Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 2: Gặp mặt, bắt chuyện



Trước một ngày khai giảng của Nhất Trung Thanh thị, ngoài cổng trường vô cùng náo nhiệt. Học sinh cũ đến trường, tân sinh nhập học, trong ngoài trường đều là dòng xe cộ đông đúc.



Hiện nay, người có xe tư nhân đều là những người trong nhà có tiền, Nhất Trung Thanh thị tuy là tập trung nhiều con cái nhân vật nổi tiếng, nhưng cũng không phải mọi nhà đều giàu có, mà cho dù có xe, cũng vẫn sẽ phân chia cấp bậc? Cho nên, trước một ngày nhập học, học sinh mới cùng học sinh cũ đều thích đứng ở cửa hiếu kỳ nhìn xe ra vào.



Năm nay, vào ngày nhập học báo danh, một chiếc xe Land Rover màu đen mang biển số quân đội dừng ở trước cửa trường học, vừa dừng lại đã khiến mọi người xôn xao.



Tất cả học sinh nam học sinh nữ đều nhìn ra ngoài cửa, học sinh nam thì nhìn chiếc xe Land Rover, học sinh nữ thì ngắm người bước xuống xe.



Chiếc Land Rover kia có màu đen, cao lớn khí phách, trác tuyệt siêu phàm! Khi nó vừa dừng lại lập tức khiến những chiếc xe hơi được coi như xa hoa kia trở thành những phu nhân nũng nịu!



Học sinh nam lộ ra ánh mắt tán thưởng — đây mới xe mà đàn ông nên lái! Cuồng dã! Khí phách!



Các học sinh nữ thì lộ ra ánh mắt kinh diễm — người đàn ông kia thực đẹp trai! Ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, không còn gì soi mói. Nhưng ánh mắt đầu tiên khi thấy anh, lại thường khiến người ta bỏ qua ngũ quan của anh, bởi vì khí chất của anh mới là hấp dẫn người ta nhất. Khí chất kia lạnh lùng đến tận cùng, khí tràng cao ngạo im lặng, nhìn người khác không có gì ngoài lạnh buốt, vừa bước xuống xe liền dựa người vào thân chiếc Land Rover, cúi đầu, nhìn chân.



Anh không hề có hứng thú với người khác, mà người đứng ở cửa trường học lại có hứng thú rất lớn với anh.



Chiếc xe kia được gắn biển số quân khu, người đàn ông này, làm ở quân khu tỉnh? Nhìn khí tràng cùng chiếc xe kia, chức vị không thấp đi? Đến trước cửa trường học, đón ai?



Không chỉ có học sinh, ngay cả phụ huynh đưa con cái đến trường cũng không khỏi nhìn nhìn một chút. Có vài người nghĩ có nên đi lên làm quen một chút hay không, có vài người lại nghĩ trước phải xem tình huống đã, người đàn ông này nhìn thế nào cũng không tiện hỏi han, không bằng đợi xem anh ta tới đón người nào trước. Nhưng có vài học sinh nữ mặc kệ mọi thứ, luôn luôn có vài người lá gan lớn như vậy, thêm bạn bè bên cạnh khuyến khích, muốn đến gần bắt chuyện.



Nhưng người đàn ông vẫn luôn cúi đầu nghiên cứu mặt đất kia, chỉ cần có người đến gần anh trong vòng mười mét, anh ắt sẽ nâng mắt lên nhìn. Chỉ một cái liếc mắt, tất cả những người muốn tiến lên liền lùi lại.



Hạ Thược gọi điện thoại cho Nguyên Trạch xong, nói rõ tối nay mình còn có việc bận, liền vội vàng đi ra ngoài cửa. Hình ảnh đầu tiên mà cô thấy đó là, một vòng nữ sinh bên ngoài cứ tiến lên vài bước rồi lại lùi lại, cảnh tượng quỷ dị.



Cô liền lộ ra nụ cười hứng thú, vốn dĩ nhận được điện thoại của sư huynh tâm tình có chút vui sướng cùng vội vàng, giờ phút này gặp được anh, cũng tĩnh lặng lại. Cô đang muốn lui lại vài bước nấp vào cạnh cổng trường, tìm một chỗ xem náo nhiệt.



Từ Thiên Dận lại như có linh cảm nâng mắt lên nhìn.



Đôi mắt tối đen như đêm tối, chỉ liếc nhìn một cái tinh chuẩn khóa lấy người cô.



Hạ Thược sửng sốt, lúc này nhún vai cười khổ. Cô sao lại quên mất, cảm giác của sư huynh sâu sắc khác người, ngay cả thiên nhãn của cô mà cũng có thể cảm nhận được, chứ đừng nói tìm cô từ trong đám người.



Trò hay xem không được, Hạ Thược đành phải đi tới. Trên mặt cô tràn đầy tươi cười, bước đi nhàn nhã. Vào bốn năm giờ chiều, chính là lúc ánh mặt trời khuất núi, phủ lên bộ váy trắng cô mặc, cũng khiến khuôn mặt như bạch ngọc của cô trở nên hồng hào hơn, cô như đạp chân trên áng mây chiều tới, khuôn mặt thoải mái, yên lặng mà thanh nhã.



Ánh mắt Từ Thiên Dận dán chặt vào bóng dáng nhàn nhã cô đang đi tới, nhẹ nhàng gật đầu, bên môi hơi hơi gợi lên độ cong nhè nhẹ, tuy rằng không lâu lại lập tức xua tan đi khí tràng cô lãnh nghiêm túc kia của anh.



Những người đứng ngoài cổng trường thấy cảnh này — Hả? Người đàn ông này, cũng biết cười?



Hơn nữa, anh ta đúng là tới đón học sinh trong trường này?



Bọn họ còn tưởng rằng người đàn ông này tới đón cô giáo trẻ tuổi trong trường ấy chứ. Dù sao Nhất Trung Thanh thị cũng có rất nhiều giáo sư hàng hiệu tốt nghiệp các trường đại học, mà bối cảnh gia đình tốt cũng không ít. Nhưng anh tới đón, lại là một nữ học sinh?



Cô gái này có lai lịch gì?



Nhìn dung mạo cùng khí chất này, tựa như một mỹ nhân cổ điển, khiến người ta gặp một lần là khó quên. Một cô gái như vậy, hẳn là rất nổi tiếng trong trường học mới đúng! Ít nhất thì những học sinh nam như sói như hổ này, khẳng định là nhận ra cô!



Nhưng vào giờ phút này, mọi người hỏi qua lại lẫn nhau, lại không hề có ai quen biết cô gái này. Chẳng lẽ, là học sinh mới năm nay?



Nghe nói, trong số học sinh mới năm nay có người khiến cho phó hiệu trưởng cùng với chủ nhiệm tự mình tới đón. Hiện tại lại thấy một học sinh mới được người của quân khu tới đón. Xem ra, thật sự là học sinh mới năm nay!



Thú vị !



Dưới ánh mắt bát quái của mọi người, Từ Thiên Dận đi sang bên cạnh mở cửa bên ghế phụ cho Hạ Thược, thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới quay về chỗ ngồi của mình.



Cửa kính được kéo lên, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.



Nhưng, đó chỉ là so với bên ngoài mà thôi.



Trong xe, Từ Thiên Dận vừa ngồi xuống ghế, Hạ Thược liền cười quay đầu lại nhìn anh, ngọt ngào hỏi: “Sư huynh, hơn nửa năm không gặp nhau, cần phải ôm chào một cái không?”



Từ Thiên Dận lưu loát thắt dây an toàn xong, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào cô gái luôn muốn đùa giỡn mình kia, “Em lại muốn đùa?”



Hạ Thược nghe ra ý anh chỉ lần trước đưa cô về nhà, cô đùa anh muốn một nụ hôn tạm biệt, kết quả hai người lại ở trong xe đánh một hồi. Cô lập tức cười khẽ ra tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Được rồi, nơi này không thích hợp đánh nhau. Anh vẫn là lái xe đi”.



Từ Thiên Dận thu hồi ánh mắt, khởi động xe, chiếc xe Land Rover khí phách lăn bánh, nhanh chóng chạy cách xa Nhất Trung Thanh thị



“Đi chỗ nào vậy?” Hạ Thược hỏi.



“Khách sạn”.



Khách sạn lớn Vọng  Hải Phong nằm trong thành phố cách bờ biển không xa, có phục vụ ăn uống, nghỉ ngơi cùng tắm ngoài bãi biển, là nơi thích hợp cho các đôi hẹn hò. Trong tầng một của khách sạn có thể nhìn thấy bầu trời, bốn phía đều là kính, cảnh biển rộng rãi, chung quanh được trồng những cây chuối tây, hơi có chút phong tình của Đông Nam Á.



Hạ Thược vừa thấy được địa điểm ăn cơm liền nhíu mày, cười hỏi: “Sư huynh chọn nơi này sao?”



“Ừ”. Từ Thiên Dận kéo ghế dựa ra giúp cô.



“Sư huynh có tế bào lãng mạn sao?”



“..”. Từ Thiên Dận yên lặng ngồi trở lại ghế đối diện.



Hạ Thược khẽ cười một tiếng, tâm tình vô cùng tốt.



Hai người gọi món, Hạ Thược lúc này mới cảm thấy đói bụng, phong cảnh xung quanh xinh đẹp, khẩu vị của cô cũng không tồi, cô cũng không giả bộ rụt rè, ngược lại ăn không ít này nọ. Ăn cơm cô mới hỏi chuyện đứng đắn, “Sư huynh đến Thanh thị nhậm chức sao?”



Tuy là hỏi như vậy, nhưng dựa theo tướng mạo của anh cũng có thể nhìn ra, nhậm chức. Sư huynh mới hai mươi sáu tuổi thôi? Thiếu tướng còn trẻ như vậy, không có gặp qua nhiều lắm.



Từ Thiên Dận gật đầu, “Quân khu tỉnh, tư lệnh”.



“Vậy về sau không phải là thường gặp nhau sao?” Hạ Thược nâng mắt cười, tuyệt không kinh ngạc.



Cả nước có bảy quân khu lớn, Thanh thị không chỉ là quân khu của tỉnh, mà còn là quân khu lớn. Mỗi tỉnh đều có một quân khu tỉnh, mà một quân khu lớn lại quản lý vài quân khu tỉnh khác. Hạ Thược nhìn ra Từ Thiên Dận lần này tới là nhậm chức, nhưng cô chưa từng nghĩ anh tới là nhậm chức tư lệnh quân khu. Dù sao tư lệnh quân khu lớn, ít nhất quân hàm cũng phải trung tướng hoặc thượng tướng. Mà thường đều là những người có tuổi, anh còn trẻ tuổi như vậy, quân hàm thiếu tướng đã là hiếm thấy, tư lệnh quân khu tỉnh, cái này cũng không phải dùng tuổi trẻ tài cao mà có thể so được. Điều này đại biểu cho một khởi đầu cực cao, tương lai tiền đồ vô lượng.



Khởi điểm cao như vậy, bất luận người nào cũng có thể nghĩ ra anh xuất thân gia đình nhất định không phải là tầm thường, nhưng ở trong mắt Hạ Thược, cô lại cho rằng chức vị này của anh là hoàn toàn xứng đáng.



Thiên nhãn của cô chỉ có thể nhìn được tương lai của người khác, lại không nhìn được quá khứ của người khác. Nhưng qua tướng mạo của mỗi người cũng có thể thấy được những gì người ấy đã trải qua. Tướng mạo của Từ Thiên Dận, thời kỳ thiếu niên trải qua tối tăm, có thể nói là vô cùng nguy hiểm. Loại tướng mạo này, người bình thường đã là chín phần phải chết! Vậy mà anh có thể sống sót. Trách không được sư phụ nói anh mệnh cách cô kỳ.



Nhưng vào thời kỳ tăm tối đó, với anh mà nói là đã qua. Người có tướng mạo này, một khi có thể vượt qua đại kiếp nạn, ắt sẽ giống như vua loài sói kiêu ngạo đứng trên đỉnh, hưởng thụ vinh quang mà anh đáng được nhận, cả đời ở trên địa vị cao, nắm quyền to trong tay, mà lại thiết huyết.



“Đừng nhìn nữa”. Từ Thiên Dận nhận ra ánh mắt của Hạ Thược, cúi đầu ăn gì đó, “Rất khó coi”.



Ánh mắt Hạ Thược vẫn dừng lại trên mặt anh, cô cũng nghe hiểu ý của anh. Trong lòng không khỏi nhói đau.



Khó coi? Là nói những ngày tháng trước kia quá mức tăm tối, cho nên không muốn để cho cô biết?



“Vì sao?” Đây là việc riêng của Từ Thiên Dận, quá khứ của anh, nếu anh không muốn nói, Hạ Thược cũng không thích hỏi chuyện riêng tư của người khác. Chỉ là muốn biết, vì sao anh lại không muốn cho cô biết.



“Sẽ gặp ác mộng”. Từ Thiên Dận ăn xong, dùng khăn lau nhẹ khóe miệng, đứng dậy nói, “Chờ tôi một lát”.



Hạ Thược nhìn anh đi ra ngoài, trong lòng có chút nặng nề. Sẽ gặp ác mộng? Không phải là mỗi tối anh đều mơ thấy ác mộng chứ?



Hạ Thược nghĩ rằng Từ Thiên Dận là vì muốn lảng tránh vấn đề này, cho nên mới rời đi một lát. Không ngờ rất nhanh anh đã quay lại, trong tay có thêm một hộp quà được gói kỹ.



Một chiếc hộp hình chữ nhật, hơi dẹp, bên ngoài bọc một lớp giấy bọc quà mỏng, thắt nơ con bướm. Món đồ mang phong cách phụ nữ này nằm trên tay Từ Thiên Dận, có chút kỳ quái, có chút tình thú không hòa hợp, Hạ Thược hơi chút bất ngờ.



“Tặng cho em, mở ra nhìn xem”. Từ Thiên Dận ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô.



Đôi mắt anh đen nhánh không nhìn ra chút cảm xúc, cứ nhìn chăm chú vào cô như vậy, lại khiến người ta cảm thấy anh như đang chờ đợi.



Hạ Thược cười cười, đối diện với ánh mắt như thế, cô cũng cư xử tương tự, cẩn thận xé giấy bọc, ngay cả giấy bọc cũng không đành lòng làm học, sau khi mở ra xong, giấy bọc vẫn hoàn hảo. Khi rút chiếc hộp ra, cô hơi hơi sửng sốt, còn chưa mở ra xem bên trong là thứ gì, đã lộ ra nụ cười yêu thích.



Trên tay là một chiếc hộp gỗ hoàng hoa lê, những đóa hoa nho nhỏ, thoạt nhìn giống như hoa thược dược, phong cách cổ xưa tinh xảo, thanh nhã xinh đẹp. Hạ Thược sờ sờ, không phát hiện ánh mắt Từ Thiên Dận trở nên nhu hòa hơn.



Khi vừa mở hòm ra nhìn một cái, Hạ Thược lại vô cùng sửng sốt — bên trong là một đôi vòng tay ngọc bích hình tròn, xanh biếc ôn nhuận, trang nhã tinh tế.



Hạ Thược dù sao cũng là lập nghiệp từ đồ cổ, bản thân cô có được nhãn lực xem đồ cổ vô cùng tốt, vừa nhìn qua liền phát hiện, đây là một khối cổ ngọc, còn được gia công lại. Bên ngoài đã được mài lại, hơn nữa còn mài vô cùng cẩn thận, gần như là không thể nhìn ra được nó đã từng là khối cổ ngọc, chỉ là nếu như dùng thiên nhãn để nhìn, sẽ lập tức phát hiện ra. Khối ngọc này ít nhất chính là cổ ngọc thời nhà Minh.



Ngọc từ đời Minh được xưng là cổ ngọc, còn thời Hán thì được gọi là cao cổ ngọc. Cao cổ ngọc còn lại hiện nay rất ít, cùng với phần lớn Điền ngọc, chủ yếu là trong nhà bảo tàng. Cho nên với những nhà sưu tầm đồ cổ mà có được khối cổ ngọc trong tay, nhất định sẽ coi như trân bảo, vô cùng quý trọng cùng giữ gìn. Cho tới bây giờ còn chưa từng nghe nói có người dùng một khối cổ ngọc để gia công theo phương pháp hiện đại. Dù sao cũng là đồ cổ, đương nhiên là muốn giữ gìn nguyên trạng của nó, như vậy mới có được hơi thở đồ cổ, nào có ai lại mài nó thế này? Mà gia công cũng khó tránh khỏi sẽ tổn hại cùng lãng phí, như vậy lãng phí tiền không nói, nếu bị hỏng không phải là sẽ đau lòng chết sao?



Hạ Thược nâng mắt lên nhìn, vẻ mặt có chút rối rắm, có khả năng làm ra loại chuyện thế này, cô cảm thấy chỉ có sư huynh của cô mà thôi.



“Không thích sao?”



Ánh mắt của Hạ Thược khiến Từ Thiên Dận ngẩn người, vậy mà cô lại cảm thấy anh có chút khẩn trương.



“Không phải”. Cô vội trấn an anh, chỉ là ánh mắt không ngừng chuyển động trên khuôn mặt anh, vẻ mặt càng lúc càng trở nên kỳ quái, “Sư huynh, em đã sớm muốn hỏi anh. Em thấy anh khoảng thời gian trước hình như gặp phải rủi ro… Anh đã mua cái gì đó không đáng giá phải không?”



Từ Thiên Dận nhìn cô, lại không trả lời, lấy chiếc vòng tay từ trên tay Hạ Thược, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, thật cẩn thận đeo vòng tay vào giúp cô. Ánh mắt của anh cũng thật chân thành, giống như đang làm một việc gì đó vô cùng thành kính, xỏ vào từng chút từng chút một, kết quả sau khi đeo xong phát hiện vô cùng phù hợp. Lúc này ánh mắt mới thoáng yên tâm, nói ngắn gọn: “Đáng giá”.



Mặc dù chỉ là một câu ngắn gọn, lại xem như chứng thực suy nghĩ trong lòng Hạ Thược.



Nếu không phải nhìn ra đôi vòng ngọc này là cổ ngọc, mà còn là ngọc bích, niên đại cũng đã lâu, Hạ Thược cũng sẽ không liên tưởng tới sự việc lúc trước. Nhưng trùng hợp nhiều như vậy, cho dù cô thật sự không suy nghĩ nhiều cũng không được.



Đấu giá hội vào tháng trước, khối ngọc bích lập phương đời Minh kia phẩm tướng có chút tổn hại, vốn dĩ giá trị không đáng giá là bao, nhưng lại bị người ta mua với giá hai ngàn vạn. Sau đó các chuyện gia còn không ngừng nhắc nhở nhà sưu tầm, giá của khối ngọc bích lập phương này không thể dùng để tham khảo, có lẽ là do người quá ham mê bị choáng váng đầu óc.



Hóa ra… Đây là nói Từ Thiên Dận?



“Cổ ngọc hiếm có, dưỡng lâu có linh khí, có thể cản chút tiểu tai tiểu nạn cho em”. Từ Thiên Dận đón nhận ánh mắt dở khóc dở cười của Hạ Thược, hiếm khi mở miệng giải thích, lại nhận được một ánh mắt xem thường của cô.



Kỳ thật, lời của Từ Thiên Dận cũng không sai. Ngọc dưỡng lâu, quả thật là có linh khí, bất kể là cổ ngọc hay tân ngọc đều như nhau. Khi chọn lựa ngọc khí, không phải dựa vào giá cả đắt hay không đắt, mà còn phải dựa vào cơ duyên. Giữa một đống ngọc, liếc mắt một cái liền thích, vậy thì là có duyên. Ngọc như vậy mang theo bên người, lâu tất thành linh tính.



Thường có một số người yêu thích ngọc gặp phải những chuyện không tưởng được. Ví dụ như ngày nào đó ở trên đường gặp tai nạn xe cộ, ngọc nát, người lại không bị làm sao. Loại chuyện này xảy ra rất nhiều, kỳ thật đó là do ngọc đã thay chủ nhân cản lại một kiếp. Nhưng dưỡng ngọc không phải ngày một ngày hai là có thể thành công, phải mang theo quanh năm suốt tháng, mà còn phải quý trọng nó từ tận đáy lòng, như vậy mới có thể khiến nó ngày sau giúp mình chắn tai họa.



Phong thủy sư có truyền thừa dưỡng ngọc, so với người bình thường cũng nhiều hơn. Tìm một nơi có phong thủy tốt, sau ba năm cũng có thể trở thành một pháp khí. Hơn nữa, pháp khí linh tính cũng lớn.



“Vòng tay này còn cần em dưỡng sao? Bên trên đã có nguyên khí của sư huynh, anh nghĩ em không nhìn ra sao?” Hạ Thược bất đắc dĩ. Chiếc trâm cài tóc hồ ly bằng cổ ngọc mà Từ Thiên Dận đưa cho cô cũng là như vậy, bên trên có nguyên khí của anh, anh nói là vì muốn trở thành hoa đào chính cung của cô. Kỳ thật còn có tác dụng khác, nguyên khí cũng giống như khí tràng của người đó, người có tu vi có thể đưa nguyên khí ra bên ngoài, nếu là khí cơ có biến, lập tức sẽ có cảm giác.



Nay đôi vòng ngọc này có nguyên khí của Từ Thiên Dận, anh làm vậy rõ ràng là sợ cô gặp chuyện không may. Một khi cô gặp chuyện không may, anh sẽ biết ngay lập tức.



Anh cũng quá khẩn trương rồi? Trên người cô có ngọc hồ lô của sư phụ, hơn nữa anh còn tặng cô trâm ngọc cùng một đôi vòng ngọc khác, tường đồng vách sắt cũng không hơn được mấy đồ này rồi? Xem anh với sư phụ, coi mình như bảo bối mà đối xử rồi? Nhìn bọn họ khẩn trương như thế, không hiểu sao cô lại có cảm giác như mình không được an toàn.



Từ Thiên Dận lại nghiêm túc nhìn cô, “Sư phụ nói em mệnh cách kỳ lạ, không thể suy diễn ra mệnh lý, thường thì không thể nhìn thấy mọi việc. Vẫn nên phòng bị nhiều một chút cho tốt”.



Hạ Thược sửng sốt, thì ra sư phụ nói với anh việc này… Cô cười cười, trong lòng có chút cảm động, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ được tiện nghi còn khoe mẽ, “Vật mà sư huynh tặng, em ngày thường ở trong trường học cũng không tiện mang theo, nếu không thì có vẻ quá huênh hoang? Sau này anh tìm được loại ngọc khác, chạm thành vật trang sức cho em cũng tiện mang theo hơn”.



“Được”. Từ Thiên Dận gật đầu.



“Không cần là thụy thú, cầm tinh là được”.



“Được”.



“Tìm nơi có phong thủy tốt, dưỡng thành pháp khí rồi đưa em”.



“Được”.



“Hay là anh điêu khắc toàn bộ mười hai cầm tinh đi, nói không chừng em có thể sử dụng ngày thường nữa”.



“Được”.



“..”. Vốn dĩ cô chỉ muốn đùa từ Thiên Dận một chút, Hạ Thược lại không ngờ rằng bất kể cô có nói cái gì thì anh đều nói được, hơn nữa ánh mắt còn chân thành như thế, không nhìn ra một chút gì gọi là có lệ. Điều này khiến cô nhất thời không biết nói gì cho phải, lại có cảm giác như mình bắt nạt người khác vậy. Nếu sư phụ đây, nhất định sẽ lại mỉa mai cô — Nha đầu nhà con, lại bắt nạt sư huynh rồi!



Nhớ đến sư phụ, Hạ Thược lúc này mới đem chuyện đã mời sư phụ xuống núi nói với anh, “Nay chỗ ở của sư phụ vẫn thanh tịnh như vậy, bên cạnh còn có cha mẹ em ở, ngày thường cũng có thể đến chơi với sư phụ, sư huynh không phải lo lắng. Nếu như trong quân đội có ngày nghỉ, mà trùng với ngày nghỉ của em, chúng ta có thể cùng về thăm sư phụ. Thanh thị đến Đông thị, cũng chỉ khoảng sáu giờ đi xe, không tính xa”.



Từ Thiên Dận nghe vậy gật đầu, ánh mắt càng nhu hòa. Anh hỏi ngắn gọn thời gian học hành của Hạ Thược, nghe cô nói mười giờ tối ký túc xá sẽ đóng cửa liền đưa cô trở về.



Kỳ thật, lúc này mới có tám giờ, còn sớm, nhưng Hạ Thược đã ngồi xe cả ngày, buổi chiều lại bận thủ tục nhập học, quả thật là có chút mệt mỏi. Từ Thiên Dận cũng rất săn sóc, cũng mong cô sớm quay về ký túc xá nghỉ ngơi, nay hai người đều ở Thanh thị, thời gian gặp nhau còn nhiều.



Xe dừng lại trước cửa trường học, mãi cho đến khi bóng dáng Hạ Thược biến mất trong tầm mắt, Từ Thiên Dận mới lái xe rời đi.



Mà Hạ Thược cũng một mình nhàn nhã đi trong sân trường. Gió đêm mát mẻ, trong sân trường ánh đèn mờ nhạt, chiếu rọi ngôi trường có lịch sử trăm năm này, cả ngôi trường như chìm trong sự trầm tĩnh của năm tháng.



Cuộc sống mới, trải nghiệm mới, Hạ Thược trong lòng có chút cảm khái.



Vốn định tản bộ một mình, thăm quan phong cảnh trường học, nhưng chỉ lát sau, suy nghĩ của Hạ Thược liền bay đến nơi khác.



Cô nghĩ tới hoàng hoa lê, thấy khi sư huynh đưa cô quà tặng, trong đầu chợt xẹt qua một tia sáng.



Giá của hoàng hoa lê bắt đầu tăng cao vào những năm 90, nhất là hoàng hoa lê Hải nam, trong vòng tám năm mà giá trị tăng lên ba bốn trăm lần! Bị người trong giới xưng là “thời kỳ đồ gỗ điên cuồng”. Sau đó trở thành giá tham khảo trong bán đấu giá, những gia cụ hoàng hoa lê thời kỳ nhà Minh, giá thành giao hơn trăm ngàn cũng không có gì ngạc nhiên, có thể nói một khúc gỗ sánh với vàng.



Sau đó, bởi vì hoàng hoa lê Hải Nam khan hiếm, không ít người đến Việt Nam mua hoàng hoa lê, trở về làm những gia cụ xa hoa, lợi nhuận có thể nói món lãi kếch sù. Thậm chí sau này có đá bạc, ngọc bích, sau đó ở Việt Nam xuất hiện “Đổ mộc”, có thể thấy được tình hình càng thêm điên cuồng.



Hiện tại, hoàng hoa lê Hải Nam còn chưa được gieo trồng với diện tích rộng, giá của hoàng hoa lê cũng chỉ vừa mới có hiện tượng tăng lên, đây là một phương hướng đầu tư không tồi.



Hạ Thược lúc này lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Trần Mãn Quán, nhắc ông khi kinh doanh đồ cổ ở cửa hàng Phúc Thụy Tường, chú ý đồ gia cụ hoàng hoa lê cổ. Thu mua về tích trữ, trước tiên để lại cho Hoa Hạ, sau này thời cơ chín muồi, sẽ tổ chức một buổi đấu giá dành riêng cho đồ gia cụ cổ, sẽ tạo không khí nóng cho những món này rồi lại ra tay.



Đối với nhãn lực cùng phương hướng đầu tư của cô, Trần Mãn Quán đều là tin tưởng không hề nghi ngờ  — đại sư phong thủy vốn dĩ đã là người xem xét phương diện đầu tư cho người khác, phương hướng đầu tư của công ty, làm sao có thể sai được?



Trần Mãn Quán nghe xong vô cùng hưng phấn. Cúp điện thoại, Hạ Thược nhìn đôi vòng ngọc trên cổ tay, cười tủm tỉm cong cong khóe môi — sư huynh thật sự là phúc tinh của cô!



Tâm tình Hạ Thược vô cùng tốt, cũng không còn ý định tản bộ, xoay người muốn quay về ký túc xá.



Nhưng mới vừa đi được hai bước, chợt nghe thấy một giọng nói vui mừng vang lên phía sau, “Đàn em?”



Hạ Thược xoay người, liền thấy một nam sinh đứng dưới hiên phòng học, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng vui mừng. Nam sinh này vóc dáng khoảng 1m8, ngũ quan cũng được cho là tuấn tú, chỉ là cằm hơi nhọn, pha thêm phần khí chất âm nhu. Mà ánh mắt liên tục đảo quanh không chân thật, mắt mang hoa đào, tươi cười tự cho là phong lưu, vừa nhìn liền biết là dạng người gì.



Gặp được liền bắt chuyện, là loại tra nam lưu tình khắp nơi, có mới nới cũ…



Hạ Thược thở dài trong lòng, yên lặng nhìn trời, kêu gọi sư huynh — sư huynh, anh truyền bí quyết trừng người cho em đi, em cũng muốn trừng mắt một cái có thể khiến cho mấy người như thế này chạy mất!



Cô nhìn trời, phản ứng lãnh đạm, lại khiến cậu học sinh nam kia sinh ra vài phần hứng thú. Gia thế cậu ta tốt, dáng vẻ cùng tuấn tú, học sinh nữ trong trường gặp cậu ta, đều nhiệt tình lao tới đây, thương thầm trộm nhớ, người thầm yêu cậu có không biết bao nhiêu. Nhưng cô gái này lại khác hoàn toàn!



Cậu ta gặp cô lúc chiều bên ngoài trường học, lúc ấy chỉ liếc nhìn một cái mà giật mình! Khí chất kia, nụ cười nhàn nhã thong dong kia, cho tới bây giờ cậu ta chưa từng thấy trên người một học sinh nữ nào trong trường! Cậu liền kết luận cô là học sinh mới, nhưng lúc ấy cô đã lên chiếc Land Rover kia, đương nhiên cậu ta không thể nào bắt chuyện được. Vốn dĩ định nhờ anh em tra một chút, không ngờ buổi tối lại gặp cô ở đây!



Đây chẳng phải là duyên phận?



Cậu học sinh nam ấy lộ ra nụ cười tươi, vươn tay ra, “Xin chào em. Anh là hội trưởng hội học sinh, thấy em có khí chất xuất chúng, không biết em có hứng thú gia nhập bộ văn nghệ của trường hay không?”



Hạ Thược nhìn cậu học sinh nam như khuôn như mẫu đưa tay ra trước mặt mình, cô quơ quơ gói to trên tay, tỏ vẻ không tiện bắt tay. Nội tâm cũng đang suy nghĩ: Hội học sinh? Hiện nay trường trung học mà đã có hội học sinh cũng không nhiều, ở phương diện này Nhất Trung Thanh thị cũng coi như tiên tiến.



Cậu học sinh nam kia ngẩn người, không ngờ rằng mình lại có thể bị cự tuyệt bắt tay, thông thường, con gái thường để ý tới dung mạo của mình, khi được người khác khen dung mạo cùng khí chất xuất chúng, thường thì đều rất vui mừng? Học sinh mới nhập học ngày đầu tiên được đích thân hội trưởng hội học sinh mời, không phải là một chuyện thực vinh hạnh đáng để khoe ra hay sao?



Cậu ta nào biết rằng, Hạ Thược ngoại trừ việc học, còn bận việc của tập đoàn Hoa Hạ, làm gì có thời gian mà gia nhập hội học sinh nữa.



“Thật có lỗi, đàn anh. Phương diện văn nghệ em cũng không được xuất chúng lắm, ngại quá”. Nói xong, Hạ Thược lễ phép gật gật đầu, xoay người rời đi.



“Nếu như không giỏi cũng không cần phải lo, có thể bồi dưỡng thêm! Em cứ yên tâm, hoạt động của hội học sinh cũng sẽ không ảnh hưởng đến học tập, hơn nữa còn có rất nhiều chỗ tốt. Hàng năm, trường học sẽ sắp xếp rất nhiều cuộc thi trong nước, nếu giành được giải thưởng còn có thể được cộng thêm điểm khi thi đại học. Hơn đặc biệt có nhiều ưu tiên, có hi vọng vào được những trường đại học danh tiếng”. Cậu học sinh nam đó đi theo phía sau Hạ Thược nói. Giọng nói cậu ta rõ ràng thực vội vàng, sắc mặt lại càng có chút cổ quái.



Nào có cô gái nào thừa nhận bản thân mình không có chỗ nào xuất chúng? Cô sao lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Cô gái này, không có lòng hư vinh sao?



“Vậy hãy để tặng cho những người chân chính tinh thông phương diện này đi”. Hạ Thược cũng không quay đầu lại, đi về phía ký túc xá.



Cậu học sinh nam này hoàn toàn sửng sốt, chờ khi cậu ta hoàn toàn tỉnh táo lại, Hạ Thược đã đi tới trước cửa ký túc xá. Mắt thấy cô sắp đi vào trong, học sinh nam kia vội nắm bắt cơ hội cuối cùng, cười nói: “Ha ha, việc này cũng là do anh nói quá đường đột rồi, em có cần suy nghĩ thêm cũng là chuyện bình thường. Nếu không như vậy đi, em hãy nói tên với lớp cho anh biết đi, hai ngày sau hội học sinh sẽ lại đến gặp em”.



Hạ Thược lại làm như không nghe thấy, nhàn nhã bước chân vào trong ký túc xá.



Tình cảnh này khiến những học sinh nữ khác dưới lầu nhìn thấy đều sửng sốt, may mắn đây là tòa nhà ký túc xá, lại là ngày đều tiên báo danh nhập học, còn chưa biết đến hội trưởng hội học sinh. Nếu không, tình huống này sẽ tạo ra một phen phong ba.



Nhưng học sinh nam này khí chất âm nhu lại tuấn tú, cũng khiến không ít cô gái nhớ kỹ dáng vẻ của cậu ta.



Hạ Thược không nhanh không chậm đi lên tầng năm, khi quay về phòng 502 của mình, Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên cùng Miêu Nghiên đều đã có mặt ở ký túc xá.



Vừa thấy cô trở về, Miêu Nghiên chỉ gật đầu chào cô, liền đi thẳng về ghế của mình im lặng ngồi. Hồ Gia Di cũng đánh giá cô trên dưới một lượt, ánh mắt bát quái. Liễu Tiên Tiên cũng chạy vội tới, khoác lên vai Hạ Thược, ánh mắt tỏa sáng, cười xấu xa, “Tớ thấy rồi nha! Đàn ông cực phẩm! Xe cực phẩm! Biển số xe quá vênh váo! Thành thật khai báo, có phải chân đứng hai thuyền hay không?”



Hạ Thược cười tránh bàn tay cô, đi đến giường mình đặt gói đồ xuống, “Tớ mới không cần phải chân đứng hai thuyền. Không phải như cậu nghĩ đâu, đừng có bát quái linh tinh”.



“Bát quái là bản tính của phụ nữ! Không bát quái, cuộc sống sẽ không còn đẹp nữa”. Liễu Tiên Tiên lắc lư vòng eo đi tới đây, “Người đàn ông kia chính là vị sư huynh mà cậu đã nói trong điện thoại hay không? Sao cậu lại gọi anh ta là sư huynh? Thời này, cách xưng hô sư huynh này thật là kỳ quái”.



Hạ Thược cười nhưng không nói, từ chối trả lời.



Liễu Tiên Tiên cũng là người thuộc loại hiếu chiến, tuyệt đối không chủ động bại trận, lúc này cô tha cho Hạ Thược quay về ghế mình ngồi xuống, quyết định khi tắt đèn sẽ tiếp tục bát quái. Cô bạn cùng phòng này, hình như có rất nhiều bí mật.



Hồ Gia Di ở một bên cũng vung tay đuổi cô, “Cậu sang một bên đi! Đừng quấy rầy thời gian bói toán của bọn tớ! Tiểu Thược, Tiểu Nghiên, chúng ta đã nói là quay về sẽ xem bói bài Tarot mà”.



Vốn tưởng rằng Liễu Tiên Tiên nhất định cười nhạt, không ngờ lúc này ánh mắt cô ấy sáng ngời, ánh mắt không ngừng chuyển động trên người Hạ Thược, chỉ vào bộ bài Tarot của Hồ Gia Di, “Được! Hiếm khi có được hôm nay tớ tin cậu một lần, cậu lấy bài Tarot bói cho cậu ấy xem. Bói xem quan hệ của bạn ấy với người đàn ông ở ngoài cửa hôm nay”.



Hạ Thược dở khóc dở cười, hóa ra là cô ấy không biết được đáp án ở chỗ cô, liền ra tay từ nơi khác?



Hồ Gia Di vỗ tay một cái, “Được! Hiếm khi thấy cậu lại tin tưởng tớ, tớ nhất định sẽ cho cậu thấy được sự tinh chuẩn của bói bài Tarot! Đến đây, ngồi yên trên ghế của cậu đi! Để cho Tiểu Thược vị trí thoải mái nhất!”



Liễu Tiên Tiên phong tình vạn chủng đứng dậy, kéo ghế ngồi của mình đến giữa phòng ngồi xuống, Hồ Gia Di cũng ngồi xuống đó, Miêu Nghiên chỉ xoay xoay người, không quá gần với mọi người, giữ khoảng cách với cả ba người.



Hạ Thược đứng ở một bên, cũng cười cười, “Tớ thấy, cậu vẫn là bói toán cho người khác đi”.



“Vì sao?” Hồ Gia Di hỏi.



“Ha, tớ biết rồi nha”. Liễu Tiên Tiên cắn môi cười xấu xa, “Cậu sợ tiết lộ bí mật của mình đúng không, đúng hay không?” Cô đẩy đẩy Hồ Gia Di, “Có mờ ám! Phải tính cho cậu ấy! Mau mau! Tớ hỏi cậu ấy, cậu bói toán đi”.



Hạ Thược lại chỉ lắc đầu cười, không phải cô sợ để lộ bí mật. Mà là cô mệnh cách kỳ lạ, ngay cả sư phụ còn không thể suy diễn bát tự mệnh lý của cô, chứ đừng nói là bài Tarot.



Đêm nay, sợ là hai cô bạn cùng phòng này phải thất vọng rồi.



Bài Tarot là công cụ bói toán thời xưa của phương Tây, lưu hành từ thời trung cổ Châu Âu, địa vị tương đương với “Chu Dịch” ở phương Đông. Nhưng khởi nguồn của nó vẫn còn là một ẩn số, có người nói là xuất phát từ Ai Cập, có nơi lại nói nó xuất phát từ La Mã cổ, Hebrew, Ba Tư, Ấn Độ cổ, còn có cách nói thú vị khác là nó xuất phát từ Trung Quốc .



Vào thời kỳ nhà Đường Trung Quốc, có một loại bài tên là “Diệp Tử Hí”, dành cho thê thiếp trong cung đình. Người phát minh ra Diệp Tử Hí chính là nhà thiên văn học nổi tiếng Trương Toại, cũng chính là một vị hòa thượng nổi tiếng. Bởi vì lá bài chỉ to bằng với lá cây, cho nên mới gọi là “Diệp Tử Hí” . Đây là trò chơi bài xuất hiện sớm nhất, có bốn mươi hai lá, bốn loại màu sắc và hoa văn.



Không biết vì sao lại có cách nói Diệp Tử Hí là nguồn gốc của bài Tarot, nhưng Diệp Tử Hí thực sự là khởi nguồn của tú lơ khơ ngày nay. Vào thế kỷ mười hai, Marco Polo đã đưa trò chơi này tới Âu Châu, trở thành một món đồ chơi xa xỉ của quý tộc, cũng biến đổi từ đơn giản thành phức tạp như bài poker như hiện đại. Mà Diệp Tử Hí cũng song song tồn tại với Mạt Chược.



Tóm lại, nguồn gốc xuất hiện của bài Tarot vẫn là một sự bí ẩn đầy tranh cãi, nhưng hiện nay số lá bài cũng đã được xác định. Tổng cộng có 78 lá bài, trong đó có 22 lá lớn, dùng để bói toán vận mệnh vận thế, có 56 lá nhỏ còn lại, có thể bói toán ra được tình huống kỹ càng tỷ mỉ hơn, ví dụ như tình yêu, sự nghiệp, quan hệ xã hội, sự nghiệp học hành.



Nếu bài Tarot thuộc phạm trù thần bí học, vậy thì không phải ai cũng có thể làm một bói toán sư tốt. Cái này cũng giống như bói toán giải quẻ của phương Đông, một vị quẻ sư giỏi mới có thể giải được càng nhiều thông tin trên quẻ, bài Tarot cũng giống như vậy. Giải nghĩa của bói toán sư rất quan trọng, loại giải nghĩa này cũng giống như là một loại trực giác, cũng là một loại thiên phú, không phải ai cũng có được.



Hồ Gia Di có được thiên phú này hay không, có thể giải nghĩa được những lá bài này hay không, tạm thời vẫn không thể biết được. Nhưng cô ấy thực sự là có nhiệt tâm với bói bài Tarot. Thấy Hạ Thược có ý từ chối, liền ra sức thuyết phục, xem ra tối nay cô không đồng ý thì sẽ vẫn còn tối mai, tối mai mà vẫn không đồng ý thì sẽ còn những hôm sau nữa…



Đối với người bạn cùng phòng mới này, nếu như Hạ Thược không thích thì thôi, cô quyết định sẽ không để ý tới, nhưng trái lại ấn tượng của cô với ba cô bạn cùng phòng này không tệ, không chịu nổi các cô làm nũng bán manh rồi đủ loại cưỡng ép dụ lợi, vì thế đành phải ngồi xuống.



Bói toán thì bói toán đi.



Có câu, tên là không chàng nam tường tâm bất tử. Nếu như không bói ra được, Hồ Gia Di sẽ trở nên bối rối.



Hạ Thược cười cười, khi ngồi xuống bỗng có chút hứng trí, cảm thấy nhìn một bói toán sư bối rối, cũng là một chuyện rất thú vị.



Hơn nữa, cô cũng muốn nhìn một chút, ngay cả suy diễn bát tự còn không thể bói ra mệnh lý của cô, không biết bài Tarot có biểu hiện được gì hay không.



“Được. Vậy cậu hãy bói thử xem”.



~ Hết chương 2 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện