Phong Lưu Chân Tiên

Chương 16: Phụ Thân Mộc Vũ Hàm



Sáng sớm, Dương Thiên nhận được cuộc gọi của Vương lão.

- Dương Thiên, cháu gái ta đã từ nước ngoài trở về, ngươi có rảnh đến xem nàng một chút.

Dương Thiên nghe Vương lão nói, liền nhớ đến Vương lão trước đây đã từng nhắc đến có một cô cháu gái bị bệnh nan y từ nhỏ. Dù sao Vương lão cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, Dương Thiên không chút do dự đáp ứng:

- Tốt, ngày mai ta sẽ đến.

Vương lão giọng nói có chút mừng rỡ:

- Được, ta sẽ nói lại với nàng.

Tắt máy, Dương Thiên nhìn xem thời gian vẫn còn sớm, liền quyết định đến quán ăn của Mộc Vũ Hàm ăn sáng, hôm nay là ngày nghỉ nên Dương Thiên đoán nàng sẽ ở nhà phụ giúp. Quan hệ của Dương Thiên và nàng gần đây đã hòa hoãn hơn nhiều, tất nhiên vẫn chỉ ở mức bạn bè thông thường.

Đến nơi, Dương Thiên liền thấy một chiếc xe hơi khá sang trọng đang dừng trước quán. Cảm thấy có chuyện không ổn, Dương Thiên vội đi vào. Quán giờ này không có một vị khách nào, một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo sang trọng đang ngồi đối diện với hai mẹ con Mộc Vũ Hàm. Mộc Vũ Hàm lúc này vẽ mặt đang cực kì phẫn nộ. Mộc mẫu dùng tay níu chặt nàng lại, ngăn không cho nàng làm gì quá đáng.

Trung niên nam tử nhìn Mộc Vũ Hàm thở dài:

- Vũ Hàm, ta biết con rất hận ta, là ta có lỗi với hai mẹ con con, nhưng đó dù sao cũng là em trai của con. Con không thể thấy chết mà không cứu.

Mộc Vũ Hàm bị mẫu thân giữ chặt, đành ngồi xuống nhìn trung niên nam tử, lớn tiếng:

- Em trai? Ngươi có từng coi ta là con gái ngươi sao? Ngươi bỏ mặc hai mẹ con ta đi từ khi ta mới sinh ra, ngươi đã khi nào nghĩ ta là con gái ngươi chưa?

Trung niên nam tử vẫn kiên nhẫn:

-Tất cả đều là lỗi của ta, ta sẽ chuộc mọi lỗi lầm, ta mong con tạm gác lại mọi chuyện, dù sao mạng người mới là quan trọng nhất.

Mộc mẫu cũng vội lên tiếng:

- Vũ Hàm, dù sao cũng là em trai cùng cha khác mẹ, con cũng không thể thấy chết mà không cứu. Coi như con vì mẹ mà giúp đỡ hắn một lần đi.

Trung niên nam tử vội mừng rỡ:

- Vũ Hàm, mẹ con nói rất đúng.

Mộc Vũ Hàm không để ý đến trung niên nam tử, nhìn Mộc mẫu:

- Mẹ, lẽ nào ngươi đã quên ngày xưa hắn đối xử với chúng ta như thế nào sao. Ngươi còn nói giúp cho hắn.

Mộc mẫu thở dài:

- Mọi chuyện ta đều đã quên hết, con giúp hắn lần này, chúng ta coi như đoạn tuyệt quan hệ. Ta và hắn từ nay về sau không còn quen biết nhau nữa.

Trung niên nam tử vội vã móc ra một sấp tiền:

- Đúng vậy, chỉ cần con chịu giúp ta, từ này về sau ta sẽ không làm phiền hai mẹ con con nữa. Đây là 2 triệu, đủ để hai người mở một quán ăn lớn hơn, không còn phải lo lắng về sau nữa.

Mộc mẫu ánh mắt liền hiện lên vẻ đau thương, nàng đánh đổi cả tuổi thanh xuân, cuối cùng đổi được lại 2 triệu. Trong mắt hắn nàng chỉ đáng giá vậy sao? Nhìn thẳng vào mắt nam tử:

- Cầm tiền về đi, chúng ta đây là cứu người, không phải vì tiền của ngươi. Hơn nữa bọn ta cũng không thiếu tiền. Vũ Hàm đã có bạn trai, hắn so với ngươi cũng không kém.

Trung niên nam tử ngẩn ra, nhìn Mộc Vũ Hàm, nàng đúng là so với mẹ nàng trước kia còn đẹp hơn một bậc, có công tử nhà giàu theo đuổi cũng là chuyện bình thường. Mỉm cười nói:

- Các ngươi cứ cầm lấy đi. Dù sao ta cũng là cha con, cũng có lời khuyên cho con. Những tên công tử thiếu gia vốn không đáng tin cậy, con phải cẩn thận. Con giữ lấy số tiền này biết đâu sau này có việc cần dùng.

Ý của hắn rất rõ ràng, Mộc Vũ Hàm sớm muộn cũng bị người ta chơi chán rồi bỏ rơi. Mộc mẫu gương mặt tức giận đến mức trắng bệch, Mộc Vũ Hàm cũng không nhịn được mắng to:

- Ngươi đừng nghĩ ai cũng giống như ngươi. Hắn so với ngươi tốt hơn gấp trăm ngàn lần.

Nhìn hai mẹ con Mộc Vũ Hàm tức giận, trung niên nam tử rất vui vẻ, từ trước đến giờ vẫn là người khác chúi đầu trước hắn. Lần này không những phải cúi đầu, chịu mọi loại chửi măng, hơn nữa còn là từ con gái của mình, bụng hằn đã sớm đầy nộ khí rồi. Lúc này mới thật là thoải mái. Nhìn mẹ con Mộc Vũ Hàm cười:

- Nếu vậy ngươi gọi hắn đên đây gặp ta a, ta cũng muốn thấy mặt con rể tương lai một chút.

- Ngươi vốn không phải cha ta, sao ta phải nghe lời ngươi gọi hắn tới.

Trung niên nam tử lúc này vẻ mặt càng đắc ý, bỗng nghe phía sau có tiếng nói vang lên:

- Nghe nói ngươi muốn gặp ta.

Dương Thiên nãy giờ vẫn đứng ở một bên nghe xem chuyện gì xảy ra. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện. Khi nghe Mộc Vũ Hàm nói về bạn trai, Dương Thiên quyết định ra mặt, đây là cơ hội a, nếu tận dụng tốt có thể để Mộc Vũ Hàm không còn bài xích hắn nữa. Nếu may mắn hơn thậm chí có thể ôm mỹ nhân. Nghĩ xong, Dương Thiên liền lập tức bước ra. Mẹ con Mộc Vũ Hàm sững sờ, trung niên nam tử nhìn Dương Thiên nghi hoặc:

- Ngươi là ai?

- Không phải ngươi đang muốn gặp ta sao? Ta là bạn trai của Vũ Hàm.

Mộc Vũ Hàm đinh nói gì đó liền bị Mộc mẫu ngăn lại, nàng sao có thể không biết Dương Thiên đang giúp con gái mình. Hơn nữa nàng cũng rất thích Dương Thiên, rất lễ phép, lại không xem thường người khác, nếu có thể nàng rất muốn tác hợp con gái với Dương Thiên, đây cũng là một dịp tốt.

Trung niên nam tử rất bất ngờ, nhưng ngay lập tức liền phản ứng lại:

- Ta là cha của nàng, không biết ngươi hiện tại công tác ở đâu.

Hắn muốn điều tra một chút về gia thế của Dương Thiên. Mộc Vũ Hàm muốn lên tiếng phản bác lại bị Mộc mẫu kéo lại lần nữa. Nàng muốn xem trong tình huống này Dương Thiên ứng phó như thế nào. Dương Thiên lập tức mỉm cười cúi chào:

- Thì ra là bá phụ, thất kính. Ta hiện giờ vẫn đang là sinh viên, chưa có việc làm.

- Vậy phụ mẫu của ngươi hiện giờ thế nào, có khỏe không.

Dương Thiên cười thầm, tên này đang muốn làm gì hắn có thể nào không biết, liền nhân cơ hội này chọc tức hắn một lần, 8mFEuyd xem như trả thù cho Mộc Vũ Hàm:

- Cha mẹ ta mất từ khi ta còn rất nhỏ, hiện tại chỉ ở một mình.

Trung niên nam tử khinh thường nhìn qua Mộc Vũ Hàm, hắn còn tưởng Mộc Vũ Hàm tìm được bạn trai giàu có thật, thì ra chỉ là một tên không có nghề nghiệp, không cha không mẹ, ba số không tròn trĩnh. Mộc Vũ Hàm cũng ngẩn ra, nàng từ đầu vốn cũng tưởng Dương Thiên là công tử nhà giàu. Không nghĩ tới hắn cũng là sinh viên, hơn nữa so với nàng càng thê thảm, ít nhất nàng còn có mẫu thân bên cạnh. Mộc mẫu không nói gì, nàng vẫn luôn cảm giác Dương Thiên không đơn giản như vậy. Dương Thiên liền tiếp tục nói:

- Không biết bá phụ muốn gặp ta có việc gì?

- Cũng không có gì, ta nghe nói con gái có bạn trai liền muốn gặp ngươi một lần. Bất quá ta vẫn phải nói cho ngươi biết. Ngươi và con gái ta không hợp. Ngươi nên từ bỏ đi.

Theo hắn thấy Dương Thiên là một kẻ không tiền không thế, Mộc Vũ Hàm dù là đi làm vợ lẽ cũng tốt hơn so với Dương Thiên rất nhiều. Mộc Vũ Hàm cũng đã nhịn không nỗi:

- Ta quen với ai cũng không phải việc của ngươi. Việc truyền máu cứu con trai ngươi ta có thể đáp ứng. Bây giờ ngươi có thể về đi.

Nghe Mộc Vũ Hàm đáp ứng, trung niên nam tử rất vui mừng, sợ nàng đổi ý liền đứng dậy cáo từ. Đi thẳng ra cửa. Dương Thiên có chút ngẩn ra, kế hoạch của hắn còn chưa thực hiện, Mộc Vũ Hàm đã đuổi tên kia đi, vậy công sức của hắn nãy giờ chẳng lẽ uổng phí. Vội vàng gọi theo:

- Bá phụ, khi nào gặp lại ta sẽ tiếp đãi ngươi thật tốt.

Trung niên nam tử hừ lạnh, nghĩ thầm: “Ngươi có thể có thứ gì tốt”. Không nói thêm lời nào liền đi thẳng. Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn Mộc Vũ Hàm, xem ra chỉ có thể để lần sau.

Mộc Vũ Hàm bước lại gần nhìn Dương Thiên:

- Những gì ngươi nói đều là sự thật.

- Tất nhiên, ta sao có thể nói dối bá phụ, bá mẫu được chứ.

Mộc Vũ Hàm có chút giận dỗi:

- Hắn không phải cha của ta. Còn nữa, ai cho phép ngươi gọi bá mẫu.

Nàng không nhận ra giọng điệu của nàng đã thay đổi, khi biết Dương Thiên không phải công tử nhà giàu nàng liền không còn chán ghét hắn nữa, thậm chí cảm thấy hắn có chút dễ nhìn. Dương Thiên căn bản không biết nàng đang nghĩ gì. Thấy nàng tức giận liền im lặng, quay qua nhìn Mộc mẫu:

- Ta bây giờ muốn ăn sáng. Không biết có được không?

Mộc mẫu giật mình, ngay lập tức đáp:

- Được, ngươi chờ ta một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện