Phong Lưu
Diệp công tử mang theo một đám gia nô như chó nhà có tang chạy ra khỏi Túy Tiên Lâu, Trương đại nhân chắp tay xin cáo lui.
Đường Tiểu Đông để vào tay hắn một tờ giấy ghi nợ có Diệp công tử tự mình ký tên:
- Trương đại nhân khổ cực rồi, ha ha, tạm biệt, không tiễn.
Nhãn thần Trương đại nhân sáng lên, tờ giấy ghi nợ này là một nghìn lượng bạc, vị Đường đại nhân này xuất thủ rất rộng tay.
- Đa tạ đại nhân, sau này đại nhân có gì phân phó, hạ quan nhất định nhanh chóng chạy tới.
Tiễn Trương đại nhân, Đường Tiểu Đông xoay người nhìn giả công tử, ôm quyền mỉm cười nói:
- Đa tạ tiểu thư.
- Ngươi…
Hai gò má của giả công tử đỏ hồng như ánh mặt trời mới lên, e thẹn động lòng người, nàng oán hận giậm một chân:
- Ngươi… Ngươi… Chơi không vui!
Không đợi mọi người phản ứng lại, nàng đã nhanh như chớp chạy ra khỏi Túy Tiên Lâu.
Đám người Tần Thiên Bảo tụ tập tới, đựng thẳng ngón tay cái:
- Lão đại lợi hại!
- Lợi hại cái rắm!
Không đạt được hiệu quả như mong muốn, Đường Tiểu Đông hoàn toàn tất vọng, vị Diệp công tử này cũng quá vô dụng đi, mặc dù trong người có chút tiền, nhưng lại không hề có chỗ dựa vững chắc.
- Các ngươi, đều đi nghỉ đi.
Tần Thiên Bảo trơn trượt như cá chạch, một điểm ngoại thương cũng không có, huynh đệ của hắn đều trâu sắt, hổ thép, thân thể to lớn, da thịt thô dày, một điểm ngoại thương không thành vấn đề. Chỉ có thương thế của Sấu Hầu tương đối nặng, hai xương sườn bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng một hai tháng.
Lúc này Đường Tiểu Đông mới nghiêm túc nói:
- Vừa rồi là khảo nghiệm đối với các ngươi, nếu như các ngươi nghĩ ta làm quá mức, muốn đi hay ở tùy các ngươi, ta quyết không mạnh mẽ lưu lại.
- Lão đại, chúng ta theo ngài hỗn!
- Tốt, sau này mọi người đều là huynh đệ rồi!
Đường Tiểu Đông rất thỏa mãn:
- Các ngươi về trước nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tìm các ngươi nói chuyện, Sấu Hầu, nhiệm vụ của ngươi chính là nằm yên trên giường cho ta, ta không hy vọng các huynh đệ của ta bị thương tàn phế, mất mạng sẽ không được hưởng vinh hoa phú quý.
- Lão đại, chúng ta đều nghe lời ngài!
Ba người mừng rỡ, cái miệng không thể khép lại được, một trước một sau đỡ Sấu Hầu lên lầu trị thương.
Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa hai gò má, mấy gian nhà Tần Thiên Bảo mua cũng coi như nằm trong đoạn đường tương đối phồn hoa, mà Túy Tiên Lâu nha, địa phương này tương đối hẻo lánh, người đi đường không tính nhiều, không phải là đoạn đường thích hợp mở sinh ý tửu lâu, sinh ý vốn có điểm trì trệ, cộng thêm Diệp công tử bình thường hay tới quấy rối, chuyện sinh ý không lỗ vốn mới là lạ.
Mấy gian nhà dân rách nát kia vách tường thông gió mưa dột, căn bản không thể để người bị thương ở, Túy Tiên Lâu vừa mới quét vôi quét sơn lại không bao lâu, thanh lý một chút là được.
Tạm thời có chỗ ở tạm, sau này mới chuẩn bị dọn dẹp qua, nơi này chính là địa điểm dành cho phụ tử Vương gia làm điêu khắc in ấn, cũng là tòa soạn báo lá cải độc nhất vô nhị của vương triều Đại Đường.
Giả bộ không thấy Lôi Mị căng mặt, Đường Tiểu Đông uống một ngụm trà trơm Kha Vân Tiên pha, tán thưởng không dứt.
Đường Điềm đi tới, cười hì hì nói:
- Biểu ca, vừa rồi thực sự hả lòng hả dạ nha!
Tiểu nha đầu đối với hắn gần như là sùng bái cuống nhiệt mù quáng, cũng từ từ hình thành tương phản đối với Lôi Mị.
Lôi Mị thở dài một tiếng:
- Chuyện vừa rồi có chút
Đường Tiểu Đông không cho là đúng nói:
- Ta chỉ là giáo huấn một tên ác bá mà thôi.
Đường Điềm xen miệng:
- Đúng, loại người này, nên sửa trị thật nặng!
- Điềm nhi!
Vẻ mặt Lôi Mị không đồng ý.
Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:
- Nếu chuyện này đổi thành Hoàng lão bản, hoặc là một thương nhân bình thường nào đó sẽ trở thành loại kết quả như thế nào?
Rõ ràng cảm giác được bất mãn trong lòng hắn, Lôi Mị trắng mắt nhìn:
- Người ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở huynh một chút, không nên quá lộ phong mang…
- Uhm, Mị nhi muội muội nói đúng, tướng công nên thu liễm một chút vẫn tốt hơn.
Kha Vân Tiên biểu thị chống đỡ Lôi Mị.
Kháo, cái này kêu là bộc lộ tài năng sao? Chờ lão tử vào thời điểm đường hoàng, các nàng sẽ biết cái gì mới gọi là bộc lộ tài năng.
Trong lòng Đường Tiểu Đông không vui, vừa lúc Đường Điềm quấn quýt lấy hắn muốn cùng hắn đi vấn an lục thúc Đường Phúc và Đường Nhu, gọi thêm Tần Thiên Bảo cùng đi, đồng thời giải sầu, thuận tiện đi nhìn một chút, tìm hiểm giá cả thị thường. Nguồn: https://truyenbathu.net
Lôi Mị và Kha Vân Tiên liếc mắt nhìn nhau, đều thở dàu yếu ớt.
Mới tới Trường An, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu, vốn tưởng rằng có gần vạn lượng bạc, hẳn là đủ để triển khai kế hoạch lớn, thế nhưng thời điểm tính toán cẩn nhận, cái đầu Đường Tiểu Đông biến lớn.
Dọn mấy gian nhà cũ nát cần phải mời công nhân dỡ bỏ trùng kiến, lắp đặt thiết bị, chỉ là mặt xây dựng đã tiêu tốn không ít tiền, nói chung, số tiền này chưa đủ để mở câu lạc bộ đêm. Đầu năm nay, không có máy ghi âm, chơi nhạc các loại, thuê nhạc sĩ ít nhất phải có hai ban, còn phải huấn luyện vân vân, cũng là một bút tiền tài không nhỏ.
Mua Túy Tiên Lâu tốn ba nghìn lượng bạc, chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, tính toán cẩn thận, cũng là một bút chi, đợi khi thương thế của Vương Cường khôi phục hoàn toàn, còn cần phải mua dụng cụ thợ mộc các loại co bọn họ, những điểm này coi như không quá nhiều, nhưng kinh phí hoạt động của đám người Tần Thiên Bảo thì không phải con số nhỏ, cẩn thận tính toán tất cả, trở thành con số khiến hắn phải
Người đi lại trên đường cái giống như nước chảy, loại hàng hóa rực rỡ muôn nào nào cũng có, mọi người hoặc chọn mua hàng hoặc cò kè giá cả, hoặc bắt chuyện với nhau, tiếng cười ỗn ã, náo nhiệt phi phàm, thủ đô Đại Đường đích xác đặc biệt phồn hoa.
Đường Điềm vừa mới tới Trường An, đối với tất cả mọi thứ đều mới mẻ hiếu kỳ, trên tay còn cầm đồ ăn vặt vừa mới mua, ăn tới ngon miệng, hoàn toàn là thiếu nữ thanh xuân hồn nhiên, đưa tới ánh mắt chú ý của không ít người qua đường.
- Đại ca, đây là tài liệu huynh muốn.
Tần Thiên Bảo đưa một quyển sách nhỏ qua, Đường Tiểu Đông vừa đi vừa nhìn.
Đây chính là tư liệu từ sớm hắn dặn Tần Thiên Bảo thu thập tại Trường An, trong thành Trường An có ba đại thương minh, lớn nhất chính là thương minh Kim Nguyên do thủ phú Đại Đường Vương Nguyên Bảo dẫn đầu, có gần trăm hiệu buôn gia nhập thương minh. Thứ nhì chính là thương đoàn Trường An, minh chủ là Đỗ Nhược Phi, số lượng thương nhân gia nhập liên minh cũng có năm sáu mươi nhà, ít nhất là thương hội Phúc Ngọc, chỉ có không tới mười thương nhan gia nhập liên minh, hội trưởng là nữ nhân, gọi là Ngọc Nhược Vân, phó hội trưởng Đường Phúc.
Đường Phúc?
Sẽ không phải là lục thúc trong miệng Đường Điềm sao?
Thục trung Đường Môn ở Trường An cũng có một ít cửa hàng, do Đường Phúc chủ trì, Đường Nhi Đường nhị tiểu thư hiệp trợ, có người nói Đường Nhu Đường nhị tiểu thư người cũng như tên, ôn nhu như nước, mỗi ngày có vô số công tử ca phong lưu xếp hàng dài ngoài cửa, chính là vì muốn Đường nhị tiểu thư chú ý.
Hắn cùng với con thứ ba của thủ phú Đại Đường Vương Nguyên Bảo Vương Ngạo Phong coi như đại địch sinh tử, như vậy, toàn bộ thương minh Kim Nguyên chính là địch nhân của hắn.
Đỗ Nhược Phi, người này không nhận ra, nhưng nếu đã có trở thành người đứng đầu một thương minh, có thể thấy được tài năng đặc biệt trên phương diện sinh ý, thương đoàn Trường An có năm sáu mươi nhà, so với thương minh Kim Nguyên kém xa, không cần suy nghĩ.
Thương hội Phúc Ngọc, phó hội trưởng là lục thúc Đường Phúc của Đường Điềm, có tầng quan hệ này, dù sao cũng dễ nói chuyện hơn một chút.
Lục thúc của Đường Điềm không phải là lục thúc của chính mình hay sao? Dù sao đi nữa cả ngày Đường Điềm đều gọi mình là biểu ca này biểu ca nọ, hắn đã sớm coi chính mình nhưThục trung Đường Môn rồi.
- Ngọc Nhược Vân…
Cái tên này thực dễ nghe, một nữ nhân có thể làm thương hội thương minh, khẳng định cũng là một tài năng thương giới, hắn đối với nữ nhân này có chút điểm hứng thú.
Thấy chú thích phía sau tư liệu, Đường Tiểu Đông nhíu mày.
- Tướng phái, thái tử đảng là có ý tứ gì?
Tần Thiên Bảo giải thích một chút, tướng phái chính là một phái lấy tể tướng đương triều Lý Lâm Phủ đứng đầu, thái tử đảng chính là thái tử điện hạ hiện tại, Lý Hanh.
Kháo, trong các thương hội có đối địch thì cũng thôi, còn dính dáng tới chính trị?
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, cảm giác đầu trướng lớn vài lần.
A, cái tên Lý Hanh này nghe tương đối quen tai.
Bỗng nhiên hắn vỗ đầu, được rồi, lúc Đường Huyền Tông xuống đài chính là do Lý Hanh kế vị, xác thực mà nói, Đường Huyền Tông xuống đài là do hắn đá xuống.
Hiện tại đầu óc của hắn đặc biệt linh động, một ít bài học lịch sử lão sư từng giảng trước kia thoáng hiện trong đầu.
Thiên Bảo năm thứ mười bốn, An Lộc Sơn thân kiêm tiết độ sứ ba trấn, lấy danh nghĩa thảo phạt gian tướng Dương Quốc Trung, dấy binh làm phản, chỉ huy nam hạ, công chiếm trọng trấn Đồng Quan, thẳng bức Trường An.
Đường Huyền Tông hoảng sợ phải trốn đi, mấy nghìn tướng sĩ đi theo hộ vệ bất ngờ làm phản, giết chết Dương Quốc Trung, bắt ép Đường Huyền Tông phải giết Dương quý phi.
Mà thái tử Lý Hanh thì chạy trốn tới Trữ Hạ, dưới sự chống đỡ của cấm vệ quân xưng đế, tự là Túc Tông, Đường Huyền Tông xuống đài làm thái thượng hoàng, bất quá Lý Hanh vốn là một con quỷ đoản mệnh, không tới mấy năm đã đi đứt. Bấm đốt ngón tay tính toán, khoảng cách tới An Lộc Sơn khởi binh làm phản còn hơn tám năm, thời gian tám năm đối với hắn mà nói, như vậy thừa đủ rồi.
Tần Thiên Bảo cười hì hì lại đưa tới một quyển sách nhỏ, nói:
- Đại ca, ta đoán huynh nhất định cảm thấy hứng thú đối với Ngọc Nhược Vân kia, hắc hắc.
Đường Tiểu Đông tiếp nhận vừa nhìn, vui vẻ đánh hắn một quyền:
- Hảo tiểu tử, thực có ích.
Trong quyển sách nhỏ này ghi lại một ít tư liệu về Ngọc gia, từ cửa hàng kinh doanh tới tướng mạo sở thích của Ngọc Nhược vân, người này thực có khiếu trời sinh làm gián điệp a.
- Muội tử Châu nhi của ta quả nhiên không chọn lầm người, ha ha…
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Không tới mấy năm, Bảo Định Tần gia sau Tần Kế Thì, lại sắp xuất hiện một nhân vật anh hùng, ha ha.
Đường Điềm bị tiếng cười của hắn hấp dẫn, chỉ vào Tần Thiên Bảo nói:
- Chỉ bằng hắn?
Đối với lời châm chọc của nàng, Tần Thiên Bảo không hề để ý, cười làm lành nói:
- Đại ca chỉ nói giỡn mà thôi, ha ha, đừng tưởng thật, ha ha…
Đường Tiểu Đông vỗ gáy hắn một cái, cười mắng:
- Nam tử hán đại trượng phu, sao lại không có tiền đồ như vậy? Không muốn làm nguyên soái không phải bính sĩ tốt, tiểu tử ngươi phải duỗi thẳng thắt lưng lên cho ta, phải tranh được vị trí dứng đầu Tần gia tới tay.
Lôi Mị đã từng nói qua chuyện của Tần Thiên Bảo này, tiểu tử này có một số phương diện rất lợi hại, có người nói trong đời trẻ tuổi đồng lứa của Tần gia tuyệt đối xếp hàng thứ nhất, mà người này lại không có chí khí, luôn bị trưởng bối Tần gia dạy dỗ nhưng không thành công.
Vẻ mặt Tần Thiên Bảo cầu xin:
- Đại ca, huynh ta cho ta đi, nếu như bị mấy vị trưởng bối phát hiện rồi, lại tiến hành đợt dạy dỗ nhồi vịt béo, vậy thì ta thảm rồi…
- Mẹ nó, không có tiền đồ!
Đường Tiểu Đông nghiến răng nghiến lợi đánh hắn một quyền khá mạnh:
- Người có khả năng phải nắm quyền, Bảo Định Tần gia các ngươi không phải vẫn muốn phát triển lớn mạnh, trọng trấn danh tiếng hay sao? Ngươi không làm đứng đầu một nhà, bảo Tần gia trọng trấn như thế nào?
Tần Thiên Bảo rụt đầu lại, bộ dáng xấu hổ giống như tân nương tử vừa mới qua khỏi cửa:
- Đại ca, huynh thực sự… Xem… Xem trọng ta…
Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Làm người, quan trọng phải có tự tin! Ngươi đối với chính mình không có tự tin, làm sao làm tốt mọi việc?
Tần Thiên Bảo hít sâu một hơi,
- Đại ca, Thiên Bảo đã hiểu!
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Như vậy là được rồi, hỗn cho tốt, để các trưởng bối trong nhà ngươi đều biết Tần Thiên Bảo ngươi tài giỏi nhất!
Đường Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫn là biểu tình không chịu tin.
Tần Thiên Bảo mỉm cười, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh về phía trước.
- Thiên Bảo, ba huynh đệ kia của ngươi, trước đây làm cái gì?
Tần Thiên Bảo hơi nghiêng đầu, ha ha cười không ngừng:
- Ba người bọn họ a, nguyên là côn đồ phía bắc thành, ta xem bọn hắn thực sự có tài, vì vậy để bọn họ theo…
Đường Tiểu Đông nheo con mắt:
- Như vậy bọn họ nhất định còn có một ít bằng hữu chung chí hướng rồi?
Hắn cùng với Vương Ngạo Phong đã trở thành đối thủ một mất một còn, mà Vương Nguyên Bảo được xưng là thủ phú Đại Đường, thương minh Kim Nguyên có trên trăm nhà thương gia kết minh, tiền tài quyền thế hùng hậu tới dọa người, chặn đánh suy sụp người to lớn này, phải hạ thủ từ các phương diện.
Mà sau này tập đoàn Đường thị phát triển lên, chi nhánh công ty con các loại cần rất nhiều nhân thủ, còn cần phải ứng phó biến động chính trị tám năm sau, hắn cần phải tổ kiến mọt nhóm lực lượng riêng của chính mình.
- Thành bắc có bảy tám môn phái bang hội nhỏ, ba người trong đó có một người là lão đại một bang phái nhỏ.
Tần Thiên Bảo cười cười đáp, trong lòng khẽ động:
- Ý tứ của đại ca là…
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Có tiền đồ!
Chương 64: Tam đại thương minh
Diệp công tử mang theo một đám gia nô như chó nhà có tang chạy ra khỏi Túy Tiên Lâu, Trương đại nhân chắp tay xin cáo lui.
Đường Tiểu Đông để vào tay hắn một tờ giấy ghi nợ có Diệp công tử tự mình ký tên:
- Trương đại nhân khổ cực rồi, ha ha, tạm biệt, không tiễn.
Nhãn thần Trương đại nhân sáng lên, tờ giấy ghi nợ này là một nghìn lượng bạc, vị Đường đại nhân này xuất thủ rất rộng tay.
- Đa tạ đại nhân, sau này đại nhân có gì phân phó, hạ quan nhất định nhanh chóng chạy tới.
Tiễn Trương đại nhân, Đường Tiểu Đông xoay người nhìn giả công tử, ôm quyền mỉm cười nói:
- Đa tạ tiểu thư.
- Ngươi…
Hai gò má của giả công tử đỏ hồng như ánh mặt trời mới lên, e thẹn động lòng người, nàng oán hận giậm một chân:
- Ngươi… Ngươi… Chơi không vui!
Không đợi mọi người phản ứng lại, nàng đã nhanh như chớp chạy ra khỏi Túy Tiên Lâu.
Đám người Tần Thiên Bảo tụ tập tới, đựng thẳng ngón tay cái:
- Lão đại lợi hại!
- Lợi hại cái rắm!
Không đạt được hiệu quả như mong muốn, Đường Tiểu Đông hoàn toàn tất vọng, vị Diệp công tử này cũng quá vô dụng đi, mặc dù trong người có chút tiền, nhưng lại không hề có chỗ dựa vững chắc.
- Các ngươi, đều đi nghỉ đi.
Tần Thiên Bảo trơn trượt như cá chạch, một điểm ngoại thương cũng không có, huynh đệ của hắn đều trâu sắt, hổ thép, thân thể to lớn, da thịt thô dày, một điểm ngoại thương không thành vấn đề. Chỉ có thương thế của Sấu Hầu tương đối nặng, hai xương sườn bị gãy, cần phải tĩnh dưỡng một hai tháng.
Lúc này Đường Tiểu Đông mới nghiêm túc nói:
- Vừa rồi là khảo nghiệm đối với các ngươi, nếu như các ngươi nghĩ ta làm quá mức, muốn đi hay ở tùy các ngươi, ta quyết không mạnh mẽ lưu lại.
- Lão đại, chúng ta theo ngài hỗn!
- Tốt, sau này mọi người đều là huynh đệ rồi!
Đường Tiểu Đông rất thỏa mãn:
- Các ngươi về trước nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tìm các ngươi nói chuyện, Sấu Hầu, nhiệm vụ của ngươi chính là nằm yên trên giường cho ta, ta không hy vọng các huynh đệ của ta bị thương tàn phế, mất mạng sẽ không được hưởng vinh hoa phú quý.
- Lão đại, chúng ta đều nghe lời ngài!
Ba người mừng rỡ, cái miệng không thể khép lại được, một trước một sau đỡ Sấu Hầu lên lầu trị thương.
Đường Tiểu Đông theo thói quen xoa xoa hai gò má, mấy gian nhà Tần Thiên Bảo mua cũng coi như nằm trong đoạn đường tương đối phồn hoa, mà Túy Tiên Lâu nha, địa phương này tương đối hẻo lánh, người đi đường không tính nhiều, không phải là đoạn đường thích hợp mở sinh ý tửu lâu, sinh ý vốn có điểm trì trệ, cộng thêm Diệp công tử bình thường hay tới quấy rối, chuyện sinh ý không lỗ vốn mới là lạ.
Mấy gian nhà dân rách nát kia vách tường thông gió mưa dột, căn bản không thể để người bị thương ở, Túy Tiên Lâu vừa mới quét vôi quét sơn lại không bao lâu, thanh lý một chút là được.
Tạm thời có chỗ ở tạm, sau này mới chuẩn bị dọn dẹp qua, nơi này chính là địa điểm dành cho phụ tử Vương gia làm điêu khắc in ấn, cũng là tòa soạn báo lá cải độc nhất vô nhị của vương triều Đại Đường.
Giả bộ không thấy Lôi Mị căng mặt, Đường Tiểu Đông uống một ngụm trà trơm Kha Vân Tiên pha, tán thưởng không dứt.
Đường Điềm đi tới, cười hì hì nói:
- Biểu ca, vừa rồi thực sự hả lòng hả dạ nha!
Tiểu nha đầu đối với hắn gần như là sùng bái cuống nhiệt mù quáng, cũng từ từ hình thành tương phản đối với Lôi Mị.
Lôi Mị thở dài một tiếng:
- Chuyện vừa rồi có chút
Đường Tiểu Đông không cho là đúng nói:
- Ta chỉ là giáo huấn một tên ác bá mà thôi.
Đường Điềm xen miệng:
- Đúng, loại người này, nên sửa trị thật nặng!
- Điềm nhi!
Vẻ mặt Lôi Mị không đồng ý.
Đường Tiểu Đông trầm giọng nói:
- Nếu chuyện này đổi thành Hoàng lão bản, hoặc là một thương nhân bình thường nào đó sẽ trở thành loại kết quả như thế nào?
Rõ ràng cảm giác được bất mãn trong lòng hắn, Lôi Mị trắng mắt nhìn:
- Người ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở huynh một chút, không nên quá lộ phong mang…
- Uhm, Mị nhi muội muội nói đúng, tướng công nên thu liễm một chút vẫn tốt hơn.
Kha Vân Tiên biểu thị chống đỡ Lôi Mị.
Kháo, cái này kêu là bộc lộ tài năng sao? Chờ lão tử vào thời điểm đường hoàng, các nàng sẽ biết cái gì mới gọi là bộc lộ tài năng.
Trong lòng Đường Tiểu Đông không vui, vừa lúc Đường Điềm quấn quýt lấy hắn muốn cùng hắn đi vấn an lục thúc Đường Phúc và Đường Nhu, gọi thêm Tần Thiên Bảo cùng đi, đồng thời giải sầu, thuận tiện đi nhìn một chút, tìm hiểm giá cả thị thường. Nguồn: https://truyenbathu.net
Lôi Mị và Kha Vân Tiên liếc mắt nhìn nhau, đều thở dàu yếu ớt.
Mới tới Trường An, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu, vốn tưởng rằng có gần vạn lượng bạc, hẳn là đủ để triển khai kế hoạch lớn, thế nhưng thời điểm tính toán cẩn nhận, cái đầu Đường Tiểu Đông biến lớn.
Dọn mấy gian nhà cũ nát cần phải mời công nhân dỡ bỏ trùng kiến, lắp đặt thiết bị, chỉ là mặt xây dựng đã tiêu tốn không ít tiền, nói chung, số tiền này chưa đủ để mở câu lạc bộ đêm. Đầu năm nay, không có máy ghi âm, chơi nhạc các loại, thuê nhạc sĩ ít nhất phải có hai ban, còn phải huấn luyện vân vân, cũng là một bút tiền tài không nhỏ.
Mua Túy Tiên Lâu tốn ba nghìn lượng bạc, chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, tính toán cẩn thận, cũng là một bút chi, đợi khi thương thế của Vương Cường khôi phục hoàn toàn, còn cần phải mua dụng cụ thợ mộc các loại co bọn họ, những điểm này coi như không quá nhiều, nhưng kinh phí hoạt động của đám người Tần Thiên Bảo thì không phải con số nhỏ, cẩn thận tính toán tất cả, trở thành con số khiến hắn phải
Người đi lại trên đường cái giống như nước chảy, loại hàng hóa rực rỡ muôn nào nào cũng có, mọi người hoặc chọn mua hàng hoặc cò kè giá cả, hoặc bắt chuyện với nhau, tiếng cười ỗn ã, náo nhiệt phi phàm, thủ đô Đại Đường đích xác đặc biệt phồn hoa.
Đường Điềm vừa mới tới Trường An, đối với tất cả mọi thứ đều mới mẻ hiếu kỳ, trên tay còn cầm đồ ăn vặt vừa mới mua, ăn tới ngon miệng, hoàn toàn là thiếu nữ thanh xuân hồn nhiên, đưa tới ánh mắt chú ý của không ít người qua đường.
- Đại ca, đây là tài liệu huynh muốn.
Tần Thiên Bảo đưa một quyển sách nhỏ qua, Đường Tiểu Đông vừa đi vừa nhìn.
Đây chính là tư liệu từ sớm hắn dặn Tần Thiên Bảo thu thập tại Trường An, trong thành Trường An có ba đại thương minh, lớn nhất chính là thương minh Kim Nguyên do thủ phú Đại Đường Vương Nguyên Bảo dẫn đầu, có gần trăm hiệu buôn gia nhập thương minh. Thứ nhì chính là thương đoàn Trường An, minh chủ là Đỗ Nhược Phi, số lượng thương nhân gia nhập liên minh cũng có năm sáu mươi nhà, ít nhất là thương hội Phúc Ngọc, chỉ có không tới mười thương nhan gia nhập liên minh, hội trưởng là nữ nhân, gọi là Ngọc Nhược Vân, phó hội trưởng Đường Phúc.
Đường Phúc?
Sẽ không phải là lục thúc trong miệng Đường Điềm sao?
Thục trung Đường Môn ở Trường An cũng có một ít cửa hàng, do Đường Phúc chủ trì, Đường Nhi Đường nhị tiểu thư hiệp trợ, có người nói Đường Nhu Đường nhị tiểu thư người cũng như tên, ôn nhu như nước, mỗi ngày có vô số công tử ca phong lưu xếp hàng dài ngoài cửa, chính là vì muốn Đường nhị tiểu thư chú ý.
Hắn cùng với con thứ ba của thủ phú Đại Đường Vương Nguyên Bảo Vương Ngạo Phong coi như đại địch sinh tử, như vậy, toàn bộ thương minh Kim Nguyên chính là địch nhân của hắn.
Đỗ Nhược Phi, người này không nhận ra, nhưng nếu đã có trở thành người đứng đầu một thương minh, có thể thấy được tài năng đặc biệt trên phương diện sinh ý, thương đoàn Trường An có năm sáu mươi nhà, so với thương minh Kim Nguyên kém xa, không cần suy nghĩ.
Thương hội Phúc Ngọc, phó hội trưởng là lục thúc Đường Phúc của Đường Điềm, có tầng quan hệ này, dù sao cũng dễ nói chuyện hơn một chút.
Lục thúc của Đường Điềm không phải là lục thúc của chính mình hay sao? Dù sao đi nữa cả ngày Đường Điềm đều gọi mình là biểu ca này biểu ca nọ, hắn đã sớm coi chính mình nhưThục trung Đường Môn rồi.
- Ngọc Nhược Vân…
Cái tên này thực dễ nghe, một nữ nhân có thể làm thương hội thương minh, khẳng định cũng là một tài năng thương giới, hắn đối với nữ nhân này có chút điểm hứng thú.
Thấy chú thích phía sau tư liệu, Đường Tiểu Đông nhíu mày.
- Tướng phái, thái tử đảng là có ý tứ gì?
Tần Thiên Bảo giải thích một chút, tướng phái chính là một phái lấy tể tướng đương triều Lý Lâm Phủ đứng đầu, thái tử đảng chính là thái tử điện hạ hiện tại, Lý Hanh.
Kháo, trong các thương hội có đối địch thì cũng thôi, còn dính dáng tới chính trị?
Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, cảm giác đầu trướng lớn vài lần.
A, cái tên Lý Hanh này nghe tương đối quen tai.
Bỗng nhiên hắn vỗ đầu, được rồi, lúc Đường Huyền Tông xuống đài chính là do Lý Hanh kế vị, xác thực mà nói, Đường Huyền Tông xuống đài là do hắn đá xuống.
Hiện tại đầu óc của hắn đặc biệt linh động, một ít bài học lịch sử lão sư từng giảng trước kia thoáng hiện trong đầu.
Thiên Bảo năm thứ mười bốn, An Lộc Sơn thân kiêm tiết độ sứ ba trấn, lấy danh nghĩa thảo phạt gian tướng Dương Quốc Trung, dấy binh làm phản, chỉ huy nam hạ, công chiếm trọng trấn Đồng Quan, thẳng bức Trường An.
Đường Huyền Tông hoảng sợ phải trốn đi, mấy nghìn tướng sĩ đi theo hộ vệ bất ngờ làm phản, giết chết Dương Quốc Trung, bắt ép Đường Huyền Tông phải giết Dương quý phi.
Mà thái tử Lý Hanh thì chạy trốn tới Trữ Hạ, dưới sự chống đỡ của cấm vệ quân xưng đế, tự là Túc Tông, Đường Huyền Tông xuống đài làm thái thượng hoàng, bất quá Lý Hanh vốn là một con quỷ đoản mệnh, không tới mấy năm đã đi đứt. Bấm đốt ngón tay tính toán, khoảng cách tới An Lộc Sơn khởi binh làm phản còn hơn tám năm, thời gian tám năm đối với hắn mà nói, như vậy thừa đủ rồi.
Tần Thiên Bảo cười hì hì lại đưa tới một quyển sách nhỏ, nói:
- Đại ca, ta đoán huynh nhất định cảm thấy hứng thú đối với Ngọc Nhược Vân kia, hắc hắc.
Đường Tiểu Đông tiếp nhận vừa nhìn, vui vẻ đánh hắn một quyền:
- Hảo tiểu tử, thực có ích.
Trong quyển sách nhỏ này ghi lại một ít tư liệu về Ngọc gia, từ cửa hàng kinh doanh tới tướng mạo sở thích của Ngọc Nhược vân, người này thực có khiếu trời sinh làm gián điệp a.
- Muội tử Châu nhi của ta quả nhiên không chọn lầm người, ha ha…
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Không tới mấy năm, Bảo Định Tần gia sau Tần Kế Thì, lại sắp xuất hiện một nhân vật anh hùng, ha ha.
Đường Điềm bị tiếng cười của hắn hấp dẫn, chỉ vào Tần Thiên Bảo nói:
- Chỉ bằng hắn?
Đối với lời châm chọc của nàng, Tần Thiên Bảo không hề để ý, cười làm lành nói:
- Đại ca chỉ nói giỡn mà thôi, ha ha, đừng tưởng thật, ha ha…
Đường Tiểu Đông vỗ gáy hắn một cái, cười mắng:
- Nam tử hán đại trượng phu, sao lại không có tiền đồ như vậy? Không muốn làm nguyên soái không phải bính sĩ tốt, tiểu tử ngươi phải duỗi thẳng thắt lưng lên cho ta, phải tranh được vị trí dứng đầu Tần gia tới tay.
Lôi Mị đã từng nói qua chuyện của Tần Thiên Bảo này, tiểu tử này có một số phương diện rất lợi hại, có người nói trong đời trẻ tuổi đồng lứa của Tần gia tuyệt đối xếp hàng thứ nhất, mà người này lại không có chí khí, luôn bị trưởng bối Tần gia dạy dỗ nhưng không thành công.
Vẻ mặt Tần Thiên Bảo cầu xin:
- Đại ca, huynh ta cho ta đi, nếu như bị mấy vị trưởng bối phát hiện rồi, lại tiến hành đợt dạy dỗ nhồi vịt béo, vậy thì ta thảm rồi…
- Mẹ nó, không có tiền đồ!
Đường Tiểu Đông nghiến răng nghiến lợi đánh hắn một quyền khá mạnh:
- Người có khả năng phải nắm quyền, Bảo Định Tần gia các ngươi không phải vẫn muốn phát triển lớn mạnh, trọng trấn danh tiếng hay sao? Ngươi không làm đứng đầu một nhà, bảo Tần gia trọng trấn như thế nào?
Tần Thiên Bảo rụt đầu lại, bộ dáng xấu hổ giống như tân nương tử vừa mới qua khỏi cửa:
- Đại ca, huynh thực sự… Xem… Xem trọng ta…
Sắc mặt Đường Tiểu Đông trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Làm người, quan trọng phải có tự tin! Ngươi đối với chính mình không có tự tin, làm sao làm tốt mọi việc?
Tần Thiên Bảo hít sâu một hơi,
- Đại ca, Thiên Bảo đã hiểu!
Đường Tiểu Đông ha ha cười:
- Như vậy là được rồi, hỗn cho tốt, để các trưởng bối trong nhà ngươi đều biết Tần Thiên Bảo ngươi tài giỏi nhất!
Đường Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫn là biểu tình không chịu tin.
Tần Thiên Bảo mỉm cười, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh về phía trước.
- Thiên Bảo, ba huynh đệ kia của ngươi, trước đây làm cái gì?
Tần Thiên Bảo hơi nghiêng đầu, ha ha cười không ngừng:
- Ba người bọn họ a, nguyên là côn đồ phía bắc thành, ta xem bọn hắn thực sự có tài, vì vậy để bọn họ theo…
Đường Tiểu Đông nheo con mắt:
- Như vậy bọn họ nhất định còn có một ít bằng hữu chung chí hướng rồi?
Hắn cùng với Vương Ngạo Phong đã trở thành đối thủ một mất một còn, mà Vương Nguyên Bảo được xưng là thủ phú Đại Đường, thương minh Kim Nguyên có trên trăm nhà thương gia kết minh, tiền tài quyền thế hùng hậu tới dọa người, chặn đánh suy sụp người to lớn này, phải hạ thủ từ các phương diện.
Mà sau này tập đoàn Đường thị phát triển lên, chi nhánh công ty con các loại cần rất nhiều nhân thủ, còn cần phải ứng phó biến động chính trị tám năm sau, hắn cần phải tổ kiến mọt nhóm lực lượng riêng của chính mình.
- Thành bắc có bảy tám môn phái bang hội nhỏ, ba người trong đó có một người là lão đại một bang phái nhỏ.
Tần Thiên Bảo cười cười đáp, trong lòng khẽ động:
- Ý tứ của đại ca là…
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Có tiền đồ!
Bình luận truyện