Phong Khí Quan Trường
Chương 342: Đích hệ
Đến ngày 15 tháng giêng, công trình kiến thiết hạng mục xưởng số hai Mai thép chính thức kéo ra màn che.
Đồng thời với đó, dự án hùn vốn của thị thép, nay đã đổi tên thành tập đoàn sắt thép Đông Hoa, Mai thép và Fuji cũng thuận lợi thông qua sự phê chuẩn của các cơ quan ban ngành liên quan ở Hoài Hải và Đông Hoa, ba bên chọn ngày 28 tháng 2 sẽ tổ chức cử hành lễ kí kết ở Nam viên tân quán.
Ngạch FDI đầu tư trực tiếp và gián tiếp vay từ ngân hàng lên tới 60 triệu USD, là hạng mục đầu tư trọng điểm trong năm của tỉnh Hoài Hải, đích thân tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa và chánh văn phòng tỉnh ủy Tô Duy Quân đại diện cho tỉnh ủy, tỉnh chính phủ đến dự lễ ký kết.
Tô Duy Quân đến Đông Hoa trước một ngày, sau khi vào trú trong Nam viên tân quán thì không thấy lộ diện; tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa lâm thời có việc, đến sau đó một ngày, làm cho sắp xếp đón tiếp của phía Đông Hoa bị loạn cả lên.
8h sáng, Thẩm Hoài chạy tới Nam viên tân quán tham gia lễ kí kết, một mực chờ đến hơn 9h mới nhận được thông báo, nói đội xe của Triệu Thu Hoa mới ra khỏi trạm thu phí trên đường quốc lộ.
Đám người Tô Duy Quân, Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong đều đến trạm thu phí nghênh tiếp Triệu Thu Hoa cả, Thẩm Hoài giơ cổ tay lên, gõ gõ đồng hồ, nói với Dương Ngọc Quyền: “Bọn họ còn phải hàn huyên một lúc trên quốc lộ, rồi đi qua khu nội thành, ít nhất phải nửa giờ mới đến đây. Chúng ta ra ngoài hút điếu thuốc, đừng đứng ngây ra đây chờ làm gì mất công.”
Bên này trừ nhân viên đội danh dự nghênh tiếp, còn có nhân viên công tác trong thị ủy canh chừng, Dương Ngọc Quyền lại có tật viêm khớp nghiêm trọng, di chứng hồi còn ở trong bộ đội; ngồi đây lâu nên đã mỏi không chịu nổi nữa rồi, cũng mong tìm chỗ nào đó thoáng thoáng để nghỉ ngơi.
Đám Lương Tiểu Lâm, Cố Đồng, Phan Thạch Hoa ngồi cùng với đại diện phía Fuji đợi tỉnh trưởng, Dương Ngọc Quyền không muốn gom cùng đám kia, bèn theo Thẩm Hoài ra ngoài rừng cây nhỏ cạnh đó hút thuốc.
Phủ thị chính cũng có một ít nhân viên đang trốn trong rừng tán gẫu, Tống Hiểu Quân, Chử Cường cũng ở trong đám này; thấy Thẩm Hoài và Dương Ngọc Quyền chạy ra, hớn hở chào hỏi: “Dương thị trưởng, Thẩm khu trưởng, vào đây kiểm tra công tác à?”
“Qua kiểm tra xem các cậu làm ăn thế nào?” Thẩm Hoài giật lấy thuốc và bật lửa trong tay Tống Hiểu Quân, thảy cho Dương Ngọc Quyền một điếu, cười nói: “Xem bộ dạng lười nhác của hai cậu, phạt kể chuyện cười cho chúng ta nghe xem nào …”
Biểu hiện của Tống Hiểu Quân và Chử Cường trước mặt Thẩm Hoài khác tùy ý, chủ yếu là bọn hắn tuổi tác gần nhau, dễ tìm được tiếng nói chung; nhưng có mặt Dương Ngọc Quyền lại khác, cười khổ nói: “Ngày quan trọng thế này, kể chuyện cười có vẻ không thích hợp, hay là để chúng tôi báo cáo tâm đắc về văn kiện tỉnh ủy cho Dương thị trưởng, Thẩm khu trưởng nghe.”
“Hôm qua mới bị trên khu lôi đi họp cả ngày, học tập văn kiện đến phát ngán rồi.” Thẩm Hoài cười nói: “Cậu mà lôi thứ đó ra nữa là tôi đánh…” Vừa nói vừa lôi Dương Ngọc Quyền đến ghế đá ngồi nghỉ, để bọn Tống Hiểu Quân vây quanh nói chuyện.
“Tô chánh văn phòng, Đàm bí thư sắp nghênh đón tỉnh trưởng đến Nam viên, sao nhân viên phủ thị chính các cậu ngồi đây nhàn rỗi thế hả?” Một giọng quát nghiêm lệ từ gần đó truyền tới: “Người phụ trách ở đây là ai, sao không quản lý mấy người nghiêm túc chút?”
Thẩm Hoài nghiêng đầu ra nhìn, là phó chủ nhiệm thị ủy Lưu Vĩ Lập, ông ta vừa nói vừa chạy lại, bộ dạng giận dữ, quát mắng liên hồi.
“Lưu chủ nhiệm, không cần nghiêm túc thế chứ, Dương thị trưởng đang nghe bọn hắn báo cáo công tác mà.” Thẩm Hoài cười cười, nói: “Anh cũng qua nghe nghe…”
Giờ Lưu Vĩ Lập mới chú ý đến Thẩm Hoài và Dương Ngọc Quyền ngồi trên ghế đá, sắc mặt hơi biến, lại nhìn biểu tình đầy phiền chán khi hắn tới “phá hoại không khí” trên mặt đám người Tống Hiểu Quân, đành cắn răng chen ra một nụ cười dễ nhìn, nói: “Thì ra là Dương thị trưởng, Thẩm khu trưởng đang ở đây, tôi còn tưởng đám tiểu tử này trốn việc làm biếng, thế tôi ra cửa lớn vậy, Đàm bí thư sắp trở về rồi…”
“Được rồi, khi nào Đàm bí thư về, cậu qua báo cho chúng tôi một tiếng.” Dương Ngọc Quyền nói.
Nhìn Lưu Vĩ Lập rời đi, Dương Ngọc Quyền nói với Thẩm Hoài: “Rất có thể Đàm Khải Bình sẽ để Lưu Vĩ Lập tiếp nhận chức vụ chủ nhiệm văn phòng của Hùng Văn Bân…”
“Không phải Lưu Vĩ Lập là cán bộ trên tỉnh xuống tạm giữ chức à?” Tống Hiểu Quân hỏi: “Ông ta không về lại trên tỉnh?”
Tạm giữ chức, chính là giữ nguyên quan hệ tổ chức vốn có, lấy chức vụ tạm thời xuống địa phương khác rèn luyện bồi dưỡng.
Theo lẽ thường, lên cơ quan thượng cấp tạm giữ chức thì xưng là “thượng quải”, giống Tống Hiểu Quân, Chử Cường, bọn hắn đều thông qua phương thức này, theo Dương Ngọc Quyền điều tới phủ thị chính công tác; quan hệ tổ chức hành chính có thể điều nhập cơ quan thượng cấp sau một thời gian, cũng là cách thăng thiên khá nhanh.
Những cán bộ từ trên tỉnh xuống tạm giữ chức như Lưu Vĩ Lập lại được xưng là “hạ quải”, thường thường sau khi tạm giữ chức sẽ về lại cơ quan ban đầu để được đề bạt… Đương nhiên, nếu những người như Lưu Vĩ Lập muốn ở lại địa phương công tác, quan hệ tổ chức hành chính vẫn có thể chuyển xưởng; chỉ là như người ta vẫn thường nói, nước chảy xuống chỗ thấp, người leo tới chỗ cao, trừ phi giành được ghế thực quyền, không thì rất ít người chịu ở lại cơ quan tuyến dưới.
Người như Lưu Vĩ Lập, mới 35-36 tuổi đã được đề bạt, ngồi lên ghế cấp chính xứ, bối cảnh sau lưng không hề nhỏ. Về lại ban tổ chức tỉnh ủy hay ở lại Đông Hoa đảm nhiệm phó chánh văn phòng, khó mà so sánh được cái nào tốt hơn; song nếu được Đàm Khải Bình “nâng đỡ”, không gian cho hắn phát triển ở địa phương có lẽ sẽ lớn hơn một chút.
Thấu qua bụi cây, nhìn thân ảnh Lưu Vĩ Lập dần rời đi, Thẩm Hoài không hề ngạc nhiên với lời của Dương Ngọc Quyền; thời gian gần đây rất ít khi thấy Hùng Văn Bân xuất hiện bên cạnh Đàm Khải Bình trong những trường hợp công khai, hôm nay họ Hùng cũng chẳng thấy đâu; chỉ cần người nào hơi có ánh mắt đều nhận ra Hùng Văn Bân đã bị Đàm Khải Bình vứt bỏ rồi; hắn rít một hơi, nói với Dương Ngọc Quyền: “Chắc Đàm Khải Bình cũng muốn nâng đỡ ban bệ của riêng mình…”
Dương Ngọc Quyền gật gật đầu, nói: “Rất có thể ghế khu trưởng Đường Ấp cũng bị Đàm Khải Bình kéo cán bộ của ban tổ chức tỉnh ủy xuống tạm giữ chức…”
Đàm Khải Bình chính thức tới Đông Hoa đã được hơn một năm rồi, trong một năm qua, tuy hắn nhiều lần điều chỉnh cán bộ trực thuộc thị ủy, nhưng vì bình hành giữa các thành viên thường ủy, cũng vì quan hệ lợi ích giữa các phái hệ địa phương, nên chủ yếu vẫn dùng phương thức “địa phương trị địa phương”, điều động những quan viên địa phương nghe lời hắn tới những cương vị trọng yếu.
Nhưng mà đồng thời với đó, Đàm Khải Bình còn thông qua phương thức tạm giữ chức, điều động một nhóm cán bộ từ ban tổ chức tỉnh ủy, văn phòng tỉnh ủy xuống.
Thông thường tỉnh thành phố đều sẽ giữ một số lượng cán bộ tạm giữ chức nhất định, cả bí thư chính pháp ủy của Đông Hoa cũng là cán bộ trẻ từ trên tỉnh xuống tạm giữ chức, số phân cắm đến các ban ngành khu huyện càng sẽ không ít.
Sau khi đứng vững chân, mệnh mạch từ tỉnh ủy chảy xuống các khu huyện được đả thông, hắn điều một số cán bộ trẻ, năng lực nổi bật, thân cận với bản thân, lại hoặc nhiều hoặc ít có chút bối cảnh đến tạm giữ chức, sau đó ủy phái vào các cương vị trọng yếu, then chốt, trở lực sẽ yếu đi rất nhiều, cũng thuận lợi cho ông ta nắm giữ thế cuộc Đông Hoa.
Thẩm Hoài khẽ than nhẹ, cho dù không xảy ra chuyện của Chu Minh khiến Hùng Văn Bân bị “thất sủng”, thì trong mắt Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân đã không có nhiều giá trị để lợi dụng nữa rồi, kết cục bị đá văng sang một bên chỉ là chuyện sớm chiều.
Sau khi Dương Ngọc Quyền điều lên thành phố, hai ghế bí thư khu ủy và khu trưởng đều do Phan Thạch Hoa kiêm nhiệm, hiển nhiên đây không phải là trạng thái bình thường của hệ thống đảng chính.
Thẩm Hoài cũng lười đoán xem Đàm Khải Bình sẽ phái ai xuống Đường Ấp làm khu trưởng, tuy hắn biết “tân khu trưởng” sẽ không cho mình dễ thở, nhưng “cái người kia” mà xuống, việc đầu tiên phải lo lắng là quan hệ với Phan Thạch Hoa, Thẩm Hoài không quá bận tâm, rằng y vừa xuống sẽ gây khó dễ cho mình.
Chợt có nhân viên của văn phòng thị ủy đến báo, nói đội xe đã tới rồi, Thẩm Hoài và Dương Ngọc Quyền đi ra, hội hợp với đám Lương Tiểu Lâm, cùng chạy tới nghênh tiếp tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa.
Trong nghi lễ kí kết, Thẩm Hoài và Cố Đồng chia nhau đại diện cho Mai thép và thị thép, Chu Minh làm tổng giám đốc phía TQ, vốn bọn hắn cùng đại diện Fuji là vai chính, nhưng bởi lãnh đạo tỉnh thành phố tham dự quá nhiều, án theo cấp bậc, Thẩm Hoài phải đứng sau Phan Thạch Hoa, cả ghế mép biên cũng không chen vào được.
Thẩm Hoài đứng ngoài đám đông trung tâm, mắt lạnh nhìn bọn họ nhiệt tình kích động bắt tay với tỉnh trưởng, chánh văn phòng tỉnh ủy….
Triệu Thu Hoa và Tô Duy Quân đều là thành viên thường ủy tỉnh, nhưng địa vị chính trị lại cách nhau một trời một vực.
Triệu Thu Hoa làm tỉnh trưởng, phó bí thư tỉnh ủy, là một trong hai ủy viên TW Đảng của tỉnh; trong bốn phái hệ lớn ở TW, Triệu Thu Hoa là người của thủ tướng Quốc vụ viện Hồ Chí Thành; bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh lại là người của phó thủ tướng Vương Nguyên.
Tuy Tô Duy Quân được tiền bí thư tỉnh ủy đề bạt lên ghế chánh văn phòng tỉnh ủy, nhưng bản thân lực lượng rất yếu, trừ tiền bí thư tỉnh ủy đã lui xuống, ở TW không có nhân mạch gì cả, tất nhiên không dám có dã tâm sánh ngang vai với Triệu Thu Hoa, cả lúc bắt tay với quan viên Đông Hoa, Tô Duy Quân đều vô thức nhìn sắc mặt Triệu Thu Hoa để thăm dò, đúng là bản sắc của nhân vật quen làm “thư ký”.
“Thẩm Hoài!” Triệu Thu Hoa bắt tay một lượt với đám đông, mãi mới chú ý thấy Thẩm Hoài đứng vòng ngoài, cười mị mị gọi một tiếng: “Nghi thức hôm nay cậu là một trong những vai chính a, sao trốn ra tận sau kia? Hay là làm sai chuyện gì, sợ tôi biết về nói lại với người trên tỉnh?”
Nghe tỉnh trưởng trực tiếp bắt chuyện với Thẩm Hoài, đám đông vây quanh hắn lập tức nhanh tay nhanh chân nhường một khe nhỏ cho Thẩm Hoài lại gần.
Đại đa số người đều không biết gia thế Thẩm Hoài, thấy tỉnh trưởng không chỉ biết hắn, còn thân thiết mở miệng bắt chuyện; trong mắt toàn là vẻ hâm mộ, đố kỵ; mà những kẻ biết thân phận Thẩm Hoài thì biểu hiện bình đạm hơn nhiều.
Thẩm Hoài là con trai phó tỉnh trưởng Tống Bính Sinh, lại là người chủ yếu thúc thành dự án hùn vốn lần này, đương nhiên Triệu Thu Hoa phải nói chuyện với hắn vài câu, không thể quay mặt làm như không quen không biết; bày ra một bộ dạng cao quan từ trên nhìn xuống, mang theo vài phần phong phạm trưởng bối quan thiết tiểu bối là lựa chọn hiển nhiên; có gì đâu mà phải ngạc nhiên.
Thấy mấy người Đàm Khải Bình, Tô Duy Quân đều nhìn sang, Thẩm Hoài cười nhẹ, kéo tay Cố Đồng, Chu Minh hai bên cùng đi vào, nói: “Triệu tỉnh trưởng, lần tham gia dự án này Mai thép xuất lực rất nhỏ, chủ yếu là nhờ Cố tổng và Chu tổng mới thành…”
Cố Đồng được quan tâm mà kinh hỉ, Chu Minh lại vừa kinh vừa nghi, căn bản ngờ không thấu tâm tư Thẩm Hoài là gì, chỉ có thể bị động để Thẩm Hoài kéo tới trước mặt Triệu Thu Hoa.
Đồng thời với đó, dự án hùn vốn của thị thép, nay đã đổi tên thành tập đoàn sắt thép Đông Hoa, Mai thép và Fuji cũng thuận lợi thông qua sự phê chuẩn của các cơ quan ban ngành liên quan ở Hoài Hải và Đông Hoa, ba bên chọn ngày 28 tháng 2 sẽ tổ chức cử hành lễ kí kết ở Nam viên tân quán.
Ngạch FDI đầu tư trực tiếp và gián tiếp vay từ ngân hàng lên tới 60 triệu USD, là hạng mục đầu tư trọng điểm trong năm của tỉnh Hoài Hải, đích thân tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa và chánh văn phòng tỉnh ủy Tô Duy Quân đại diện cho tỉnh ủy, tỉnh chính phủ đến dự lễ ký kết.
Tô Duy Quân đến Đông Hoa trước một ngày, sau khi vào trú trong Nam viên tân quán thì không thấy lộ diện; tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa lâm thời có việc, đến sau đó một ngày, làm cho sắp xếp đón tiếp của phía Đông Hoa bị loạn cả lên.
8h sáng, Thẩm Hoài chạy tới Nam viên tân quán tham gia lễ kí kết, một mực chờ đến hơn 9h mới nhận được thông báo, nói đội xe của Triệu Thu Hoa mới ra khỏi trạm thu phí trên đường quốc lộ.
Đám người Tô Duy Quân, Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong đều đến trạm thu phí nghênh tiếp Triệu Thu Hoa cả, Thẩm Hoài giơ cổ tay lên, gõ gõ đồng hồ, nói với Dương Ngọc Quyền: “Bọn họ còn phải hàn huyên một lúc trên quốc lộ, rồi đi qua khu nội thành, ít nhất phải nửa giờ mới đến đây. Chúng ta ra ngoài hút điếu thuốc, đừng đứng ngây ra đây chờ làm gì mất công.”
Bên này trừ nhân viên đội danh dự nghênh tiếp, còn có nhân viên công tác trong thị ủy canh chừng, Dương Ngọc Quyền lại có tật viêm khớp nghiêm trọng, di chứng hồi còn ở trong bộ đội; ngồi đây lâu nên đã mỏi không chịu nổi nữa rồi, cũng mong tìm chỗ nào đó thoáng thoáng để nghỉ ngơi.
Đám Lương Tiểu Lâm, Cố Đồng, Phan Thạch Hoa ngồi cùng với đại diện phía Fuji đợi tỉnh trưởng, Dương Ngọc Quyền không muốn gom cùng đám kia, bèn theo Thẩm Hoài ra ngoài rừng cây nhỏ cạnh đó hút thuốc.
Phủ thị chính cũng có một ít nhân viên đang trốn trong rừng tán gẫu, Tống Hiểu Quân, Chử Cường cũng ở trong đám này; thấy Thẩm Hoài và Dương Ngọc Quyền chạy ra, hớn hở chào hỏi: “Dương thị trưởng, Thẩm khu trưởng, vào đây kiểm tra công tác à?”
“Qua kiểm tra xem các cậu làm ăn thế nào?” Thẩm Hoài giật lấy thuốc và bật lửa trong tay Tống Hiểu Quân, thảy cho Dương Ngọc Quyền một điếu, cười nói: “Xem bộ dạng lười nhác của hai cậu, phạt kể chuyện cười cho chúng ta nghe xem nào …”
Biểu hiện của Tống Hiểu Quân và Chử Cường trước mặt Thẩm Hoài khác tùy ý, chủ yếu là bọn hắn tuổi tác gần nhau, dễ tìm được tiếng nói chung; nhưng có mặt Dương Ngọc Quyền lại khác, cười khổ nói: “Ngày quan trọng thế này, kể chuyện cười có vẻ không thích hợp, hay là để chúng tôi báo cáo tâm đắc về văn kiện tỉnh ủy cho Dương thị trưởng, Thẩm khu trưởng nghe.”
“Hôm qua mới bị trên khu lôi đi họp cả ngày, học tập văn kiện đến phát ngán rồi.” Thẩm Hoài cười nói: “Cậu mà lôi thứ đó ra nữa là tôi đánh…” Vừa nói vừa lôi Dương Ngọc Quyền đến ghế đá ngồi nghỉ, để bọn Tống Hiểu Quân vây quanh nói chuyện.
“Tô chánh văn phòng, Đàm bí thư sắp nghênh đón tỉnh trưởng đến Nam viên, sao nhân viên phủ thị chính các cậu ngồi đây nhàn rỗi thế hả?” Một giọng quát nghiêm lệ từ gần đó truyền tới: “Người phụ trách ở đây là ai, sao không quản lý mấy người nghiêm túc chút?”
Thẩm Hoài nghiêng đầu ra nhìn, là phó chủ nhiệm thị ủy Lưu Vĩ Lập, ông ta vừa nói vừa chạy lại, bộ dạng giận dữ, quát mắng liên hồi.
“Lưu chủ nhiệm, không cần nghiêm túc thế chứ, Dương thị trưởng đang nghe bọn hắn báo cáo công tác mà.” Thẩm Hoài cười cười, nói: “Anh cũng qua nghe nghe…”
Giờ Lưu Vĩ Lập mới chú ý đến Thẩm Hoài và Dương Ngọc Quyền ngồi trên ghế đá, sắc mặt hơi biến, lại nhìn biểu tình đầy phiền chán khi hắn tới “phá hoại không khí” trên mặt đám người Tống Hiểu Quân, đành cắn răng chen ra một nụ cười dễ nhìn, nói: “Thì ra là Dương thị trưởng, Thẩm khu trưởng đang ở đây, tôi còn tưởng đám tiểu tử này trốn việc làm biếng, thế tôi ra cửa lớn vậy, Đàm bí thư sắp trở về rồi…”
“Được rồi, khi nào Đàm bí thư về, cậu qua báo cho chúng tôi một tiếng.” Dương Ngọc Quyền nói.
Nhìn Lưu Vĩ Lập rời đi, Dương Ngọc Quyền nói với Thẩm Hoài: “Rất có thể Đàm Khải Bình sẽ để Lưu Vĩ Lập tiếp nhận chức vụ chủ nhiệm văn phòng của Hùng Văn Bân…”
“Không phải Lưu Vĩ Lập là cán bộ trên tỉnh xuống tạm giữ chức à?” Tống Hiểu Quân hỏi: “Ông ta không về lại trên tỉnh?”
Tạm giữ chức, chính là giữ nguyên quan hệ tổ chức vốn có, lấy chức vụ tạm thời xuống địa phương khác rèn luyện bồi dưỡng.
Theo lẽ thường, lên cơ quan thượng cấp tạm giữ chức thì xưng là “thượng quải”, giống Tống Hiểu Quân, Chử Cường, bọn hắn đều thông qua phương thức này, theo Dương Ngọc Quyền điều tới phủ thị chính công tác; quan hệ tổ chức hành chính có thể điều nhập cơ quan thượng cấp sau một thời gian, cũng là cách thăng thiên khá nhanh.
Những cán bộ từ trên tỉnh xuống tạm giữ chức như Lưu Vĩ Lập lại được xưng là “hạ quải”, thường thường sau khi tạm giữ chức sẽ về lại cơ quan ban đầu để được đề bạt… Đương nhiên, nếu những người như Lưu Vĩ Lập muốn ở lại địa phương công tác, quan hệ tổ chức hành chính vẫn có thể chuyển xưởng; chỉ là như người ta vẫn thường nói, nước chảy xuống chỗ thấp, người leo tới chỗ cao, trừ phi giành được ghế thực quyền, không thì rất ít người chịu ở lại cơ quan tuyến dưới.
Người như Lưu Vĩ Lập, mới 35-36 tuổi đã được đề bạt, ngồi lên ghế cấp chính xứ, bối cảnh sau lưng không hề nhỏ. Về lại ban tổ chức tỉnh ủy hay ở lại Đông Hoa đảm nhiệm phó chánh văn phòng, khó mà so sánh được cái nào tốt hơn; song nếu được Đàm Khải Bình “nâng đỡ”, không gian cho hắn phát triển ở địa phương có lẽ sẽ lớn hơn một chút.
Thấu qua bụi cây, nhìn thân ảnh Lưu Vĩ Lập dần rời đi, Thẩm Hoài không hề ngạc nhiên với lời của Dương Ngọc Quyền; thời gian gần đây rất ít khi thấy Hùng Văn Bân xuất hiện bên cạnh Đàm Khải Bình trong những trường hợp công khai, hôm nay họ Hùng cũng chẳng thấy đâu; chỉ cần người nào hơi có ánh mắt đều nhận ra Hùng Văn Bân đã bị Đàm Khải Bình vứt bỏ rồi; hắn rít một hơi, nói với Dương Ngọc Quyền: “Chắc Đàm Khải Bình cũng muốn nâng đỡ ban bệ của riêng mình…”
Dương Ngọc Quyền gật gật đầu, nói: “Rất có thể ghế khu trưởng Đường Ấp cũng bị Đàm Khải Bình kéo cán bộ của ban tổ chức tỉnh ủy xuống tạm giữ chức…”
Đàm Khải Bình chính thức tới Đông Hoa đã được hơn một năm rồi, trong một năm qua, tuy hắn nhiều lần điều chỉnh cán bộ trực thuộc thị ủy, nhưng vì bình hành giữa các thành viên thường ủy, cũng vì quan hệ lợi ích giữa các phái hệ địa phương, nên chủ yếu vẫn dùng phương thức “địa phương trị địa phương”, điều động những quan viên địa phương nghe lời hắn tới những cương vị trọng yếu.
Nhưng mà đồng thời với đó, Đàm Khải Bình còn thông qua phương thức tạm giữ chức, điều động một nhóm cán bộ từ ban tổ chức tỉnh ủy, văn phòng tỉnh ủy xuống.
Thông thường tỉnh thành phố đều sẽ giữ một số lượng cán bộ tạm giữ chức nhất định, cả bí thư chính pháp ủy của Đông Hoa cũng là cán bộ trẻ từ trên tỉnh xuống tạm giữ chức, số phân cắm đến các ban ngành khu huyện càng sẽ không ít.
Sau khi đứng vững chân, mệnh mạch từ tỉnh ủy chảy xuống các khu huyện được đả thông, hắn điều một số cán bộ trẻ, năng lực nổi bật, thân cận với bản thân, lại hoặc nhiều hoặc ít có chút bối cảnh đến tạm giữ chức, sau đó ủy phái vào các cương vị trọng yếu, then chốt, trở lực sẽ yếu đi rất nhiều, cũng thuận lợi cho ông ta nắm giữ thế cuộc Đông Hoa.
Thẩm Hoài khẽ than nhẹ, cho dù không xảy ra chuyện của Chu Minh khiến Hùng Văn Bân bị “thất sủng”, thì trong mắt Đàm Khải Bình, Hùng Văn Bân đã không có nhiều giá trị để lợi dụng nữa rồi, kết cục bị đá văng sang một bên chỉ là chuyện sớm chiều.
Sau khi Dương Ngọc Quyền điều lên thành phố, hai ghế bí thư khu ủy và khu trưởng đều do Phan Thạch Hoa kiêm nhiệm, hiển nhiên đây không phải là trạng thái bình thường của hệ thống đảng chính.
Thẩm Hoài cũng lười đoán xem Đàm Khải Bình sẽ phái ai xuống Đường Ấp làm khu trưởng, tuy hắn biết “tân khu trưởng” sẽ không cho mình dễ thở, nhưng “cái người kia” mà xuống, việc đầu tiên phải lo lắng là quan hệ với Phan Thạch Hoa, Thẩm Hoài không quá bận tâm, rằng y vừa xuống sẽ gây khó dễ cho mình.
Chợt có nhân viên của văn phòng thị ủy đến báo, nói đội xe đã tới rồi, Thẩm Hoài và Dương Ngọc Quyền đi ra, hội hợp với đám Lương Tiểu Lâm, cùng chạy tới nghênh tiếp tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa.
Trong nghi lễ kí kết, Thẩm Hoài và Cố Đồng chia nhau đại diện cho Mai thép và thị thép, Chu Minh làm tổng giám đốc phía TQ, vốn bọn hắn cùng đại diện Fuji là vai chính, nhưng bởi lãnh đạo tỉnh thành phố tham dự quá nhiều, án theo cấp bậc, Thẩm Hoài phải đứng sau Phan Thạch Hoa, cả ghế mép biên cũng không chen vào được.
Thẩm Hoài đứng ngoài đám đông trung tâm, mắt lạnh nhìn bọn họ nhiệt tình kích động bắt tay với tỉnh trưởng, chánh văn phòng tỉnh ủy….
Triệu Thu Hoa và Tô Duy Quân đều là thành viên thường ủy tỉnh, nhưng địa vị chính trị lại cách nhau một trời một vực.
Triệu Thu Hoa làm tỉnh trưởng, phó bí thư tỉnh ủy, là một trong hai ủy viên TW Đảng của tỉnh; trong bốn phái hệ lớn ở TW, Triệu Thu Hoa là người của thủ tướng Quốc vụ viện Hồ Chí Thành; bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh lại là người của phó thủ tướng Vương Nguyên.
Tuy Tô Duy Quân được tiền bí thư tỉnh ủy đề bạt lên ghế chánh văn phòng tỉnh ủy, nhưng bản thân lực lượng rất yếu, trừ tiền bí thư tỉnh ủy đã lui xuống, ở TW không có nhân mạch gì cả, tất nhiên không dám có dã tâm sánh ngang vai với Triệu Thu Hoa, cả lúc bắt tay với quan viên Đông Hoa, Tô Duy Quân đều vô thức nhìn sắc mặt Triệu Thu Hoa để thăm dò, đúng là bản sắc của nhân vật quen làm “thư ký”.
“Thẩm Hoài!” Triệu Thu Hoa bắt tay một lượt với đám đông, mãi mới chú ý thấy Thẩm Hoài đứng vòng ngoài, cười mị mị gọi một tiếng: “Nghi thức hôm nay cậu là một trong những vai chính a, sao trốn ra tận sau kia? Hay là làm sai chuyện gì, sợ tôi biết về nói lại với người trên tỉnh?”
Nghe tỉnh trưởng trực tiếp bắt chuyện với Thẩm Hoài, đám đông vây quanh hắn lập tức nhanh tay nhanh chân nhường một khe nhỏ cho Thẩm Hoài lại gần.
Đại đa số người đều không biết gia thế Thẩm Hoài, thấy tỉnh trưởng không chỉ biết hắn, còn thân thiết mở miệng bắt chuyện; trong mắt toàn là vẻ hâm mộ, đố kỵ; mà những kẻ biết thân phận Thẩm Hoài thì biểu hiện bình đạm hơn nhiều.
Thẩm Hoài là con trai phó tỉnh trưởng Tống Bính Sinh, lại là người chủ yếu thúc thành dự án hùn vốn lần này, đương nhiên Triệu Thu Hoa phải nói chuyện với hắn vài câu, không thể quay mặt làm như không quen không biết; bày ra một bộ dạng cao quan từ trên nhìn xuống, mang theo vài phần phong phạm trưởng bối quan thiết tiểu bối là lựa chọn hiển nhiên; có gì đâu mà phải ngạc nhiên.
Thấy mấy người Đàm Khải Bình, Tô Duy Quân đều nhìn sang, Thẩm Hoài cười nhẹ, kéo tay Cố Đồng, Chu Minh hai bên cùng đi vào, nói: “Triệu tỉnh trưởng, lần tham gia dự án này Mai thép xuất lực rất nhỏ, chủ yếu là nhờ Cố tổng và Chu tổng mới thành…”
Cố Đồng được quan tâm mà kinh hỉ, Chu Minh lại vừa kinh vừa nghi, căn bản ngờ không thấu tâm tư Thẩm Hoài là gì, chỉ có thể bị động để Thẩm Hoài kéo tới trước mặt Triệu Thu Hoa.
Bình luận truyện