Chương 25: Long tranh hổ đấu
Âu Dương Quốc Vĩ rút thanh Đồ Long bảo kiếm ra, cũng không cần nghĩ đến võ công của cái tên cẩu Đông Doanh này có lợi hại bao nhiêu, mà hắn nghĩ đến, tiểu tạp chủng các ngươi có mắt không tròng, dám đến địa bàn ở Trung Hoa để chơi đùa, lại còn tự cho kiếm pháp là đệ nhất, thật con bà nó không biết tự lượng sức. Hôm nay, Âu Dương Quốc Vĩ sẽ trên phương diện kiếm pháp hảo hảo cho y nhục nhạc, khiến y chết dở sống dở.
Theo một tiếng "Bát cách nha lỗ" Tả Đằng Hữu Đằng giơ kiếm đấm tới Âu Dương Quốc Vĩ, tốc độ so với hai đồ đệ của y phải nhanh hơn, kiếm xuất ra cũng hung mãnh hơn. Quả nhiên có vài phần bộ dạng Đông Doanh đệ nhất cao thủ.
Dù y có nhanh, Âu Dương Quốc Vĩ vẫn nhanh hơn, thêm vào ý nghĩ muốn y phải nhục nhã.
"Nha mỹ ky biệt!" Âu Dương Quốc Vĩ gầm lên một tiếng.
Lập tức thân hình tránh bên trái, tay phải xử kiếm như tia chớp đâm vào đầu gối của y hai mũi. Tả Đằng Hữu Đằng chợ cảm giác đầu gối tê rần, thân hình khổng lồ đang hướng về phía trước yếu đi, rồi không tự chủ được mà quỵ xuống. Việc này cũng chính là do Âu Dương Quốc Vĩ muốn chơi đùa với y, không dùng nội lực, nếu không một chiêu đã phế được y, và y cả đời phải ngồi xe lăn rồi. Điểm này cũng không nói rằng Tả Đằng Hữu Đằng quá kém, ai biểu y đụng phải Âu Dương Quốc Vĩ chi.
Đệ nhất Đông Doanh cao thủ Tả Đằng Hữu Đằng vừa định đứng lên, Âu Dương Quốc Vĩ lại điểm một kiếm lên vai của y, "phác thông" một tiếng, lại quỵ xuống. Sau đó Âu Dương Quốc Vĩ nhẹ nhàng tiến hai bước. Nhìn hắn cười không phải cười, cùng ánh mắt trêu chọc đã khiến Tả Đằng Hữu Đằng khuôn mặt lúc đỏ, lúc trắng.
Đệ nhất Đông Doanh cao thủ bị nhục nhã như thế, y làm sao mà chịu nổi được, rú lên một tiếng, đột nhiên thân thể đứng lên, rồi lại đánh tới Âu Dương Quốc Vĩ. Trong nháy mắt đã liên hoàn công ra mười tám kiếm. Âu Dương Quốc Vĩ thấy y tựa hồ muốn liều mạng, cũng không muốn chơi đùa với y nữa, liền giơ bảo kiếm lên. Những người bên cạnh còn chưa thấy rõ ràng, chỉ nghe "đương" một tiếng, trên sân đấu yên tĩnh lại, chỉ thấy kiếm của Tả Đằng Hữu Đằng rớt xuống một bên, còn người thì sao, tay và chân đều bị bảo kiếm của Âu Dương Quốc Vĩ chặt đứt, hiện y đang nằm trên mặt đất mà kêu oa oa, nhưng không thể nào đứng lên được nữa. Âu Dương Quốc Vĩ lập tức tiến lên, dùng kiếm điểm vào mấy đại huyệt trên toàn thân của y, khiến y muốn tự sát cũng không được.
Sau đó dùng một giọng điệu lãnh khốc vô tình nói với y: "Nói cho ngươi biết, mấy cái cẩu tạp chủng Đông Doanh các ngươi chỉ đáng là cẩu ở Trung Hoa của chúng ta. Nhưng tự nhiên ở trên địa bàn của chúng ta mà tác oai tác oái. Hừ, còn dám sủa bậy, con mẹ nó, liền cho toàn bộ nam nhân các ngươi đi khổ lao, nữ nhân đi làm điếm. Bây giờ lưu ngươi một cái mạng chó, trở về nói cho người trong tộc các ngươi, còm dám tiến vào địa bàn của chúng ta, giết không tha!" Cũng mặc kệ Tả Đằng Hữu Đằng nghe có hiểu hay không, rồi quay nhìn Chư Cát Bất Vi, và nói:" Ngươi, con mẹ nó, cũng không phải người tốt, tự nhiên làm hán gian, mời mấy Đông Doanh cẩu tới gây phiền phức cho ta, giờ đến phiên ngươi!" Đồ Long bảo kiểm vừa chỉ, khí thế thật bức người.
Nhìn thấy Âu Dương Quốc Vĩ đối phó với đệ nhất Đông Doanh cao thủ hung tàn như vậy, dù Chư Cát Bất Vi có lợi hại đến đâu, cũng không khỏi thở ra một hơi chán nản. Đại địch trước mắt, không phải dễ chơi.
Chư Cát Bất Vi cười gằn một tiếng, rồi nói: "Ngươi cho rằng ngươi nhất định thắng được lão phu ư? Hừ!"
'Phi thiên ngô công' Chư Cát Bất Vi sớm đã lấy 'Thái hư vô vi công' bước vào võ lâm, hai mươi năm qua lại khổ luyện không ngừng, mà công lực đã đến cảnh giới cao nhất, lập tức không nói thêm lời nào, vận chân khí, đại đao đầu hổ bổ tới.
Âu Dương Quốc Vĩ cũng biết nội lực của lão hùng hậu, là cao thủ đầu tiên mà mình đụng phải từ lúc hạ sơn cho tới nay, sớm đã thủ thế để nghênh tiếp, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Khi thấy đại đao đầu hổ của lão bổ tới, Đồ Long bảo kiếm cũng lập tức ra nghênh tiếp. Đao kiếm vừa chạm, giữa sân lập tức một cỗ khí lưu mạnh mẽ hiện ra, trong vòng mấy trượng đất đá bay mù mịt, đồng thời cũng phát ra âm thanh sắt nhọn do đao kiếm tiếp xúc nhau, gây chói tai nhức óc. Cao thủ ở đây công lực kém một chút đã bị bức lui và bước.
'Xích Dương thần công' của Âu Dương Quốc Vĩ lấy chí cương chí dương làm sở trường, còn 'Thái hư vô vi công' của Chư Cát Bất Vi lấy chí âm chí nhu mà nổi tiếng. Hai người vừa giao thủ, đều dùng tới tám phần công lực, lực đạo song phương vừa tiếp xúc liền hoà tan với nhau, dĩ nhiên là ai cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Chư Cát Bất Vi miễn cưỡng cười: "Cũng quả nhiên có chút bản lãnh, trách không được dám đến vùng của ta."
Âu Dương Quốc Vĩ cười một tiếng, ngạo nghễ nói: "Ha ha, ngươi cũng không tệ, đáng tiếc hôm nay ngươi chết chắc."
Nói xong, tay phải ra chưởng, tay trái giơ kiếm, toàn lực tấn công, một cổ chân khí nội lực từ bàn tay phóng ra, tiếp lấy tả chưởng của Chư Cát Bất Vi, còn bảo kiếm cũng nghênh đó đại đao đầu hổ của lão.
Chư Cát Bất Vi thấy Âu Dương Quốc Vĩ dùng nội lực để phân hơn thua với mình, trong lòng khiếp sợ khó mà diễn tả được, nhưng cũng không cam lòng yếu thế, đều đứng ra nghênh tiếp. nguồn truyenbathu.vn
'Song thương tướng' Chung Kiên bên cạnh thấy vậy lẫm nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng vung thương lên ra hiệu, nười của hai bang đồng thời xông lên, hỗn chiến liền bắt đầu.
Bên này, Chư Cát Bất Vi cùng Âu Dương Quốc Vĩ nhất thời lâm vào giao đoạn giằng co, ai cũng không dám mạo hiểm.
Đột nhiên, Âu Dương Quốc Vĩ tinh quanh chợt loé, bất ngờ đề chân khí lên mười thành, liền xuất hiện trên đầu một kim long đánh tới Chư Cát Bất Vi. Lão ta giật nảy mình, cũng nhấc chân khí lên, cuống cuồng lui mấy bước.
Trước cơ hội hiếm thấy trong nháy mắt, Âu Dương Quốc Vĩ như thế nào lại bỏ qua cơ chứ. Lúc này hai vai nhoáng lên, bay lên khoảng hai trượng, hét to một tiếng: "Thiên long hiện thân!" 'Đồ Long bảo kiếm' mơ hồ phát tiếng long ngâm, xé ráng không khí, dẫn theo một đạo kiếm quang màu xanh, đánh tới Chư Cát Bất Vi.
Chư Cát Bất Vi trước bị kim long của Âu Dương Quốc Vĩ làm cho hoảng sợ, giờ lại thấy 'Đồ Long bảo kiếm' phát ra tiếng long ngâm, lại còn có một kiếm quang màu xanh đánh về phía mình, sớm đã xuất hết sự can đảm, bất chấp nội phủ bị chấn không ngừng, theo ý thức giơ đại đao đầu hổi lên rồi chém xuống một đao.
"Đương", "A…" Một tiếng thê lương
'Đồ Long bảo kiếm' sau khi chém đứt đại đao đầu hổ của Chư Cát Bất Vi, thế tiến vẫn không giảm, chém Chư Cát Bất Vi thành hai đoạn từ bả vai bên phải đến phía dưới. Chư Cát Bất Vi chết thảm tại chỗ.
Âu Dương Quốc Vĩ xuất toàn lực một kích đắc thủ, chân khí tiêu hoa, toàn thân mệt mỏi, trong nháy mắt liền ngã xuống, vài đạo thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như điện phóng tới.
"Vĩ ca!" "Vĩ ca!" "Vĩ ca!" Không cần phải nói, đều là mấy vị kiều thê của Âu Dương Quốc Vĩ tới.
Giữa sân bên kia, cao thủ Châu Giang bang nhìn thấy bang chủ thắng lợi, quân tâm đại chấn, dưới sự xuất lĩnh của Chung Kiên, cũng toàn bộ giải quyết cao thủ của Phi Hổ bang.
Kiểm tra nhân số, cao thủ Châu Giang bang mất ba đường, Hắc Cổ người mang trọng thương, nhưng không có đại ngại gì. Còn Phi Hổ bang trừ phó tổng hộ pháp 'Thiên thủ Quan m' Hồng Nương Tử, chẳng biết tại sao, hôm nay không có ở trong bang mà tránh được một kiếp, người còn lại toàn bộ bị giải quyết.
Châu Giang bang đại hoạch toàn thắng.
Đánh một trận này, vài năm sau đó, huynh đệ trong bang đều kể cho nhau, đối với thần vũ của bang chủ Âu Dương Quốc Vĩ khen không ngừng miệng, và còn có khuynh hướng càng truyền càng thần thoại. Đây là việc sau này, tạm thời không đề cập tới.
Quyển 2 - Diễm tình chi lữ
Bình luận truyện