Quyển 1 - Chương 109: Độc Hạt Vĩ Châm (*)
Mười ngày tiềm tu mừng tiến cấp
Một chiếc kim đuôi quần hùng tranh
Đối với đám mây màu vàng kia, Phong Nhược để ý cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn kết luận nguyên nhân có thể là do tâm niệm khắc nên. Phải biết rằng tu sĩ khác trong quá trình bố trí trận pháp đều thông qua các loại khí cụ và mắt trận đương nhiên cũng được khắc lên trên khí cụ đó, thế nên người bày trận sẽ không thể cảm ứng được tình hình quỷ dị thế này.
Còn Phong Nhược khi bố trí trận pháp dùng tâm niệm khắc nên chủ trận, đồng thời tạo ra mắt trận bám vào trên người hắn, vì vậy mới có thể hấp thụ lấy toàn bộ tinh hoa của Ngũ Hành thạch bày trận.
Nói một cách chính xác thì đám mây đó ắt hẳn là một bộ phận của trận pháp Chính Phản Như Sơn, rất có thể do phạm vi phòng ngự nhỏ hẹp của nó nên mới có lực phòng ngự mạnh mẽ và khả năng phản lực như vậy.
Chỉ có điều, trong chiến đấu chính thức, loại phương pháp này rất bất tiện, hơn nữa còn phải trả một giá lớn, mỗi lần muốn tạo thành đám mây màu vàng này cần ít nhất thời gian hai mươi mấy nhịp thở, khoảng thời gian này cũng đủ cho địch nhân tung ra vô số thủ đoạn rồi.
Mặt khác, thời gian tồn tại của đám mây màu vàng đó quá ngắn ngủi, chẳng đến mười nhịp hô hấp, nên hắn cũng chưa có ý định sẽ thi triển trong lúc chiến đấu.
Nói tóm lại, loại đám mây màu vàng này chính là dạng gân gà khó nuốt, chỉ có thể sử dụng trong tình huống đặc biệt, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều cần trả một giá lớn là sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ!
Thực sự từ chuyện này Phong Nhược đã nghĩ tới một khả năng đó là trận pháp Chính Phản Như Sơn đã có thể làm như thế thì có phải ba loại trận pháp căn bản khác cũng có thể hay không? Chẳng hạn dùng để gia tăng tốc độ như trận pháp Phong Hành, hay trận pháp Thanh Dương có khả năng gia để tăng lực công kích?
Phong Nhược cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, cách này có lẽ khả thi nhưng thời gian duy trì quá ngắn, trừ khi thay bằng Ngũ Hành thạch hạ phẩm, thậm chí là cao cấp thì mới có hiệu quả hơn, chỉ riêng lượng Ngũ Hành thạch tiêu hao hiện giờ đã khiến hắn không kham nổi rồi.
"Hắc! Mặc kệ thế nào thì đó cũng là một thủ đoạn phòng ngự không tệ!" Phong Nhược cảm thán một tiếng rồi lấy Mộc Linh Thạch ra bắt đầu tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết.
Đã liên tiếp mười ngày Phong Nhược không hề rời khỏi phòng nửa bước, mà vẫn giữ trạng thái tu luyện, bây giờ hắn đã cảm nhận sâu sắc được tai hại do việc pháp lực không đầy đủ mang đến, ở trong Khô Mộc Hải nguy cơ tứ phía này, cho dù chỉ một lần gặp nguy hiểm cũng khó giữ được mạng nhỏ
Dưới áp lực như thế, Phong Nhược rốt cục cũng đã tăng tu vi lên đến Luyện Khí hậu kỳ như mong muốn. Đương nhiên là do trước đó hắn đã đề thăng tu vi đến mức tối hậu, bằng không thì chẳng thể nào thăng cấp chỉ trong mười ngày này.
Việc thăng cấp lên Luyện Khí hậu kỳ không chỉ gia tăng tu vi cho Phong Nhược mà còn trực tiếp giúp cho pháp lực của hắn vận hành càng lúc càng linh hoạt hơn, độ tinh thuần của pháp lực tăng lên gần một nửa, sức tấn công cũng tăng vọt.
Có thể nói rằng ba cấp của Luyện Khí kỳ về bản chất không khác nhau nhiều, đều lấy việc gia tăng lượng của pháp lực, độ tinh thuần của pháp lực làm mục tiêu, cuối cùng khi tổng lượng và độ tinh thuần đạt đến một mức cực hạn nào đó sẽ tiến lên Trúc Cơ kỳ, hay nói cách khác chính sự thay đổi của lượng cuối cùng sẽ dẫn đến sự nhảy vọt của chất!
Dẫu vậy, với tư cách là giai đoạn tiếp cận Trúc Cơ kỳ cao nhất nên ở một mặt nào đó Luyện Khí hậu kỳ đã sở hữu một ít đặc điểm của Trúc Cơ kỳ, chẳng hạn như trên phương diện tấn công, pháp lực phát ra có thể tăng vọt lên chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí có thể đem pháp lực toàn thân thi triển ra trong chớp mắt, do đó có thể làm cho lực công kích lập tức tăng đáng sợ lên vài lần, thậm chí mười mấy lần.
Cũng chính bởi vì đặc điểm này, Luyện Khí hậu kỳ cũng có thể tu luyện các loại pháp thuật tiêu hao rất nhiều pháp lực như Ngự Kiếm Thuật hay các loại pháp thuật cao cấp.
Tất nhiên, không phải tất cả tu sĩ Luyện Khí kỳ đều có khả năng đó, trong chuyện này còn liên quan đến việc điều khiển pháp lực thành thạo này nọ..., chẳng hạn như trong tình huống hai tu sĩ có tổng lượng pháp lực xấp xỉ nhau, thì người mạnh hơn chắc chắn là tu sĩ có thể khống chế pháp lực trọn vẹn chính xác hơn, bởi vì càng khống chế pháp lực chính xác bao nhiêu thì càng có thể giảm sự tiêu hao của pháp lực đi bấy nhiêu!
Dù rằng từ trước tới nay Phong Nhược luôn chú ý việc khống chế chính xác pháp lực, nhưng dựa vào tình hình ở Trấn Thiên Tông thì ở phương diện này hắn cũng chỉ có thể xem như trung cấp thôi. Chẳng hạn với Băng Sương Kiếm Khí, dù bây giờ hắn đã là Luyện Khí hậu kỳ thì cũng chỉ có thể thi triển liên tục mười lần, còn các cao thủ ở Trấn Thiên Tông như Cảnh Tam bình thường đều có thể thi triển ra trên mười lăm lần.
Cũng chính vì vậy nên trong thực chiến hắn luôn cố gắng tránh thi triển ra Băng Sương Kiếm Khí.
Dẫu vậy thì cũng chẳng phải Phong Nhược không có điểm mạnh, bởi vì có Mộc linh thạch nên pháp lực bị tiêu hao trong khi thi triển pháp thuật Thanh Ti Triền sẽ giảm hẳn, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ khác có thể thi triển hai đến ba lượt cũng đã rất không tệ rồi, nhưng hiện tại hắn có thể thi triển trên mười lần!
Thế nên mục tiêu bây giờ của Phong Nhược là học xong pháp thuật tiến cấp của Thanh Ti Triền, chính là Thập Trượng Thanh Ti!
"Thình thình! Thình thình...!"
Ngay khi Phong Nhược đang cẩn thận cân nhắc thì cửa phòng chợt bị người ta gõ mấy cái.
"Ai vậy? Có chuyện gì không?" Phong Nhược thoáng không vui sẵng giọng hỏi, hắn ở đây đã bỏ tiền ra thuê rồi nhưng giờ chưa đến kỳ hạn, lại bị quấy rầy như thế này thì thật là vô lí.
"Ha ha! Phong Nhược sư đệ có đó chứ, ta là Bất Ngữ đây, mấy ngày trước đã dọn vào đây nên mới mạo muội đến quấy rầy một chút. Không biết Phong Nhược sư đệ có tiện hay không, tại hạ muốn thỉnh giáo đôi chút tâm đắc về phương diện trận pháp!" Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo vang dội.
"Bất Ngữ ? Thỉnh giáo trận pháp ? Người này thật đúng là âm hồn bất tán mà!" Phong Nhược nhíu mày rồi nói luôn: "Rất xin lỗi, hiện giờ ta không rảnh, mời các hạ trở về cho!"
Nghe thấy lời này của Phong Nhược, Bất Ngữ ngoài cửa vẫn không lui bước mà cười ha hả, nói tiếp: "Phong Nhược sư đệ có gì khó nói sao? Chúng ta đều là đệ tử cùng tông, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ, nếu sư đệ có gì khó khăn cứ nói ra, ta sẽ không đứng nhìn đâu! Hơn nữa, hai hôm vừa rồi đã có mấy Thương hội đến đây, chẳng lẽ sư đệ không muốn ra ngoài đi dạo một phen à, có lẽ sẽ phát hiện ra pháp khí thật tốt nào đó".
"Thương hội?" Phong Nhược thoáng trầm ngâm, hắn thực không muốn bỏ qua cơ hội này, có điều trên người hắn thật sự ngoài Ngũ Hành thạch cấp thấp thì không còn vật gì có giá trị, đi cũng vô ích thôi.
"Ồ, thực ra vẫn có thể thử với cái kim độc của bọ cạp kia xem, thứ này hẳn là có chút giá trị đây!"
Nghĩ tới đây, Phong Nhược liền đứng dậy, đảo mắt qua khắp nơi, thấy rằng linh khí mỏng manh tụ lại trong phòng mười ngày qua đã tan đi hơn phân nửa, sau đó hắn mới yên lòng bấm quyết khởi động trận pháp mà đi ra khỏi phòng riêng.
Vừa thấy Phong Nhược bước ra, tinh quang lập tức lóe lên trong mắt Bất Ngữ, hắn liền cười ha ha rồi nói: "Thì ra hơn mười ngày gần đây Phong Nhược sư đệ đang tu luyện, chúc mừng chúc mừng... Sư đệ có thể tiến cấp lên Luyện Khí hậu kỳ thì tất nhiên thực lực sẽ tăng mạnh!"
"Khách sáo rồi!" Phong Nhược thờ ơ nhìn lướt qua Bất Ngữ một cái rồi liền quay người bước ra ngoài. Hôm nay, trong lối đi đã được đặt thêm mấy viên Dạ Quang Châu nên cũng không tối như cũ nữa.
Hắn tiến vào căn phòng kia, nhưng lần này không trông thấy Thiên Sơn và đám nữ nhân kia nữa, có lẽ bọn họ đang tập trung trong đại sảnh rồi cũng nên. Tuy nhiên lúc này tên Bất Ngữ kia cũng không đi ra theo, Phong Nhược chỉ hơi trầm ngâm rồi bước tiếp ra ngoài.
Ra đến bên ngoài này quả nhiên thấy náo nhiệt hơn mấy ngày trước, còn xuất hiện thêm nhiều gương mặt xa lạ nữa. Phong Nhược nhìn xung quanh thấy bên dưới viên Dạ Quang Châu khổng lồ có ba tu sĩ trung niên đang ngồi xếp bằng ở một chỗ, bên cạnh họ có một vòng người vây quanh, không cần nói cũng rõ ba người này chính là đại diện của ba Thương hội rồi.
Nhưng ba người cũng không bày các loại vật phẩm ra trước mặt, mà nếu có người nào cần thì sẽ lấy từ ra từ Thắt lưng trữ vật, ngoài ra bọn họ còn thu mua các loại tài liệu từ trong tay những người bị lưu đày.
Phong Nhược dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt tu sĩ trung niên có ít khách hàng nhất, rồi hắn lấy chiếc kim đuôi của bọ cạp ra.
"Kim độc bò cạp, lấy từ linh thú cấp bốn, cực độc, có thể dùng để luyện chế kiếm, giá thị trường là một trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp!" Người nọ hờ hững nhìn thoáng qua, mặt không đổi sắc mà nói ngay, hiển nhiên loại hàng này hắn đã gặp qua nhiều.
"Một trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp ư? Sao thế được?" Phong Nhược sững sờ, dù rằng hắn không hiểu lắm nhưng giá cả thu mua tài liệu linh thú cấp bốn trong chợ không thấp, chiếc kim độc này có thể nói là vật có giá trị nhất trên người Khô Mộc Độc Hạt, trong mắt hắn thế nào cũng phải có giá trên năm trăm viên Ngũ Hành thạch cấp thấp.
"Sao lạo không được ! Vốn muốn tới Khô Mộc Hải này, Thương hội đã phải trả một cái giá khá lớn thì giá cả sao có thể giống với bên ngoài được!" Nam tử trung niên nói không chút khách khí.
Nghe vậy, Phong Nhược cũng chỉ có thể im lặng, Thương hội này cũng quá mập mờ rồi, với cái giá ép chảy ra nước thế này tất nhiên hắn sẽ không bán, nên hắn dứt khoát cầm chiếc kim đuôi của bò cạp kia về.
"Đợi chút!" Lúc này nam tử trung niên kia chợt kêu một câu, sau đó chăm chú xem xét chiếc kim đuôi bò cạp độc này, hơn nửa ngày trời sau, hắn mới hơi kinh ngạc mà nói: "Đây là kim đuôi bò cạp mẹ, tốt! Một ngàn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, ta mua!"
Phong Nhược còn chưa kịp gật đầu đồng ý thì một giọng nói như sấm rền đột nhiên cất lên, "Một ngàn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp ư? Trương Dịch, Thái Bắc Thương Hội các ngươi cũng thái quá nhỉ, khinh thường Khô Mộc Hải chúng ta không có người biết giá sao?"
Cùng với giọng nói này, một nam tử thân hình cao lớn với vẻ mặt kiêu ngạo đang sải bước đi tới, người này chính là Bá Thiên, một trong ba tên đầu sỏ của Pháo đài cổ Khô Mộc này.
"Tiểu huynh đệ, hai ngàn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp đi, ta muốn cái kim đuôi bò cạp mẹ này!" Bá Thiên dùng sức vỗ một cái lên vai Phong Nhược, giọng nói rất khí khái.
"Hai ngàn viên ?" Phong Nhược thoáng sững sờ, có chuyện gì đang xảy ra, không phải chỉ là một chiếc kim đuôi bò cạp mẹ thôi sao? Nhưng cái giá cao hai ngàn viên đúng là không tệ, sao hắn có thể từ chối đây? Ngay khi hắn đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, giọng nói uể oải của Thiên Sơn chợt vang lên trong sảnh.
"Bá Thiên, ngươi như vậy mới gọi là khinh người không biết! Tiểu huynh đệ, bản thân chiếc kim đuôi bò cạp mẫu cũng không có giá trị gì nhưng nó lại có thể dẫn dụ Bọ Cạp Vương cấp bảy bên trong Khô Mộc Hải xuất hiện đấy, chỉ có điều là bên trong Khô Mộc Hải này rất ít gặp bò cạp mẫu, cho nên giá trị của chiếc kim đuôi bò cạp mẫu này có thể còn hơn xa hai ngàn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp đấy!"
Trong khi nói, thân hình Thiên Sơn cũng đã xuất hiện ở trước mặt mọi người!
(*) Độc Hạt Vĩ Châm: chiếc kim đuôi bọ cạp
Bình luận truyện