Phong Lưu

Chương 338: Thanh lâu danh kỹ




Hộ viện trông cửa cũng biết thân phận của hắn, bộ dáng rất cu kính.

Dương Quốc Trung dẫn hắn đến trước một sương phòng, sau đó đi lên trước, tủm tỉm cười nói với rèm cửa rủ xuống:

- Duẫn nhi tiểu thư, ta phải mất lực chín trâu hai hổ mới mời được đến cho nàng, hắc hắc.

Kháo, gia hỏa này đang chơi trò gì vậy?

Bất quá xem biểu tình trên mặt hắn, quả thực là bộ dáng của đại sắc lang.

Rèm cửa buông xuống, nhìn không rõ người bên trong là ai, Duẫn nhi tiểu thư là ai?

Xuân Phong Như Ý lâu là danh lâu nổi danh nhất ở thành Trường An, Duẫn nhi tiểu thư ở nơi này hẳn là nữ tử phong trần, nhìn vẻ mặt lấy lòng kia của Dương Quốc Trung, có lẽ

là cô nương đại hồng bài của Xuân Phong Như Ý lâu.

Khách làng chơi chính là thích như vậy, kỹ nữ càng tự cao tự đại, bọn hắn lại càng bỏ ra số bạc lớn để cầu có được nụ cười của mỹ nhân.

Thời đại này, các tài tử phong lưu còn cho việc trà trộn vào thanh lâu làm vẻ vang, làm người ta khó hiểu.

Tuy rằng thời này còn chưa có bệnh bệnh AIDS, nhưng bệnh hoa liễu cũng có thể gây mất mạng, không có biện pháp an toàn, hậu quả sẽ như thế nào?

Đường Tiểu Đông không khỏi sợ run cả người.

Rèm cửa chợt vén lên, một nữ tử thò đầu ra nhìn hắn, trong nháy mắt liền rụt về.

Dương Quốc Trung ha ha cười, dương dương tự đắc lôi kéo Đường Tiểu Đông tới tiền viện.

Ta kháo, gia hỏa này mượn ta để lấy lòng mỹ nữ. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn

Trong lòng khó chịu Đường Tiểu Đông hất tay hắn ra, còn chưa lên tiếng, Dương Quốc Trung đã ôm quyền lạy dài.

- Hiền chất à, coi như giúp bá phụ một lần, ha ha, chớ trách chớ trách, nhân tình này, bá phụ sẽ nhớ kỹ, ha ha...

Đường Tiểu Đông hít vào một hơi, nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.

Dương Quốc Trung cười híp mắt giải thích một hồi, Duẫn nhi tiểu thư này gần đây mới đến Xuân Phong Như Ý lâu, không những người đẹp, mà cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, không biết bao nhiêu tài tử phong lưu đã thần hồn điên đảo vì nàng.

Nàng bán nghệ không bán thân, bằng vào dung mạo cùng đủ loại tài nghệ, rất nhanh trở thành đại hồng bài cô nương của Xuân Phong Như Ý lâu, diễm danh truyền khắp thành Trường An, vô số tài tử phong lưu mộ danh mà đến, vừa để thưởng thức tuyệt thế dung nhan vừa thưởng thức tài nghệ của nàng.

Tính tình của Duẫn nhi có chút kiêu ngạo, nếu nàng nhìn không vừa mắt, cho dù ngươi xuất ra nhiều bạc cỡ nào, cũng sẽ không bồi ngươi uống rượu hiến nghệ.

Cho nên, người có thể đả động nàng cực ít, những tài tử phong lưu nào có thể mời Duẫn Nhi tiểu thư bồi rượu đều lấy đó làm vẻ vang.

An Lộc Sơn thăng thành tam trấn tiết độ sứ, tâm tình rất tốt, mở tiệc chiêu đãi quần thần, bao trọn cả Xuân Phong Như Ý lâu.

Nhất trấn tiết độ sứ, vốn là địa chủ một phương, không có tiền mới là lạ.

Cả đám văn võ đại thần ôm các cô nương uống rượu mua vui, thưởng thức ca múa tuyệt đẹp của ca cơ vũ nữ, cực kỳ tiêu dao khoái hoạt.

Cũng không biết là ai la hét muốn gọi Duẫn nhi đến bồi rượu, mọi người nhất thời cao hứng đánh cược, ai có thể mời Duẫn nhi tiểu thư đến hiến nghệ, sẽ được bao đến chơi Xuân Phong Như Ý lâu một lần.

Cả đám quần thần đều xung phong đi mời Duẫn nhi tiểu thư di giá, nhưng đều xám xịt trở về.

Đến lượt Dương Quốc Trung đi mời, trình độ tán gái của lão tiểu tử này không kém, rất thẳng thắn nói ra mục đích của mình.

Hắn vì muốn thắng cược mà đến, hy vọng Duẫn nhi tiểu thư cho hắn mặt mũi.

Duẫn nhi vô cùng sảng khoái đáp ứng, điều kiện là nếu hắn có thể mời Quỷ tài Đường công tử hoặc Vương tam công tử đến, nàng sẽ đi ra hiến nghệ.

Một Quỷ Tài công tử khắp cả Đại Đường đều biết đến, một Vương tam công tử anh tuấn tiêu sái, phú khả địch quốc, đều là người tính lý tưởng trong lòng các nữ tử Đại Đường.

Trong lòng Dương Quốc Trung không khỏi chua xót, tuy nhiên hắn không hề từ bỏ ý định, lập tức đáp ứng, chạy đến trung tâm Ngu Nhạc cưỡng ép kéo Đường Tiểu Đông đến đây.

Ý đồ của hắn rất rõ, hắn nhìn trúng cô nàng này, hy vọng Đường Tiểu Đông có thể giúp hắn một tay.

Mẹ nó, tán gái còn nhờ lão tử hỗ trợ?

Tuy nhiên quả thật hắn cũng cảm thấy tò mò về vị Duẫn nhi tiểu thư này, ra cái giá lớn như vậy, rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào? Hơn nữa trực tiếp điểm danh mình, không phải lại là một fan hâm mộ của mình đấy chứ?

Không đúng, nàng cũng điểm tên của Vương Ngạo Phong, mục đích của cô nàng này là gì?

- Dương đại nhân, ta không có thiếp mời, quả thật ngại đi lên.

Trong nhà có nhiều mỹ nữ như vậy, vội vàng dụ dỗ còn dụ không hết, đối với chuyện trăng gió này, hắn đã không còn cảm thấy hứng thú giống như trước, muốn kiếm cớ chuồn đi.

Dương Quốc Trung ngẩn ra, lập tức cười to nói:

- Ha, làm sao lại không có thiếp mời, An đại nhân lúc ấy phái người đưa thiếp, ta cũng có đi theo.

Suy nghĩ một chút, hắn híp mắt cười ha ha nói:

- Hiểu rồi, chắc là các vị phu nhân của ngươi giấu thiếp đi, ha ha ha...

Đúng là mấy người Lôi Mị nhận thiệp, vừa nhìn là đến Xuân Phong Như Ý lâu uống rượu có kỹ nữ hầu hạ, lập tức ném đi, Đường Tiểu Đông luôn luôn bên cạnh Kha Vân Tiên yếu ớt sau khi sinh nở, tuyệt không biết được.

Theo Dương Quốc Trung lên lầu, trong đại sảnh trên lầu đã ngồi đầy đại thần trong triều, cả đám đều ôm kỹ nữ uống rượu mua vui.

Ngày thường cả đám ra vẻ đạo mạo, tới thanh lâu thì lộ nguyên hình ăn chơi phóng túng.

Ở bốn phía góc của đại sảnh, đặt mấy chậu than đỏ hồng, khiến đại sảnh ấm áp như mùa xuân.

- Ha, Đường đại nhân tới tới rồi, mau mời ngồi.

An Lộc Sơn cười ha ha nói:

- Đường đại nhân tới muộn, phải phạt ba chén.

Đường Tiểu Đông không khách khí ngồi xuống bàn của Địch Diễm, Dương Quốc Trung cũng chen vào ngồi, tức khắc liền có kỹ nữ tới bồi rượu.

Uống xong ba chén rượu phạt, Đường Tiểu Đông đưa mắt nhìn quanh, quan sát bốn phía, tất cả đều là đại thần đại thần trong triều, Lý Lâm Phủ chưa tới, có lẽ đã lớn tuổi, không quá thích chuyện gió trăng này.

Bên người An Lộc Sơn có một kỹ nữ ngồi bồi rượu, nàng ra sức cúi thấp đầu, nhìn không rõ dung mạo, nhưng Đường Tiểu Đông cũng không quan tâm lắm.

Đối với An Lộc Sơn, trong lòng hắn cực kỳ phức tạp.

Sách sử ghi chép, tên này trước tiên nịnh bợ Dương quý phi mới nhận được sự sủng tín của Đường Huyền Tông, được phong làm tam trấn tiết độ sứ, lúc này mới có tiền vốn tạo phản.

Bản thân mình thò chân xía vào, giành được Dương quý phi trước, vốn tưởng rằng đã chặt đứt chiêu số thăng quan của gia hỏa này, aờ An Lộc Sơn dùng số bạc lớn đập vào Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung, để hai người bọn họ nói giúp trước mặt Đường Huyền Tông, cuối cùng vẫn thăng chức tam trấn tiết độ sự, quỹ tích lịch sử này, không hề vì hắn mà thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện