Phong Lưu Thánh Vương
Chương 102: Tâm ý của nhau!
Liễu Mị Nương chỉ thấy Lý Hàn cười hắc hắc mà không lên tiếng giải thích thì tức giận liếc nhìn hắn, nói:
- Cái tên nhà ngươi! Cười cái gì?
Nói là liếc giận thì chi bằng nói là liếc mắt đưa tình thì đúng hơn, thấy Lý Hàn không lên tiếng giải thích mối quan hệ của hai người cho Ngọc Linh Nhi thì trong lòng nàng cảm thấy có chút ngọt ngào, xem ra trong lòng tên này cũng có chút cảm tình với nàng. Bị đôi mắt câu hồn liếc nhìn như vậy khiến Lý Hàn có chút tâm thần bất định, nhìn chăm chăm nàng.
- Tên này, nhìn cái gì?
Liễu Mị Nương như giận như ngượng, dùng mắt đẹp nguýt Lý Hàn một cái. Nhưng cái nhìn này lại tràn đầy vạn ngàn quyến rũ phong tình, khiến cho lòng người như muốn tan ra. Lý Hàn nghe thấy Liễu Mị Nương hỏi vậy liền phục hồi tinh thần, hắn ho khan nói:
- Nàng nghỉ ngơi đi, lát nữa đợi bọn chúng bỏ đi rồi thì chúng ta sẽ đi.
Nói rồi hắn ngồi xuống điều tức, mặc dù lúc này chỉ dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ chỉ có hai mươi giây nhưng cũng hao tổn một phần tư linh lực của hắn. Lúc này Liễu Mị Nương mới nhớ ra là Lý Hàn đã là Tụ Linh Cảnh rồi, nàng cảm thấy kinh ngạc. Lần đầu gặp nhau thì hắn là Luyện Mạch trung kỳ, từ đó cho đến mấy mới có ba tháng mà tên này đã bước vào Tụ Linh Cảnh. Tên này đúng là quái thai, phải biết là muốn từ Luyện Mạch hậu kỳ lên Tụ Linh, mặc dù chỉ cách một con đường nhưng người khác phải mất hai ba năm, đó là những người có thiên tư tốt, còn những người bình thường thì thời gian có thể lên năm sáu năm cũng không chừng.
Lý Hàn sau khi hồi phục xong linh lực thì hắn không lập tức ra ngoài vì hắn không biết đám người đó đã đi chưa, thấy rảnh rỗi thì hắn tính luyện đan tiếp. Dù sao chuyện này cũng không có gì nên cho Mị Nương biết cũng không sao, hắn lấy ra Thiên Hỏa Châu đặt trên đất nói với Liễu Mị Nương:
- Nàng tu luyện đi.
Nói rồi hắn bỏ đi ra xa, thấy vậy thì Liễu Mị Nương hỏi tới
- Vậy ngươi ra đó làm gì?
- Luyện Đan!
Lý Hàn thong thả trả lời lại. Liễu Mị Nương nghe Lý Hàn nói vậy thì líu lưỡi, tên này chỉ trong vòng ba tháng từ Luyện Mạch trung kỳ lên Tụ Linh Cảnh đã đủ nghịch thiên rồi, thế nhưng hắn lại là một Linh Dược Sư, thật hoàn toàn không cho người khác đường sống. Thấy Lý Hàn thật sư lấy lô đỉnh ra rồi bắt đầu nổi lửa, thỉnh thoảng hắn sẽ ném một cây dược liệu vào trong lò luyện đan, khi thì mở nắp lò ra, khi thì đóng lại, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Liễu Mị Nương ở một bên đã trợn tròn mắt, không cách nào nói chuyện. Tên này đúng là một quái thai mà. Liễu Mị Nương lắc đầu vài cái rồi ngồi xuống vận dụng công pháp để hấp thụ hỏa linh khí do Thiên Hỏa Châu tạo ra, nàng phải đuổi kịp hắn kẻo không bị hắn bỏ xa mất.
Sở dĩ Lý Hàn đi đến đây để luyện đan thì nếu ngồi gần với Liễu Mị Nương thì cả hai sẽ ảnh hưởng đến nhau, sẽ gây ra những hậu quả xấu. Lúc này thì hắn đang luyện Tụ Linh Đan, đan dược này là đan dược tam phẩm đê giai có công dụng giúp Luyện Mạch hậu kỳ trực tiếp tăng lên Tụ Linh Cảnh mà căn cơ vẫn vững chắc. Hắn tính luyện đan dược này dành cho Liễu Mị Nương và các nữ nhân của hắn chưa lên Tụ Linh của mình phục dụng. Nhưng mà Lý Hàn dù sao cũng mới chỉ là nhị giai Linh Dươc sư nên đan dược tam phẩm thì hơi quá sức với hắn cho nên hắn liên tục thất bại, lần cuối bị bạo lô tạo nên một tiếng nổ lớn làm kinh động Liễu Mị Nương từ trong tu luyện tỉnh lại.
Nàng quay qua nhìn Lý Hàn thì thấy mặt hắn bị biến thành than đen, quần áo trên người cũng rách rưới. Nàng lập tức đi tới, hỏi thăm Lý Hàn:
- Lý Hàn, không sao chứ?
- Không sao, chỉ bị nổ lô mà thôi.
Lý Hàn lắc đầu nói. Liễu Mị Nương thấy vậy thì mở miệng an ủi:
- Ngươi đừng bi quan, nhất giai Linh Dược Sư mà muốn luyện đan dược nhị phẩm mà bị nổ lô là chuyện bình thường, ngươi đùng buồn quá.
Nàng nghĩ cho dù Lý Hàn có trở thành Linh Dược Sư thì trong vòng ba tháng cùng lắm là nhất giai Linh Dược Sư. Ai ngờ Lý Hàn nói:
- Ai nói với nàng là ta luyện đan dược nhị phẩm?
Lý Hàn hỏi lại.
- Ngươi không luyện đan dược nhị phẩm, chẳng lẽ là tam phẩm.
Liễu Mị Nương trêu đùa Lý Hàn. Vây mà Lý Hàn gật đầu thật chứ, nàng thấy vậy thì tính mở miệng hỏi Lý Hàn là đùa nàng phải không nhưng ánh mắt chân thật của hắn thì nàng cảm thấy hắn đang nói thật. Nếu như vậy thì nàng điên quá, chỉ với ba tháng mà tên này trở thành nhị giai Linh Dươc sư. Không phải Linh Dược Sư là nghề nghiệp khó tu luyện nhất hay sao, sao tên này chỉ trong vòng ba tháng mà đã trở thành nhị giai linh dược sư rồi. Phải biết mỗi Linh Dược Sư muốn lên giai thì phải luyện tập cho thực vững chắc kinh nghiệm luyện đan của mình rồi mới dám thử tiến giai nhưng tiến giai không phải muốn tiến là tiến, phài trải trăm ngàn thất bại thì may ra mới có một lần thành công. Nếu không thì sao Thiên Long Thành, đế đô của Thiên Long Quốc mà chỉ có ba vị tam giai Linh Dược sư.
Chỉ có thể nói là tên này là được thiên địa ân sủng, sau này sẽ trở thành rồng trên trời. Nghĩ đến đây thì trong lòng nàng liền có một ý nghĩ, nếu có thể gả cho Lý Hàn thì thượng thiên đối với nàng không tệ rồi. "Phì phì phì" không ngờ nàng lại sinh ra ý nghĩ như vậy, nàng cố lắc đầu cho ý nghĩ này bay đi nhưng càng lắc thì nó càng hiện rõ, nếu không đuổi đi được thì chi bằng làm theo nó. Nàng là một người dám yêu dám hận, một khi đã xác định được ý lòng của mình thì phải dựa vào mình tự đi tranh thủ.
Nàng khẽ nâng đôi mắt câu hồn của mình, ném cho Lý Hàn một cái mị nhãn như tơ, nói:
- Ngươi cảm thấy ta thế nào?
Nàng vốn là một hồ ly, nay lại dùng mị nhãn với hắn khiến Lý Hàn không khỏi nổi lửa, hắn đã ăn thịt mà phải nửa năm không động vào nữ nhân khiến hắn nhịn rất khốn khổ. Lúc này nghe Liễu Mị Nương hỏi vậy thì dúng ánh mắt lửa nóng của mình đánh giá Mị Nương một hồi từ trên xuống dưới, hết sức khẳng định nói:
- Mập!
Mập?
Liễu Mị Nương suýt nữa thì nổi đóa. Nàng thon thả, gợi cảm như vậy, mập chỗ nào? Nàng đang muốn nổi giận, lại thấy ánh mắt của Lý Hàn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của nàng! Nàng lập tức thân thể mềm nhũn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Hàn như là thực chất, vuốt ve bộ phận hài lòng nhất trên thân thể nàng.
Chỗ này mập... nàng có thể chấp nhận!
- Cái tên nhà ngươi, nhìn chỗ nào vậy!
Liễu Mị Nương như giận như ngượng, dùng mắt đẹp nguýt Lý Hàn một cái.
Lý Hàn cũng tâm linh run lên, hắn cũng không phải là kẻ già đời trong tình trường, nhưng ở hoan trường lại không thiếu kinh nghiệm, chỉ cần nhìn rặng đỏ bắt đầu nổi lên trên cổ Liễu Mị Nương, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, Mị Nương đã động tình với hắn.
Hắn không biết vì sao Mị Nương lại động tình với hắn nhưng hắn không cần hiểu vì trời đất này rộng lớn, lớn không quá một chữ tình. Nữ nhân động tình là không thể dùng đạo lý để cân nhắc.
Tuy nhiên, mình thích nàng sao?
Lý Hàn nhớ lại bộ dáng nàng quyết liệt muốn chết khi nàng nghĩ hắn sẽ xâm phạm nàng, hắn nhớ lại bộ dạng chửi đổng của nàng khi bị hắn vỗ mông, hắn nhớ lại bộ dạng nàng nũng nịu kêu " tiểu ca ca " đối với hắn, hắn nhớ lại bộ dạng nàng bày ra vẻ phong tình câu dẫn với hắn. Sau một hồi nghĩ ngợi thì hắn dám chắc lòng hắn có nàng. Còn Liễu Mị Nương thì không biết mình đã phải lòng Lý Hàn tư lúc nào, có thể là lần hắn cứu nàng khỏi mấy tên kia, hoặc có thể là lần nàng bị hắn vỗ mông nhỉ. Khi nào thích hắn, nàng cũng không biết nữa. Liễu Mị Nương chính là điển hình của câu nói "Tình không biết bắt đầu từ khi nào, khi nhớ lại đã không thể quay đầu ".
Nếu đã xác định được tâm ý của nhau thì không nói nhiều mà chỉ cần hành động nên hắn liên vươn tay đem Liễu Mị Nương ôm vào trong lòng.
- Ưm, ngươi thật xấu xa! Ngươi muốn ức hiếp ta phải không?
Mị Nương rên một tiếng, dùng giọng oán trách nói, một bộ lão nương mặc ngươi bài bố. Mặc dù nói như vậy nhưng nàng lại ôm Lý Hàn càng chặt, sau đó dùng bộ phận "Mập" nhất trên người nàng đi cọ cọ Lý Hàn.
Tê!
Lý Hàn không khỏi hô hấp dồn dập. Hai ngọn núi kia của Mị Nương đang ma sát ở ngực hắn, xúc cảm đó quả thật tuyệt vời đến cực điểm. Thậm chí, hắn còn cảm nhận được hai hạt anh đào kia đang hơi hơi vểnh lên.
Không chỉ thế, vóc dáng người của Mị Nương là thon dài nên bụng dưới dưới mềm mại của nàng vừa khéo để giữa hai chân hắn, hơn nữa còn không an phận theo động tác của nàng nhẹ nhàng ma sát.
Đây chính là muốn sát ra lửa!
Do hai người ôm sát nhau nên thân thể hai người một trên một dưới dính vào nhau, khoảng cách khuôn mặt cũng chỉ bằng khoảng cách của một ngón tay nên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương. Hơi thở của Lý Hàn ồ ồ phun lên khuôn mặt Liễu Mị Nương, làm cho yêu tinh này toát đầy mây đỏ trên má, càng thêm ướt át diễm lệ như muốn nặn ra nước. Còn hơi thở Mị Nương như lan, thơm như xạ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết gần trong gang tấc. Lý Hàn hai mắt như sao nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp chớp động của nàng. Mị Nương chớp chớp mắt, con ngươi ngấn nước chớp động. Sở Hoan nhìn vào đôi mắt mê người giống như ngôi sao sau đó hắn cúi đầu, mò đến đôi môi đỏ của Mị Nương.
Liễu Mị Nương né một chút, tránh một chút, nhưng chỉ có một khoảng không như vậy, nàng có thể tránh né được đi đâu. Trong tiếng ưm, môi hồng của nàng bị Lý Hàn bắt giữ, cả thân thể mềm mại run run, như vừa kích động lại sợ hãi, lực lượng toàn thân dường như trong nháy mắt rút khỏi thân thể, khiến nàng mềm nhũn dựa vào trên người Lý Hàn. Nếu không phải Lý Hàn ôm eo của nàng, nàng khẳng định sẽ trượt xuống.
Dưới kỹ thuật hôn môi lão luyện của Lý Hàn, nàng nhanh chóng quên hết tất cả, kịch liệt hôn trả lại Lý Hàn, trao đổi nước bọt với nam nhân này, ánh mắt mê ly, cả người trở nên nóng bỏng.
Ý thức của nàng mê loạn, đợi cho đến lúc khôi phục lại, liền cảm giác trên bộ ngực cao vút của nàng đang bị một bàn tay chiếm cứ, không khách khí nhào nặn quả cầu ngạo nghễ của nàng, tùy tiện sờ nắn, làm cho hai cái bánh bao lớn không ngừng thay đổi hình dạng. Đúng là tên đáng ghét, ngay cả nàng cũng không nỡ chạm vào bộ ngực hoàn mỹ như thế, nhưng tên này không mời tự xông vào, kẻ cướp! Lưu manh!
Ý thức của nàng vẫn còn mơ hồ, thẳng đến khi cảm giác mông bị bàn tay nắn bóp mới hồi phục lại.
- Ưm....Lý Hàn.....
Nàng tách khỏi môi Lý Hàn phát ra một tiếng rên rỉ như mèo kêu, mắt mị như nước, ẩm ướt như thủy triều, hai gò má bay lên hai rặng mây đỏ tươi đẹp. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng có tia sáng lóng lánh, đó chính là nước thơm nàng không kìm được chảy ra. Lý Hàn ôm mông Mị Nương càng thêm gần sát bụng mình. Ở đó đã sớm giương cung bạt kiếm, cách quần áo không ngừng ma sát.
Nàng dù sao cũng là người trong thanh lâu, mặc dù chưa thất thân nhưng những thứ về nam nhân thì nàng đều biết cả cho nên liền hiểu ra đó là cái gì. Vừa hiểu ra, toàn thân nàng càng thêm mềm nhũn, chỉ cảm thấy hung khí đó rất không yên phận, dường như muốn căng rách quần áo xông tới vậy.
- Lý Hàn, huynh về sau... nhất định phải tốt với ta!
Liễu Mị Nương ôm cổ Lý Hàn, trong ánh mắt có vô hạn thâm tình. Lý Hàn rất nghiêm túc gật đầu, chuẩn bị bồng nàng vào nhà để đoạt lấy yêu tinh mê người này.
- Hàn ca ca, Mị Nương tỷ tỷ. Hai người đang làm gì vậy?
Chính vào lúc này, một thanh âm như tiếng trời vang lên, mang theo vẻ hết sức ngây thơ và nghi hoặc. Nếu mà lúc khác thì hắn sẽ vui vẻ trả lời câu hỏi của nàng nhưng sao đến khúc quan trọng này thì nàng chạy đến đây làm chi, không phải là nàng đang bận chơi với động vật hay sao?
- A...
Liễu Mị Nương cũng phục hồi tinh thần, dũng khí lúc trước nổi lên lập tức không cánh mà bay, vội vàng đẩy Lý Hàn ra, bối rối chỉnh đốn trang phục, gương mặt yêu mị đỏ như máu.
- Không có gì, chỉ là huynh thấy Mị Nương té nên đỡ nàng dậy thôi.
Lý Hàn mặt dày nói dối Ngọc Linh Nhi. Liễu Mị Nương mặc dù muốn trao thân cho Lý Hàn thì phải trong hoàn cảnh chi có hai người, nàng không muốn lúc bị phá thân thì lại có một người đứng ở bên cạnh mà nhìn xem cho nên sau khi điều chỉnh lại tâm tình thì nàng bỏ Lý Hàn lại, đi về cho Thiên Hỏa Châu để tiếp tục tu luyện.
Lý Hàn thấy Mị Nương bỏ đi thì hắn biết đã bỏ qua cơ hội rồi, hắn thở dài nói với Ngọc Linh Nhi:
- Muội kiếm huynh có chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là muội thấy hai người dính vào nhau nên chỉ thắc mắc chạy đến hỏi mà thôi. Thôi, muội đi chơi các bạn động vật tiếp đây.
Nói rồi nàng bỏ đi, Lý Hàn chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm. Thịt đến miệng còn không ăn được, đúng là xui tận mạng. Lý Hàn thu lại tâm tình của mình, thấy nàng đã bắt đầu tu luyện thì hắn lánh mình ra ngoài xem thử coi đám người kia đã đi chưa.
- Cái tên nhà ngươi! Cười cái gì?
Nói là liếc giận thì chi bằng nói là liếc mắt đưa tình thì đúng hơn, thấy Lý Hàn không lên tiếng giải thích mối quan hệ của hai người cho Ngọc Linh Nhi thì trong lòng nàng cảm thấy có chút ngọt ngào, xem ra trong lòng tên này cũng có chút cảm tình với nàng. Bị đôi mắt câu hồn liếc nhìn như vậy khiến Lý Hàn có chút tâm thần bất định, nhìn chăm chăm nàng.
- Tên này, nhìn cái gì?
Liễu Mị Nương như giận như ngượng, dùng mắt đẹp nguýt Lý Hàn một cái. Nhưng cái nhìn này lại tràn đầy vạn ngàn quyến rũ phong tình, khiến cho lòng người như muốn tan ra. Lý Hàn nghe thấy Liễu Mị Nương hỏi vậy liền phục hồi tinh thần, hắn ho khan nói:
- Nàng nghỉ ngơi đi, lát nữa đợi bọn chúng bỏ đi rồi thì chúng ta sẽ đi.
Nói rồi hắn ngồi xuống điều tức, mặc dù lúc này chỉ dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ chỉ có hai mươi giây nhưng cũng hao tổn một phần tư linh lực của hắn. Lúc này Liễu Mị Nương mới nhớ ra là Lý Hàn đã là Tụ Linh Cảnh rồi, nàng cảm thấy kinh ngạc. Lần đầu gặp nhau thì hắn là Luyện Mạch trung kỳ, từ đó cho đến mấy mới có ba tháng mà tên này đã bước vào Tụ Linh Cảnh. Tên này đúng là quái thai, phải biết là muốn từ Luyện Mạch hậu kỳ lên Tụ Linh, mặc dù chỉ cách một con đường nhưng người khác phải mất hai ba năm, đó là những người có thiên tư tốt, còn những người bình thường thì thời gian có thể lên năm sáu năm cũng không chừng.
Lý Hàn sau khi hồi phục xong linh lực thì hắn không lập tức ra ngoài vì hắn không biết đám người đó đã đi chưa, thấy rảnh rỗi thì hắn tính luyện đan tiếp. Dù sao chuyện này cũng không có gì nên cho Mị Nương biết cũng không sao, hắn lấy ra Thiên Hỏa Châu đặt trên đất nói với Liễu Mị Nương:
- Nàng tu luyện đi.
Nói rồi hắn bỏ đi ra xa, thấy vậy thì Liễu Mị Nương hỏi tới
- Vậy ngươi ra đó làm gì?
- Luyện Đan!
Lý Hàn thong thả trả lời lại. Liễu Mị Nương nghe Lý Hàn nói vậy thì líu lưỡi, tên này chỉ trong vòng ba tháng từ Luyện Mạch trung kỳ lên Tụ Linh Cảnh đã đủ nghịch thiên rồi, thế nhưng hắn lại là một Linh Dược Sư, thật hoàn toàn không cho người khác đường sống. Thấy Lý Hàn thật sư lấy lô đỉnh ra rồi bắt đầu nổi lửa, thỉnh thoảng hắn sẽ ném một cây dược liệu vào trong lò luyện đan, khi thì mở nắp lò ra, khi thì đóng lại, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Liễu Mị Nương ở một bên đã trợn tròn mắt, không cách nào nói chuyện. Tên này đúng là một quái thai mà. Liễu Mị Nương lắc đầu vài cái rồi ngồi xuống vận dụng công pháp để hấp thụ hỏa linh khí do Thiên Hỏa Châu tạo ra, nàng phải đuổi kịp hắn kẻo không bị hắn bỏ xa mất.
Sở dĩ Lý Hàn đi đến đây để luyện đan thì nếu ngồi gần với Liễu Mị Nương thì cả hai sẽ ảnh hưởng đến nhau, sẽ gây ra những hậu quả xấu. Lúc này thì hắn đang luyện Tụ Linh Đan, đan dược này là đan dược tam phẩm đê giai có công dụng giúp Luyện Mạch hậu kỳ trực tiếp tăng lên Tụ Linh Cảnh mà căn cơ vẫn vững chắc. Hắn tính luyện đan dược này dành cho Liễu Mị Nương và các nữ nhân của hắn chưa lên Tụ Linh của mình phục dụng. Nhưng mà Lý Hàn dù sao cũng mới chỉ là nhị giai Linh Dươc sư nên đan dược tam phẩm thì hơi quá sức với hắn cho nên hắn liên tục thất bại, lần cuối bị bạo lô tạo nên một tiếng nổ lớn làm kinh động Liễu Mị Nương từ trong tu luyện tỉnh lại.
Nàng quay qua nhìn Lý Hàn thì thấy mặt hắn bị biến thành than đen, quần áo trên người cũng rách rưới. Nàng lập tức đi tới, hỏi thăm Lý Hàn:
- Lý Hàn, không sao chứ?
- Không sao, chỉ bị nổ lô mà thôi.
Lý Hàn lắc đầu nói. Liễu Mị Nương thấy vậy thì mở miệng an ủi:
- Ngươi đừng bi quan, nhất giai Linh Dược Sư mà muốn luyện đan dược nhị phẩm mà bị nổ lô là chuyện bình thường, ngươi đùng buồn quá.
Nàng nghĩ cho dù Lý Hàn có trở thành Linh Dược Sư thì trong vòng ba tháng cùng lắm là nhất giai Linh Dược Sư. Ai ngờ Lý Hàn nói:
- Ai nói với nàng là ta luyện đan dược nhị phẩm?
Lý Hàn hỏi lại.
- Ngươi không luyện đan dược nhị phẩm, chẳng lẽ là tam phẩm.
Liễu Mị Nương trêu đùa Lý Hàn. Vây mà Lý Hàn gật đầu thật chứ, nàng thấy vậy thì tính mở miệng hỏi Lý Hàn là đùa nàng phải không nhưng ánh mắt chân thật của hắn thì nàng cảm thấy hắn đang nói thật. Nếu như vậy thì nàng điên quá, chỉ với ba tháng mà tên này trở thành nhị giai Linh Dươc sư. Không phải Linh Dược Sư là nghề nghiệp khó tu luyện nhất hay sao, sao tên này chỉ trong vòng ba tháng mà đã trở thành nhị giai linh dược sư rồi. Phải biết mỗi Linh Dược Sư muốn lên giai thì phải luyện tập cho thực vững chắc kinh nghiệm luyện đan của mình rồi mới dám thử tiến giai nhưng tiến giai không phải muốn tiến là tiến, phài trải trăm ngàn thất bại thì may ra mới có một lần thành công. Nếu không thì sao Thiên Long Thành, đế đô của Thiên Long Quốc mà chỉ có ba vị tam giai Linh Dược sư.
Chỉ có thể nói là tên này là được thiên địa ân sủng, sau này sẽ trở thành rồng trên trời. Nghĩ đến đây thì trong lòng nàng liền có một ý nghĩ, nếu có thể gả cho Lý Hàn thì thượng thiên đối với nàng không tệ rồi. "Phì phì phì" không ngờ nàng lại sinh ra ý nghĩ như vậy, nàng cố lắc đầu cho ý nghĩ này bay đi nhưng càng lắc thì nó càng hiện rõ, nếu không đuổi đi được thì chi bằng làm theo nó. Nàng là một người dám yêu dám hận, một khi đã xác định được ý lòng của mình thì phải dựa vào mình tự đi tranh thủ.
Nàng khẽ nâng đôi mắt câu hồn của mình, ném cho Lý Hàn một cái mị nhãn như tơ, nói:
- Ngươi cảm thấy ta thế nào?
Nàng vốn là một hồ ly, nay lại dùng mị nhãn với hắn khiến Lý Hàn không khỏi nổi lửa, hắn đã ăn thịt mà phải nửa năm không động vào nữ nhân khiến hắn nhịn rất khốn khổ. Lúc này nghe Liễu Mị Nương hỏi vậy thì dúng ánh mắt lửa nóng của mình đánh giá Mị Nương một hồi từ trên xuống dưới, hết sức khẳng định nói:
- Mập!
Mập?
Liễu Mị Nương suýt nữa thì nổi đóa. Nàng thon thả, gợi cảm như vậy, mập chỗ nào? Nàng đang muốn nổi giận, lại thấy ánh mắt của Lý Hàn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của nàng! Nàng lập tức thân thể mềm nhũn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Lý Hàn như là thực chất, vuốt ve bộ phận hài lòng nhất trên thân thể nàng.
Chỗ này mập... nàng có thể chấp nhận!
- Cái tên nhà ngươi, nhìn chỗ nào vậy!
Liễu Mị Nương như giận như ngượng, dùng mắt đẹp nguýt Lý Hàn một cái.
Lý Hàn cũng tâm linh run lên, hắn cũng không phải là kẻ già đời trong tình trường, nhưng ở hoan trường lại không thiếu kinh nghiệm, chỉ cần nhìn rặng đỏ bắt đầu nổi lên trên cổ Liễu Mị Nương, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, Mị Nương đã động tình với hắn.
Hắn không biết vì sao Mị Nương lại động tình với hắn nhưng hắn không cần hiểu vì trời đất này rộng lớn, lớn không quá một chữ tình. Nữ nhân động tình là không thể dùng đạo lý để cân nhắc.
Tuy nhiên, mình thích nàng sao?
Lý Hàn nhớ lại bộ dáng nàng quyết liệt muốn chết khi nàng nghĩ hắn sẽ xâm phạm nàng, hắn nhớ lại bộ dạng chửi đổng của nàng khi bị hắn vỗ mông, hắn nhớ lại bộ dạng nàng nũng nịu kêu " tiểu ca ca " đối với hắn, hắn nhớ lại bộ dạng nàng bày ra vẻ phong tình câu dẫn với hắn. Sau một hồi nghĩ ngợi thì hắn dám chắc lòng hắn có nàng. Còn Liễu Mị Nương thì không biết mình đã phải lòng Lý Hàn tư lúc nào, có thể là lần hắn cứu nàng khỏi mấy tên kia, hoặc có thể là lần nàng bị hắn vỗ mông nhỉ. Khi nào thích hắn, nàng cũng không biết nữa. Liễu Mị Nương chính là điển hình của câu nói "Tình không biết bắt đầu từ khi nào, khi nhớ lại đã không thể quay đầu ".
Nếu đã xác định được tâm ý của nhau thì không nói nhiều mà chỉ cần hành động nên hắn liên vươn tay đem Liễu Mị Nương ôm vào trong lòng.
- Ưm, ngươi thật xấu xa! Ngươi muốn ức hiếp ta phải không?
Mị Nương rên một tiếng, dùng giọng oán trách nói, một bộ lão nương mặc ngươi bài bố. Mặc dù nói như vậy nhưng nàng lại ôm Lý Hàn càng chặt, sau đó dùng bộ phận "Mập" nhất trên người nàng đi cọ cọ Lý Hàn.
Tê!
Lý Hàn không khỏi hô hấp dồn dập. Hai ngọn núi kia của Mị Nương đang ma sát ở ngực hắn, xúc cảm đó quả thật tuyệt vời đến cực điểm. Thậm chí, hắn còn cảm nhận được hai hạt anh đào kia đang hơi hơi vểnh lên.
Không chỉ thế, vóc dáng người của Mị Nương là thon dài nên bụng dưới dưới mềm mại của nàng vừa khéo để giữa hai chân hắn, hơn nữa còn không an phận theo động tác của nàng nhẹ nhàng ma sát.
Đây chính là muốn sát ra lửa!
Do hai người ôm sát nhau nên thân thể hai người một trên một dưới dính vào nhau, khoảng cách khuôn mặt cũng chỉ bằng khoảng cách của một ngón tay nên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương. Hơi thở của Lý Hàn ồ ồ phun lên khuôn mặt Liễu Mị Nương, làm cho yêu tinh này toát đầy mây đỏ trên má, càng thêm ướt át diễm lệ như muốn nặn ra nước. Còn hơi thở Mị Nương như lan, thơm như xạ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết gần trong gang tấc. Lý Hàn hai mắt như sao nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp chớp động của nàng. Mị Nương chớp chớp mắt, con ngươi ngấn nước chớp động. Sở Hoan nhìn vào đôi mắt mê người giống như ngôi sao sau đó hắn cúi đầu, mò đến đôi môi đỏ của Mị Nương.
Liễu Mị Nương né một chút, tránh một chút, nhưng chỉ có một khoảng không như vậy, nàng có thể tránh né được đi đâu. Trong tiếng ưm, môi hồng của nàng bị Lý Hàn bắt giữ, cả thân thể mềm mại run run, như vừa kích động lại sợ hãi, lực lượng toàn thân dường như trong nháy mắt rút khỏi thân thể, khiến nàng mềm nhũn dựa vào trên người Lý Hàn. Nếu không phải Lý Hàn ôm eo của nàng, nàng khẳng định sẽ trượt xuống.
Dưới kỹ thuật hôn môi lão luyện của Lý Hàn, nàng nhanh chóng quên hết tất cả, kịch liệt hôn trả lại Lý Hàn, trao đổi nước bọt với nam nhân này, ánh mắt mê ly, cả người trở nên nóng bỏng.
Ý thức của nàng mê loạn, đợi cho đến lúc khôi phục lại, liền cảm giác trên bộ ngực cao vút của nàng đang bị một bàn tay chiếm cứ, không khách khí nhào nặn quả cầu ngạo nghễ của nàng, tùy tiện sờ nắn, làm cho hai cái bánh bao lớn không ngừng thay đổi hình dạng. Đúng là tên đáng ghét, ngay cả nàng cũng không nỡ chạm vào bộ ngực hoàn mỹ như thế, nhưng tên này không mời tự xông vào, kẻ cướp! Lưu manh!
Ý thức của nàng vẫn còn mơ hồ, thẳng đến khi cảm giác mông bị bàn tay nắn bóp mới hồi phục lại.
- Ưm....Lý Hàn.....
Nàng tách khỏi môi Lý Hàn phát ra một tiếng rên rỉ như mèo kêu, mắt mị như nước, ẩm ướt như thủy triều, hai gò má bay lên hai rặng mây đỏ tươi đẹp. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng có tia sáng lóng lánh, đó chính là nước thơm nàng không kìm được chảy ra. Lý Hàn ôm mông Mị Nương càng thêm gần sát bụng mình. Ở đó đã sớm giương cung bạt kiếm, cách quần áo không ngừng ma sát.
Nàng dù sao cũng là người trong thanh lâu, mặc dù chưa thất thân nhưng những thứ về nam nhân thì nàng đều biết cả cho nên liền hiểu ra đó là cái gì. Vừa hiểu ra, toàn thân nàng càng thêm mềm nhũn, chỉ cảm thấy hung khí đó rất không yên phận, dường như muốn căng rách quần áo xông tới vậy.
- Lý Hàn, huynh về sau... nhất định phải tốt với ta!
Liễu Mị Nương ôm cổ Lý Hàn, trong ánh mắt có vô hạn thâm tình. Lý Hàn rất nghiêm túc gật đầu, chuẩn bị bồng nàng vào nhà để đoạt lấy yêu tinh mê người này.
- Hàn ca ca, Mị Nương tỷ tỷ. Hai người đang làm gì vậy?
Chính vào lúc này, một thanh âm như tiếng trời vang lên, mang theo vẻ hết sức ngây thơ và nghi hoặc. Nếu mà lúc khác thì hắn sẽ vui vẻ trả lời câu hỏi của nàng nhưng sao đến khúc quan trọng này thì nàng chạy đến đây làm chi, không phải là nàng đang bận chơi với động vật hay sao?
- A...
Liễu Mị Nương cũng phục hồi tinh thần, dũng khí lúc trước nổi lên lập tức không cánh mà bay, vội vàng đẩy Lý Hàn ra, bối rối chỉnh đốn trang phục, gương mặt yêu mị đỏ như máu.
- Không có gì, chỉ là huynh thấy Mị Nương té nên đỡ nàng dậy thôi.
Lý Hàn mặt dày nói dối Ngọc Linh Nhi. Liễu Mị Nương mặc dù muốn trao thân cho Lý Hàn thì phải trong hoàn cảnh chi có hai người, nàng không muốn lúc bị phá thân thì lại có một người đứng ở bên cạnh mà nhìn xem cho nên sau khi điều chỉnh lại tâm tình thì nàng bỏ Lý Hàn lại, đi về cho Thiên Hỏa Châu để tiếp tục tu luyện.
Lý Hàn thấy Mị Nương bỏ đi thì hắn biết đã bỏ qua cơ hội rồi, hắn thở dài nói với Ngọc Linh Nhi:
- Muội kiếm huynh có chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là muội thấy hai người dính vào nhau nên chỉ thắc mắc chạy đến hỏi mà thôi. Thôi, muội đi chơi các bạn động vật tiếp đây.
Nói rồi nàng bỏ đi, Lý Hàn chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm. Thịt đến miệng còn không ăn được, đúng là xui tận mạng. Lý Hàn thu lại tâm tình của mình, thấy nàng đã bắt đầu tu luyện thì hắn lánh mình ra ngoài xem thử coi đám người kia đã đi chưa.
Bình luận truyện