Phong Lưu
- Mẫu thân đâu!
Thanh âm Đường Tiểu Đông run rẩy, ngay cả thân thể cũng đang run rẩy.
Kiếp trước hắn là cô nhi, không biết mặt cha mẫu thân, thật vất vả mới có được một gia đình, có một người mẫu thân ốm yếu, hiện tại có tiền rồi, muốn đón mẫu thân lên hưởng phúc, còn chưa cảm nhận được tình cảm gia đình cùng thân nhân, mẫu thân đã... Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn
Tuy rằng cảm thấy có lẽ mẫu thân đã mất rồi, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, chờ mong lão tỷ có thể mang đến một tin tức tốt.
- Mẫu thân... Mẫu thân mất rồi...
Nghe được tin tức mà bản thân không muốn nghe nhất, toàn thân Đường Tiểu Đông phát lạnh, hai chân mềm nhũn ra, nếu không phải tỷ tỷ Nguyệt Vân đỡ lấy chỉ sợ là hắn đã ngã ngửa về phía sau rồi. Khuôn mặt chúng nữ biến thành tái nhợt, ban đầu chỉ Đường Nhu
thút thít nỉ non, sau đó là Kha Vân Tiên, biểu lộ Đường Sương vẫn đạm mạc lạnh lùng như trước, chỉ là hốc mắt đã đỏ ửng. Tỷ tỷ Nguyệt Vân thút thít, đành phải do tỷ phu lên tiếng giải thích.
Thân thể mẫu thân vốn đã không được khỏe, cộng với việc nhiều năm ốm yếu, tuy rằng đã mời tới đại phu tốt nhất, nhưng do sức yếu nên đã qua đời.
Lúc bệnh nặng, bọn họ từng phái người tới Lôi Châu, chỉ là Đường Tiểu Đông đã đến Trường An phát triển, đường xá xa xôi, không thể chờ đợi, bọn họ đành phải an táng cho mẫu thân. Phu thê Thạch gia dựa vào địa chỉ tìm đến, Nguyệt Vân vốn không chịu ly khai, chỉ là không lay chuyển được Liễu Duy, đành phải thu thập hành lý đi theo. Kẻ đọc sách hứng thú với công danh, Liễu Duy cũng không ngoại lệ, hắn ngày đêm miệt mài học hành, chính là vì một cơ hội đề tên bảng vàng.
Trường An là trung tâm văn hóa chính trị của Đại Đường, quan nhiều như lôngi tử đầy đường. Có thể tới Trường An giao lưu cùng với các đại tài tử, kết giao quyền quý, bái danh sư, nếu vận khí tốt một chút, rất nhanh đã có thể được thăng chức.
- Huynh đệ, nén bi thương.
Thạch Sùng Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài.
Mắt hổ Đường Tiểu Đông ẩn hiện nước mắt, trong bi thống lại là vô vàn áy náy, hắn chiếm cứ thân thể của Đường A Ngưu, lại không thay hắn làm tròn bổn phận của một người con. Tuy rằng đây chỉ là mẫu thân trên danh nghĩa, nhưng trong lòng hắn, đã hoàn toàn chấp nhận người mẫu thân ốm yếu bệnh tật này.
Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, hắn chưa từng cảm thụ tình thương của cha mẫu thân, nhìn những đứa trẻ khác có phụ mẫu che chở yêu thương, trong lòng hắn vô cùng ganh ghét. Khi rời khỏi nhà, tuy rằng mẫu thân từng khiến cho hắn phiền lòng, lúc này nhớ lại, mẫu thân chỉ là lo lắng hắn đi ra ngoài gặp chuyện, đó chính là tình thương của người mẫu thân. Mới vừa cảm nhận được một chút tình yêu thương của mẫu thân, mẫu thân đã đi rồi, hơn nữa lúc nhắm mắt xuôi tay, cũng không có nhi tử túc trực bên người.
Cũng không biết trở lại Túy Tiên lâu bằng cách nào, tâm tình hắn đầy bi thương áy náy, tự nhốt mình vào trong phòng.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, dù sao trong phòng cũng tối om, đưa tay không thấy năm ngón, tận cho đến khi tỷ tỷ Nguyệt Vân gõ cửa, hắn mới mở cửa ra. Tỷ tỷ là thân nhân duy nhất còn lại của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép tỷ tỷ bị nửa điểm thương
tổn, tỷ phu dám phụ nàng, giết!
Kha Vân Tiên, Lôi Mị, Đường Nhu cùng chúng nữ mang theo đèn cung đình tiến vào, căn phòng đưa tay không thấy năm ngón mới sáng lên.
Tất cả mọi người đã đổi qua tang phục, thần sắc bi thương, yên lặng đứng ở một bên.
- Đệ đệ, trước khi mẫu thân qua đời, đã để lại vài lời di ngôn.
Tỷ tỷ Nguyệt Vân kéo tay của hắn ngồi xuống giường.
- Vâng?
Đường Tiểu Đông trầm thấp nói.
Tay tỷ tỷ rất thô ráp, bởi vì nhiều năm làm lụng vất vả. Tỷ phu chỉ là một con mọt sách, mà hắn lại không có ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều do tỷ tỷ gánh vác.
- Mẫu thân nói từ nhỏ đã từng thay đệ đính ước, nhà gái là Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia đại tiểu thư.
Đường Tiểu Đông giật mình, giờ mới hiểu được lúc trước tại sao Lôi Mị lại chủ động tiếp cận hắn? Mục đích, đơn giản chính là tìm hiểu hắn.
Nếu như hắn chỉ là một tên tiểu nhân, hoặc chỉ là một người bình thường không có hoài bão, Lôi gia chắc chắn sẽ hối hôn.
- Mẫu thân nói, Lôi gia là danh môn thế gia, giàu có đông người, chúng ta nghèo khó, không xứng với thiên kim đại tiểu thư nhà người ta, nếu như Lôi gia xem
thường chúng ta, yêu cầu từ hôn cũng không trách được người ta.
Tỷ tỷ nói xong, nhịn không được lại khóc rống lên.
- Đây là... Tín vật đính hôn khi xưa...
Tín vật là một miếng ngọc bội màu trắng to như hạt đào, một bên điêu khắc một con rồng đang giương nanh múa vuốt, trông rất sống động, hiển nhiên là do danh sư chế tác. Mặt đối diện chỉ khắc một chữ Vũ. Nội tâm Đường Tiểu Đông khẽ động, vuốt ve miếng ngọc bội. Trên người Lôi Mị cũng đeo một miếng ngọc y hệt, chỉ có điều một mặc khắc một con phượng đang bay lên, mặt còn lại khắc chữ Điền, hai chữ hợp lại không
phải là chữ Lôi hay sao?
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Lôi Mị, hai má Lôi Mị ửng đỏ, thẹn thùng động lòng người, chỉ là nhiều thêm vài phần thương cảm.
- Mẫu thân còn nói... Không thể nhìn thấy đệ lập gia đình... Không thể ẵm tôn nhi...
Trái tim bi thống dị thường, khiến cho Đường Tiểu Đông cảm thấy khó thở, nước mắt giàn dụa, nắm chặt hay tay, gào lên.
- Mẫu thân, hài nhi bất hiếu!
Tỷ đệ ôm nhau khóc òa lên, chúng nữ lặng lẽ rơi lệ.
Lúc mẫu thân ốm nặng, hắn lại không túc trực bên giường, không báo hiếu được, nội tâm Đường Tiểu Đông tràn ngập áy náy, quyết định chịu tang nửa năm, toàn bộ chúng nữ đều mặc tang phục, ngay cả Lý Đằng Giao cũng như vậy. Lý Lâm Phủ đối với nhi nữ vô cùng cưng chiều, nhi nữ chưa về nhà chồng đã chịu tang, lão cũng không có phản đối, an ủi Đường Tiểu Đông vài câu, không hề nhắc tới chuyện hôn sự.
Một đời gian tướng, khẩu phật tâm xà, tiếu tử tàng đao, giết người vô số, lại vô cùng cưng chiều con gái, thực là dị số.
Ngọc Nhược Vân cũng một thân áo tang, cho dù Ngọc phu nhân có ý kiến cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tính tình nhi nữ, nàng vô cùng hiểu rõ. Hơn nữa, nhi nữ lớn không giữ được trong nhà, mà nhi nữ vì Ngọc gia đã hy sinh đủ nhiều rồi.
Nửa năm chịu tang, Đường Tiểu Đông thành thật không hề động tay động chânKha Vân Tiên, Lôi Mị, chúng nữ lặng lẽ ở bên bầu bạn cùng hắn. Sau khi an bài cho tỷ tỷ xong, hắn còn đặc biệt sai Tiểu Thanh qua phục thị nàng, lần đầu tiên sống trong cảnh giàu sang, tỷ tỷ đã sống cả đời kham thực là có chút không thích ứng.
Mới đến Trường An chưa được vài ngày, dã tâm của tỷ phu Liễu Duy đã bộc lộ ra ngoài, ba ngày hai lần chạy tới tướng phủ, không ngừng vuốt mông ngựa Lý Lâm Phủ. Đường Tiểu Đông cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể thông qua Lý Đằng Giao gián tiếp cảnh cáo Liễu Duy, nếu như dám ra ngoài lêu lổng, trăng hoa, coi chừng Đường Tiểu Đông đưa hắn sang Thái.
Chương 140: Tín vật đính hôn
- Mẫu thân đâu!
Thanh âm Đường Tiểu Đông run rẩy, ngay cả thân thể cũng đang run rẩy.
Kiếp trước hắn là cô nhi, không biết mặt cha mẫu thân, thật vất vả mới có được một gia đình, có một người mẫu thân ốm yếu, hiện tại có tiền rồi, muốn đón mẫu thân lên hưởng phúc, còn chưa cảm nhận được tình cảm gia đình cùng thân nhân, mẫu thân đã... Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn
Tuy rằng cảm thấy có lẽ mẫu thân đã mất rồi, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, chờ mong lão tỷ có thể mang đến một tin tức tốt.
- Mẫu thân... Mẫu thân mất rồi...
Nghe được tin tức mà bản thân không muốn nghe nhất, toàn thân Đường Tiểu Đông phát lạnh, hai chân mềm nhũn ra, nếu không phải tỷ tỷ Nguyệt Vân đỡ lấy chỉ sợ là hắn đã ngã ngửa về phía sau rồi. Khuôn mặt chúng nữ biến thành tái nhợt, ban đầu chỉ Đường Nhu
thút thít nỉ non, sau đó là Kha Vân Tiên, biểu lộ Đường Sương vẫn đạm mạc lạnh lùng như trước, chỉ là hốc mắt đã đỏ ửng. Tỷ tỷ Nguyệt Vân thút thít, đành phải do tỷ phu lên tiếng giải thích.
Thân thể mẫu thân vốn đã không được khỏe, cộng với việc nhiều năm ốm yếu, tuy rằng đã mời tới đại phu tốt nhất, nhưng do sức yếu nên đã qua đời.
Lúc bệnh nặng, bọn họ từng phái người tới Lôi Châu, chỉ là Đường Tiểu Đông đã đến Trường An phát triển, đường xá xa xôi, không thể chờ đợi, bọn họ đành phải an táng cho mẫu thân. Phu thê Thạch gia dựa vào địa chỉ tìm đến, Nguyệt Vân vốn không chịu ly khai, chỉ là không lay chuyển được Liễu Duy, đành phải thu thập hành lý đi theo. Kẻ đọc sách hứng thú với công danh, Liễu Duy cũng không ngoại lệ, hắn ngày đêm miệt mài học hành, chính là vì một cơ hội đề tên bảng vàng.
Trường An là trung tâm văn hóa chính trị của Đại Đường, quan nhiều như lôngi tử đầy đường. Có thể tới Trường An giao lưu cùng với các đại tài tử, kết giao quyền quý, bái danh sư, nếu vận khí tốt một chút, rất nhanh đã có thể được thăng chức.
- Huynh đệ, nén bi thương.
Thạch Sùng Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài.
Mắt hổ Đường Tiểu Đông ẩn hiện nước mắt, trong bi thống lại là vô vàn áy náy, hắn chiếm cứ thân thể của Đường A Ngưu, lại không thay hắn làm tròn bổn phận của một người con. Tuy rằng đây chỉ là mẫu thân trên danh nghĩa, nhưng trong lòng hắn, đã hoàn toàn chấp nhận người mẫu thân ốm yếu bệnh tật này.
Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, hắn chưa từng cảm thụ tình thương của cha mẫu thân, nhìn những đứa trẻ khác có phụ mẫu che chở yêu thương, trong lòng hắn vô cùng ganh ghét. Khi rời khỏi nhà, tuy rằng mẫu thân từng khiến cho hắn phiền lòng, lúc này nhớ lại, mẫu thân chỉ là lo lắng hắn đi ra ngoài gặp chuyện, đó chính là tình thương của người mẫu thân. Mới vừa cảm nhận được một chút tình yêu thương của mẫu thân, mẫu thân đã đi rồi, hơn nữa lúc nhắm mắt xuôi tay, cũng không có nhi tử túc trực bên người.
Cũng không biết trở lại Túy Tiên lâu bằng cách nào, tâm tình hắn đầy bi thương áy náy, tự nhốt mình vào trong phòng.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, dù sao trong phòng cũng tối om, đưa tay không thấy năm ngón, tận cho đến khi tỷ tỷ Nguyệt Vân gõ cửa, hắn mới mở cửa ra. Tỷ tỷ là thân nhân duy nhất còn lại của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép tỷ tỷ bị nửa điểm thương
tổn, tỷ phu dám phụ nàng, giết!
Kha Vân Tiên, Lôi Mị, Đường Nhu cùng chúng nữ mang theo đèn cung đình tiến vào, căn phòng đưa tay không thấy năm ngón mới sáng lên.
Tất cả mọi người đã đổi qua tang phục, thần sắc bi thương, yên lặng đứng ở một bên.
- Đệ đệ, trước khi mẫu thân qua đời, đã để lại vài lời di ngôn.
Tỷ tỷ Nguyệt Vân kéo tay của hắn ngồi xuống giường.
- Vâng?
Đường Tiểu Đông trầm thấp nói.
Tay tỷ tỷ rất thô ráp, bởi vì nhiều năm làm lụng vất vả. Tỷ phu chỉ là một con mọt sách, mà hắn lại không có ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều do tỷ tỷ gánh vác.
- Mẫu thân nói từ nhỏ đã từng thay đệ đính ước, nhà gái là Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia đại tiểu thư.
Đường Tiểu Đông giật mình, giờ mới hiểu được lúc trước tại sao Lôi Mị lại chủ động tiếp cận hắn? Mục đích, đơn giản chính là tìm hiểu hắn.
Nếu như hắn chỉ là một tên tiểu nhân, hoặc chỉ là một người bình thường không có hoài bão, Lôi gia chắc chắn sẽ hối hôn.
- Mẫu thân nói, Lôi gia là danh môn thế gia, giàu có đông người, chúng ta nghèo khó, không xứng với thiên kim đại tiểu thư nhà người ta, nếu như Lôi gia xem
thường chúng ta, yêu cầu từ hôn cũng không trách được người ta.
Tỷ tỷ nói xong, nhịn không được lại khóc rống lên.
- Đây là... Tín vật đính hôn khi xưa...
Tín vật là một miếng ngọc bội màu trắng to như hạt đào, một bên điêu khắc một con rồng đang giương nanh múa vuốt, trông rất sống động, hiển nhiên là do danh sư chế tác. Mặt đối diện chỉ khắc một chữ Vũ. Nội tâm Đường Tiểu Đông khẽ động, vuốt ve miếng ngọc bội. Trên người Lôi Mị cũng đeo một miếng ngọc y hệt, chỉ có điều một mặc khắc một con phượng đang bay lên, mặt còn lại khắc chữ Điền, hai chữ hợp lại không
phải là chữ Lôi hay sao?
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Lôi Mị, hai má Lôi Mị ửng đỏ, thẹn thùng động lòng người, chỉ là nhiều thêm vài phần thương cảm.
- Mẫu thân còn nói... Không thể nhìn thấy đệ lập gia đình... Không thể ẵm tôn nhi...
Trái tim bi thống dị thường, khiến cho Đường Tiểu Đông cảm thấy khó thở, nước mắt giàn dụa, nắm chặt hay tay, gào lên.
- Mẫu thân, hài nhi bất hiếu!
Tỷ đệ ôm nhau khóc òa lên, chúng nữ lặng lẽ rơi lệ.
Lúc mẫu thân ốm nặng, hắn lại không túc trực bên giường, không báo hiếu được, nội tâm Đường Tiểu Đông tràn ngập áy náy, quyết định chịu tang nửa năm, toàn bộ chúng nữ đều mặc tang phục, ngay cả Lý Đằng Giao cũng như vậy. Lý Lâm Phủ đối với nhi nữ vô cùng cưng chiều, nhi nữ chưa về nhà chồng đã chịu tang, lão cũng không có phản đối, an ủi Đường Tiểu Đông vài câu, không hề nhắc tới chuyện hôn sự.
Một đời gian tướng, khẩu phật tâm xà, tiếu tử tàng đao, giết người vô số, lại vô cùng cưng chiều con gái, thực là dị số.
Ngọc Nhược Vân cũng một thân áo tang, cho dù Ngọc phu nhân có ý kiến cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tính tình nhi nữ, nàng vô cùng hiểu rõ. Hơn nữa, nhi nữ lớn không giữ được trong nhà, mà nhi nữ vì Ngọc gia đã hy sinh đủ nhiều rồi.
Nửa năm chịu tang, Đường Tiểu Đông thành thật không hề động tay động chânKha Vân Tiên, Lôi Mị, chúng nữ lặng lẽ ở bên bầu bạn cùng hắn. Sau khi an bài cho tỷ tỷ xong, hắn còn đặc biệt sai Tiểu Thanh qua phục thị nàng, lần đầu tiên sống trong cảnh giàu sang, tỷ tỷ đã sống cả đời kham thực là có chút không thích ứng.
Mới đến Trường An chưa được vài ngày, dã tâm của tỷ phu Liễu Duy đã bộc lộ ra ngoài, ba ngày hai lần chạy tới tướng phủ, không ngừng vuốt mông ngựa Lý Lâm Phủ. Đường Tiểu Đông cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể thông qua Lý Đằng Giao gián tiếp cảnh cáo Liễu Duy, nếu như dám ra ngoài lêu lổng, trăng hoa, coi chừng Đường Tiểu Đông đưa hắn sang Thái.
Bình luận truyện