Phong Lưu

Chương 251: Âm mưu




Hắn lưu lại bốn người, phụ trách bảo hộ chiến sĩ bộ tộc bị thương, đồng thời thông tri cho đám người Tần Thiên Bảo chạy tới Tô Nạp Thành tụ hợp.

Sở dĩ lưu lại bốn người, một là có người trông chừng người bị thương, hai là có thể chiếu ứng lẫn nhau, dù sao cây cối ở nơi này mọc san sát, rất có thể có mã tặc hoành hành, cho nên tất cả phải cẩn thận vẫn hơn.

Sau khi mọi người lên đường, thúc dục tọa kỵ chạy tới Tô Nạp Thành.

Dọc theo đường đi, Đường Tiểu Đông nghĩ tới trận huyết chiến ở tập trấn, lúc đó thiết kỵ của mã tặc xung phong còn có thể dùng cường cung để đối phó.

Thời đại vũ khí lạnh, cung tiễn là một trong những vũ khí lợi hại nhất, Đại Đường hạn chế dân gian cất giấu, nhưng dân phong trên đại thảo nguyên rất bưu hãn, người người đều am hiểu cưỡi ngựa bắn tên, cung tiễn lại là một trong những vũ khí phòng thân.

Cung tiễn là vũ khí tầm xa, là vũ khí công kích lợi hại nhất, sa thương bọn họ sở hữu hiện tại, bởi vì diêm sinh (KNO3) không đủ tinh khiết, lại thiếu cách phối chế hợp lý, uy lực của nó không lớn, tầm bắn cũng không phải là xa.

Tầm bắn của hỏa pháo đủ xa, thì không phải là thứ mà một người có thể mang theo, bởi vì nó quá nặng.

Nếu một người có thể mang theo hỏa tiễn có tầm bắn và uy lực cực lớn, thì con bà nó là con gấu, đại đội kỵ binh tập trung xung phong, sắt thép cuồn cuộn như nước lũ, có thể nghiền nát toàn bộ những sinh vật cản đường a.

Nghĩ tới việc hài đồng phóng pháo vào ngày tết âm lịch, mỗi người đều cầm theo một hỏa tiễn, bắn lên trời thì nó nổ vang, nhịn không được vui vẻ cười ha hả.

- Đông ca, lại nghĩ tới chuyện tân kỳ gì sao?

Lôi Mị đang ở bên cạnh dùng vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hắn, ngay cả Lôi Vân Phượng và Ngả Cổ Lệ cũng vậy.

Các nàng, quá hiểu rõ về hắn.

Sau khi nói ra nguyên lý và tư tưởng về hỏa tiễn, tam nữ động dung, sau đó mừng như điên, Phượng Cô Cô nhịn không được vứt cho hắn mấy cái mị nhãn.

Lôi Mị cực kỳ hàm súc, dùng ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn hắn, trong đó ẩn chứa vô cùng vui sướng và kính phục, còn có một tia ôn nhu rung động tâm hồn.

Dù sao phu quân của mình phát minh ra hỏa khí lợi hại như vậy, được lợi ích lớn nhất chính là Lôi gia của nàng, thật sự là yêu hắn đến chết.

Nếu không phải có cả đoàn người bên cạnh, thì nàng sẽ hôn lên mặt hắn mấy cái, bởi vì, hắn đã làm cho nàng cực kỳ cảm động.

Đi phía trước được gần bốn mươi dặm đường, ở trên đường lớn có dấu vết chiến đấu và thi thể xuất hiện.

Lẽ nào một đội thiếu niên lãnh huyết đã đuổi kịp Cuồng Phong mã tặc?

Dọc theo dấu gót sắt mất trật tự, vết máu cùng thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, một đường mau chóng đi tới, xuyên qua một mảng rừng cây nhỏ khoảng mười dặm, có khoảng gần một trăm kỵ sĩ đang vây bắt thủ hạ của hắn, là mười hai thiếu niên lãnh huyết.

Chỉ là, tuy thanh thế đội kỵ binh này rất lớn, nhưng lại chỉ đứng từ xa huy vũ đao kiếm, hò hét trợ uy mà thôi, không một ai dám tới gần mười hai cỗ máy giết người kia.

Lúc này đây là mã chiến, mười hai thiếu niên lãnh huyết kia nhìn như tấn công lộn xộn, kỳ thực vẫn là ba người một tổ, một người đứng phía trước ngăn đao kiếm của địch nhân, một người khác mạnh hơn, trường kiếm sắc bén vô song, đâm vào chỗ yếu hại của địch nhân, một người sau cùng sẽ đột nhiên lao lên phía trước, ngăn chặn binh khí của địch nhân công tới, yểm hộ đồng bạn, cùng con phía trước tiến hành ám sát, phối hợp vô cùng ăn ý.

Trên mặt đất đã có hơn mười thi thể, bị chiến mã hai bên qua lại giẫm đạp lên nghiền nát, vô cùng thê thảm.

Những thiếu niên lãnh huyết này đều là những cỗ máy giết người đã trải qua huấn luyện đặc biệt vô cùng nghiêm ngặt, tấn công qua lại mấy lần đã ám sát hơn mười chiến sĩ bộ tộc, khiến những chiến sĩ bộ tộc vốn dũng mãnh hiếu chiến này trở nên ý lạnh tâm tà

chỉ dám vây quanh ở xa xa hò hét. Tuy nhiên, những mũi tên mạnh mẽ bọn họ thỉnh thoảng bắn ra vẫn tạo thành uy hiếp không nhỏ đối với đám thiếu niên lãnh huyết này.

- Ai, tại sao lại phát sinh xung đột với người Đồ Lỗ Tộc chứ?

Vẻ mặt Ngả Cổ Lệ tái nhợt, vô cùng bất an và khó hiểu, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Đã đánh tới mức độ này, bây giờ muốn dừng lại cũng không có khả năng.

Mặc kệ lúc đó xảy ra chuyện gì, động vào người của lão tử chính là muốn chết!

- Xông lên!

Đường Tiểu Đông nổi giận gầm lên một tiếng, dần đầu giục ngựa lao ra. Ba nàng Lôi Mị, Lôi Vân Phượng, Ngả Cổ Lệ tức thì giục ngựa vượt lên, sáu cận vệ lãnh huyết

khác cũng nhanh chóng vượt qua Đường Tiểu Đông, bao vây hắn vào chính giữa.

Đám chiến sĩ bộ tộc này cũng phát hiện ra bọn họ, phân ra gần một trăm kỵ sĩ đón đánh, ý đồ khiến bọn họ và mười hai cỗ máy giết người khiến kẻ khác sợ hãi kia tách nhau ra.

Chiến mã hai bên đều tăng tốc xung phong. Ngay khi hai bên đến gần nhau, đột nhiên ba mũi tiễn bắn ra, khiến đám chiến sĩ bộ tộc xông ra trước nhất người ngã ngựa đổ.

Tiếp theo là một vài tiếng nổ kinh thiên động địa, ngọn lửa rực cháy tận trời do vụ nổ sinh ra khiến đám chiến sĩ bộ tộc bị thiêu cháy, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, cả đám chiến mã loạn thành một toàn, kỵ đội xung phong hoàn toàn rối loạn.

- Giết!

Lôi Mị là người đầu tiên đột nhập vào giữa đội kỵ binh. Mấy đạo hàn mang kịch liệt chớp động, đã có bốn chiến sĩ bộ tộc kêu thảm rớt khỏi lưng ngựa, lập tức bị gót sắt ù ù xéo qua, chớp mắt đã bị nghiền nát.

Lôi Vân Phượng và Ngả Cổ Lệ theo sát sau đó cũng nhanh như thiểm điện đột nhập vào giữa đội hình của đội kỵ binh. Sau đó đám người Đường Tiểu Đông cũng sát nhập.

Phía trước có Lôi Mị trùng kích cuồng dã dị thường, một bên lại có Ngả Cổ Lệ che chở, Phượng Cô Cô đi phía sau tựa hồ không thể vung kiếm giết người, dứt khoát dùng Kinh Thiên Lôi vãi ra liên tiếp.

Rầm! Rầm! Oanh…

Lại vài tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên liên tiếp, kỵ đội bộ tộc bị oanh tạc người ngã ngựa đổ, loạn thành một đoàn, chiến mã bị chấn kinh hoảng sợ chạy loạn xạ khiến kỵ sĩ trên lhất tung.

Đây quả thực là trận đại tàn sát nghiêng về một phía. Lôi Mị đi phía trước quả thực chính là tử thần mỹ lệ dị thường. Thanh trường kiếm trong tay kia không biết đã chém giết bao nhiêu chiến sĩ bộ tộc, ngay cả Đường Tiểu Đông cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.

Đều nói biểu tỷ Đường Sương vừa lãnh lại vừa độc, giết người không chớp mắt, Lôi Mị ngày hôm nay cũng biểu hiện khác thường, đại khai sát giới, khiến kẻ khác sợ hãi.

Kỳ thực cũng không thể trách nàng thủ đoạn độc ác. Trong chiến trường hỗn loạn với loại kỵ đội xung phong tốc độ cao như vậy, ngươi căn bản là không còn lựa chọn nào khác. Ngươi không giết người, liền sẽ bị người khác giết chết. Đây chính là sự tàn khốc của chiến trường.

Mười hai thiếu niên lãnh huyết cũng thấy đám người Đường Tiểu Đông đột kích, cả đội rống to một tiếng, quay đầu ngựa lại phóng tới. Trường kiếm trong tay bọn họ vung lên, bắn ra muôn đạo hào quang, thúc giục chiến mã điên cuồng xông tới.

Bọn họ vốn là bị bao vây ở chính giữa, một lần phản kháng này ngược lại biến thành bọn họ và kỵ đội của Đường Tiểu Đông giáp công, đám chiến sĩ bộ tộc kia ở giữa. Tuy nhiên, phía sau bọn họ còn có một toán kỵ đội của bộ tộc đuổi sát mà thôi.

Hai đội thiết kỵ như cuồng phong bạo vũ, hung ác độc địa bức tới, đám chiến sĩ bộ tộc ở giữa kia phát giác không ổn, bất chấp đợt kình tiễn phóng ra một lần nữa, liều mạng giục ngựa chạy trốn về một mặt.

Lúc này mới quay đầu ngựa lại, đã chậm mất một bước rồi, quả thực là tự biến mình thành bia ngắm sống. Dưới cơn trùng kích cuồng bạo của hai đội thiết kỵ, đám chiến sĩ bộ tộc kia tử thương thành một đống hỗn độn.

Đội thiết kỵ đang bao vây mười hai thiếu niên lãnh huyết kia phát giác không ổn, vội vàng quay đầu ngựa chạy ngược trở lại, cuối cùng cũng không tránh được một kiếp.

Hợp binh một chỗ, để tránh cho đại đội thiết kỵ của bộ tộc này đánh tới, đám người Đường Tiểu Đông vội vàng rút lui, thuận tiện bắt đi mấy người bị thương, ép hỏi lấy khẩu cung.

Trong lúc chạy đi, thiếu niên lĩnh đội thở hổn hển bấm báo với hắn, bọn họ tìm được nơi này, đám chiến sĩ bộ tộc từ bốn phía giết tới, buộc bọn họ phải hoàn thủ.

Móa! Vừa rồi là chiến đấu không rõ lý do. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn

Vận khí gần đây thực sự con mẹ nó đen đủi a.

May là chỉ có ba thiếu niên bị trúng tên, không tính là quá nghiêm trọng. Lập tức nhổ trên lưng, bôi lên kim sang dược tốt nhất, sau khi băng bó xong liền cấp tốc chạy đi.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của các bộ tộc. Cường long cũng khó áp địa đầu xà a.

Tốt nhất vẫn nên chạy tới Tô Nạp Thành.

Ngả Cổ Lệ lập tức ngồi lên phía sau tên tù binh bị thương. Nàng rốt cuc vẫn là khách khí nhất trong số mọi người. Những người khác đều bắt tù binh nằm ngang trên lưng ngựa. Chiến mã lao băng băng, người ngồi thẳng trên lưng còn xóc nảy muốn chết, huống hồ là nằm ngang trên lưng ngựa. Lục phủ ngũ tạng đều bị rung lắc đến muốn lệch khỏi vị trí. Cảm giác thống khổ kia quả thực là không thể miêu tả được.

Nàng dùng ngôn ngữ bản địa bắt đầu nói chuyện với tên tù binh một hồi, sau đó phiên dịch lại cho đám người Đường Tiểu Đông nghe.

Tên chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc này là bởi vì thương đội và hộ vệ bản tộc trước đó không lâu bị một nhóm người Trung Nguyên chém giết, cho nên tìm kiếm xung quanh.

Trang phục của nhóm cường đạo này hoàn toàn tương đồng với mười hai thiếu niên lãnh huyết, thấy bọn họ dám can đảm xuất hiện, chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc phẫn nộ, điên cuồng xông lên. Hai bên chém giết thành một đoàn.

Có người giả trang bọn họ đi cướp đoạt!

Đám người Đường Tiểu Đông đều nhíu mày không ngớt.

Hồi tưởng lại vụ ám sát đêm qua, thân ảnh có chút quen thuộc kia, sự kiện mã tặc cướp bóc phát sinh ngày hôm nay, hiểu lầm đến bây giờ, tựa hồ tất cả chuyện này đều do một bàn tay vô hình ở phía sau màn thao túng.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Mục đích là gì?

- Mẹ nó, rốt cuộc là ai?

Trong lòng nổi giận cực độ, hắn tuôn ra một câu chửi bới thô lỗ.

Lôi Mị oán trách trừng trắng mắt, nói:

- Trước tiên chúng ta chạy tới thành Tô Nạp đi đã.

Hiện tại ở vùng hoang dã đã không còn an toàn, chỉ còn cách trước tiên chạy tới thành Tô Nạp rồi mới quyết định.

Nghĩ đến việc tùy thời đều có thể va chạm với đám chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc bỏ chạy tán loạn trở về chiêu tập đại đội nhân mã xuất động.

Tạm thời chỉ có thể quyết định như vậy.

Đường Tiểu Đông hung hăng vung roi ngựa, thúc giục chiến mã chạy

Vào thành Tô Nạp, chuyện hắn muốn làm đầu tiên chính là phái người đi mua tài liệu phối chế hỏa dược.

Lần này tới có chút vội vội vàng vàng. Phượng Cô Cô không kịp đề luyện tiêu tinh, chỉ có thể mang theo bên mình.

Dựng xong mười mấy trướng bồng lớn, băng bó cẩn thận vết thương cho mấy chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc bị bắt, Ngả Cổ Lệ giải thích cho mấy người chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc bị bắt kia, lại cho bọn họ một ít lộ phí, sau đó đuổi bọn họ đi.

Dù sao đi nữa, những gì cần nói đều đã nói rồi, tin hay không là tùy bọn họ.

Chẳng còn tâm tình ăn uống, Đường Tiểu Đông vội vã nuốt mấy miếng cơm, liền tiến vào trong trướng bồng bắt đầu đề luyện tiêu tinh.

Thứ đồ chơi này là tài liệu trọng yếu trong việc phối chế hắc hỏa dược, độ tinh khiết càng cao, uy lực bạo tạc càng lớn.

Tuy nhiên, hắn vừa bắt đầu đề luyện một chút, liền có thủ hạ vào báo lại, có một người tự xưng là Đặng Phúc Điện cầu kiến.

Đặng Phúc Điện là một thanh niên lưng hùm vai gấu, hai mắt lấp lánh, mang đến cho người khác ấn tượng là một người khôn khéo, giỏi giang, sống lưng thẳng tắp như cây thương, lộ ra vẻ kiên nghị, tự tin, ổn trọng.

Hắn tự báo thân phận là Phó Thành chủ thành Tô Nạp, xử sự theo đúng lễ tiết giang hồ Trung Nguyên.

- Quỷ Tài công tử, đại danh lừng lẫy! Ngưỡng mộ đã lâu!

Đám người Đường Tiểu Đông hơi có chút giật mình.

Hắn không nhận ra vị Đặng Phó Thành chủ này, mà ở tận nơi xa xôi tái ngoại, đối phương lại biết rõ danh hiệu của hắn. Xem ra mình quả thực cũng có chút danh khí.

Hắn ôm quyền hoàn lễ, mỉm cười nói:

- Đặng Phó Thành chủ, mời ngồi. Nơi này là khách sạn bình dân, chiêu đãi không chu toàn, xin chớ trách!

Người dân tái ngoại phong cách đơn giản, hào sảng, bưu hãn. Đặng Phúc Điện ngồi xếp bằng trên tấm da thú dày. Lôi Vân Phượng bưng trà thơm lên, sau đó ngồi bên cạnh Lôi Mị.

Đặng Phúc Điện thẳng thắn cho biết ý đồ đến đây.

Hắn tuy là Phó Thành chủ do Đột Lợi Khả Hãn phong cho, cũng là người của Thiết Bố Đô, trước đó đã sớm nhận được mật thư của Thiết Bố Đô, để hắn âm thầm chiếu cố đám người Đường Tiểu Đông.

Trước người xa lạ chưa từng gặp qua mà nói ra loại bí mật có thể dẫn đến rơi đầu này, tất nhiên đã biểu lộ tâm ý của hắn.

Đường Tiểu Đông cảm giác một cỗ tình cảm ấm áp dâng lên trong lòng, đồng thời cũng tự xem như nợ Thiết Bố Đô một nhân tình.

Lập tức đem chuyện hiểu lầm với Đồ Lỗ tộc cũng những hoài nghi trong lòng hắn đều lần lượt nói ra.

Đôi lông mày rậm của Đặng Phúc Điện nhăn tít lại, trầm tư một lúc lâu mới thở dài, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, có chút áy náy nói:

- Đặng mỗ nhận ủy thác của Thiết Bố Đô Vương, vốn phải tận tâm chiếu cố công tử, thế nhưng Đồ Lỗ Tộc thế mạnh, lại rất trung thành với Đột Lợi Khả Hãn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện