Phong Lưu Chân Tiên
Chương 570: Bạo phát uy năng
Quả cầu lửa khổng lồ tỏa ra nhiệt lượng kinh người, bay quanh nó là tám quả cầu lửa nhỏ khác. Dương Thiên mỉm cười:
- Ta cho các ngươi thời gian chuẩn bị nhưng các ngươi đồng thời cũng cho ta hoàn thiện nó. Đây là lần đầu tiên từ khi khôi phục đến Độ Kiếp kỳ sử dụng Cửu Tinh Diệu Nhật ở mức hoàn thiện nhất. Thật hi vọng Thiên Đao Lôi Hỏa Trận của các ngươi có thể chống đỡ được, bằng không ta nhất định sẽ rất thất vọng.
Khác với những lần trước, Dương Thiên không trực tiếp đem Cửu Tinh Diệu Nhật ném ra. Hỏa cầu khổng lồ trôi nổi đến trước mặt hắn, tám quả cầu lửa nhỏ hơn bắt đầu di chuyển thành một vòng tròn với tốc độ cực nhanh. Quả cầu chính giữa dường như cũng bị tám quả cầu kia tác động, chậm rãi xoay tròn, ngày càng nhanh hơn.
Hàn Minh biết mình không có thời gian để do dự. Hai tay hắn nắm chặt lấy đại đao, trực tiếp chém mạnh xuống. Đại đao mang theo lôi đình cũng hỏa diễm gào thét nhắm thẳng vào Dương Thiên.
Dương Thiên mặt không đổi sắc, đưa tay về phía trước điểm nhẹ một cái. Một cột lửa khổng lồ từ bên trong Cửu Tinh Diệu Nhật phóng ra, lao thẳng vào đại đao đang chém xuống kia.
Va chạm lần này so với lần đầu tiên còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Hư không trực tiếp vỡ vụn, cả không gian chỉ còn lại màu sắc của những loại linh lực đang điên cuồng cắn nuốt, phá hoại lẫn nhau. Tất cả đệ tử của Lam Vũ Tông, bao gồm cả Hàn Minh đồng loạt phun ra từng ngụm máu tươi. Đại đao trong tay Hàn Minh liên tục xuất hiện vết nứt, nhưng rất nhanh sau đó liền được một loại vết nứt thần kỳ chữa lành.
Ở chiều ngược lại, Dương Thiên đứng trong biển lửa do Cửu Tinh Diệu Nhật tạo ra, vẻ mặt có chút bất ngờ, lên tiếng tán thưởng:
- Đem tất cả mọi người liên kết với trận pháp, vừa gia tăng uy lực lại có thể chia sẻ thương tổn, quả thực rất lợi hại. Bất quá, đây chính là con dao hai lưỡi, một khi thương tổn quá lớn, tất cả các ngươi đều sẽ không dễ chịu.
Hàn Minh không đáp lại, nói đúng hơn là hắn không còn sức để đáp lại. Toàn bộ tâm trí Hàn Minh lúc này đang tập trung, cố gắng giữ vững đại đao chống lại cột lửa của Dương Thiên. Vẫn biết Sát Thần khủng bố, vẫn cho rằng bản thân đã đánh giá Dương Thiên rất cao, không ngờ cuối cùng vẫn chưa đánh giá đúng thực lực của hắn.
Theo thời gian dần trôi qua, vẻ mặt tất cả đệ tử bên trong Lam Vũ Tông dần trở nên tái nhợt, linh lực trong cơ thể bắt đầu cạn kiệt, thương thế gánh chịu ngày càng nặng. Thế nhưng uy lực của cột lửa kia lại không hề có dấu hiệu giảm bớt. Hàn Minh là người đứng mũi chịu sào, thương thế của hắn là nặng nhất, linh lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn sáu phần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chính bản thân hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
Hàn Minh dùng linh lực hét to:
- Tất cả đệ tử Lam Vũ Tông nghe lệnh, lập tức sử dụng bản mệnh tinh huyết tăng cường uy lực của Thiên Đao Lôi Hỏa Trận.
Không có một ai phản đối, hàng ngàn đệ tử Lam Vũ Tông, kể cả hộ pháp, trưởng lão hay đại trưởng lão nhưng Lục Mặc đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả tinh huyết kia không rơi xuống đất mà bay lên, dung nhập vào bên trong đại đao mà Hàn Minh đang nắm trong tay. Phun ra bản mệnh tinh huyết, tất cả mọi người đều trở nên uể oải, những đệ tử tu vị yếu trực tiếp ngã trên mặt đất bất tỉnh.
Đại đao dung nhập bản mệnh tinh huyết, lôi điện cùng hỏa diễm trên thân nó vốn đang yếu thế bất ngờ đại thịnh, xung quanh được bao bọc thêm một cỗ huyết khí, mạnh mẽ ngăn cản cột lửa do Cửu Tinh Diệu Nhật tạo ra.
Biết Lam Vũ Tông có xu hướng liều mạng, vẻ mặt Dương Thiên cũng trở nên nghiêm túc hơn. Tổng hợp thực lực của một đại tông môn, cộng thêm việc sử dụng bản mệnh tinh huyết thi triển, cho dù là Cửu Tinh Diệu Nhật hình thái hoàn thiện cũng rất khó chiếm được uy thế. Bất quá, cho dù thua thiệt cũng không quá lớn, hai bên gần như đã đạt trạng thái cân bằng. Vậy nên chỉ cần tác động từ một bên thứ ba, trạng thái cân bằng này sẽ lập tức thay đổi.
Tất cả đệ tử đã tận sức, Hàn Minh cũng chỉ đang cố gắng khống chế đại đao. Nói cách khác, Lam Vũ Tông lúc này đã không còn cách nào tiếp tục gia tăng sức mạnh của Thiên Đao Lôi Hỏa Trận. Dương Thiên thì khác, Cửu Tinh Diệu Nhật uy lực tuy mạnh, nhưng áp lực mà người thi triển nó phải gánh chịu lại rất nhỏ. Vì nó gần như một thần thông độc lập, tự động hấp thu linh lực thiên địa để thi triển. Chính vì lý do này, đây là một trong những thần thông được Dương Thiên yêu thích nhất. Ngoại trừ điểm yếu là thi triển hao tốn quá nhiều thời gian, nó gần như là một thần thông hoàn hảo.
Dương Thiên nâng cao Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, nhàn nhạt nói:
- Nhất Kiếm Hoành Không.
Một lần nữa, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm kéo dài gần như vô tận. Một kiếm mạnh mẽ quét ngang, trực tiếp đánh trên thân đại đao do Thiên Đao Lôi Hỏa Trận ngưng tụ. Không có giằng co, không có cản trở. Chỉ trong khoảnh khắc hai bên tiếp xúc, đại đao lập tức vỡ tan thành nhiều mãnh, tan biến giữa không trung.
Thiên Đao Lôi Hỏa Trận đang bảo vệ Lam Sơn cũng theo đó biến mất. Lam Sơn vốn đang trôi nổi giữa không trung lập tức rơi nhanh xuống. Từng vết nứt hiện ra, từng tảng đá trên Lam Sơn dần rơi ra. Cả dãy Lam Sơn khổng lồ bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Cả người Hàn Minh giống như một quả đạn pháo, phóng thẳng xuống đỉnh Lam Sơn rồi phát ra một tiếng nổ to. Đỉnh Lam Sơn lại có thêm một cái hố to, từng vết nứt từ đó tiếp tục lan tràn ra xung quanh.
Hàn Minh nằm trong hố sâu, liên tục ho ra mấy ngụm máu tươi. Một vết chém kéo dài từ bả vai đến eo đang không ngừng tỏa ra hắc khí nồng nặc. Hắn cố gắng tập trung linh lực tìm cách chữa trị nhưng vô ích. Hắc khí cuồn cuộn từ vết thương trán ra bám lấy không dứt, đem linh lực của hắn đánh tan, không để bọn chúng có thời gian hội tụ.
Nếu tiếp tục để yên như vậy, Hàn Mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hắc khí thôn phệ hoàn toàn. Đúng vào lúc này, một bóng đen từ trên cao phóng xuống đỡ lấy Hàn Minh rồi biến mất.
Lam Sơn rất nhanh liền tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống cái hố khổng lồ do ảnh hưởng của trận chiến tạo ra. Lúc này trên bầu trời chỉ còn lại một màu đen do không gian sụp đổ tạo thành. Vài giây sau, khi ánh sáng chói mắt do linh lực còn sót lại dần yếu đi, một pháp bảo phi hành khổng lồ hình thuyền mới hiện ra. Trên mạn thuyền, tất cả đệ tử của Lam Vũ Tông đang tập hợp ở đó. Lúc này, ngoại trừ một vài vị trưởng lão có tu vị cao miễn cưỡng chống đỡ được, tất cả đều bị tổn thương nghiêm trọng do gánh chịu lực phá hoại từ Thiên Đao Lôi Hỏa Trận truyền đến.
Lục Mặc khí tức suy yếu, cố gắng dùng linh lực hóa giải hắc khí trên người Hàn Minh. Những kẻ còn tỉnh táo đều hướng mắt về phía Dương Thiên. Trên khuôn mặt bọn hắn biểu lộ đủ loại cảm xúc. Có sợ hãi, có phẫn nộ, có tiếc nuối không cam lòng…
Ở phía ngược lại, vẻ mặt Dương Thiên đã âm trầm đến cực điểm. Phía trước hắn là Sở Từ đang trôi nổi giữa không trung. Sở Từ hai mắt nhắm người, hơi thở vẫn bình thường, thế nhưng không hề có dấu hiệu hồi tỉnh.
Khi Lam Sơn sụp đổ, Dương Thiên liền dùng thần thức tìm được Sở Từ, đem hắn kịp thời đưa đến đây. Kiểm tra kỹ càng, Dương Thiên phát hiện thân thể Sở Từ vẫn hoàn hảo, thậm chí có phần mạnh mẽ hơn những gì mỹ phụ trung niên kia đã nói, còn cách Phân Thần hậu kỳ một chút mà thôi. Bất quá, Dương Thiên không hề có chút vui mừng nào, thân thể nguyên vẹn nhưng linh hồn của Sở Từ lại bị thiếu khuyết đi một phần. Đối với tu sĩ mà nói, tổn thương linh hồn so với tổn thương thân thể còn đáng sợ hơn vô số lần. Thân thể theo thời gian sẽ dần khôi phục, còn linh hồn muốn chữa trị khó khăn hơn rất nhiều. Linh thảo, đan dược có công dụng này vô cùng hiếm có.
Với kiến thức của Dương Thiên đương nhiên hiểu được Lục Mặc làm như vậy là có ý gì. Muốn đoạt xá người sở hữu Thần Thể không thể làm theo cách thông thường, bằng không nhất định sẽ bị cắn trả. Cách làm của Lục Mặc chính là chậm rãi xóa đi linh hồn Sở Từ, đồng thời dùng linh lực của bản thân hắn ôn dưỡng Thần Thể, nâng cao tu vị, đồng thời khiến độ phù hợp dần tăng cao. Quá trình này có thể tiêu tốn hàng ngàn năm. Tuy tốn thời gian nhưng gần như chắc chắn sẽ thành công. May mắn, chỉ vừa mới qua hai tháng, linh hồn Sở Từ vẫn chưa tổn thương đến mức không thể cứu chữa được.
Đặt Sở Từ qua một bên, Dương Thiên nhìn về phía phi hành pháp bảo, giọng nói giống như sứ giả của địa ngục, lạnh lẽo mà tàn nhẫn:
- Lam Vũ Tông a. Tốt, rất tốt. Các ngươi một người cũng đừng mong thoát được.
- Ta cho các ngươi thời gian chuẩn bị nhưng các ngươi đồng thời cũng cho ta hoàn thiện nó. Đây là lần đầu tiên từ khi khôi phục đến Độ Kiếp kỳ sử dụng Cửu Tinh Diệu Nhật ở mức hoàn thiện nhất. Thật hi vọng Thiên Đao Lôi Hỏa Trận của các ngươi có thể chống đỡ được, bằng không ta nhất định sẽ rất thất vọng.
Khác với những lần trước, Dương Thiên không trực tiếp đem Cửu Tinh Diệu Nhật ném ra. Hỏa cầu khổng lồ trôi nổi đến trước mặt hắn, tám quả cầu lửa nhỏ hơn bắt đầu di chuyển thành một vòng tròn với tốc độ cực nhanh. Quả cầu chính giữa dường như cũng bị tám quả cầu kia tác động, chậm rãi xoay tròn, ngày càng nhanh hơn.
Hàn Minh biết mình không có thời gian để do dự. Hai tay hắn nắm chặt lấy đại đao, trực tiếp chém mạnh xuống. Đại đao mang theo lôi đình cũng hỏa diễm gào thét nhắm thẳng vào Dương Thiên.
Dương Thiên mặt không đổi sắc, đưa tay về phía trước điểm nhẹ một cái. Một cột lửa khổng lồ từ bên trong Cửu Tinh Diệu Nhật phóng ra, lao thẳng vào đại đao đang chém xuống kia.
Va chạm lần này so với lần đầu tiên còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Hư không trực tiếp vỡ vụn, cả không gian chỉ còn lại màu sắc của những loại linh lực đang điên cuồng cắn nuốt, phá hoại lẫn nhau. Tất cả đệ tử của Lam Vũ Tông, bao gồm cả Hàn Minh đồng loạt phun ra từng ngụm máu tươi. Đại đao trong tay Hàn Minh liên tục xuất hiện vết nứt, nhưng rất nhanh sau đó liền được một loại vết nứt thần kỳ chữa lành.
Ở chiều ngược lại, Dương Thiên đứng trong biển lửa do Cửu Tinh Diệu Nhật tạo ra, vẻ mặt có chút bất ngờ, lên tiếng tán thưởng:
- Đem tất cả mọi người liên kết với trận pháp, vừa gia tăng uy lực lại có thể chia sẻ thương tổn, quả thực rất lợi hại. Bất quá, đây chính là con dao hai lưỡi, một khi thương tổn quá lớn, tất cả các ngươi đều sẽ không dễ chịu.
Hàn Minh không đáp lại, nói đúng hơn là hắn không còn sức để đáp lại. Toàn bộ tâm trí Hàn Minh lúc này đang tập trung, cố gắng giữ vững đại đao chống lại cột lửa của Dương Thiên. Vẫn biết Sát Thần khủng bố, vẫn cho rằng bản thân đã đánh giá Dương Thiên rất cao, không ngờ cuối cùng vẫn chưa đánh giá đúng thực lực của hắn.
Theo thời gian dần trôi qua, vẻ mặt tất cả đệ tử bên trong Lam Vũ Tông dần trở nên tái nhợt, linh lực trong cơ thể bắt đầu cạn kiệt, thương thế gánh chịu ngày càng nặng. Thế nhưng uy lực của cột lửa kia lại không hề có dấu hiệu giảm bớt. Hàn Minh là người đứng mũi chịu sào, thương thế của hắn là nặng nhất, linh lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn sáu phần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chính bản thân hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
Hàn Minh dùng linh lực hét to:
- Tất cả đệ tử Lam Vũ Tông nghe lệnh, lập tức sử dụng bản mệnh tinh huyết tăng cường uy lực của Thiên Đao Lôi Hỏa Trận.
Không có một ai phản đối, hàng ngàn đệ tử Lam Vũ Tông, kể cả hộ pháp, trưởng lão hay đại trưởng lão nhưng Lục Mặc đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Tất cả tinh huyết kia không rơi xuống đất mà bay lên, dung nhập vào bên trong đại đao mà Hàn Minh đang nắm trong tay. Phun ra bản mệnh tinh huyết, tất cả mọi người đều trở nên uể oải, những đệ tử tu vị yếu trực tiếp ngã trên mặt đất bất tỉnh.
Đại đao dung nhập bản mệnh tinh huyết, lôi điện cùng hỏa diễm trên thân nó vốn đang yếu thế bất ngờ đại thịnh, xung quanh được bao bọc thêm một cỗ huyết khí, mạnh mẽ ngăn cản cột lửa do Cửu Tinh Diệu Nhật tạo ra.
Biết Lam Vũ Tông có xu hướng liều mạng, vẻ mặt Dương Thiên cũng trở nên nghiêm túc hơn. Tổng hợp thực lực của một đại tông môn, cộng thêm việc sử dụng bản mệnh tinh huyết thi triển, cho dù là Cửu Tinh Diệu Nhật hình thái hoàn thiện cũng rất khó chiếm được uy thế. Bất quá, cho dù thua thiệt cũng không quá lớn, hai bên gần như đã đạt trạng thái cân bằng. Vậy nên chỉ cần tác động từ một bên thứ ba, trạng thái cân bằng này sẽ lập tức thay đổi.
Tất cả đệ tử đã tận sức, Hàn Minh cũng chỉ đang cố gắng khống chế đại đao. Nói cách khác, Lam Vũ Tông lúc này đã không còn cách nào tiếp tục gia tăng sức mạnh của Thiên Đao Lôi Hỏa Trận. Dương Thiên thì khác, Cửu Tinh Diệu Nhật uy lực tuy mạnh, nhưng áp lực mà người thi triển nó phải gánh chịu lại rất nhỏ. Vì nó gần như một thần thông độc lập, tự động hấp thu linh lực thiên địa để thi triển. Chính vì lý do này, đây là một trong những thần thông được Dương Thiên yêu thích nhất. Ngoại trừ điểm yếu là thi triển hao tốn quá nhiều thời gian, nó gần như là một thần thông hoàn hảo.
Dương Thiên nâng cao Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, nhàn nhạt nói:
- Nhất Kiếm Hoành Không.
Một lần nữa, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm kéo dài gần như vô tận. Một kiếm mạnh mẽ quét ngang, trực tiếp đánh trên thân đại đao do Thiên Đao Lôi Hỏa Trận ngưng tụ. Không có giằng co, không có cản trở. Chỉ trong khoảnh khắc hai bên tiếp xúc, đại đao lập tức vỡ tan thành nhiều mãnh, tan biến giữa không trung.
Thiên Đao Lôi Hỏa Trận đang bảo vệ Lam Sơn cũng theo đó biến mất. Lam Sơn vốn đang trôi nổi giữa không trung lập tức rơi nhanh xuống. Từng vết nứt hiện ra, từng tảng đá trên Lam Sơn dần rơi ra. Cả dãy Lam Sơn khổng lồ bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
Cả người Hàn Minh giống như một quả đạn pháo, phóng thẳng xuống đỉnh Lam Sơn rồi phát ra một tiếng nổ to. Đỉnh Lam Sơn lại có thêm một cái hố to, từng vết nứt từ đó tiếp tục lan tràn ra xung quanh.
Hàn Minh nằm trong hố sâu, liên tục ho ra mấy ngụm máu tươi. Một vết chém kéo dài từ bả vai đến eo đang không ngừng tỏa ra hắc khí nồng nặc. Hắn cố gắng tập trung linh lực tìm cách chữa trị nhưng vô ích. Hắc khí cuồn cuộn từ vết thương trán ra bám lấy không dứt, đem linh lực của hắn đánh tan, không để bọn chúng có thời gian hội tụ.
Nếu tiếp tục để yên như vậy, Hàn Mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hắc khí thôn phệ hoàn toàn. Đúng vào lúc này, một bóng đen từ trên cao phóng xuống đỡ lấy Hàn Minh rồi biến mất.
Lam Sơn rất nhanh liền tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống cái hố khổng lồ do ảnh hưởng của trận chiến tạo ra. Lúc này trên bầu trời chỉ còn lại một màu đen do không gian sụp đổ tạo thành. Vài giây sau, khi ánh sáng chói mắt do linh lực còn sót lại dần yếu đi, một pháp bảo phi hành khổng lồ hình thuyền mới hiện ra. Trên mạn thuyền, tất cả đệ tử của Lam Vũ Tông đang tập hợp ở đó. Lúc này, ngoại trừ một vài vị trưởng lão có tu vị cao miễn cưỡng chống đỡ được, tất cả đều bị tổn thương nghiêm trọng do gánh chịu lực phá hoại từ Thiên Đao Lôi Hỏa Trận truyền đến.
Lục Mặc khí tức suy yếu, cố gắng dùng linh lực hóa giải hắc khí trên người Hàn Minh. Những kẻ còn tỉnh táo đều hướng mắt về phía Dương Thiên. Trên khuôn mặt bọn hắn biểu lộ đủ loại cảm xúc. Có sợ hãi, có phẫn nộ, có tiếc nuối không cam lòng…
Ở phía ngược lại, vẻ mặt Dương Thiên đã âm trầm đến cực điểm. Phía trước hắn là Sở Từ đang trôi nổi giữa không trung. Sở Từ hai mắt nhắm người, hơi thở vẫn bình thường, thế nhưng không hề có dấu hiệu hồi tỉnh.
Khi Lam Sơn sụp đổ, Dương Thiên liền dùng thần thức tìm được Sở Từ, đem hắn kịp thời đưa đến đây. Kiểm tra kỹ càng, Dương Thiên phát hiện thân thể Sở Từ vẫn hoàn hảo, thậm chí có phần mạnh mẽ hơn những gì mỹ phụ trung niên kia đã nói, còn cách Phân Thần hậu kỳ một chút mà thôi. Bất quá, Dương Thiên không hề có chút vui mừng nào, thân thể nguyên vẹn nhưng linh hồn của Sở Từ lại bị thiếu khuyết đi một phần. Đối với tu sĩ mà nói, tổn thương linh hồn so với tổn thương thân thể còn đáng sợ hơn vô số lần. Thân thể theo thời gian sẽ dần khôi phục, còn linh hồn muốn chữa trị khó khăn hơn rất nhiều. Linh thảo, đan dược có công dụng này vô cùng hiếm có.
Với kiến thức của Dương Thiên đương nhiên hiểu được Lục Mặc làm như vậy là có ý gì. Muốn đoạt xá người sở hữu Thần Thể không thể làm theo cách thông thường, bằng không nhất định sẽ bị cắn trả. Cách làm của Lục Mặc chính là chậm rãi xóa đi linh hồn Sở Từ, đồng thời dùng linh lực của bản thân hắn ôn dưỡng Thần Thể, nâng cao tu vị, đồng thời khiến độ phù hợp dần tăng cao. Quá trình này có thể tiêu tốn hàng ngàn năm. Tuy tốn thời gian nhưng gần như chắc chắn sẽ thành công. May mắn, chỉ vừa mới qua hai tháng, linh hồn Sở Từ vẫn chưa tổn thương đến mức không thể cứu chữa được.
Đặt Sở Từ qua một bên, Dương Thiên nhìn về phía phi hành pháp bảo, giọng nói giống như sứ giả của địa ngục, lạnh lẽo mà tàn nhẫn:
- Lam Vũ Tông a. Tốt, rất tốt. Các ngươi một người cũng đừng mong thoát được.
Bình luận truyện