Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 37: Phong vũ



Mấy ngày sau, một thân ảnh có vẻ hơi lén lút xuất hiện ở phía đông ngọn Thanh Vân Sơn, tất nhiên người này chính là Phong Nhược. Bởi vì bên cạnh có thêm một người nên chiến đấu tọa kỵ của hắn mới ăn không tiêu, vì vậy lộ trình dự tính hai ngày của hắn mới bị kéo dài đến nay.

Song cũng may là Thanh Vân Sơn rất rộng lớn, hơn nữa đại bộ phận chúng đệ tử đều đến phiên chợ Thiên đãng Sơn, nên không ai phát hiện ra chút động thái của Phong Nhược.

Ngay giữa huyệt động của Ngân Giáp Tri Thù, hắn mở ra một huyệt động nhỏ vừa đủ chứa một người, rồi an trí nữ tử đang bị thương sau đó mới ngụy trang kỹ càng phía bên ngoài, lúc này mới xem như an toàn !

Kỳ thực, chính Phong Nhược cũng không biết mình làm thế sẽ có ích lợi gì ? Bởi vì nữ tử kia tựa hồ có lai lịch không đơn giản chút nào, chuyện khác chưa vội nói đến, chỉ cần đôi giày xanh sẫm kia cũng đã khiến hắn mừng hết lớn rồi.

Từ lúc mang giày rồi truyền pháp lực vào, hắn liền thử nhún người lên một chút mà lập tức bay cao đến hơn ba bốn trượng, đồng thời tốc độ chạy trốn lại càng mau lẹ như gió ! Phong Nhược phỏng chừng, hắn còn có thể đuổi theo con báo săn hết sức thoải mái !

Nhưng không chỉ như vậy, Phong Nhược còn phát hiện ra, chỉ cần có đủ pháp lực truyền vào thì dù là nhảy cao hay tốc độ chạy trốn đều sẽ duy trì vô hạn ! Hiện tại hắn vẫn chưa có cách nào phát huy tiềm lực tối đa của đôi giày này !

Nếu đem Lăng Vân Chiến Ngoa trong bộ Lăng Vân ra so sánh thì đôi giày này liền có thể xem như cực phẩm, hay nói một cách đơn giản là Lăng Vân Chiến Ngoa chẳng khác nào đồ bỏ, không cùng đẳng cấp so sánh !

Cho nên chủ nhân đôi giày thế này làm sao có thể lại là tiểu nhân vật được chứ ? Còn người tấn công nàng một kích lại càng thêm đáng sợ !

Do đó, một phần Phong Nhược lo cừu gia của nữ tử này tìm đến cửa, phần khác lại lo nàng khi tỉnh dậy sẽ đòi lấy lại đôi giày cực phẩm này mất !

"Thôi quản làm gì ! Chờ thương thế của nàng giảm bớt, ta sẽ đánh cho bất tỉnh lần nữa rồi ném ra ngoài Thanh Vân Sơn là xong!" Cuối cùng Phong Nhược cũng nghĩ ra được cách này, tuy rằng vóc dáng nữ nhân nọ không tệ, nhưng hắn luôn khống chế được bản thân mình.

Sau khi an trí nữ tử này một cách cẩn thận, Phong Nhược cũng không vội vã trở lại sơn môn Thanh Vân Tông mà tìm cách câu thông với Ngân Giáp Tri Thù, sau một hồi vẫn không thu được kết quả hắn mới từ từ tiến vào khe đá có không gian Mộc Linh Thạch. Lúc trước khi tham dự phiên chợ Thiên Đãng Sơn, hắn đã ném con Tuyết Linh Điệp vào đây, không biết trong khoảng thời gian này nó ra sao rồi.

Mới vừa tiến vào không gian nhỏ hẹp kia, Phong Nhược đột nhiên cảm nhận được linh khí nơi đây tinh thuần hơn lúc trước một ít, hắn nghĩ có thể do bản thân đang chìm trong ảo giác, tuy nhiên sau khi hắn dùng đoản đao Ánh Nguyệt phóng xuất ra đoàn hỏa diễm rọi sáng toàn bộ khu vực này, lúc đó hắn mới kinh ngạc khi phát hiện ra Mộc Linh Thạch đang ngự trên từng tầng rễ cây dường như lớn hơn một chút.

"Không thể nào ! Phải chăng ta bị hoa mắt ?" Phong Nhược vội vã tiến đến phụ cận và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Không sai, viên Mộc Linh Thạch này chính xác to hơn một chút, hơn nữa trên phần đỉnh có hơi nhô lên, nếu không phải thị lực Phong Nhược khá tốt thì chắc chắn đã bỏ qua chi tiết này rồi !

"Kỳ quái ! Rốt cuộc là thế nào đây ?" Phong Nhược ngạc nhiên lẩm bẩm một hồi, bởi vì hắn biết các loại linh thạch có thuộc tính trong Tu Tiên Giới một khi được hình thành thì sẽ không hề phát sinh bất kỳ biến hóa gì nữa, nếu có thì cũng chỉ càng thêm tinh thuần hay cấp độ ngày càng cao thôi, chứ chưa hề nghe qua tình huống linh thạch tự nhiên tăng trưởng thế này !

Phong Nhược nghĩ đi nghĩ lại cả nửa ngày, nghĩ đến vỡ đầu cũng không có đáp án, bởi vì tư liệu để lý giải vấn đề này hắn có quá ít, song với hắn mà nói thì thất bại cũng không đáng chú ý lắm. Trở lại thực tại, cho dù viên Mộc Linh Thạch này có khả năng tăng trưởng, đồng thời có linh khí tinh thuần nhiều hơn thế này thì hắn quản làm gì chứ ?

Lúc này, Phong Nhược mới phát hiện ra hắn không tìm thấy con Tuyết Linh Điệp đâu!

"Không thể nào ? Chỗ không gian này trước nay đều luôn bị phong bế, lẽ nào Tuyết Linh Điệp bỏ trốn ra ngoài ?" Phong Nhược gõ gõ đầu, thôi cũng không quản nữa. Hiện nay hắn đã có Kên kên cấp hai, Tuyết Linh Điệp có lực công kích yếu ớt kia cũng không được hắn để trong lòng nữa rồi.

Chỉ là, nhờ có kinh nghiệm gợi ý từ con Tuyết Linh Điệp, nên Phong Nhược liền giải phong ấn con Kên kên cấp hai, linh khí trong không gian này thập phần sung túc, nếu chỉ bằng vào một mình hắn thì không thể nào tiêu hao hết, vì vậy mới để cho Kên kên cấp hai cùng hưởng thêm chút linh khí !

Cứ như vậy tu luyện được vài ngày, Phong Nhược dự đoán đám người Khúc Vân có thể đã quay trở về, hắn bèn phong ấn Kên kên cấp hai lại, rồi sau đó quay về ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn. Song, trước khi đi hắn cũng thoáng nhìn qua một lượt nữ tử đang bị trọng thương, đối phương vẫn đang hôn mê bất tỉnh nhưng mạch đập đã ổn định hơn rất nhiều, có lẽ mất khoảng nửa tháng sẽ có thể khôi phục lại đôi chút.

Sau khi đút tiếp cho nữ tử này một gói Chỉ Huyết Tán nữa, hắn không để ý nhiều đến nàng nữa mà một mạch rời đi.

Vừa mới bước vào một đoạn trên ngọn chủ phong của Thanh Vân Sơn, Phong Nhược lập tức có cảm giác không hợp lý lắm, bởi vì đệ tử tuần sơn rõ ràng đã tăng thêm vài đội, hơn nữa trên mặt người nào cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.

Thân phận hiện tại của Phong Nhược bây giờ vẫn còn là một tên tạp dịch nên không dám nhiều lời, vội vàng hướng phía tiểu cốc của vị sư phụ đỡ đầu kia mà bay đi, thế nhưng hắn vừa tiến đến gần cửa vào tiểu cốc đã bị một đội đệ tử Thiên Xu Viện ngăn chặn lại !

"Đứng lại ! Nơi đây là cấm địa của bản tông, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào !" Người dẫn đầu chính là một tên đệ tử đời hai của Thiên Xu Viện, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ, Phong Nhược vừa nghe gã quát lên một câu đành thành thật đứng lại, tuy nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng bất ổn !

"Ách ách, cầu kiến sư thúc ! Ta, … ta đến mua vài cái bánh gạo !" Tuy rằng trong lòng rất e ngại, nhưng Phong Nhược cũng muốn biết sơ qua tình hình vị sư phụ đỡ đầu kia.

"Hừ ! Không có bánh gạo gì hết, hãy tự mình làm lấy đi, còn không thì tìm nơi khác mà mua !" Vị đệ tử đời thứ hai nọ nhịn không được liền quát.

"Ồ, ra thế à ! Vậy còn vị lão bà bà kia ?" Phong Nhược kiên nhẫn hỏi thăm, dù sao đi nữa lão bà đó cũng là sư phụ đỡ đầu của hắn !

"Đó là kẻ phản bội của bản tông ! Mụ đã chạy thoát rồi, ngươi nhiều lời tào lao như vậy có phải cũng có quan hệ với kẻ tạo phản kia không ?" Vị đệ tử đời thứ hai nọ rốt cuộc cũng nổi giận, lập tức trừng mắt với Phong Nhược, cả giận nói.

"Ách ... không, không phải ! Ta chỉ tới mua bánh gạo thôi !" Phong Nhược vội vã biện minh, sau đó cuống quít bỏ chạy.

"Kế tiếp nên làm gì bây giờ ? Tại sao sư phụ đỡ đầu lại tự nhiên biến thành kẻ phản bội của Thanh Vân Tông ? Rồi không biết bà ta có chạy thoát không ?" Vừa rời khỏi tiểu cốc, Phong Nhược nhịn không được mà nghĩ ngợi, hiện tại thật vất vã hắn mới có thể vững chân đứng tại Thanh Vân Tông, vốn muốn tiếp tục ra sức nỗ lực tu luyện, dự định tưởng đâu sẽ có ngày Trúc Cơ thành công, thế nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống bất ngờ thế này !

Tuy rằng chuyện mình bái Mộ Hàn Yên làm sư phụ cũng rất ít người biết được, nhưng nếu như cao tầng của Thanh Vân Tông truy cứu sâu vào, rất có thể sẽ liên lụy đến mình.

"Ngươi là Phong Nhược ?" Ngay lúc Phong Nhược còn đang đắn đo do dự là có nên chạy trốn khỏi đây không, thì một thanh âm có phần quen thuộc vang lên cách đó không xa, hắn vừa ngẩng đầu nhìn thì phát hiện hóa ra người đó chính là kẻ trước đây đã từng đoạt lấy xâu thịt nướng trên tay của hắn, và hắn phải xưng hô là Lam sư tỷ, đồng thời sư phụ đỡ đầu của hắn cũng chính là sư thúc của nàng.

"Ờ, đúng là ta !" Trong lúc nhất thời, Phong Nhược không biết được tại sao Lam Lăng lại tìm đến mình.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông, đây là thân phận yêu bài của ngươi, các vật phẩm liên quan khác ngươi có thể đến Nghi Trượng Điện rồi dùng yêu bài mà nhận lấy, ngươi sẽ ở tại khu vực chữ Hoàng số ba mươi mốt, từ giờ mẹo đến giờ tỵ mỗi ngày ngươi phải đến Thiên Cơ đại điện để tu tập tiên thuật phụ trợ !"

Khuôn mặt của Lam Lăng trước sau vẫn luôn giữ vẻ băng lãnh, tuy trong ngôn từ cũng có đôi chút lạnh nhạt, nhưng không hiểu sao khi lọt vào tai Phong Nhược thì tựa như tiên âm vậy, bởi vì sư phụ đỡ đầu của hắn đã từng nói qua, bà sẽ có biện pháp giúp hắn tiến vào Thanh Vân Tông, hiện tại lời hứa đó đã thành hiện thực, thế chẳng phải trong Thanh Vân Tông bà cũng có lực ảnh hưởng đấy chứ ?

"Đa tạ Lam sư tỷ !" Phong Nhược cố gắng áp chế mà không hỏi han đến tình hình Mộ Yên Hàn nữa, mặc dù hắn biết Lam Lăng khẳng định rất rõ ràng tình trạng hiện tại của Mộ Yên Hàn.

Lam Lăng lạnh lùng nhìn Phong Nhược một hồi, rồi bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Ba ngày trước, Chưởng môn bản tông bị phục kích trên đường, bản thân đã bị trọng thương, đồng thời năm mươi đệ tử tinh anh đời thứ hai cùng đồng hành cũng đều tử thương hầu như không còn ai, đến lúc này còn chưa biết hung thủ là người phương nào, ngươi hành sự nên cẩn thận một chút ! Nếu không có gì quan trọng, thì đừng nên rời khỏi khỏi phạm vi Thiên Cơ đại điện !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện