Quyển 2 - Chương 1: Nhìn thấu
Luyện Thanh Ti, dụ rắn rời hang
Phong Nhược từ chối lời đề nghị của Kỳ Tương một cách nhã nhặn, sau đó hắn cũng đứng dậy cáo từ, rồi quay về lại chỗ ở tĩnh thất của mình, tuy nhiên ngay khi hắn đánh ra bí quyết trận pháp để chuẩn bị tiến vào thì trong lòng không khỏi kinh hãi.
"Không đúng, chẳng ngờ Trận pháp Chính Phản Như Sơn của mình lại bị người khác động tay động chân vào thế này".
Bởi vì gần đây Phong Nhược bố trí trận pháp đều dùng tâm niệm để khắc trận, vì vậy cách thức hắn lập trận khác hẳn với những người khác. Về điểm này người khác không thể nào cảm nhận được, và cũng không cách nào che giấu được cảm giác của hắn.
Mà hiện nay tòa Trận pháp Chính Phản Như Sơn ở trong tĩnh thất này tuy không thấy có điểm gì sơ xuất, nhưng vấn đề là không phải do chính bản thân hắn tự tay bố trí.
Thoáng hít sâu một hơi, trước mắt Phong Nhược lập tức hiện lên một gương mặt mà hắn cực kỳ chán ghét, đó là Bất Ngữ.
Nhưng sắc mặt của Phong Nhược lúc này thoáng biến đổi một chút, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lập tức hắn không hề do dự mà triển khai ra luôn pháp thuật.
Sau khi Phong Nhược tiến vào trong tĩnh thất, hắn liền nhanh chóng dò xét toàn bộ tĩnh thất qua một lần, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra chút lạ thường nào.
Nhưng tình hình càng kỳ lạ như thế thì mức độ nghi kị trong lòng Phong Nhược càng dâng cao.
Hắn dám khẳng định rằng lúc trước tòa Trận pháp Chính Phản Như Sơn cũng không phải bị người ta phá vỡ, bởi nếu như vậy thì nhất định phải lưu lại rất nhiều dấu vết.
Nhưng hiện tại mọi thứ bên trong tĩnh thất đều rất bình thường, dường như trận pháp này đã bị một cao thủ nào đó phá giải, rồi sau đó mới mô phỏng lại y chang như hình thái ban đầu, kế tiếp một lần nữa bố trí lại trông giống như đúc. Có thể nói khả năng bắt chước này đã đạt tới trình độ cực cao, nếu như không phải Phong Nhược gần đây đều dùng tâm niệm để khắc trận pháp, chắc chắn không thể nào nhận ra điểm sơ hở.
Mà càng làm cho Phong Nhược cảm thấy kinh hãi chính là, từ lúc hắn rời khỏi nơi này cho đến khi trở lại chỉ mới mất khoảng hai tuần trà, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể làm được đến tình trạng thế này, ắt hẳn người đó có kinh nghiệm về trận pháp đã đạt đến cảnh giới cao thủ rồi, bởi vì ít ra cho tới lúc này Phong Nhược vẫn chưa làm được.
Thế nhưng Bất Ngữ làm như vậy có dụng ý gì? Hay là hắn muốn luận bàn trận pháp với mình? Nhưng hắn làm sao biết được trình độ trận pháp của mình như thế nào chứ? Không lẽ chỉ bằng vào một tòa Trận pháp Chính Phản Như Sơn này mà có thể nhìn ra sao?
Còn hai người Diêu Hưng và Bất Ngữ mới đến Pháo đài cổ Khô Mộc nữa, dường như bọn họ ngay từ đầu đã nhận ra ngay mình là đệ tử lưu đày của Trấn Thiên Tông rồi, tại sao bọn hắn không tụ tập với nhóm năm người Tần sư huynh kia mà lại chủ động làm quen với mình?
"Không đúng, khẳng định bọn hắn đã nhận ra mình ngay từ đầu rồi, ít nhất là vì mình mà đến đây" Phong Nhược bỗng nhiên nghĩ đến trước kia bản thân bị Mạc Ngôn ám hại, trong đó chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
"Mạc Ngôn? Mạc Ngôn..., ta hiểu rồi"
Trong đầu Phong Nhược bỗng nhiên linh quang chợt lóe lên, hắn vừa nghĩ ra được vấn đề mấu chốt, thì ra Bất Ngữ chính là Mạc Ngôn.
"Mạc Ngôn... Bất Ngữ. Bất Ngữ... Mạc Ngôn. Thì ra là thế, thật sự không nghĩ tới các ngươi lại tìm đến nơi này. Thật sự không biết các ngươi quá mức tự đại, hay là cho rằng bản thân ta trói gà không chặt. Đáng giận thật!"
Phong Nhược cắn răng nhủ thầm, bọn chúng thật đúng là khinh người quá đáng mà.
Thật lâu sau Phong Nhược mới hít sâu một hơi, rồi tạm thời áp chế lại lửa giận trong lòng, hiện tại hắn không nên làm việc quá lỗ mãng, chưa vội nói đến bên người Mạc Ngôn còn có một tên cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ bảo hộ, mà chỉ cần Mạc Ngôn có pháp thuật Xuyên Vân đã cực kỳ khó đối phó rồi, cho dù hiện tại hắn có vận dụng Mộc Sát Kiếm Khí đi nữa, cũng chưa chắc có thể giành được ưu thế, có thể đây cũng là nguyên nhân chính để Mạc Ngôn dám nghênh ngang xuất hiện.
Chỉ có điều Phong Nhược cảm thấy hết sức kỳ quái, đó là bởi vì theo như lúc trước hắn đã từng suy đoán thì Mạc Ngôn rõ ràng muốn đưa hắn vào tử địa mà, nếu như thế hắn cần gì phải phí nhiều công sức như vậy, với thực lực của hắn lại có Diêu Hưng liên thủ nữa, thì ngay lúc ở Tiếp Thiên Phong có thể xuống tay truy sát mình rồi.
Còn nữa, dường như giữa hắn và Mạc Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa có bất kỳ xích mích gì kia mà, thậm chí lúc trước hắn đã từng nghe nói về tài nghệ về trận pháp của Mạc Ngôn mà vẫn chưa có cơ hội gặp qua đối phương nữa, như vậy vì nguyên do gì mà Mạc Ngôn đi đối phó với mình?
"Chẳng lẽ là bởi vì bộ Ngự Kiếm thuật khiếm khuyết này sao?" Phong Nhược nhíu mày lẩm bẩm, nghe nói Thu Ngọc với Mạc Ngôn có quan hệ thân thiết, nhưng nếu như Thu Ngọc hoài nghi mình là người đoạt được bộ Ngự Kiếm thuật đó, thì đúng là một lý do chính đáng để Mạc Ngôn ra tay đối phó mình, nhưng vấn đề ở chỗ bộ Ngự Kiếm thuật này chẳng qua cũng chỉ là vật ban thưởng cho nhiệm vụ mà thôi, đáng giá cho hắn gióng trống khua chiêng như thế sao?
Nhưng trong đó còn một vấn đề mấu chốt mà hắn không thể hiểu rõ, đó là hai người bọn Mạc Ngôn và Diêu Hưng nhọc công chạy tới Khô Mộc Hải này là gì, hơn nữa bọn họ vẫn chưa lập tức động thủ với mình mà tìm cách lén vào trong tĩnh thất để thăm dò, như vậy nhất định là do bọn họ còn muốn tìm kiếm hoặc muốn xác định một thứ gì đó.
"Chẳng lẽ do mình thu thập Tiên Thiên Mộc Sát rồi sau đó giúp cho linh mộc sống lại sao?"
Đột nhiên Phong Nhược lập tức nghĩ đến chỗ mấu chốt của đề vấn, hắn nhớ rất rõ ràng là sau một thời gian bế quan ngắn ngủi, bởi vì linh khí trong sân ngày càng dồi dào dẫn đến một ít linh khí bị tiết ra bên ngoài, do đó về sau hắn bố trí lại Trận pháp Chính Phản Như Sơn nên linh khí mới không tiết ra ngoài nữa.
Vốn hắn cũng không để việc này ở trong lòng, nhưng do linh khí bị tiết ra ngoài không nhiều lắm, hơn nữa vị trí sân viện cũng rất vắng vẻ, đồng thời với tư chất năm người bọn Đổng Tiểu Doãn thì không cách nào nhận định được, nhưng trong khoảng thời gian này do Thu Ngọc đã hoài nghi, cho nên cũng làm cho Mạc Ngôn nghi ngờ mà theo dõi mình.
Sở dĩ Mạc Ngôn không động thủ ở Tiếp Thiên Phong cũng bởi vì hắn nghĩ rằng bí mật này không phải là chuyện nhỏ, do không muốn làm kinh động tới những người khác nên hắn mới dùng kế sách hãm hại Phong Nhược để ép tiến vào Sinh Tử Điện, rồi bị lưu đày đến Khô Mộc Hải, sau đó hắn mới đi theo sau vào.
Nghĩ tới đây Phong Nhược đã xâu lại tất cả các ý niệm lại với nhau và đã phần nào nhìn thấu được đối phương. Hiện tại chính hắn cũng không khỏi bội phục tên Mạc Ngôn có tâm kế ngoan độc thế này, gã hành sự cẩn thận hơn nữa toàn bộ kế sách thật sự không chê vào đâu được, có thể nói nếu không phải do một sơ hở nhỏ từ Trận pháp Chính Phản Như Sơn này, hắn cũng khó mà đoán được hết toàn bộ sự tình vốn nhìn thoáng qua như không hề liên quan với nhau, nếu không thì chắc chắn sẽ có một ngày hắn thật sự bị Mạc Ngôn ám toán chết ngắt rồi.
"Tên Mạc Ngôn này, ngươi phải chết! Hơn nữa mình nhất định phải ra tay trước, nếu không bản thân đừng mong có chút cơ hội chiến thắng nào".
Phong Nhược hít sâu một hơi, quả thật Mạc Ngôn vô cùng đáng sợ, hắn còn sống ngày nào thì mình sẽ bị bóng ma này đeo ám bất an chừng đó, may mắn một điều là hiện tại Phong Nhược chưa hẳn không có ưu thế, bởi vì lúc này Mạc Ngôn vẫn chưa biết được mình đã khám phá ra bộ mặt thật của hắn.
Nhưng ra tay như thế nào lại một vấn đề nan giải bởi vì lúc nào cũng có Diêu Hưng ở bên cạnh, Phong Nhược chỉ cần lộ ra chút sơ hở nhỏ thôi chắc chắn phải ăn quả đắng tiêu đời ngay.
"Ây da, thực lực của mình vẫn còn quá yếu".
Trầm ngâm hồi lâu, Phong Nhược vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào cả, bởi vì dù muốn thế nào đi nữa hắn không thể nào thông qua cánh cửa Diêu Hưng được.
"Thôi được rồi, trước hết học cho xong Thập Trượng Thanh Ti cái đã rồi nghĩ tiếp, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này không ra ngoài là được. Vừa nghĩ đến tính cách cẩn thận của Mạc Ngôn, Phong Nhược nghĩ có lẽ tên đó không đến mức vội vã ra tay đâu".
Vừa nghĩ đến đây, Phong Nhược liền bố trí thêm một lần nữa bên trong tòa Trận pháp Chính Phản Như Sơn này, dù sao hắn làm vậy cũng có thể bảo đảm hơn một chút, với lại một khi xuất hiện biến cố thì hắn cũng có thể nhanh chóng dời mắt trận lên người mình, sau đó dùng để ngăn cản được một lát.
Sau khi bố trí xong hết thảy Phong Nhược mới bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, rồi bắt đầu tống khứ toàn bộ những bất an, sợ hãi, nôn nóng và phẫn nộ trong lòng ra, sau đó điều chỉnh cho tâm tư sáng suốt như gương, cho đến khi không còn gút mắc gì nữa mới lấy ra thanh ngọc giản chứa pháp thuật Thập Trượng Thanh Ti.
Phong Nhược tiện tay đánh ra một đạo pháp lực, tuy bên trên ngọc giản này cũng chưa thấy hiện ra bất kỳ chữ gì, nhưng đã xuất hiện vô số sợi thanh ti bay phất phới, trông thật giống như những cành liễu rủ tung bay trong gió, nhìn qua tựa như mềm yếu vô lực, nhưng lớp lớp, liên miên không dứt.
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh ngọc giản trong mắt Phong Nhược dường như hóa thành một không gian vô cùng rộng lớn, ở bên trong đó chỉ có duy nhất những sợi Thanh Ti vô tận mới là chúa tể, mặc cho hắn dụng tâm suy nghĩ nhưng trong nhất thời cũng không cách nào nắm giữ được quy luật.
"Đây là loại pháp thuật tiến cấp của Thanh Ti Triền sao?" Phong Nhược nhịn không được mà cảm thán, thời điểm lúc trước hắn tu luyện Thanh Ti Triền không hề cảm thấy khó khăn nào, nhưng hiện tại Thập Trượng Thanh Ti lại không ngờ lại khó đến thế.
Phong Nhược khẽ nhắm hai mắt lại, rồi dần ổn định nội tâm có vẻ hơi bị tán loạn.
Nhưng biến hóa của Thanh Ti thật sự rất khó nhớ, đến một lúc sau Phong Nhược cũng đành phải tạm dừng lại, sau đó nghỉ ngơi trong chốc lát lại tiếp tục suy nghĩ.
Cứ như thế sau mấy canh giờ cả người Phong Nhược đều mệt mỏi..., nhưng hắn vẫn chưa tìm ra bí quyết nào cả, ngay cả tham khảo qua những kinh nghiệm của Kỳ Tương cũng không có hiệu quả.
"Thật sự không xong rồi, vấn đề nằm ở chỗ nào đây?"
Phong Nhược có vẻ không cam tâm bèn thở dài tự nhủ: “Thập Trượng Thanh Ti quả không hổ là pháp thuật tiến cấp, so ra nó khó hơn nhiều pháp thuật loại cơ bản”.
"Không lẽ... hướng suy nghĩ của mình đã sai ngay từ đầu rồi sao".
Trầm mặc hồi lâu Phong Nhược bỗng nhiên nhớ ra điều gì, bên trong ngọc giản này dường như sinh ra một không gian vô cùng to lớn, đồng thời những Thanh Ti trong cõi thiên địa này có nhiều vô số kể, nhất thời muốn nhớ hết những biến hóa của Thanh Ti này đúng là chuyện hoang đường.
Dựa theo ghi chép về kinh nghiệm của Kỳ Tương, rõ ràng hắn cũng chỉ mới miễn cưỡng tìm được quy luật rồi ghi nhớ vài trăm kiểu biến hóa của Thanh Ti, sau đó dùng pháp lực thâm hậu làm cơ sở mà cưỡng ép thi triển pháp thuật đó ra, nhưng mỗi lần thi triển Thanh Ti này chưa bao giờ vượt qua trăm sợi cả, mặc dù là vậy khi hắn thi triển ra Thập Trượng Thanh Ti thì năng lực trói buộc cũng thật là khủng bố.
Nhưng rõ ràng phương pháp của Kỳ Tương không thể thích hợp với Phong Nhược, bởi vì hắn chưa có pháp lực thâm hậu để làm căn cơ, cho dù có miễn cưỡng thi triển ra đi nữa, cũng không đạt được mục đích của hắn.
"Biến hóa... hết thảy đều là biến hóa. Vì sao chính mình không chủ động điều khiển những biến hóa này?" Trước mắt Phong Nhược bỗng nhiên sáng ngời, tựa như đã nghĩ tới được vấn đề mấu chốt rồi.
"Nếu như những biến hóa do chính tay mình nắm giữ thì mình cần gì nhớ đến những thứ biến hóa có sẳn đó chứ, bởi vì tất cả đều là do mình khống chế, muốn biến hóa như thế nào là có thể làm được như thế, cho nên quan trọng nhất không phải là vô số những Thanh Ti đó, mà chính là những cơn gió vô hình đã tác động lên Thanh Ti".
Suy nghĩ cẩn thận điều này khiến cho Phong Nhược lập tức cảm thấy tỉnh ngộ hẳn ra, sau đó hắn nhìn lại thanh ngọc giản, quả thật có nhiều chỗ cảm thụ rất khác biệt so với trước kia, lúc trước hắn chỉ đơn thuần dùng lực mô phỏng lại những biến hóa của Thanh Ti, tất nhiên với lượng pháp lực hiện tại của hắn thì làm sao có thể đủ quay vòng cho được, thế nhưng từ khi nắm bắt được vấn đề mấu chốt này, hắn cứ dựa theo như thế mà dẫn dắt.
Cứ thế vô hình chung hắn không còn là người đứng ngoài quan sát nữa, mà trở thành người điều khiển trực tiếp.
"Thập Trượng Thanh Ti, thì ra là thế!" Phong Nhược bỗng nhiên thì thào khe khẽ, mà sau khi hắn dứt lời thì theo đó có một chiếc bóng màu xanh từ trong tay hắn uốn lượn xoắn ra, trong giây lát đã tạo thành một bức màn xanh lá, bức màn này từ xa nhìn lại trông rất giống như ngàn vạn cành liễu đang buông rủ xuống, rồi theo gió thổi qua cứ nhộn nhạo hẳn lên. Nếu nhìn kỹ lại thì nó là một vùng mông lung, tựa như sương mù mờ mịt.
Nhưng Phong Nhược biết rõ, chỉ cần hắn ra lệnh lập tức vùng sáng xanh đó có thể xuất hiện tùy ý, hơn nữa so ra hoàn toàn khác với pháp thuật Thanh Ti Triền. Lúc này hắn có thể trực tiếp thao túng những sợi Thanh Ti mảnh khảnh này, cho dù có bị địch nhân chặt đứt đi nữa cũng có thể sinh sôi trở lại.
Về điều này rõ ràng Thanh Ti Triền không cách nào làm được, bởi vì một khi Thanh Ti Triền được phóng xuất ra là không thể khống chế được nữa, nếu như bị chặt đứt thì tức khắc sẽ mất đi hiệu quả.
"Kỳ Tương nói quả không sai, pháp thuật tiến cấp không ngờ có uy lực thần kỳ đến thế, thật sự không biết uy lực của bốn loại pháp thuật tiến cấp còn lại kia sẽ ra sao nữa?"
Phong Nhược tỏ vẻ cảm khái hơi lắc đầu, tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên lập tức có gần trăm sợi Thanh Ti mảnh khảnh bắn ra, tức khắc để lại một vùng xanh lá trên vách tường của tĩnh thất.
"Một đợt Thập Trượng Thanh Ti có uy lực vô cùng bất phàm, có thể hoàn toàn trói chặt một con linh thú tứ cấp, đáng tiếc là tiêu hao pháp lực cũng quá lớn. Với thực lực bản thân lúc này cũng chỉ có thể liên tục thi triển được hai lần mà thôi, cho nên nếu không phải lúc trọng yếu thì tốt nhất không nên vận dụng tới".
Thoáng thở nhẹ ra một hơi, trong nội tâm Phong Nhược cũng ổn định hơn rất nhiều, dù sao thì Mạc Ngôn và Diêu Hưng đã gây ra áp lực cho hắn quá lớn, nếu nói không khẩn trương thì có vẻ chẳng thật lòng chút nào.
Có thể nhờ vậy mà khiến cho hắn càng kích thích thêm chiến ý.
"Sự việc này không thể kéo dài ra nữa, nếu không tình hình sẽ quá muộn màng, càng chậm thì mọi việc đối với bản thân mình lại càng bất lợi. Mặc kệ thế nào chăng nữa phải mau chóng hành động thôi, nhưng nên thừa dịp hai người bọn họ tách ra mới có thể ra tay được, hơn nữa tốt nhất không nên làm kinh động đến đám người Thiên Sơn để tránh mang đến hậu hoạn".
Trong bóng tối, Phong Nhược bỗng nhiên mở ra hai mắt ra, nếu như hắn tính không sai thì hiện tại chính là lúc mặt trời lặn, có lẽ đám người Bá Thiên và Thiên Sơn đã chuẩn bị bắt đầu xuất phát rồi, dường như đợt này bọn họ tiến hành săn giết Bò Cạp Vương thất cấp thì phải.
Thời điểm hắn muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử cũng sắp bắt đầu, mà chiến trường được chọn lại ở ngay tại gian tĩnh thất này.
Bởi vì thực lực của hắn cho dù có tăng trưởng hơn nữa, cũng đều khó có khả năng vượt qua được sự hợp sức của hai người bọn Mạc Ngôn và Diêu Hưng, hơn nữa trận sinh tử này không cách nào tránh khỏi, cho nên hắn cứ ở tại chỗ này mà thiết lập trận pháp.
Về phần mấu chốt để hắn thủ thắng lần này cũng rất đơn giản, đó chính là mấy ngày trước hắn trong lúc vô tình lĩnh ngộ được Lưu Vân trận pháp.
Phong Nhược hít sâu một hơi, ánh mắt hắn xuyên thấu qua màn đêm rồi nhìn về phía trước, hắn cơ hồ tưởng tượng được Mạc Ngôn và Diêu Hưng đang chú ý tới từng cử động của hắn.
Mà bây giờ, việc đầu tiên hắn muốn làm là... dụ rắn rời hang.
Bình luận truyện