh bằng cây rừng. Dưới bóng cây thấp thoáng, đi qua đoạn đường này lại có cảm giác trong lành, ấm áp, không có vẻ gì là một vùng quê nghèo cả.
Đường đi vào nội trấn, bên phải là khu nhà xưởng công ty Tử La, bên trái là khu công nghiệp vừa và nhỏ mới hoàn thành, đi tiếp về hướng nam quẹo một đoạn là đường Chử Khê, phía cuối là khu xưởng cũ của Mai thép, khu văn phòng mới xây dựng; đi về hướng Tây, mặt nam là Tân Mai tiểu thôn, mặt bắc là Chử Viên, qua cầu lớn Mai Khê chính là khách sạn Bằng Duyệt.
Khách sạn mới được trang hoàng lại, hết thảy theo tiêu chuẩn khách sạn ba sao, cải tạo lại toàn diện phần cứng, đợi đến khi đường cao tốc Chử Khê thông xe sẽ chính thức đi vào hoạt động.
Từ sân bay đi thẳng đến sân trước khách sạn, bị ánh đèn lung linh nơi đây làm cho lóa mắt, Tống Đồng nhảy xuống xe, cảm khái nói: “Ai cũng bảo Đông Hoa lạc hậu, sao em chẳng có cảm giác thế nhỉ? Đây là ngoại ô Đông Hoa đúng không? Nhìn qua ven đường thấy không kém đô thị lớn là bao a…”
Thiệu Chinh đang dỡ đồ đạc hành lý sau cốp xe, nghe Tống Đồng khen Mai Khê kiến thiết không thua thành thị lớn mới cười nói: “Đương sơ khi Thẩm bí thư kiên trì không cho mở hàng quán hai bên đường, những người trên thị còn không hiểu, xây chút cửa hàng, chí ít có thể thu hồi được vốn liếng. Giờ nghe Tống tiểu thư khen thế này, đúng là Thẩm bí thư nhìn được xa….”
“Con người mà, có câu ‘tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại’, nông thôn muốn che đi diện mạo bần khốn lạc hậu, vậy nên trồng nhiều cây xanh.” Thẩm Hoài cười nói: “Những chỗ có thể trồng cây của Mai Khê vốn không nhiều, trừ quỹ đất dọc đường sá chính, nơi nào tận dụng được thì cứ trồng. Chỉ cần làm tốt công tác vệ sinh môi trường trong thị trấn, có rách nát đến đâu cũng có thể trang điểm thành người mẫu, thành hoa hậu được…”
“Tâm tư của cậu đặt hết lên người mẫu, hoa hậu cả rồi; đến lấy ví dụ cũng không thoát được.” Tôn Á Lâm ném ba lô cho Thẩm Hoài, xoa xoa eo kêu mệt: “Ngồi máy bay nhỏ đúng là mỏi chết người, về sau có chết cũng không theo cậu lên BK nữa…”
Lúc này Chu Tri Bạch, Chu Dụ từ trong đại sảnh chạy ra đón, “Oa”, Tống Đồng có vẻ rất khoa trương, rít nhọn một tiếng, nắm chặt lấy tay Thẩm Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Đông Hoa thật có soái ca a! Anh ta là ai, đã kết hôn hay có bạn gái gì chưa?”
Thẩm Hoài gõ lên trán Tống Đồng một cái, nói: “Em có chút cốt khí của thiên kim tiểu thư nhà họ Tống được hay không? Làm như con nít dưới quê mới lên tỉnh không bằng, đừng làm anh mất mặt thế chứ.”
Không thể không thừa nhận, chị em nhà họ Chu đúng thật là mỹ nữ soái nam, gene di truyền nhà này rất tốt. Hơn nữa Chu Tri Bạch còn rất biết cách “ăn mặc”, ngoài trời lạnh thế này mà hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi, khoác com lê cởi cúc, cả người ưỡn bạt bất phàm, là tạo hình rất có sức hấp dẫn với người khác phái, nhất là những cô gái trẻ.
Thẩm Hoài giúp Tống Đồng, Tôn Á Lâm chuyển hành lý, cộng với mấy ngày ở BK rượu thuốc quá độ, nhìn như đứa cu li xách đồ của khách sạn, đúng là không cách nào so được với tiểu bạch kiểm kia.
Thẩm Hoài đợi Chu Dụ và Chu Tri Bạch chạy lên, giúp giới thiệu hai bên với nhau.
Lúc lên máy bay ở BK thì trời đã gần đen, ăn bữa tối trên máy bay, giờ đến nơi thì đã sắp 9 giờ.
Thẩm Hoài không muốn ngày đầu tiên Tống Đồng đến Đông Hoa đã kinh động ai, chẳng qua nếu đã sắp xếp Tống Đồng ở trong khách sạn Bằng Duyệt thì không thể không gọi điện báo trước cho Chu Tri Bạch một tiếng; không ngờ Chu Tri Bạch, lại có cả Chu Dụ sẽ tự thân đứng đợi trước cửa thế này.
Thẩm Hoài làm như vô sự bắt tay cùng Chu Dụ, cười nói: “Sao Chu bộ trưởng (trưởng ban) cũng đến Bằng Duyệt?”
“Ông ngoại Tinh Tinh mở tiệc mời khách ở đây, bọn họ mới rời đi xong; nghe bảo đêm nay Thẩm khu trưởng về nên ngồi lại đợi một chút.” Chu Dụ cũng bất động thanh sắc hồi đáp, cảm giác thấy tay Thẩm Hoài hơi dùng sức, vội rụt tay trở về, sợ gia hỏa này làm loạn, có hành động gì trêu ghẹo lại khổ.
Ngồi máy bay cả buổi đã không thoải mái, trời lại tối thui rồi, Tống Đồng cảm thấy mệt nên về phòng nghỉ trước. Tôn Á Lâm không tiện ném một mình Tống Đồng ở lại trong khách sạn, lại cũng ngại về ở một mình trong phòng, bèn nghỉ chung với Tống Đồng cho có bạn.
An bài thỏa đáng xong, Thẩm Hoài để Thiệu Chinh về trước, phần hắn sẽ ngồi xe Chu Dụ cùng về Văn Uyển sơn.
Bình luận truyện