Phong Lưu Chân Tiên

Chương 43: Đưa đến siêu xe



Hàn khí trong phòng hoàn toàn biến mất, Vương Vận lúc này vẻ mặt hơi hồng, da thịt cũng không trắng bệch như trước. Nàng đã hoàn toàn khống chế được hàn khí, hơn nữa tu vị trực tiếp đạt đến Kim Đan sơ kỳ.

Đây là điểm đặc biệt của Hàn Băng thể chất, hàn khí tích tụ trong cơ thể nàng hơn 20 năm đã hoàn toàn ngưng tụ thành băng đan, khiến tu vị của Vương Vận. Dương Thiên cũng đã đưa vào trong đầu nàng một bản công pháp, Cửu Chuyển Hàn Băng quyết.

Mỗi một chuyển tương ứng với một lần lột xác của Hàn Băng chi thể, trải qua cửu chuyển liền chính thức trở thành Hàn Băng thần thể. Uy lực vô cùng kinh người.

Dương Thiên nhìn mỹ nhân vẫn đang ngủ say, suy nghĩ một hồi cũng quyết định ra vê. Hắn hiện tại cũng không biết phải đối mặt với nàng như thế nào. Có lẽ qua một thời gian đợi nàng bình thường trở lại cũng không muộn.

Dương Thiên đi ra ngoài, Vương lão vốn vẫn luôn ngồi chờ bên ngoài, thấy Dương Thiên bước ra liền vội chạy đến hỏi:

- Vận nhi thế nào? Có thành công hay không?

Dương Thiên mỉm cười:

- Vương lão, ngươi không cần lo lắng, Hàn Băng chi thể đã hoàn toàn khống chế. Về sau sẽ không tiếp tục tái phát. Phụ mẫu của nàng tại sao vẫn chưa trở về?

Dương Thiên cảm thấy khó chịu, nữ nhi thiếu chút nữa đã mất mạng, phụ mẫu lại chưa từng xuất hiện một lần. Vương lão thở dài:

- Ngươi cũng không nên trách bọn hắn. Hiện tại bọn hắn đang ở nước ngoài công tác, không thể trở về nhanh như vậy. Hơn nữa ta cũng chưa có thông báo cho bọn hắn biết để tránh bọn hắn lo lắng quá mức. Ta cũng chỉ nói xong việc lập tức trở về.

Dương Thiên gật đầu, Vương lão đã nói vậy hắn cũng không còn gì để nói, liền chào Vương lão:

- Ta hiện tại về trước, Vương Vận lát nữa sẽ tỉnh lại, ngươi 8TIrMN8 có thể vào trong xem nàng.

Vương lão hai mắt đã ướt lệ:

- Dương Thiên, ta thật không biết phải tạ ơn ngươi thế nào.

- Không có gì, đều là người một nhà, không cần khách sáo.

Nói xong, Dương Thiên đi ra ngoài. Vương lão gật đầu, lẩm bẩm:

- Người một nhà? Đúng vậy, đều là người một nhà.

- Không được, ta phải ngay lập tức thông báo cho hai người Hàn nhi biết để bọn hắn mau trở về.

- A. Ta trước tiên phải vào xem Vận nhi trước.

Trong lúc Vương lão đang vui mừng đến luống cuốn tay chân, Dương Thiên đã lên đường trở về nhà. Chợt nhớ lần trước bỏ hết sách vở và laptop tại quán cafe, Dương Thiên cười khổ:

- Hi vọng không bị mất a.

May mắn, nhân viên phục vụ vẫn còn giữ lại cho hắn, Dương Thiên cũng cho hắn ít tiền để cảm tạ. Lấy xe ra về, chạy một đường về nhà, Dương Thiên phát hiện có một đám người đang đứng trước cửa đợi hắn, dẫn đầu là thanh niên Lý gia lần trước.

Thấy Dương Thiên trở về, tên kia vẻ mặt mừng rỡ:

- Dương thiếu, ta đợi ngươi ở đây cũng đã hơn một ngày rồi.

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Thanh niên kia liền đưa tay ra hiệu, lập tức một chiếc xe container lớn chạy đến, thanh niên cúi đầu cung kính:

- Dương thiếu, mời.

Dương Thiên vẻ mặt khó hiểu, đi theo thanh niên ra đằng sau xe. Cửa container mở ra, một chiếc Roll Royce với thiết kế rất đặc biệt hiện ra. Dương Thiên cũng ngẩn ra, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này, nhưng xem ra Lý gia thực sự rất để tâm a.

Gật đầu hài lòng:

- Việc này các người làm rất tốt, chuyện trước kia ta sẽ không tính toán nữa. Ta cũng sẽ không để các ngươi chịu thiệt, chiếc xe đằng kia liền cho các ngươi đi.

Dương Thiên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc xe mình vừa sử dụng, thanh niên vẻ mặt méo xệch nhưng vẫn gắng cười:

- Dương thiếu khách sáo rồi, quả thực không cần.

- Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, không nên nói nhiều làm gì.

Nói xong, liền lái chiếc Roll Royce đi vào trong biệt thự. Hắn cũng không phải hảo tâm gì, chỉ là cảm thấy hai chiếc quá thừa, vừa vặn để tên kia xử lí giúp. Dương Thiên cảm thấy xe hơi di chuyển có chút bất tiện, tốc độ quá chậm nên cũng định sẽ không thường xuyên sử dụng nữa. Có lẽ chỉ có tác dụng phục vụ việc lấy lòng mỹ nữ mà thôi.

Thanh niên mặt cười như khóc nhìn theo chiếc Roll Royce đi vào, cũng liền ra hiệu cho thuộc hạ mang chiếc xe Dương Thiên để lại về. Phải biết, để có được chiếc Roll Royce này, Lý gia đã phải vận dụng mối quan hệ mua lại từ tay một đại gia tộc với giá 2 tỷ USD. Lần này thực sự là lấy đá đập vào chân mình.

Dương Thiên cũng không quản thanh niên kia nghĩ gì, tiền vào cửa liền cảm nhận được một trận pháp phòng ngự, đoán chừng là do hai cô nàng kia bày ra, lắc đầu:

- Các ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy a. Nơi đây an ninh rất tốt, cũng sẽ không có trộm cắp.

Dương Thiên phá vỡ trận pháp, chưa kịp đi vào, Tô Nguyệt Nhi cùng Liễu Mị đã xuất hiện trước mặt, dò hỏi:

- Ngươi những ngày qua đã đi nơi nào?

- Ta có chút việc gấp, không kịp thông báo cho các ngươi.

Tô Nguyệt Nhi tức giận:

- Là ngươi mời ta về đây ở, tại sao lại để ta lại một mình mà không nói tiếng nào.

Dương Thiên giả vờ kinh ngạc:

- Không thể nào, chẳng phải đã có Liễu Mị ở chung với ngươi sao?

- Nàng cũng tính?

- Nàng không phải là người sao?

Tô Nguyệt Nhi câm nín, nàng cãi nhau không lại Dương Thiên. Liễu Mị lúc này mới lên tiếng:

- Ngươi cũng nên cho bọn ta một lời giải thích.

Dương Thiên lắc đầu:

- Ta xác thực có việc đột xuất, không tiện nói ra. Chẳng lẽ hai ngươi có việc muốn gặp ta.

Liễu Mị gật đầu:

- Có hai việc. Hôm trước khi ngươi rời đi, có một nữ nhân lẻn vào đây tìm cách hạ độc đã bị bọn ta trói trong nhà.

- Thứ hai, ta muốn hỏi ngươi vài điểm về công pháp ngươi đã đưa ta.

Liễu Mị cùng Tô Nguyệt Nhi tuy đều là thiên tài. Nhưng công pháp Dương Thiên đưa cho các nàng thực sự quá mức thâm ảo, các nàng không thể nào hiểu được.

Dương Thiên cũng không bất ngờ, các nàng hoàn toàn hiểu hắn mới thấy là việc là. Còn về người muốn ám sát mình, Dương Thiên dùng đầu gối cũng đoán ra được, hẳn là phó thủ lĩnh Thiên Sát, rất giỏi dùng độc.

- Được rồi, vào trong trước đi. Có điểm nào không hiểu ta sẽ giả đáp.

Ba người đi vào trong nhà, Dương Thiên phát hiện một mỹ nữ bị trói trên cột nhà, vẻ mặt tái nhợt. Xem ra đã bị trói và bỏ đói rất lâu. Dương Thiên quay lại nhìn hai người Tô Nguyệt Nhi:

- Các ngươi không cho nàng ăn.

Tô Nguyệt Nhi hừ lạnh:

- Nàng định ám hại ta, chẳng lẽ ta lại phải chăm sóc nàng. Sao vậy? Thấy nàng xinh đẹp ngươi cảm thấy đau lòng.

Dương Thiên quả thực cảm thấy đau lòng, bất quá hắn sẽ không ngu gì nói ra. Ngồi xuống ghế, nói:

- Các ngươi có điểm nào chưa hiểu, ta hiện tại sẽ giải đáp cho các ngươi.

Liễu Mị lập tức đem những điểm vướng mắc trong lúc tu luyện ra hỏi, Dương Thiên giải đáp rất kĩ càng. Hỏi xong, nàng liền đi vội vào phòng tu luyện. Dương Thiên nhìn qua Tô Nguyệt Nhi:

- Ngươi có gì muốn hỏi không?

Tô Nguyệt Nhi vẫn rất sĩ diện:

- Ta tất nhiên không có, ta cũng không kém như nàng.

Lời này là muốn để Liễu Mị nghe được. Quả nhiên, trong phòng vang ra tiếng của Liễu Mị cười:

- Vậy sao?

Tô Nguyệt Nhi càng tức giận, nàng cũng muốn hỏi, nhưng lúc này nhịn không được trêu chọc Liễu Mị, bây giờ lại hỏi thực sự không tiện, không nói thêm nữa, xoay người đi vào phòng. Dương Thiên mỉm cười:

- Cô nàng này sĩ diện thực cao a. Ta cũng không tin ngươi sẽ không cần ta trợ giúp.

Nhìn qua nữ nhân đang bị trói trên cột nhà, Dương Thiên lấy tay xoa trán:

- Phải giải quyết nàng thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện