Phong Lưu Thánh Vương

Chương 107: Triệu Đống bại!



Hai canh giờ sau, Lý Hàn tỉnh lại trước. Hắn cúi xuống quan sát dáng vẻ Mị Nương trong lòng mình. Nhìn thấy đầy những vết đỏ ửng trên má Mị Nương đẹp như hoa đào hoa mận thì hắn đưa tay định vuốt ve đôi má của Mị Nương, đôi lông mi thật dài của Mị Nương thoáng động đậy rồi từ từ mở mắt ra, đôi mắt to ngấn ngấn nước dường như còn có chút mê ly. Lý Hàn cười nhẹ, đang muốn nói chuyện thì thấy Mị Nương bỗng nhiên nhoẻn miệng cười với vẻ quyến rũ kiều diễm, ghé sát lại rồi dùng sức cắn một miếng vào bả vai của Lý Hàn.

Lý Hàn sau khi tu qua hai tầng của Luyện Bì thì đừng nói là cắn, cho dù là dùng kiếm chém hắn cũng chưa chắc làm hắn đau nên hắn mặc kệ nàng cắn. Cắn xong thì Mị Nương dùng móng tay vẽ vòng tròn trên ngực của Lý Hàn:

- Đồ lưu manh, chàng hại người ta đến bây giờ vẫn không còn sức luôn đây này, nói đi, phải bồi thường ta như thế nào?

Lý Hàn chỉ ôm nàng, một cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cặp mông tròn lẳn của Mị Nương, dịu dàng nói:

- Mị Nương, cuối cùng nàng cũng là của ta....

Mị Nương chỉ cười ha hả.

- Dậy thôi, ta đưa nàng ra ngoài.

Lý Hàn nói. Bây giờ Mị Nương đã là Tụ Linh Cảnh nên phải báo cho học viện biết để nàng có thêm tài nguyên tu luyện.

Mị Nương nghe vậy thì chui chui vào ngực Lý Hàn, làm nũng nói:

- Không muốn đi, để cho nhân gia ôm chàng một hồi đã.

Lý Hàn mỉm cười, cũng ôm chặt lấy nàng. Một khắc sau thì Mị Nương mới nhô đầu ra, nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Nối rồi nàng đứng lên mặc quần áo, mặc xong thì Lý Hàn thu nàng vào trong Âm Dương tháp rồi đi ra khỏi học viện.

Đi dạo trong thành thì hắn biết một tin tức: Nửa tháng sau, Thiên Linh Các sẽ bán đấu giá mười trái Thiên Phong Quả.

Mặc dù còn nửa tháng mới là lúc đấu giá nhưng bây giờ Thiên Linh Các đã công bố tin tức này ra ngoài, dụng ý dĩ nhiên rất rõ ràng: chính là tạo cho mọi người có đủ thời gian để chuẩn bị tiền, đến lúc đó thống khoái ra giá! Nếu không lâm thời mới chạy kiếm, thì làm sao có thể đánh ra giá cao chứ?

Thiên Phong Qủa mặc dù linh quả tam giai nhưng nó là cực phẩm của linh giả Tụ Linh Cảnh, sau khi võ giả ăn vào có thể tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng nếu là Tụ Linh đại viên mãn ăn vào thì nó không có bao nhiêu tác dụng cả. Tuy nhiên Phong Linh Quả không thể ăn nhiều, trong cơ thể sẽ có kháng dược tính, ăn vào quả thứ hai chỉ sẽ sinh ra tác dụng phụ không có chỗ tốt gì!

Bởi vậy, các linh giả trong Thiên Long Thành ai nấy đều xoa xoa tay. Chẳng những linh giả Tụ Linh Cảnh động tâm, chính là không ít cường giả Linh Hải Cảnh trở lên cũng rục rịch: Thiên Phong Quả này tuy không có hiệu quả với bọn họ, nhưng không phải bọn họ còn có con cháu đời sau sao?

Lý Hàn lập tức động tâm, Thiên Phong Qủa có thể chế thành Thiên Phong Đan. Đan dược này cũng giống như Thiên Phong Qủa, có thể làm Tụ Linh Cảnh nhảy lên một cấp và đặc biệt loại đan dược này không hạn chế số lượng sử dụng. Mặc dù sau khi ăn vào sẽ có đan độc, phải tiêu trừ hết đan độc mới có thể sử dụng viên tiếp theo nhưng như vậy cũng hấp dẫn vô số người. Cho nên Lý Hàn phải giữ kín bí mật này, nếu không thì hắn sẽ người khác bắt đi để luyện đan dược cho họ.

Nhưng bán đấu giá loại cấp bậc này, tiền sử dụng cũng không phải vàng bạc, mà là linh thạch! Hắn tổng cộng chỉ có mấy ngàn khối linh thạch hạ phẩm, còn Linh thạch trung phẩm thì hắn không dùng được vì chỉ cần hắn đưa nó ra sẽ rước rắc rối vào người, vì trình tự của Thiên Long Thành không phải quá cao nên linh thạch trung phẩm khẳng định có nhưng những thứ đó đều do các cao thủ đỉnh cấp sử dụng, nếu một Tụ Linh nhất trọng mà không hậu trường phía sau mà dám sử dụng chúng thì chẳng khác miếng thịt béo bở khiến ai cũng thèm thuồng cho nên hắn chỉ có thể sử dụng linh thạch hạ phẩm, nhưng với mấy ngàn linh thạch đó thì có ném vào Phòng đấu giá thì ngay cả mua bọt nước cũng đều không nổi!

Hắn phải tìm cách kiếm tiền nhưng trước hết hắn phải thả Mị Nương ra đã. Hắn tìm một khách sạn, thuê một phòng rồi thả Mị Nương rồi hắn trả phòng. Cả hai sóng vai cùng nhau đi về phía học viện, vào trong học viện thì nàng chia tay Lý Hàn để đi kiểm tra thực lực còn Lý Hàn thì quay về phòng để tu luyện trước để đánh bại Triệu Đống trước đã, còn kiếm tiền thì để sau.

Thời hạn quyết chiến đã đến, lúc này trong thao trường có không ít người đến xem náo nhiệt. Lúc Lý Hàn vả Mị Nương đi đến thì nhiều người dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn còn Triệu Đống đã đứng sẵn trên lôi đài, thấy Lý Hàn đến thì hắn hừ một tiếng, nói:

- Lý Hàn, lên đây!

Lý Hàn sắc mặt không biểu tình đứng ở dưới nhìn Triệu Đống, còn những người ở dưới đều lộ ra vẻ hưng phấn, cũng không biết nên nói Lý Hàn dũng khí hơn người, hay là cuồng ngạo đến không có giới hạn!

Triệu Đống là một người thích ra lệnh cho người khác nhưng hắn không ngờ Lý Hàn lại dám làm ngơ đối với mệnh lệnh của hắn! Hắn lạnh lùng nói:

- Lý Hàn, lá gan của ngươi không phải gần đây rất lớn ư, muốn khiêu chiến với ta nhưng bây giờ lại sợ không dám bước lên lôi đài sao? Đúng là nhát gan như chuột!

Triệu Đống hừ lạnh một tiếng, nếu không phải trong học viện không được động thủ khi chưa lên lôi đài thì hắn đã nhịn không được muốn xuất thủ!

- Đầu ngươi bị ván cửa kẹp qua sao?

Lý Hàn hướng Triệu Đống nhìn tới:

- Nếu ngươi nghe lời như vậy, người khác gọi ngươi đi ăn phân ngươi cũng đi sao? Bản thiếu gia cũng không có muốn bị coi thường như vậy!

Giọng điệu bát quái của Lý Hàn làm cho Mị Nương bên cạnh có chút nhịn không được hé miệng cười khẽ.

Oanh!

Khuôn mặt của Triệu Đống lập tức tức giận đến toàn thân phát rung, song quyền nắm chặt, trong ánh mắt sát khí bắn ra bốn phía. Nhưng dù sao hắn cũng là một người có vài phần cơ trí, hắn biết Lý Hàn đang cố ý kích giận hắn để hắn động thủ, bị học viện trách phạt. Giống như Hàn Vũ Viên lúc trước ra tay với Lý Hàn bị học viện phạt đi phụ giúp Đan Viện trong hai tuần, có bài học đó nên hắn phải ráng nén cơn giận này lại, đợi khi Lý Hàn lên lôi đài thì hắn sẽ cho Lý Hàn biết kết quả chọc giận hắn.

Nhìn biểu lộ cố gắng nén giận của Triệu Đống làm cho mọi người ở dưới đều cười thầm, không ngờ Lý Hàn lại độc miệng như vậy, có thể làm một Tụ Linh trung thừa cảnh phải sinh sinh nổi giận.

Lý Hàn sau đó chậm rãi từng bước, bước lên lôi đài. Triệu Đống thấy Lý Hàn bước lên lôi đài thì hắn xoắn xoắn cổ, sắc mặt có chút âm trầm, nhìn chằm chằm vào Lý Hàn, trong ánh mắt chợi hiện một vẻ âm tàn.

- Ta sẽ để cho ngươi biết kết cục dám đắc tội với ta.

Đứng ở trước mặt Lý Hàn, Triệu Đống giận dữ nói.

Đối diện với sự uy hiếp đáng sợ của Triệu Đống, Lý Hàn chỉ cười châm biếm, không thèm đáp trả.

Khi cả người đã lên lôi đài thì một lão giả cũng bước lên, lão nói:

- Lão phu là trọng tài trận đấu này, điểm đến là dừng, tuyệt đối không được hạ sát thủ đối phương nếu không lấy mạng mình bồi vào. Bắt đầu tỷ thí.

Lão giả kia đưa tay thẳng lên, sau đó đột nhiên vung xuống, quát lớn.

Ngau khi tiếng quát của trọng tài hạ xuống, sắc mặt Triệu Đống càng lạnh lùng hơn, quanh trạch dày đặc của Linh Lực ở bên ngoài thân thể chớp động, trình độ Linh Lực dao động đạt đến cấp bậc như vậy, hiển nhiên Tụ Linh tiểu thừa cảnh không thể nào so sánh được.

- Lần này Lý Hàn xong rồi!

- Các ngươi nghĩ Lý Hàn mấy chiêu sẽ bại.

- Lý Hàn đúng là không biết lượng sức mình.

Nhìn thấy Triệu Đống biểu hiện như vậy, tại mọi góc ngách xung quanh lôi đài vang lên từng tiếng nghị luận. Hiển nhiên mọi người đều cho Lý Hàn bại là không thể nghi ngờ.

Đối với thanh âm huyên náo đầy kinh ngạc ở bên ngoài lôi đài, Lý Hàn cũng không có nửa điểm để ý, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Triệu Đống ở trước mặt, Linh Lực giống như một loại gợn sóng, đang từ từ lưu động trên thân thể, sau bảy tháng trong Âm Dương tháp tu luyện thì mặc dù lốc xoáy âm dương vẫn là Tụ Linh nhất trọng trung kỳ nhưng lốc xoáy đa khí đã là Tụ Linh tam trọng trung kỳ, vì có đến bốn hệ nên Lý Hàn cảm thấy mình đủ sức để đánh với Triệu Đống.

Triệu Đống có ý thả linh lực của mình ra ngoài để hù dọa Lý Hàn nhưng hắn lại thấy Lý Hàn không hề có chút run sợ liền hừ lạnh. Hắn bước từng bước về Lý Hàn, chợt cước bộ đột nhiên bước nhanh hơn, hai tay của hắn, vào thời khắc này cong thành một góc độ kỳ lạ, mười ngón tay mở ra nắm lại, tựa như một loại rắn độc đang bành mang, khi song chưởng ma sát với không khí, liền truyền ra một chút âm thanh xé gió.

Linh Xà Chưởng, Phàm kỹ tam giai, chiêu thức thiên về âm nhu tàn nhẫn, có thể nhìn ra được, Triệu Đống đối với bộ võ học này luyện tập đến thâm hậu, trong thế công, song chưởng lay động, làm cho người khác không thể bắt lấy được. Hắn vừa ra tay là dùng hết sức mình bởi vì hắn muốn một chiêu đánh bại Lý Hàn.

Đối mặt với thế công hơi có vẻ bén nhọn của Triệu Đống, sắc mặt của Lý Hàn cũng có chút ngưng trọng, bất quá, hắn cũng không có ý nghĩ tạm thời né tránh, lấy thực lực của hắn bây giờ, đủ để đối kháng chính diện với Triệu Đống!

Tâm niệm vừa động, song quyền của Lý Hàn dựng thẳng lên, bày ra tư thế của Cửu Tinh Quyền, trọng quyền tung ra, quyền phong cương mãnh giống như tạo thành một một loại lốc xoáy vô hình, đem bụi bặm trên mặt đất ở phụ cận đều đánh bay đi.

Bang bang!

Quyền chưởng bén nhọn, sau một khắc liền đột nhiên chạm vào nhau, Linh lực ba động dữ dội khuếch tán ra, chưởng quyền hai người chạm vào nhau rất nhanh làm người ta hoa cả mắt, tiếng trầm thấp không ngừng vang lên.

Ở dưới ánh mắt hồi hộp của đông đảo mọi người đang chăm chú xem, hai đạo nhân ảnh trên thạch đài chuyển động ra vào rồi giáp chiến nhau, mỗi một chưởng đều là ngạnh đấu chính diện, Linh Lực hùng hồn làm cho mỗi một chưởng một quyền của hai người, đều mang theo lực lượng mạnh mẽ đủ để phá tan cả ngọn núi!

- Lý Hàn lại có thể chính diện đối kháng với Triệu Đống mà không rơi vào thế hạ phong…

Nhìn hai đạo thân ảnh đang giao chiến kịch liệt trong tràng, không ít người cũng nhịn không được mà cất tiếng kinh ngạc, một tuần trước Lý Hàn chỉ là Tụ Linh nhất trọng mà bây giờ hắn lại có thể đấu ngang ngửa với Triệu Đống, xem ra Lý Hàn là một thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu. Mọi người đều nghĩ như vậy cả vì không ai tin chỉ trong vòng bảy ngày mà Lý Hàn có thể từ nhất trọng nhảy lên tứ trọng được, nếu mà đúng thì tên này chính là một quái thai vì một người có thiên phú tốt, đầy đủ tài nguyên tu luyện thì một tháng có thể thăng lên nhất trọng đã mừng lắm rồi chứ đừng nói là tam trọng.

- Không thể tiếp tục như thế được!

Ánh mắt của Triệu Đống ngưng tụ lại, chợt đột nhiên tiến lên một bước, cả người gần như tiếp xúc với Lý Hàn, mà trong một thoáng hắn tiến đến gần cơ thể Lý Hàn, sau một thoáng kia, cả người Triệu Đống giống như biến thành một cái máy giết chóc, nắm tay, khửu tay, ngón tay, chân, bất kỳ bộ vị nào trên cơ thể vào thời khắc này đều bộc phát ra lực đạo mạnh mẽ, công kích hệt như mưa rơi hướng về toàn thân thể Lý Hàn mà đánh.

- Đó là chiêu thức gì mà sao lợi như vậy?

- Không ngờ lại có chiêu thức biến mình thành vũ khí sống như vậy?

- Lần này chắc Lý Hàn lanh ít dữ nhiều rồi.

Mọi người bên ngoài tràng, nhìn thấy chiêu thức mới của Triệu Đống đều kinh ngạc mà nhao nhao bình luận, duy chỉ có Mị Nương mặc dù cảm thấy chiêu thức này ghê gớm nhưng nàng tin nam nhân của mình sẽ giành chiến thắng. Còn Lý Hàn thì trong thế công bén nhọn đột ngột của Triệu Đống làm cho tay chân của hắn hơi hoảng loạn nhưng kinh nghiệm trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử với linh thú đã giúp Lý Hàn bình tâm lại. Hắn ổn định lại thân hình, một tay thành quyền, một tay thành chưởng, sau đó quyền chưởng đồng thời thi triển ra, mà lúc thi triển ra, quyền chưởng lại là hai loại Phàm kỹ khác nhau hoàn toàn!

Ba ba ba ba….

Lý Hàn tay trái Cửu Tinh Quyền, tay phải Toái Cốt Chưởng, một quyền một chưởng ở trong tay của hắn lại phối hợp hết sức chặt chẽ hoàn mỹ, dưới tiếng vang thanh thúy đích thực đã hoàn toàn tiếp được thế công cuồng mãnh kia của Triệu Đống!

- Phân tâm nhị dụng, một tay là quyền, một tay là chưởng…

Lão giả trọng tài nhìn một màn này cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, hiển nhiên là không cách nào nghĩ tới, Lý Hàn lại có thể làm được như vậy. Cái này chính la công sức lyện tập không ngừng nghỉ của hắn và đây chính là thành quả.

Ba ba ba…

Trên lôi đài, giao chiến càng lúc càng cực kỳ kịch liệt, quyền đầu chưởng ấn của song phương, đều giống như một loại mưa lũ trút xuống trên thân thể của đối phương, mà dưới công kích có tính kịch liệt kia, hai người cũng đều bị trúng chiêu, áo cũng bị chấn động xé rách ra vài chỗ.

Thình thịch!

Lại là một cái đối chưởng mạnh mẽ, Lý Hàn và Triệu Đống đều lùi lại mấy bước.

- Xoàn xoạt!

Cước bộ Triệu Đống giẫm mạnh xuống đất, cưỡng ép thân thể ổn định lại, hắn lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt giống như độc lang nhìn chằm chằm Lý Hàn, trên tay phải, đột nhiên Linh lực tuôn ra rất mãnh liệt. Một thoáng này, Lý Hàn có thể cảm giác được, Triệu Đống phảng phất như đem tất cả Linh Lực trong cơ thể hắn đều ngưng tụ đến trên bàn tay.

Mà cùng với Linh Lực của Triệu Đống điên cuồng tuôn ra, chỉ thấy ánh sáng cũng càng ngày càng mãnh liệt, về sau co rút lại biến thành một đoàn quang ảnh cuồn cuộn điên cuồng tại trong lòng bàn tay hắn. Theo đoàn quanh ảnh càng mãnh liệt thì sắc mặt của Triệu Đống của từ từ tái nhợt đi, hiển nhiên khi dùng chiêu này thì đối với Triệu Đống cũng là một gánh nặng. Triệu Đống giương mắt nhìn về phía Lý Hàn, trên khuôn mặt của hắn hiện lên nụ cười âm lãnh, hắn muốn triệt để đánh tàn phế Lý Hàn!

Chiêu thức này là Linh kỹ Hoàng cấp trung phẩm Bôn Quang Ảnh, là chiêu thức mạnh nhất của hắn.

Lý Hàn nhìn thấy vậy thì khẽ thở ra một hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh ung dung, nhưng hai tay vào thời khắc này kết lại với nhau, biến ảo thành một bộ ấn pháp cực kỳ phức tạp. Thủ ấn của Lý Hàn biến ảo cực nhanh, Linh Lực trong đan điền vào lúc này dường như điên cuồng tuôn ra, hội tụ lên trên thủ ấn tạo thành một quang ấn màu đỏ.

Mọi người ở dưới lôi đài, không ai bảo ai nhưng những ai đang xem cuộc chiến tựa hồ hiểu được lúc này chính là một chiêu cuối cùng quyết định thắng bại của hai người!

Xuy!

Trong tràng, Triệu Đống nhanh chóng lướt tới, đoàn quang ảnh ở trong lòng bàn tay lóe lên, xẹt qua không khí, bạo phát ra tiếng vang "xuy xuy", có thể tưởng tượng ra một chưởng này nếu như đánh vào trên thân thể một người, tất sẽ lấy mạng của người đó!

- Lý Hàn, ngươi thua! Bôn Quang Ảnh!

Bàn chân Triệu Đống giẫm mạnh xuống đất, thân hình nhảy lên, từ trên cao phách xuống một chưởng về phía Lý Hàn, trên mặt vào thời khắc này lại hiện lên vẻ dữ tợn.

- Ngươi cao hứng quá sớm rồi đó! Hoả Sát Ấn!

Lý Hàn hét lên rồi nhấc tay lên, cùng với Triệu Đống ở trên cao đang hạ xuống, nặng nề chạm nhau!

"Oanh!" "Oanh!"

Linh Lực ba động mạnh mẽ nổ tung tại trong tràng đấu, kình phong hung hãn, như một loại cuồng phong tán loạn ra nhưng lôi đài loé sáng một cái, ngăn cản tất cả mọi thứ. Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy một thân ảnh như diều bị đứt dây đang bay ra, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất, một ngụm máu tươi đỏ sẫm, điên cuồng phun ra.

- Triệu Đống!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên khuôn mặt của người rơi xuống đất kia, khắp tràng, đều trong chốc lát mà yên tĩnh lại. Ánh mặt trời chíu rọi xuống, mọi người dưới lôi đài như chìm vào trong yên lặng, từng tia ánh mắt chứa đựng đầy vẻ kinh hãi nhìn chằm chằm vào trên người Triệu Đống vừa mới bị đánh thảm hại rơi xuống đất.

Kết cuộc như vậy, gần như ra ngoài dự kiến của đa số những người quan khán, không ai ngờ tới được một Tụ Linh trung thừa cảnh lại bị bại dưới tay một tiểu tử Tụ Linh nhất trọng.

Lão giả trọng tài nhảy xuống kiểm tra thì thấy Triệu Đống không có nguy hiểm đến tính mạng liền tuyên bố:

- Lý Hàn thắng.

Thắng bại trong sân sớm đã được thấy rõ, bởi vậy đối với sự tuyên bố của trọng tài, thật ra không có ai cảm thấy kinh ngạc, từng đợt từng đợt bàn luận xôn xao hòa lẫn với nỗi sợ hãi, từ giữa sân lan rộng ra, cuộc chiến này đã mở rộng tầm mắt bọn họ.

Lý Hàn thắng là nhờ có Thiên Hoả Châu tăng sát thương lên gấp mười lần, làm cho Hoả Sát Ấn từ Hoàng cấp sơ phẩm nhảy lên thượng phẩm lên mới giành được phần thắng. Lý Hàn sau khi thắng thì cùng Mị Nương bỏ đi, hắn bây giờ phải tìm cách kiếm tiền để đấu giá được Thiên Phong Qủa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện