Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 163: Cô phải chết
Editor: Waveliterature Vietnam
Sự tình, đã hạ màn, trước đó những chuyến đi lớn, bao gồm cả hồn đảo,…tất cả như là giấc mộng Nam Kha, tóm lại là đã kết thúc rồi.
Thực tế, những thứ yêu tinh ma quái, thật sự nghe chẳng lọt tai tí nào, nếu không tới được nơi thanh nhã, thế giới này cũng sẽ không chọn con người làm nhân vật chính, nhưng sự thiếu nhân tính luôn làm cho mọi người khó chịu, thậm chí có một số người còn thích dấn thân vào con đường chết.
Chu Trạch không rõ mình đang ở thế giới ma quỷ hay thế giới con người nữa, thực tế, trong nhiều trường hợp, anh ta cũng hơi mơ hồ về vị trí của mình, vì vậy trong nhiều trường hợp, anh ta chỉ xem mình là một tham quan.
Nhìn hoa nở, nhìn hoa rơi, người cười, quỷ khóc;
Bất cứ điều gì, miễn là đã nhìn quá nhiều, thì lập tức chết lặng.
Chu Trạch để Bạch Oanh Oanh giúp mình lên tầng 2, nơi này nhìn chung chẳng có gì thay đổi, ngay cả khi anh bước vào phòng, Chu Trạch vẫn thấy ông lão nằm trên ghế sofa, ngủ thiếp đi.
Bạch Oanh Oanh có chút bối rối không hiểu, hỏi: "Không phải ông đã chết rồi à?"
Con thủy mãng kia là do Chu Trạch thả cho đi lên, không phải là nó đã giết người rồi à?
Chu Trạch lắc đầu, người đàn ông đã chết, hắc khí của ông lão căn bản không thể che giấu được, dù không phải là chết trong chớp mắt, về sau không phải là chết trong vài ngày, thì cũng là sự chết đau đớn trong sự thống khổ như bị tra tấn.
Nữ nhân nằm trên đất, chiếc váy xộc xệch, để lộ một mảng lớn bên trong.
Chu Trạch nhìn vào nó một chốc,
Bạch Oanh Oanh bĩu môi bên cạnh anh ta.
Chốc lát, Chu Trạch đi lại, giúp nữ nhân sửa sang lại quần áo, tất cả họ đều đã ngủ say, sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, đối với họ mà nói, tất cả cũng chỉ như một giấc mơ, nhưng lại bị trả giá bằng số phận, sớm phát sinh nhiều chuyện không hay.
Chu Trạch cũng quay lại căn phòng, xoay hai vòng, phát hiện ra một con rắn, con rắn nhỏ, màu xanh, đã biến thành một con rắn rồi.
Vả lại, cánh cửa của căn phòng cũng có chút kỳ lạ, với rất nhiều dòng chữ lạ trên đó, Chu Trạch nhờ Bạch Oanh Oanh hỗ trợ mình đem những dòng này ấn xuống dưới.
Sau đó, Chu Trạch cũng chẳng đánh thức nữ nhân để nói sự tình, cùng Bạch Oanh Oanh trực tiếp rời đi.
Sau khi trở lại hiệu sách, mất khoảng một tuần, Hứa Thanh Lãng cũng từ một đêm kinh khủng trở về, bầu không khí rất kinh hoàng, bắt đầu phụ trách cơm ba bữa cho mọi người ở hiệu sách.
Ngoài ra, lại thêm mỗi đêm, tiệm sách lại có một hai con ma lui tới để giao sinh mệnh, thời gian của ông chủ Chu trôi qua cũng coi như là quá nhộn nhịp, quan trọng là, thân thể của anh ta cũng đã hồi phục hơn phân nửa.
Một số điều cần được giải quyết cũng nên được lên làm chương trình thường nhật, giống như vị linh mục kia năm năm trước đã giở trò nên bị đưa xuống địa ngục.
"Hẹn với Lâm Khả, trưa mai chúng ta gặp nhau ở tiệm sách." Chu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh, người rót trà cho mình.
"Được."Bạch Oanh Oanh lập tức lấy điện thoại, gửi tin nhắn và hỏi:"Ông chủ, đây có phải là để tìm vị linh mục không?"
Chu Trạch gật đầu, mặc dù lý do gây cái chết cho ông lão chính là ông ta tự đùa giỡn với ma quỷ, nhưng vị linh mục kia cũng đóng vai trò không nhỏ trong việc tác động đến sự tình này.
Ngoài ra, đối phương còn trộm tro cốt của anh ta, khoản nợ này phải được tính.
"Ông chủ, dường như anh đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng."Bạch Oanh Oanh nhắc nhở.
"Chuyện gì vậy?"
"Ở cuối đoạn, số dư còn kém tám trăm vạn "
"Ha ha"
Chu Trạch cười một tiếng.
"Ông chủ, đừng mang theo thứ này, nếu anh không có tiền, ít ra cũng trông vừa mắt người ta, khi ăn trông sẽ không ổn."
"Có một triệu tiền đặt cọc, có thể được sử dụng trong một thời gian dài, tiền cô vay trước đây không dành cho cô, cô đem đi chuộc hai phần tang lễ về đi."
"Không, ông chủ, làm sao anh có thể sống như thế, không quản lý việc nhà, không biết củi gạo quý, anh dạng này tám trăm vạn liền coi như không có gì to tát, ngày tháng sau này sao có thể xuống dưới?
Là tắm trăm vạn, không phải tám trăm!
Bạch Oanh Oanh thật sự không thể chịu nổi người đàn ông này.
"Ông chủ, trên báo có tin tức mới." Lão đạo cầm tờ báo đi tới.
Ông lão đã chết, lên cả báo, nhiều người đi phúng viếng, nguyên nhân là bị bệnh nghiệm trọng không qua khỏi.
Ông lão khi còn sống cũng là người có quyền.
Tang lễ của hắn, phô trương, long trọng, kỳ thực thế giới này chính là như vậy, trên sân khấu họ ung dung tự tại, khí chân sáng ngời, nhưng đâu ai biết được sau lưng mọi người, họ là nam đạo nữ xướng, người trước một vài, sau một vài, sự đảo ngược này, khiến cho công chúng ít nhiều chết lặng.
"À!"
Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên kêu lên một tiếng!
"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch vừa mới uống trà đã giật mình đổ cả ra tay.
"Ông chủ nhìn này." Bạch Oanh Oanh chỉ vào một cái trang bìa và nói.
Chu Trạch nhìn sang, tiêu đề là:
"Vợ của phú hào hiến tặng tất cả tài sản."
Đó là nữ nhân kia, đem tất cả tài sản thừa kế, đi hiến tặng.
"Tại sao lại là cô ấy." Bạch Oanh Oanh có chút khó hiểu.
Sau đó, bạch Oanh Oanh nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Chu Trạch, hỏi: "Lão bản, ngươi sớm biết?"
Chu Trạch lắc đầu.
"Tám trăm vạn, tám trăm vạn cũng được quyên góp cho dự án hy vọng."
"Đóng góp để tặng"
"Ông chủ, cái gì gọi là đóng góp để tặng.
Loại quyên góp này chính là tiền, cũng không phải tám trăm vạn tinh.
Và, ông chủ, tôi cũng nghèo mà, tôi còn phải mua nhiều đồ tang lễ anh có muốn quyên góp một ít cho tôi không?"
Bạch Oanh Oanh lém lỉnh nói.
"Tăm trăm vạn gì cơ?" Hứa Thanh Lãng bưng cà phê đi tới.
"Đó là khách hàng nữ rất giàu có tôi nói với cậu lần trước, lấu đầu là bảo giúp cô ấy giải quyết quyền phức, còn có tắm trăm vạn số dư, kết quả là người chồng của cô ấy chết, nữ nhân này lại mang toàn bộ di sản đi quyên góp." Bạch Oanh Oanh giải thích cho Hứa Thanh Lãng.
"Khoa trương quá vậy?" Hứa Thanh Lãng cũng sốc, ước tính số lượng quyên góp phải lên tới bao nhiêu tỷ.
"Này, có ai đang đến kìa?"
Lão đạo chỉ ra ngoài cửa.
Trước cửa, có một người phụ nữ, mặc váy đen, phủ gạc đen,
Trang phục này rất quen thuộc với nhiều người,
Đồ tang lễ.
Người phụ nữ bước vào,khẽ gật đầu với Chu Trạch, nói:" Tôi muốn trở về quê hương sinh sống, số dư của anh, tôi xin lỗi."
"Này, xin lỗi, cô có biết là ông chủ nhà tôi đã nghèo đến mức nào rồi không, tiền lương đều không có mà phát, cô còn nuốt của bọn ta tắm trăm vạn!"
Lão đạo chửi đổng.
"Lão đạo, thật ô uế."
"Cái gì?"
Sau đó, Lão đạo trông thấy Chu Trạch muốn đem nước trà rót lên mặt đất, liền lập tức ngậm miệng và không nói nữa.
"Tôi thành thật xin lỗi, anh sẽ không để tâm, phải không?" Người phụ nữ nhìn Chu Trạch nói.
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ hy vọng rằng khi tôi có điều kiện đi du thuyền, sẽ biển yên mà sống lặng mà thôi."
"Anh lại nói đùa rồi."
Nữ nhân xoay người, đẩy cửa và đi ra ngoài, cô ấy dường như đi tới đây, chỉ để nói những lời này.
Hứa Thanh Lãng giây phút này bỗng tỉnh táo lại, rất giống, thật giống, mặc dù cô mang theo hắc sa che mặt, nhưng thanh âm cùng thân hình, thật cùng với nữ nhân kia giống nhau như đúc!
Hứa Thanh Lãng ngay lập tức đuổi theo, nhưng tay hắn lại bị Chu Trạch tóm lại.
"Anh đang làm gì thế!" Hứa Thanh Lãng nói với Chu Trạch.
"Cho dù anh có mối quan hệ như thế nào đối với cô ấy, tốt nhất là không nên lại gần."
"Không được, tôi nhất định phải hỏi rõ một số điều!" Hứa Thanh Lãng kiên trì nói.
Chu Trạch có chút bất lực, lắc đầu đứng dậy,"Được thôi, tôi đi cùng với anh."
Ngay lập tức, Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng cùng đi ra khỏi tiệm sách, nữ nhân còn đang đi ở phía trước, Hứa Thanh Lãng nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp dùng hai tay nắm lấy bả vai của nữ nhân.
Thân thể người phụ nữ nhẹ run lên: "Chàng trai nhỏ, anh có việc gì?"
Hứa Thanh Lãng mua may, không biết nói gì, nó rằng mình đang chạy trốn ư?
"Bàn tay của anh."
Cuối cùng, mình từng có mối quan hệ với nữ nhân này, nói là tình yêu sương sương cũng đúng, cũng là trao duyên gửi phận cũng chẳng sai.
Hứa Thanh Lãng đưa tay nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, trên vết sẹo đó," Đây là thuốc mỡ tôi mang từ quê ra, nó có thể trừ sẹo."
Nữ nhân cười mỉm với Hứa Thanh Lãng và sau đó nhìn sang Chu Trạch, cuối cùng, ánh mắt cô vẫn đổ dồn vào Chu Trạch.
"Tôi không biết cô có liên quan gì đến anh ta hay không." Chu Trạch giải thích.
Nữ nhân gật đầu, biểu thị sự tin tưởng.
Sau đó cô chủ động ôm chặt Hứa Thanh Lãng,
Hứa Thanh Lãng sững người lại.
Đối phương mặc đồ tang, Chu Trạch ở bên cạnh, Hứa Thanh Lãng lúc này có chút luống cuống.
Sau đó,
Một tiếng nôn khan kết thúc đầy xấu hổ.
"Oẹ....."
Nữ nhân phun ra,
chính là máu,
Bắn tung tóe lên người Hứa Thanh Lãng.
Sau đó cô ta ngã xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy! Chuyện gì thế này!"
Hứa Thanh Lãng nhìn sang hai tay đầy máu.
Nữ nhân ngã quật trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
"Cô ta đã uống thuốc độc." Chu Trạch nói.
"Vậy anh có cứu được người không, hãy cứu cô ấy, anh không định làm gì cả à!"
Hứa Thanh Lãng nắm lấy tay Chu Trạch lắc mạnh.
"Không thể cứu được." Chu Trạch bình tĩnh nói.
"Tại sao?"
"Cô ấy muốn chết."
"Làm sao cô ấy lại muốn chết được chứ?" Hứa Thanh Lãng thật sự không hiểu.
"Cô ấy phải chết."
Chu Trạch đốt một điếu thuốc, nói: "Cô ấy đã chiến đấu với chính mình, sau đó tự đầu đọc, cùng anh không có quan hệ gì, hoặc là, anh có thể đốt cho cô ít tiền giấy, tóm lại là xử lý tốt cô ta, rồi quay lại đi.""
Quay lại, Chu Trạch quay lại tiệm sách.
Bạch Oanh Oanh thấy Chu Trạch trở về một mình, ngay lập tức hỏi:"Ông chủ, Hứa Thanh Lãng đâu?"
"Anh ta có chút việc cần phải xử lý."
"Cùng với nữ nhân kia?" Bạch Oanh Oanh lộ ra vẻ mặt khó hiểu,"Nhất định là người phụ nữ kia gặp sắc khởi ý, không để ý đến anh, liền coi trọng Hứa Thanh Lãng có phải không?"
"Cô ta chết rồi."
"Gì chứ?"
"Chết rồi."
"Cô ta làm sao mà chết chứ?"
"Tự sát."
"Cô ta sao có thể tự sát chứ?"
Trong mắt cô Bạch, những nữ nhân buôn bán, thích làm giàu, muốn hưởng thụ, bộ dạng người này, làm sao có thể đi tự sát cơ chứ?
"Tại sao cô lại chết?"
"Cái gì?"
Bạch Oanh Oanh không hiểu vì gì ông chủ đột nhiên hỏi mình như thế.
"Câu chuyện, tôi biết mà."
"Tôi biết."Bạch Oanh Oanh trả lời.
"Vậy tại sao cuối cùng, cô ấy lại chết?"
"Bởi vì cô ấy là một nữ nhân không tốt, đã hủy hoại sự trung thành, có chết cũng không hết tội."
"Chà, ngay từ đầu, thật ra là bởi vì Trụ Vương tại miếu Nữ Oa đã bất kính, khiến Nữ Oa tức giận, cho nên phái thuộc hạ là ba con hồ ly đến để mê hoặc Trụ Vương, đẩy nhanh sự kết thúc của một vương triều."
Cuối cùng, Đát kỷ thành công, Thương triều diệt vong, Đát kỷ vốn cho là mình có thể trở về phục mệnh, bởi vì nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.
Khương Tử Nha truy sát cô, cô chạy đi tìm Nữ Oa, Nữ Oa nói:
"Ngươi có chết cũng không hết tội,
Ta bảo cô đi mê hoặc Trụ Vương, Trụ Vương chết sớm một chút, Thương triều chấm dứt, nhưng không bảo ngươi giết đầy tớ trung thành."
Sau đó
Nữ Oa đem giết Đát Kỷ.
"Nhưng...…Ông chủ, ý của anh là gì...?
"Ngôi nhà này được thiết kế, bên trong có nhiều mật thất, lại thêm ông lão kia cuối cùng chỉ sống với cô trong một ngôi nhà như thế."
"Vâng...…"Bạch Oanh Oanh tiếp tục suy nghĩ.
"Vì vậy, cô ta phải chết."
Sự tình, đã hạ màn, trước đó những chuyến đi lớn, bao gồm cả hồn đảo,…tất cả như là giấc mộng Nam Kha, tóm lại là đã kết thúc rồi.
Thực tế, những thứ yêu tinh ma quái, thật sự nghe chẳng lọt tai tí nào, nếu không tới được nơi thanh nhã, thế giới này cũng sẽ không chọn con người làm nhân vật chính, nhưng sự thiếu nhân tính luôn làm cho mọi người khó chịu, thậm chí có một số người còn thích dấn thân vào con đường chết.
Chu Trạch không rõ mình đang ở thế giới ma quỷ hay thế giới con người nữa, thực tế, trong nhiều trường hợp, anh ta cũng hơi mơ hồ về vị trí của mình, vì vậy trong nhiều trường hợp, anh ta chỉ xem mình là một tham quan.
Nhìn hoa nở, nhìn hoa rơi, người cười, quỷ khóc;
Bất cứ điều gì, miễn là đã nhìn quá nhiều, thì lập tức chết lặng.
Chu Trạch để Bạch Oanh Oanh giúp mình lên tầng 2, nơi này nhìn chung chẳng có gì thay đổi, ngay cả khi anh bước vào phòng, Chu Trạch vẫn thấy ông lão nằm trên ghế sofa, ngủ thiếp đi.
Bạch Oanh Oanh có chút bối rối không hiểu, hỏi: "Không phải ông đã chết rồi à?"
Con thủy mãng kia là do Chu Trạch thả cho đi lên, không phải là nó đã giết người rồi à?
Chu Trạch lắc đầu, người đàn ông đã chết, hắc khí của ông lão căn bản không thể che giấu được, dù không phải là chết trong chớp mắt, về sau không phải là chết trong vài ngày, thì cũng là sự chết đau đớn trong sự thống khổ như bị tra tấn.
Nữ nhân nằm trên đất, chiếc váy xộc xệch, để lộ một mảng lớn bên trong.
Chu Trạch nhìn vào nó một chốc,
Bạch Oanh Oanh bĩu môi bên cạnh anh ta.
Chốc lát, Chu Trạch đi lại, giúp nữ nhân sửa sang lại quần áo, tất cả họ đều đã ngủ say, sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, đối với họ mà nói, tất cả cũng chỉ như một giấc mơ, nhưng lại bị trả giá bằng số phận, sớm phát sinh nhiều chuyện không hay.
Chu Trạch cũng quay lại căn phòng, xoay hai vòng, phát hiện ra một con rắn, con rắn nhỏ, màu xanh, đã biến thành một con rắn rồi.
Vả lại, cánh cửa của căn phòng cũng có chút kỳ lạ, với rất nhiều dòng chữ lạ trên đó, Chu Trạch nhờ Bạch Oanh Oanh hỗ trợ mình đem những dòng này ấn xuống dưới.
Sau đó, Chu Trạch cũng chẳng đánh thức nữ nhân để nói sự tình, cùng Bạch Oanh Oanh trực tiếp rời đi.
Sau khi trở lại hiệu sách, mất khoảng một tuần, Hứa Thanh Lãng cũng từ một đêm kinh khủng trở về, bầu không khí rất kinh hoàng, bắt đầu phụ trách cơm ba bữa cho mọi người ở hiệu sách.
Ngoài ra, lại thêm mỗi đêm, tiệm sách lại có một hai con ma lui tới để giao sinh mệnh, thời gian của ông chủ Chu trôi qua cũng coi như là quá nhộn nhịp, quan trọng là, thân thể của anh ta cũng đã hồi phục hơn phân nửa.
Một số điều cần được giải quyết cũng nên được lên làm chương trình thường nhật, giống như vị linh mục kia năm năm trước đã giở trò nên bị đưa xuống địa ngục.
"Hẹn với Lâm Khả, trưa mai chúng ta gặp nhau ở tiệm sách." Chu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh, người rót trà cho mình.
"Được."Bạch Oanh Oanh lập tức lấy điện thoại, gửi tin nhắn và hỏi:"Ông chủ, đây có phải là để tìm vị linh mục không?"
Chu Trạch gật đầu, mặc dù lý do gây cái chết cho ông lão chính là ông ta tự đùa giỡn với ma quỷ, nhưng vị linh mục kia cũng đóng vai trò không nhỏ trong việc tác động đến sự tình này.
Ngoài ra, đối phương còn trộm tro cốt của anh ta, khoản nợ này phải được tính.
"Ông chủ, dường như anh đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng."Bạch Oanh Oanh nhắc nhở.
"Chuyện gì vậy?"
"Ở cuối đoạn, số dư còn kém tám trăm vạn "
"Ha ha"
Chu Trạch cười một tiếng.
"Ông chủ, đừng mang theo thứ này, nếu anh không có tiền, ít ra cũng trông vừa mắt người ta, khi ăn trông sẽ không ổn."
"Có một triệu tiền đặt cọc, có thể được sử dụng trong một thời gian dài, tiền cô vay trước đây không dành cho cô, cô đem đi chuộc hai phần tang lễ về đi."
"Không, ông chủ, làm sao anh có thể sống như thế, không quản lý việc nhà, không biết củi gạo quý, anh dạng này tám trăm vạn liền coi như không có gì to tát, ngày tháng sau này sao có thể xuống dưới?
Là tắm trăm vạn, không phải tám trăm!
Bạch Oanh Oanh thật sự không thể chịu nổi người đàn ông này.
"Ông chủ, trên báo có tin tức mới." Lão đạo cầm tờ báo đi tới.
Ông lão đã chết, lên cả báo, nhiều người đi phúng viếng, nguyên nhân là bị bệnh nghiệm trọng không qua khỏi.
Ông lão khi còn sống cũng là người có quyền.
Tang lễ của hắn, phô trương, long trọng, kỳ thực thế giới này chính là như vậy, trên sân khấu họ ung dung tự tại, khí chân sáng ngời, nhưng đâu ai biết được sau lưng mọi người, họ là nam đạo nữ xướng, người trước một vài, sau một vài, sự đảo ngược này, khiến cho công chúng ít nhiều chết lặng.
"À!"
Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên kêu lên một tiếng!
"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch vừa mới uống trà đã giật mình đổ cả ra tay.
"Ông chủ nhìn này." Bạch Oanh Oanh chỉ vào một cái trang bìa và nói.
Chu Trạch nhìn sang, tiêu đề là:
"Vợ của phú hào hiến tặng tất cả tài sản."
Đó là nữ nhân kia, đem tất cả tài sản thừa kế, đi hiến tặng.
"Tại sao lại là cô ấy." Bạch Oanh Oanh có chút khó hiểu.
Sau đó, bạch Oanh Oanh nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Chu Trạch, hỏi: "Lão bản, ngươi sớm biết?"
Chu Trạch lắc đầu.
"Tám trăm vạn, tám trăm vạn cũng được quyên góp cho dự án hy vọng."
"Đóng góp để tặng"
"Ông chủ, cái gì gọi là đóng góp để tặng.
Loại quyên góp này chính là tiền, cũng không phải tám trăm vạn tinh.
Và, ông chủ, tôi cũng nghèo mà, tôi còn phải mua nhiều đồ tang lễ anh có muốn quyên góp một ít cho tôi không?"
Bạch Oanh Oanh lém lỉnh nói.
"Tăm trăm vạn gì cơ?" Hứa Thanh Lãng bưng cà phê đi tới.
"Đó là khách hàng nữ rất giàu có tôi nói với cậu lần trước, lấu đầu là bảo giúp cô ấy giải quyết quyền phức, còn có tắm trăm vạn số dư, kết quả là người chồng của cô ấy chết, nữ nhân này lại mang toàn bộ di sản đi quyên góp." Bạch Oanh Oanh giải thích cho Hứa Thanh Lãng.
"Khoa trương quá vậy?" Hứa Thanh Lãng cũng sốc, ước tính số lượng quyên góp phải lên tới bao nhiêu tỷ.
"Này, có ai đang đến kìa?"
Lão đạo chỉ ra ngoài cửa.
Trước cửa, có một người phụ nữ, mặc váy đen, phủ gạc đen,
Trang phục này rất quen thuộc với nhiều người,
Đồ tang lễ.
Người phụ nữ bước vào,khẽ gật đầu với Chu Trạch, nói:" Tôi muốn trở về quê hương sinh sống, số dư của anh, tôi xin lỗi."
"Này, xin lỗi, cô có biết là ông chủ nhà tôi đã nghèo đến mức nào rồi không, tiền lương đều không có mà phát, cô còn nuốt của bọn ta tắm trăm vạn!"
Lão đạo chửi đổng.
"Lão đạo, thật ô uế."
"Cái gì?"
Sau đó, Lão đạo trông thấy Chu Trạch muốn đem nước trà rót lên mặt đất, liền lập tức ngậm miệng và không nói nữa.
"Tôi thành thật xin lỗi, anh sẽ không để tâm, phải không?" Người phụ nữ nhìn Chu Trạch nói.
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ hy vọng rằng khi tôi có điều kiện đi du thuyền, sẽ biển yên mà sống lặng mà thôi."
"Anh lại nói đùa rồi."
Nữ nhân xoay người, đẩy cửa và đi ra ngoài, cô ấy dường như đi tới đây, chỉ để nói những lời này.
Hứa Thanh Lãng giây phút này bỗng tỉnh táo lại, rất giống, thật giống, mặc dù cô mang theo hắc sa che mặt, nhưng thanh âm cùng thân hình, thật cùng với nữ nhân kia giống nhau như đúc!
Hứa Thanh Lãng ngay lập tức đuổi theo, nhưng tay hắn lại bị Chu Trạch tóm lại.
"Anh đang làm gì thế!" Hứa Thanh Lãng nói với Chu Trạch.
"Cho dù anh có mối quan hệ như thế nào đối với cô ấy, tốt nhất là không nên lại gần."
"Không được, tôi nhất định phải hỏi rõ một số điều!" Hứa Thanh Lãng kiên trì nói.
Chu Trạch có chút bất lực, lắc đầu đứng dậy,"Được thôi, tôi đi cùng với anh."
Ngay lập tức, Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng cùng đi ra khỏi tiệm sách, nữ nhân còn đang đi ở phía trước, Hứa Thanh Lãng nhanh chóng đuổi theo, trực tiếp dùng hai tay nắm lấy bả vai của nữ nhân.
Thân thể người phụ nữ nhẹ run lên: "Chàng trai nhỏ, anh có việc gì?"
Hứa Thanh Lãng mua may, không biết nói gì, nó rằng mình đang chạy trốn ư?
"Bàn tay của anh."
Cuối cùng, mình từng có mối quan hệ với nữ nhân này, nói là tình yêu sương sương cũng đúng, cũng là trao duyên gửi phận cũng chẳng sai.
Hứa Thanh Lãng đưa tay nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, trên vết sẹo đó," Đây là thuốc mỡ tôi mang từ quê ra, nó có thể trừ sẹo."
Nữ nhân cười mỉm với Hứa Thanh Lãng và sau đó nhìn sang Chu Trạch, cuối cùng, ánh mắt cô vẫn đổ dồn vào Chu Trạch.
"Tôi không biết cô có liên quan gì đến anh ta hay không." Chu Trạch giải thích.
Nữ nhân gật đầu, biểu thị sự tin tưởng.
Sau đó cô chủ động ôm chặt Hứa Thanh Lãng,
Hứa Thanh Lãng sững người lại.
Đối phương mặc đồ tang, Chu Trạch ở bên cạnh, Hứa Thanh Lãng lúc này có chút luống cuống.
Sau đó,
Một tiếng nôn khan kết thúc đầy xấu hổ.
"Oẹ....."
Nữ nhân phun ra,
chính là máu,
Bắn tung tóe lên người Hứa Thanh Lãng.
Sau đó cô ta ngã xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy! Chuyện gì thế này!"
Hứa Thanh Lãng nhìn sang hai tay đầy máu.
Nữ nhân ngã quật trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
"Cô ta đã uống thuốc độc." Chu Trạch nói.
"Vậy anh có cứu được người không, hãy cứu cô ấy, anh không định làm gì cả à!"
Hứa Thanh Lãng nắm lấy tay Chu Trạch lắc mạnh.
"Không thể cứu được." Chu Trạch bình tĩnh nói.
"Tại sao?"
"Cô ấy muốn chết."
"Làm sao cô ấy lại muốn chết được chứ?" Hứa Thanh Lãng thật sự không hiểu.
"Cô ấy phải chết."
Chu Trạch đốt một điếu thuốc, nói: "Cô ấy đã chiến đấu với chính mình, sau đó tự đầu đọc, cùng anh không có quan hệ gì, hoặc là, anh có thể đốt cho cô ít tiền giấy, tóm lại là xử lý tốt cô ta, rồi quay lại đi.""
Quay lại, Chu Trạch quay lại tiệm sách.
Bạch Oanh Oanh thấy Chu Trạch trở về một mình, ngay lập tức hỏi:"Ông chủ, Hứa Thanh Lãng đâu?"
"Anh ta có chút việc cần phải xử lý."
"Cùng với nữ nhân kia?" Bạch Oanh Oanh lộ ra vẻ mặt khó hiểu,"Nhất định là người phụ nữ kia gặp sắc khởi ý, không để ý đến anh, liền coi trọng Hứa Thanh Lãng có phải không?"
"Cô ta chết rồi."
"Gì chứ?"
"Chết rồi."
"Cô ta làm sao mà chết chứ?"
"Tự sát."
"Cô ta sao có thể tự sát chứ?"
Trong mắt cô Bạch, những nữ nhân buôn bán, thích làm giàu, muốn hưởng thụ, bộ dạng người này, làm sao có thể đi tự sát cơ chứ?
"Tại sao cô lại chết?"
"Cái gì?"
Bạch Oanh Oanh không hiểu vì gì ông chủ đột nhiên hỏi mình như thế.
"Câu chuyện, tôi biết mà."
"Tôi biết."Bạch Oanh Oanh trả lời.
"Vậy tại sao cuối cùng, cô ấy lại chết?"
"Bởi vì cô ấy là một nữ nhân không tốt, đã hủy hoại sự trung thành, có chết cũng không hết tội."
"Chà, ngay từ đầu, thật ra là bởi vì Trụ Vương tại miếu Nữ Oa đã bất kính, khiến Nữ Oa tức giận, cho nên phái thuộc hạ là ba con hồ ly đến để mê hoặc Trụ Vương, đẩy nhanh sự kết thúc của một vương triều."
Cuối cùng, Đát kỷ thành công, Thương triều diệt vong, Đát kỷ vốn cho là mình có thể trở về phục mệnh, bởi vì nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.
Khương Tử Nha truy sát cô, cô chạy đi tìm Nữ Oa, Nữ Oa nói:
"Ngươi có chết cũng không hết tội,
Ta bảo cô đi mê hoặc Trụ Vương, Trụ Vương chết sớm một chút, Thương triều chấm dứt, nhưng không bảo ngươi giết đầy tớ trung thành."
Sau đó
Nữ Oa đem giết Đát Kỷ.
"Nhưng...…Ông chủ, ý của anh là gì...?
"Ngôi nhà này được thiết kế, bên trong có nhiều mật thất, lại thêm ông lão kia cuối cùng chỉ sống với cô trong một ngôi nhà như thế."
"Vâng...…"Bạch Oanh Oanh tiếp tục suy nghĩ.
"Vì vậy, cô ta phải chết."
Bình luận truyện