Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 13: Hai viện tranh đấu



"Trời ơi ... Ta ghét ăn bánh gạo !"

Dưới ánh mặt trời chói chang như lửa, trước khóm trúc rậm rạp, Phong Nhược ngồi trên một tảng đá lớn nhìn chằm chằm chiếc bánh gạo trong tay mà than thở mãi không thôi, thần sắc hắn lúc này giống như chuẩn bị đi vào chỗ chết vậy.

Từ trước đến nay, có thể nói Phong Nhược thù hận mấy cái bánh gạo này cực kỳ sâu sắc, đến cả nằm mơ hắn cũng tưởng đã tìm ra được phương pháp thay thế nó rồi ! Thế nhưng thật đáng tiếc, cho đến hôm nay hắn có cố cách mấy cũng không thể nào thay đổi được !

Đương nhiên, Phong Nhược cũng có nghĩ đến việc săn giết linh thú cấp thấp sau đó dùng thịt chúng làm thức ăn, nhưng khổ nỗi thịt thú đó tuy rằng ăn ngon nhưng lại không đạt được hiệu quả như bánh gạo, chẳng hạn trong lúc bị kiệt sức chỉ cần ăn một cái bánh gạo sẽ cam đoan có thể sinh long hoạt hổ (1) trong nháy mắt.

So đi tính lại, hắn thấy chẳng những mấy món ngon miệng không có được hiệu quả đó, mà chế biến lại không dễ chút nào, lại càng không tiện mang theo bên người, nếu không cứ thấy thèm lại ăn thì ngược lại còn gây ảnh hưởng đến cái bụng nữa thì khổ.

Cân nhắc trên từng phương diện, cho dù Phong Nhược không can tâm thừa nhận nhưng đích thực bánh gạo là lựa chọn tốt nhất, nếu không có thứ này chỉ sợ là tất cả người tu đạo Luyện Khí kỳ đều đau đầu khó tính không thôi !

"Ôi trời ! Quả nhiên thứ gì vẫn còn tồn tại đều có lý do cả !" Phong Nhược than vãn một hồi liền nhắm mắt lại, kiên cường chịu đựng, dùng tất cả nghị lực để nuốt cái bánh gạo vào bụng !

Mỗi ngày được hưởng dụng một miếng bánh gạo, Phong Nhược lại đi dạo một vòng quanh Hương Linh đạo điền, hiện nay việc hắn cần làm là nuôi dưỡng chín cái kén Tuyết Linh Tằm, còn Hương Linh đạo điền này tuyệt đối không thể để gặp sự cố, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến đại sự quyết định có thể nhét đầy bao tử hắn hay không !

Chín con Tuyết Linh tằm đã biến thành kén vẫn còn bên nằm y nguyên trong rừng dâu, bởi vì mấy cái kén tằm này thật sự quá lớn, Túi Càn Khôn của Phong Nhược chỉ có thể chứa nổi một con mà thôi, tình huống này lại khiến cho ý định lúc trước của hắn không ổn thỏa chút nào, còn ở nơi có Mộc Linh Thạch kia, không gian ở đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhét một cái kén tằm mà thôi, cho nên sự cố tằm hóa kén này cũng khiến cho hắn tự làm khổ mình.

Song hiện tại Phong Nhược còn chưa có dự định lập tức đến nơi bí ẩn ở Đông Phong để tu luyện, bởi vì nghe nói đám người Khổng Phi đã trở về được một thời gian rồi, tất nhiên hắn phải đòi cho được một viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp làm thù lao chứ.

Nhưng cũng may mắn Khổng Phi trở về kịp thời, nói cách khác nếu đưa cho Khổng Phi chín con Tuyết Linh Tằm đã bị bức kết kén giống như hắn, thật sự Phong Nhược sẽ vướng phải phiền phức lớn rồi !

Ngoại trừ đòi hỏi viên Ngũ Hành Thạch đó ra, Phong Ngự còn muốn mượn cơ hội này tiến hành giao dịch một chút với tên gian thương Khúc Vân, hắn hy vọng có thể bán được mấy cỗ thi thể linh thú cấp thấp, bởi vì Thanh Vân Tông không có chợ giao dịch riêng biệt, nên hắn chỉ có thể mua bán trao tay cho người khác mà thôi.

Nếu cách này có thể thuận lợi, như vậy sau này Phong Nhược sẽ có thể liên tục gom vào Ngũ Hành Thạch rồi.

Chỗ trú của Khổng Phi tại sơn môn Thanh Vân Tông ở sát ngoài rìa, nguyên do hắn là đệ tử đời thứ ba có tu vi thấp kém nhất, nếu không phải đầu nhập dưới trướng tên gian thương Khúc Vân, không chừng gã còn phải lăn lộn thê thảm hơn nữa ! Đương nhiên nếu so với một tên tạp dịch như Phong Nhược thì Khổng Phi dư sức tự tin hiển lộ ra tâm trạng đắc ý.

Còn về phần gian thương Khúc Vân, tại Thiên Cơ viện cũng coi như có chút tiếng tăm, thủ hạ gồm có năm tên đệ tử đời thứ ba cùng cỡ Khổng Phi, ngày thường bọn hắn đều tụ tập chung một chỗ để cùng nhau tiến thoái, hoặc ra ngoài săn giết linh thú hay lăn lộn khắp nơi, do nhờ có Khổng Phi nên Phong Nhược cũng rất quen thuộc với bọn họ.

Vừa mới tới sơn môn Thanh Vân Tông không xa, Phong Nhược liền gặp ít nhất mấy chục đệ tử Thanh Vân Tông đời thứ ba tụ tập trên quảng trường không mấy rộng rãi, đám người này chia làm hai phe thế lực, lúc này bộ dáng bọn họ nhìn nhau hầm hầm, tựa như chỉ cần một lời không hợp liền xông vào đánh nhau ngay.

"Ồ ? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra ?"

Nhìn thấy tình hình này Phong Nhược lập tức dừng bước, rất rõ ràng hai phe này một thuộc về Thiên Cơ viện, còn nhóm kia thuộc Thiên Xu viện. Hai viện Thiên Cơ và Thiên Xu vốn đã bất hòa từ xưa đến nay, thậm chí hắn chỉ là một tên tạp dịch mà cũng hiểu khá rõ chuyện này, nghe nói tình huống bất hòa này đã sớm kéo dài hơn một ngàn năm rồi, hơn nữa những đệ tử đời thứ hai hay đệ tử đời thứ nhất đều không tránh khỏi.

Chỉ có điều rốt cuộc những đệ tử đời thứ hai kia đều là lực lượng trung thành của Thanh Vân Tông, vì đại cục nên cao lắm hai bên đôi co vào câu mà thôi, thế nhưng hàng đệ tử đời thứ ba lại thường xuyên phát sinh đấu đá lẫn nhau.

Tìm trong nhóm đệ tử Thiên Cơ viện, rất nhanh Phong Nhược đã phát hiện ra đám Khổng Phi cùng tên gian thương Khúc Vân kia, lúc này bọn hắn cùng những đệ tử Thiên Cơ Viện khác đang tức giận, cảnh tượng vô cùng ồn ào, xem tình hình này chắc là phe Thiên Cơ Viện có chút thiệt thòi.

"Bớt nói nhảm lại đi ! Thung lũng Tây Phong ở gần Thiên Xu Viện bọn ta, tất nhiên cũng là nơi Thiên Xu Viện trông chừng, còn Thiên Cơ Viện các ngươi liên quan gì chứ ! Hôm nay ta cảnh cáo trước, nếu các ngươi vẫn tiếp tục lẻn vào thung lũng Tây Phong, thì đừng trách chúng ta không nễ tình đồng môn !" Lúc này, một tên đệ tử đời thứ ba cầm đầu hét to một tiếng, tuy gã mới mười tám mười chín tuổi, nhưng tu vi đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, chỉ cần một tiếng hét to này quả thật đã trực tiếp ngăn chặn khí thế của đám người Thiên Cơ Viện.

"Sở Thiên ! Không hổ là một trong tam đại ác bá của hàng đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông, thật đúng là có thủ đoạn lợi hại !" Phong Nhược trốn ở đằng xa cảm thán nói ra, tên Sở Thiên này là đệ tử thân truyền của Viện Chủ Thiên Xu Viện, thiên phú tu luyện cực cao, chỉ ngắn ngủn trong vài chục năm đã tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ, chỉ có điều hắn tâm cao khí ngạo, cực kỳ ngang ngược càn rỡ, cho nên rất ít đệ tử đời thứ ba cùng cỡ mà không sợ hắn.

Đương nhiên, tên Sở Thiên này hoàn toàn có năng lực để hung hăng càn quấy, dưới chân là linh cầm chiến đấu cấp ba Xích Tình Điêu, mức độ hung ác của con đại điêu màu bạc này Phong Nhược đã từng thưởng thức qua, trên người gã đó đã thu thập trọn bộ trang bị Lăng Vân, nhất là cặp Lăng Vân chiến ngoa (2) kia có khả năng tăng tốc độ và sức bật, trong số những đệ tử đời thứ ba chỉ có riêng mình hắn có được nên khiến không biết bao nhiêu kẻ đỏ mắt thèm thuồng.

Mặt khác, thanh kiếm khí cấp ba của Sở Thiên cũng có lai lịch rất lớn, chẳng những tương đương với Long Tuyền chính là kiếm khí trung phẩm tốt nhất, thậm chí hắn còn dùng ba viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm để tinh luyện, cho nên uy lực thanh kiếm cấp ba này lập tức tăng lên gấp bội !

Phải biết rằng Ngũ Hành Thạch hạ phẩm không thể so sánh giống như Ngũ Hành Thạch cấp thấp được, mặc dù chỉ kém có một cấp nhưng hiệu quả lại cách nhau khá xa, ví dụ đơn giản nhất là ở ngoài chợ chỉ thường dùng Ngũ Hành Thạch cấp thấp để giao dịch mà thôi, còn Ngũ Hành Thạch hạ phẩm lại cực kỳ hiếm thấy, coi như có muốn mua cũng không dễ chút nào, hầu hết người tu đạo có tu vi Luyện Khí kỳ chỉ cần cho vũ khí của mình tinh luyện qua một viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm cũng đã hiếm thấy rồi, thông thường chỉ khi nào tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ, rồi tu tập ngự kiếm thuật mới có tư cách đi đến những nơi nguy hiểm để thu hoạch Ngũ Hành Thạch hạ phẩm .

Từ việc đó nên biết được, tên Sở Thiên này đối với đệ tử Thanh Vân Tông đời thứ ba có uy hiếp lớn tới cỡ nào.

Quả nhiên sau khi Sở Thiên ra mặt, toàn bộ đám người Thiên Cơ Viện đều thành thành thật thật núp ở một bên mà không dám hó hé chút nào, đám người Khúc Vân tuy giận lắm nhưng cũng không dám nói gì, do chuyện này có tầm ảnh hưởng không lớn lắm, nên dù có bẩm báo lên cấp cao Thanh Vân Tông thì cũng không có ích lợi gì, vì vậy bọn hắn chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là từ nhỏ đến giờ Sở Thiên gây dựng ảnh hưởng khá lớn, ngoại trừ một vài đệ tử đời thứ ba ra, căn bản không có ai dám đối nghịch Sở Thiên cả !

Sau khi hung hăng cười to mấy tiếng, lúc này Sở Thiên mới dẫn theo đám người Thiên Xu Viện dương dương đắc ý rời đi, còn bọn người Thiên Cơ Viện ở lại than thở thậm thượt, nhao nhao tứ tán, hiển nhiên hiện tại trong bọn họ không có người nào có thể chống lại được Sở Thiên.

(1) Sinh long hoạt hổ : trở nên mạnh mẽ nhanh nhẹn..
(2) Chiến ngoa : giày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện