Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 92: Ô xà



Tháp tùng thư thả đi săn rắn
Một mình may mắn hớt tay trên


Đám người Phong Nhược đều hướng về phía Tây mà bay đi, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi Tiếp Thiên Phong. Song vì khu vực Nhạn Nam nơi nơi đều trùng điệp những ngọn núi cao ngất ngưỡng khiến Phong Nhược nhìn nơi nào cũng thấy giống như nhau.

Tốc độ phi hành tọa kỵ của đám người Thu sư tỷ đang cưỡi quả thực rất nhanh, Phong Nhược cố hết sức đuổi theo phía sau nhưng vẫn bị bỏ lại một khoảng khá xa, lúc này đã cách hơn năm trăm trượng rồi. Mới đầu hắn còn lo lắng mình bị bỏ rơi, thế nhưng sau một lúc phi hành thì hắn phát hiện ra rằng, dường như đám người Thu sư tỷ không muốn hắn đến quá gần các nàng, thế nên bọn họ cứ một mực duy trì cự ly năm trăm trượng này.

Đối với mọi chuyện Phong Nhược xem như không thấy, chỉ đơn giản cười khẩy một cái. Nếu không phải có Lam Lăng cùng Tân Nguyệt thì hắn đã sớm phủi đít bỏ đi rồi, cái mụ này tưởng là tất cả mọi người trong thiên hạ đều dễ dàng chiều theo ý mụ sao?

Đã biết bản thân mình không bị bỏ rơi, nên Phong Nhược để Kên kên cấp ba tự bay theo phía sau bọn họ, còn hắn thì hết nhìn Đông lại ngó Tây, thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.

Cứ như vậy suốt cả ngày trời, cảnh vật phía trước bỗng nhiên thay đổi. Không còn núi rừng liên miên, cũng chẳng thấy vực sâu hun hút nữa mà thay vào đó là một vùng toàn là nước mênh mông vô tận.

"Chẳng lẽ đây chính là Thanh Lam hồ?" Phong Nhược cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ. Hắn xuất thân từ khu vực Nhạn Bắc nên từ nhỏ đến lớn nào có dịp nhìn thấy sông lớn hồ rộng thế này, hôm nay được thấy một hồ nước rộng lớn mênh mông như vậy khiến hắn cực kỳ hứng thú và tò mò.

Song mặt hồ Thanh Lam cũng không phải dập dờn màu ngọc bích như tên gọi mà có màu xanh đen, trên mặt nước còn bốc lên một tầng sương mù màu xám khiến người khác nhìn thấy ắt phải sinh lòng chán ghét, nhất là Thanh Lam hồ này lúc nào cũng có những luồng gió lạnh thổi qua, nếu là người nhát gan thể nào cũng bị dọa cho hoảng sợ.

Đám người Thu sư tỷ không trực tiếp bay đến trên mặt hồ mà dừng lại cách bờ hồ hơn mười dặm, Phong Nhược cũng thu hồi Kên kên lại. Bởi vì địa phương nơi đây khiến hắn có cảm giác quỷ dị nên không dám để Kên kên ở lâu trên mặt đất, tuy nó được gọi là tọa kỵ chiến đấu nhưng kỳ thật ở trên đất bằng thì một con linh thú cấp hai thuộc tính thổ cũng có thể diệt sát nó dễ dàng.

Đám người Tân Nguyệt, Lam Lăng cũng đều phong ấn lại tọa kỵ phi hành của mình, chỉ có đại điểu sặc sỡ của Thu sư tỷ vẫn còn được thả rông ở ngoài.

Dù rằng khoảng cách tới mặt hồ còn tới mấy dặm nhưng mùi tanh hôi vẫn như cũ, khiến mọi người buồn nôn không dứt. Trên mặt đất không có nhiều cây cỏ cho lắm, khắp nơi đều mọc một loại thực vật chuyên sống dưới nước trông như rêu xanh, chỉ cần dậm trúng một cái lập tức nát bét khiến hắn cảm giác buồn nôn.

Đối với điểm này, Phong Nhược rất bội phục Lam Lăng cùng Tân Nguyệt, các nàng lại có đủ can đảm để đến nơi đây, quả thực rất kiên cường!

"Tân Nguyệt, ngươi cùng Lam Lăng dẫn dụ Ô xà rời hang, Tiểu Song chuẩn bị thi triển Ngũ Lôi Pháp Giới. Nhớ kỹ, không được đánh trượt, phải một kích chí mạng! Phỉ Nhi, ngươi đứng bên cạnh tiếp ứng, nếu Ô xà không chết thì ngươi phải thi triển thêm một đòn cuối cùng mà kết liễu nó!"

Thu sư tỷ nhanh chóng phân phó hết thảy, hiển nhiên đối với việc săn giết Ô xà nọ đã nắm rõ trong lòng bàn tay! Song ngay lúc vừa phân phó xong nàng ta bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Phong Nhược.

"Ngươi lập tức lui ra sau năm trăm trượng, ai cho phép ngươi tiến lên đây? Nếu còn dám chạy lung tung thì tự gánh lấy hậu quả!"

Nữ nhân họ Thu kia quát Phong Nhược một trận, mới đầu hắn còn bị dọa cho hết hồn nhưng lửa giận trong lòng lập tức bốc cao vạn trượng, nữ nhân này thật quá đáng!

Bắt gặp ánh mắt Lam Lăng như đang liếc nhìn mình, hắn mới cật lực áp chế lửa giận trong lòng, rồi xoay người lui lại đằng sau. Mặc kệ mọi chuyện ra sao, dù cho hắn có bị ủy khuất đi nữa nhưng không thể làm Lam Lăng khó xử được.

Chậm rãi thối lui đến hơn năm trăm trượng, lửa giận trong lòng Phong Nhược cũng tắt ngóm đi. Bởi vì có tức giận thì cũng vô dụng, ngược lại càng khiến nữ nhân kia khinh thường mình hơn, thật ra phương pháp giải hận duy nhất chính là phải đập tan cái vẻ cao ngạo kia đã!

"Hắc hắc...! mà thôi hãy quên đi, hơi đâu để ý đến cái thứ nữ nhân lãnh nhách kia, với cái tính tình đó chắc chắn sau này ả không có cửa lấy chồng được đâu!" Phong Nhược lắc đầu lằm bầm nguyền rủa một chặp, hắn cũng chẳng thừa hơi sức đâu mà để ý đến chuyện nhảm nhí này.

Nghĩ thông suốt hết thảy nên tâm tình Phong Nhược cũng dần trở nên thoải mái, hắn bắt đầu quan sát hành động của Lam Lăng cùng Tân Nguyệt, Ô xà gì gì đó tuy hắn không biết rõ nhưng đoán chắc là linh thú cấp bốn.

Cũng bởi vì khoảng cách khá xa nên Phong Nhược không có cách nào nhìn rõ ràng được tình hình phía trước, đợi đến khi Lam Lăng cùng Tân Nguyệt đều đồng loạt lùi ra sau thì hắn mới thấy được một con rắn thật to từ dưới đất phóng lên. Tuy trên lưng con rắn nọ có hai chiếc cánh bằng thịt nhưng nó không thể bay được, chỉ lâu lâu mới nhờ chúng mà lướt đi một đoạn, tuy vậy tốc độ của nó cực nhanh không gì sánh bằng, chỉ trong nháy mắt đã sắp đuổi kịp hai người Lam Lăng và Tân Nguyệt rồi.

Ngay trong lúc Phong Nhược còn đang lo lắng thì bỗng nhiên phía trên đỉnh đầu Ô xà nọ xuất hiện liên tiếp hai luồng sáng, bất chợt từ bốn phương tám hướng xuất hiện thêm mấy luồng công kích nhanh như tia chớp!

Con Ô xà nọ căn bản chưa kịp tránh né thì đã bị đánh trúng, sau đó nó miễn cưỡng giãy dụa một lúc, rồi hoàn toàn xụi lơ!

"Ồ ! Lẽ nào đây chính là uy lực của Ngũ Lôi Pháp Giới?" Phong Nhược có vẻ không mấy tin tưởng nên hắn mới lẩm bẩm thì thào một lúc. Tuy rằng đã lùi ra xa hơn năm trăm trượng, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ngay đúng lúc hai luồng ánh sáng nọ chạm vào Ô xà, tựa như luồng ánh sáng đó trói chặt Ô xà lại, vì thế Ô xà mới bị hạn chế hành động. Sau đó, một cột đá to lớn từ lòng đất phóng lên xuyên thủng thân thể của Ô xà, cuối cùng mới đến hỏa diễm, băng trùy đánh thẳng lên đầu nó.

Về phần hai luồng ánh sáng đó là thứ gì thì hắn chẳng cách nào thấy rõ, không biết là Kim thương hay Đằng mạn nữa!

Trầm mặc một lúc lâu Phong Nhược mới lắc đầu, căn cứ vào những gì hắn vừa quan sát được thì phạm vi công kích của Ngũ Lôi Pháp Giới nằm trong khoảng hai mươi trượng gì đó. Trong phạm vi này, với tốc độ hiện nay của hắn thì không cách nào trốn thoát kịp, trừ phi hắn có thể khiến tốc độ bạo tăng gấp đôi!

"Xem ra trong Tu Tiên Giới này ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, bản thân mình dù có Mộc Linh Thạch và Mộc Sát Kiếm trợ giúp một tay cũng chẳng thấm thía gì, nói không chừng còn có khi chết bất đắc kỳ tử mà không biết tại sao nữa ấy chứ!"

Âm thầm cảm thán một hồi, Phong Nhược liền hạ quyết tâm lần này trở về cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng phải đột phá tu vi lên Luyện khí hậu kỳ mới được. Ngũ Lôi Pháp Giới tạm thời còn chưa đủ tư cách chạm vào, song cũng nên khai phá thêm tác dụng của đôi Giày chiến dưới chân cái đã. Mặt khác, lực công kích của Mộc Sát Kiếm Khí cũng hơi yếu, ngay cả bộ Tuyết Tằm cũng không cách nào chém đứt, xem ra lúc trở về cần phải tiếp tục thu thập thêm Tiên Thiên Mộc Sát thôi!

Trong lúc Phong Nhược đang âm thầm suy tư thì đám người Lam Lăng và Tân Nguyệt phía xa đã xử lý xong Ô xà nọ, sau đó tiếp tục tìm kiếm sục sạo xung quanh. Tuy không biết rốt cuộc các nàng ngoài nhiệm vụ giết chết Ô xà đó ra có còn nhận thêm một nhiệm vụ tương tự nào nữa không, song Phong Nhược cũng mặc kệ. Thông qua tình hình hiện tại hắn đã biết được tiểu đội săn bắt này tuy rằng đều toàn là nữ nhân, nhưng thực lực ai nấy cũng khủng như nhau, vì thế hắn cũng không cần phải lo lắng dư thừa, nói đúng ra là hiện tại hắn cũng chẳng có đủ tư cách để lo tới.

Không muốn lại ăn xui xẻo với Thu sư tỷ nữa nên Phong Nhược lập tức lấy ra sáu viên Ngũ Hành thạch, rồi dựa theo những phương vị nhất định trên mặt đất mà bố trí, sau đó liền kết ấn, đọc khẩu quyết, chỉ cần mười mấy nhịp thở đã bố trí xong một trận pháp đơn giản.

Tuy nhiên chẳng qua đây cũng chỉ là hành động nhất thời buồn chán của Phong Nhược mà thôi, thật ra hắn cũng chả dám ngồi nhập định ngay chỗ mà linh thú đi qua lại như đi chợ thế này, với lại pháp lực trong cơ thể hắn cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu, trận pháp này nhìn có vẻ như vững chắc nhưng dù sao đây cũng chỉ là trận pháp cơ bản, chỉ cần một con linh thú cấp hai tùy tiện bước qua cũng có thể phá vỡ.

Kỳ thực không phải Phong Nhược chưa từng nghĩ đến tu tập các loại trận pháp có đẳng cấp cao hơn, nhưng vấn đề đầu tiên trước khi được tu tập là phải có đủ điểm cống hiến của môn phái, sau đó mới đổi lấy khẩu quyết và cách thức bố trí. Về điểm cống hiến thì có thể tích lũy từ từ sau khi hoàn thành các loại nhiệm vụ, nhưng quan trọng hơn là trận pháp càng cao thì phải sử dụng Ngũ Hành thạch cấp cao hơn, điều này Phong Nhược thật sự không có cách nào khả thi cả!

Huống chi cho đến nay Phong Nhược cũng không cho rằng trận pháp có nhiều tác dụng lắm. Sở dĩ hắn có thể học được Như Sơn trận pháp, Phong hành trận pháp, Thanh Dương trận pháp và Hồi Xuân trận pháp chính là nhờ vào hứng thú mà thôi.

Nếu như có thể, Phong Nhược cũng muốn thăng cấp pháp thuật Thanh Ti Triền lên Thập Trượng Thanh Ti luôn!

Vừa vận hành xong một vòng Thanh Mộc Linh Quyết, Phong Nhược lắc lắc đầu. Tập quán của hắn cho đến nay chính là hấp thụ linh khí của Mộc Linh Thạch, bây giờ quay sang hấp thu thiên địa linh khí thì lại có phần không quen, hơn nữa hiệu quả thu được cũng kém đến mức chán nản.

Ngay lúc Phong Nhược còn đang ngẩn người thì bỗng nhiên Như Sơn trận pháp do hắn bố trí bị lay động kịch liệt, sau đó tức khắc bị phá vỡ!

"Không xong! Có linh thú!" Phong Nhược không cần biết thứ gì đang ẩn núp sau lưng mà lập tức lăn nhanh về phía trước. Tức khắc ngay khi Phong Nhược vừa lăn đi thì nơi hắn vừa ngồi lúc nãy đã được thay thế bằng một con rắn cực lớn!

"Là Ô xà! Đáng ghét!" Phong Nhược chỉ hận bản thân mình quá đen đủi. Sở dĩ hắn yên tâm ngồi một đống nơi đây, là do thông thường rất nhiều linh thú đều có bản năng bảo vệ lãnh địa, ở gần đây chỉ có mỗi con Ô xà mới bị giết vừa rồi thôi, theo quy luật thì trong khoảng thời gian ngắn ắt hẳn sẽ không có linh thú hay Ô xà nào khác tới đây chiếm giữ nữa, thế nhưng không ai ngờ hắn lại gặp phải!

Không chút nghĩ ngợi, Phong Nhược liền phóng xuất đầu Ngân Giáp Thiên Thù và Kên kên cấp ba ra, kế đó liền lui nhanh về phía sau. Bởi vì khoảng cách giữa hắn và Ô xà thực sự quá gần, chỉ cần cái miệng của con thú kia mở ra chắc có thể nuốt trọn được nguyên một con trâu!

"Vèo!" Không ngoài dự liệu, Ngân Giáp Thiên Thù vừa bị con Ô xà kia quét đuôi trúng phải, lập liền văng sang một bên. Về phần Kên kên cấp ba căn bản không thể công kích tới gần Ô xà được, nó chỉ có thể bay lượn trên cao mà kêu quàng quạc om sòm khiến cho Phong Nhược phải dở khóc dở cười!

Song cũng may còn có Ngân Giáp Thiên Thù tranh thủ được cho hắn chút thời gian. Vì thế Phong Nhược phóng một hơi ra xa hơn tám chín trượng, rồi hắn lập tức phóng xuất ra hai sợi Thanh Ti Triền. Có lẽ cũng do thân thể ô xà quá lớn nên hai sợ Thanh Ti Triền đó liền phát huy được tác dụng, tức khắc thân thể to xác của Ô xà bị cuốn lấy thật chặt.

Phong Nhược vừa tranh thủ thêm được chút thời gian, lập tức tiếp tục lùi về phía sau, hắn lui lại cũng vừa thi triển ra Thuẫn Tường pháp thuật. Thật ra hắn cũng chẳng còn cách nào khác, đâu ai biết được Ô xà cấp bốn kia có thần thông kinh khủng gì, nếu chỉ dựa vào bộ trang phục Lăng Vân mà phòng ngự thì có vẻ khinh thường nó quá. Hơn nữa mới vừa rồi còn chứng kiến tốc độ cực kì mau lẹ kia, thì hắn đã bị dập tắt đi ý định chạy thẳng đến đám người Lam Lăng vốn đang ở xa cả nghìn trượng kia.

Được lắm! Ô xà nọ cũng không có khả năng nhanh chóng thoát khỏi hai sợi dây leo đang quấn chặt lấy nó, nên nó cũng chỉ có thể nổi hung giãy dụa tại chỗ mà thôi. Lúc này Ngân Giáp Thiên Thù ở gần đó tất nhiên không bỏ qua cơ hội ngon ăn thế này, nó lập tức há mồn phun ra từng chùm tơ nhện liên tiếp để buộc chặt con Ô xà đó lại.

Ngay trong lúc ấy, Thuẫn tường pháp thuật của Phong Nhược rốt cuộc cũng hoàn thành, chỉ thấy lóe lên một luồng ánh sáng màu vàng, nhất thời phạm vi chung quanh hắn đồng thời xuất hiện ba tấm thuẫn màu vàng đất, hơn nữa còn đồng loạt xoay tròn xung quanh người hắn.

Nhìn thấy Thuẫn Tường pháp thuật đã hiệu nghiệm, tức thời trong lòng Phong Nhược tĩnh táo hơn không ít, hắn bèn rút ngay thanh kiếm trên lưng, rồi lao thẳng vào con Ô xà.

Lúc này Ô xà vừa nhìn thấy Phong Nhược quay lại đã lập tức rít dài một hồi, đồng thời chiếc miệng khổng lồ mở toang phun ra hơn mười cây thủy tiễn, song ngay lúc đám thủy tiễn này sắp đến gần người hắn thì lập tức bị ba tấm chắn màu vàng đất đang xoay tròn kia hất sang một bên.

"A ha ha...! Quả nhiên không tệ!" Phong Nhược thấy thế cũng mừng rỡ. Từ trước đến nay, tuy hắn có thi triển ra Thuẫn Tường pháp thuật thế nhưng chưa bao giờ trải nghiệm qua khả năng phòng ngự của nó, hiện tại xem ra mức độ phòng ngự của nó có lẽ còn lợi hại hơn so với bộ trang phục Lăng Vân nữa.

Mà điều làm cho hắn mừng như mở cờ trong bụng chính là thời gian duy trì Thuẫn Tường pháp thuật, lúc trước tuy nằm trong khoảng thời gian uống xong chén trà, nhưng khi đó tốc độ di chuyển sẽ bị giảm xuống phân nửa. Thế nhưng hôm nay, con Ô xà kia bị Ngân Giáp Thiên Thù trợ giúp ngăn cản, nên lúc này con rắn đó chẳng khác nào làm bia sống cho hắn muốn chém muốn giết tùy ý!

"Yeeee... ! Đi chết đi đồ chết bằm!"

Phong Nhược hét lớn một tiếng, trong lòng hết sức tin tưởng mà giơ cao thanh kiếm cấp ba đang cầm trong tay chém loạn xạ!

Bởi vì nhờ có Mặc Ngọc giới chỉ giúp tăng thêm phân nửa lực lượng, nên Phong Nhược không cần dùng tới Băng Sương kiếm khí cũng có thể phá vỡ phòng ngự của con Ô xà.

Mà trái lại con rắn đó đang há miệng cắn tiếp thì vẫn bị ba tấm khiên kia đón đỡ, thậm chí cả một chiếc răng nanh của nó cũng bị chấn gãy! Về phần những mũi thủy tiễn thì vẫn vô dụng, nhất là thân thể đang bị tơ nhện cuốn chặt lấy chính là điều nó cảm thấy khó chịu nhất!

Nhưng chỉ trong chốc lát đó, Phong nhược đã chém hơn mười nhát kiếm lên thân Ô xà, nhất thời một đám máu màu lam phún ào ào ra, có thể thấy con rắn nọ sắp sửa không còn khí lực giãy dụa nữa rồi!

Thấy tình hình đã khả quan trở lại, con Kên kên cấp ba đang bay vòng vèo trên cao kia cũng sà xuống đầu Ô xà, nhất thời ra đòn nào là mỏ mổ chân quào loạn xạ cả lên, Phong Nhược thấy thế tức giận chửi ầm lên, tên này nhát gan quá đi!

Cho đến lúc con rắn dài hơn hai mươi trượng đó hoàn toàn xụi lơ thì Phong Nhược mới thở phào một hơi, kế tiếp hắn giơ chân lên đá bay con Kên kên vốn đậu trên đầu Ô xà đang kêu quàng quạc kia.

"Ngân Giáp, lần này công lao của ngươi lớn nhất, do đó toàn bộ tinh huyết đều thuộc về ngươi!" Trước tiên Phong Nhược cho Ngân Giáp Thiên Thù hấp thụ tinh huyết của Ô xà. Bởi vì trong tay hắn cũng không có dụng cụ nào chứa đựng được, hơn nữa hắn cũng không muốn đem con Ô xà này ra cống hiến cho kẻ khác, nên rốt cuộc mang lại lợi ích cho Ngân Giáp Thiên Thù!

Sau đó, Phong Nhược cắt một miếng thịt Ô xà cực lớn ném cho Kên kên, rồi mới bắt đầu xăn tay áo xẻ thịt Ô xà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện