Phong Linh Trung Đao Thanh
Chương 2: Nam nhân đen
Trăng tháng chín, trăng tròn, đêm lạnh như nước.
Đinh Đinh kéo hai bao bố màu vàng ra khỏi đống rơm, gỡ gút buộc của cái bao to tròn. Trong bao là một bộ y phục đen xếp chỉnh tề phi thường, và một đôi giày ống da bò đen thui.
Dưới ánh trăng bàng bạc, ai cũng đều có thể thấy bộ y phục đó làm bằng một thứ chất liệu quý giá phi thường, mềm mại trơn mịn như làn da xử nữ. Một lãng tử lủi thủi lạc bước thiên nhai không xứng hợp với thứ y phục đó.
Nhưng đợi đến khi hắn mặc vào, trên thế giới tuyệt đối không ai dám nói hắn không xứng.
Vải áo trơn mịn dán chặt vừa y lên thân thể gầy ốm của hắn, thợ may lành nghề, thủ công tinh tế, khiến cho hắn trong phút chốc đã biến thành một người khác, thậm chí chừng như đột nhiên biến thành một thứ động vật khác.
Hiện tại hắn nhìn giống như một con hắc báo.
Hắn đứng dưới ánh trăng, giang chân giang tay thư giãn, mỗi một khớp xương trên toàn thân lập tức phát động những thanh âm răng rắc như pháo nổ.
Nhưng lùng bùng bên tai hắn lại là một thanh âm khác, hắn phảng phất lại nghe thấy người dùng một ánh mắt lấm tấm tia máu đỏ hoét trừng trừng nhìn hắn mà nói :
- Đinh Đinh, phải nhớ vào đêm trăng tròn rằm tháng chín này, ngươi phải đi đối phó ba người cực kỳ đáng sợ. Bọn chúng giết người dễ dàng giống như là uống nước. Bộ dạng bọn chúng khi giết người cũng thong dong tự nhiên giống như là lúc uống nước, thậm chí sau khi bọn chúng giết mình xong, mình cũng không biết mình làm sao mà chết.
“Không cần phải lo lắng”. Đinh Đinh đã nói: “Nếu quả mình ta không muốn chết, vô luận là ai muốn giết ta chết đều không dễ dầu gì”.
Đinh Đinh tuy nói như vậy, lại vẫn ghi rõ danh tánh ba người này, còn tốn hai tháng trời điều tra sưu tập tư liệu của bọn chúng rất hoàn hảo.
Ba người đó là :
Hiên Viên Khai Sơn, nam, ba mươi ba tuổi, thân cao bảy thước sáu tấc, nặng một trăm tám mươi bốn cân, sử một cây khai sơn phủ dài năm thước bốn tấc, nặng bảy mươi chín cân, thiên sinh thần lực.
Hiên Viên Khai Sơn là con trai của một tiều phu, mẫu thân của gã là Miêu nữ. Gã sinh trưởng trong vùng rừng núi sâu tối trong Dã Nhân Sơn nơi biên giới Vân Quý, năm bốn tuổi đã có thể khiêng búa của phụ thân, bảy tuổi đã có thể cử búa chặt cây.
Sau ba tháng, gã đã chặt được thân cây đầu tiên trong đời, thêm ba tháng sau, gã dùng cũng cây búa đó chém chết tình nhân của mẫu thân.
Miêu nữ đối với quan niệm trinh tiết cũng tùy tiện giống như lãng tử đối với kim tiền, cho nên không vì chuyện đó mà trách cứ gã.
Cho nên từ đó quan niệm của gã đối với giá trị của mạng sống con người cũng tùy tiện như vậy, có khi gã chém người đơn giản giống như chặt một gốc cây.
Cũng may người không phải cây, muốn chém người, thông thường đều khó hơn chặt cây rất nhiều, cho nên mỗi năm gã ít ra đều phải thụ thương hai mươi bảy hai mươi tám lần, ít ra đều phải nằm trên giường hơn trăm ngày.
Bất hạnh là thân thể như dã nhân của gã đã trui luyện thành đồng cân thiết cốt đánh không chết, đã trui luyện thành một mãnh khí hung hãn không sợ chết, và một “Hiên Viên Khai Sơn Tam Thập Lục Phủ” không có thành trì nào có thể chống đỡ nổi.
Đó là từ kinh nghiệm vô số lần huyết chiến gian khổ đã huấn luyện ra, thực tế hữu hiệu hơn bất cứ danh sư võ học nào có thể giáo dưỡng.
Đến năm gã mười sáu tuổi, đã được người trong võ lâm công nhận là một trong ba mươi hai sát thủ đáng sợ nhất.
Điền Linh Tử, nữ, hai mươi bảy tuổi, có gia đình, kết hôn sáu lần, mỗi lần thành thân không quá một năm đã thành quả phụ.
Hiện vẫn sống góa bụa.
Nam nhân gặp qua Điền Linh Tử cũng không biết bao nhiêu người, người có thể quên ả lại cả một người cũng không kiếm ra.
Trên thế giới đầy dẫy các thức các dạng nhân vật kỳ kỳ quái quái, lại chỉ có một thứ nữ nhân có thể làm cho nam nhân một khi gặp qua một lần là vĩnh viễn không quên.
Điền Linh Tử, không còn nghi ngờ gì nữa, là dạng nữ nhân đó.
Thân thế của ả mơ hồ, lời đồn liên quan đến thân thế của ả có rất nhiều, kỳ trung đáng tin nhất là một truyền thuyết.
Phụ thân của ả là một lãng nhân Phù Tang lưu lãng đến trung thổ, hãm hiếp mẫu thân của ả, sinh ra ả.
Mẫu thân của ả tên là Liễu Diệp Nhi, là nữ đệ tử của chưởng môn nhân Hoa Sơn kiếm phái, kiếm pháp vốn rất cao cường. Nhưng phụ thân của ả lại dùng một thứ kiếm pháp Đông Dương cực kỳ quỷ mật quái dị.
Vừa khinh linh tựa Hoa Sơn, vừa xuất thủ quỷ dị như Phù Tang, một nữ nhân như vậy làm sao mà không đáng sợ cho được?
Càng đáng sợ hơn là sáu ông chồng của ả cũng đều là đại cao thủ thế hệ sau của các danh môn kiếm phái.
Ả đương nhiên cũng hấp thụ luôn tinh túy trong kiếm pháp của các trượng phu.
Cho nên, mỗi khi người trong giang hồ nhìn thấy một nữ nhân ôn nhu mỹ lệ phi thường, mang theo một nụ cười hé nụ khả ái phi thường đi về phía bọn họ, bọn họ thông thường đều gục chết dưới kiếm của ả trong một sát na.
Nhưng so với Mục Dương Nhân, Hiên Viên Khai Sơn và Điền Linh Tử chỉ bất quá giống như một thiên sứ hòa thiện.
Nếu quả nói trên thế giới này thật sự có thứ người làm cho người ta nằm ác mộng, Mục Dương Nhân tuyệt đối là một trong những người đó.
Đinh Đinh đối với y biết ít nhất, trong giang hồ thậm chí không có ai có thể thu thập tư liệu có liên quan đến y.
Họ của y là gì? Tên là gì? Thân thế ra sao? Võ công ra sao?
Không ai biết.
Quái dị nhất là trong giang hồ thậm chí không ai biết y là nam hay nữ.
Chỉ biết y dùng một ngọn trường tiên rất dài, giống như một tên chăn cừu ác độc trên hoang nguyên biên thùy, dùng một ngọn trường tiên tà ác.
Đáng sợ là trên roi của y còn gắn gai nhọn, giống như những mũi gai trên cành hoa khôi quý.
Càng đáng sợ hơn, thứ y chăn không phải là cừu, mà là người.
Nam nhân, nữ nhân, lão nhân, trẻ nít, người tàn tật, tài tử, học giả, hiệp khách, anh hùng, hào kiệt, trong mắt y đều một dạng, đều là cừu dưới ngọn roi của y.
Toàn bộ những động vật có sinh mệnh giữa nhân thế, trong mắt y đều là cừu dưới ngọn roi của y, đều phải chịu làm nô dịch dưới ngọn roi của y.
Đinh Đinh cũng đã từng gặp y trong ác mộng.
Đinh Đinh biết trận chiến đêm nay người khó đối phó nhất là y.
Bởi vì cả con người y nhìn ra sao đều không biết, hắn chỉ biết hắn thật sự không chịu chết dưới tay một người như vậy.
Đinh Đinh gỡ gút thắt trên bao bố thứ nhì, là cái bao bố dài dài, trong bao có một thanh đao.
Một thanh đao, một thanh đao rất mỏng, rất dài.
Đinh Đinh không rút đao ra.
Bởi vì thanh đao đó không cần phải lau chùi mài dũa vẫn có thể bảo trì độ sắc bén của nó như trước.
Thanh đao đó cũng không dùng để ngắm nghía thưởng ngoạn.
Chỉ khi đối diện với đại địch cường thù không thể không giết, thanh đao đó mới rút ra khỏi vỏ.
Đao ra khỏi vỏ, tất thấy máu, địch không chết, mình tất chết.
Tuyệt không có đất lựa chọn nào khác.
Đi qua khu đất đầy sắc hoa đầy ánh trăng, bước đến miệng giếng xây bằng đá, Đinh Đinh cột cái xô gỗ vào dây kéo, kéo lên một xô đầy, xối nước giếng lạnh như băng lên đầu, hơi lạnh khiến cho người hắn hoàn toàn bảo trì trạng thái thanh tĩnh tuyệt đối.
Nước giếng từ vạt áo của hắn lần trên vỏ đao nhỏ giọt. Y phục của hắn, da thịt của hắn, giày của hắn, vỏ đao của hắn, nước giếng vừa thấm qua, lập tức khô cạn, khô cạn giống như sa mạc chưa từng gặp nước chảy.
Sau đó hắn bước về hướng tử vong, ưỡn ngực thẳng lưng bước về hướng tử vong.
Chỉ bất quá ai cũng không biết là tử vong của ai.
* * * * *
Nhân Mộng đêm nay lại không mơ được.
Nàng một mực mở mắt trân trân, phảng phất luôn luôn đang đợi chờ.
Là đang đợi người về? Hay đang đợi khách ghé qua?
Trăng tròn trước song cửa, trăng thanh, trăng lạnh, tuy trăng tròn, vẫn cô độc như trước.
Người cũng vậy.
Ngoài song cửa có trăng mà không có gió, dàn phong linh dưới mái hiên lại vang vọng leng keng, chừng như giữa đất trời đột nhiên có một luồng sát khí đụng không được, nhìn không thấy, một luồng sát khí bất chợt chấn động dàn phong linh an tĩnh từ bao lâu nay.
Nàng dùng hàm răng trắng muốt cắn lên bờ môi trắng nhợt, từ từng đứng dậy bước đến song cửa.
Một nam nhân đen sì đang bước qua song cửa của nàng, hướng về phía bóng tối vô biên bát ngát tận đầu ánh trăng mà đi.
Đinh Đinh kéo hai bao bố màu vàng ra khỏi đống rơm, gỡ gút buộc của cái bao to tròn. Trong bao là một bộ y phục đen xếp chỉnh tề phi thường, và một đôi giày ống da bò đen thui.
Dưới ánh trăng bàng bạc, ai cũng đều có thể thấy bộ y phục đó làm bằng một thứ chất liệu quý giá phi thường, mềm mại trơn mịn như làn da xử nữ. Một lãng tử lủi thủi lạc bước thiên nhai không xứng hợp với thứ y phục đó.
Nhưng đợi đến khi hắn mặc vào, trên thế giới tuyệt đối không ai dám nói hắn không xứng.
Vải áo trơn mịn dán chặt vừa y lên thân thể gầy ốm của hắn, thợ may lành nghề, thủ công tinh tế, khiến cho hắn trong phút chốc đã biến thành một người khác, thậm chí chừng như đột nhiên biến thành một thứ động vật khác.
Hiện tại hắn nhìn giống như một con hắc báo.
Hắn đứng dưới ánh trăng, giang chân giang tay thư giãn, mỗi một khớp xương trên toàn thân lập tức phát động những thanh âm răng rắc như pháo nổ.
Nhưng lùng bùng bên tai hắn lại là một thanh âm khác, hắn phảng phất lại nghe thấy người dùng một ánh mắt lấm tấm tia máu đỏ hoét trừng trừng nhìn hắn mà nói :
- Đinh Đinh, phải nhớ vào đêm trăng tròn rằm tháng chín này, ngươi phải đi đối phó ba người cực kỳ đáng sợ. Bọn chúng giết người dễ dàng giống như là uống nước. Bộ dạng bọn chúng khi giết người cũng thong dong tự nhiên giống như là lúc uống nước, thậm chí sau khi bọn chúng giết mình xong, mình cũng không biết mình làm sao mà chết.
“Không cần phải lo lắng”. Đinh Đinh đã nói: “Nếu quả mình ta không muốn chết, vô luận là ai muốn giết ta chết đều không dễ dầu gì”.
Đinh Đinh tuy nói như vậy, lại vẫn ghi rõ danh tánh ba người này, còn tốn hai tháng trời điều tra sưu tập tư liệu của bọn chúng rất hoàn hảo.
Ba người đó là :
Hiên Viên Khai Sơn, nam, ba mươi ba tuổi, thân cao bảy thước sáu tấc, nặng một trăm tám mươi bốn cân, sử một cây khai sơn phủ dài năm thước bốn tấc, nặng bảy mươi chín cân, thiên sinh thần lực.
Hiên Viên Khai Sơn là con trai của một tiều phu, mẫu thân của gã là Miêu nữ. Gã sinh trưởng trong vùng rừng núi sâu tối trong Dã Nhân Sơn nơi biên giới Vân Quý, năm bốn tuổi đã có thể khiêng búa của phụ thân, bảy tuổi đã có thể cử búa chặt cây.
Sau ba tháng, gã đã chặt được thân cây đầu tiên trong đời, thêm ba tháng sau, gã dùng cũng cây búa đó chém chết tình nhân của mẫu thân.
Miêu nữ đối với quan niệm trinh tiết cũng tùy tiện giống như lãng tử đối với kim tiền, cho nên không vì chuyện đó mà trách cứ gã.
Cho nên từ đó quan niệm của gã đối với giá trị của mạng sống con người cũng tùy tiện như vậy, có khi gã chém người đơn giản giống như chặt một gốc cây.
Cũng may người không phải cây, muốn chém người, thông thường đều khó hơn chặt cây rất nhiều, cho nên mỗi năm gã ít ra đều phải thụ thương hai mươi bảy hai mươi tám lần, ít ra đều phải nằm trên giường hơn trăm ngày.
Bất hạnh là thân thể như dã nhân của gã đã trui luyện thành đồng cân thiết cốt đánh không chết, đã trui luyện thành một mãnh khí hung hãn không sợ chết, và một “Hiên Viên Khai Sơn Tam Thập Lục Phủ” không có thành trì nào có thể chống đỡ nổi.
Đó là từ kinh nghiệm vô số lần huyết chiến gian khổ đã huấn luyện ra, thực tế hữu hiệu hơn bất cứ danh sư võ học nào có thể giáo dưỡng.
Đến năm gã mười sáu tuổi, đã được người trong võ lâm công nhận là một trong ba mươi hai sát thủ đáng sợ nhất.
Điền Linh Tử, nữ, hai mươi bảy tuổi, có gia đình, kết hôn sáu lần, mỗi lần thành thân không quá một năm đã thành quả phụ.
Hiện vẫn sống góa bụa.
Nam nhân gặp qua Điền Linh Tử cũng không biết bao nhiêu người, người có thể quên ả lại cả một người cũng không kiếm ra.
Trên thế giới đầy dẫy các thức các dạng nhân vật kỳ kỳ quái quái, lại chỉ có một thứ nữ nhân có thể làm cho nam nhân một khi gặp qua một lần là vĩnh viễn không quên.
Điền Linh Tử, không còn nghi ngờ gì nữa, là dạng nữ nhân đó.
Thân thế của ả mơ hồ, lời đồn liên quan đến thân thế của ả có rất nhiều, kỳ trung đáng tin nhất là một truyền thuyết.
Phụ thân của ả là một lãng nhân Phù Tang lưu lãng đến trung thổ, hãm hiếp mẫu thân của ả, sinh ra ả.
Mẫu thân của ả tên là Liễu Diệp Nhi, là nữ đệ tử của chưởng môn nhân Hoa Sơn kiếm phái, kiếm pháp vốn rất cao cường. Nhưng phụ thân của ả lại dùng một thứ kiếm pháp Đông Dương cực kỳ quỷ mật quái dị.
Vừa khinh linh tựa Hoa Sơn, vừa xuất thủ quỷ dị như Phù Tang, một nữ nhân như vậy làm sao mà không đáng sợ cho được?
Càng đáng sợ hơn là sáu ông chồng của ả cũng đều là đại cao thủ thế hệ sau của các danh môn kiếm phái.
Ả đương nhiên cũng hấp thụ luôn tinh túy trong kiếm pháp của các trượng phu.
Cho nên, mỗi khi người trong giang hồ nhìn thấy một nữ nhân ôn nhu mỹ lệ phi thường, mang theo một nụ cười hé nụ khả ái phi thường đi về phía bọn họ, bọn họ thông thường đều gục chết dưới kiếm của ả trong một sát na.
Nhưng so với Mục Dương Nhân, Hiên Viên Khai Sơn và Điền Linh Tử chỉ bất quá giống như một thiên sứ hòa thiện.
Nếu quả nói trên thế giới này thật sự có thứ người làm cho người ta nằm ác mộng, Mục Dương Nhân tuyệt đối là một trong những người đó.
Đinh Đinh đối với y biết ít nhất, trong giang hồ thậm chí không có ai có thể thu thập tư liệu có liên quan đến y.
Họ của y là gì? Tên là gì? Thân thế ra sao? Võ công ra sao?
Không ai biết.
Quái dị nhất là trong giang hồ thậm chí không ai biết y là nam hay nữ.
Chỉ biết y dùng một ngọn trường tiên rất dài, giống như một tên chăn cừu ác độc trên hoang nguyên biên thùy, dùng một ngọn trường tiên tà ác.
Đáng sợ là trên roi của y còn gắn gai nhọn, giống như những mũi gai trên cành hoa khôi quý.
Càng đáng sợ hơn, thứ y chăn không phải là cừu, mà là người.
Nam nhân, nữ nhân, lão nhân, trẻ nít, người tàn tật, tài tử, học giả, hiệp khách, anh hùng, hào kiệt, trong mắt y đều một dạng, đều là cừu dưới ngọn roi của y.
Toàn bộ những động vật có sinh mệnh giữa nhân thế, trong mắt y đều là cừu dưới ngọn roi của y, đều phải chịu làm nô dịch dưới ngọn roi của y.
Đinh Đinh cũng đã từng gặp y trong ác mộng.
Đinh Đinh biết trận chiến đêm nay người khó đối phó nhất là y.
Bởi vì cả con người y nhìn ra sao đều không biết, hắn chỉ biết hắn thật sự không chịu chết dưới tay một người như vậy.
Đinh Đinh gỡ gút thắt trên bao bố thứ nhì, là cái bao bố dài dài, trong bao có một thanh đao.
Một thanh đao, một thanh đao rất mỏng, rất dài.
Đinh Đinh không rút đao ra.
Bởi vì thanh đao đó không cần phải lau chùi mài dũa vẫn có thể bảo trì độ sắc bén của nó như trước.
Thanh đao đó cũng không dùng để ngắm nghía thưởng ngoạn.
Chỉ khi đối diện với đại địch cường thù không thể không giết, thanh đao đó mới rút ra khỏi vỏ.
Đao ra khỏi vỏ, tất thấy máu, địch không chết, mình tất chết.
Tuyệt không có đất lựa chọn nào khác.
Đi qua khu đất đầy sắc hoa đầy ánh trăng, bước đến miệng giếng xây bằng đá, Đinh Đinh cột cái xô gỗ vào dây kéo, kéo lên một xô đầy, xối nước giếng lạnh như băng lên đầu, hơi lạnh khiến cho người hắn hoàn toàn bảo trì trạng thái thanh tĩnh tuyệt đối.
Nước giếng từ vạt áo của hắn lần trên vỏ đao nhỏ giọt. Y phục của hắn, da thịt của hắn, giày của hắn, vỏ đao của hắn, nước giếng vừa thấm qua, lập tức khô cạn, khô cạn giống như sa mạc chưa từng gặp nước chảy.
Sau đó hắn bước về hướng tử vong, ưỡn ngực thẳng lưng bước về hướng tử vong.
Chỉ bất quá ai cũng không biết là tử vong của ai.
* * * * *
Nhân Mộng đêm nay lại không mơ được.
Nàng một mực mở mắt trân trân, phảng phất luôn luôn đang đợi chờ.
Là đang đợi người về? Hay đang đợi khách ghé qua?
Trăng tròn trước song cửa, trăng thanh, trăng lạnh, tuy trăng tròn, vẫn cô độc như trước.
Người cũng vậy.
Ngoài song cửa có trăng mà không có gió, dàn phong linh dưới mái hiên lại vang vọng leng keng, chừng như giữa đất trời đột nhiên có một luồng sát khí đụng không được, nhìn không thấy, một luồng sát khí bất chợt chấn động dàn phong linh an tĩnh từ bao lâu nay.
Nàng dùng hàm răng trắng muốt cắn lên bờ môi trắng nhợt, từ từng đứng dậy bước đến song cửa.
Một nam nhân đen sì đang bước qua song cửa của nàng, hướng về phía bóng tối vô biên bát ngát tận đầu ánh trăng mà đi.
Bình luận truyện