Quyển 2 - Chương 40: Trấn thiên các
Đạp trên Mị Ảnh bay đi, tuy phải hứng gió núi phần phật nhưng thân hình của Phong Nhược vẫn ổn định vững vàng, đây cũng là kết quả sau khi hắn cắm đầu vào Hỏa Linh Tuyền luyện kiếm hơn nửa tháng, tuy còn cách cảnh giới kiếm ý thông linh rất xa nhưng ít ra thời gian luyện kiếm này cũng đã giúp hắn ngự trên Mị Ảnh phi hành linh hoạt hơn trước rất nhiều rồi!
Hiện nay tốc độ ngự kiếm phi hành của hắn đã nhanh hơn Bạch Vũ Hạc cấp một và cũng bay lên cao được tầm năm mươi trượng, khi phi hành tay áo bồng bềnh phất phơ theo gió nhìn phiêu dật cũng có chút phong phạm giống thần tiên trên trời.
Nhưng hiện tại trong lòng Phong Nhược không hề cảm thấy vui vẻ mà ngược lại hắn đang xót ruột muốn chết, bởi vì qua một thời gian ngắn luyện kiếm Ngũ hành thạch trong tay hắn tiêu hao hết sạch, bây giờ hắn lại trở thành một kẻ nghèo khó không một xu dính túi!
"Chà! Hy vọng lần lịch lãm này kiếm được vài chỗ tốt! Nếu không thì lần này lỗ to!"
Vừa lẩm bẩm Phong Nhược vừa điều chỉnh phương hướng bay về phía sườn đông của Tiếp Thiên Phong, hôm nay là ngày tụ họp đi lịch lãm rèn luyện mà địa điểm là ở sườn núi phía đông!
Nói một cách chính xác thì ở đó mới chân chính là trung tâm của Trấn Thiên Tông, chỗ này mới là sơn môn chính thức của Trấn Thiên Tông cách đây vài ngàn năm, bỏi vì qua bao nhiêu năm phát triển số lượng môn nhân đệ tử gia tăng lên rất nhiều cho nên Thượng Tam Viện và Hạ Tam Viện mới chuyển ra khỏi sườn đông Tiếp Thiên Phong, tuy vậy nhưng trung tâm của Trấn Thiên Tông vẫn nằm tại nơi này!
Mà chỗ này cũng không phải nơi ai muốn đến cũng được, ví như tất cả đệ tử của Hạ Tam Viện không được phép bước lên đây dù chỉ là một bước, ngay như Phong Nhược là đệ tử dự bị của Thượng Tam Viện cũng chỉ được lên đây ba lần mỗi năm, chỉ có những đệ tử chính thức của Thượng Tam Viện mới được tự do ra vào!
Chỗ mà nọi người đi đến chính là Trấn Thiên Các đã tồn tại hàng vạn năm, trong Trấn Thiên Các có vô số công pháp tu luyện hoặc khẩu quyết pháp thuật...gần như đủ mọi thể loại, nếu có đủ tư cách sẽ được mượn đọc. Ngoài ra quý giá nhất chính là những bút kí ghi lạị tâm đắc tu luyện hay những công pháp thần thông mà các cao thủ đã phi thăng của Trấn Thiên Tông nghĩ ra, thậm chí ở Trấn Thiên Các còn có những pháp bảo có uy lực vô cùng lớn, trong đó có cả Linh bảo!
Nói tóm lại những thứ bên trong Trấn Thiên Các không chỉ làm mấy vạn đệ tử của Trấn Thiên Tông ngưỡng mộ mà còn nổi tiếng khắp cả Thương Ngô Giới!
Trấn Thiên Các chính là nơi chủ chốt của Trấn Thiên Tông!
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Phong Nhược bước tới sơn môn ở sườn núi phía đông, mấy tháng trước hắn cũng có qua đây một lần, dù sao cứ mỗi năm hắn cũng có ba cơ hội tiến vào Trấn Thiên Các, thế nhưng tiếc rằng độ cống hiến môn phái của hắn chưa nổi ba mươi điểm trong khi muốn mượn một ngọc giản có ghi pháp thuật thấp nhất trong Trấn Thiên Các cũng phải mất năm mươi điểm cống hiến, còn những loại công pháp hay trận pháp cao cấp ... đều yêu cầu độ cống hiến rất cao, phải tới cả nghìn điểm. Còn những ngọc giản ghi lại tâm đắc của những cao thủ trong phái thì khỏi cần phải nói nhiều, không có tầm mười vạn điểm cống hiến cho môn phái thì đừng có mơ mộng, nghĩ thôi cũng làm người ta buồn rầu muốn chết rồi!
Phải hiểu rằng muốn kiếm được điểm cống hiến môn phái cũng không dễ dàng gì, hoàn thành một nhiệm vụ trong ngọc giản màu vàng cũng chỉ kiếm được mười lăm điểm cống hiến, còn nhiệm vụ trong ngọc giản màu đỏ thì được năm mươi điểm cống hiến, lúc trước Phong Nhược cũng chỉ hoàn thành được nhiệm vụ lấy mật Ô Xà cộng thêm mấy tháng làm quản sự ở Kiếm Tâm Viện mới kiếm được hai mươi mốt điểm, theo tốc độ con rùa này thì không biết tới kiếp nào hắn mới kiếm được một nghìn điểm cống hiến môn phái đây?
Đương nhiên những việc này chỉ nhằm vào đám đệ tử của Hạ Tam Viện hay những đệ tử dự bị như Phong Nhược, còn về phần đệ tử của Thượng Tam Viện có thể đến Chấp Sự Điện ở sườn núi phía đông để nhận những nhiệm vụ cao cấp hơn, ví dụ như tuần sơn hay ra ngoài đóng quân, thậm chí liều mạng mà nhận luôn nhiệm vụ đi canh phòng ở Ngũ Hành Giới. Những nhiệm vụ như vậy bao giờ phần thưởng cũng phong phú đồng thời nhận được điểm cống hiến môn phái rất cao! Nhất là nhiệm vụ ở Ngũ Hành Giới, chỉ cần đến đó một năm thôi ít cũng được mấy vạn điểm cống hiến môn phái!
Mất thời gian nửa nén hương Phong Nhược mới bay được tới bên ngoài sơn môn của sườn núi phía đông, đây là nơi bằng phẳng nhất trong cả sườn đông của Tiếp Thiên Phong, khi nhìn xuyên qua sơn môn có thể thấy bên trong lầu các liên miên không dứt mà bắt mắt nhất chính là một tòa lầu các cực lớn cao hơn trăm trượng tỏa ra ánh sáng màu vàng tím, mặc dù không nhìn thấy rõ từng chi tiết nhưng tòa lầu các này vẫn khiến người ta cảm thấy cảm giác cổ kính tang thương lạ lùng!
Không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là Trấn Thiên Các chỗ trọng yếu nhất của nơi này, còn ở xung quanh Trấn Thiên Các là những tòa lầu quan trọng khác, mà nếu nhìn từ trên không xuống sẽ thấy tất cả những kiến trúc ở sơn mồn thuộc sườn núi phía đông này đều được sắp xếp theo một quy luật thần bí nào đó! Dường như tất cả lầu các hợp lại tạo nên một trận pháp khổng lồ không gì sánh kịp!
"Đứng lại! Trình lệnh bài!" .
Khi Phong Nhược còn cách sơn môn hơn trăm trượng đã bị những đệ tử tuần sơn sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc chặn lại, nơi này được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, với thân phận hiện tại của Phong Nhược chỉ có thể đi đến hai nơi trong sơn môn sườn núi phía đông mà thôi, một nơi là quảng trường Trấn Thiên, chỗ đó rất lớn có thể chứa tới hơn vạn người, còn nơi thứ hai chính là tầng một Trấn Thiên Các, ngoài ra hắn không được bước chân vào bất cứ chỗ nào nữa, nếu không cẩn thận mà vi phạm thì hậu quả sẽ bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi môn phái!
"Các vị sư huynh, ta là một trong những người lần này đi lịch lãm rèn luyện ở khu vực Tần Tây, vậy lần này vào đây có thể không đánh dấu lên lệnh bài có được không?”
Phong Nhược đưa lệnh bài ra, đồng thời cẩn thận hỏi lại, bởi vì hàng năm hắn cũng chỉ có ba cơ hội tiến vào chỗ này mà thôi, mỗi lần đi vào đều bị đánh dấu lên lệnh bài nhưng địa điểm tập trung lần này lại ở quảng trường Trấn Thiên trong khu vực này nên hắn không muốn tự nhiên bị mất một lần đi vào Trấn Thiên Các!
"Không được!" Vị đệ tử dẫn đầu đám tuần sơn trả lời dứt khoát rồi cầm lấy lệnh bài của Phong Nhược, tiếp đó hắn dùng một viên ngọc mầu đen đảo qua lệnh bài, sau khi xong việc mới quẳng lại cho Phong Nhược!
"Thảm rồi! Lại lỗ vốn rồi!”
Phong Nhược chán nản lắc đầu rồi cẩn thận cất lệnh bài đi, sau đó hắn tiếp tục ngự trên Mị Ảnh kiếm tiến vào trong sơn môn. Sau khi bay xuyên qua ba chiếc cổng chào thật lớn cuối cùng hắn cũng đến được quảng trường Trấn Thiên, lúc này trong quảng trường đã có một đoàn tầm năm mươi người đứng đó, chính là những đệ tử tham gia lần lịch lãm này.
"Nguy rồi! Chẳng lẽ mình đến muộn?" Khi bay tới gần đoàn người Phong Nhược lặng lẽ thu hồi Mị Ảnh rồi rón rén đi vào, bỗng nhiên có một giọng nói giận dữ vang lên!
"Phong Nhược! Ngươi thật lớn mật, bây giờ mới mò cái mặt đến! Có phải muốn lão phu phải tự thân đến mời ngươi nữa hay không!"
Giọng nói này rõ ràng là của lão già viện trưởng Kiếm Tâm Viện!
"Ai! Đệ tử không dám!" Phong Nhược co đầu rụt cổ nhưng trong lòng lại cảm thấy hết sức kì quái, lúc trước giọng nói trong Phong Hành Chỉ Hạc có dặn giờ tập trung là đúng giờ mão mà! Tính ra hắn còn đến sơm hơn thời gian một nén hương! Vậy mà lão quỷ kia lại còn cố tính bắt bẻ chứ! Thật tức chết mất thôi!
"Sư phụ! Tên Phong Nhược này không có quy củ lại vô lễ bất kính, hắn chỉ là loại láu cá bại hoại không thể làm nên việc lớn, lần lịch lãm rèn luyện này không phải là chuyện đùa cho nên đệ tử thấy không nên để hắn đi, nếu không hắn lại gây chuyện ở Cửu Thần Cung thì đúng là trò cười cho thiên hạ, lúc đó sẽ mất hết của thể diện bổn môn, đệ tử nghĩ tốt nhất nên đổi người thì hơn!”
Lúc này ở phía trước vọng lại có tiếng người nói rất to, nghe cái giọng này đúng là Chu Vũ rồi!
"Chu sư huynh nói cũng không sai, tên Phong Nhược này không kiết kính nể sư trưởng, bắt hai vị sư bá phải ngồi đợi mất một tuần trà, thật là đáng giận. Vạn sư bá, Vu sư bá, đệ tử nghĩ nên đổi người đi thôi, sư đệ Mạc Vô Ngân mới tấn chức gần đây là người hiền lành lương thiện lại biết kính trọng sư trưởng, hơn nữa hắn luôn biết kiềm chế bản thân giữ mình trong sạch, tài đức vẹn toàn, rất có lễ nghĩa không bằng để hắn thay thế vị trí của Phong Nhược đi lịch lãm lần này!"
Lúc này bỗng nhiên lại có một người chen miệng vào.
Sau khi nghe được lời nói của hai người Chu Vũ trong lòng Phong Nhược cảm thấy vô cùng tức giận, Chu Vũ nói thì cũng thôi vì đằng nào lần này hắn cũng đã đến muộn nhưng cái tên kia nói toàn những lời vô lí không chịu được! Nhân phẩm của Phong Nhược ta cũng không tệ mà, ít ra cũng hơn thằng khốn Mạc Vô Ngân vô sỷ kia!
"Ừ! Vạn sư huynh, lời nói của Chu Vũ và Mộc Hải cũng có lí! Biểu hiện của đệ tử Mạc Vô Ngân cũng được lắm!" Lúc này vị nam tử trung niên đứng song song với viện trưởng Kiếm Tâm Viện gật đầu mỉm cười nói.
Nghe được những lời này, viện trưởng Kiếm Tâm Viện chỉ nhíu mày tỏ vẻ không vui trả lời:"Chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức như các ngươi nói, lần lịch lãm rèn luyện này do ba người chúng ta dẫn đội sao có thể xảy ra sai lầm được? Thế nhưng Phong Nhược tác phong lề mề, bại hoại lười biếng không có tinh thần cầu tiến! Thật là đáng giận! Không thể không phạt! Mấy việc vặt vãnh trong lần lịch lãm này giao hết cho hắn đi!"
"Gặp quỷ rồi!"
Khi nghe được hình phạt mà viện trưởng Kiếm Tâm Viện đề ra trong lòng Phong Nhược lại cảm thấy rất chán nản! Lão quỷ này cũng làm người ta tổn thương quá a! Không phải hắn chỉ rút lui khỏi khảo hạch sớm một chút thôi sao? Việc gì mà phải nhớ dai vậy chứ, hở cái là nhắc? Đã thế lại còn bắt hắn phụ trách tất cả các việc vặt mới đau, thế này có khổ không hả trời!
"Được rồi, theo quy củ cũ năm mươi đệ tử tham gia lịch lãm sẽ chia làm ba đội, ba người chúng ta mỗi người dẫn một đội sau đó sẽ tiến vào U Minh Lâm! Vu sư đệ, đệ có ý kiến gì không?"
Viện trưởng Kiếm Tâm Viện lại nói tiếp.
"Ha ha! Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, nhưng chúng ta nên đợi Tuyết sư muội một chút! Có lẽ nàng đang chuyển giao sự vụ của Tử Huyên Viện, hôm nay nàng đã lên chức Viện trưởng Linh Sơn Viện như vậy là ngang hàng với chúng ta rồi!" Vị nam tử trung niên kia cảm khái nói.
"Đúng vậy a! Muội ấy trẻ tuổi mà đã bước vào cảnh giới Kim Đan, điều này cũng rất hiếm thấy trong năm Đại tông môn khiến chúng ta cũng cảm thấy hổ thẹn mà! Ồ? Đến rồi!"
Theo giọng nói của viện trưởng Kiếm Tâm Viện những người trên quảng trường cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía xa xa có một đạo ánh sáng xanh đang lướt tới.
Khi nhìn thấy hình ảnh này Phong Nhược không khỏi sững sờ, bởi vì người đó chính là tọa kị phi hành Thanh Bằng cấp bảy của Mộ Phi Tuyết!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện một cái bóng cực lớn, tuy vẫn còn cách xa hơn mười trượng nhưng đã có một luồng gió mạnh táp vào mặt mọi người! Đó chính là khí thế mạnh mẽ của Thanh Bằng cấp bảy!
"Vạn sư huynh, Vu sư huynh, Tử Huyên Viện có chút việc khá phiền phức, làm phiền mọi người phải đứng đợi rồi!"
Mộ Phi Tuyết cũng không rời khỏi Thanh Bằng mà chỉ bình thản nói ,nhưng giọng nói của nàng lại khiến cho người ta có cảm giác mê muội kì lạ!
"Ha ha! Không sao, Tuyết sư muội, lần này chúng ta cũng chia làm ba đội rồi tập trung tại U Minh Lâm, muội lựa chọn những đệ tử lịch lãm đi theo muội đi!"
Vị nam tử trung niên kia cười ha ha nói.
"Cũng được! Nhưng mà Thanh Bằng chỉ có thể chở được mười người thôi, những người còn lại phiền hai vị sư huynh giúp cho!"
Mộ Phi Tuyết tùy ý nói rồi phất tay phải chỉ vào chín đệ tử nữ của Thượng Tam Viện, cuối cùng đôi mắt đẹp liếc nhìn rồi rơi lên người Phong Nhược.
"Ngươi cũng lên đây đi!"
Bình luận truyện