Phong Lưu Chân Tiên
Chương 626: Thành tích kinh ngạc
Mọi hành động thu thập âm hồn lệ quỷ bên trong U Linh Sâm Lâm đều có tu sĩ Kim Đan kỳ âm thầm quan sát. Chuyện Dương Thiên thu thập đủ 100 âm hồn lệ quỷ cũng đã sớm được báo lại. Cho nên, việc Dương Thiên tiến vào nội môn đã được mặc định từ trước. Chỉ là hắn không chịu trực tiếp báo danh mà đợi đến tận cuối cùng mới đi lên khiến tên Kim Đan hậu kỳ kia nghi vấn mà lên tiếng hỏi thôi.
Nghe được lời giải thích của Dương Thiên, tên Kim Đan hậu kỳ lắc đầu:
- Đây không phải khiêm tốn, đơn thuần là lãng phí thời gian mà thôi. Ngươi tên là gì?
- Dương Thiên.
Tên Kim Đan hậu kỳ lấy ra một tấm lệnh bài màu lam có khắc họa một biểu tượng kỳ lạ. Hắn dùng linh lực viết lê hai mặt của tấm lệnh bài hai chữ Dương Thiên rồi đưa về phía trước. Dương Thiên hiểu ý nhận lấy, đây là lệnh bài thân phận của hắn tại U Linh Tông, trong thời gian tới sẽ khá hữu dụng.
Dương Thiên thu thập đủ 100 âm hồn lệ quỷ khiến cho toàn trường bị chấn kinh không nhẹ. Toàn bộ những người đến tham dự nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ, ao ước. Đệ tử thông thường muốn tiến vào nội môn tối thiểu cũng cần 10 năm. Đây là trong trường hợp ngươi cũng là thiên tài, còn về phần tư chất bình thường, dừng chân tại ngoại môn 50, 60 năm cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
Khác biệt giữa nội môn và ngoại môn chính là địa vị cùng đãi ngộ. Nội môn đệ tử trong lúc giao đấu lỡ tay giết chết ngoại môn đệ tử, ngoài việc bị trách phạt, cắt giảm một phần đan dược nhận được thì không có vấn đề gì quá lớn. Ngược lại, nếu ngoại môn đệ tử giết chết nội môn đệ tử, trừ khi ngươi thể hiện được mình có đủ giá trị, bằng không kết quả chắc chắn phải chết. Đây là địa vị khác nhau. Còn đãi ngộ thì không cần bàn đến, số lượng dan dược nhận được hàng tháng, công pháp, pháp thuật tu luyện, tất cả nội môn đệ tử đều vượt xa nội môn đệ tử.
Lần trước tại Phàm Vũ Giới Dương Thiên cũng có gia nhập một tiểu môn phái, chỉ có điều khi đó hắn chỉ đang cố gắng khôi phục tu vị thật nhanh, cho nên không có nhiều thời gian tiếp xúc với những thứ này. Hiện tại trải nghiệm một chút cũng tốt. Vả lại, Dương Thiên cũng cảm thấy nó khá thú vị, có cơ hội chơi đùa, tham gia những âm mưu tranh đấu ở tầng thấp này kể ra cũng rất vui.
Dương Thiên được xếp vào một vị trí bên cạnh đám Kim Đan kỳ đang ngồi cách đó không xa. Tiếp đến, vài tên Kim Đan kỳ bước lên đài, nhanh chóng kiểm tra số pháp bảo chứa đựng âm hồn lệ quỷ được đặt sẵn trên bục. Chọn ra 5 cái có số lượng và chất lượng tốt nhất, tên Kim Đan hậu kỳ chủ trì dựa vào ấn ký lưu lại trên từng pháp bảo hô lớn:
- Đã có kết quả. Năm người đủ tư cách tiến vào ngoại môn lần này lần lượt là Lục Vân, Trịnh Hàn, Văn Quân, Hàn Phong cùng Vũ Thần. Năm người các ngươi mau tiến về phía trước, những người còn lại nhanh chóng rời đi.
Nghe được thông báo, rất nhiều gương mặt thất vọng và những tiếng thở dài chán chường vang lên. U Linh Tông cứ cách 3 năm sẽ tổ chức tuyển chọn đệ tử một lần, chỉ cần tuổi dưới 30, tu vị không đến Kim Đan kỳ liền đủ tư cách tham dự. Ở đây có những người đã thất bại liên tục vài lần, khó trách bọn hắn lại tỏ vẻ chán nản đến như vậy.
Trong số năm người được chọn có 4 nam và 1 nữ. Nữ nhân này gọi là Vũ Thần, nàng khiến Dương Thiên đặc biệt chú ý, nửa mặt trái của nàng đeo một tấm mặt nạ có công dụng ngăn cản thần thức tra xét, nửa mặt phải hiện ra là một dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Cảm thấy có điểm không đúng, Dương Thiên liền dùng thần thức tra xét. Với cấp bậc thần thức Độ Kiếp kỳ của hắn dễ dàng xuyên phá qua rào cản của mặt nạ mà không ai hay biết. Lọt vào trong đầu Dương Thiên là một nửa mặt quỷ với răng nanh dài nhìn qua rất kinh khủng. Bất quá, con mắt của nửa mặt quỷ này đang nhắm lại, tựa như đang ngủ say.
Dương Thiên nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Song hồn nhất thể? Không đúng, là một tên lệ quỷ muốn cướp đoạt thể xác của nàng nhưng không thành. Ngược lại, nàng cũng không đủ sức để trục xuất nó ra, cuối cùng phải cùng chung sống trong một cơ thể. Dựa theo tình hình hiện tại, lệ quỷ kia đang rơi vào trạng thái ngủ say. Nhưng một khi nó tỉnh dậy, đoán chừng nàng sẽ khó lòng khống chế được.
- Ừm, chỉ nhìn nửa gương mặt cũng có thể đoán được đây là một vị tuyệt thế mỹ nữ, để lệ quỷ chiếm đoạt thân thể thì thật đáng tiếc. Chờ khi nào có cơ hội liền giúp nàng giải quyết là được, xem như thêm một lần anh hùng cứu mỹ nhân đi. Dù sao loại chuyện này ta đã làm rất nhiều, hiệu quả đạt được đều rất tốt.
Tuyển chọn đệ tử xong, tên Kim Đan hậu kỳ chủ trì lấy ra một món pháp bảo hình viên bàn ném về phía trước. Viên bàn biến lớn, đường kính ước chừng một trăm mét, trôi nổi trên cao. Hắn nhàn nhạt nói:
- Tất cả mau lên phi hành pháp bảo, ta đưa các ngươi trở về U Linh Tông.
Mọi người lần lượt bay lên viên bàn, khi nó chuẩn bị khởi động rời đi thì đằng xa vang lên âm thanh gọi theo:
- Khoan đã, đợi một lát.
Tên Kim Đan hậu kỳ đang điều khiển viên bàn cho nó tạm dừng lại, thần thức tỏa ra, rất nhanh nhìn thấy một thanh niên chừng 22, 23 tuổi, tu vị Trúc Cơ trung kỳ đang dùng toàn lực phi hành đến. Thanh niên hạ xuống viên bàn, cúi đầu thở dốc, đưa ra một cái túi:
- Đây là Túi Bắt Hồn của ta, bên trong có đủ…
Không đợi thanh niên nói hết câu, tên Kim Đan hậu kỳ đã lạnh nhạt đáp:
- Thời hạn tuyển chọn đã hết, ngươi xem như mất tư cách, mau trở về đi, đừng lãng phí thời gian của bọn ta.
Thanh niên lấy lại hơi, nở nụ cười mệt mỏi:
- Ngươi nghe ta nói hết. Đúng là thời gian đã hết, nhưng không phải vẫn có ngoại lệ sao?
Kim Đan hậu kỳ cau mày:
- Ngoại lệ, ngươi muốn nói.
Hắn dùng Khống Vật Thuật bắt lấy Túi Bắt Hồn trên tay thanh niên, hai mắt mở to, tỏ vẻ kinh dị:
- 143 cái, hơn nữa đều là lệ quỷ, ngươi làm thế nào…
Âm hồn lệ quỷ là cách gọi chung, thực ra được phân biệt là âm hồn và lệ quỷ. Âm hồn là linh hồn thông thường, trong điều kiện đặc biệt không siêu thoát được mà tiếp tục tồn tại. Đây là trạng thái tồn tại cơ bản nhất, lực công kích không cao. Lệ quỷ thì khác, nó là những linh hồn tích tụ quá nhiều oán khí, không thể siêu thoát, qua một thời gian dài biến thành lệ quỷ. Thứ này có linh trí cao hơn, có thể tu luyện, sức mạnh cũng đáng sợ hơn rất nhiều.
Nếu như nói việc Dương Thiên thu thập đủ 100 âm hồn lệ quỷ đều nằm trong dự kiến của tên Kim Đan hậu kỳ (được người thông báo từ trước) thì thanh niên này quả thực khiến hắn chấn kinh.
Thanh niên mỉm cười:
- Ta xem như đủ tư cách gia nhập nội môn, có đúng không?
Kim Đan hậu kỳ liên tục gật đầu:
- Không sai. Thành tích của ngươi là tốt nhất trong vòng mấy trăm năm qua. Những lão già kia nếu biết được, nói không chừng sẽ trực tiếp nhận ngươi làm đệ tử chân truyền.
Nếu nói nội môn và ngoại môn cách biệt rất lớn thì nội môn và đệ tử chân truyền cũng là như vậy. Mỗi một vị đệ tử chân truyền đều có một vị sư phụ cực kỳ lợi hại ở phía sau chống lưng. Tài nguyên, công pháp không thiếu một thứ gì. Hơn nữa quá trình tu luyện còn có người tận tình chỉ dạy, làm ít hưởng nhiều. Hiện tại, ánh mắt của những người trên thuyền nhìn thanh niên đều có chút ngưỡng mộ, kể cả những tên Kim Đan kỳ cũng có biểu hiện tương tự. Bọn hắn xuất thân đệ tử thông thường, trải qua bao khó khăn gian khổ mới đạt đến Kim Đan kỳ. Thế nhưng tất cả đều hiểu, nếu thanh niên đạt được tư cách đệ tử chân truyền, Kim Đan kỳ đã là vật nằm trong túi, không đến vài chục năm liền đạt được.
Thanh niên dường như rất hưởng thụ những ánh mắt ngưỡng mộ kia, bộ mặt hắn dương dương tự đắc. Đến khi nhìn về phía Dương Thiên, phát hiện tên này đang nằm vất vưởng ở một góc, hai tay đặt sau đầu, miệng ngậm một cọng cỏ nhìn về phía bầu trời, tựa như những chuyện đang diễn ra chẳng liên quan gì đến hắn. Thanh niên tức giận, bước đến gần Dương Thiên:
- Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại, không ngờ lại nhanh như vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn ta lại có thể thu thập đến 143 lệ quỷ, ngươi rất bất ngờ có đúng không?
Dương Thiên giả vờ giật mình quay mặt qua, bộ dạng ngây ngô:
- Ngươi là ai? Chúng ta có quen biết sao?
Nghe được lời giải thích của Dương Thiên, tên Kim Đan hậu kỳ lắc đầu:
- Đây không phải khiêm tốn, đơn thuần là lãng phí thời gian mà thôi. Ngươi tên là gì?
- Dương Thiên.
Tên Kim Đan hậu kỳ lấy ra một tấm lệnh bài màu lam có khắc họa một biểu tượng kỳ lạ. Hắn dùng linh lực viết lê hai mặt của tấm lệnh bài hai chữ Dương Thiên rồi đưa về phía trước. Dương Thiên hiểu ý nhận lấy, đây là lệnh bài thân phận của hắn tại U Linh Tông, trong thời gian tới sẽ khá hữu dụng.
Dương Thiên thu thập đủ 100 âm hồn lệ quỷ khiến cho toàn trường bị chấn kinh không nhẹ. Toàn bộ những người đến tham dự nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ, ao ước. Đệ tử thông thường muốn tiến vào nội môn tối thiểu cũng cần 10 năm. Đây là trong trường hợp ngươi cũng là thiên tài, còn về phần tư chất bình thường, dừng chân tại ngoại môn 50, 60 năm cũng không phải là chuyện hiếm lạ.
Khác biệt giữa nội môn và ngoại môn chính là địa vị cùng đãi ngộ. Nội môn đệ tử trong lúc giao đấu lỡ tay giết chết ngoại môn đệ tử, ngoài việc bị trách phạt, cắt giảm một phần đan dược nhận được thì không có vấn đề gì quá lớn. Ngược lại, nếu ngoại môn đệ tử giết chết nội môn đệ tử, trừ khi ngươi thể hiện được mình có đủ giá trị, bằng không kết quả chắc chắn phải chết. Đây là địa vị khác nhau. Còn đãi ngộ thì không cần bàn đến, số lượng dan dược nhận được hàng tháng, công pháp, pháp thuật tu luyện, tất cả nội môn đệ tử đều vượt xa nội môn đệ tử.
Lần trước tại Phàm Vũ Giới Dương Thiên cũng có gia nhập một tiểu môn phái, chỉ có điều khi đó hắn chỉ đang cố gắng khôi phục tu vị thật nhanh, cho nên không có nhiều thời gian tiếp xúc với những thứ này. Hiện tại trải nghiệm một chút cũng tốt. Vả lại, Dương Thiên cũng cảm thấy nó khá thú vị, có cơ hội chơi đùa, tham gia những âm mưu tranh đấu ở tầng thấp này kể ra cũng rất vui.
Dương Thiên được xếp vào một vị trí bên cạnh đám Kim Đan kỳ đang ngồi cách đó không xa. Tiếp đến, vài tên Kim Đan kỳ bước lên đài, nhanh chóng kiểm tra số pháp bảo chứa đựng âm hồn lệ quỷ được đặt sẵn trên bục. Chọn ra 5 cái có số lượng và chất lượng tốt nhất, tên Kim Đan hậu kỳ chủ trì dựa vào ấn ký lưu lại trên từng pháp bảo hô lớn:
- Đã có kết quả. Năm người đủ tư cách tiến vào ngoại môn lần này lần lượt là Lục Vân, Trịnh Hàn, Văn Quân, Hàn Phong cùng Vũ Thần. Năm người các ngươi mau tiến về phía trước, những người còn lại nhanh chóng rời đi.
Nghe được thông báo, rất nhiều gương mặt thất vọng và những tiếng thở dài chán chường vang lên. U Linh Tông cứ cách 3 năm sẽ tổ chức tuyển chọn đệ tử một lần, chỉ cần tuổi dưới 30, tu vị không đến Kim Đan kỳ liền đủ tư cách tham dự. Ở đây có những người đã thất bại liên tục vài lần, khó trách bọn hắn lại tỏ vẻ chán nản đến như vậy.
Trong số năm người được chọn có 4 nam và 1 nữ. Nữ nhân này gọi là Vũ Thần, nàng khiến Dương Thiên đặc biệt chú ý, nửa mặt trái của nàng đeo một tấm mặt nạ có công dụng ngăn cản thần thức tra xét, nửa mặt phải hiện ra là một dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Cảm thấy có điểm không đúng, Dương Thiên liền dùng thần thức tra xét. Với cấp bậc thần thức Độ Kiếp kỳ của hắn dễ dàng xuyên phá qua rào cản của mặt nạ mà không ai hay biết. Lọt vào trong đầu Dương Thiên là một nửa mặt quỷ với răng nanh dài nhìn qua rất kinh khủng. Bất quá, con mắt của nửa mặt quỷ này đang nhắm lại, tựa như đang ngủ say.
Dương Thiên nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Song hồn nhất thể? Không đúng, là một tên lệ quỷ muốn cướp đoạt thể xác của nàng nhưng không thành. Ngược lại, nàng cũng không đủ sức để trục xuất nó ra, cuối cùng phải cùng chung sống trong một cơ thể. Dựa theo tình hình hiện tại, lệ quỷ kia đang rơi vào trạng thái ngủ say. Nhưng một khi nó tỉnh dậy, đoán chừng nàng sẽ khó lòng khống chế được.
- Ừm, chỉ nhìn nửa gương mặt cũng có thể đoán được đây là một vị tuyệt thế mỹ nữ, để lệ quỷ chiếm đoạt thân thể thì thật đáng tiếc. Chờ khi nào có cơ hội liền giúp nàng giải quyết là được, xem như thêm một lần anh hùng cứu mỹ nhân đi. Dù sao loại chuyện này ta đã làm rất nhiều, hiệu quả đạt được đều rất tốt.
Tuyển chọn đệ tử xong, tên Kim Đan hậu kỳ chủ trì lấy ra một món pháp bảo hình viên bàn ném về phía trước. Viên bàn biến lớn, đường kính ước chừng một trăm mét, trôi nổi trên cao. Hắn nhàn nhạt nói:
- Tất cả mau lên phi hành pháp bảo, ta đưa các ngươi trở về U Linh Tông.
Mọi người lần lượt bay lên viên bàn, khi nó chuẩn bị khởi động rời đi thì đằng xa vang lên âm thanh gọi theo:
- Khoan đã, đợi một lát.
Tên Kim Đan hậu kỳ đang điều khiển viên bàn cho nó tạm dừng lại, thần thức tỏa ra, rất nhanh nhìn thấy một thanh niên chừng 22, 23 tuổi, tu vị Trúc Cơ trung kỳ đang dùng toàn lực phi hành đến. Thanh niên hạ xuống viên bàn, cúi đầu thở dốc, đưa ra một cái túi:
- Đây là Túi Bắt Hồn của ta, bên trong có đủ…
Không đợi thanh niên nói hết câu, tên Kim Đan hậu kỳ đã lạnh nhạt đáp:
- Thời hạn tuyển chọn đã hết, ngươi xem như mất tư cách, mau trở về đi, đừng lãng phí thời gian của bọn ta.
Thanh niên lấy lại hơi, nở nụ cười mệt mỏi:
- Ngươi nghe ta nói hết. Đúng là thời gian đã hết, nhưng không phải vẫn có ngoại lệ sao?
Kim Đan hậu kỳ cau mày:
- Ngoại lệ, ngươi muốn nói.
Hắn dùng Khống Vật Thuật bắt lấy Túi Bắt Hồn trên tay thanh niên, hai mắt mở to, tỏ vẻ kinh dị:
- 143 cái, hơn nữa đều là lệ quỷ, ngươi làm thế nào…
Âm hồn lệ quỷ là cách gọi chung, thực ra được phân biệt là âm hồn và lệ quỷ. Âm hồn là linh hồn thông thường, trong điều kiện đặc biệt không siêu thoát được mà tiếp tục tồn tại. Đây là trạng thái tồn tại cơ bản nhất, lực công kích không cao. Lệ quỷ thì khác, nó là những linh hồn tích tụ quá nhiều oán khí, không thể siêu thoát, qua một thời gian dài biến thành lệ quỷ. Thứ này có linh trí cao hơn, có thể tu luyện, sức mạnh cũng đáng sợ hơn rất nhiều.
Nếu như nói việc Dương Thiên thu thập đủ 100 âm hồn lệ quỷ đều nằm trong dự kiến của tên Kim Đan hậu kỳ (được người thông báo từ trước) thì thanh niên này quả thực khiến hắn chấn kinh.
Thanh niên mỉm cười:
- Ta xem như đủ tư cách gia nhập nội môn, có đúng không?
Kim Đan hậu kỳ liên tục gật đầu:
- Không sai. Thành tích của ngươi là tốt nhất trong vòng mấy trăm năm qua. Những lão già kia nếu biết được, nói không chừng sẽ trực tiếp nhận ngươi làm đệ tử chân truyền.
Nếu nói nội môn và ngoại môn cách biệt rất lớn thì nội môn và đệ tử chân truyền cũng là như vậy. Mỗi một vị đệ tử chân truyền đều có một vị sư phụ cực kỳ lợi hại ở phía sau chống lưng. Tài nguyên, công pháp không thiếu một thứ gì. Hơn nữa quá trình tu luyện còn có người tận tình chỉ dạy, làm ít hưởng nhiều. Hiện tại, ánh mắt của những người trên thuyền nhìn thanh niên đều có chút ngưỡng mộ, kể cả những tên Kim Đan kỳ cũng có biểu hiện tương tự. Bọn hắn xuất thân đệ tử thông thường, trải qua bao khó khăn gian khổ mới đạt đến Kim Đan kỳ. Thế nhưng tất cả đều hiểu, nếu thanh niên đạt được tư cách đệ tử chân truyền, Kim Đan kỳ đã là vật nằm trong túi, không đến vài chục năm liền đạt được.
Thanh niên dường như rất hưởng thụ những ánh mắt ngưỡng mộ kia, bộ mặt hắn dương dương tự đắc. Đến khi nhìn về phía Dương Thiên, phát hiện tên này đang nằm vất vưởng ở một góc, hai tay đặt sau đầu, miệng ngậm một cọng cỏ nhìn về phía bầu trời, tựa như những chuyện đang diễn ra chẳng liên quan gì đến hắn. Thanh niên tức giận, bước đến gần Dương Thiên:
- Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại, không ngờ lại nhanh như vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn ta lại có thể thu thập đến 143 lệ quỷ, ngươi rất bất ngờ có đúng không?
Dương Thiên giả vờ giật mình quay mặt qua, bộ dạng ngây ngô:
- Ngươi là ai? Chúng ta có quen biết sao?
Bình luận truyện