Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 195: Ai ngăn cản tôi lười biếng, đều phải chết!
Editor: Waveliterature Vietnam
Chu Trạch cũng không rõ ràng lắm, anh không chắc chắn được trên đời này thực sự có luân hồi hay không? Mà cái gọi là nhân quả báo ứng, cuối cùng liệu có tồn tại hay không? Thế nhưng, anh có thể chắc chắn một điều, người hay làm chuyện ác, tham lam tiền của bất nghĩa sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Chí ít,
Họ đến một lúc nào đó cũng sẽ phải chết.
Mở cánh cửa Địa ngục ra, Chu Trạch túm lấy người đàn ông áo đỏ rồi ném vào trong, công việc đã được hoàn thành.
Tiếp theo, Chu Trạch lại tiến vào trạng thái lười biếng. Anh nằm dài trên ghế sofa và cầm tờ báo lên, vừa đọc vừa uống cà phê. Trải qua nhiều chuyện gian nan, Chu Trạch thấy thời gian hiện tại vô cùng thoải mái.
Chu Trạch duy trì trạng thái này cho đến buổi tối, khi Hứa Thanh Lãng nhỏ giọng nói với anh: "Hiệu sách hết tiền rồi."
Thật ra tiền thuê mặt bằng của hiệu sách không cao, dù sao khi thuê nhà cũng là từ tiền nhà họ Hứa, dù sao lúc trước họ Hứa đã bật đèn xanh cho anh.
Nhưng chi phí ăn uống của mọi người cộng thêm tiền điện nước các loại, tính ra không phải là một con số nhỏ. Ngay cả cà phê của Chu Trạch uống cũng là cà phê được nhập khẩu, giá cũng rất đắt, mặc dù Hứa Thanh Lãng chỉ pha đồ uống rẻ tiền cho khách nhưng những đồ uống cho những người trong tiệm không thể cũng là đồ rẻ tiền được.
Lại thêm việc kinh doanh của hiệu sách không có nhiều doanh thu. Chỉ cần xem hiện tại Chu Trạch không có ý muốn nhập thêm sách mới về là đủ biết, mức độ làm ăn tạm bợ của hiệu sách đến mức nào.
"Lấy tiền giấy đi đốt đi, đốt nhiều một chút."
"Được."
Hứa Thanh Lãng đi lấy tiền, lão đạo đang chơi đùa cùng con khỉ nhỏ, thấy thế cũng lập tức tiến đến gần.
Đối với lão đạo mà nói, trên đời không có gì vui hơn chuyện đốt tiền giấy. Chỉ cần ngồi trước của tiệm đốt tiền một chút, lát sau đã có người ném tiền vào. Thực sự rất thú vị.
"Lấy thêm chút nữa đi." Lão đạo ở bên cạnh thì thầm nói.
"Đủ rồi." Hứa Thanh Lãng cầm một xấp tiền trong tay.
"Ông chủ nói đốt thêm một chút mà, anh tiết kiệm cái gì."
"Đã quá nhiều rồi, đốt thêm nữa là đang phá của."
"Nhà của ông chủ cầ anh phá sai?" Lão đạo lắc đầu, "Nếu phá cũng phải do Oanh Oanh phá."
Hứa Thanh Lãng suy nghĩ một chút, cảm thấy lão đạo nói rất có lý, cho nên, anh ta đã dứt khoát lấy thêm một xấp tiền nữa đưa cho lão đạo. Ngay sau đó, lão đạo cũng Hứa Thanh Lãng một người cầm một xấp tiền rồi ra ngồi ngoài cửa hiệu sách và đốt.
Sau khi đốt xong, lão đạo ngồi chổm hổm bên cạnh và hút thuốc, chờ tiền tới.
Thật ra, lão đạo cũng tiết kiệm được không ít tiền giấy. Đôi khi có một vài con quỷ không có tiền, chỉ có một vài đồng bạc lẻ, thấy ngứa mắt nên đã cho lão đạo.
Lão đạo không kìm được vui mừng mà giấu đi, tích tiểu thành đại, cũng đã tích được kha khá tiền.
Hơn nữa lão đạo có một ước mơ, chính là sau khi gom góp được một số tiền, ông sẽ dán số tiền đó lại với nhau để tạo thành một bộ quần áo, giống như bộ quần áo da cá của Hách Triết mặc trên người.
Mẹ ơi, chỉ nghĩ đến đó thôi lão đạo đã cảm thấy vô cùng phấn khích.
Nếu mặc bộ quần áo đó đi đến Macao để đánh bạc, chẳng phải mọi chuyện sẽ rất thuận lợi sao?
Một chiếc xe chạy tới, Hứa Thanh Lãng và lão đạo đều nhìn về phía trước, hai người đều cảm thấy, liệu có phải là chiếc xe đó?
Người chạy xe điện mặc một bộ quần áo màu xanh và đội mũ bảo hiểm. Thoạt nhìn qua, có thể dễ dàng nhận ra anh ta là người giao hàng. Người thanh niên giao hàng này vốn chưa cảm thấy có gì lạ, nhưng khi thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trong cửa hàng, lòng anh đột nhiên thắt lại, vừa lúc đó không để ý mà đâm phải cây cột trước mặt.
"Bịch!"
Một chiếc rương nhỏ rơi xuống, bên trong toàn là thức ăn nhanh.
Người thanh niên giao hàng lập tức đứng lên, trông dáng vẻ của anh ta nhưng đang có thật giật mình, lập tức đỡ xe điện của mình lên, không nhặt đồ của mình nữa và nhanh chóng lái xe ra đường lớn.
"Bíp bíp…"
Tiếng còi xe ô tô truyền đến,
Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng nhìn qua với ánh mắt khó hiểu,
Người thanh niên giao hàng đụng phải chiếc xe bus vừa đi đến,
"Phanh!"
Nam thanh niên giao đồ ăn bị đụng bay ra ngoài,
Chiếc xe điện cũng vỡ tan,
Mũ bảo hiểm của anh ta may mắn thế nào mà vẫn còn nguyên vẹn, lăn xuống trước mặt lão đạo và Hứa Thanh Lãng.
Chuyện này giống như một trò đùa.
Hứa Thanh Lãng và lão đạo liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy luống cuống trong mắt đối phương.
"Tôi đã nói đốt ít thôi." Hứa Thanh Lãng oán giận nói.
"What? Không phải là do tay anh cầm ra sao?"
Lão đạo tức giận, sau đó ông nhặt mấy hộ cơm mà cậu thanh niên giao đồ ăn làm rơi lên. Thế nhưng, lão đạo cảm thấy có gì đó sai sai nên đã kéo ngay Hứa Thanh Lãng vào trong hiệu sách.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Có tai nạn sao?" Chu Trạch bị làm phiền bởi âm thanh bên ngoài.
Lão đạo cầm hộp cơm trên tay, hít một hơi thật sâu. Ngay trước mặt Chu Trạch, phía bên trong hộp cơm là một cục tiền lớn, mà còn toàn là tiền đô la!
"Thật không thể tin được."
Lão đạo chẹp chẹp miệng rồi mở hộp cơm thứ hai ra, không ngờ bên trong hộp này cũng toàn là tiền đô la.
"Trời ơi, phát tài thật rồi!" Lão đạo không thể khống chế tay của mình nữa. Ông mở hộp cơm cuối cùng ra, sau đó kêu lên một tiếng, lập tức lui về phía sau. Không ngờ bên trong hộp cơm cuối cùng này là một gói nhỏ màu xanh.
Xong rồi, xong thật rồi, thuốc viên!
Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh. Khi thấy những tờ tiền đô la trong hộp cơm, anh cũng không mấy kích động. Số tiền này đổi ra nhân dân tệ chắc cũng không được bao nhiêu, chưa bằng một căn nhà của anh.
Nhưng khi Hứa Thanh Lãng thấy những viên thuốc màu xanh kia, anh mới thực sự lộ vẻ kinh ngạc.
"Ai đã bỏ chúng lại?" Chu Trạch hỏi.
"Một người thanh niên giao thức ăn." Lão đạo trả lời.
"Anh ta đâu rồi?"
"Ầy, anh ta bị tai nạn bên ngoài, cả người đã bị đụng bay." Lão đạo chỉ ra ngoài đường.
Chu Trạch đứng lên và đi ra cửa nhìn một chút. Bên ngoài đã có không ít người hiếu kỳ đến xem.
Thế nhưng, qua ô cửa kính của hiệu sách, Chu Trạch vẫn có thể nhìn thấy người giao đồ ăn đang nằm dưới mặt đất và máu không ngừng chảy, xem chừng khó có thể qua khỏi.
"Lấy thêm ít tiền giấy ra đốt ngoài cửa, tránh gặp phiền phức." Chu Trạch nói với lão đạo.
"Được rồi." Lão đạo xoa xoa mồ hôi trên trán, lập tức đi tới ngăn kéo quầy bar và lấy ra thêm một chút tiền giấy. Lần này đốt ở cửa không phải để cầu tài mà là tránh phiền phức tới.
Chu Trạch chỉ vào đống tiền đô la đang ở trên mặt bàn, ra hiệu cho Hứa Thanh Lãng thu lại, coi như đem số tiền này đi cho mọi người sử dụng, sau đó anh cầm gói thuốc màu xanh đi vào nhà vệ sinh.
"Ào ào…"
Chu Trạch đổ số thuốc màu xanh vào trong bồn cầu và ấn xả nước. Những viên thuốc này cũng chui thẳng xuống ống nước.
Thật ra, gói thuốc này rất đáng giá, thế nhưng Chu Trạch không dám động tới. Cũng giống như lần trước, lão đạo đã ăn bánh bao của quỷ hồn, người sống dính vào sẽ gây hại đến cho con cháu đời sau, cho dù là quỷ cũng không nguyện ý đụng vào.
Sau khi xong xuôi, Chu Trạch phủi tay và đi ra ngoài.
Cảnh sát và xe cứu thương đến rất nhanh. Nhưng người thanh niên giao hàng bị thương quá nặng nên đã chết ngay tại chỗ. Mà số cảnh sát đến hiện trường cũng không nhiều, họ cho đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường, nhưng chỉ một lúc sau, cảnh sát đã kéo đến nhiều hơn, bầu không khí lập tức trở nên khác biệt.
Theo suy đoán của Chu Trạch, hẳn là cảnh sát đã điều tra được thân phận thực sự của chàng thanh niên này nên đã phái thêm nhiều cảnh sát đến, hơn nữa, cảnh sát còn lấy lời khai của những người đã chứng kiến, trong đó có lão đạo.
Khi lấy lời khai xong, lão đạo quay trở về hiệu sách, cười cười, nói: "Thì ra cậu ta thực sự là một tay buôn ma túy, không ngờ chỉ đốt tiền âm phủ trước cửa nhà thôi cũng đã có thể thay trời hành đạo."
"Mấy thứ anh ta bị mất thì sao?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Vận khí của tôi rất tốt, hoặc cũng có thể số tiền âm phủ vừa mới đốt đã có tác dụng. Camera của tuyến đường này đã bị hỏng, đồng thời đã ngừng hoạt động, cho nên số tiền đôla này chúng ta có thể thoải mái dùng rồi."
Chu Trạch ghe vậy, nhẹ gật đầu. Số tiền đôla đó có được cũng là do những hành động bất nghĩa mà có, cho nên, nếu tiêu số tiền này cũng không có gánh nặng trong lòng.
"Này, Deadpool, tới quét dọn vệ sinh đi."
Vị cha xứ đang mặc quần áo Deadpool, khi nghe thấy lão đạo nói vậy liền đứng lên, nhận lấy chổi lau từ lão đạo và bắt đầu lau dọn.
Lão đạo cũng không ngồi không mà cúi xuống lau dọn bàn trà.
Bởi vì ông chủ mắc bệnh sạch sẽ, nên mỗi ngày phải lau dọn ít nhất một lần.
Chu Trạch đi lên tầng, Oanh Oanh đã sớm ở trong phòng ngủ. Cô đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe và xem phim.
Thật ra, dung nhan của Oanh Oanh đã hồi phục nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài. Những thiếu hụt bên trong chỉ có thể chờ đến khi Chu Trạch khỏi hẳn thì mới điều trị cho cô được.
Cô ấy cứ ngồi yên lặng trên ghế như vậy, mái tóc trắng xõa dài xuống hai bên, hai chân gác lên trên bàn. Điều này khiến người ta cảm thấy cô ấy điềm tĩnh và yên lặng hơn rất nhiều so với trước kia.
Đặc biệt là đôi chân nhỏ của cô ấy không ngừng đung đưa qua lại, uốn lượn như đang cầu hồn.
Đường cong xinh đẹp, độ cong vừa phải.
Chu Trạch dường như không kìm được mà đứng yên ngoài cửa quan sát một lúc. Con người ai ai cũng dễ dàng bị xúc động trước cái đẹp.
"Ông chủ, không ổn rồi, không ổn rồi."
Lão đạo cầm một vật trên tay rồi chạy tới."
"Ông chủ?"
Oanh Oanh cũng tháo tai nghe và bước tới.
"Chuyện gì vậy?" Chu Trạch hỏi.
"Ông chủ, đây là thứ tôi tìm được dưới ghế, có vài tờ tiền âm phủ kẹp trong tấm thiệp này."
Có thể nói rằng, sau khi đưa được quỷ xuống Địa ngục, nếu chúng muốn để lại "tiền mãi lộ" thì thường sẽ để lại trên mặt sàn hoặc trên ghế, nói chung là những nơi dễ nhìn thấy.
Nhưng số tiền âm phủ này lại được kẹp trong một tấm thiệp nhỏ, đây là chuyện mới xuất hiện lần đầu tiên. Tấm thiệp này màu đen, trông không giống như những tấm thiệp bình thường khác.
Tấm thiệp này hơi lạnh, bên trên khắc hai hàng chữ:
"Thị trấn nhỏ Mê Đồ chào đón bạn, nơi trở về mới của người chết."
Chu Trạch khẽ nhíu mày, nơi trở về mới của người chết?
Nơi trở về cuối cùng của người chết chính là Địa ngục, sao lại xuất hiện cái thị trấn nhỏ này?
"Ông chủ, có thể có người muốn dành mối làm ăn với chúng ta."
Chu Trạch gật đầu.
Đúng,
Đây chính là đang tranh dành mối làm ăn.
"Chẳng trách trong thời gian ông chủ hôn mê, ngay đến một con quỷ cũng không thấy xuất hiện, tôi vốn đã cảm thấy rất kỳ quái." Oanh Oanh nói.
Ông chủ Chu thích nằm dài ở ghế sofa trong hiệu sách, đọc báo và uống cà phê, sống một cuộc sống lười biếng. Thế nhưng, nếu muốn sống cuộc sống như vậy thì ít nhất phải có một vài con quỷ tìm đến, vừa có được công trạng, vừa có tiền âm phủ. Hiện tại có người cạnh tranh với mình, chắc chắn ông chủ Chu không thể làm ngơ được rồi.
Hơn nữa, căn cứ theo quy tắc của Âm Ti, mỗi khu vực trên Dương gian đều đã phân công quỷ sai đến đó để phụ trách. Mà trong chuyện này, quỷ sai được coi như "kẻ buôn độc quyền", khi có thêm quỷ sai mới, sự độc quyền này sẽ trở nên lũng đoạn và cạnh tranh, cho nên, sẽ có nhiều mánh khóe kinh doanh hơn để thu hút khách, hơn nữa, có thể những quỷ sai có thể chèn ép nhau để tranh dành "khách hàng".
Ví dụ như lúc này, anh vốn không nghĩ tới làm sao để hiệu sách của mình có thể hấp dẫn hơn để thu hút ma quỷ, mà bản năng của anh sẽ là lựa chọn phương thức trực tiếp dù có chút thô bạo.
"Gọi điện thoại cho Lâm Kha, chúng ta sẽ ra ngoài lúc ba giờ sáng."
Chu Trạch châm một điếu thuốc, trong chuyện này tiểu Louli cũng phải ra mặt. Cho đên nay, Chu Trạch ăn thịt, dù tiểu Luoli chỉ ngồi bên cạnh húp canh thôi nhưng công trạng của cô vẫn tăng lên.
Mà chuyện lần này cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của hai người.
"Ra ngoài để đàm đạo với bọn họ sao?" Lão đạo hỏi.
Chu Trạch nhìn lão đạo một chút, cười cười,
Nói:
"Giết chết họ."
Nếu đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống lười biếng của anh,
Đều là dị giáo,
Nhất định phải kịch liệt chống lại!
Ngăn chặn cuộc đời lười biếng của tôi,
Đều phải chết!
Chu Trạch cũng không rõ ràng lắm, anh không chắc chắn được trên đời này thực sự có luân hồi hay không? Mà cái gọi là nhân quả báo ứng, cuối cùng liệu có tồn tại hay không? Thế nhưng, anh có thể chắc chắn một điều, người hay làm chuyện ác, tham lam tiền của bất nghĩa sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Chí ít,
Họ đến một lúc nào đó cũng sẽ phải chết.
Mở cánh cửa Địa ngục ra, Chu Trạch túm lấy người đàn ông áo đỏ rồi ném vào trong, công việc đã được hoàn thành.
Tiếp theo, Chu Trạch lại tiến vào trạng thái lười biếng. Anh nằm dài trên ghế sofa và cầm tờ báo lên, vừa đọc vừa uống cà phê. Trải qua nhiều chuyện gian nan, Chu Trạch thấy thời gian hiện tại vô cùng thoải mái.
Chu Trạch duy trì trạng thái này cho đến buổi tối, khi Hứa Thanh Lãng nhỏ giọng nói với anh: "Hiệu sách hết tiền rồi."
Thật ra tiền thuê mặt bằng của hiệu sách không cao, dù sao khi thuê nhà cũng là từ tiền nhà họ Hứa, dù sao lúc trước họ Hứa đã bật đèn xanh cho anh.
Nhưng chi phí ăn uống của mọi người cộng thêm tiền điện nước các loại, tính ra không phải là một con số nhỏ. Ngay cả cà phê của Chu Trạch uống cũng là cà phê được nhập khẩu, giá cũng rất đắt, mặc dù Hứa Thanh Lãng chỉ pha đồ uống rẻ tiền cho khách nhưng những đồ uống cho những người trong tiệm không thể cũng là đồ rẻ tiền được.
Lại thêm việc kinh doanh của hiệu sách không có nhiều doanh thu. Chỉ cần xem hiện tại Chu Trạch không có ý muốn nhập thêm sách mới về là đủ biết, mức độ làm ăn tạm bợ của hiệu sách đến mức nào.
"Lấy tiền giấy đi đốt đi, đốt nhiều một chút."
"Được."
Hứa Thanh Lãng đi lấy tiền, lão đạo đang chơi đùa cùng con khỉ nhỏ, thấy thế cũng lập tức tiến đến gần.
Đối với lão đạo mà nói, trên đời không có gì vui hơn chuyện đốt tiền giấy. Chỉ cần ngồi trước của tiệm đốt tiền một chút, lát sau đã có người ném tiền vào. Thực sự rất thú vị.
"Lấy thêm chút nữa đi." Lão đạo ở bên cạnh thì thầm nói.
"Đủ rồi." Hứa Thanh Lãng cầm một xấp tiền trong tay.
"Ông chủ nói đốt thêm một chút mà, anh tiết kiệm cái gì."
"Đã quá nhiều rồi, đốt thêm nữa là đang phá của."
"Nhà của ông chủ cầ anh phá sai?" Lão đạo lắc đầu, "Nếu phá cũng phải do Oanh Oanh phá."
Hứa Thanh Lãng suy nghĩ một chút, cảm thấy lão đạo nói rất có lý, cho nên, anh ta đã dứt khoát lấy thêm một xấp tiền nữa đưa cho lão đạo. Ngay sau đó, lão đạo cũng Hứa Thanh Lãng một người cầm một xấp tiền rồi ra ngồi ngoài cửa hiệu sách và đốt.
Sau khi đốt xong, lão đạo ngồi chổm hổm bên cạnh và hút thuốc, chờ tiền tới.
Thật ra, lão đạo cũng tiết kiệm được không ít tiền giấy. Đôi khi có một vài con quỷ không có tiền, chỉ có một vài đồng bạc lẻ, thấy ngứa mắt nên đã cho lão đạo.
Lão đạo không kìm được vui mừng mà giấu đi, tích tiểu thành đại, cũng đã tích được kha khá tiền.
Hơn nữa lão đạo có một ước mơ, chính là sau khi gom góp được một số tiền, ông sẽ dán số tiền đó lại với nhau để tạo thành một bộ quần áo, giống như bộ quần áo da cá của Hách Triết mặc trên người.
Mẹ ơi, chỉ nghĩ đến đó thôi lão đạo đã cảm thấy vô cùng phấn khích.
Nếu mặc bộ quần áo đó đi đến Macao để đánh bạc, chẳng phải mọi chuyện sẽ rất thuận lợi sao?
Một chiếc xe chạy tới, Hứa Thanh Lãng và lão đạo đều nhìn về phía trước, hai người đều cảm thấy, liệu có phải là chiếc xe đó?
Người chạy xe điện mặc một bộ quần áo màu xanh và đội mũ bảo hiểm. Thoạt nhìn qua, có thể dễ dàng nhận ra anh ta là người giao hàng. Người thanh niên giao hàng này vốn chưa cảm thấy có gì lạ, nhưng khi thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trong cửa hàng, lòng anh đột nhiên thắt lại, vừa lúc đó không để ý mà đâm phải cây cột trước mặt.
"Bịch!"
Một chiếc rương nhỏ rơi xuống, bên trong toàn là thức ăn nhanh.
Người thanh niên giao hàng lập tức đứng lên, trông dáng vẻ của anh ta nhưng đang có thật giật mình, lập tức đỡ xe điện của mình lên, không nhặt đồ của mình nữa và nhanh chóng lái xe ra đường lớn.
"Bíp bíp…"
Tiếng còi xe ô tô truyền đến,
Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng nhìn qua với ánh mắt khó hiểu,
Người thanh niên giao hàng đụng phải chiếc xe bus vừa đi đến,
"Phanh!"
Nam thanh niên giao đồ ăn bị đụng bay ra ngoài,
Chiếc xe điện cũng vỡ tan,
Mũ bảo hiểm của anh ta may mắn thế nào mà vẫn còn nguyên vẹn, lăn xuống trước mặt lão đạo và Hứa Thanh Lãng.
Chuyện này giống như một trò đùa.
Hứa Thanh Lãng và lão đạo liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy luống cuống trong mắt đối phương.
"Tôi đã nói đốt ít thôi." Hứa Thanh Lãng oán giận nói.
"What? Không phải là do tay anh cầm ra sao?"
Lão đạo tức giận, sau đó ông nhặt mấy hộ cơm mà cậu thanh niên giao đồ ăn làm rơi lên. Thế nhưng, lão đạo cảm thấy có gì đó sai sai nên đã kéo ngay Hứa Thanh Lãng vào trong hiệu sách.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Có tai nạn sao?" Chu Trạch bị làm phiền bởi âm thanh bên ngoài.
Lão đạo cầm hộp cơm trên tay, hít một hơi thật sâu. Ngay trước mặt Chu Trạch, phía bên trong hộp cơm là một cục tiền lớn, mà còn toàn là tiền đô la!
"Thật không thể tin được."
Lão đạo chẹp chẹp miệng rồi mở hộp cơm thứ hai ra, không ngờ bên trong hộp này cũng toàn là tiền đô la.
"Trời ơi, phát tài thật rồi!" Lão đạo không thể khống chế tay của mình nữa. Ông mở hộp cơm cuối cùng ra, sau đó kêu lên một tiếng, lập tức lui về phía sau. Không ngờ bên trong hộp cơm cuối cùng này là một gói nhỏ màu xanh.
Xong rồi, xong thật rồi, thuốc viên!
Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh. Khi thấy những tờ tiền đô la trong hộp cơm, anh cũng không mấy kích động. Số tiền này đổi ra nhân dân tệ chắc cũng không được bao nhiêu, chưa bằng một căn nhà của anh.
Nhưng khi Hứa Thanh Lãng thấy những viên thuốc màu xanh kia, anh mới thực sự lộ vẻ kinh ngạc.
"Ai đã bỏ chúng lại?" Chu Trạch hỏi.
"Một người thanh niên giao thức ăn." Lão đạo trả lời.
"Anh ta đâu rồi?"
"Ầy, anh ta bị tai nạn bên ngoài, cả người đã bị đụng bay." Lão đạo chỉ ra ngoài đường.
Chu Trạch đứng lên và đi ra cửa nhìn một chút. Bên ngoài đã có không ít người hiếu kỳ đến xem.
Thế nhưng, qua ô cửa kính của hiệu sách, Chu Trạch vẫn có thể nhìn thấy người giao đồ ăn đang nằm dưới mặt đất và máu không ngừng chảy, xem chừng khó có thể qua khỏi.
"Lấy thêm ít tiền giấy ra đốt ngoài cửa, tránh gặp phiền phức." Chu Trạch nói với lão đạo.
"Được rồi." Lão đạo xoa xoa mồ hôi trên trán, lập tức đi tới ngăn kéo quầy bar và lấy ra thêm một chút tiền giấy. Lần này đốt ở cửa không phải để cầu tài mà là tránh phiền phức tới.
Chu Trạch chỉ vào đống tiền đô la đang ở trên mặt bàn, ra hiệu cho Hứa Thanh Lãng thu lại, coi như đem số tiền này đi cho mọi người sử dụng, sau đó anh cầm gói thuốc màu xanh đi vào nhà vệ sinh.
"Ào ào…"
Chu Trạch đổ số thuốc màu xanh vào trong bồn cầu và ấn xả nước. Những viên thuốc này cũng chui thẳng xuống ống nước.
Thật ra, gói thuốc này rất đáng giá, thế nhưng Chu Trạch không dám động tới. Cũng giống như lần trước, lão đạo đã ăn bánh bao của quỷ hồn, người sống dính vào sẽ gây hại đến cho con cháu đời sau, cho dù là quỷ cũng không nguyện ý đụng vào.
Sau khi xong xuôi, Chu Trạch phủi tay và đi ra ngoài.
Cảnh sát và xe cứu thương đến rất nhanh. Nhưng người thanh niên giao hàng bị thương quá nặng nên đã chết ngay tại chỗ. Mà số cảnh sát đến hiện trường cũng không nhiều, họ cho đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường, nhưng chỉ một lúc sau, cảnh sát đã kéo đến nhiều hơn, bầu không khí lập tức trở nên khác biệt.
Theo suy đoán của Chu Trạch, hẳn là cảnh sát đã điều tra được thân phận thực sự của chàng thanh niên này nên đã phái thêm nhiều cảnh sát đến, hơn nữa, cảnh sát còn lấy lời khai của những người đã chứng kiến, trong đó có lão đạo.
Khi lấy lời khai xong, lão đạo quay trở về hiệu sách, cười cười, nói: "Thì ra cậu ta thực sự là một tay buôn ma túy, không ngờ chỉ đốt tiền âm phủ trước cửa nhà thôi cũng đã có thể thay trời hành đạo."
"Mấy thứ anh ta bị mất thì sao?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Vận khí của tôi rất tốt, hoặc cũng có thể số tiền âm phủ vừa mới đốt đã có tác dụng. Camera của tuyến đường này đã bị hỏng, đồng thời đã ngừng hoạt động, cho nên số tiền đôla này chúng ta có thể thoải mái dùng rồi."
Chu Trạch ghe vậy, nhẹ gật đầu. Số tiền đôla đó có được cũng là do những hành động bất nghĩa mà có, cho nên, nếu tiêu số tiền này cũng không có gánh nặng trong lòng.
"Này, Deadpool, tới quét dọn vệ sinh đi."
Vị cha xứ đang mặc quần áo Deadpool, khi nghe thấy lão đạo nói vậy liền đứng lên, nhận lấy chổi lau từ lão đạo và bắt đầu lau dọn.
Lão đạo cũng không ngồi không mà cúi xuống lau dọn bàn trà.
Bởi vì ông chủ mắc bệnh sạch sẽ, nên mỗi ngày phải lau dọn ít nhất một lần.
Chu Trạch đi lên tầng, Oanh Oanh đã sớm ở trong phòng ngủ. Cô đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe và xem phim.
Thật ra, dung nhan của Oanh Oanh đã hồi phục nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài. Những thiếu hụt bên trong chỉ có thể chờ đến khi Chu Trạch khỏi hẳn thì mới điều trị cho cô được.
Cô ấy cứ ngồi yên lặng trên ghế như vậy, mái tóc trắng xõa dài xuống hai bên, hai chân gác lên trên bàn. Điều này khiến người ta cảm thấy cô ấy điềm tĩnh và yên lặng hơn rất nhiều so với trước kia.
Đặc biệt là đôi chân nhỏ của cô ấy không ngừng đung đưa qua lại, uốn lượn như đang cầu hồn.
Đường cong xinh đẹp, độ cong vừa phải.
Chu Trạch dường như không kìm được mà đứng yên ngoài cửa quan sát một lúc. Con người ai ai cũng dễ dàng bị xúc động trước cái đẹp.
"Ông chủ, không ổn rồi, không ổn rồi."
Lão đạo cầm một vật trên tay rồi chạy tới."
"Ông chủ?"
Oanh Oanh cũng tháo tai nghe và bước tới.
"Chuyện gì vậy?" Chu Trạch hỏi.
"Ông chủ, đây là thứ tôi tìm được dưới ghế, có vài tờ tiền âm phủ kẹp trong tấm thiệp này."
Có thể nói rằng, sau khi đưa được quỷ xuống Địa ngục, nếu chúng muốn để lại "tiền mãi lộ" thì thường sẽ để lại trên mặt sàn hoặc trên ghế, nói chung là những nơi dễ nhìn thấy.
Nhưng số tiền âm phủ này lại được kẹp trong một tấm thiệp nhỏ, đây là chuyện mới xuất hiện lần đầu tiên. Tấm thiệp này màu đen, trông không giống như những tấm thiệp bình thường khác.
Tấm thiệp này hơi lạnh, bên trên khắc hai hàng chữ:
"Thị trấn nhỏ Mê Đồ chào đón bạn, nơi trở về mới của người chết."
Chu Trạch khẽ nhíu mày, nơi trở về mới của người chết?
Nơi trở về cuối cùng của người chết chính là Địa ngục, sao lại xuất hiện cái thị trấn nhỏ này?
"Ông chủ, có thể có người muốn dành mối làm ăn với chúng ta."
Chu Trạch gật đầu.
Đúng,
Đây chính là đang tranh dành mối làm ăn.
"Chẳng trách trong thời gian ông chủ hôn mê, ngay đến một con quỷ cũng không thấy xuất hiện, tôi vốn đã cảm thấy rất kỳ quái." Oanh Oanh nói.
Ông chủ Chu thích nằm dài ở ghế sofa trong hiệu sách, đọc báo và uống cà phê, sống một cuộc sống lười biếng. Thế nhưng, nếu muốn sống cuộc sống như vậy thì ít nhất phải có một vài con quỷ tìm đến, vừa có được công trạng, vừa có tiền âm phủ. Hiện tại có người cạnh tranh với mình, chắc chắn ông chủ Chu không thể làm ngơ được rồi.
Hơn nữa, căn cứ theo quy tắc của Âm Ti, mỗi khu vực trên Dương gian đều đã phân công quỷ sai đến đó để phụ trách. Mà trong chuyện này, quỷ sai được coi như "kẻ buôn độc quyền", khi có thêm quỷ sai mới, sự độc quyền này sẽ trở nên lũng đoạn và cạnh tranh, cho nên, sẽ có nhiều mánh khóe kinh doanh hơn để thu hút khách, hơn nữa, có thể những quỷ sai có thể chèn ép nhau để tranh dành "khách hàng".
Ví dụ như lúc này, anh vốn không nghĩ tới làm sao để hiệu sách của mình có thể hấp dẫn hơn để thu hút ma quỷ, mà bản năng của anh sẽ là lựa chọn phương thức trực tiếp dù có chút thô bạo.
"Gọi điện thoại cho Lâm Kha, chúng ta sẽ ra ngoài lúc ba giờ sáng."
Chu Trạch châm một điếu thuốc, trong chuyện này tiểu Louli cũng phải ra mặt. Cho đên nay, Chu Trạch ăn thịt, dù tiểu Luoli chỉ ngồi bên cạnh húp canh thôi nhưng công trạng của cô vẫn tăng lên.
Mà chuyện lần này cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của hai người.
"Ra ngoài để đàm đạo với bọn họ sao?" Lão đạo hỏi.
Chu Trạch nhìn lão đạo một chút, cười cười,
Nói:
"Giết chết họ."
Nếu đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống lười biếng của anh,
Đều là dị giáo,
Nhất định phải kịch liệt chống lại!
Ngăn chặn cuộc đời lười biếng của tôi,
Đều phải chết!
Bình luận truyện