Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 50: Vận may bất ngờ



“Con nhện này được lắm! À Phong Nhược ra giá đi, ta muốn mua nó!”

Khi Ngân Giáp mới chui vào động đất thì Mộc Hải của Hạc Minh Viện bỗng nhiên mở miệng nói.

“Mộc sư huynh nói đùa rồi! Con nhện này đệ nuôi dưỡng từ nhỏ nên sẽ không nhận chủ khác đâu!...” Phong Nhược khẽ nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh nói.

“Nghe nói ngươi với Mạc Vô Ngân của bổn viện có khúc mắc không nhỏ, có muốn ta đứng ra hòa giải cho không? Ngươi nên biết thúc tổ của Mạc Vô Ngân là một trong những trưởng lão của bôn tông đó!” Mộc Hải làm như không nghe thấy mấy lời của Phong Nhược mà chậm rãi nói.

“Mộc Hải! Ngươi thiếu gì cách mà lại phải dùng thủ đoạn này, ta đã nói rồi lần lịch lãm rèn luyện này cấm được gây hấn với đệ tử trong tông!..” Nam tử có gương mặt lạnh lùng thấp giọng quát.

“Ha ha! Khúc sư huynh cần gì phải tức giận như thế, đệ cũng chưa nói là phải mua con nhện này ngay bây giờ, yên tâm về tình huống hiện tại thì đệ hiểu nhưng đệ nghe nói phần thưởng cho mười người đầu tiên không giống nhau đâu, cũng chưa biết đến cuối cùng lại có chuyện gì xảy ra!...” Mộc Hải lắc lắc đầu cười mà như không cười nói.

“Mộc Hải! Ngươi nói vậy là có ý gì?..” Nhạc Hưng của Linh Sơn Viện bỗng nhiên hừ lạnh rồi nói.

“Ta có ý tứ gì? Rất đơn giản, các ngươi đều có thú cưỡi dưới đất nhưng ta lại không có, điều này cũng có nghĩa các ngươi tiết kiệm được sức lực rất nhiều còn ta thì phải vắt sức mà chạy theo, cuối cùng chỉ sợ tên tiểu tử này lợi dụng điều đó mà vượt lên trước cả ta thì sao!...” Mộc Hải bỗng nhiên chỉ thẳng vào Phong Nhược mà nói!

“Cho nên đến những chặng cuối cùng thì con nhện cấp năm kia phải do ta cưỡi! Nếu không! Hừ!..”

Vừa nghe xong mấy lời này bọn người Chu Vũ im lặng trầm mặc hồi lâu mà trong lòng Phong Nhược lại cười lạnh một tiếng, giờ phút này hắn đã hạ quyết tâm đợi đến sáng mai hắn sẽ tự lực mà đi, không cần quan tâm đến chuyện gì nữa!

“Ầm!”

Nhưng ngay vào lúc này đột nhiên mặt đất dưới chân mọi người bỗng rung động mạnh, mà ngay sau đó có một cái móng vuốt cực kỳ to lớn đâm thẳng từ dưới đất lên.

“Là địa hành thi quỷ cấp chín! Mọi người mau chạy thôi!”

Nhìn thấy cái móng vuốt khủng bố này bọn người Chu Vũ tái cả mặt bởi vì đây chắc chắn là địa hành thi quỷ mới có thể chui từ dưới đất lên được! Cho nên bọn hắn không do dự chút nào lập tức quay người lao đi nhưng lúc này Phong Nhược cùng Ngân Giáp lại bị cái móng vuốt này chặn đứng! Muốn chui sâu xuống động cũng không còn kịp nữa rồi!

Mà kể cả chui xuống động bây giờ cũng là tìm chết, về khoản này ai có thể qua được thi quỷ cấp chín cơ chứ?

Cũng khỏi phải mong bọn người Chu Vũ quay lại trợ giúp vì chỉ sợ bây giờ bọn hắn đang còn mong Phong Nhược có thể dây dưa với con thi quỷ cấp chín này một thời gian để bọn hắn dễ thoát thân hơn ấy chứ!

“Chết rồi!”

Phong Nhược thầm kêu khổ, xem ra đào động trốn dưới đất cũng chưa chắc đã an toàn, xem ra đại quân thi quỷ ngoài kia là do con Quỷ Tướng cấp chín này gọi tới rồi!

Mấy ngày trước hắn vất vả lắm mới giết được một con thi quỷ cấp bảy mà giờ phải đối mặt với địa hành thi quỷ cấp chín có thực lực tương đương với tu sỹ Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong thì phải làm sao đây?

Hiện tại hắn không có bất kỳ cơ hội nào để bỏ chạy nữa!

“Ngân Giáp! Chuẩn bị chiến đấu!..”

Phong Nhược vừa ra lệnh cho Ngân Giáp vừa nhanh chóng xuất pháp thuật Thuẫn Tường ra, nhưng cũng chỉ cầu may thôi bởi vì hắn biết rõ sáu cái móng vuốt của thi quỷ cấp chín này khủng bố như thế nào!

Con thi quỷ này tất nhiên không coi Phong Nhược và Ngân Giáp Thiên Thù vào đâu, ngay cả thân thể cũng không thèm lộ ra mà chỉ vung cái móng cực lớn lên cuốn theo một mảng bùn đất rồi đâm mạnh về phía Phong Nhược!

Phong Nhược hoa hết cả mắt, thật sự hắn không tin mình có thể đỡ được một kích này nhưng bên giờ trong động đất nhỏ hẹp cũng không có cách nào tránh né, đành nhắm mắt làm liều cắn răng chống đỡ thôi, ngay lúc này Ngân Giáp Thiên Thù bỗng nhiên vọt lên phía trước, toàn thân nó tỏa ra một vòng ánh sáng màu vàng đỡ hộ thay chủ một đòn!

Chỉ nghe “Ầm!” một tiếng, Ngân Giáp vẫn đứng vững chặn được cái móng vuốt nhưng màn ánh sáng màu vang xung quanh người thì ẩm đạm đi nhiều, chập chờn như muốn vỡ!

Nhân cơ hội này Phong Nhược lập tức lao tới, việc đầu tiên hắn nhanh tay phong ấn Ngân Giáp đã bị thương không nhẹ lại rồi dốc sức liều mạng ôm lấy cái móng vuốt khổng lồ kia, bởi vì trong động đất nhỏ hẹp mọi phương pháp công kích đều không có tác dụng, thi quỷ cấp chín này có thể chui sâu vào trong bùn đất lại có thêm sáu cái móng vuốt linh hoạt nhanh nhẹn, có trời mới biết sắp tới năm cái móng còn lại sẽ đâm ra từ chỗ nào nữa?

Nên cách tốt nhất là bám lấy đối phương, như thế chẳng những tránh được mọi công kích mà hơn nữa lại có thời cơ tấn công được thi quỷ!

Mà bây giờ Bôn Lôi Kiếm cùng Mị Ảnh đều không dùng được, Phong Nhược tiện tay lấy ra dao găm gỉ sét dài ba tấc nhổ được trên ngực bộ hài cốt ở Khô Mộc Hải rồi điên cuồng đâm lên cái móng vuốt!

Vốn Phong Nhược cũng chỉ làm bừa cầu may mà thôi bởi vì với năng lực phòng ngự của địa hành thi quỷ cấp chín thì cho dù hắn xuất Mộc Sát Kiếm Khí ra cũng vô tác dụng, mà Bôn Lôi Kiếm thì lại rất khó dùng trong hoàn cảnh như thế này!

Nhưng thật không ngờ con dao găm này nhìn vậy mà lại sắc bén vô cùng, rất dễ dàng đâm xuyên vào trong móng vuốt!

Nhìn thấy vậy Phong Nhược không do dự chút nào nữa, điên cuồng đâm liên tiếp mấy chục nhát rồi rạnh một đường dài, đơn giản như vậy mà móng vuốt của thi quỷ cấp chín đã bị đứt ra một nửa!

Đau đớn như thế làm sao địa hành thi quỷ có thể chịu nổi? Nó ôm cái móng bị đâm chém lùi hẳn về dưới đất, mà Phong Nhược cũng bị lôi theo luôn!

Gặp phải tình hình này Phong Nhược đâu dám buông tay, bởi vì nếu thả ra thì khác nào tự tay chôn sống mình, đến lúc đó không thể cựa quậy được mà thi quỷ cấp chín điên máu quay lại cho một chém là xong đời!

Nghĩ được vậy hắn mặc kệ tất cả đến đâu thì đến chỉ cắn răng ôm chặt lấy cái móng vuốt, tay vẫn không ngừng đâm loạn! Kế hoạch của hắn rất đơn giản, làm cho miệng vết thương mở rộng để cho con địa hành thi quỷ này chảy hết tinh huyết mà chết!

Đương nhiên bây giờ hắn cũng không dễ dàng thoải mái gì, dù sao bây giờ cũng đang đâm sâu xuống mặt đất, chẳng những không thể thở nổi mà áp lực đè lên người càng lúc càng mạnh, cũng may pháp thuật Thuần Tường vẫn được duy trì nếu không chắc hắn đã bị choáng váng mà rơi rụng từ lâu rồi!

Mà sức mạnh của con thi quỷ cấp chin này quả thật rất khủng bố, Phong Nhược làm cho nó chảy máu không ngừng, thậm chi chặt gần đứt cái móng vuốt của nó mà tốc độ cũng không hề chậm lại, cứ điên cuồng đâm đầu lao lên phía trước, nhanh chả kém gì linh thú phi hành.

Cũng vì như thế Phong Nhược bắt đầu rơi vào tính thế nguy hiểm, toàn bộ pháp lực của hắn bây giờ cũng chỉ có thể thi triển được ba lần pháp thuật Thuẫn Tường nữa mà thôi, cứ theo đà này thì hắn chỉ miễn cưỡng duy trì được trong vòng nửa canh giờ nữa, còn sau đó đành phó mặc trời đất!

Bất đắc dĩ Phong Nhược đành tạm thời bỏ kế hoạch làm thi quỷ chảy máu chết, ngừng đâm để nó chạy chậm lại lấy cơ hội phục sức!

Nhưng mọi điều không như hắn nghĩ, mới dừng tay một cái thi quỷ chẳng những không chậm lại mà ngược lại càng chạy nhanh hơn, có trời mới biết nó muốn thế nào nữa!

May thay trời còn thương hắn, điên cuồng chạy thêm được nửa canh giờ đất xung quanh không còn nén chặt mà càng tơi xốp, sau đó còn mang theo cả mùi vị tanh tưởi của đầm lầy!

Thật sự Phong Nhược không ưa loại đất này chút nào nhưng nó bây giờ đã cứu hắn một mạng, bởi vì lớp đất mỏng này không tạo áp lực lớn lên người hắn, tạo cơ hội cho hắn trì hoãn thêm thời gian, nhưng để đảm bào địa hành thi quỷ vẫn chạy lên phía trước lâu lâu hắn lại bồi thêm cho nó một dao!

Cũng không biết qua thời gian bao lâu, khi Phong Nhược đã sắp bị mùi vị tanh tưởi của bùn lầy làm cho chết ngất thì địa hành thi quỷ đột nhiên dừng hẳn lại rồi nằm im không nhúc nhích nữa!

“Lạy trời! Cuối cùng nó cũng đã chết rồi sao?”

Phong Nhược cũng không dám chủ quan, đâm liên tiếp mười dao nữa lúc này mới chắc chắn thi quỷ cấp chín khủng bố này cuối cùng cũng xong đời!

Tiếp theo hắn liền gọi Ngân Giáp Thiên Thù ra rồi bắt nó đào thẳng lên mặt đất, chỗ này cách đầm lầy phía trên tầm mười trượng, cuối cùng chủ tớ cùng nhau kéo cái xác này lên, đây chính là chiến lợi phẩm vô cùng có giá trị, không thể bỏ qua được!

Nhưng khi hắn vừa mới chui ra khỏi đầm lầy rồi cẩn thận quan sát thì bỗng trở nên ngây dại, vì nhìn chân trời phía xa xa đã có thể thấy những ngọn núi cao nhấp nhô!

“Chỗ cuối cùng của U Minh Lâm! Đây chính là đầm lầy U Minh? Vậy mà mình đã vượt qua được đầm lầy kinh khủng nhất ở U Minh Lâm rồi?”

Đến nửa ngày sau hắn mới tỉnh táo lại, nhưng cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa bời vì nơi khó khăn nhất trong U Minh Lâm chính là đầm lầy U Minh, đến nỗi ngay cả đám người Chu Vũ mạnh mẽ như vậy cũng không chắc có thể đi qua vậy mà hắn tùy tiện mắt nhắm mắt mở lại xuyên qua dễ dàng!

Ngơ ngẩn cười một hồi Phong Nhược mới bình tĩnh lại cùng Ngân Giáp Thiên Thù kéo cái xác của địa hành thi quỷ chạy một mạch về phía trước, mà cũng phải cảm ơn con thi quỷ cấp chín này thật, may mà nó chạy hết đầm lầy mới dừng lại chứ nếu nó chết ở giữa đầm lầy U Minh thì hắn cũng chỉ còn cách phát tín hiệu cầu cứu mà thôi!

Thoát ra khỏi phạm vi của đầm lầy rồi tìm lấy một chỗ khô ráo, Phong Nhược cũng không kịp tẩy rửa bùn lầy hôi hám bám quanh người nữa mà vội vàng dùng dao găm sắc bén chia cái xác địa hành thi quỷ ra làm tám khối, hắn đang tìm Ngũ hành thạch trung phẩm!

“Sư phụ ở trên trời có linh thiêng, à không không, đang dạo chơi bốn phương nhất định phải phù hộ cho đệ tử! Đệ tử cũng không dám cầu có thể lấy được một viên Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim nhưng ngàn vạn lần đừng có ra thuộc tính thổ là được rồi, nếu không đệ tử sẽ buồn bực chết mất!”

Phong Nhược chắp tay trước ngực vái dài vái ngắn bốn phương tám hướng rồi mới cắm đầu vào cái xác của địa hành thi quỷ tìm kiếm, địa hành thi quỷ này chắc chắn là thi quỷ có thuộc tính thổ nếu không cũng không có khả năng chạy dưới đất nhanh chóng như vậy! Nhưng điều này cũng không có nghĩa là trong cơ thể nó chỉ có Ngũ hành thạch có thuộc tính thổ, đôi khi cũng có Ngũ hành thạch thuộc tính kim nhưng xác suất rất thấp!

Tìm kiếm trong thời gian suốt một nén hương cuối cùng Phong Nhược cũng tìm được một viên ngọc hình tròn lớn tầm hai hạt nhãn, lúc cầm nó lên hắn hồi hộp run cả người!

Phong Nhược nín thở chậm rãi lau đi những vệt máu xung quanh viên ngọc, ngay lập tức ánh sáng màu vàng phát ra, chói mắt hơn viên Ngũ hành thạch thuộc tính thổ mà hắn nhặt được trước kia nhiều! Không! Không thể so sánh được! Ánh sáng màu vàng này như thực thể, sắc bén có thể xuyên thấu được tất cả!

“Lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện, quả thật đáng giá!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện