Phong Lưu Thánh Vương
Chương 115: Dự tiệc Hoàng cung! (2)
Lễ vật mà tứ gia đưa ra, hiển nhiên đều là vật trân quý, khiến những người ngồi dưới nghe tên phải kinh hô. Nhưng Nguyễn Bảo Ánh khi nhận thì sắc mặt nàng vẫn như thường, hiển nhiên những bảo vật này không được nàng yêu thích. Sau tứ gia thì các gia tộc trung, tiểu gia tộc và cuối cùng là những người không gia tộc như Lý Hàn.
- Tại hạ Lý Hàn, tặng Bảo Ánh cô nương hai hạt đan dược tự mình luyện chế, chúc cô nương thanh xuân thường trú, mỹ lệ như tiên!
Lý Hàn đứng lên, từ trong lòng lấy ra hai bình ngọc, đi về hướng Nguyễn Bảo Ánh.
Tất cả mọi người ở đó nghe xong thì có nhiều người phải phì cười, đặc biệt là Ninh Diệu Long là cười như chưa bao giờ được cười. Hắn cố ý làm như vậy vì hắn muốn hạ nhục Lý Hàn, hắn đã cố ý dùng một số tiền lớn để mời Chiến Vương Thiên Quân Tử để trấn sát Lý Hàn. Nhưng ai ngờ Lý Hàn lại không đi tham gia Đấu Trường giản nữa cho nên mất trắng số tiền đó, mặc dù là con của trưởng lão Ninh gia nhưng mất một số tiền lớn như vậy thì hắn cũng cảm thấy đau lòng cho nên hắn ghim hận Lý Hàn.
Nhưng hắn không nhảy ra chặn đường Lý Hàn vì hắn biết nếu mình nhảy ra thì như thế sẽ làm phật lòng Nguyễn Bảo Ánh nên hắn chỉ ngồi ở một bên, đợi xem trò cười.
Nhưng hắn kỳ quái là vì sao Lý Hàn lại có thể xuất hiện ở chỗ này được, nơi này phải có thiệp mời mới được vào. Xem ra Lý Hàn khi thi đầu ở Đấu Trường giản ở được vị đại nhân nào xem trúng nên thu làm thuộc hạ, bây giờ được vị đại nhân đó dẫn hắn vào đây để mở mang tầm mắt. Ninh Diệu Long đã nghĩ như thế, ở đây cũng có nhiều người nhận ra Lý Hàn và đều có cùng cách nghĩ như của Ninh Diệu Long.
Nguyễn Bảo Áh nhận đan dược của Lý Hàn nhưng không mở ra vì nàng biết đan dược của Lý Hàn chắc chắn có phần diệu kỳ nên nàng muốn về nhà mới xem nhưng nhiều người nhìn vào thì nghĩ Nguyễn Bảo Ánh làm vậy là cho Lý Hàn vài phần mặt mũi, đây đúng là một nữ nhân rất có lòng dạ.
Tất cả nam nhân sau khi thấy một màn như vậy đều tăng hảo cảm đối với nàng, và quyết tâm muốn lấy nàng làm vợ càng thêm rực cháy. Ninh Diệu Long muốn Lý Hàn phải mất mặt nên hắn đứng lên nói
- Không biết vị huynh đệ này đưa cho Bảo Ánh cô nương đan dược trân quý gì.
Nhiều người nghe Ninh Diệu Long nói xong thì phì cười vì Lý Hàn làm sao có đan dược quý gia gì. Mặc dù hắn nhìn trẻ tuổi như vậy mà đạt đến Tụ Linh Cảnh nhưng mọi người ai cũng biết, khi bước vào Tụ Linh Cảnh thì sẽ có ngàn năm tuổi thọ nên bề ngoài nhìn trẻ thì có là gì. Lấy Ninh Diệu Long làm ví dụ, nhìn bề ngoài của hắn chỉ mới hai mươi tuổi nhưng thực sự tuổi của hắn cũng gần sáu trăm rồi nên mọi người không coi trọng bản thân Lý Hàn.
Và Lý Hàn tuyệt đối không đến từ một gia tộc cường đại nào cả vì nếu sau lưng Lý Hàn có gia tộc cường đại thì đã giành tặng quà trước rồi, tuyệt không đợi các gia tộc khác tặng xong mới đi ra tặng nên Lý Hàn tuyệt đối không thể có dan dược quý giá nào cả. Mặc dù Lý Hàn nói do hắn tự luyện thì cũng lắm chỉ là đan dược nhất phẩm, mặc dù nhất gai Linh Dược Sư là khá có thân phận nhưng trong bữa tiệc đẳng cấp như này thì chỉ với thân phận nhất giai Linh Dược Sư thì cũng không đủ để mọi người cho Lý Hàn mặt mũi.
Lý Hàn thật đúng là lo lắng không có người giúp đỡ cho hắn, bỏ lỡ cơ hội tuyên truyền Tú Nghiên Đan cùng Trú Nhan Đan thật tốt, đối với Ninh Diệu Long này, hắn thật sự phải cảm tạ đối phương một phen.
Nhưng biểu hiện ra, Lý Hàn chỉ là cười nhạt một tiếng nói:
- Chỉ là có Trú Nhan Đan thể thường trú dung nhan cùng Tú Nghiên Đan khiến dung quang người toả sáng mà thôi!
Lời vừa nói ra, yến hội lập tức một mảnh yên tĩnh, kế tiếp chính là một mảnh cười vang.
- Ha ha ha, dưới đời này nào có đan dược thần kỳ như vậy?
- Tiểu tử này muốn ra danh tiếng đến điên rồi, ngay cả loại mê sảng này cũng nói được!
- Còn tự mình luyện, đồ chơi này ngươi dám ăn sao?
- Ta không có ngại mệnh mình dài!
Ninh Diệu Long cũng vui vẻ nói:
- Lý Hàn, vậy ngươi có dám dùng chính đan dược đó không?
Trong lòng Lý Hàn cũng cười to, những người này hiện tại cười đến càng vui vẻ, sau này sắc mặt sẽ càng “dễ xem”! Hắn không sao cả nhún nhún vai, chuẩn bị nói nhưng hắn chưa kịp nói thì một người đã đánh gãy lời Lý Hàn.
- Ta sẽ dùng thử!
Người vừa lên tiếng chính là Nguyễn Bảo Ánh, dù sao Lý Hàn cũng coi như là người của nàng. Với tính cách bao che khuyết điểm của nàng thì làm sao cho người của nàng bị xấu mặt được chứ.
Nàng cầm hai bình thuốc nói với Lý Hàn:
- Lý đại sư, nên dùng thế nào?
Cai này chính là nàng cho Lý Hàn mặt mũi, nếu kẻ nào đắc tội với Lý Hàn thì giống như đắc tội với nàng vậy. Qủa nhiên, sau khi nàng lên tiếng thì những người cười nhạo Lý Hàn đều tự giác ngậm miệng lại hết, ngay cả Ninh Diệu Long. Lý Hàn nghe vậy cười nói:
- Bình bên tay trái là Tú Nghiên Đan và bình tay phải là Trú Nhan Đan. Cô hãy dùng Tú Nghiên Đan trước rồi hãy dùng Trú Nhan Đan.
Nguyễn Bảo Ánh gật đầu, nàng đổ thuốc từ trong bình tay trái ra. Đó là một viên đan dược màu xanh to như long nhãn, nàng không nói hai lời liền há miệng nuốt xuống.
- Dùng linh lực thôi phát dược lực, luyện hóa càng nhanh, hấp thu dược lực càng nhiều, hiệu quả lại càng tốt!
Lý Hàn vội vàng nói.
- Trương Khắc!
Nguyễn Bảo Ánh nhẹ giọng nói.
Đại hán sau lưng Nguyễn Bảo Ánh gật đầu, đi đến sau lưng Nguyễn Bảo Ánh, áp tay lên vai nàng. Hắn là Linh Địa Cảnh, linh lực lập tức vận chuyển, đánh vào trong thân thể Nguyễn Bảo Ánh, trợ giúp nàng luyện hóa dược lực.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người lặng yên không tiếng động, tất cả đều muốn biết rõ đan dược này của Lý Hàn có thần kỳ như lời Lý Hàn nói không?
Gần kề nửa nén hương thời gian đi qua, Trương Khắc thu tay về, hiển nhiên là đã thay Nguyễn Bảo Ánh luyện hóa được dược lực.
- Trên mặt giống như có đồ vật gì đó, rất ngứa!
Nguyễn Bảo Ánh ở trên mặt vừa sờ, rõ ràng mò xuống một lớp da, cái này lập tức sợ tới mức ánh mắt của nàng trừng được rất tròn nhưng nàng tin tưởng Lý Hàn, liền dùng tay lấy màng da trên mặt xuống.
- A.....
Mọi người lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Nàng nghe mọi người kinh hô như vậy liền đan dược này phát huy tác dụng liền nói:
- Thiên Bảo, lấy kính!
Nam nhân gầy gò cung kính gật đầu, nhảy lên một cái rồi biến mất và lại nhanh chóng xuất hiện. Lúc này trên tay hắn là một gương cỡ đại, hắn giơ lên chiếu ra dung nhan của Nguyễn Bảo Ánh.
Trong kính, vẫn là nàng quen thuộc, chính là màu da càng thêm trắng như tuyết, hồng nhuận, lông mày càng thêm đen, càng mảnh, môi anh đào càng thêm nhuận hồng, giống như cả khuôn mặt đều sáng lên, nhiều hơn một loại sáng bóng mê người!
Cái gọi là không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so sánh hàng!
Lúc trước đế đô tam mỹ so với nàng thì bị nàng bỏ xa mấy chục con phố nhưng sau khi Nguyễn Bảo Ánh dùng đan thì cách biệt này như trời với đất vậy!
Tú Nghiên Đan, quả nhiên thần kỳ!
Nữ nhân nào không thích mỹ? Ánh mắt tất cả nữ quyến ở đây đều trở nên lửa nóng.
Nguyễn Bảo Ánh nhìn bình đan dược còn lại trên tay nói:
- Lý đại sư, Trú Nhan Đan còn lại có tác dụng gì.
- Trú Nhan Đan có thể làm cho dung nhan của nữ nhân thủy chung bảo trì bộ dáng trước khi phục đan, hiệu lực là mười lăm năm!
Lý Hàn chậm rãi nói ra.
Nghịch thiên! Đây tuyệt đối là Thần đan nghịch thiên mà các mỹ nữ khao khát!
Nữ quyến trong trong cung điện này đều sáng mắt vì chín thành chín các nàng chỉ là Luyện Thể Cảnh, qua tuổi ba mươi sẽ bắt đầu suy sắc, nghe được công hiệu của Trú Nhan Đan, không khỏi con mắt đều tràn đầy lửa nóng!
Tuy chỉ có thể giữ lại mười lăm năm dung nhan, nhưng còn có thể ăn nữa nha! Lý Hàn có thể luyện ra một khỏa, này khẳng định có thể luyện ra viên thứ hai, viên thứ ba, thứ một trăm…
Trong khoảng thời gian ngắn, hơn trăm nữ nhân trong nội cung thật giống như sói đói thấy được sơn dương, toàn bộ dùng một loại mục quang lửa nóng nhìn chằm chằm vào Lý Hàn.
Ngay cả Nguyễn Bảo Ánh cũng như vậy, nhìn chằm chằm bình đan dược trên tay mình. Trừ khi linh căn của nàng bị thương thì nàng chú định cả đời chỉ là Luyện Thể Cảnh, cho dù có đan dược thì nhiều lắm càng chỉ có thể sống thêm một hai thế kỷ mà thôi. Cho nên sẽ có một ngày nhan sắc của nàng sẽ xuống sắc, đối với một mỹ nhân thì điều đó rất khó để chấp nhận. Bây giờ thì đã có Trú Nhan Đan này rồi thì nàng không phải lo nữa.
Ninh Diệu Long thì là sắc mặt khó coi, không nghĩ tới cười nhạo Lý Hàn không thành, rõ ràng trái lại thay hắn tạo thế!
Lý Hàn nhìn quét mọi người thoáng một cái, chứng kiến cả đám mỹ phụ thiếu nữ đều là mục phóng kỳ quang, thầm nghĩ cái tuyên truyền này là triệt để làm được rồi, nên giương giọng nói:
- Tất cả Tú Nghiên Đan và Trú Nhan Đan, tại hạ uỷ quyền giao cho Thiên Linh Các bán ra, nếu người nào có hứng thú thì hãy đến Linh Thiên Các mà mua.
Nguyễn Bảo Ánh giúp hắn thì đương nhiên thì hắn trả cho nàng rồi. Lập tức, tất cả nữ tính đều lộ ra thần sắc kích động. Hiển nhiên, Lý Hàn là không cần lo lắng vấn đề lưu lượng khách.
Cao trào đi qua, tiệc tối kế tiếp lập tức trở nên buồn tẻ nhưng khi tiệc đang diễn ra thì có nhiều người đi vào, đều đến kế bên các tộc trưởng mà nói nhỏ gì đó. Ngay sau đó, các tộc trưởng đều lần lượt đứng lên chào tạm biệt Nguyễn Bảo Ánh mà rời đi, các tộc trưởng rời đi hết thì còn tiệc mừng gì nữa cho nên bữa tiệc tẩy trần cho Nguyễn Bảo Ánh đến đây là kết thúc.
- Tại hạ Lý Hàn, tặng Bảo Ánh cô nương hai hạt đan dược tự mình luyện chế, chúc cô nương thanh xuân thường trú, mỹ lệ như tiên!
Lý Hàn đứng lên, từ trong lòng lấy ra hai bình ngọc, đi về hướng Nguyễn Bảo Ánh.
Tất cả mọi người ở đó nghe xong thì có nhiều người phải phì cười, đặc biệt là Ninh Diệu Long là cười như chưa bao giờ được cười. Hắn cố ý làm như vậy vì hắn muốn hạ nhục Lý Hàn, hắn đã cố ý dùng một số tiền lớn để mời Chiến Vương Thiên Quân Tử để trấn sát Lý Hàn. Nhưng ai ngờ Lý Hàn lại không đi tham gia Đấu Trường giản nữa cho nên mất trắng số tiền đó, mặc dù là con của trưởng lão Ninh gia nhưng mất một số tiền lớn như vậy thì hắn cũng cảm thấy đau lòng cho nên hắn ghim hận Lý Hàn.
Nhưng hắn không nhảy ra chặn đường Lý Hàn vì hắn biết nếu mình nhảy ra thì như thế sẽ làm phật lòng Nguyễn Bảo Ánh nên hắn chỉ ngồi ở một bên, đợi xem trò cười.
Nhưng hắn kỳ quái là vì sao Lý Hàn lại có thể xuất hiện ở chỗ này được, nơi này phải có thiệp mời mới được vào. Xem ra Lý Hàn khi thi đầu ở Đấu Trường giản ở được vị đại nhân nào xem trúng nên thu làm thuộc hạ, bây giờ được vị đại nhân đó dẫn hắn vào đây để mở mang tầm mắt. Ninh Diệu Long đã nghĩ như thế, ở đây cũng có nhiều người nhận ra Lý Hàn và đều có cùng cách nghĩ như của Ninh Diệu Long.
Nguyễn Bảo Áh nhận đan dược của Lý Hàn nhưng không mở ra vì nàng biết đan dược của Lý Hàn chắc chắn có phần diệu kỳ nên nàng muốn về nhà mới xem nhưng nhiều người nhìn vào thì nghĩ Nguyễn Bảo Ánh làm vậy là cho Lý Hàn vài phần mặt mũi, đây đúng là một nữ nhân rất có lòng dạ.
Tất cả nam nhân sau khi thấy một màn như vậy đều tăng hảo cảm đối với nàng, và quyết tâm muốn lấy nàng làm vợ càng thêm rực cháy. Ninh Diệu Long muốn Lý Hàn phải mất mặt nên hắn đứng lên nói
- Không biết vị huynh đệ này đưa cho Bảo Ánh cô nương đan dược trân quý gì.
Nhiều người nghe Ninh Diệu Long nói xong thì phì cười vì Lý Hàn làm sao có đan dược quý gia gì. Mặc dù hắn nhìn trẻ tuổi như vậy mà đạt đến Tụ Linh Cảnh nhưng mọi người ai cũng biết, khi bước vào Tụ Linh Cảnh thì sẽ có ngàn năm tuổi thọ nên bề ngoài nhìn trẻ thì có là gì. Lấy Ninh Diệu Long làm ví dụ, nhìn bề ngoài của hắn chỉ mới hai mươi tuổi nhưng thực sự tuổi của hắn cũng gần sáu trăm rồi nên mọi người không coi trọng bản thân Lý Hàn.
Và Lý Hàn tuyệt đối không đến từ một gia tộc cường đại nào cả vì nếu sau lưng Lý Hàn có gia tộc cường đại thì đã giành tặng quà trước rồi, tuyệt không đợi các gia tộc khác tặng xong mới đi ra tặng nên Lý Hàn tuyệt đối không thể có dan dược quý giá nào cả. Mặc dù Lý Hàn nói do hắn tự luyện thì cũng lắm chỉ là đan dược nhất phẩm, mặc dù nhất gai Linh Dược Sư là khá có thân phận nhưng trong bữa tiệc đẳng cấp như này thì chỉ với thân phận nhất giai Linh Dược Sư thì cũng không đủ để mọi người cho Lý Hàn mặt mũi.
Lý Hàn thật đúng là lo lắng không có người giúp đỡ cho hắn, bỏ lỡ cơ hội tuyên truyền Tú Nghiên Đan cùng Trú Nhan Đan thật tốt, đối với Ninh Diệu Long này, hắn thật sự phải cảm tạ đối phương một phen.
Nhưng biểu hiện ra, Lý Hàn chỉ là cười nhạt một tiếng nói:
- Chỉ là có Trú Nhan Đan thể thường trú dung nhan cùng Tú Nghiên Đan khiến dung quang người toả sáng mà thôi!
Lời vừa nói ra, yến hội lập tức một mảnh yên tĩnh, kế tiếp chính là một mảnh cười vang.
- Ha ha ha, dưới đời này nào có đan dược thần kỳ như vậy?
- Tiểu tử này muốn ra danh tiếng đến điên rồi, ngay cả loại mê sảng này cũng nói được!
- Còn tự mình luyện, đồ chơi này ngươi dám ăn sao?
- Ta không có ngại mệnh mình dài!
Ninh Diệu Long cũng vui vẻ nói:
- Lý Hàn, vậy ngươi có dám dùng chính đan dược đó không?
Trong lòng Lý Hàn cũng cười to, những người này hiện tại cười đến càng vui vẻ, sau này sắc mặt sẽ càng “dễ xem”! Hắn không sao cả nhún nhún vai, chuẩn bị nói nhưng hắn chưa kịp nói thì một người đã đánh gãy lời Lý Hàn.
- Ta sẽ dùng thử!
Người vừa lên tiếng chính là Nguyễn Bảo Ánh, dù sao Lý Hàn cũng coi như là người của nàng. Với tính cách bao che khuyết điểm của nàng thì làm sao cho người của nàng bị xấu mặt được chứ.
Nàng cầm hai bình thuốc nói với Lý Hàn:
- Lý đại sư, nên dùng thế nào?
Cai này chính là nàng cho Lý Hàn mặt mũi, nếu kẻ nào đắc tội với Lý Hàn thì giống như đắc tội với nàng vậy. Qủa nhiên, sau khi nàng lên tiếng thì những người cười nhạo Lý Hàn đều tự giác ngậm miệng lại hết, ngay cả Ninh Diệu Long. Lý Hàn nghe vậy cười nói:
- Bình bên tay trái là Tú Nghiên Đan và bình tay phải là Trú Nhan Đan. Cô hãy dùng Tú Nghiên Đan trước rồi hãy dùng Trú Nhan Đan.
Nguyễn Bảo Ánh gật đầu, nàng đổ thuốc từ trong bình tay trái ra. Đó là một viên đan dược màu xanh to như long nhãn, nàng không nói hai lời liền há miệng nuốt xuống.
- Dùng linh lực thôi phát dược lực, luyện hóa càng nhanh, hấp thu dược lực càng nhiều, hiệu quả lại càng tốt!
Lý Hàn vội vàng nói.
- Trương Khắc!
Nguyễn Bảo Ánh nhẹ giọng nói.
Đại hán sau lưng Nguyễn Bảo Ánh gật đầu, đi đến sau lưng Nguyễn Bảo Ánh, áp tay lên vai nàng. Hắn là Linh Địa Cảnh, linh lực lập tức vận chuyển, đánh vào trong thân thể Nguyễn Bảo Ánh, trợ giúp nàng luyện hóa dược lực.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người lặng yên không tiếng động, tất cả đều muốn biết rõ đan dược này của Lý Hàn có thần kỳ như lời Lý Hàn nói không?
Gần kề nửa nén hương thời gian đi qua, Trương Khắc thu tay về, hiển nhiên là đã thay Nguyễn Bảo Ánh luyện hóa được dược lực.
- Trên mặt giống như có đồ vật gì đó, rất ngứa!
Nguyễn Bảo Ánh ở trên mặt vừa sờ, rõ ràng mò xuống một lớp da, cái này lập tức sợ tới mức ánh mắt của nàng trừng được rất tròn nhưng nàng tin tưởng Lý Hàn, liền dùng tay lấy màng da trên mặt xuống.
- A.....
Mọi người lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Nàng nghe mọi người kinh hô như vậy liền đan dược này phát huy tác dụng liền nói:
- Thiên Bảo, lấy kính!
Nam nhân gầy gò cung kính gật đầu, nhảy lên một cái rồi biến mất và lại nhanh chóng xuất hiện. Lúc này trên tay hắn là một gương cỡ đại, hắn giơ lên chiếu ra dung nhan của Nguyễn Bảo Ánh.
Trong kính, vẫn là nàng quen thuộc, chính là màu da càng thêm trắng như tuyết, hồng nhuận, lông mày càng thêm đen, càng mảnh, môi anh đào càng thêm nhuận hồng, giống như cả khuôn mặt đều sáng lên, nhiều hơn một loại sáng bóng mê người!
Cái gọi là không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so sánh hàng!
Lúc trước đế đô tam mỹ so với nàng thì bị nàng bỏ xa mấy chục con phố nhưng sau khi Nguyễn Bảo Ánh dùng đan thì cách biệt này như trời với đất vậy!
Tú Nghiên Đan, quả nhiên thần kỳ!
Nữ nhân nào không thích mỹ? Ánh mắt tất cả nữ quyến ở đây đều trở nên lửa nóng.
Nguyễn Bảo Ánh nhìn bình đan dược còn lại trên tay nói:
- Lý đại sư, Trú Nhan Đan còn lại có tác dụng gì.
- Trú Nhan Đan có thể làm cho dung nhan của nữ nhân thủy chung bảo trì bộ dáng trước khi phục đan, hiệu lực là mười lăm năm!
Lý Hàn chậm rãi nói ra.
Nghịch thiên! Đây tuyệt đối là Thần đan nghịch thiên mà các mỹ nữ khao khát!
Nữ quyến trong trong cung điện này đều sáng mắt vì chín thành chín các nàng chỉ là Luyện Thể Cảnh, qua tuổi ba mươi sẽ bắt đầu suy sắc, nghe được công hiệu của Trú Nhan Đan, không khỏi con mắt đều tràn đầy lửa nóng!
Tuy chỉ có thể giữ lại mười lăm năm dung nhan, nhưng còn có thể ăn nữa nha! Lý Hàn có thể luyện ra một khỏa, này khẳng định có thể luyện ra viên thứ hai, viên thứ ba, thứ một trăm…
Trong khoảng thời gian ngắn, hơn trăm nữ nhân trong nội cung thật giống như sói đói thấy được sơn dương, toàn bộ dùng một loại mục quang lửa nóng nhìn chằm chằm vào Lý Hàn.
Ngay cả Nguyễn Bảo Ánh cũng như vậy, nhìn chằm chằm bình đan dược trên tay mình. Trừ khi linh căn của nàng bị thương thì nàng chú định cả đời chỉ là Luyện Thể Cảnh, cho dù có đan dược thì nhiều lắm càng chỉ có thể sống thêm một hai thế kỷ mà thôi. Cho nên sẽ có một ngày nhan sắc của nàng sẽ xuống sắc, đối với một mỹ nhân thì điều đó rất khó để chấp nhận. Bây giờ thì đã có Trú Nhan Đan này rồi thì nàng không phải lo nữa.
Ninh Diệu Long thì là sắc mặt khó coi, không nghĩ tới cười nhạo Lý Hàn không thành, rõ ràng trái lại thay hắn tạo thế!
Lý Hàn nhìn quét mọi người thoáng một cái, chứng kiến cả đám mỹ phụ thiếu nữ đều là mục phóng kỳ quang, thầm nghĩ cái tuyên truyền này là triệt để làm được rồi, nên giương giọng nói:
- Tất cả Tú Nghiên Đan và Trú Nhan Đan, tại hạ uỷ quyền giao cho Thiên Linh Các bán ra, nếu người nào có hứng thú thì hãy đến Linh Thiên Các mà mua.
Nguyễn Bảo Ánh giúp hắn thì đương nhiên thì hắn trả cho nàng rồi. Lập tức, tất cả nữ tính đều lộ ra thần sắc kích động. Hiển nhiên, Lý Hàn là không cần lo lắng vấn đề lưu lượng khách.
Cao trào đi qua, tiệc tối kế tiếp lập tức trở nên buồn tẻ nhưng khi tiệc đang diễn ra thì có nhiều người đi vào, đều đến kế bên các tộc trưởng mà nói nhỏ gì đó. Ngay sau đó, các tộc trưởng đều lần lượt đứng lên chào tạm biệt Nguyễn Bảo Ánh mà rời đi, các tộc trưởng rời đi hết thì còn tiệc mừng gì nữa cho nên bữa tiệc tẩy trần cho Nguyễn Bảo Ánh đến đây là kết thúc.
Bình luận truyện